Ngày Yêu Thầm Kết Thúc - Bổn La Bắc

Chương 26

Từ đó cho đến cuối học kỳ, Giang Diệc Nhiên vẫn không nhận được bất kỳ tin tức nào từ Phương Hạm.

Hôm ấy, sau khi nhìn thấy cô chủ nhiệm gọi điện thoại cho chị gái Phương Hạm, cậu thiếu niên lặng lẽ một mình bắt tàu điện ngầm về. So với chữ “nhà”, cậu vẫn quen gọi nơi đó là “chỗ ở” hơn.

Tàu điện vẫn chưa đến.

Giang Diệc Nhiên như thường lệ đứng trong khu chờ, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào đường ray tối om phía bên kia tấm kính.

Hôm nay lại đổi quảng cáo mới rồi. Trên màn hình điện tử sáng rực là hình ảnh quảng bá một điểm du lịch gần đây, một góc ngôi chùa cổ trong làn mưa mù ở Giang Nam. Bên cạnh còn có dòng khẩu hiệu: “Cổ tự Giang Nam, chốn ẩn của tiên linh.”

Nhưng thiếu niên chỉ lặng lẽ đứng đó, hàng mi rủ xuống, ánh mắt u trầm, trong lòng chỉ thầm nghĩ:

Nếu thật sự có thần linh trên đời, thì thế giới này đã không còn nhiều bất công và tiếc nuối như thế.

Đúng lúc đó, chuyến tàu cuối cùng trong ngày chậm rãi tiến vào nhà ga.

Buổi tối có không ít người, phần lớn là học sinh vừa tan lớp tự học như cậu, tụm năm tụm ba. Chỉ có mình cậu là lẻ loi.

Nhưng tất cả bọn họ, đối với Giang Diệc Nhiên mà nói, đều chỉ là những người xa lạ.

Cậu lướt qua khu chờ, ánh mắt bất chợt dừng lại nơi hàng ghế bên cạnh, bỗng nhớ đến cảnh tượng ngày hôm đó khi bước xuống từ thang cuốn, Phương Hạm đang ngồi ở đúng chỗ ấy.

Hôm đó, cô buộc tóc đuôi ngựa, đeo chiếc ba lô màu tím nhạt, yên lặng ngồi đó nhìn vào khoảng không trước mặt.

Cậu còn nhớ khi đó có một chú chó nghiệp vụ vừa tan ca đứng phía bên kia, cô cứ chăm chú nhìn mãi không rời mắt.

Giang Diệc Nhiên nghĩ đến đây, khẽ cụp mắt xuống. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Cậu đứng giữa dòng người qua lại, đợi đến khi mọi người lên xuống tàu xong mới bước vào sau cùng.

Thật ra thời gian cậu còn được đi chuyến tàu điện này cũng chẳng còn bao nhiêu.

Chỉ còn một tháng nữa thôi là đến ngày ra đi. Thời gian đã có thể đếm ngược rồi.

Lạ thật… tự nhiên lại thấy có chút không nỡ.

Không biết là không nỡ rời xa thành phố này, rời xa những con người, phong cảnh đã trở nên quen thuộc, hay là không nỡ… một cảm giác nào đó trong lòng.

Cậu còn nhớ trong bức thư, Phương Hạm từng khích lệ cậu, nói cậu đừng từ bỏ tennis, còn bảo rằng rất ngưỡng mộ cậu có cơ thể khỏe mạnh, có thể chạy nhảy thoải mái, thi đấu hết mình.

Cậu không mắc bệnh tim, nhưng khi đọc thư, lại cảm thấy ngực như bị đè nén, đau nhói.

Bị bệnh đeo bám suốt bao năm, ngày này qua ngày khác, sẽ là cảm giác như thế nào?

Cậu chưa từng trải qua, nhưng có thể tưởng tượng ra được sự tuyệt vọng ấy.

Giang Diệc Nhiên khẽ nhíu mày.

Trên tàu không còn chỗ ngồi, cậu đứng tựa bên cạnh cửa, cúi đầu lấy điện thoại nhắn cho Bạch Tử Tuyển:

“Cậu nói xem… đi chùa cầu phúc có thật sự linh nghiệm không?”

“Cái gì?! Cậu từ bao giờ lại mê tín thế?” đầu bên kia là giọng điệu khó tin.

“Ai mà biết được mấy chuyện này có linh hay không. Có người nói hiệu nghiệm, có người bảo vô ích. Nhưng mà chị họ tôi trước đây mãi không mang thai, đến chùa Linh Ẩn cầu con, không ngờ chưa đến hai tháng sau đã đậu thai!”

“Không phải còn có bao nhiêu ông lớn đi cầu tài đấy sao? Có điều không biết là họ cầu xong mới thành ông lớn, hay thành ông lớn rồi mới đi cầu.”

“Nhưng mà nói thật, mỗi ngày bao nhiêu người đến chùa, có phải ai cũng toại nguyện đâu? Tôi thấy phần lớn đều chẳng linh nghiệm gì, chỉ là hiệu ứng kẻ sống sót thôi.”

Giang Diệc Nhiên nhìn chằm chằm vào màn hình, hàng lông mày nhíu lại như đang suy nghĩ điều gì sâu xa.

“Cái này gọi là duy tâm đó. Người ta vẫn bảo thành tâm thì sẽ cảm ứng được. Phật tổ phải cảm nhận được sự chân thành của cậu.” Bạch Tử Tuyển nhắn tiếp.

Thành tâm… là như thế nào mới được tính là thành tâm?

Cậu nghĩ suốt quãng đường cũng không tìm ra đáp án. Cùng lắm là đến nơi, đốt nén nhang, khấn một chút, mua vài lá bùa treo hoặc bùa đeo tay.

Thật ra với cậu mà nói, chuyện này khá ngớ ngẩn. Cầu phúc chẳng qua là một hình thức gửi gắm, an ủi lòng người.

“Cậu không định đi đấy chứ? Đi làm gì? Cầu duyên à? Cầu tiền à? Chẳng lẽ… cầu con?” Bạch Tử Tuyển trêu chọc.

“Tôi không đi.” Giang Diệc Nhiên đáp.

“Thế tự dưng hỏi làm gì? Nhìn cậu không giống người sẽ quan tâm mấy chuyện đó.”

Giang Diệc Nhiên nhìn dòng chữ bạn mình gửi đến, tay cầm điện thoại khựng lại một lát, rất lâu sau mới trả lời: “Chỉ tiện miệng hỏi thôi.”

“Vừa nhìn thấy quảng cáo trong tàu.”

Cậu nói thế, nhưng đến cuối tuần hôm đó, cậu lại một mình đạp xe từ Thượng Hải sang Hàng Châu.

Vượt qua hơn 170 cây số, mất mười sáu tiếng rưỡi, cuối cùng mới đến được chốn “tiên linh ẩn cư” kia.

Cuối tuần người rất đông. Cậu khóa xe dưới chân núi, đi bộ hơn một vạn bước mới tới được điện Dược Sư.

So với cầu duyên, cầu tài, người đến cầu sức khỏe thật sự không nhiều lắm.

Cậu thiếu niên mang vẻ ngang tàng ấy, quỳ xuống tấm đệm cỏ tranh, khẽ nhắm mắt lại, thành tâm cầu nguyện lời ước nguyện nghiêm túc đầu tiên trong đời:

“Trước mặt Phật tổ, con là Giang Diệc Nhiên.”

“Hôm nay đến đây không phải vì bản thân, mà là vì một người khác.”

“Con mong rằng… cô gái đang ở trong lòng con lúc này, mổ thành công, sau này cũng có thể vượt qua tất cả khó khăn.”

“Nếu có thể… con nguyện cả đời tích đức hành thiện, chỉ cầu cô ấy được bình an, mạnh khỏe.”

Nhưng rồi cậu vẫn cảm thấy chưa đủ. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Cậu đi khắp tất cả các ngôi chùa quanh đó, đều khấn cùng một lời nguyện. Cũng giống bao người khác, cậu xin một lá bùa bình an để cầu sức khỏe.

Thật ra, đó chỉ là một món hàng dệt từ vải thô rất bình thường. Nhưng… lỡ đâu nó thật sự hiệu nghiệm thì sao?

Từ lúc ấy, trong lòng cậu thiếu niên bắt đầu nhen nhóm một thứ niềm tin từng khiến cậu cho là ngớ ngẩn, trẻ con.

Sau này, dù có đi du học, cậu cũng luôn mang lá bùa ấy theo bên người, đặt trong vali, đi đâu cũng đem theo bên mình. Không rõ đó là vì áy náy, hay một thứ cảm giác khác, nhưng đúng là cậu vẫn day dứt mãi không yên.

Cậu sợ cô xảy ra chuyện, sợ ca mổ thất bại, sợ cô hồi phục không tốt, sợ căn bệnh sẽ tái phát.

Lý trí mách bảo cậu rằng bệnh tim của Phương Hạm là bẩm sinh, chẳng liên quan gì đến mình. Nhưng từ trong sâu thẳm, cậu chưa bao giờ có thể nhìn chuyện này chỉ bằng cái đầu lý trí.

Cậu thật sự đã tổn thương một người, một cô gái rất rất tốt. Đã phụ lòng và bỏ lỡ những điều đáng quý.

Mỗi lần nhận ra sai lầm ấy, ngực cậu lại nhói lên một cảm giác nghẹn ngào, giống như vết bầm tím trong lúc tập luyện vô ý va đập mà thành.

Lúc đầu không hề đau, thậm chí còn khó phát hiện. Nhưng càng về sau, vết tím ấy ngày càng hiện rõ, chuyển thành màu đậm hơn, chỉ cần chạm nhẹ cũng đau điếng, rất lâu rất lâu cũng chẳng tan đi.

Cô chính là vết bầm tím trong lòng cậu.

Sau khi ra nước ngoài, Giang Diệc Nhiên không còn nghe thấy tin tức gì về Phương Hạm nữa.

Tuy vậy, cậu vẫn mang theo hai cây bút mà cô từng cho mượn.

Căn nhà vốn chỉ có một mình cậu ở, giờ đây hoàn toàn trống rỗng.

Thật ra, cuộc đời con người chẳng phải cũng giống như quá trình chuyển từ một ngôi nhà đầy ắp tiếng cười, từ một gia đình có nhiều người rồi đến hai người, từ hai người thành một người, và cuối cùng là một căn phòng trống vắng hay sao?

Chỉ khác là ở nhà người khác, người rời đi trước là con cái. Còn ở nhà cậu, người ra đi trước lại là cha mẹ.

Giang Diệc Nhiên thu dọn hành lý xong xuôi, trước khi đi chỉ ngoái lại nhìn một lần, nhưng cũng không có quá nhiều lưu luyến.

Những ký ức đẹp đẽ còn sót lại của cậu đều nằm tận sâu trong thời thơ ấu. Khi đó, cậu cũng từng có một mái ấm, tuy không hoàn hảo, nhưng ít ra vẫn tồn tại.

Chỉ là sau này, tất cả chỉ còn lại mình cậu. “Nhà”, với cậu, chỉ là căn phòng này, chứ không phải “gia đình”.

Trong tuần cuối trước khi rời đi, Giang Diệc Nhiên từng cố gắng liên lạc với chị gái của Phương Hạm.

Nhưng vẫn chẳng có kết quả.

Tuy thông qua cô chủ nhiệm cậu có được cách liên lạc, nhưng phía bên kia luôn nói rằng tình trạng của Phương Hạm chưa ổn định, hiện tại không tiện tiếp khách. Thậm chí cả bệnh viện nào cũng không chịu tiết lộ.

Nhưng Giang Diệc Nhiên vẫn có cách riêng của mình.

Cậu hỏi Dương Thư Tuyết. Mặc dù đối phương không muốn nói, nhưng cũng lộ ra chút đầu mối. Cuối cùng, Giang Diệc Nhiên đã đi đến những bệnh viện có chuyên khoa tim tốt nhất, mò mẫm như mò kim đáy bể, cuối cùng mới tìm được nơi Phương Hạm điều trị, còn hỏi được cả số phòng từ chị lễ tân.

Hôm cậu đến, mang theo cả một bó hoa lớn, trong đó là hoa hướng dương, hoa ly, cùng cẩm chướng, kèm theo một tấm thiệp ghi lời chúc và lời xin lỗi.

Chỉ là… khi thực sự đứng trước cửa phòng bệnh, cậu lại phát hiện mình không đủ dũng khí bước vào.

Cậu cứ ôm bó hoa đứng ngập ngừng ngoài hành lang, chờ gần nửa tiếng, mãi đến khi có người từ bên trong bước ra.

Khi Phương Vi bước ra, liền giật nảy mình vì bị Giang Diệc Nhiên làm cho bất ngờ. Cô ấy tròn mắt nhìn cậu, gần như nhận ra ngay lập tức, đây chính là cậu bạn học mà em gái cô từng thích ở trường.

Cô ấy vừa bất ngờ vì cậu ấy lại có thể tìm đến tận đây, vừa thở phào nhẹ nhõm vì may mà chưa kịp bước vào trong, nếu không, Phương Hạm nhìn thấy chắc chắn sẽ buồn lòng.

Em gái cô luôn nói không muốn gặp lại cậu.

Dù có từng thích, nhưng sau này chỉ muốn tránh thật xa, chuyên tâm chữa bệnh, sống cuộc sống của riêng mình.

Cô nói, mình đã từ bỏ việc thích cậu ấy rồi, chỉ muốn quên đi thôi.

Không gặp sẽ không đau, nhưng nếu gặp lại thì chỉ càng thêm day dứt.

“Em… sao lại tìm được đến đây?” Phương Vi lập tức kéo cậu thiếu niên ôm bó hoa qua một bên, sợ Phương Hạm nghe thấy, rồi thấp giọng hỏi.

Giang Diệc Nhiên hơi cau mày, lễ phép hỏi khẽ: “Phương Hạm… đang ở bên trong phải không?”

Cậu nhìn ra được sự khó xử trên mặt Phương Vi. Rõ ràng là không muốn cho cậu vào.

“Haiz…” Phương Vi thở dài, nói: “Em nên về đi. Phương Hạm hiện giờ sức khỏe chưa tốt, cũng không muốn gặp ai hết. Cần tĩnh dưỡng là quan trọng nhất.”

“Là không muốn gặp ai… hay là chỉ không muốn gặp em?” Giang Diệc Nhiên hỏi thẳng.

Phương Vi không biết nên trả lời thế nào, chỉ thở dài thêm lần nữa.

Nhưng Giang Diệc Nhiên không ngốc, chỉ cần nhìn cũng hiểu.

Phương Hạm… chỉ không muốn gặp mình mà thôi.

Cậu vẫn ôm bó hoa đứng đó, trong đầu bất chợt hiện lên cảnh tượng hôm đó, khi cậu chạm vào tay Phương Hạm, cố gắng chủ động thân thiết, nhưng cô cứ mãi cố chấp quay lưng lại, không chịu quay đầu.

Có lẽ… câu nói đó, cùng với hành động của mình, đã thật sự là một vết thương sâu sắc với cô.

Mà một khi vết thương trong tim đã hình thành… thì rất khó lành.

Cậu thiếu niên mang vẻ ngoài tuấn tú, dáng người thẳng tắp, đứng lặng thinh ngoài phòng bệnh. Lông mi dài và rậm rũ xuống, rất lâu sau mới cất giọng khẽ khàng: “Vậy… ca mổ của cô ấy sao rồi? Thành công chứ?”

Phương Vi khẽ ừ một tiếng, nghĩ ngợi rồi trả lời: “Cũng chưa chắc, còn phải xem tình trạng tim sau này. Tạm thời thì ca mổ đã hoàn tất, hiện đang trong giai đoạn hồi phục.”

Nghe vậy, Giang Diệc Nhiên nhẹ gật đầu, mãi sau mới hỏi: “Vậy… em có thể… nhìn cô ấy một chút được không? Chỉ nhìn từ ngoài cửa sổ thôi, cô ấy sẽ không thấy em đâu.”

Cậu nói rất nhẹ.

Phương Vi nhìn cậu thiếu niên trước mặt, không biết nên trả lời ra sao, chỉ thấy lòng có chút mềm lại.

Cậu… thật sự khiến người ta khó ghét nổi.

Da trắng, tóc mềm và tơi, vừa dài vừa bồng bềnh. Con ngươi đen sâu, đôi mắt hai mí rõ ràng, gương mặt mang nét dịu dàng rất dễ khiến người đối diện cảm nhận được sự chân thành.

Đến cả cô, người không ưa và thậm chí từng ghét cậu, cũng không thể phủ nhận: vào khoảnh khắc này, cậu ấy thật lòng.

Bình Luận (0)
Comment