Ngày Yêu Thầm Kết Thúc - Bổn La Bắc

Chương 19

Căn hộ cao cấp ở khu trung tâm phồn hoa của thành phố. Ngoài khung cửa sổ sát đất với tầm nhìn toàn cảnh, màn đêm mù mịt đã buông xuống. Dù đã hơn chín giờ tối, nhưng đối với thành phố này, cuộc sống về đêm của một số người mới chỉ vừa bắt đầu.

Dưới bầu trời đêm không trăng, tối đen như mực.

Thế nhưng dòng xe cộ tấp nập và ánh đèn rực rỡ nơi xa lại rọi sáng cả tầm mắt, như một dải ngân hà đang bốc cháy ngay trên mặt đất.

Trong phòng, Giang Diệc Nhiên đứng ngồi không yên, lúc thì ngồi ở bàn máy tính, lúc lại đi ra ban công, hoàn toàn không có tâm trạng làm bất cứ việc gì, đến chơi game cũng chẳng nổi.

Cô chủ nhiệm yêu cầu ngày mai cậu phải xin lỗi Phương Hạm, nhưng cậu thật sự không biết phải làm thế nào.

Cậu thử lên mạng tra “làm sao để xin lỗi con gái”, nhưng cũng chẳng thấy thông tin nào hữu ích. Chỉ có một gợi ý xem ra còn tạm ổn: mua quà, trông sẽ thành ý hơn.

Quà tặng à…

Giang Diệc Nhiên khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút.

Nếu đặt hàng online bây giờ thì ngày mai chắc chắn không kịp giao, tốt nhất là đến cửa hàng mua trực tiếp rồi nhờ nhân viên gói lại luôn cho.

Nhưng giờ đã hơn chín giờ rồi. Trong trí nhớ cậu cũng chẳng có cửa hàng nào thực sự phù hợp.

Giữa cái rét mùa đông, cậu thiếu niên chỉ mặc một chiếc áo nỉ trắng dài tay, tựa vào lan can kính ngoài ban công.

Thân hình cao gầy, mái tóc bị gió đêm thổi khẽ rối, trông xa như một người rất dịu dàng, nhưng đôi mày mắt lại mang theo vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng.

Giang Diệc Nhiên rũ mắt, yết hầu trắng trẻo khẽ động đậy, cuối cùng nhíu mày, rời khỏi ban công, đi ngang qua phòng ngủ chính, tiện tay lấy một chiếc áo khoác thể thao rồi ra ngoài.

Mới bước ra khỏi khu nhà, bên ngoài gần như không một bóng người.

Chỉ có vài người dắt chó đi dạo thuê cho các bà nội trợ quanh đó. Mãi đến khi rời khỏi khu dân cư, ra tới con đường chính thì khung cảnh mới bắt đầu náo nhiệt hơn một chút.

Trung tâm thương mại gần đó mở cửa đến mười giờ tối.

Giang Diệc Nhiên nhìn thời gian thấy không còn nhiều, bèn nửa chạy nửa đi thật nhanh, cuối cùng cũng kịp đến nơi lúc khoảng chín rưỡi.

Cậu ghé qua vài cửa hàng, nhưng không biết nên mua gì tặng cho Phương Hạm. Tặng đồ trang sức thì có vẻ quá thân mật, mà cả hai cũng đâu thân đến thế.

Còn những món khác… Một là cậu không biết Phương Hạm thích gì, hai là nhớ mang máng sức khỏe cô không tốt, sợ mua trúng thứ không phù hợp.

Lúc này đã gần đến giờ đóng cửa, nhiều cửa hàng đã bắt đầu dọn dẹp chuẩn bị nghỉ.

Giang Diệc Nhiên bước nhanh, cuối cùng dừng lại trước một cửa hàng bán đồ lưu niệm và hàng hóa tiêu dùng nổi tiếng.

Cậu chưa từng vào mấy cửa hàng kiểu này bao giờ, nhưng nhìn từ ngoài thì rõ ràng đây là nơi hướng đến đối tượng khách hàng nữ.

Trước cửa bày la liệt thú nhồi bông, ly tách xinh xắn, đồ chơi nhỏ nhắn và các loại blind box hàng liên kết. Bên trong còn có cả đồ trang sức, băng đô, mỹ phẩm linh tinh, đủ kiểu màu sắc rực rỡ, nhìn thôi đã biết là kiểu mà con gái sẽ thích.

Cậu dừng chân, còn đang quan sát thì nhân viên cửa hàng đã hồ hởi bước ra đón.

“Anh trai đẹp trai muốn mua gì thế ạ? Bên em sắp đóng cửa rồi, cần gì em dẫn anh đi xem luôn cho tiện nhé~”

“Mua cho bản thân hay tặng bạn học ạ?”

“Nếu mua cho bạn gái thì bên em có nhiều món bán chạy lắm luôn nha. Ví dụ như mấy hộp mù nhỏ của heo con Mi này, hay loạt gấu bông Sanrio này nữa, rất hot luôn. Bên này còn có băng đô nè, mũ nè, món nào mấy bạn nữ cũng thích hết á…”

Cô nhân viên vừa đi theo vừa huyên thuyên không ngớt, nhưng thiếu niên kia vẫn không lên tiếng, chỉ đi một vòng tùy ý trong cửa hàng.

Thế nhưng đến khi ánh mắt dừng lại ở một món đồ khá khuất góc, bước chân của Giang Diệc Nhiên lại bất ngờ dừng lại.

Thông thường, các món bán chạy sẽ được đặt ở tầng ngang tầm mắt, tầng thứ ba đối với nữ khách hàng. Còn những tầng cao hơn gần như chỉ là để trưng bày hàng tồn, phải ngẩng đầu mới nhìn thấy.

Nhưng vì Giang Diệc Nhiên cao nên đứng ngang tầm cũng vừa đúng tầng bốn, tầng năm. Ở đó, đa phần là hàng chưa khui hộp, kiểu như kho mini của cửa hàng.

Thế mà ở góc trong cùng, ngay cạnh mấy chiếc ly thủy tinh được bọc trong hộp giấy hồng nhạt, cậu lại nhìn thấy một quả cầu tuyết, cực kỳ đơn giản và không mấy nổi bật.

Cầu tuyết đó nhỏ nhắn, là loại phổ thông rất thường thấy. Đế màu đen, bên trong là một ngôi nhà nhỏ màu đỏ và sân vườn thu nhỏ, xung quanh có những bông tuyết trắng lặng lẽ rơi.

Cô nhân viên vẫn đi theo sau Giang Diệc Nhiên, thấy cậu dừng lại, ánh mắt nhìn lên tầng cao, còn tưởng cậu đang nhìn mấy chiếc ly thủy tinh chưa mở hộp.

“À, mấy cái trên đó chưa khui đâu ạ. Thật ra là kiểu giống mẫu này nè.”

“Mẫu này bán cũng tốt lắm, có hình con bướm, nhìn đẹp đúng không ạ~”

“Mẫu này là thiết kế riêng của bên em, không phải đồ liên kết, là hàng độc quyền á. Chỗ khác không có đâu.” cô nàng giới thiệu.

Vừa nói vừa cầm mẫu ly bên dưới lên, trong lòng thì nghĩ: Trời ơi, bạn học nam này đẹp trai quá trời quá đất.

Loại ly kiểu này rõ ràng là dành cho con gái, không biết bạn gái của cậu ấy là người như thế nào nhỉ?

Được làm bạn gái của một cậu như vậy, chắc hạnh phúc lắm luôn…

Cô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cằm dưới sắc nét, yết hầu trắng ngần nổi bật của thiếu niên, tim cũng lỡ nhịp một nhịp.

Học sinh nam cấp ba đúng là tuyệt nhất.

So với đám đàn ông ngoài xã hội, nhìn sạch sẽ và tươi mới biết bao nhiêu.

Nhưng ai ngờ khi cô còn đang cầm chiếc ly lên giới thiệu, thì Giang Diệc Nhiên lại chẳng nói chẳng rằng, đưa tay lấy quả cầu tuyết bị đẩy vào tận trong cùng ra.

Thứ này đã lâu không ai mua rồi, vì bán chậm nên mới bị đẩy sâu vào phía trong cùng.

Cô nhân viên không ngờ Giang Diệc Nhiên lại hứng thú với quả cầu tuyết đó.

“Ồ, cái này chắc sắp ngưng bán rồi đó anh, bán không chạy lắm. Còn đúng ba cái cuối cùng thôi.”

“Bên trong còn có cả hộp nhạc mini nữa, bật công tắc lên sẽ có đèn và nhạc luôn. Nhưng chỉ có một bài duy nhất, là For Elise.”

“Anh muốn mua không?” Cô đặt lại cái ly về chỗ cũ, quay sang hỏi.

Cậu thiếu niên cầm quả cầu tuyết lên ngắm nghía một lúc.

Cậu khẽ lắc nhẹ, những bông tuyết giả trong quả cầu liền tung bay, nhẹ nhàng rơi xuống sân nhỏ bên trong, tạo nên một cảm giác mơ hồ như trong cổ tích.

“Ừ.”

“Giúp tôi gói lại.” Cậu nói.

Giang Diệc Nhiên nhìn quả cầu tuyết ấy, bỗng nhiên lại nhớ đến ngày hôm đó, cái ngày Phương Hạm bất ngờ đi học lại.

Thực ra bình thường cậu rất ít chú ý đến việc học, mà đúng lúc sáng hôm đó không có gì làm, Phương Hạm bị cô giáo dạy Văn gọi lên đọc bài làm.

Cậu chẳng biết gì về cô bạn cùng bàn của mình, đến cả gương mặt cũng chẳng nhớ nổi.

Thế nhưng lúc thấy Phương Hạm bước lên bục giảng, không hiểu sao lại nhìn cô một lúc, tiện thể nghe luôn vài câu.

Phần lớn nội dung bài văn cậu đều quên rồi, thậm chí cả đề bài là gì cũng chẳng nhớ nổi. Thế nhưng lại vô tình nhớ rất rõ một vài câu trong bài viết của cô.

Cậu không thể nhắc lại nguyên văn, chỉ nhớ mang máng rằng Phương Hạm kể về một đêm nọ khi đi chữa bệnh ở Bắc Thành, trời đổ một trận tuyết rất lớn.

Cô kể người nhà đã cõng cô đi trong đêm, nghe tiếng bước chân lún trên lớp tuyết dày, cùng tiếng tuyết rơi trên nhành cây và tán ô.

Cô viết rằng, từ đó đến nay chưa bao giờ gặp lại trận tuyết nào lớn đến thế, giống như hoa lê từ trên trời rơi xuống.

Cậu còn nhớ, ban ngày chị gái cô vừa mắng cô vì kén ăn, nhưng tối đến vẫn lén vào phòng xem cô có đá tung chăn không, rồi dịu dàng đắp lại cho cô.

Ngoài mấy chi tiết ấy ra, những phần khác của bài văn cậu chẳng còn nhớ gì nữa.

Nhưng chẳng hiểu sao, hai chi tiết nhỏ đó lại khắc vào đầu cậu một cách sâu sắc đến kỳ lạ.

Dù sức khỏe yếu, nhưng có vẻ gia đình cô ấy rất hạnh phúc. Từng người thân trong nhà đều yêu thương cô ấy hết mực. Rõ ràng chỉ là những chuyện thường ngày rất đỗi bình thường, nhưng nghe vào tai lại khiến người ta cảm thấy yên bình và ấm áp.

Giang Diệc Nhiên không muốn thừa nhận.

Nhưng khoảnh khắc ấy, sau cơn ấm lòng mơ hồ, trong lòng cậu là sự ghen tị và một nỗi chua xót không tên.

Sau khi thanh toán, Giang Diệc Nhiên cầm hộp quà được gói cẩn thận rời khỏi cửa hàng.

Nghĩ tới chuyện thanh socola Phương Hạm định tặng mình đã bị cậu hất văng, cậu tiện đường ghé vào cửa hàng tiện lợi 24/7 gần đó, mua thêm vài thanh socola bỏ vào cùng hộp quà.

Về đến nhà, mở cửa.

Trong nhà vẫn y nguyên như lúc cậu đi.

Dạo gần đây cô giúp việc không còn đến nữa. Lần cuối cùng đến bà ấy còn nói muốn thanh toán tiền lương, chắc là bên Kiều Tuyết thực sự không còn gửi tiền thêm nữa.

Thiếu niên cụp mắt, ánh nhìn lạnh nhạt bước vào nhà.

Lúc này đã hơn mười giờ. Giang Diệc Nhiên để quà trên kệ phòng khách, rồi về phòng chơi vài ván game trước khi đi ngủ.

Có lẽ vì chuyện ban ngày khiến cậu ấn tượng quá sâu, lời cô giáo nói “con bé về nhà khóc cả ngày” cứ văng vẳng trong tiềm thức… Hoặc cũng có thể vì lý do nào đó khác.

Cậu lại mơ thấy Phương Hạm.

Giang Diệc Nhiên vốn là kiểu người rất ít khi mơ. Cậu không có trí tưởng tượng phong phú, mà nếu có mơ thì sáng hôm sau tỉnh dậy cũng chẳng nhớ nổi gì. Nhưng không hiểu sao, giấc mơ đêm nay lại rõ ràng đến kỳ lạ.

Cậu mơ thấy Phương Hạm đang ngồi xổm ở góc cuối lớp, lặng lẽ khóc.

Đôi mắt đen lay láy như nho đen, nhìn rất trong trẻo, nhưng vùng da quanh mắt đỏ bừng, viền mi mắt lấp lánh nước.

Cậu mơ thấy cô khóc đến nỗi nghẹn thở, trông đáng thương vô cùng.

Không hiểu vì sao, bình thường lúc tiếp xúc cũng chẳng thấy gì đặc biệt, thậm chí số lần để ý đến cô cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, vậy mà trong giấc mơ, cô lại khiến người ta vừa thương vừa muốn ôm.

Cậu thừa nhận lương tâm bị lay động, sinh lòng trắc ẩn, liền bước lại gần ngồi xuống ôm lấy cô.

Cậu mơ thấy cô rất nhẹ, ôm vào lòng mềm nhũn như không xương.

Sau đó cậu đỡ cô đứng dậy, cảm giác như có thể dễ dàng bế bổng cô lên bằng tư thế công chúa. Nhẹ như mây, không chút trọng lượng. Nhưng khi ôm vào thì cảm giác lại rất êm, rất dễ chịu.

Mềm mềm, giống như kẹo bông gòn.

Cậu mơ thấy cơ thể cô áp vào người mình, lồ ng ngực cô cũng mềm mại.

Cảm giác đó thật lạ lùng. Cậu đặt cô ngồi lên bàn học trong lớp, nhìn kỹ gương mặt cô. Da trắng mịn, hàng mi dài, có vết ướt dính lại vì nước mắt, vón thành từng cụm nhỏ.

Đôi môi Phương Hạm đỏ au, giống như màu quả anh đào. Cậu nghi ngờ cô có đánh son bóng, nhưng nhìn thì thật sự rất ngọt ngào.

Khiến người ta chỉ muốn hôn.

Lớp học không có ai khác. Trong mơ, không hiểu vì sao Giang Diệc Nhiên như bị thứ gì mê hoặc, liền cúi đầu hôn nhẹ cô một cái.

Cũng từ đó, cậu mới phát hiện ra, thì ra trong mơ cũng có thể cảm nhận được cảm giác chân thực gần như ngoài đời thật, như thể cả bộ não và cơ thể đều phối hợp ăn ý.

Cậu mơ thấy khi hôn cô, môi cô mềm mềm, ấm áp, ẩm ướt, đầu mũi còn thoang thoảng mùi thơm nhẹ đặc trưng của con gái.

Thậm chí cậu còn mơ thấy mình chạm vào ngực cô. Nhìn qua thì không lớn lắm, chỉ hơi nhô nhẹ, nhưng không ngờ khi chạm vào lại có cảm giác rất tuyệt, mềm mại như chiếc bánh bao chưa hấp chín…

Sau đó, cậu tỉnh dậy.

Chưa kịp nghe chuông báo thức, Giang Diệc Nhiên đã tự nhiên tỉnh giấc. Dưới lớp chăn, người anh em nhỏ đang căng cứng, có chút nóng ran và tê dại, phần đầu nhạy cảm còn đang cọ sát với mặt vải chăn.

Rèm cửa cản sáng rất tốt, trong phòng vẫn tối mờ mờ.

Cậu vốn có thói quen ngủ khỏa thân, dù sao trong nhà cũng chẳng có ai, không lo bị ai xông vào bất ngờ.

Thiếu niên chống tay ngồi dậy, bộ chăn ga xám tro làm nổi bật làn da trắng lạnh của cậu. Ánh sáng hắt nhẹ lên xương quai xanh sắc nét, yết hầu rõ ràng và bắp tay rắn chắc mang đường nét mảnh khảnh của tuổi thanh xuân.

Giang Diệc Nhiên nhíu mày, vò tóc, trong ánh mắt còn vương chút mơ màng chưa tỉnh hẳn.

Cậu nheo mắt, với tay lấy điện thoại bên cạnh xem giờ.

6 giờ sáng.

Cậu xoa trán, tiện tay nhấn nút tự động kéo rèm. Ánh sáng sớm mờ nhạt nhanh chóng tràn vào từ cửa sổ sát đất.

Nhưng Giang Diệc Nhiên vẫn ngồi thừ trên giường rất lâu, mái tóc rối bời. Dưới lớp chăn xám nhạt, có một chỗ nhô lên rõ rệt.

Giống như một ngọn đồi nhỏ.

Cậu nhớ lại giấc mơ tối qua.

Bình thường mơ xong là quên sạch, nhưng không hiểu sao lần này lại nhớ rất rõ. Có lẽ vì cảm giác quá thật, khiến người ta không quên nổi.

Nhưng sao lại là Phương Hạm…?

Người ta thường nói giấc mơ phản ánh tiềm thức. Nhưng Giang Diệc Nhiên chưa từng cảm thấy mình có cái “tiềm thức” kiểu đó, nhất là với cô bạn cùng bàn kia.

Dù sao trước hôm qua, cậu và cô ấy cũng chẳng có mấy lần tiếp xúc, thậm chí tổng cộng chưa nói được mấy câu.

Cậu cảm thấy xấu hổ và không thể chấp nhận nổi cái kiểu “tiềm thức” này của chính mình.

Giang Diệc Nhiên cau mày, chuẩn bị xuống giường đi vệ sinh.

Nào ngờ vừa lật chăn lên, ga giường màu xám nhạt đã in một vệt ướt đậm rất rõ ràng.

Giang Diệc Nhiên mang theo hộp quà, tâm trạng bực bội rối bời đến trường.

Hôm nay cậu dậy sớm, đến lớp cũng sớm hơn bình thường. Vừa bước vào lớp đã vô thức liếc về phía chỗ ngồi của Phương Hạm, phát hiện vẫn còn trống, không có ai cả.

Phương Hạm thường đến lớp rất sớm. Ít nhất mỗi lần cậu đến thì cô ấy đã ngoan ngoãn ngồi vào chỗ, mở sách học từ mới rồi.

Có lẽ hôm nay cậu đến sớm quá, chắc chút nữa cô ấy sẽ tới thôi. Cậu nghĩ vậy.

Giang Diệc Nhiên quay lại chỗ, ngồi xuống, đặt hộp quà lên ghế của Phương Hạm.

Cậu thật sự không biết phải nói sao để xin lỗi, mở miệng ra thế nào cũng thấy ngượng ngùng và không tự nhiên. Cậu chỉ hy vọng khi cô tới sẽ thấy quà và tự hiểu ý.

Thế nhưng thời gian cứ trôi từng phút một.

Cho đến khi hầu hết các bạn trong lớp đã đến, sắp đánh chuông vào tiết tự học buổi sáng, Phương Hạm vẫn không thấy đâu.

Giang Diệc Nhiên cảm thấy kỳ lạ. Một mặt thì nghĩ hôm qua mình chỉ xô cô một cái, làm rơi thanh socola thôi, không đến mức khiến cô ấy tổn thương đến không muốn đi học nữa.

Nhưng mặt khác, cảm giác tội lỗi trong lòng khiến cậu càng lúc càng thấy bất an.

Cậu bồn chồn không yên, ngón tay phải trên bàn cứ nắm chặt rồi lại buông, cuối cùng không nhịn nổi nữa, trước giờ học liền bước đến chỗ Dương Thư Tuyết hỏi một câu:

“Phương Hạm hôm nay sao không đến?”

Dương Thư Tuyết vừa lục vở Toán và Anh ra nộp cho lớp trưởng xong, quay đầu lại đã thấy Giang Diệc Nhiên đứng đó.

“Sao mà tôi biết được? Cậu hỏi tôi tôi cũng đâu biết? Cậu không nên hỏi tôi, phải đi hỏi lớp trưởng, hỏi giáo viên chủ nhiệm ấy chứ. Cậu ấy xin nghỉ đâu phải xin với tôi.”

Dương Thư Tuyết đáp với giọng chẳng mấy thiện cảm.

Thật ra cô đơn thuần là thấy Giang Diệc Nhiên chướng mắt nên nói chuyện khó nghe. Sáng nay bận rộn chép bài với nộp bài, đến bản thân còn chẳng để ý Phương Hạm không có mặt.

Thiếu niên nhíu mày, cũng chẳng buồn đôi co với cô, xoay người sang hỏi lớp trưởng.

Nhưng lớp trưởng cũng chỉ lắc đầu.

“Tôi không biết nữa. Hôm qua cậu ấy không học tiết tự học buổi tối là vì sức khỏe không tốt, nhưng sáng nay vì sao không đến thì tôi cũng không rõ. Có lẽ lại là bệnh cũ tái phát thôi.”

“Vì lý do sức khỏe, cậu ấy xin nghỉ cũng không cần thông qua tôi, toàn là trực tiếp xin phép với giáo viên chủ nhiệm.” Lớp trưởng nói.

Giang Diệc Nhiên khẽ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh quay về chỗ ngồi. Nhưng trong lòng thì còn rối bời hơn cả lúc trước.

Lúc này tiết tự học buổi sáng đã bắt đầu.

Nhưng tiết tự học Ngữ văn khá lỏng lẻo, thường giáo viên cũng không có mặt, chỉ có lớp phó học tập đứng lên dẫn cả lớp đọc thuộc lòng thơ cổ.

“Chí nhược xuân hòa cảnh minh, ba lan bất kinh…”

Giọng đọc sách đều đều, nhịp nhàng vang lên trong lớp học.

Giang Diệc Nhiên không đọc theo, chỉ cúi đầu mở điện thoại, vào nhóm lớp tìm tên Phương Hạm trong danh sách thành viên, rồi nhấn vào trang cá nhân của cô.

Ảnh đại diện của Phương Hạm là một hình vẽ hoạt hình đơn giản, mang phong cách hơi cũ kỹ. Cấp độ tài khoản cũng không cao.

Cậu thiếu niên do dự một hồi, mở khung trò chuyện cá nhân, gõ vài dòng tin nhắn nhưng lại thấy không ổn, lập tức xóa sạch, rồi quay lại trang cá nhân của cô, nhấn nút “thêm bạn”.

Hệ thống hiện: Đã gửi yêu cầu kết bạn.

Giang Diệc Nhiên lo lắng bất an suốt cả một tiết học, liên tục cúi đầu kiểm tra điện thoại, đến mức bị cô giáo dạy tiếng Anh ném phấn mấy lần, nhưng phía Phương Hạm vẫn không có chút phản hồi nào.

Có lẽ là chưa thấy tin nhắn. Nếu thấy rồi, chắc cô sẽ đồng ý lời mời chứ?

Cậu một mặt nghĩ rằng cô sẽ đồng ý, nhưng mặt khác lại chẳng dám chắc chắn.

Tại khu khám bệnh của bệnh viện trực thuộc đại học y danh tiếng nhất Thượng Hải, mới sáng sớm mà đã đông nghẹt người.

Bên ngoài bệnh viện chen chúc ô tô và bệnh nhân đến khám. Đây là một bệnh viện tuyến đầu nổi tiếng, có gần hai mươi chuyên khoa trọng điểm cấp quốc gia, trong đó nội tim mạch và ung bướu là hai chuyên khoa hot nhất.

Còn khu nội trú thì lại yên tĩnh hơn hẳn.

Khi Phương Hạm tỉnh dậy, trên tay cô vẫn còn gắn kim truyền tĩnh mạch.

Giường cô nằm gần cửa sổ, chưa mở mắt đã cảm nhận được ánh sáng ban mai mờ trắng từ ngoài chiếu vào.

Tối qua cô phải vào phòng cấp cứu, nhưng giờ đã ổn hơn nhiều. Ngoại trừ tim vẫn còn nặng trĩu, thì tạm thời không còn cảm giác đau nữa.

Cô gái mở mắt, ngơ ngác nhìn lên bầu trời xám mờ bên ngoài cửa sổ.

“Dậy rồi à, có chỗ nào thấy khó chịu không? Còn đau ở đâu không?” Phương Vi, đang ngồi bên cạnh dùng laptop làm việc từ xa, vội vàng quay sang hỏi khi thấy cô tỉnh lại.

“Không ạ.” Phương Hạm lắc đầu.

Thực ra trong lòng cô đầy áy náy. Hôm qua cô bệnh khiến cả nhà phải lo lắng, thức trắng đêm. Phương Vi phải chăm cô nên buộc lòng nghỉ làm, chắc lại bị trừ lương.

Trước đây, vì thường xuyên xin nghỉ để đưa cô đi khám, Phương Vi đã từng bị công ty cũ cho thôi việc.

“Vậy có đói không? Muốn ăn gì không?” Phương Vi hỏi.

Nhưng Phương Hạm vẫn lắc đầu.

Phương Vi nhìn thấy em gái mình xanh xao, yếu ớt, đoán chắc chẳng còn tâm trạng ăn uống, trong lòng xót xa vô cùng. Nhưng lúc này, điều duy nhất chị có thể làm là khẽ vuốt nhẹ mái tóc cô.

“Lát nữa chị sẽ gọi bác sĩ tới. Em nói với bác sĩ cảm giác trong người hiện tại nhé.”

“Để bác sĩ kiểm tra lại một lần nữa.” Chị dặn.

“Vâng.” Phương Hạm khẽ đáp, đầu khẽ gật nhẹ trên gối.

Phương Vi nhìn cô, muốn thở dài, nhưng lại sợ mình thở dài sẽ khiến em lo nghĩ nhiều hơn, nên đành nhịn xuống, chỉ nhẹ giọng nói:

“Chiều nay ba sẽ lên xe qua đây, chắc tối là tới nơi rồi.”

“Chị có bảo ba mang theo ít bắp và bánh ú nước tro ở nhà lên. Tối chị về nấu xong sẽ mang vào cho em.”

“Dạ.” Phương Hạm mím môi, đầu vẫn tựa gối, khe khẽ gật đầu.

Không khí trong phòng yên lặng vài giây.

Cô gái hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Chị… hôm qua bác sĩ nói thế nào ạ?”

Nhìn vào đôi mắt của em gái, Phương Vi thật sự không nỡ nói ra sự thật. Chị khẽ cau mày, suy nghĩ một chút rồi mới nhẹ giọng đáp:

“Bác sĩ nói là… cần em nghỉ ngơi thật tốt.”

“Dạo này đừng đến trường nữa, cứ ở viện tĩnh dưỡng đã. Không được để cảm xúc tiêu hao quá nhiều, quá kích động đều không tốt với em.”

Chị vừa nói, vừa giúp em vén gọn mái tóc mái trước trán, để lộ gương mặt trắng trẻo thanh tú.

“Chị đã xin nghỉ với cô chủ nhiệm cho em rồi, nên em không cần lo.”

Bình Luận (0)
Comment