Trước khi tặng quà, Phương Hạm đã rất lo lắng. Không ngờ tặng rồi lại càng hồi hộp hơn.
Trái ngược hoàn toàn với sự bất an của cô, Giang Diệc Nhiên thì lại vô cùng bình thản.
Anh vốn đã quen với việc nhận quà và thư tình từ con gái. Có điều, việc Phương Hạm tặng thì hơi bất ngờ thật.
Ấn tượng của cậu về cô bạn cùng bàn này khá mờ nhạt, chỉ biết thành tích học tập của cô ấy rất tốt, nhưng vì hay đau ốm nên thường xuyên phải nằm viện, hiếm khi đến lớp. Ngoài ra thì chỉ thấy cô là kiểu con gái ngoan ngoãn, hiền lành, ít nói.
Mà kiểu con gái như vậy, cậu vốn không có hứng thú. Cậu cũng biết mình và mấy “học sinh giỏi” như cô ấy chẳng cùng một thế giới, bình thường cũng chẳng để ý đến mấy.
Nhưng vừa nãy nghe cô giải thích, cậu liền hiểu ngay.
Dù sao thì cũng là bạn cùng bàn, mấy lần cô không đi học, cậu giúp nhận bài tập với đề thi rồi tiện tay để lên bàn cô thôi.
Phương Hạm vốn không thích giao tiếp, lại luôn lủi thủi một mình, có khi món quà này là người nhà cô bảo mua rồi đưa cho cậu cũng nên.
Mà thật ra, cậu cũng chẳng giúp cô được bao nhiêu. Lúc phát đề hay tài liệu chỉ tiện tay để xuống bàn, thậm chí có mấy lần cô nhút nhát hỏi cậu hôm nay có phát gì không, cậu còn trả lời qua loa, thái độ không mấy vui vẻ.
Dù sao thì cậu cũng chẳng bao giờ để tâm mấy chuyện đó. Còn cảm thấy mấy người học sinh giỏi hay để ý tiểu tiết như cô có phần phiền phức.
Giang Diệc Nhiên chưa ngồi xuống được bao lâu, thì giáo viên dạy toán đã bước vào lớp từ bên ngoài.
Phương Hạm cố gắng thu lại tâm trạng, kìm nén cảm giác hồi hộp đang dâng trào khi phải ngồi cạnh cậu bạn này.
Giáo viên bước lên bục giảng, còn chưa nói câu nào, cả lớp đã bị bao trùm bởi một luồng áp lực vô hình. Không khí ồn ào của giờ ra chơi lập tức bị bóp nghẹt, chẳng còn ai nói chuyện nữa.
“Không nói nữa à? Vừa nãy còn rôm rả lắm mà, chắc ai cũng nghĩ mình làm bài tốt lắm nhỉ?”
Giọng giáo viên vang lên, cả lớp im phăng phắc.
Lần này lớp họ thi không tốt, không có ai vượt mốc 140 điểm, trong khi lớp bên cạnh lại có tới mấy bạn làm được. Giáo viên dĩ nhiên không hài lòng.
Phương Hạm ngồi ngay ngắn dưới lớp, liếc mắt nhìn sang thì thấy Giang Diệc Nhiên vẫn ung dung nghịch điện thoại dưới bàn, chẳng buồn để tâm gì đến lời thầy.
Cô không kìm được mà lén nhìn sang. Dường như cậu đang nhắn tin với ai đó.
Dù giáo viên không cấm mang điện thoại, nhưng hầu hết học sinh cũng không ai dám nghịch điện thoại trắng trợn như Giang Diệc Nhiên ngay trong giờ học như thế này.
Cậu ấy đang nói chuyện với ai vậy?
Ý nghĩ ấy vụt qua đầu cô, nhưng lời thầy giáo đã nhanh chóng kéo cô về thực tại.
“Nói tiếp đi chứ? Mới nãy còn thấy vui vẻ lắm mà.”
“Cả lớp không có nổi một đứa làm được hơn 140 điểm, bình thường thì ra vẻ giỏi giang lắm, làm bài tập toàn đúng hết. Thế mà đến khi thi thì lộ hết cả.”
“Nói ai thì người đó tự hiểu.”
Giọng giáo viên lạnh lùng. Dù biết không phải đang nói riêng mình, Phương Hạm vẫn không tránh khỏi cúi gằm mặt xuống.
“Các em học là vì ai? Không phải vì thầy, cũng không phải vì ba mẹ các em. Đề lần này khó thì khó, nhưng có đến mức để trống hết không? Hả? Có đứa còn vẽ tranh lên đề thi cho thầy, giỏi thật đấy.”
“Đề và phiếu trả lời vừa nãy lớp trưởng phát hết rồi chứ?”
…
Vì thành tích thua lớp bên, giáo viên dạy toán tỏ rõ sự thất vọng, khiến không khí tiết học trở nên căng thẳng nặng nề.
Phần đầu đề thi là mấy câu cơ bản, thầy giảng qua loa rồi chuyển sang phần khó hơn. Phương Hạm lặng lẽ lấy sổ ra ghi chép lại để sau này còn tổng hợp sai sót làm sổ tay ôn tập.
Giang Diệc Nhiên thì vẫn giữ thói quen cũ, chẳng nghe giảng, chỉ lo nghịch điện thoại.
Ngồi bàn cuối, lại thêm cái kiểu bất cần đời quen thuộc, có vẻ thầy cũng chẳng còn hơi sức đâu mà quản cậu nữa.
Phương Hạm vội vàng thu lại tâm trí, cố gắng theo kịp tiết tấu giảng bài của thầy giáo. Nhưng ai ngờ, đang chăm chú lắng nghe, bỗng nhiên tiếng thầy lại đột ngột im bặt giữa chừng.
Cô ngẩng đầu lên, phát hiện ra thầy đang đứng yên, ánh mắt nhìn thẳng về phía Giang Diệc Nhiên, sau đó giơ tay ném mạnh một viên phấn về phía đó.
Phương Hạm nhìn thấy nửa viên phấn ấy vẽ ra một đường parabol lớn từ đầu lớp, rơi thẳng xuống người Giang Diệc Nhiên.
“Từ lúc tôi bước vào lớp đã thấy cậu ngồi đó nghịch ngợm.”
“Nể mặt phụ huynh mới không tịch thu điện thoại của cậu, giờ còn chưa chịu dừng lại nữa hả?”
Có lẽ bình thường thầy giáo vốn đã không ưa gì Giang Diệc Nhiên, giờ lại thấy cậu ngang nhiên nghịch điện thoại giữa giờ học nên cơn giận càng bốc lên đầu.
“Lại đây nào, soái ca, câu 15 điền gì nào?”
Thầy dạy toán rõ ràng biết Giang Diệc Nhiên vừa nãy chẳng thèm nghe giảng nên cố tình hỏi cho khó.
Tuy không bị gọi tên, nhưng trong lòng Phương Hạm vẫn căng thẳng theo.
Vậy mà Giang Diệc Nhiên lại tỏ ra hoàn toàn không để tâm, tiện tay ném điện thoại vào ngăn bàn, sau đó uể oải đứng dậy, cầm bài thi liếc qua một cái.
Cả lớp im phăng phắc vì sợ thầy nổi nóng. Trong không khí căng thẳng, âm thanh duy nhất vang lên là tiếng giấy sột soạt khi đề thi được lật lên.
Phương Hạm ngồi cạnh, căng thẳng đến cứng đờ người.
Thực ra cô có thể đoán được là Giang Diệc Nhiên sẽ không làm được.
Câu này khá khó, mà lúc nãy cậu hoàn toàn không chú ý gì cả. Nếu không biết sẵn từ trước thì không thể tính ra đáp án trong thời gian ngắn như vậy.
Nhưng điều khiến cô không ngờ là, Giang Diệc Nhiên sau khi nhìn đề rồi phát hiện mình không biết làm, lại bất ngờ cúi người ghé sát về phía cô.
Hơi thở trong trẻo, mát lạnh của cậu từ trên phả xuống.
Phương Hạm giật mình, theo phản xạ né đi một chút. Cô nhìn thấy rõ ràng cậu cúi xuống, ánh mắt rơi lên tờ đề thi đang đặt trước mặt cô.
Giang Diệc Nhiên lúc này chỉ cách cô chưa đến nửa gang tay. Phương Hạm có thể thấy được đường nét chiếc cằm góc cạnh, làn mi dài gấp nhẹ nơi đuôi mắt, và cả chiếc khóa kéo bạc trên đồng phục đang đung đưa theo động tác cúi người của cậu.
Phương Hạm có chút ngẩn người trong giây lát.
Nhưng đối phương chỉ liếc qua đáp án trên bài thi của cô một cái, sau đó nhanh chóng đứng thẳng dậy, bình thản trả lời:
“Căn hai.”
Thực ra từ trên bục giảng, thầy giáo hoàn toàn có thể nhìn thấy bên dưới, nhưng Phương Hạm không ngờ Giang Diệc Nhiên lại dám làm vậy ngay trước mắt thầy, ngang nhiên nhìn trộm đáp án của cô.
“Bạn cùng bàn ghi căn hai là cậu cũng nói căn hai luôn hả?”
“Giang Diệc Nhiên, cậu định bao giờ thì cuốn gói sang Singapore tôi không quản, nhưng chừng nào còn ở trong lớp học của tôi thì phải ngoan ngoãn nghe giảng cho tử tế. Không muốn học cũng được, đừng ảnh hưởng người khác.”
Thầy nghiêm khắc gõ mạnh thước xuống bàn, sau đó hất cằm nói:
“Ra cuối lớp đứng!”
Giang Diệc Nhiên lại chẳng bận tâm, nhướn mày rồi thong thả xoay người ra đứng cuối lớp. Còn lại một mình Phương Hạm ngồi tại chỗ, trong đầu vẫn vang lên câu nói khi nãy của thầy.
Hả? Giang Diệc Nhiên sắp ra nước ngoài?
Trong lòng Phương Hạm như bị ai gõ một cái, trĩu nặng đến khó chịu.
Cô nhớ mang máng bố mẹ cậu làm kinh doanh, gia cảnh tốt, cho cậu du học cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng cô không biết là khi nào cậu đi, có phải là ngay trong học kỳ này?
Chỉ vừa nghĩ đến việc Giang Diệc Nhiên sắp rời đi, trong lòng Phương Hạm đã dâng lên một nỗi mất mát lạ lùng.
Ngoài việc là bạn cùng lớp, kỳ này lại ngồi chung bàn, cô và cậu gần như chẳng có mối liên hệ nào khác. Nếu Giang Diệc Nhiên thực sự đi rồi, thì cả đời này, cô cũng không có cơ hội gặp lại cậu nữa.
Phương Hạm siết nhẹ cây bút trong tay, lồ ng ngực bỗng thấy nặng trĩu.
Không kìm được, cô quay đầu nhìn về phía sau một chút. Cậu đang mặc đồng phục đứng cuối lớp. Bộ đồng phục xanh trắng đơn giản ấy, vậy mà cậu mặc lên lại đặc biệt đẹp mắt, cao gầy, dáng người thẳng tắp.
Phương Hạm chỉ dám liếc một cái liền quay đầu lại ngay, sợ bị Giang Diệc Nhiên phát hiện. May mà cậu vẫn đang nhìn thẳng lên bảng, không chú ý đến cô.
Cô khẽ thở dài một tiếng.
Tuy chưa từng yêu đương, thậm chí rất ít khi thân thiết với người cùng tuổi, nhưng ở cái tuổi dậy thì này, khó tránh khỏi việc bị những chàng trai đẹp thu hút ánh nhìn.
Vừa hay, trong số những nam sinh mà cô từng gặp, Giang Diệc Nhiên là người đẹp trai nhất.
Tuy thành tích của cậu không nổi bật trong lớp, nhưng nếu xét cả khối thì cũng không thuộc nhóm kém nhất.
Trường Phương Hạm chia thành khối chuyên và khối thường, mà lớp cô lại là một trong bốn lớp giỏi nhất của khối chuyên. Dù Giang Diệc Nhiên cả ngày lười biếng, điểm luôn lẹt đẹt cuối lớp, nhưng trong toàn khối thì vẫn thuộc nhóm trung bình khá.
Thật ra từ hồi mới vào năm nhất, Phương Hạm đã để ý đến cậu.
Cô nhớ rõ, điểm thi vào cấp ba của cậu vốn cao hơn cô. Học kỳ đầu năm nhất cũng còn ổn, nhưng không hiểu sao từ học kỳ hai lại tụt dốc không phanh.
Cậu ấy đúng là không học hành gì thật. Chỉ cần nhìn sách vở, bài tập của cậu, còn mới tinh, chưa lật quá vài lần, là đủ hiểu.
Tuy Phương Hạm không biết Giang Diệc Nhiên đã thay đổi vì lý do gì, nhưng cô thấy tiếc cho cậu.
Phần lớn thời gian còn lại của tiết học, Giang Diệc Nhiên vẫn đứng sau lớp. Còn Phương Hạm thì theo sát giáo viên, xem bài thi, ghi chép. Chỉ có vài khoảnh khắc ngắn ngủi, cô lơ đãng một chút, nghĩ đến chuyện Giang Diệc Nhiên sắp ra nước ngoài.
Cuối cùng cũng đến giờ ra chơi.
Giáo viên dạy Toán vẫn chưa giảng xong hết bài kiểm tra, đành để tiết sau nói tiếp. Vừa mới quay lại bục giảng thu dọn đồ, thậm chí chưa kịp nói “tan học”, Giang Diệc Nhiên đã tự động quay lại chỗ ngồi.
Cậu kéo ghế ra, vòng qua bàn trước rồi ngồi xuống.
Phương Hạm lén liếc nhìn cậu, rồi lập tức quay mặt đi, tim bỗng đập thình thịch.
Giờ ra chơi này, Giang Diệc Nhiên không ra ngoài, chỉ ngồi tại chỗ cúi đầu nghịch điện thoại. Phương Hạm ngồi bên cạnh, mấy lần định mở miệng hỏi cậu có thật sắp đi du học không, nhưng nghĩ hai người không thân thiết gì, hỏi thế lại thấy quá đường đột.
Giờ thể dục giữa tiết khá dài.
Vào mùa hè thì cả lớp ra sân tập, mùa thu đông thì chạy bộ. Nhưng tối qua tuyết rơi, mặt đường có thể đóng băng, nên trường tạm thời thông báo hủy buổi thể dục hôm nay.
Thật ra, dù có học thể dục hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến Phương Hạm, vì lý do sức khỏe, cô có giấy miễn. Bình thường cứ đến giờ thể dục, cô chỉ ngồi lại trong lớp một mình.
Nhưng hôm nay mọi người đều không ra ngoài, lớp học náo nhiệt hẳn. Điều này khiến Phương Hạm cảm thấy một niềm vui nhỏ nhoi.
Đặc biệt là khi người cô thích đang ngồi ngay bên cạnh.
Tuy hai người chỉ đơn giản là ngồi gần nhau, nhưng thực chất chẳng có chút tương tác gì. Dù vậy, chỉ thế thôi, Phương Hạm đã thấy rất vui rồi.
Giang Diệc Nhiên cứ thế cúi đầu chơi điện thoại bên cạnh cô, mãi cho đến khi chuông tiết ba vang lên mới chịu cất đi.
Tiết Hóa bắt đầu, như thường lệ, giáo viên cho cả lớp nghe viết các phương trình. Phương Hạm vừa lấy vở ra chuẩn bị viết thì bất ngờ cảm thấy cánh tay bên trái bị ai đó khẽ chạm nhẹ.
Cô quay đầu lại thì lập tức thấy khuôn mặt lạnh nhạt nhưng rất đẹp trai của Giang Diệc Nhiên. Tim cô bỗng siết lại như bị ai bóp nghẹt.
“Cậu có bút không?” cậu hỏi.
“Hả?” Phương Hạm quá căng thẳng, nhất thời không kịp phản ứng, tai như ù đi.
Cậu thiếu niên kia vẫn bình thản, lặp lại bằng giọng điềm đạm: “Tôi hỏi cậu có bút dư không, cho tôi mượn một cây.”
“À à, có chứ!”
Tim cô đập liên hồi như trống trận. Vừa đáp lại, cô vừa luống cuống lục tìm trong hộp bút, lấy ra một cây bút bi đưa cho cậu.
Giang Diệc Nhiên tùy tiện nói một tiếng “Cảm ơn”, nhận lấy một cách tự nhiên, sau đó lôi đại một quyển sổ từ ngăn bàn, xé một tờ ra để bắt đầu viết.
Phương Hạm nhìn cậu viết tên xong mới lưu luyến rời mắt.
Cô cầm bút, nhìn vào trang giấy trắng trong vở nghe viết của mình, mà tim vẫn không ngừng đập mạnh, hai má cũng nóng bừng lên.