Ngày Yêu Thầm Kết Thúc - Bổn La Bắc

Chương 18

Lớp trưởng ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên.

Trong ấn tượng của cậu ta, Giang Diệc Nhiên là kiểu người rất lạnh lùng, chẳng bao giờ để tâm đ ến chuyện lớp hay người khác. Vậy nên khi thấy cậu chủ động hỏi thăm một bạn học, nhất thời cậu ta chưa phản ứng kịp.

Phải mất một giây sau, cậu ta mới chợt nhớ ra chuyện xảy ra giữa Giang Diệc Nhiên và Phương Hạm vào buổi sáng.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc và không vui của Giang Diệc Nhiên, lớp trưởng cứ ngỡ cậu lại định gây chuyện với Phương Hạm. Nhưng rồi lại thấy không hợp lý lắm.

Dù Giang Diệc Nhiên có lạnh lùng, hay thờ ơ với mọi người, thì cũng không phải kiểu người nhỏ mọn hay chấp nhặt mấy chuyện vụn vặt.

Thật ra lớp trưởng cũng chẳng mấy ấn tượng gì về Phương Hạm.

Dù đã học chung hai năm, nhưng Phương Hạm đi học không thường xuyên. Cậu ta chỉ nhớ cô là một cô gái dịu dàng, cẩn thận, rất dễ gần, đáng tiếc là sức khỏe không tốt.

“Cậu ấy bị mệt, đã xin nghỉ về nhà rồi.” Lớp trưởng đáp.

Rõ ràng Giang Diệc Nhiên khựng lại một thoáng, ánh mắt đen trầm đi một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ bình tĩnh.

Cậu chỉ gật đầu ra hiệu đã biết, sau đó không nói gì thêm, quay người trở về chỗ ngồi.

Vừa về chỗ, ánh mắt cậu vô thức liếc sang mặt bàn bên cạnh.

Phương Hạm là kiểu con gái ngoan ngoãn điển hình, ưa sạch sẽ, mọi thứ luôn gọn gàng ngay ngắn. Mấy quyển sách không cần mang về được xếp gọn gàng trên bàn. Trong ngăn bàn không có rác, sách vở hai bên đều được sắp thẳng tắp.

Chỉ là cô đã mang hết hộp bút và cặp đi, nên nhìn chỗ đó trống trải hơn hẳn mọi khi.

Không biết vì sao, Giang Diệc Nhiên nhìn chỗ ngồi trống bên cạnh, trong lòng lại bỗng thấy trống vắng lạ thường.

Sau khi gọi điện xong, Phương Hạm nhanh chóng được Phương Vi xin nghỉ hộ với giáo viên chủ nhiệm rồi lái xe đến đón cô.

Lúc đó đã hơn bảy giờ, trời hoàn toàn tối hẳn.

Đèn đường ngoài cổng trường khá mờ, may mà bên kia đường sáng hơn, lại có ánh đèn hắt ra từ mấy cửa tiệm mở cửa đêm, nên cũng không quá đáng sợ.

Phương Hạm ngồi trong cửa hàng tiện lợi đợi một lát, canh đúng lúc chị sắp đến mới ra đứng trước cổng trường chờ.

Buổi tối lạnh hơn ban ngày nhiều, cô gái nhỏ mới đứng ngoài chưa đến năm phút mà đã lạnh buốt tay chân. May mà cảm giác đó chưa kéo dài lâu thì chiếc xe quen thuộc đã xuất hiện.

Xe của Phương Vi là xe nhỏ chạy điện, màu trắng rất sạch sẽ, nhìn qua vừa xinh vừa dễ thương.

Trước kia vì Quan Huống có ô tô riêng, nên cả nhà hay dùng chiếc SUV to hơn của anh, còn xe này ít khi mang về nhà, thường đỗ ở cơ quan của chị.

Phương Hạm đứng nhìn chiếc xe nhỏ quen thuộc dần tiến lại gần rồi dừng lại.

Vừa mở cửa xe, Phương Vi đã vội vã chạy xuống.

Chắc là chị đã thấy cô đang đứng ở cổng trường từ trong xe, nên vừa đỗ là lập tức chạy tới.

Lúc này lớp học thêm buổi tối đã bắt đầu, bảo vệ cũng quay lại phòng gác. Trước cổng trường chỉ còn mình Phương Hạm.

Rất dễ thấy.

“Khó chịu chỗ nào? Có phải tim lại đau không?” Phương Vi vừa chạy đến đã lo lắng hỏi, vẻ mặt đầy sốt ruột.

Phương Hạm không nói gì, chỉ cúi đầu khẽ lắc.

Lúc gọi điện nói tim mình khó chịu, Phương Hạm đã khiến Phương Vi sợ chết khiếp.

Tim thì không giống các bệnh vặt khác, mà bệnh tim của Phương Hạm đôi khi chỉ cần chậm trễ mười phút là nguy hiểm tính mạng. Phương Vi từng định nhờ cô giáo đưa em đi viện luôn, sau nghe cô nói không nghiêm trọng lắm thì mới tạm yên tâm.

“Thế em thấy khó chịu kiểu gì?” chị hỏi.

Nhưng Phương Hạm vẫn không trả lời, chỉ khẽ mím môi.

Không hiểu vì có chị đến mà bỗng thấy nhẹ lòng, nước mắt của cô lại bắt đầu lưng tròng.

Cô cúi gằm đầu, không nói lời nào, chỉ nhào vào lòng Phương Vi ôm chặt, nước mắt tuôn ra không ngừng.

Tự dưng thấy buồn vô cùng, vô cớ đến đau lòng.

Phương Vi hơi sững người, nhưng vẫn giơ tay xoa đầu cô, giọng cũng dịu đi rất nhiều.

Chị cảm nhận được, chắc chắn Phương Hạm đã gặp chuyện gì đó.

“Hay… hay mình đến bệnh viện khám thử xem sao nhé?” Phương Vi dè dặt hỏi.

Phương Hạm vẫn ôm chị, lắc đầu.

Hai người giằng co mấy giây, cuối cùng Phương Vi thở dài: “Được, miễn em thấy ổn là được.”

“Vậy về nhà đã nhé, đừng đứng ngoài lạnh. Về nghỉ ngơi, ngủ sớm. Mai xem tình hình sao rồi tính.”

“Nếu mai vẫn không muốn đến trường thì chị lại xin nghỉ tiếp cho em.”

Nghe đến đây, Phương Hạm mới hít mũi, buông chị ra.

Hai người lần lượt lên xe. Trong xe có sẵn máy sưởi, vừa vào là thấy ấm hẳn.

Phương Hạm ngoan ngoãn ngồi ghế phụ, thắt dây an toàn.

Không còn Giang Diệc Nhiên, không còn bạn học. Giờ phút này cô mới cảm thấy có chút an toàn.

Dù Phương Hạm không nói gì, nhưng Phương Vi là chị ruột cô, lại là người nuôi cô từ bé đến lớn, gần như thay cả mẹ. Chỉ nhìn một cái là nhận ra tâm trạng Phương Hạm không tốt, cả người rũ rượi. Có khi trước lúc chị đến đã khóc rất nhiều lần rồi cũng nên.

“Có ai ở trường bắt nạt em không?” vừa lái xe, chị vừa hỏi.

Phương Hạm lắc đầu.

“Có ai nói xấu em hay cô lập em không?” Phương Vi gần như nghĩ đến đủ mọi tình huống bắt nạt học đường, nhưng Phương Hạm vẫn không nói, chỉ lắc đầu.

Thấy không hỏi được gì, chị cũng không cố nữa.

Nhìn là biết cô không muốn nói. Mà không muốn nói, chắc chắn có lý do.

Phương Vi vừa lái xe về nhà, vừa nghĩ lát nữa sẽ gọi cho giáo viên chủ nhiệm hỏi xem hôm nay ở lớp có chuyện gì.

Chị hiểu tính Phương Hạm, nếu không thật sự khó chịu thì tuyệt đối không chủ động gọi chị đến đón. Mà cô rất thích đi học, chắc chắn là có chuyện gì đó khiến cô không muốn ở lại lớp học buổi tối.

Xe chạy nửa tiếng thì về đến nhà.

Vừa vào nhà, Phương Vi còn định hỏi có đói không, có muốn ăn gì không. Nhưng con bé kia chẳng nói gì, vừa vào nhà là ôm cặp chạy thẳng về phòng, đóng cửa lại.

Phương Vi lo lắng, đến sát cửa nghe ngóng, rồi nghe thấy tiếng khóc nức nở vọng ra.

Chắc cô chui đầu vào chăn nên tiếng không to, không để ý thì khó mà nghe ra.

Nhưng chính điều đó lại càng khiến chị thêm lo. Không biết rốt cuộc ở trường xảy ra chuyện gì.

Nghĩ một lát, Phương Vi đi ra ban công xa nhất phòng Phương Hạm, do dự chốc lát rồi gọi cho giáo viên chủ nhiệm.

Cô giáo nghe đến đoạn Phương Hạm vừa về đã bật khóc cũng ngạc nhiên, rõ ràng không biết chuyện gì xảy ra.

Nhưng là người có trách nhiệm, cô giáo hứa sẽ hỏi lớp trưởng và bạn bè thân thiết của Phương Hạm xem có ai biết gì không.

Nửa tiếng sau, Quan Huống cũng từ bệnh viện về.

Tối qua hai người giận nhau, Phương Vi không biết tối đó anh đi đâu ngủ, lo anh xúc động làm chuyện dại dột, định gọi điện làm lành. Nhưng nhớ lại những lời anh nói, chị lại tức, không thèm để ý nữa.

Không ngờ anh vẫn tự về nhà lúc nửa đêm.

Cả hai vẫn ngủ chung giường, nhưng không ai nói gì. Sáng sớm hôm sau anh lại rời đi.

Phương Vi biết Quan Huống muốn có con. Mấy năm nay anh đối xử với chị rất tốt, với Phương Hạm cũng như người nhà, hết lòng hết sức. Nhưng chị thật sự chưa muốn sinh con lúc này, không đủ sức. Ít nhất cũng phải đợi Phương Hạm vào đại học đã.

Phương Hạm từ nhỏ đã không có mẹ. Chị cũng chỉ có mình cô là em gái.

Dù hai người chung một người cha, nhưng ngoài khoản chu cấp chút tiền sinh hoạt thì ông ấy chẳng lo lắng gì thêm.

Chị đã nuôi nấng Phương Hạm từ nhỏ đến lớn. Tình cảm này người ngoài không thể hiểu, chị thật sự coi cô như con ruột.

Khi Quan Huống vừa về, không khí hơi gượng gạo. Ai làm việc nấy, chẳng ai nói câu nào.

Đúng lúc đó, giáo viên chủ nhiệm gọi lại, Phương Vi lập tức chạy ra ban công nghe máy.

Cô giáo nói mình đã hỏi lớp trưởng và mấy người bạn thân của Phương Hạm, cuối cùng cũng nắm được đại khái câu chuyện.

Tóm lại là: Phương Hạm bị bạn nam cùng bàn đẩy một cái, lời nói và thái độ cũng không tốt. Mà có thể Phương Hạm lại có chút tình cảm với cậu bạn, nên cú sốc mới càng sâu.

Cô giáo nói sẽ gọi bạn nam kia lên nói chuyện, nhưng không dám chắc lắm.

Phương Vi nghe ra ý giáo viên là cậu nam sinh đó vốn không dễ bảo, cũng khó mà thuyết phục. Cùng lắm là cố gắng để cậu ấy xin lỗi Phương Hạm.

Thì ra là chuyện thất tình của bọn trẻ, Phương Vi thầm nghĩ.

Thật ra, trước khi gọi cho cô giáo, chị cũng đoán là do vấn đề quan hệ bạn bè.

Nhưng chị cứ tưởng vì Phương Hạm hay nghỉ học, lại hay ốm yếu, bị mấy bạn nữ bắt nạt hoặc cô lập cơ, ai ngờ lại là vì con trai.

Phương Vi chợt nhận ra, em gái mình lúc nào chẳng hay đã học lớp 11 rồi, đúng là cái tuổi bắt đầu biết thích con trai.

Chị thở dài, lại nói vài câu khách sáo với giáo viên chủ nhiệm rồi mới cúp máy.

“Phương Hạm gặp chuyện gì ở trường à?” Quan Huống bước tới hỏi.

Phương Vi lườm anh một cái, chẳng mặn mà gì với việc bắt chuyện.

Chị biết rõ đây là cách anh đang muốn giảng hòa, tìm cớ để hai người hạ nhiệt. Tính Quan Huống vốn ôn hòa, điềm đạm, sống có trách nhiệm, rất biết lo cho gia đình. Nếu không thì chị đã chẳng chọn cưới anh sau khi tốt nghiệp.

“Nghe nói là bị một bạn nam đẩy một cái.”

“Con bé không muốn học tiết tối, em đến đón thì thấy nó ôm cặp chui ngay vào phòng, khóc rất lâu.” Phương Vi nghĩ ngợi một chút rồi vẫn quyết định cho anh một bậc thang để bước xuống.

Dù gì trong tình cảnh hiện tại, nếu còn chiến tranh lạnh thì chỉ thêm rối rắm.

“Con trai nhà nào mà như vậy? Chẳng có dạy dỗ gì hết.” Quan Huống cau mày.

Thấy Phương Vi không còn cáu gắt, lại chịu nói chuyện, anh cũng nhanh chóng hùa theo.

“Hay em mang chút hoa quả vào cho con bé nhé?”

“Anh có mua bưởi, nho, táo, còn có cả hai hộp việt quất rồi. Ở nhà cũng có sẵn sữa chua, em pha ít cho con bé ăn rồi ngủ cho dễ.”

Phương Vi thở dài, trong lòng vẫn rối bời, không biết nên khuyên Phương Hạm thế nào.

“Ừ.” Chị khẽ đáp, gật đầu.

Phương Hạm chôn mình trong chăn khóc một lúc rất lâu, đến mức cảm thấy thiếu dưỡng khí, mới khẽ hé một góc chăn ra để thở chút không khí mới.

Trong lúc ấy, cô nghe thấy tiếng cửa lớn mở ra, chắc là anh rể đã về.

Cô không muốn khóc quá to, sợ người nhà lo. Nhưng cũng rất muốn khóc, nên mới chọn trùm kín chăn để giảm âm thanh. Mãi đến khi khóc mệt rồi, tâm trạng mới dịu xuống đôi chút.

Lúc ấy, hình như có người gõ cửa phòng cô.

Ban đầu, Phương Hạm còn tưởng mình nghe nhầm, chui đầu khỏi chăn thì nghe thấy tiếng chị gọi vọng vào, ngập ngừng:

“Phương Hạm? Có muốn ăn hoa quả không?”

“Chị vào nha?” Còn chưa đợi cô đáp, Phương Vi đã nhẹ nhàng đẩy cửa ló đầu vào.

Lúc nãy Phương Hạm chỉ đóng cửa chứ không khóa. Bình thường ở nhà cô cũng rất ít khi khóa cửa phòng, trừ khi có người lạ đến chơi. Dù gì thì chị Phương Vi và anh Quan Huống cũng đã sống cùng nhau lâu rồi, giữa họ không có cảm giác đề phòng.

Cô ngồi ngẩn trên giường nhìn Phương Vi bưng một bát trái cây bước vào.

“Sao không bật đèn? Tối om thế này.” Phương Vi vừa nói vừa bật công tắc trong phòng.

Lúc Phương Hạm về, đầu óc chỉ nghĩ đến chuyện trốn vào chăn khóc, nên chẳng nhớ gì đến chuyện bật đèn.

Căn phòng chợt sáng lên, ánh đèn hơi chói mắt.

“Muốn ăn trái cây không? Em thích ăn sữa chua trộn việt quất với ngũ cốc mà, chị làm một bát cho em rồi. Anh rể còn mua cả nho với bưởi nữa, nếu muốn ăn chị rửa thêm cho.”

Phương Hạm cụp mắt, lắc đầu.

Nhưng Phương Vi cũng chẳng thèm quan tâm, nhét luôn bát nhỏ đựng sữa chua và việt quất vào tay cô.

“Khóc gì mà tội thế này? Ga giường với gối đều ướt rồi.”

“Một lát chị thay bộ khác cho. Đừng nằm trên đồ ướt, dễ ốm lắm.” Phương Vi vừa nói vừa lẩm bẩm như đang tự nói với mình.

Phương Hạm không đáp, chỉ mím môi, cầm thìa xúc một miếng.

Sữa chua vị dâu tây ngọt dịu quyện với vị chua nhẹ của việt quất, thêm cả ngũ cốc thơm giòn.

Ngon thật.

Thấy em ăn rồi, Phương Vi thuận thế khép cửa lại, lên giường ngồi bên cạnh.

Chị không nói gì, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô, rồi bắt đầu kể mấy chuyện lặt vặt đâu đâu.

Nào là con chó nhà ai bị bệnh, phải mang đi viện;

Nào là con của một đồng nghiệp thi đại học, đậu vào trường nhưng học trái ngành nên bị trầm cảm, giờ đang phải điều trị tâm lý…

Phương Hạm vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ xúc từng thìa sữa chua. Ăn xong, cô đặt bát xuống bàn đầu giường.

Cô biết chị đang dỗ mình, cố ý kể chuyện người khác để phân tán sự chú ý.

Nhưng càng như vậy, cô lại càng cảm thấy tủi thân và áy náy, mắt cay xè, cứ như chỉ cần ai chạm nhẹ vào là cô có thể òa khóc tiếp bất cứ lúc nào.

Thật lâu sau, cuối cùng cô cũng lên tiếng, giọng khàn khàn yếu ớt, bất ngờ quay sang hỏi:

“Chị này… chị từng có mối tình đầu chưa?”

“Là kiểu… thật sự rất thích một người ấy.” Cô hít hít mũi.

Phương Vi sững người trong chốc lát, nhưng nhanh chóng mỉm cười như thường.

“Tất nhiên là có rồi.”

“Nhưng bây giờ nghĩ lại, cũng chẳng có cảm giác gì nữa. Hồi đó cũng không biết vì sao lại thích người ta nữa.”

Phương Hạm cúi đầu ngẫm nghĩ rồi hỏi tiếp: “Thế lúc đó… hai người có bên nhau không?”

“Không.”

“Chậc, chắc anh ta cũng biết chị thích ảnh. Vì hồi đó chị suốt ngày nhắn tin mấy chuyện vớ vẩn cho người ta. Nhưng cũng không nói rõ ra, chỉ kiểu mập mờ vậy thôi. Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì không gặp lại nữa.”

“Vài năm trước chị thấy anh ta đăng ảnh cưới trên mạng xã hội.”

“Lúc đó trong lòng cũng chỉ thấy ùa về chút kỷ niệm cũ, chứ chẳng có cảm xúc gì đặc biệt cả. Dù sao giờ chị cũng lấy chồng rồi mà.” Phương Vi cười.

Phương Hạm cắn môi, đầu óc trống rỗng, không biết đang nghĩ gì.

Cô lau nước mắt, nằm nghiêng cạnh chị, mặt quay về phía chị.

“Vậy… anh ấy có đẹp trai không?” Một lúc sau, cô lại hỏi.

Có lẽ vì khóc lâu quá, giọng cô yếu hẳn đi, nghe như đang lả người.

“Đẹp trai hả? Cũng tàm tạm, chắc ngang ngang anh rể em thôi.”

“Thời đó tụi chị chia lớp theo khố, chị học khối xã hội, cả lớp có vài bạn nam. Cậu ấy là người duy nhất nhìn được một chút. Bây giờ nghĩ lại thì… cũng bình thường thôi.”

“Bề ngoài thì ổn, chứ nói chuyện chán chết.” Phương Vi kể.

Phương Hạm hít hít mũi, rúc vào người chị, giơ tay ôm chị, vùi mặt vào lòng chị. Như thể chỉ có làm vậy mới khiến trái tim trống rỗng của cô được lấp đầy đôi chút.

Sau khi kể xong, không gian lại chìm vào im lặng. Rất lâu sau, Phương Vi mới nhẹ nhàng nói tiếp:

“Thật ra chị có gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của em. Cô ấy đã đi hỏi mấy bạn trong lớp.”

“Có phải hôm nay có bạn trai nào đó bắt nạt em không?”

“Cũng không hẳn là bắt nạt…” Phương Hạm biết không giấu được nữa, đành lí nhí trả lời.

Cô không ngờ Phương Vi lại gọi cho giáo viên.

Thật ra Giang Diệc Nhiên chỉ đẩy cô một cái, làm rơi thanh sô-cô-la cô mang cho cậu ấy, còn nói chuyện thì hơi nặng lời. Bảo là bắt nạt thì cũng không hẳn.

“Rồi… em thích cậu ấy một chút à?” Phương Vi hỏi tiếp.

Lần này, Phương Hạm cứng họng, không trả lời được nữa.

Cô không muốn thừa nhận là mình thích Giang Diệc Nhiên, nhưng lại cũng không muốn nói dối. Chỉ đành im lặng.

Thừa nhận người mình thích không thích mình, thậm chí không xem mình là con gái… là một chuyện đau lòng vô cùng.

Nói ra… chẳng khác nào tự đâm vào tim mình một nhát.

“Haizz…”

Phương Vi khẽ thở dài, dịu dàng bảo: “Mỗi cô gái nhỏ rồi sẽ có mối tình đầu, sẽ có người mà mình từng thầm thương. Nhưng thật ra ấy mà, có những người chỉ xuất hiện trong cuộc đời mình một thời gian rất ngắn thôi. Có khi là vài năm, có khi chỉ là vài tháng.”

“Khi đang ở trong cuộc thì thấy là chuyện rất lớn. Nhưng khi thời gian trôi qua, ngoảnh lại nhìn, mới thấy cũng chỉ là chuyện rất nhỏ.”

“Có những người đến muộn một chút, nhưng họ mới thực sự là người quan trọng trong cuộc đời em.”

“Sau này em lớn lên, vào đại học, sẽ hiểu thôi.”

“Rồi em sẽ lại thích người khác. Đến lúc đó nhìn lại mấy chuyện bây giờ, thật sự không đáng để đau lòng đâu.”

“Chị còn đợi ngày em kết hôn kia mà. Lúc đó chị sẽ trang điểm cho em thật xinh đẹp.” Phương Vi nói.

Phương Hạm nghe vậy thì lặng người.

Không biết Phương Vi có nhận ra lời mình vừa nói hơi sơ suất không, nhưng bầu không khí bỗng trầm hẳn xuống vài giây—

Bệnh của Phương Hạm rất dễ dẫn đến suy tim, cái chết có thể xảy ra ở bất kỳ giai đoạn nào. Nhất là loại bệnh tim bẩm sinh như cô, khả năng sống qua tuổi ba mươi là cực thấp. Sau tuổi hai mươi, tỷ lệ phát bệnh đã tăng vọt. Có khi hôm trước còn bình thường, hôm sau đã ra đi đột ngột, nguy hiểm vô cùng.

Thật lâu sau, Phương Hạm mới khẽ lên tiếng, giọng mang theo chút chột dạ và mơ hồ không xác định:

“Sau này… em cũng sẽ kết hôn chứ?”

“Đương nhiên là sẽ rồi!” Phương Vi đáp ngay, “Chắc chắn là sẽ mà!”

“Có thể là khi em học đại học, cũng có thể là sau khi em tốt nghiệp, chắc chắn sẽ gặp được một người em thích người đó, và người đó cũng thích em. Sau đó, hai người có thể kết hôn.”

“Lấy chồng… là cảm giác như thế nào?” Phương Hạm lại hỏi.

“Ừm… là cảm giác từ nay về sau, mình không còn là một người đơn độc nữa, không còn phải tự chống đỡ mọi thứ một mình. Về nhà có người nấu cơm cho em, quan tâm em, lúc em bệnh thì chăm sóc em, tối nằm ngủ bên cạnh em. Đại khái là như vậy.” Phương Vi trả lời.

“Nghe thích thật.”

Phương Hạm tưởng tượng một chút, khẽ thì thầm.

Nước mắt lại lăn ra từ khóe mắt, cô đưa tay lên lau. Một lúc sau, cô khẽ khàng nói một câu xin lỗi.

“Em xin lỗi vì điều gì?”

Phương Vi nhíu mày, cúi đầu nhìn Phương Hạm đang nằm bên cạnh.

Vì không thấy rõ gương mặt cô bé, nên Phương Vi cũng nằm nghiêng lại, quay mặt về phía em. Khi ấy, chị thấy đôi mắt ngấn nước của cô bé đã sưng đỏ vì khóc.

“Có lẽ… nếu không có em, chị đã sống tốt hơn bây giờ rồi.” Phương Hạm nói nhỏ.

Nếu không có cô, mẹ đã không mất vì khó sinh. Phương Vi đã là con một, có một gia đình hoàn hảo. Cũng không cần vì cô mà cãi nhau với Quan Huống.

Nếu không có cô, có lẽ Phương Vi giờ đã có con của riêng mình.

Thật ra Phương Hạm hiểu hết những điều đó, nhưng cô không nói ra nổi. Vì cô đã tồn tại trên đời này rồi, không thể khiến mọi thứ quay lại như chưa từng có mình.

Cô tránh ánh mắt của chị, chỉ nhìn sang nơi khác.

Nhưng Phương Vi, người đã nuôi cô lớn lên, hiểu cô vô cùng. Đôi khi chỉ cần nhìn nét mặt là biết cô đang nghĩ gì.

“Em không cần xin lỗi chị, cũng không cần xin lỗi bất kỳ ai cả.” Phương Vi nói.

“Mọi chuyện đâu phải lỗi của em. Em không hề cố ý gây ra, nên đừng cảm thấy mình có lỗi với ai.”

Nhưng Phương Hạm vẫn im lặng, hàng mi vẫn vương những giọt nước mắt lấp lánh sau khi khóc.

“Em biết không? Lần đầu tiên chị gặp em là ở bệnh viện. Khi đó mẹ đã qua đời vì sinh em, chị thực sự rất ghét em. Nhìn thấy em mà chị thấy khó chịu, mặt thì đỏ bầm tím bầm, chị chẳng muốn nhìn chút nào.”

“Sau đó ba bế em về nhà. Ngày nào em cũng khóc, chị nằm ở phòng bên cạnh nghe mà muốn phát điên, có lúc thật sự muốn bóp cổ em cho xong.”

“Vì em mà chị mất mẹ.”

“Ba thì phải đi làm, chẳng chăm được em. Chị nghe em khóc thảm thiết đến phát bực, nên tiện tay pha sữa công thức cho em uống. Ai ngờ em lại dễ nuôi kinh khủng.”

“Chị vừa bế em là em nín ngay, ngoan ngoãn lắm.”

“Dần dần da dẻ em trắng ra, không còn xấu xí như lúc mới sinh. Em nằm trong chăn nhỏ, mặt mũm mĩm, mềm mềm hồng hồng. Lúc đó chị nghĩ, trông cũng đáng yêu đấy chứ.”

“Lúc chị đút sữa cho em, em chẳng hiểu gì.”

“Rõ ràng chị từng bao lần muốn bóp cổ em, vậy mà em vẫn cười toe toét với chị, đòi chơi với chị.”

“Giờ em lớn rồi nên chắc không nhớ, chứ hồi nhỏ em xem chị như mẹ ấy, không hề có khái niệm ‘chị gái’. Rất là quấn chị. Chị chỉ cần đùa với mấy đứa nhỏ hàng xóm một chút là em ghen rồi.”

“Khi đó chị nghĩ, trời ơi, nếu không có chị thì em biết sống thế nào?”

Giọng Phương Vi bình thản kể chuyện, nhưng trong tai Phương Hạm lại như có một cơn bão quét qua.

Mắt cô ướt nhòe, nhưng lần này không phải vì Giang Diệc Nhiên.

“Dù em là em gái chị, nhưng cũng giống như con của chị vậy.”

“Chị luôn thấy mình có một cô em gái vừa ngoan vừa đáng yêu nhất trên đời. Em hiểu không?”

“Được nhìn em lớn lên chính là điều khiến chị tự hào và hạnh phúc nhất đời này.”

“Nên đừng nói xin lỗi nữa.” Phương Vi vừa nói, vừa ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô.

Phương Hạm không kìm được nữa, như thể trái tim bị đánh vỡ. Cô nhào vào vai chị, vừa cắn môi vừa òa khóc nức nở, nước mắt như suối trào không dứt.

Nhưng khóc được nửa chừng, ngực bỗng đau nhói một cái, tiếng khóc lập tức tắc lại.

Cô hít vào một hơi, không dám khóc tiếp.

Nhưng cơn đau ở tim vẫn tiếp tục, co giật từng nhịp. Như có luồng điện chạy từ dưới tim lan khắp lồ ng ngực.

Mỗi lần đau, cô như không thở nổi. Cơ thể như bị đè nặng ngàn cân, không phát ra nổi âm thanh nào, chứ đừng nói là khóc.

Sau một cơn đau nữa, cô vô thức đưa tay ôm ngực, chân mày lập tức nhíu chặt.

Phương Vi nhìn thấy, lập tức cảnh giác: “Sao vậy? Em đau tim à?”

Sau một cơn đau dữ dội, Phương Hạm cố gắng gật đầu.

Cơn bệnh này cô từng phát một lần rồi, khi đó phải nhập viện điều trị một thời gian dài. Phương Vi nhờ vậy mà có kinh nghiệm hơn, trong nhà cũng luôn để sẵn thuốc cấp cứu.

Chị lập tức nhảy xuống giường, chạy đi lấy hộp thuốc trong phòng luôn chuẩn bị sẵn loại tăng cường tim và chống rối loạn nhịp tim.

Tìm thấy thuốc xong, chị lập tức quay lại, vừa đút thuốc cho Phương Hạm vừa chạy ra ngoài gọi lớn tên Quan Huống.

Nghe tiếng gọi, Quan Huống vội vàng chạy vào, mặt vẫn chưa hết bối rối: “Sao thế?”

Tuy là hỏi vậy, nhưng vừa thấy hộp thuốc mở toang, thấy Phương Vi đang đút thuốc cho Phương Hạm thì anh lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.

“Anh gọi 120 gọi xe cấp cứu ngay đi!”

“Bệnh em ấy hình như lại tái phát nặng rồi!”

Còn Giang Diệc Nhiên, lúc này đang tự mình ngồi tàu điện ngầm về nhà.

Bạn bè vốn định kéo cậu ra ngoài chơi để xả stress vì chuyện tỏ tình thất bại, không biết ai trong nhóm lỡ tay để lộ chuyện, nhưng cậu thực sự không có tâm trạng.

Trong giờ tự học buổi tối, cô giáo chủ nhiệm gọi lớp trưởng ra ngoài, sau đó lại gọi Dương Thư Tuyết.

Bình thường Giang Diệc Nhiên chẳng mấy khi quan tâm chuyện lớp, nhưng vì lần này giáo viên gọi Dương Thư Tuyết, phản ứng đầu tiên của cậu chính là: có liên quan đến Phương Hạm.

Dương Thư Tuyết chắc là bạn thân nhất của Phương Hạm rồi?

Tan học xong, lần nào cô ấy cũng dọn xong cặp trước rồi chạy đến chỗ Phương Hạm, đứng đợi cô bé.

Chuyện này Giang Diệc Nhiên vẫn còn ấn tượng khá rõ.

Quả nhiên không sai. Dương Thư Tuyết về chưa bao lâu thì giáo viên lại gọi cậu ra ngoài.

Cô chủ nhiệm nói vì buổi sáng cậu đã lớn tiếng với Phương Hạm, làm cô bé về nhà khóc cả ngày, muốn cậu đến xin lỗi một tiếng.

Có lẽ vì Giang Diệc Nhiên không từ chối, thái độ cũng không tệ nên cô chủ nhiệm chỉ nói mấy câu rồi cho cậu về lớp.

Nhưng những lời của cô cứ như có ma lực vậy, cứ văng vẳng trong đầu Giang Diệc Nhiên mãi không dứt.

Đặc biệt là câu:

“Con bé vì em mà khóc cả ngày, về nhà vẫn còn khóc. Em không thấy áy náy à? Em thất bại trong chuyện tỏ tình cũng không nên trút giận lên người khác chứ?”

Áy náy ư? Ngay cả Giang Diệc Nhiên cũng không rõ nữa.

Cậu chỉ thấy trong lòng nôn nao, bực bội như đang vác một cục đá đè nặng trong lòng.

Trong căn phòng trống vắng, vẫn chỉ có chiếc máy tính và ngọn đèn đầu giường tỏa sáng. Bên ngoài cửa kính là ánh đèn neon lập lòe của thành phố.

Giang Diệc Nhiên ngồi dựa vào đầu giường, ánh sáng xanh từ màn hình điện thoại chiếu lên gương mặt sắc sảo và góc cạnh của cậu thiếu niên.

Xin lỗi à? Phải xin lỗi kiểu gì?

Thật ra cậu cảm thấy chuyện này cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy. Nhưng rõ ràng Phương Hạm đã bị tổn thương.

Cậu cứ mở đi mở lại trang cá nhân của Phương Hạm qua nhóm lớp, rồi lại mở khung trò chuyện riêng, nhưng cuối cùng vẫn không gửi tin nhắn nào cả, mãi do dự, mãi lưỡng lự.

Ngay lúc cậu đang cân nhắc có nên thêm bạn với cô hay không, thì điện thoại bỗng báo có tin nhắn WeChat mới.

Cậu thiếu niên nhấn vào xem, nhíu mày.

Người nhắn đến lại là Trần Lăng Huyên.

“Nếu lúc đầu cậu thật sự nghiêm túc theo đuổi mình, chứ không phải vì đánh cược với người khác, thì biết đâu mình đã đồng ý rồi cũng nên.” đối phương nhắn.

Giang Diệc Nhiên nhìn chằm chằm dòng chữ đó một lúc, bỗng dưng không biết nên trả lời sao.

Cậu không ngốc, thừa hiểu rằng một cô gái nhắn thế tức là có cảm tình với mình.

Nhưng mà…

Cậu thật sự đã theo đuổi cô ấy vì vụ cá cược, cộng thêm một chút sĩ diện và lòng hư vinh.

Còn bây giờ, đầu óc cậu đã bị một mớ rối rắm khác chiếm trọn, tạm thời không còn tâm trạng để đùa giỡn hay yêu đương gì hết.

Giang Diệc Nhiên do dự một lát.

Cậu gõ vài chữ, rồi lại cảm thấy nói gì cũng không thích hợp. Cuối cùng xóa hết, thoát khỏi WeChat mà chẳng trả lời gì.

Cùng lúc đó, ở một nơi khác của thành phố.

Trong chiếc Rolls-Royce, cô gái ngồi ghế sau nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại. Nhìn dòng chữ “đang nhập…” cứ hiện lên rồi biến mất, cuối cùng lại chẳng nhận được tin nhắn nào.

Cô là người thông minh, đã mơ hồ đoán được kết quả.

“Haizz…”

Cô gái xinh đẹp khẽ thở dài, có vẻ hơi buồn bực, sau đó khóa màn hình rồi ném điện thoại vào túi xách bên cạnh.

“Sao lại thở dài thế?” người đàn ông ngồi bên cạnh hỏi.

“Em thất tình rồi.”

“Đàn ông quả nhiên là sinh vật đáng ghét nhất trên đời!” Trần Lăng Huyên bĩu môi đáp.

“…”

Người đàn ông trẻ tuổi mặc vest chỉnh tề bên cạnh liếc nhìn cô, khẽ nhíu mày.

“Thất tình? Em còn chưa mười tám mà đòi thất cái gì tình?” anh nói.

“Anh thì biết gì! Em thất tình mà không an ủi em lấy một câu, còn châm chọc nữa chứ. Anh có còn là anh trai của em không hả?” Trần Lăng Huyên lườm sang đầy bất mãn.

Không ngờ đối phương chẳng những không dỗ dành, lại còn tiếp tục mỉa mai:

“Nếu cậu ta đồng ý, em định hẹn hò với cậu ta thật đấy à?”

“Liên quan gì đến anh?” Trần Lăng Huyên bực bội lơ luôn.

“Họ gì thế? Anh nhớ lớp em chẳng có thằng nào lọt nổi mắt xanh em mà?”

“Là công tử nhà nào mà may mắn thế, nói cho anh nghe xem nào. Em tiêu tiền như nước vậy, con trai nhà bình thường chắc nuôi không nổi đâu nhỉ?”

“Anh có cần quá đáng vậy không!” Trần Lăng Huyên gắt: “Em đã nói là thất tình rồi mà! Còn chưa kịp yêu đương gì đâu, chỉ là đơn phương thôi, người ta còn chẳng buồn để mắt tới em nữa là!”

Thật ra lúc nãy cô chỉ hơi thất vọng một chút thôi, chẳng đến mức buồn. Nhưng bị anh trai mỉa mai kiểu đó, bỗng thấy trong lòng nhoi nhói, hơi tủi thân thật.

Cô quay đầu sang nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt bỗng thấy cay xè.

Người đàn ông bên cạnh liếc nhìn cô, mắt hơi nheo lại, như đang suy nghĩ điều gì.

Một lúc sau mới lên tiếng:

“Buồn đến vậy sao?” tuy là câu hỏi, nhưng giọng anh trầm thấp, mang theo khí chất chững chạc của người trưởng thành.

“Không cần anh lo.”

Trần Lăng Huyên đáp cứng rắn, cố chấp nhìn thẳng ra ngoài, không thèm liếc nhìn đối phương lấy một cái: “Sau này em sẽ không kể gì cho anh nữa đâu, để khỏi bị anh chọc quê.”

Người đàn ông nhìn gương mặt nghiêng của cô trong ánh đèn mờ nhạt, im lặng một lúc.

“Sau hai mươi lăm tuổi, em thích ai anh cũng không quản.” anh lạnh nhạt nói.

“Nhưng bây giờ, anh muốn em tập trung làm những gì em cần làm.”

Giọng nói ấy đầy uy nghiêm và lạnh lùng của người đứng trên cao.

Nhưng Trần Lăng Huyên thì vào tai trái, ra tai phải.

Cô chỉ ngồi đó, mắt nhìn ánh đèn thành phố lướt qua ngoài cửa xe, trong lòng bỗng nhiên trống rỗng, không nói thêm lời nào nữa.

Bình Luận (0)
Comment