Ngày Yêu Thầm Kết Thúc - Bổn La Bắc

Chương 24

Mùa đông dần ấm lên, ánh nắng buổi sáng cũng rực rỡ hơn những ngày trước.

Lúc này đã gần đến giờ đọc bài buổi sáng, hành lang hầu như không còn mấy người. Đa phần học sinh đều đã vào lớp để tranh thủ làm nốt bài tập, chuẩn bị cho tiết đọc và viết chính tả đầu ngày.

Giang Diệc Nhiên lại đến muộn, gần như là sát giờ học. Nhưng vì chuyện này vốn cũng thường xuyên xảy ra, nên cậu chẳng buồn vội vã, đã quen rồi.

Cậu không ngờ lại có người đang đứng trước cửa lớp đợi mình.

Từ xa, Giang Diệc Nhiên đã trông thấy người đó, mà đối phương cũng ngay lập tức nhìn thấy cậu, rồi nhanh chóng bước thẳng về phía cậu.

Khoảnh khắc đó, cậu như đứng khựng tại chỗ, cơ thể cứng đờ, đột nhiên chẳng thể cử động được nữa.

“Đây là thư Phương Hạm viết cho em trước đó.”

Giang Diệc Nhiên trông thấy người phụ nữ kia tiến lại gần, rút từ túi ra một phong thư đưa về phía cậu: “Con bé… con bé viết rất nghiêm túc.”

“Em có thể đọc thử.”

Cậu ngây ra vài giây, tim bỗng đập mạnh đến nghẹt thở.

Nói thật, cậu từng nhận được không ít thư tỏ tình từ các bạn nữ, thậm chí có cả nam. Nhưng chưa bao giờ có cảm giác giống như lúc này. Vừa ngạc nhiên, vừa hoang mang. Vừa lo lắng, lại khát khao. Trái tim như bị treo lơ lửng giữa không trung, ngay cả cổ họng cũng nghẹn lại.

Giang Diệc Nhiên đứng yên tại chỗ, phải mất một lúc mới thốt ra được một câu: “Em sẽ đọc.”

Người phụ nữ trước mặt gật đầu, không nói thêm gì. Trông cô ấy có vẻ rất vội, liếc nhanh đồng hồ rồi lướt ngang qua cậu, rảo bước rời đi.

Cậu nắm chặt phong thư trong tay, thấy chị ấy còn chưa đi xa, liền quay người lại gọi với theo: “Chị ơi, học kỳ này… Phương Hạm có quay lại lớp nữa không?”

Người kia thoáng sững người, quay đầu lại, suy nghĩ vài giây rồi lắc đầu.

“Chắc là không đâu.” Chị ấy đáp.

Ngực Giang Diệc Nhiên như bị ai đó giáng một cú, choáng váng lẫn hụt hẫng.

Cậu không hiểu sao mình lại thấy hụt hẫng như vậy.

Giữa cậu và cô vốn không thân thiết gì, chỉ là bạn cùng bàn mà thôi. Thậm chí, số lần Phương Hạm đến lớp cũng không nhiều.

Trước học kỳ này, cậu còn chẳng chú ý lớp có cô gái như thế.

Cậu nhíu mày, không biết nên nói gì nữa, trong lòng chỉ còn một khoảng trống mông lung. Đến khi hoàn hồn, người kia đã rời đi xa rồi.

Từ tầng ba nhìn xuống, cậu thấy chị ấy chạy về phía bãi đỗ xe, bước chân vội vàng.

Chờ đến khi bóng người khuất hẳn, Giang Diệc Nhiên mới thu lại ánh mắt, nhìn về lá thư trong tay.

Liệu có giống những lá thư cậu từng nhận?

Suy nghĩ đầu tiên của Giang Diệc Nhiên là “chắc lại thư tỏ tình thôi”. Trước giờ cậu nhận quá nhiều những thứ tương tự, ý tứ đều không khác biệt lắm. Nhưng vì lần này là Phương Hạm, cậu không dám khẳng định như vậy, thậm chí còn tự thấy bản thân thật hời hợt, tầm thường.

Lá thư trong tay giống như có nhiệt độ, nóng hổi, đến mức khiến đầu ngón tay cũng ấm lên.

Tim cậu đập như nổi trống, người mơ hồ như bị ngăn cách với thế giới thực. Ngay cả chuông vào học cũng không còn chói tai như mọi khi nữa, âm thanh vang lên nghe như bị nhấn chìm trong nước.

Cậu cầm lá thư, lặng lẽ quay lại lớp, ngồi xuống chỗ của mình.

Hôm nay giáo viên tiếng Anh đến muộn hơn bình thường. Vừa vào lớp đã yêu cầu học sinh lấy vở chính tả ra.

Nhưng Giang Diệc Nhiên lúc này chẳng còn tâm trí đâu mà nghe.

Cậu cúi đầu nhìn lá thư trên tay.

Có thể vì để trong túi nên phong thư hơi bị gấp nếp, nhưng vẫn sạch sẽ, mới tinh. Giấy làm bằng chất liệu kraft trắng, nhạt màu tím, có dòng chữ ánh vàng dập nổi và một bó tulip tím in trên đó.

Rất đúng kiểu con gái. Còn có hương thơm dịu nhẹ, như hương hoa cam neroli lúc còn là nụ.

Cậu cụp mắt xuống, hàng mi dài hơi rung.

Cậu thiếu niên thường ngày trông phóng túng, hờ hững, thậm chí có phần lạnh lùng, giờ phút này lại trở nên dịu dàng, bình yên đến lạ.

Giang Diệc Nhiên mở phong thư, lật góc bị gấp lên, lấy tờ thư bên trong ra.

Cậu cảm nhận được cô ấy đã rất nghiêm túc, đến cả giấy viết và phong thư cũng đều được cô chăm chút kỹ lưỡng, còn xịt hương thơm.

Nhưng khi cậu trải tờ thư ra trước mặt, lông mày lại bất giác nhíu lại.

Chữ viết rất gọn gàng, nét đẹp, rõ ràng là nét chữ của con gái, tỉ mỉ đến từng dòng, từng đoạn đều được căn thẳng tắp. Nhưng Giang Diệc Nhiên vẫn nhìn thấy trên tờ giấy có vết bị ướt.

Như thể có nước mắt từ trên nhỏ xuống, từng giọt từng giọt, để lại những dấu loang nhạt. Sau khi khô đi thì hiện rõ dấu tích trên nền giấy, thậm chí làm nhòe vài chỗ mực viết.

Tuy vậy, phần còn lại không bị ướt vẫn đủ để thấy đây là một bức thư rất đẹp, viết rất có tâm.

Cậu nhíu mày, bắt đầu đọc từng dòng từng chữ, vô cùng nghiêm túc.

Lâu rồi Giang Diệc Nhiên mới đọc kỹ một đoạn văn dài đến vậy. Có chỗ mực bị loang, chữ không còn rõ, nhưng cậu vẫn cố đoán ra nguyên bản là gì.

Cậu đọc đến đoạn cô nhắc chuyện cậu sau lần thi đấu thất bại thì buông thả, học hành bê trễ, không nhịn được mà khẽ bật cười.

Cậu từng nhận được rất nhiều thư kiểu này, nội dung cũng gần như nhau.

Nhưng Phương Hạm thì thật sự rất nghiêm túc, thay cậu thấy tiếc nuối, còn cố gắng khích lệ cậu vực dậy. Giọng điệu trong thư ngốc nghếch mà chân thành, khiến cậu thấy buồn.

Cậu đã sớm đoán được nội dung bức thư này, chắc chắn là “thích” thôi.

Nhưng đến khi thật sự đọc đến đoạn “mình thích cậu”, trái tim vẫn như bị ai đó đâm mạnh một nhát.

Là sự kinh ngạc, cũng là đau đớn.

Cậu nhớ lại lời chị gái Phương Hạm vừa nói: “Con bé vốn định đưa em lá thư này hôm đó, nhưng cuối cùng không đưa được. Chị nghĩ em vẫn nên biết.”

“Ngày hôm đó” là ngày cậu tỏ tình với Trần Lăng Huyên, sau đó vì tâm trạng tệ mà hất văng thanh socola Phương Hạm muốn đưa, rồi còn quát bảo cô tránh ra.

Thì ra hôm đó, cô định đưa cậu thư tỏ tình.

Vậy mà hôm đó, cậu lại đập bay món quà cô trao tay, còn lạnh lùng bảo cô cút đi.

Trong đầu Giang Diệc Nhiên bỗng dồn dập những chi tiết, và lần đầu tiên, cậu bừng tỉnh nhận ra: thật ra từ lâu đã có dấu hiệu rồi.

Cậu nhớ rõ cô rất hay căng thẳng. Chỉ cần cậu nói chuyện với cô, tai cô lập tức đỏ ửng. Mỗi lần cậu mượn gì, cô đều đỏ mặt, như thể bị dọa sợ.

Lúc cậu lỡ làm tuyết rơi lên đầu cô, cô chỉ ngại ngùng nói không sao, không hề giận.

Khi đó, cậu chỉ nghĩ cô nhát gan, dễ đỏ mặt.

Nhưng khi họ cùng đi tàu điện về nhà, cậu từng bắt gặp cô lén nhìn mình rất lâu.

Cậu cũng chợt hiểu, vì sao hôm đó sau khi bị từ chối phũ phàng, Phương Hạm lại đau lòng đến vậy, thậm chí khi cậu cố làm hòa bằng cách đưa kẹo, cô vẫn quay mặt đi, nhất quyết không chịu quay lại.

Phương Hạm giống như một con búp bê bằng thủy tinh dễ vỡ.

Giang Diệc Nhiên chưa từng trải qua cảm giác bị người mình thích từ chối. Nhưng giờ phút này, cậu có thể tưởng tượng được, lời cậu nói hôm đó với Phương Hạm, đã tàn nhẫn đến mức nào.

Cậu thiếu niên đọc xong bức thư, trong lòng dâng lên một nỗi buốt đau và mềm nhũn mà trước nay chưa từng có.

Cậu đã làm một chuyện sai.

Dù trước đó cũng từng vô tình làm tổn thương trái tim một vài cô gái, bởi chỉ cần không đáp lại thì tổn thương là điều khó tránh khỏi.

Nhưng lần này lại khác. Không hiểu vì sao, nó thật sự khiến lương tâm cậu day dứt, giày vò đầy tội lỗi và đau đớn.

Cậu thậm chí còn thấy xót xa thay cho cô.

Giang Diệc Nhiên cẩn thận gấp lá thư lại, bỏ lại vào trong phong bì.

Cả ngày hôm đó, cậu không biết mình đã trải qua như thế nào. Cảm giác như linh hồn lạc mất khỏi thể xác, trôi nổi giữa hiện thực và mơ hồ. Trong đầu cứ chốc chốc lại hiện lên một vài câu trong thư Phương Hạm viết, cùng hình ảnh cô bé ốm yếu ngồi học trong mấy tiết cuối cùng hôm ấy.

Nhưng vì sang học kỳ sau cậu sẽ chuyển trường, giáo viên cũng không quản lý chặt cậu nữa. Ai cũng nghĩ chuyện cậu không tập trung học hành là điều bình thường.

Giang Diệc Nhiên mang theo bức thư về nhà.

Lần thứ hai cậu mở bức thư là vào buổi tối, tại bàn học của mình, dưới ánh đèn bàn đã lâu không bật.

Cậu đã rất lâu rồi không đọc thứ gì dài dòng, nghiêm túc như thế, cũng vì vậy mà ngọn đèn ấy cũng từ lâu không dùng đến.

Bình thường chơi game thì chỉ cần ánh sáng từ màn hình là đủ. Nhưng tối nay, thiếu niên lại ngồi ngay ngắn trước bàn học, gần như thành kính, đọc lại lá thư ấy thêm một lần nữa.

Từng dòng, từng chữ. Đọc đến mức gần như thuộc lòng nét chữ của cô.

Đọc xong lần nữa, cậu đặt thư xuống bàn, đưa tay lấy điện thoại, mở danh bạ và nhìn chằm chằm vào danh sách bạn bè một lúc lâu.

Cậu đã đợi rất nhiều ngày, rất rất lâu rồi. Nhưng Phương Hạm vẫn chưa chấp nhận lời mời kết bạn của cậu.

Là vì đang chữa bệnh nên không thấy được, hay là đã thấy nhưng không muốn chấp nhận?

Cậu không biết.

Nhưng Giang Diệc Nhiên nhớ, cuối thư cô có viết một câu, cô nói mình thật sự rất thích cậu, nhưng cũng biết bản thân không xứng đáng, nên không mong chờ điều gì cả, chỉ đơn giản là muốn bày tỏ tấm lòng.

Cô nói mong rằng sau này, khi cậu đi Singapore, sẽ luôn vui vẻ, làm điều mình thích. Nhưng nếu có thể, thật sự rất muốn được kết bạn với cậu, dù chỉ là nằm trong danh sách im lặng cũng được.

Cô nói chỉ cần nhìn thấy ảnh đại diện và trạng thái của cậu là đã thấy rất vui rồi, nhưng không biết mình có đủ tư cách hay không.

Mỗi lần đọc đến đoạn ấy, tim Giang Diệc Nhiên như chùng xuống.

Cô dùng một giọng điệu rất tươi sáng, để viết ra những lời lẽ vừa tự ti, vừa khiến người ta thương xót.

Thật ra cậu nghĩ, cô không cần phải xem cậu tốt đẹp đến thế, cũng chẳng cần thần tượng cậu như vậy.

Cậu hoàn toàn không xứng với sự ngưỡng mộ và tình cảm ấy. Càng không muốn cô vì yêu mến mình mà tự đặt bản thân thấp bé đi như thế.

Cậu, cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.

Giang Diệc Nhiên từng nghĩ như vậy. Nhưng sau đó, lại bỗng nhận ra: có lẽ, bản thân tình yêu đã luôn là một sự hạ mình.

Khi thật lòng yêu một người, có lẽ con người ta sẽ vô thức cúi mình xuống, đặt bản thân vào một vị trí thấp hơn một chút.

Chỉ là, cậu chưa từng trải qua cảm xúc ấy, cảm xúc mà người ta vẫn hay hát trong các bản tình ca.

Cậu nhìn điện thoại, thử thêm một lần nữa gửi lời mời kết bạn đến Phương Hạm.

Vì cô vẫn chưa chấp nhận, nên cậu chỉ có thể nhắn tin qua khung trò chuyện cá nhân trong nhóm lớp.

Cậu gửi vài dòng:

“Tôi đã đọc thư rồi.”

“Món quà tôi tặng cậu, cậu nhận được chứ?”

“Ca phẫu thuật của cậu là khi nào? Ở bệnh viện nào? Tôi có thể đến thăm cậu không?”

Giang Diệc Nhiên gửi xong những tin ấy nhưng giống như đá ném xuống biển sâu, không một chút hồi âm.

Đối phương vẫn không trả lời.

Cậu thậm chí còn không chắc liệu cô có đọc được hay chưa.

Bình Luận (0)
Comment