Ngày Yêu Thầm Kết Thúc - Bổn La Bắc

Chương 29

Cô gái đối diện bị Giang Diệc Nhiên kéo xoay người lại, ánh mắt mơ hồ nhìn khuôn mặt anh, có chút sững sờ, hiển nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra.

Máu trong người Giang Diệc Nhiên vốn đang sôi sục, nhưng khoảnh khắc trông thấy mặt cô ấy, lại như bị rút sạch, lạnh buốt và lắng đọng.

Anh buông tay, nhẹ nhàng thu lại bàn tay đang nắm lấy cánh tay cô gái ấy, cụp mắt xuống, yết hầu khẽ trượt lên trượt xuống:

“Xin lỗi.”

“Tôi nhận nhầm người rồi.”

“À… không sao đâu…”

Cô gái kia lắc đầu, dù còn chút hoảng hốt nhưng vẫn mở to mắt nhìn Giang Diệc Nhiên, giọng nói nhỏ nhẹ.

Anh dời mắt đi, khẽ cúi đầu, vẻ mặt mất mát. Quay người lại, bước chân chậm rãi, cả dáng vẻ đều toát ra nét uể oải và hụt hẫng.

“Cậu làm sao thế?” Bạch Tử Tuyển hỏi: “Cậu tưởng nhầm cô ấy là ai vậy?”

Giang Diệc Nhiên khẽ lắc đầu: “Một bạn học.”

“Chỉ là bạn học mà khiến cậu phản ứng lớn đến vậy à?” Bạch Tử Tuyển tỏ vẻ nghi ngờ, “Bạn nữ nào thế? Bạn cùng lớp hả? Tôi cũng gần như quen hết lớp cậu rồi mà.”

Nhưng Giang Diệc Nhiên không nói thêm gì nữa, dường như đang chìm trong suy nghĩ, cả người phủ một tầng u ám.

Bạch Tử Tuyển cũng không tiện hỏi tiếp.

Hai người lại đi thêm một đoạn. Lá phong quanh trường đã rụng đầy, phủ kín mặt đường, chưa kịp dọn. Mặt trời đã gần khuất hẳn, mảng mây đỏ rực cuối trời đẹp đến lóa mắt.

Giang Diệc Nhiên bỗng mở lời: “Cậu giúp tôi tìm một người.”

“Tìm ai? Người ở Thượng Hải à?”

“Tôi có cách, cậu yên tâm. Miễn là còn ở trong nước thì kiểu gì cũng tìm ra.” Bạch Tử Tuyển nói.

“Ừm.” Giang Diệc Nhiên khẽ gật đầu.

“Là bạn cùng bàn hồi lớp 11 của tôi, tên là Phương Hạm. Cậu có ấn tượng không? Tôi muốn tìm chị của cô ấy.” Giang Diệc Nhiên nói.

“Phương Hạm…” Bạch Tử Tuyển nhíu mày, dường như đang cố lục lọi trí nhớ, “Nghe tên hơi quen quen… nhưng không nhớ rõ lắm.”

“Nhưng nếu là bạn cùng bàn thì dễ thôi. Trường chắc chắn có hồ sơ. Lần theo thông tin sẽ ra. Cái này cứ để tôi lo.”

“Cơ mà, cậu định tìm bạn cùng bàn hay chị của cô ấy?” Anh ta tò mò, buột miệng hỏi thêm, “Nếu muốn tìm bạn học thì tìm thẳng cô ấy không phải dễ hơn à?”

“Bởi vì cô ấy…”

Ngực Giang Diệc Nhiên khẽ siết lại, “Tôi nghe nói… cô ấy đã không còn.”

“Tôi muốn tìm chị ấy để biết mộ của cô ấy ở đâu, đến thăm một lần.”

“Vậy à…” Bạch Tử Tuyển gật gù, vẫn lầm bầm: “Lúc đi học, tôi đâu nhớ cậu thân với bạn cùng bàn lắm đâu? Hình như chưa từng nghe cậu nhắc đến nữa là…”

“Để tôi thử giúp cậu tìm. Nếu gia đình cô ấy vẫn ở Thượng Hải thì dễ rồi.”

“Ừ.” Giang Diệc Nhiên chỉ gật đầu, không phản bác.

Đúng là lúc đi học, anh và Phương Hạm không phải quá thân. Thậm chí đến bạn bè cũng chưa chắc gọi được.

Huống hồ Phương Hạm đi học không đều, ngoài lớp thì hầu như không ai biết đến sự tồn tại của cô. Cũng vì vậy mà trong các cuộc trò chuyện bạn bè, tên cô gần như chưa bao giờ xuất hiện.

Thế nên Giang Diệc Nhiên cũng chưa từng kể gì về cô với Bạch Tử Tuyển.

“Cảm ơn.” Anh nói.

Không ngờ tên Bạch Tử Tuyển bề ngoài có vẻ lông bông nhưng làm việc cũng nhanh nhạy.

Chưa đến một tuần sau, anh ta đã gửi toàn bộ thông tin liên quan đến Phương Hạm qua. Đồng thời, còn mang tới một tin tức mà Giang Diệc Nhiên chưa bao giờ dám nghĩ tới.

“Ai nói với cậu là cô ấy không còn nữa? Người ta vẫn sống sờ sờ ra đấy! Năm nay vẫn còn có đăng ký mã số thuế nữa mà.”

“Đúng là đồn vớ vẩn không chịu được.”

“Tôi tra được cô ấy có đăng ký một tiệm hoa. Người chắc cũng ở đó luôn. Tôi gửi địa chỉ qua WeChat nhé.”

Nghe thấy tin này, cả người Giang Diệc Nhiên như sững lại.

Anh đang ngồi trên sofa trong khách sạn, điện thoại kề bên tai, ánh mắt mở to, tim đập dồn dập, như bị một sợi dây từ nơi xa xôi nào đó kéo mạnh trở về hiện tại.

Bên tai ù ù, tiếng tim đập át hết mọi âm thanh xung quanh.

“Alô? Cậu còn nghe không đấy? Có nghe thấy tôi nói gì không?” Đầu dây bên kia gọi vài tiếng.

Nhưng Giang Diệc Nhiên không nói được gì, cổ họng như nghẹn cứng. Chỉ cảm nhận được từng nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, càng dồn dập.

Suốt bao lâu nay, anh đã bắt đầu chấp nhận sự thật rằng Phương Hạm không còn nữa.

Đã quen với việc tự dằn vặt, tự chìm trong ân hận, trong đau đớn…

Không ngờ lại vì lời đồn vô căn cứ mà tự nhốt mình trong u mê lâu đến vậy…

Anh thấy mình thật ngốc.

Nhưng lúc này Giang Diệc Nhiên không còn tâm trí để trách bản thân, càng không nghĩ được gì nữa. Chỉ thấy mắt cay xè, vừa muốn cảm ơn, lại không biết phải cảm ơn ai.

So với tất cả những cảm xúc khác, anh chỉ mong có thể gặp cô ngay lập tức.

“Cảm ơn. Tôi đi ngay.” Giang Diệc Nhiên không kịp nói thêm gì nữa, chưa kịp nhìn kỹ địa chỉ đã vội lao ra khỏi phòng.

Bạch Tử Tuyển gửi địa chỉ tiệm hoa qua WeChat. Giang Diệc Nhiên vừa vào thang máy vừa liếc nhìn sơ qua, chẳng kịp nghĩ gì, lập tức lái xe phóng thẳng tới đó.

Từ lúc về nước, anh vẫn ở khách sạn, chưa một lần quay lại cái “nhà” cũ của mình. Không hiểu sao, lần trở về này không mang lại chút cảm giác “quê hương”, mà giống như từ một nơi xa lạ này chuyển đến một nơi xa lạ khác.

Cảm giác về bản thân luôn trôi nổi, chẳng thể bám vào đâu. Nhưng bây giờ… dường như có gì đó đã thay đổi một chút.

Ít nhất thì, trong thành phố này, vẫn còn một người khiến anh cảm thấy được ràng buộc, được gắn bó.

Dù bao năm trôi qua, dù chưa gặp lại một lần, cô vẫn luôn tồn tại trong ký ức của anh, sống động như thể ngày hôm qua.

Giang Diệc Nhiên lao đến nơi với tốc độ nhanh nhất.

Nơi này không nằm ở trung tâm thành phố, mà là một khu công nghệ ven ngoại ô. Giá thuê mặt bằng không quá cao, xe cộ qua lại cũng không nhiều, nhịp sống chậm rãi hơn hẳn những khu khác.

Giang Diệc Nhiên tìm chỗ đậu xe, rồi dựa vào số nhà từ hướng đông đi về hướng tây mà lần theo.

Thế nhưng chưa kịp đi đến đúng số, anh đã trông thấy một cửa tiệm hoa, cũng là tiệm duy nhất trong khu này, hiện ra từ xa.

Tiệm hoa đó diện tích rất nhỏ, kẹp giữa một quán ăn chuỗi và một tiệm thú cưng. Mặt tiền hẹp, có thể đoán bên trong là dạng hình chữ nhật sâu hút, không rộng rãi gì. Vì vậy, rất nhiều chậu hoa cây cảnh đều được bày ra bên ngoài, một số đặt trên đất, một số được xếp lên kệ trắng đặt sát cửa.

Nhưng những chậu cây hoa ấy đều được chăm sóc rất tốt.

Lan chuông, hồng, tường vi, mẫu đơn, cẩm tú cầu… giữa nền lá xanh đậm là sắc trắng, hồng, tím và đỏ rực rỡ, tươi tốt đến mức chỉ nhìn từ xa đã thấy tràn đầy sức sống.

Hơn nữa mỗi chậu đều được sắp xếp gọn gàng, có dán nhãn tên hoa bằng tay, đủ để thấy người chủ tiệm vô cùng cẩn thận và có tâm.

Đây chính là nơi đó sao?

Không hiểu vì sao, rõ ràng trong lòng đã sục sôi khao khát được gặp lại cô, đã chỉ còn cách một bước, thế mà đến khi thực sự đứng trước cửa tiệm rồi, Giang Diệc Nhiên lại chợt khựng lại, chân không bước nổi.

Cô… còn nhớ anh không?

Còn muốn gặp lại anh không?

Anh đứng cách tiệm chưa đầy hai mươi mét, tay siết chặt đến trắng cả khớp xương.

Vừa mới nhấc chân định tiến tới, lại một lần nữa khựng lại.

Có người từ trong tiệm bước ra.

Và đó là một dáng người vô cùng quen thuộc.

Cô gái mặc chiếc sơ mi dài tay màu hồng nhạt, làn da trắng bật lên trong ánh nắng, khiến cả người trông vừa trẻ trung vừa đầy sức sống. Phía dưới là quần bò cạp cao màu xanh nhạt bó sát, trông có vẻ đơn giản thuận tiện cho công việc, nhưng vì đôi chân thẳng, vóc dáng không gầy gò mà đầy đặn vừa phải, nên trông vẫn rất đẹp mắt.

Vẫn như hồi đi học, cô chỉ buộc tóc đuôi ngựa, nhưng buộc cao hơn so với thời cấp ba, gọn gàng mà sắc sảo.

Khuôn mặt của Phương Hạm hầu như không thay đổi.

Chỉ là có thể cao lên chút ít, gương mặt đã không còn bầu bĩnh như xưa, thay vào đó là nét đẹp rõ ràng hơn, thanh tú của một khuôn mặt trái xoan. Những điều còn lại hầu như vẫn như cũ, khiến Giang Diệc Nhiên chỉ nhìn một cái là nhận ra cô ngay.

Anh đứng đó, nhìn thấy dáng người ấy ôm một chậu lan chuông bước ra từ cánh cửa kính của tiệm hoa, như ánh sáng rực rỡ duy nhất trong một thế giới xám xịt, đột nhiên nhảy vào tầm mắt.

Ánh mắt, cả trái tim anh… đều bị cô níu chặt.

Nhưng chỉ giây sau, trái tim vừa mới nóng lên ấy lại bị một gáo nước lạnh dội xuống.

Anh nhìn thấy bên cạnh Phương Hạm còn có một chàng trai khác cùng bước ra từ tiệm.

Anh thanh niên ấy trông khá trẻ, như sinh viên năm nhất năm hai, mặc áo polo sọc trắng xanh, một tay ôm hai chậu hoa, vừa đi vừa trò chuyện với Phương Hạm.

Từ xa nhìn lại, Giang Diệc Nhiên thấy rõ Phương Hạm bảo cậu ta đặt hoa chỗ nào, cậu ta đặt đúng chỗ đó. Cả hai cười cười nói nói, nhìn qua có vẻ rất thân thiết.

Giang Diệc Nhiên khẽ nhíu mày. Trái tim đang cảm động bỗng chốc bị một chiếc gai băng nhỏ đâm xuyên qua, âm ỉ đau.

Anh siết chặt tay, bước tới gần.

Lúc này Phương Hạm đang quay lưng về phía anh, như thể đang kiểm tra lại số chậu hoa đặt dưới đất.

Ánh nắng buổi chiều nghiêng nghiêng rọi xuống, phủ lên người cô thứ ánh sáng ấm áp. Anh nhìn thấy đôi vai gầy mảnh, chiếc cổ trắng ngần, cùng những sợi tóc con lòa xòa sau gáy.

Đẹp đến mức không chân thực.

Anh không biết liệu mình có đang mơ không. Vừa muốn ôm lấy cô, lại vừa cảm thấy như tim mình mềm nhũn, ngấm đầy nước mưa.

Giang Diệc Nhiên cảm thấy mình gần như sắp bật khóc. Phải mất vài giây mới có thể bật ra tiếng, khản đặc, nghẹn ngào.

Cái tên ấy, suốt hơn năm năm qua, mỗi lần nhắc đến là tim anh lại run lên một lần:

“Phương Hạm.”

Cô gái quay lưng chợt khựng lại, rồi chậm rãi xoay người.

Giang Diệc Nhiên trông thấy rõ sự thay đổi trên nét mặt cô, từ bình thường chuyển sang kinh ngạc, đôi mắt khẽ mở to.

Có lẽ đây là lần đầu tiên, anh đối diện với cô dưới ánh nắng, nhìn thẳng vào mắt cô như thế.

Khóe mắt cong cong, mềm mại như quả hạnh chín. Đồng tử nâu nhạt, trong veo và xinh đẹp.

“Cậu còn nhớ tôi không?” Anh cất tiếng, giọng run run, nghèn nghẹn một cách không thể khống chế.

Không biết vì sao, đây là lần đầu tiên anh thấy mình tự đặt bản thân vào vị trí thấp hơn, mong chờ một chút cảm tình, mong cô đừng đẩy anh ra xa.

Phương Hạm rõ ràng rất bất ngờ, phải sững ra hồi lâu mới phản ứng lại.

Anh thấy cô mấp máy môi, như đang do dự, rồi nhẹ nhàng gọi tên mình:

“Giang… Diệc Nhiên…”

Cô nở một nụ cười, nhưng đó là một nụ cười gượng gạo, có chút cứng nhắc và lúng túng.

“Cậu là bạn cùng bàn của mình mà, sao lại không nhớ chứ.”

“Không phải cậu đang ở nước ngoài à? Sao lại về nước rồi?”

Giọng cô vẫn nhẹ nhàng, thái độ cũng không tỏ ra phản cảm hay xa cách. Nhưng Giang Diệc Nhiên vẫn cảm nhận được từ cô một sự dè dặt, cảnh giác và giữ khoảng cách.

Đó là một thứ trực giác.

Thật ra trong lòng anh có rất, rất nhiều điều muốn nói, rất nhiều câu hỏi muốn hỏi.

Nhưng đến khi thật sự đứng trước mặt cô rồi, tất cả lời lẽ, tất cả thắc mắc lại như nghẹn hết trong cổ họng.

Ngần ấy năm trôi qua.

Anh đã tự trách mình biết bao, đã nhớ cô đến thế nào… cô có biết không?

Cô không biết.

Mà anh cũng chẳng biết phải nói sao cho cô hiểu.

Bình Luận (0)
Comment