Giang Diệc Nhiên trơ mắt nhìn đối phương thu dọn hết đồ đạc của Phương Hạm vào vali, chuẩn bị mang đi. Một cảm giác nặng nề và đè nén dâng lên trong lồ ng ngực.
Lúc đó, thiếu niên như sực nhớ ra điều gì, đôi mắt đen sâu thẳm bỗng ánh lên một tia sáng.
Cậu lập tức quay về chỗ ngồi của mình, cúi người nhặt túi quà để dưới đất lên, rồi nhân lúc Phương Vi còn đang kéo khóa vali, nhanh chóng bước tới, đưa tay ra.
“Phiền chị chuyển cái này giúp em cho Phương Hạm được không?” Giang Diệc Nhiên nói.
Vốn cậu còn do dự, nhưng vì không thể liên lạc với Phương Hạm, mà đối phương lại sắp nghỉ học một thời gian dài, Giang Diệc Nhiên cảm thấy nếu cứ đợi nữa thì có lẽ chẳng còn cơ hội nào để đưa món quà này nữa.
Trong tình huống như vậy, để người nhà cô giúp chuyển là cách tốt nhất.
Phương Vi vừa kéo xong khóa vali thì ngẩng đầu lên, hơi sững người trước lời nói của thiếu niên.
Chị vốn đã quyết định không đưa bức thư cho cậu, nhưng không ngờ cậu lại có cả quà muốn tặng cho Phương Hạm.
Giọng điệu của đối phương khá lễ phép, phần nào làm lệch đi ấn tượng ban đầu của chị.
Cậu bé này nhìn qua có vẻ bất cần, lúc chị bước vào còn thấy cậu ngồi tựa lưng không ra dáng, vậy mà bây giờ lại rất lịch sự, có chừng mực.
Phương Vi khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua món đồ trong tay cậu, một túi quà màu hồng pha xanh lam nhạt, là kiểu bao bì con gái sẽ thích.
Chắc là một món quà nhỏ.
Phương Vi do dự một chút, ban đầu định từ chối, nhưng cuối cùng vẫn giơ tay ra nhận lấy.
“Được, thay mặt em ấy cảm ơn em.” Chị nói, giọng hờ hững, đồng thời đứng dậy.
Chị kéo cần vali, chuẩn bị rời đi. Vì tiết học chỉ có mười phút nghỉ giữa giờ nên chị cố gắng thu dọn nhanh để không ảnh hưởng đến lớp.
Lúc đi ra, thiếu niên vẫn đứng bên cạnh, nhìn theo chị.
Phương Vi cảm nhận được cậu hình như còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói.
Cô vốn không có ấn tượng gì tốt với cậu, cũng chẳng bận tâm thêm, cầm theo vali và túi quà bước ra khỏi lớp học.
Ngay khi chị ra khỏi cửa, chuông vào tiết vang lên.
Hành lang và bên ngoài sân trường hầu như không còn ai. Một vài học sinh còn lại cũng nhanh chóng quay về lớp ngồi vào chỗ.
Phương Vi kéo vali rời khỏi trường, đi tới bãi đỗ xe, để vali vào cốp sau.
Chị nhìn xuống món quà Giang Diệc Nhiên nhờ gửi, khẽ thở dài, đóng cốp lại rồi trở về ghế lái. Lúc này, trong lòng chị bỗng dâng lên một cảm giác mỏi mệt.
—
Phương Vi mang đồ đạc của Phương Hạm về nhà trước, sau đó nấu cơm rồi đem đến bệnh viện cho em gái.
Tối đến, chị đổi ca với Phương Văn Tiến mới yên tâm về nghỉ. Quan Huống tan ca thì đợi chị ở bệnh viện, cùng lái xe về. Mấy ngày qua Phương Vi toàn phải tự lái xe đi đi về về, quả thật đã mệt lắm rồi. Giờ có bố Phương Hạm đến hỗ trợ, chị cũng đỡ vất vả hơn.
Vừa lên xe, Quan Huống liếc mắt đã thấy chiếc túi quà để trên hộp giữa ghế, màu hồng pha xanh lam, trong không gian xe tối màu trông vô cùng nổi bật.
“Cái gì đây?” anh hỏi.
“À, là quà cậu nhóc mà Phương Hạm thích tặng con bé.” Phương Vi đáp.
Ban ngày chị lái xe của Quan Huống đến trường, món quà đó chị để luôn trên xe, chưa mang vào bệnh viện.
“Sao không đưa cho em ấy? Bây giờ định mang về à?” anh hỏi tiếp.
Nhưng Phương Vi chỉ lắc đầu, thở dài: “Thôi đừng nhắc nữa.”
“Ban đầu Phương Hạm nhờ em đưa thư tình cho thằng nhóc đó. Nhưng đến nơi nhìn thấy thằng nhó đó, em lại không muốn đưa nữa.”
“Nếu mà đưa, rồi thằng nhóc đó lại nhắn tin liên lạc thì sao? Lúc ấy Phương Hạm lại chẳng thể dứt ra được.”
“Cậu nhóc ấy… em nhìn là biết chẳng đáng tin. Với lại nghe nói kỳ sau còn chuyển trường đi du học, hai người căn bản không có khả năng. Lỡ đâu cậu ta chỉ vui miệng tán tỉnh một chút rồi bỏ đi, Phương Hạm lại buồn khổ, ảnh hưởng tinh thần thì sao?” Phương Vi nói.
Quan Huống im lặng một lúc lâu mới đáp: “Nhưng anh nghĩ nếu sau này em gái em biết chuyện, nó sẽ hận em đấy.”
“Thì đừng để nó biết.” Phương Vi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em cũng là vì muốn tốt cho nó thôi.”
Quan Huống thở dài. Anh biết Phương Vi rất bướng, chỉ có thể nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Tình đầu mà, vốn là chuyện đẹp của tuổi trẻ.”
“Mất cũng được, nhưng nếu người mình thích từng tặng mình một món quà, ít nhất cũng là kỷ niệm ấm áp phải không?”
“Sao em cứ nghĩ theo chiều hướng tiêu cực thế? Giả sử hồi học cấp ba, người em thích từng gửi quà mà bố em giấu đi không đưa, nhiều năm sau mới biết, em sẽ cảm thấy sao?” anh hỏi.
Phương Vi nhíu mày: “Nhưng em cảm thấy cậu nhóc đó không thích Phương Hạm. Cùng lắm là cảm thấy áy náy, muốn xin lỗi để bản thân đỡ day dứt thôi.”
“Em chỉ sợ nếu đưa quà cho Phương Hạm, con bé sẽ mãi không quên được cậu ta.”
“Dù là vì áy náy hay gì đi nữa,” Quan Huống nói: “Em là chị Phương Hạm, nhưng không có quyền giấu món quà người khác gửi cho em ấy. Làm người lớn không thể như vậy được, Phương Vi.”
Anh nói xong thì thấy Phương Vi vẫn quay mặt ra ngoài, im lặng không đáp. Biết là mình không khuyên nổi nữa rồi.
Cô ấy cố chấp lắm, nói nhiều chỉ thêm cãi nhau.
Thôi vậy.
Anh rút lại ánh mắt, nhìn chiếc túi quà hồng xanh nhạt, thở dài, rồi khởi động xe, lái về hướng nhà.
—
Thời gian cứ thế trôi qua vài ngày.
Vì ca mổ của Phương Hạm là đại phẫu nên riêng khâu kiểm tra trước khi phẫu thuật đã mất tới hai ngày, còn phải xếp lịch, chờ đợi các bước khác. Dù đã cố gắng sắp xếp nhanh, nhưng vẫn phải mất gần một tuần.
Phương Vi vẫn chưa đưa món quà cho em gái, bức thư cũng còn nguyên trong túi xách.
Nhìn Phương Hạm ngày nào cũng mệt mỏi, uể oải, có lúc cô ấy thấy quyết định của mình là đúng, có lúc lại hơi áy náy.
Tối trước ngày phẫu thuật, người ở lại bệnh viện cùng Phương Hạm là Phương Vi.
Cô ấy nấu món vằn thắn và trứng hấp mà em gái thích ăn nhất. Nhưng vì bác sĩ yêu cầu hạn chế muối trước mổ nên cô không dám nêm mặn, chỉ nấu rất nhạt.
Dù không ngon lắm, nhưng Phương Hạm vẫn ăn hết, không phàn nàn gì.
Để ca phẫu thuật được thuận lợi, cũng giúp quá trình hồi phục tốt hơn, gia đình đã cố gắng xoay sở thuê một phòng bệnh đơn khá đắt, yên tĩnh và tiện nghi hơn.
Trời đã tối, bên ngoài không còn thấy sao.
Tối nay chỉ có hai chị em. Ăn tối xong, cùng xem ti vi một lát. Khi thấy gần 9 giờ, Phương Vi tắt tivi, bảo em gái chuẩn bị ngủ.
Tivi vừa tắt, phòng bệnh trở nên vô cùng yên tĩnh.
Rửa mặt xong, Phương Vi tắt đèn, quay về ghế ngồi chờ Phương Hạm ngủ rồi mới nằm xuống giường phụ. Nhưng đúng lúc này, cô bé nằm trên giường vốn đã nhắm mắt, bỗng xoay đầu lại khẽ nói:
“Chị ơi, mai em phải phẫu thuật rồi.”
“Ừm.” Phương Vi gật đầu, “Sao thế? Em sợ à?”
“Một chút thôi.” Phương Hạm khẽ cụp mắt, đáp nhỏ xíu.
“Đừng sợ. Bác sĩ giỏi lắm. Mổ xong rồi, sau này chúng ta sẽ vui vẻ, muốn ăn gì thì ăn. Chị còn có thể chở em đi dạo phố nữa.” Phương Vi dịu dàng an ủi.
Phương Hạm không đáp, im lặng một lúc rồi hỏi:
“Phẫu thuật xong… ngực em sẽ có sẹo đúng không? Mà vĩnh viễn không mất?”
Phương Vi không ngờ em gái lại hỏi điều này, nhất thời lặng thinh, không biết trả lời sao.
Dù sao Phương Hạm vẫn chỉ là một cô bé, nếu nói thật thì quá tàn nhẫn.
Nhưng vài giây im lặng của cô đã đủ để Phương Hạm hiểu câu trả lời. Cô bé không hỏi thêm nữa, chỉ là vẻ mặt thoáng chút buồn.
—
Qua vài phút im lặng, cô bé lại khẽ cất lời. Trong căn phòng yên ắng, giọng nói của cô nhẹ nhàng vang lên, mềm mại mà dịu dàng:
“Chị ơi, lá thư em nhờ chị đưa… chị đã đưa cho cậu ấy chưa?”
Lòng Phương Vi như co lại, cổ họng cũng đột nhiên nghẹn cứng. Nhưng cuối cùng, cô vẫn nói dối với người em gái yêu quý nhất của mình.
“Ừ, chị đưa rồi.” cô ấy nói.
Thật ra từ sau khi Phương Hạm đưa thư cho cô, cô bé chưa bao giờ nhắc lại chuyện gì liên quan đến cậu nam sinh kia.
Phương Hạm vốn là đứa trẻ rất ngoan, biết chị không muốn mình nghĩ đến nữa thì sẽ không nhắc tới nữa, cũng không đòi hỏi gì thêm.
Đến mức Phương Vi từng nghĩ may mắn là chuyện này đã thật sự trôi qua. Nhưng bây giờ xem ra, không phải như vậy.
“Cậu ấy có biểu cảm gì không?” Phương Hạm hỏi, mắt mở to một chút, như thể thật sự tò mò.
Có lẽ vì mai phải lên bàn mổ, đêm nay Phương Hạm đặc biệt hay hỏi han. Cô vốn là người không nói nhiều, hay giấu mọi cảm xúc trong lòng. Nhưng lần này vì lo sợ, nên mới lấy hết dũng khí để nói ra.
“Thằng bé…”
Phương Vi siết chặt nắm tay đang đặt trên đầu gối, lúng túng đáp: “Ừm, có vẻ hơi ngạc nhiên… nói sẽ về đọc.”
Phương Hạm nghe xong chỉ nhẹ giọng “Ồ” một tiếng.
Sau đó, lại là một khoảng lặng kéo dài giữa hai người.
Có thể vì cắn rứt lương tâm, Phương Vi vẫn luôn lén quan sát em gái, phát hiện con bé dường như chẳng hề nghi ngờ lời cô, thật sự tin rằng mình đã giao thư cho cậu nam sinh ấy.
Đang nghĩ thì bỗng thấy Phương Hạm ngước mắt nhìn trần nhà, nói:
“Chị ơi… em hơi không muốn chữa bệnh nữa.”
“Em thấy mệt rồi.”
Câu nói ấy như có ai bóp nghẹt lấy tim Phương Vi. Cô cay mắt, lập tức trở nên luống cuống.
“Đừng nghĩ vậy. Ngày mai chỉ là lên bàn mổ ngủ một giấc thôi. Tỉnh dậy là ổn cả rồi.”
“Cố gắng thả lỏng, được không?”
“Ngày mai cả nhà sẽ ở ngoài chờ em. Cứ tin tưởng vào bác sĩ đi, họ rất giỏi.” Phương Vi thấy em gái không còn chút tự tin nào, liền vội vàng an ủi bằng một tràng lời lẽ mềm mỏng.
Nhưng Phương Hạm vẫn chỉ bình tĩnh và ngoan ngoãn như mọi khi.
Dù nghe hết lời chị nói, nhưng chẳng biểu lộ gì tích cực. Cả người như mất hẳn tinh thần. Không rõ là vì sợ mổ hay vì thật sự đã mệt mỏi với cuộc sống này.
Phương Vi cố nén nỗi đau, dỗ dành mãi mới khiến em gái chịu nhắm mắt ngủ.
Chờ cô bé ngủ rồi, Phương Vi mới cầm điện thoại ra ngoài hành lang, ngồi xuống ghế dài ngoài phòng bệnh. Lúc này, cô mới có thể buông bỏ trạng thái gồng mình. Và rồi, cô bật khóc.
Thật ra cô cũng đã sắp sụp đổ.
Nhưng cô biết mình không thể như vậy trước mặt em gái. Nếu cô gục ngã, thì Phương Hạm nhất định sẽ càng buồn, càng không muốn sống tiếp, càng chẳng còn ý chí để chữa bệnh nữa.
Lúc nãy khi Phương Hạm hỏi về bức thư, lòng cô thật sự đau, cảm thấy bản thân có lỗi với em gái, dù trong thâm tâm vẫn tin rằng mình làm thế là vì muốn tốt cho em.
Phương Vi chỉ mong Phương Hạm có thể vui vẻ, chữa khỏi bệnh.
Nhưng nhìn dáng vẻ của cô bé khi nãy, cô chợt nhận ra: em gái mình đã bắt đầu mệt mỏi với việc điều trị, thậm chí… có lẽ là mệt mỏi cả với việc sống tiếp.
Con bé rất yên lặng, nhưng cũng rất tuyệt vọng.
Căn bệnh này vốn là như thế. Nhưng dù không thể chữa khỏi, thì cũng nên sống một đời không tiếc nuối.
Và lúc ấy, Phương Vi chợt hiểu ra, có lẽ chính mình đang tạo nên điều tiếc nuối lớn nhất trong đời em gái…
—
Đêm trước ngày mổ, Phương Hạm ngủ không yên giấc.
Cô sợ phải nằm lên bàn phẫu thuật thêm một lần nữa, sợ khoét dao vào lồ ng ngực. Nhưng trong mơ, cô lại thấy mình đã khỏi bệnh, cùng bạn bè đến khu vui chơi nổi tiếng, còn được ngồi lên vòng đu quay mà trước giờ chưa từng dám thử.
Khi tỉnh lại, trời vẫn còn sớm. Cô lờ mờ mở mắt, ngồi dậy, phát hiện trong phòng không có ai.
Giường phụ bên cạnh được trải sẵn, chăn màn cũng xếp gọn, nhưng hoàn toàn không có người.
“Chị ơi?”
Cô đột nhiên thấy lo, thử gọi về phía nhà vệ sinh. Nhưng không có ai đáp lại. Căn phòng yên tĩnh đến nỗi như chỉ còn mình cô.
Phương Hạm cau mày, cầm lấy điện thoại định gọi cho Phương Vi.
Bên kia rất nhanh đã bắt máy, nghe giọng thì dường như đang ở ngoài.
“Chị ra ngoài xử lý một chút chuyện, em đừng sợ.”
“Một lát nữa bố với anh rể sẽ tới bệnh viện thăm em. Chị có thể sẽ tới trễ một chút. Nhưng chắc chắn sẽ về kịp trước khi em lên bàn mổ.” Phương Vi nói.
Tuy không biết chị đi đâu, nhưng trong lòng Phương Hạm cũng bắt đầu thấp thỏm.
Trong tất cả người thân, cô dựa dẫm vào Phương Vi nhiều nhất. Trước khi phẫu thuật, nếu chị không có mặt ngoài phòng, cô sẽ cảm thấy vô cùng bất an.
Nhưng cô cũng biết mình không thể quá ích kỷ. Vì bệnh của mình mà chị đã hoãn hết mọi việc. Giờ chị có chuyện đột xuất, chắc là không thể không đi.
“Dạ, vậy chị cứ đi lo việc đi.” cô khẽ nói.
Cúp điện thoại, khoảng nửa tiếng sau thì Phương Văn Tiến và Quan Huống đến bệnh viện, còn mang theo bữa sáng cho cô.
Có thêm người, phòng bệnh trở nên náo nhiệt hơn, tâm trạng Phương Hạm cũng đỡ căng thẳng.
Nhưng cô vẫn mong chị gái sớm quay về. Nếu không, cảm giác luôn như thiếu một thứ gì đó quan trọng, không có được sự an tâm.
Ca mổ của Phương Hạm được hẹn lúc 9 giờ 30. Trước đó nửa tiếng cần phải chuẩn bị.
Thế nhưng đến gần 9 giờ mà vẫn chưa thấy Phương Vi trở lại, lòng cô càng lúc càng rối.
Y tá đến giục cô chuẩn bị.
Dù Quan Huống và Phương Văn Tiến đều là người thân, nhưng dù sao cũng là đàn ông, không thể chu đáo như Phương Vi, không thể theo cô vào phòng vệ sinh, không thể giúp chỉnh lại quần áo, buộc tóc.
Cô bé tự thân vận động một mình, bắt đầu thấy bất lực.
Thời gian dần trôi… cũng sắp đến giờ rồi.
Phương Hạm đành phải chuẩn bị xuống giường, tự mình lo liệu những việc cần thiết trước khi phẫu thuật. Nhưng ngay khi cô còn đang lưỡng lự chưa biết có nên vén chăn ra hay không, thì Phương Vi đã vội vã bước vào từ cửa, tay xách theo một món đồ.
Thấy chị quay về, Phương Hạm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cô không ngờ Phương Vi đi thẳng tới cạnh giường, đặt một chiếc túi quà được gói rất đẹp lên đùi cô.
“Cái gì vậy ạ?” Phương Hạm ngẩng đầu hỏi.
Có lẽ vì quá vội chạy về nên giọng Phương Vi vẫn còn hơi hụt hơi khi trả lời: “Cái này là… là bạn nam ngồi cùng bàn với em nhờ chị đưa cho.”
Chờ ổn định lại một chút, cô mới tiếp tục: “Hôm ấy chị tới trường giúp em dọn đồ, cậu ấy đưa cái này cho chị.”
“Xin lỗi em, Phương Hạm. Lúc đó chị sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của em nên chưa đưa liền.”
“Chị nhận xong cũng không mở ra xem. Giờ em mở đi.” Phương Vi nhẹ giọng nói.
Phương Hạm nghe xong, trong lòng như có thứ gì đó va mạnh vào.
Cô nhất thời không kịp phản ứng, chỉ nhớ duy nhất một điều: món quà này là Giang Diệc Nhiên tặng cho cô, còn những chuyện khác đều mơ hồ chưa nghĩ tới.
Tại sao Giang Diệc Nhiên lại tặng cô đồ? Là vì áy náy chuyện hôm đó sao?
Cô cảm thấy rất lạ, cũng có phần không tin nổi.
Cô cúi đầu nhìn kỹ chiếc túi quà trong tay.
Màu xanh phấn xen lẫn hồng nhạt, rất xinh, còn có nơ lụa màu be cột phía trên.
Cô đưa tay lấy hộp quà ra từ trong túi.
Hộp quà và túi là một bộ, đều rất tinh tế. Vừa cầm lên đã cảm nhận được sức nặng bên trong, nhưng cô không đoán ra là gì.
Phương Hạm tò mò ngồi trên giường bệnh, đặt hộp lên đùi rồi từ từ mở ra.
Trước mắt cô là một quả cầu tuyết cực kỳ tinh xảo. Đế màu đen, có chữ vàng ép nổi. Bên trong là một căn nhà nhỏ màu đỏ kiểu cổ điển, xung quanh có xích đu và khu rừng thu nhỏ phía sau, tuyết trắng rơi phủ xung quanh.
Cô lắc nhẹ quả cầu. Những hạt tuyết bên trong liền bay lượn lên, sau đó lại chầm chậm rơi xuống như tuyết thật.
Cô gái nhìn một hồi, mắt bỗng dưng cay xè.
—
Giang Diệc Nhiên đã rất lâu không nghe tin gì về Phương Hạm nữa.
Từ sau khi chị cô tới trường, thu dọn toàn bộ đồ đạc của cô mang đi, chỗ ngồi bên cạnh cậu cũng hoàn toàn trống vắng.
Cậu từng định hỏi Dương Thư Tuyết, nhưng đối phương cũng không rõ chuyện.
Ban đầu Giang Diệc Nhiên cứ nghĩ Dương Thư Tuyết không muốn nói với cậu. Nhưng sau đó cậu nhận ra, cô ấy thật sự chẳng biết gì về tình hình hiện tại của Phương Hạm, chỉ bảo dường như cô sắp phẫu thuật, còn lại không rõ gì nữa.
Bên cạnh cậu giờ chỉ còn một khoảng trống lạnh lẽo, như thể chưa từng có ai ngồi ở đó.
Thế nhưng vào buổi tối, cậu vẫn thường mơ thấy cô, nhớ đến sợi dây buộc tóc bằng ngọc trai, nhớ cái đuôi ngựa không quá cao của cô.
Trong mơ, đôi khi Phương Hạm rất hoạt bát, đôi khi lại biến thành dáng vẻ yếu ớt ngày hôm đó, khi cậu tâm trạng không tốt còn cô ngồi bên khóc, mắt đỏ hoe, mặt mũi nhợt nhạt.
Trong lớp thiếu đi một người, nhưng mọi thứ vẫn y nguyên như cũ.
Thời khóa biểu vẫn vậy, thầy cô giảng bài vẫn không khác gì. Ngoài Dương Thư Tuyết ra, dường như chẳng ai còn nhớ lớp từng có một cô gái như thế.
Chỉ thỉnh thoảng, khi giáo viên hỏi sĩ số lớp, lớp trưởng sẽ ngẩn ra một lúc, không biết có nên tính tên Phương Hạm vào nữa không, lúc đó, cái tên ấy mới được nhắc lại.
Một tuần sau, cô gần như chỉ còn tồn tại trong ký ức của Giang Diệc Nhiên.
Cô vẫn chưa kết bạn với cậu. Cứ như thể chưa từng xuất hiện, chỉ là một người thường xuyên hiện lên trong giấc mơ của cậu.
Từ ngày Phương Hạm rời đi, cậu lại quay về với thói quen đến trường muộn. Cũng chẳng còn động lực hay hứng thú học hành gì nữa.
Sáng nay, Giang Diệc Nhiên lại tới trễ như thường lệ.
Nhưng khi cậu còn chưa tới cửa lớp, từ xa đã thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ngay bên ngoài. Chưa kịp bước tới, người kia đã nhìn thấy cậu, lập tức đi thẳng tới trước mặt cậu.
Là… chị của Phương Hạm?
Khoảnh khắc ấy, Giang Diệc Nhiên hơi khựng lại, cau mày.
Cậu thật sự không ngờ.
Người phụ nữ đối diện trông rất vội vàng, rõ ràng đã đứng chờ cậu từ trước. Vừa tới nơi liền rút ra từ túi một phong thư, đưa về phía cậu.
“Xin chào, đây là thư Phương Hạm viết cho em trước đó.”
“Hôm ấy, vốn là định đưa cho em. Nhưng cuối cùng lại không kịp.”
“Chị nghĩ… em nên biết chuyện này.” giọng người phụ nữ hơi gấp gáp.
“Con bé… đã viết rất nghiêm túc.” Phương Vi do dự một chút rồi nói như vậy.