Phương Hạm lúc này hoàn toàn rơi vào trạng thái ngơ ngác, có cảm giác mọi thứ trước mắt đều không chân thật.
Người từng thật lòng thích trong những năm tháng tuổi trẻ là người khó quên nhất. Cho dù theo thời gian, cảm xúc ấy đã dần trở nên bình thản, nhưng những ký ức khắc sâu thì khó có thể xóa mờ.
Càng cố quên, lại càng phản tác dụng.
May mà mấy năm qua Phương Hạm đã có cuộc sống mới, bạn bè mới, tâm lý cũng đã ổn định hơn rất nhiều. Dù thỉnh thoảng vẫn sẽ chợt nhớ đến cái tên ấy, nhưng cũng không còn cảm giác nhói đau như trước.
Thế nhưng, khi nghe có người gọi tên mình, quay đầu lại nhìn thấy gương mặt kia, cô vẫn đứng ngây ra rất lâu.
Một gương mặt quá đỗi quen thuộc.
Cô ngẩng đầu, nhìn ánh nắng buổi trưa rơi xuống đỉnh tóc người đàn ông ấy, từ trên cao lan dần xuống, dừng lại nơi đôi mắt sâu đen mà sáng rực. Mí mắt kép tự nhiên, bọng mắt nhẹ tựa quả hạnh, hàng mi dày và rõ nét.
Vẫn đẹp đến mức khiến người ta lóa mắt như xưa.
Nhưng Phương Hạm lại không nói nổi một lời, không hiểu tại sao người mà bao năm qua chỉ còn tồn tại trong ký ức, lại đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt.
Cô cứ nghĩ rằng cả đời này sẽ không còn liên quan đến anh nữa.
“Cậu về nước rồi à? Mới về sao?” Phương Hạm cố gắng lấy lại bình tĩnh, hỏi một câu với giọng khách sáo. Dù trong lòng cô gần như đã sốc đến mức không biết phải làm gì.
Nhưng Giang Diệc Nhiên lại không trả lời thẳng câu hỏi ấy.
Anh chỉ nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng, như có ánh sáng vụn lay động trong đáy mắt, mang theo cảm xúc xúc động mơ hồ, xen lẫn uất ức và không cam lòng, như đang âm thầm chất vấn điều gì đó.
Phương Hạm đứng đó, môi mấp máy, bị ánh mắt ấy làm cho khựng lại.
Không phải hoảng sợ, mà là hoàn toàn không biết phải làm sao.
“Sao lại đổi số?” Một lúc sau, Giang Diệc Nhiên mới lên tiếng: “Sau đó cậu cũng không quay lại trường…”
Phương Hạm mím môi, cố gắng nhẫn nại giải thích với anh:
“Ừm, vì hồi đó có nghỉ học một thời gian. Sau đó sức khỏe đỡ hơn, gia đình mình thấy nếu quay về trường cũ, vẫn phải học lại từ lớp 11, sợ gợi lại quá khứ, ảnh hưởng tinh thần nên đã xin chuyển trường cho mình rồi.”
“Số điện thoại cũ… mình bỏ từ lâu rồi.”
“Lúc đầu số đó là dùng CMND của chị mình để đăng ký, sau này đủ tuổi, mình đổi sang số mới, dùng giấy tờ của chính mình, số cũ thì hủy rồi.”
Cô vừa nói vừa quan sát kỹ sắc mặt của người đối diện.
Nhưng Phương Hạm nhận ra sau khi nghe xong, ánh mắt Giang Diệc Nhiên hơi chao đảo, mang theo một nỗi buồn man mác.
“Vậy sao không kết bạn lại với tôi?” Anh hỏi.
Phương Hạm sững người, không ngờ Giang Diệc Nhiên lại đột ngột hỏi điều đó. Lưng cô bỗng cứng lại, hơi có chút căng thẳng.
Giống như một kẻ có lỗi đang bị bắt quả tang, cô bất giác nhìn sang chỗ khác, lảng tránh ánh mắt anh.
Nhưng Giang Diệc Nhiên vẫn chưa chịu dừng lại.
“Cậu đã nhìn thấy, đúng không?”
“Sau đó cũng bảo là không muốn gặp lại tôi nữa. Tôi đã gửi cho cậu biết bao nhiêu tin nhắn… cậu không trả lời lấy một lần.” Anh tiếp tục.
“Bởi vì…” Phương Hạm siết chặt tay.
Thật ra cô cũng chẳng biết nên giải thích thế nào. Dù sao chuyện đó cũng đã là chuyện của hơn năm năm trước, tâm trạng và suy nghĩ của cô bây giờ đã khác xa rồi.
“Bởi vì lúc ấy… cũng không biết nếu kết bạn lại thì sẽ nói gì. Mình cũng không muốn làm phiền cậu nữa.”
Cô nói: “Mình biết hôm đó cậu đẩy mình một cái, rồi đúng lúc mình phát bệnh phải nhập viện mổ nên cậu mới cảm thấy áy náy.”
“Nhưng cậu yên tâm, bệnh của mình không liên quan gì đến cậu hết.”
“Vả lại… mọi chuyện đều đã qua rồi, lúc đó cả hai còn trẻ con mà.” Phương Hạm cố gắng tỏ ra nhẹ nhàng.
Cô vừa dứt lời, ánh mắt Giang Diệc Nhiên khẽ xê dịch, mi mắt rủ xuống, trông có phần buồn bã. Không rõ trong lòng anh đang nghĩ gì.
“Vậy còn bây giờ thì sao? Bệnh của cậu ổn chứ?” Anh hỏi, giọng nhỏ đến mức gần như thì thầm.
“Hồi trước mình có dùng thiết bị hỗ trợ tim, nhưng hiệu quả không tốt lắm. Sau đó phải chờ tìm người hiến phù hợp. Đúng lúc có một cơ hội, mình đã làm phẫu thuật ghép tim.”
“Giờ thì sinh hoạt bình thường không vấn đề gì, chỉ là chắc chắn không thể như người khỏe mạnh. Nhưng chỉ cần chú ý một chút là ổn thôi.” Cô nhẹ giọng giải thích.
Thông thường khi có người hỏi, Phương Hạm đều nói như vậy. Cô không muốn khiến bản thân trở nên đáng thương trong mắt người khác.
Nhưng sự thật là hiện tại cô vẫn phải uống thuốc chống đào thải hằng ngày.
Tình trạng hiện giờ vẫn còn ổn định, nhưng chính cô cũng không biết mình còn có thể sống bao lâu. Cô cũng không muốn nghĩ quá nhiều về điều đó.
Mỗi ngày sống được đến hiện tại, với cô đều là món quà thêm mà cuộc đời ban tặng. Cô luôn giữ tâm lý như thế để sống tiếp.
Nghe xong, Giang Diệc Nhiên im lặng hồi lâu, rồi mới nghẹn ngào nói:
“Xin lỗi.”
“Về chuyện trước kia…”
“Không cần đâu, thật đấy. Không sao cả.” Phương Hạm vội vàng ngắt lời, tim bỗng thắt lại.
Thật ra lúc đầu cô bối rối là vì không ngờ Giang Diệc Nhiên lại đột ngột xuất hiện như thế.
Còn bây giờ, cô lại bối rối vì thái độ của anh.
Hồi ấy, cô thật sự có thấy lời mời kết bạn, cũng như mấy tin nhắn mà Giang Diệc Nhiên gửi sau hôm đó. Nhưng cô chưa từng trả lời.
Thậm chí đến ba tháng sau khi abg ra nước ngoài, chị gái Phương Hạm, Phương Vi, mới không nhịn được mà kể lại rằng, hôm đó Giang Diệc Nhiên có đến bệnh viện, đứng ở cửa phòng nhìn vào rồi rời đi. Còn bó hoa hướng dương ngày hôm ấy… chính là do anh gửi.
Thật ra lúc đó Phương Hạm đã có một khoảnh khắc thấy hạnh phúc.
Nhưng thì đã sao?
Cô biết anh làm tất cả là vì áy náy và thương hại. Anh tặng hoa, đến thăm cũng là vì như thế.
Là người từng đơn phương, được nhận hoa từ người mình thích, được người ấy ghé thăm, thế là đủ rồi. Cô biết đủ, cũng biết điểm dừng.
Đã từng nói thích rồi, thì không nên quấy rầy nữa.
Càng không muốn vì sự thương hại của người khác mà trở nên không biết chừng mực.
Sau khi xuất viện rồi quay lại đi học, một phần là theo ý gia đình, phần còn lại là chính Phương Hạm cũng có chút vô thức muốn thay đổi môi trường, để ba chữ “Giang Diệc Nhiên” dần dần phai nhạt khỏi thế giới của mình.
Tất cả những điều ấy, cô đều cho rằng là điều đương nhiên, bởi cô nghĩ cả đời này hai người sẽ không còn gặp lại nhau.
Thế nhưng bây giờ, người đó không chỉ xuất hiện ngay trước mặt cô, mà còn trực tiếp hỏi cô những câu như vậy.
Phương Hạm có chút lúng túng.
Cô thực sự không muốn đối phương mang theo áy náy hay thương hại để tiếp cận cô.
Cô vẫn không hiểu tại sao Giang Diệc Nhiên lại đột nhiên quay về, mà tâm trạng còn ảm đạm đến mức đó.
Mối quan hệ giữa họ, vốn dĩ chỉ là cô đơn phương thích cậu ấy mà thôi, thậm chí còn không thân thiết.
“Vị này là…?”
Chàng trai đứng bên cạnh quan sát hai người một lúc, cảm thấy họ quen nhau nhưng không tiện xen vào. Mãi đến khi không khí gần như đặc quánh lại, cậu ta mới dè dặt lên tiếng.
Giang Diệc Nhiên khẽ siết chặt tim, ngẩng đầu theo hướng giọng nói.
Trước mặt là một chàng trai trẻ tuổi, cao ráo, vẻ ngoài sáng sủa rạng rỡ. Mái tóc húi cua gọn gàng, ánh mắt thân thiện. Có vẻ quan hệ với Phương Hạm rất gần gũi.
Anh không kìm được mà liên tưởng đến kết quả tồi tệ nhất, lồ ng ngực nghẹn lại, không muốn chấp nhận.
“À… là bạn học cấp ba của chị.”
“Cậu ấy đi du học, cũng đã rất lâu không gặp rồi.”
“Giang Diệc Nhiên. Em có nghe qua chưa? Đánh tennis rất giỏi đó.”
Phương Hạm dịu dàng giới thiệu với cậu bạn kia, từng câu từng chữ rất cẩn trọng, nhưng điều ấy lại khiến Giang Diệc Nhiên cảm thấy bức bối lạ thường.
Anh bất giác nhíu mày, hai tay buông dọc bên người khẽ siết chặt thành nắm đấm, gắng gượng giữ lấy vẻ lịch sự tối thiểu.
Tại sao Phương Hạm nói chuyện với chàng trai này cũng dịu dàng đến thế?
Giọng cô nhẹ nhàng và từ tốn, từng từ đều chậm rãi, rất kiên nhẫn, như thể một cô giáo mầm non đang dỗ dành học trò. Nhưng với Giang Diệc Nhiên, từng lời ấy lại giống như từng nhát bóp vào tim.
Anh thích nghe cô nói chuyện. Nhưng anh không thích cô dùng giọng nói ấy để nói với người khác.
“Em biết, em biết chứ!”
“Em từng xem clip thi đấu của anh ấy trên điện thoại cơ mà.” chàng trai nói, giọng hào hứng.
Trái ngược với vẻ trầm lặng u ám của Giang Diệc Nhiên, cậu trai trẻ trước mặt toát ra một năng lượng tươi sáng, hoàn toàn vô tư, đầy sức sống.
Phương Hạm nhìn sang cậu ấy, lại liếc nhìn Giang Diệc Nhiên, cảm thấy bầu không khí giữa ba người lúc này có phần ngượng ngùng.
Tuy không rõ tại sao Giang Diệc Nhiên lại trở nên thế này, nhưng cô vẫn quyết định để Lộ Bạch rời đi trước.
“Được rồi, tiết hai buổi chiều em còn phải đi học mà.”
“Đừng để trễ giờ nữa, bên cửa hàng không còn gì cần lo đâu.”
“Em cứ về trường trước đi.”
Chàng trai lấy điện thoại ra xem giờ, rồi gật đầu: “Được, vậy hai người cứ trò chuyện tiếp nhé.”
“Em về học đây, có dịp gặp lại.” nói xong, cậu ta vội vàng quay vào cửa hàng thu dọn đồ đạc.
Lúc cậu ta đi ra lần nữa đã đeo ba lô lên vai, chào một tiếng rồi rẽ về hướng ga tàu điện.
Phương Hạm dõi mắt nhìn Lộ Bạch đi xa, sau đó mới quay người lại nhìn Giang Diệc Nhiên.
Nhưng không hiểu sao, Giang Diệc Nhiên đang cụp mắt xuống, im lặng, đến cả đuôi mắt cũng hơi ửng đỏ.
Anh ăn mặc rất giản dị, chỉ là bộ đồ thể thao bình thường thôi, nhưng mặc lên người lại toát ra khí chất sạch sẽ và lịch lãm. Chỉ là gương mặt lúc này lại tràn đầy vẻ u buồn.
Cô thấy rõ yết hầu anh trồi lên rồi hạ xuống, như đang kìm nén điều gì đó. Nhưng mãi vẫn không thốt ra một lời nào.
Tất cả những điều ấy khiến cô thấy rối bời.
“Cậu… cậu ổn chứ?” Phương Hạm khẽ hỏi, trong lòng thắt lại.
Cô không ngờ Giang Diệc Nhiên lại ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt mình. Rất lâu sau, anh mới khẽ hỏi:
“Cho tôi ôm cậu… được không?”
Giọng anh khàn đi, nhưng ánh mắt thì vô cùng dịu dàng.
Ánh nắng nghiêng nghiêng rọi vào một bên mặt Giang Diệc Nhiên, đổ bóng nơi sống mũi cao thẳng và hàng mi dày của anh, tạo nên khoảng sáng tối đối lập thật rõ rệt.
Khoảnh khắc ấy khiến Phương Hạm như bất giác trở về ngày đầu tiên năm học mới, khi lớp xếp hàng lần đầu tiên — Ngày cô lần đầu tiên nhìn thấy anh.
Giang Diệc Nhiên gần như không thay đổi nhiều. Vẫn đẹp trai như ngày nào, chỉ là bây giờ càng chững chạc hơn. Đường nét cũng rõ ràng sắc sảo hơn trước, nhưng vẫn giữ lại chút khí chất trong trẻo của tuổi thiếu niên.
Chỉ là… câu anh vừa nói khiến cô kinh ngạc.
“Hả?” Phương Hạm ngơ ngác, nhất thời không biết trả lời sao.
Thực ra từ sau khi cô đổi số điện thoại, đổi WeChat, rời khỏi ngôi trường cũ, cô rất ít khi nghe tin tức về Giang Diệc Nhiên. Thi thoảng lướt Weibo sẽ thấy những tin liên quan đến anh.
Lúc đầu thấy tên anh, tim cô vẫn co lại một nhịp. Vừa chua xót, vừa vui mừng thay cho anh.
Cô biết ở bên Singapore, anh sống rất tốt, thực sự đang theo đuổi điều mình yêu thích. Ít nhất, khi biết anh quay lại chơi tennis, cô đã thật lòng cảm thấy mừng cho anh .
Nhưng những điều cô biết, chỉ là những gì mà mọi người đều biết. Còn mấy năm nay anh đã trải qua những gì, vì sao trở thành dáng vẻ hiện tại, cô không hề hay biết.
Giang Diệc Nhiên… có phải vẫn đang day dứt chuyện năm đó không?
“Ôm… thì cũng được, nhưng…”
Cô vẫn còn đang ngơ ngẩn, chưa nói xong câu cuối, thì…
Giang Diệc Nhiên đã đột ngột cúi người xuống, vươn tay ôm chặt lấy cô.
Lúc đầu, động tác của anh vẫn còn nhẹ nhàng, gần như có phần dè dặt, như thể sợ dùng sức quá mạnh.
Nhưng rất nhanh, bàn tay đặt ở eo cô liền siết chặt lại, lòng bàn tay ôm lấy lưng cô, kéo cả người cô vào lòng. Hai người dán sát vào nhau, cằm anh cũng tựa nhẹ lên vành tai cô.
Phương Hạm cả người cứng đờ, đôi mắt mở to hơn bao giờ hết.
Cô cảm nhận được cái đầu kia chôn vào hõm cổ mình, hơi thở ấm áp ẩm ướt của anh nam giới từng đợt phả lên da thịt, làm sống lưng cô ớn lạnh, nhưng cũng có chút tê dại kỳ lạ.
Cô không hiểu tại sao Giang Diệc Nhiên lại làm vậy, nhưng cũng chẳng rõ vì lý do gì… mà mình lại để anh ôm như thế trong vài giây.
“Cậu… cậu không sao chứ?”
Khi anh cuối cùng cũng buông ra, Phương Hạm mím môi hỏi nhỏ.
Vẻ mặt Giang Diệc Nhiên khiến cô nghi ngờ rằng có lẽ dạo này anh đã trải qua cú sốc hay thất bại lớn nào đó. Nhưng dù cố nhớ đến mấy tin tức gần đây, cô vẫn không nghĩ ra được chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng người đối diện không trả lời. Chỉ khàn giọng hỏi ngược lại:
“Vừa rồi… tên kia… là bạn trai cậu sao?”