Ngày Yêu Thầm Kết Thúc - Bổn La Bắc

Chương 25

Thêm một khoảng thời gian rất dài trôi qua, Phương Hạm vẫn không hồi âm. Giang Diệc Nhiên cũng không có thêm bất kỳ tin tức nào về cô.

Cậu không còn cách nào khác, đành phải đi hỏi Dương Thư Tuyết. Nhưng Thư Tuyết và Phương Hạm vốn chỉ quen nhau trong trường học, thân thiết cũng chỉ giới hạn ở phạm vi trường lớp. Cô thậm chí chưa từng đến nhà Phương Hạm, cũng chẳng biết thêm gì nhiều về tình hình của cô.

Lúc cậu hỏi, Dương Thư Tuyết chỉ thở dài nói:

“Cậu ấy cũng không trả lời tin nhắn của tôi nữa. Có lẽ là do phẫu thuật hoặc đang bệnh, không tiện dùng điện thoại.”

Nghe vậy, Giang Diệc Nhiên trong lòng cảm thấy trống rỗng, chán nản.

Những tuần sau đó, cậu vẫn ngồi một mình ở hàng ghế cuối lớp.

Đến sau kỳ thi giữa kỳ, lớp đổi chỗ, cậu được xếp ngồi hàng đầu bên trái cạnh cửa sổ, vẫn là một mình. Đôi khi có học sinh được giáo viên sắp xếp lên ngồi tạm vài tiết vì ngồi sau không nhìn rõ bảng, cậu lại thấy không quen, như thể chỗ ngồi của Phương Hạm bị người khác chiếm mất.

Phương Hạm dường như đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cậu, chỉ để lại một bức thư tình thấm đẫm nước mắt.

Giang Diệc Nhiên đặt bức thư ấy ở góc trái bàn học, nơi tay có thể chạm tới, ngẩng đầu lên là thấy được.

Bàn học của cậu ngoài màn hình máy tính và bàn phím ra thì chẳng còn gì khác. Chủ đạo là màu gỗ nguyên bản, đen và trắng, lạnh lẽo, tối giản. Bức thư của Phương Hạm lại là màu tím nhạt, in hình hoa kiểu hoạt hình, đậm chất nữ sinh, trở thành điểm sáng duy nhất trên mặt bàn.

Thỉnh thoảng cậu lại cầm thư lên xem một chút, rồi lại đặt cẩn thận về chỗ cũ.

Nhưng vì đọc kỹ lại sẽ khiến lòng nặng trĩu, cậu ít khi đọc từng chữ như trước nữa, hầu hết chỉ nhìn lướt qua.

Bức thư lúc đầu có mùi hương dễ chịu. Nhưng theo thời gian, mùi ấy nhạt dần. Dù muốn giữ lại, mùi thơm vẫn ngày một mờ nhạt hơn.

Dẫu vậy, cậu vẫn nhớ rất rõ mùi hương ban đầu ấy.

Hóa ra, mùi hương cũng có thể lưu lại trong ký ức.

Sau này, khi chuyển chỗ, Giang Diệc Nhiên vô tình tìm thấy hai cây bút bi của Phương Hạm.

Hồi đó trong giờ học, cậu từng tiện miệng mượn bút của cô, hai cây. Về sau không hiểu sao quên luôn chuyện phải trả lại, cứ thế nhét trong hộc bàn. Đến lúc phát hiện, cậu ngây người ra một lúc.

Giống như khi thời gian trôi qua quá lâu, cậu sắp quên mất thì đối phương lại đột ngột xuất hiện gõ vào tim một cái, như muốn nhắc nhở: “Này, đừng quên tôi.”

Giang Diệc Nhiên bất giác cay cay nơi khóe mắt.

Cậu chỉ biết Phương Hạm phải phẫu thuật, nhưng không biết cụ thể là loại phẫu thuật nào, thời gian hay bệnh viện ở đâu. Dương Thư Tuyết không rõ, mà Phương Hạm cũng chẳng có bạn bè thân thiết nào khác hiểu rõ tình hình gia đình. Cuối cùng, Giang Diệc Nhiên mặt dày đi tìm cô giáo chủ nhiệm xin số liên lạc của người nhà Phương Hạm.

Cô giáo nghe xong, có phần kinh ngạc:

“Em xin số nhà bạn ấy làm gì? Bình thường thầy cô không được phép tiết lộ thông tin cá nhân đâu.”

“Em muốn đến thăm bạn ấy.” Giang Diệc Nhiên đáp.

Cô giáo cau mày, tỏ ra khó xử, nhưng cuối cùng vẫn gọi điện cho chị gái của Phương Hạm ngay trước mặt Giang Diệc Nhiên.

Cuộc gọi bật loa ngoài. Giọng nói bên kia đúng thật là của chị Phương Hạm.

Ban đầu chị ấy nói chuyện rất lịch sự, khách sáo với giáo viên. Nhưng khi nghe cô giáo nói là “có bạn cùng bàn của Phương Hạm muốn đến thăm”, đầu dây bên kia rõ ràng im lặng một lúc lâu, mãi mới đáp lại:

“Phương Hạm hiện giờ sức khỏe không tốt lắm. Phẫu thuật xong cần thời gian hồi phục, bên em đúng là không tiện tiếp khách.”

“Nhưng vẫn rất cảm ơn bạn ấy đã quan tâm.”

“Đợi khi nào Hạm Hạm khá hơn, em sẽ để con bé liên hệ lại.”

Giáo viên cúp máy, quay sang nhìn Giang Diệc Nhiên với vẻ bất lực:

“Em nghe thấy rồi đấy. Giờ con bé mới mổ xong, đang hồi phục chưa tốt. Em đừng tới lúc này thì hơn.”

“Có tấm lòng là tốt rồi, đợi sau này bạn ấy khỏe lại rồi liên lạc với em sau.”

Nghe đến đoạn “hồi phục chưa tốt”, tim Giang Diệc Nhiên thắt lại. Lúc ấy, việc có gặp được cô hay không đã chẳng còn quan trọng nữa, điều duy nhất cậu mong là cô ấy được an toàn, mạnh khỏe.

Cậu biết phẫu thuật tim hồi phục rất lâu. Nhưng vì không biết cụ thể Phương Hạm mắc bệnh gì, cậu chỉ có thể nghĩ ngợi mông lung.

Song nghe giọng điệu chị cô ấy, có vẻ tình hình thật sự không ổn.

“…Vâng, em biết rồi.”

Giang Diệc Nhiên gật đầu, cảm thấy toàn thân vô lực. Trong lòng như có thứ gì đó nghẹn lại, khiến người ta khó thở.

Ngày phẫu thuật hôm đó của Phương Hạm kéo dài rất lâu.

Vì không phải phẫu thuật đơn giản. Phải mổ hở ngực, lại còn phức tạp, nên thời gian hồi phục cũng dài.

Sau mổ hơn một tuần, cô vẫn chưa thể ngồi dậy được bình thường. Chỉ có thể nằm yên trên giường, nửa ngồi cũng khó, mọi sinh hoạt đều cần người chăm sóc, huống gì là làm chuyện khác.

Một tuần sau, tình trạng của cô mới đỡ hơn chút, có thể nửa nằm nửa ngồi, nhưng vẫn không được làm gì nhiều.

Vì bệnh tình quá nặng, mỗi ngày cô đều bận rộn với việc điều trị, không còn thời gian hay sức lực để nghĩ tới chuyện khác. Phương Vi cũng không cho cô dùng điện thoại, nói sẽ tạm thời giữ hộ, đợi khi nào cô hồi phục rồi mới đưa lại.

Cứ như vậy, thêm một khoảng thời gian trôi qua.

Mãi đến nửa tháng sau khi phẫu thuật, Phương Hạm mới lấy lại được điện thoại của mình.

Trước khi mổ, chính cô đã tự tay tắt nguồn. Tuy lâu rồi chưa dùng, nhưng Phương Vi vẫn thường xuyên giúp sạc pin. Lúc mở lên lại, pin vẫn còn đầy.

Cô gái ngồi trên giường, trong lòng vừa hồi hộp, vừa kích động lại vừa tò mò.

Cô cảm thấy bản thân như đã bị tách khỏi thế giới bên ngoài quá lâu rồi. Mỗi ngày quanh đi quẩn lại cũng chỉ thấy người nhà và bác sĩ, y tá. Không biết ngoài xã hội hay quốc tế đã xảy ra những chuyện gì.

Thế giới tinh thần của cô gần như đã khô héo.

Không có điện thoại, cô chỉ có thể tự nhớ lại những chuyện trong quá khứ.

Trước khi đi mổ, cô đã cầm đi cầm lại quả cầu tuyết Giang Diệc Nhiên tặng cho mình. Hóa ra đó còn là một chiếc hộp nhạc nhỏ xinh.

Bật công tắc lên, đèn trong ngôi nhà nhỏ bên trong sẽ sáng lên, ánh sáng ấm áp rực rỡ, tuyết bên trong không ngừng bay lên rồi rơi xuống, đẹp vô cùng. Cùng lúc đó là tiếng nhạc vang lên trong trẻo, âm thanh như thể làm bằng pha lê tinh khiết.

Bên trong dường như chỉ có ba bản nhạc: For Elise, Castle in the Sky và Canon.

Sau khi phẫu thuật xong, quả cầu tuyết ấy được Phương Vi đặt ngay đầu giường bệnh của cô, buổi tối có thể làm đèn ngủ.

Chỉ là mỗi lần nghĩ đến Giang Diệc Nhiên, Phương Hạm vẫn thấy hụt hẫng trong lòng.

Không biết dạo này cậu đang làm gì.

Đã yêu đương chưa? Có đang bên một cô gái khác không? Hay vẫn như trước đây, lên lớp thì không chịu học hành nghiêm túc? Có đang chuẩn bị hồ sơ du học không?

Còn nhớ đến một người như cô không?

Những câu hỏi ấy cô chỉ dám nghĩ thoáng qua trong đầu, rồi nhanh chóng tự phủ định.

Cậu quen biết bao nhiêu bạn nữ, cho dù có nhớ đến, cũng chẳng đến lượt cô. Dù gì, với Giang Diệc Nhiên mà nói, cô chỉ là một người lướt ngang qua đời cậu mà thôi.

Đôi lúc cô vẫn sẽ nghĩ đến câu nói của Giang Diệc Nhiên ngày hôm đó: “Tránh xa tôi ra một chút.”

Dù tim vẫn nhói lên mỗi lần nhớ lại, nhưng ít nhất đã không còn dữ dội như trước nữa.

Có lẽ… thời gian thực sự có thể xoa dịu tất cả.

Bây giờ cơ thể cô đã khá hơn đôi chút. Cô bắt đầu muốn xem hot search, muốn lướt video, xem show truyền hình. Cô muốn trò chuyện với bạn bè, thậm chí còn muốn chơi game một chút.

Vừa mở điện thoại ra, Phương Hạm đã nhận được một loạt thông báo đẩy.

Cô lướt qua một lượt, rồi mở phần tin nóng xem thử.

Dù đã trôi qua nửa tháng, thế giới dường như vẫn không có gì thay đổi so với trước khi cô phẫu thuật.

Cô mở WeChat và QQ, bên trong có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.

Phần lớn là thông báo tag toàn bộ nhóm và mấy tin từ các tài khoản đăng ký hệ thống.

Bạn bè của Phương Hạm không nhiều, chuyện cô bị bệnh cũng ít khi kể cho người khác. Nhưng lần này mở máy ra vẫn nhận được không ít lời hỏi thăm và động viên.

Chắc là do Dương Thư Tuyết đã kể chuyện phẫu thuật của cô cho vài người khác.

Cô gái ngồi trên giường vừa nghĩ vừa lặng lẽ xem từng tin nhắn, từng lời chúc. Rồi có phần bất ngờ phát hiện, có mấy bạn nữ trước đây chẳng nói chuyện mấy trong trường, dù chỉ là bạn bè trên mạng xã hội, cũng gửi lời cầu chúc, hy vọng cô sớm khỏe lại.

Cô thấy ấm lòng.

Dương Thư Tuyết cũng gửi rất rất nhiều tin nhắn cho cô. Chỉ là trước đó cô không mở điện thoại nên không thể trả lời.

Cô gửi lại:

“Trước đây không cầm điện thoại được. Nửa tháng nay toàn nằm tịnh dưỡng, giờ mới xem được nè~”

“Đừng lo nhé, mình vẫn ổn. Chỉ là không dùng điện thoại thường xuyên, phần lớn thời gian vẫn phải nghỉ ngơi.”

Rồi cô thoát khỏi khung chat với Dương Thư Tuyết, tiếp tục kéo xuống xem tiếp.

Cô lần lượt trả lời từng người, cho đến khi nhìn thấy một hình đại diện quen thuộc, cả người cô lập tức khựng lại, ngón tay cũng dừng giữa màn hình, mãi không nhấn tiếp.

Là… Giang Diệc Nhiên?

Cô còn nhớ rất rõ hình đại diện của cậu. Người ấy từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi.

Tim Phương Hạm như khựng lại trong lồ ng ngực.

Cô dè dặt nhấn vào khung chat, đọc thấy dòng tin nhắn từ đối phương:

“Bức thư tôi đã đọc rồi.”

“Món quà tôi gửi cậu có nhận được không?”

“Phẫu thuật lúc nào vậy? Ở bệnh viện nào? Tôi có thể đến thăm cậu không?”

Sau đó đối phương còn gửi thêm vài tin nữa, nội dung cũng tương tự.

Phương Hạm ngơ ngẩn nhìn mấy dòng chữ ấy thật lâu, trong lòng có chút không dám tin là Giang Diệc Nhiên thật sự gửi.

Cô vào xem trang cá nhân, đúng là cậu thật.

Vì cô chưa kết bạn nên cậu chỉ có thể nhắn tin riêng qua nhóm lớp.

Trái tim cô như bị treo lơ lửng, không biết phải trả lời như thế nào. Nói không hồi hộp là nói dối, nhưng cô còn thấy bối rối và bất ngờ hơn.

Cô thoát khỏi khung trò chuyện đó. Đúng lúc đó, tin nhắn của Dương Thư Tuyết cũng vừa tới.

“Trời ơi!!! Cuối cùng cậu cũng trả lời mình rồi! Hu hu hu cậu không sao là tốt rồi!”

“Hơn nửa tháng không một chút tin tức, cậu có biết là đáng sợ lắm không hả?? [Khóc] [Khóc]”

Phương Hạm gửi lại một icon ôm an ủi, rồi hỏi:

“Ờm… cậu có biết tại sao Giang Diệc Nhiên lại gửi tin nhắn cho mình không? Cậu ấy còn nói muốn đến thăm mình nữa? Cậu ấy cũng biết chuyện phẫu thuật à?”

Cô chỉ nhớ đã nhờ chị mình đưa bức thư cho Giang Diệc Nhiên, nhưng không rõ chị có nói gì thêm không.

Thư Tuyết trả lời: “Có lẽ là vì áy náy thôi.”

“Dù sao thì từ sau hôm đó cậu cũng không đến trường nữa. Sau đó chị cậu còn đến dọn đồ giúp nữa. Nên… thật ra mọi người đều biết cậu bị bệnh.”

“Hôm đó chính là ngày cậu ta nổi cáu với cậu, sau đó cậu cứ mãi không ổn. Giáo viên chủ nhiệm còn gọi mình với cậu ta lên nói chuyện, bắt cậu ta xin lỗi nữa kìa.”

“Có điều sau đó cậu không đi học nữa, nên chắc là chưa xin lỗi được.”

“Chỉ có thể nói là người này vẫn còn chút lương tâm thôi. Chắc là sợ bệnh tình của cậu có liên quan đến cậu ta, nên thấy cắn rứt? Hoặc chỉ đơn giản là… thương hại chăng?” Dương Thư Tuyết nhắn lại.

Là vì áy náy và lương tâm cắn rứt sao? Là thương hại sao?

Vậy… món quà ấy cũng là vì thương hại sao?

Phương Hạm ngồi lặng im trên giường, trong lòng như có thứ gì đó âm ỉ đau nhói.

Từ nhỏ đến lớn, cô dường như đã quá quen với những ánh mắt thương hại, những lời tiếc nuối từ đủ kiểu người khác nhau.

Cái cô cần nhất… lại chính là thứ mà mọi người cứ mãi dành cho cô, sự thương hại.

Dù chỉ là những lời động viên đơn thuần cũng tốt hơn gấp bội lần thương hại.

Cô từng rất thích Giang Diệc Nhiên. Có lẽ hiện giờ vẫn còn thích.

Trái tim con người thật khó mà dứt khoát được. Thường thì tình cảm chẳng thể nói cắt là cắt. Người mình thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, nếu đối phương chưa làm gì quá tồi tệ, thì thật sự rất khó để biến thích thành ghét. Mà nếu có ghét, thì cũng chỉ là vì thất vọng quá nhiều mà thôi.

Cô rõ ràng là rất thích cậu, cũng rất muốn gặp lại cậu.

Nhưng cô không muốn lý do cậu đến tìm cô, tặng quà, nói chuyện lại là xuất phát từ sự thương hại.

Nếu là vậy, cô sẽ thấy cuộc đời mình thật đáng thương biết bao.

Phương Hạm ngồi ngây người nhìn màn hình điện thoại.

Đúng lúc đó, Phương Vi từ ngoài bước vào, mang theo hộp cơm, đặt lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường.

“Đang xem gì đó thế? Tới giờ ăn rồi, hôm nay có cháo bí đỏ đấy.”

“Bí đỏ hôm nay ngọt lắm luôn đó!” Phương Vi vừa nói vừa cười.

Phương Hạm mím môi, khẽ ngẩng đầu lên, lí nhí nói:

“Cậu con trai mà em thích… nói muốn đến thăm em…”

Động tác sắp xếp đồ của Phương Vi rõ ràng khựng lại một nhịp.

“Ồ… là cậu ta à…”

Phương Vi nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nói ra:

“Dạo trước thằng bé có liên hệ với cô chủ nhiệm, nhờ gọi điện cho chị, cũng nói là muốn đến thăm em. Lúc đó em còn chưa ngồi dậy nổi, trong tình trạng như thế thì đâu có tiện gặp ai.”

“Chị liền nói với cô là em đang yếu, từ chối khéo rồi.”

“Nhưng mà… em muốn cậu ta đến thăm à?” Phương Vi hỏi.

Thật ra cô không muốn cậu con trai kia đến. Nhưng nhớ đến lời dặn của Quan Huống, cô cảm thấy nên để cho Phương Hạm tự quyết định thì hơn.

Chỉ là cô không ngờ, sau khi suy nghĩ một lúc, Phương Hạm lại nhẹ nhàng lắc đầu:

“Thôi… đừng để cậu ấy đến nữa.”

“Em không muốn gặp cậu ấy.”

Giọng cô bé rất nhẹ, đầu cũng lắc rất khẽ.

Vốn dĩ thân hình cô đã gầy, sau ca phẫu thuật lại càng sụt cân nghiêm trọng. Thân thể mỏng manh bọc trong bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, tóc buộc đuôi ngựa phía sau nhưng vì nằm nhiều nên rối bời, sắc mặt trắng bệch, nhìn vào khiến người ta không khỏi xót xa.

Nếu như tất cả chỉ là vì thương hại hay áy náy… thì dù có đến, thì cũng có nghĩa lý gì đâu? Chẳng có ý nghĩa gì cả.

Còn hai tháng nữa là Giang Diệc Nhiên sẽ ra nước ngoài rồi, đúng không?

Ngay từ đầu, giữa họ đã không có khả năng rồi mà. Cô đã biết rõ điều đó ngay từ lúc bắt đầu thích cậu.

Thật ra đến bây giờ như vậy đã là tốt lắm rồi. Điều duy nhất khiến cô tiếc nuối, là ngày cuối cùng họ ở bên nhau, đã không được trọn vẹn.

Cô không muốn người mình thích, lại mang lòng thương hại hay áy náy đối với mình.

Cứ kết thúc như thế đi, kết thúc ở khoảnh khắc cậu ấy chủ động quan tâm đ ến cô.

Cô sẽ xem như mình không biết, giả vờ như không hay gì về lý do thật sự đằng sau. Để thời gian dừng lại ở giây phút ấy, được nhìn thấy tin nhắn của cậu, được cậu quan tâm, với cô đã là đủ mãn nguyện rồi.

Cứ như thể ông trời nghe thấy nguyện vọng trong lòng cô, nên ban cho cô món quà nhỏ sau ca phẫu thuật.

Cô không muốn cậu đến rồi thấy dáng vẻ tiều tụy, yếu ớt của mình.

Dù sao thì sau này cậu cũng đi du học, thế giới của hai người sẽ chẳng còn giao nhau nữa.

Có lẽ, suốt đời này cũng chẳng thể gặp lại.

Phương Vi nhìn cô, không rõ em gái đang nghĩ gì, nhưng cũng khẽ thở dài rồi nói:

“Được, vậy thì không để cậu ta đến.”

“Vâng.” Phương Hạm lí nhí đáp, gật đầu, trông như không còn chút sức lực nào.

Cô đặt điện thoại sang một bên, rồi quay người lấy quả cầu tuyết ở đầu giường xuống, bật công tắc.

Ngôi nhà nhỏ bên trong quả cầu lập tức sáng lên ánh đèn vàng ấm áp, tuyết bên trong bắt đầu xoay tròn bay lên, rồi nhẹ nhàng rơi xuống.

Lặp đi lặp lại như vậy, không ngừng nghỉ.

Phương Hạm bật nút hộp nhạc, tiếng nhạc trong trẻo và êm dịu từng chút vang lên.

Cô và Giang Diệc Nhiên không có tấm ảnh nào chụp chung, cũng không có đoạn video nào.

Chỉ còn lại những mảnh ký ức vụn vặt trong đời thường, và… quả cầu tuyết này.

Cô gái đặt quả cầu tuyết lên đùi, nhẹ nhàng vuốt v e, sống mũi và khóe mắt đều bắt đầu cay xè.

Phương Vi ngồi bên cạnh, nhìn một lát liền biết ngay em gái mình lại đang nghĩ đến cậu thiếu niên kia rồi.

“Em mà muốn gặp cậu ta, thì chị sẽ nói lại với cô chủ nhiệm một tiếng, để cậu ta đến là được thôi.” Cô nhìn Phương Hạm cứ giằng co như vậy, không nhịn được mở lời.

“Dù gì cậu ta cũng sắp ra nước ngoài rồi, nếu thật sự muốn gặp thì nên tranh thủ.”

Nhưng Phương Hạm lại lắc đầu: “Không…”

“Em thật sự không muốn gặp cậu ấy.”

Bình Luận (0)
Comment