Việc Giang Diệc Nhiên muốn nghiêm túc nghe chép chính tả sao? Phương Hạm có hơi ngạc nhiên.
Dù gì thì cậu cũng đã rất lâu rồi không hề để tâm đ ến việc học hành, lúc nào cũng giữ cái thái độ lười biếng, phớt lờ. Hồi đầu, giáo viên còn đau lòng đến phát cáu, giờ thì đã hoàn toàn buông xuôi, không thèm quản nữa rồi.
“Đề một: Viết phương trình phản ứng của metan với brom.”
Cô giáo dạy Hóa đứng trên bục đọc đề bài, Phương Hạm không kịp nhìn Giang Diệc Nhiên nữa, vội cúi xuống ghi công thức vào vở.
“Đề hai: Viết hiện tượng xảy ra khi metan phản ứng với hỗn hợp khí H2O, bình thu khí úp ngược đặt trong chậu nước.”
…
Cô giáo đọc một lèo hơn chục câu hỏi, toàn là kiến thức đã học. Trong đó có mấy bài là khoảng thời gian Phương Hạm đang nằm viện, may mà trước khi quay lại trường cô đã học trước nội dung trong sách giáo khoa, thuộc được mấy công thức và hiện tượng phản ứng, nên cũng không đến nỗi bị “đứng hình”.
Nhưng dù vậy, vẫn có vài câu nhỏ cô nghĩ mãi không ra. Dù sao thì cũng không được nghe giảng, nên không biết mấy trọng điểm nhỏ nhặt là chuyện bình thường.
“Giờ đổi vở cho bạn ngồi cùng bàn, chấm bài cho nhau nhé.” Cô giáo lên tiếng sau khi đọc xong phần chính tả.
Phương Hạm buông bút, nhẹ nhàng thở phào, đồng thời cũng không nhịn được mà quay sang liếc nhìn Giang Diệc Nhiên một cái.
Do cô giáo dạy nhiều lớp, nên phần chính tả môn Hóa thường không nộp cho giáo viên chấm như môn Văn hay Anh, mà để học sinh cùng bàn tự chấm chéo cho nhau.
Phương Hạm định đưa vở cho Giang Diệc Nhiên thì bỗng nhận ra, trên bàn cậu chẳng có gì cả.
Chẳng phải hồi nãy còn mượn bút để viết sao?
Phương Hạm hơi sững lại, đúng lúc đó cô thấy một nam sinh khác ngồi cách bàn cậu một lối đi, đang chuyền cho Giang Diệc Nhiên một mẩu giấy. Lúc này cô mới hiểu ra, hóa ra khi nãy Giang Diệc Nhiên mượn bút rồi xé giấy là để… truyền giấy, chứ không phải để làm bài.
Cô cầm cuốn vở, có phần ngượng ngùng.
Giang Diệc Nhiên thì vẫn không thèm để ý đến cô. Phương Hạm đành cúi đầu, âm thầm tự chấm bài của mình.
Tan học, lớp lại bắt đầu ồn ào như cũ, học sinh tụ tập ríu rít khắp nơi, chủ đề chính là kết quả bài thi tháng vừa rồi. Vì đề khó nên nhiều bạn điểm số bị xáo trộn đáng kể, thứ hạng lên xuống thất thường.
Còn Giang Diệc Nhiên, vừa tan học là biến mất khỏi lớp luôn, chẳng rõ đi đâu làm gì.
Vài phút sau, giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp hỏi một câu:
“Hôm nay lớp mình nhóm nào phụ trách khu vực vệ sinh ngoài trời thế?”
“Nhóm D ạ.” Có người đáp.
“Vậy có phải sân khấu ngoài sân và hai hành lang bên dưới chưa có ai quét dọn không?” Cô chủ nhiệm hỏi tiếp. “Lúc nãy lãnh đạo đi kiểm tra, thấy rác vẫn còn nguyên, cả tuyết đọng trên sân khấu cũng chưa có ai dọn.”
“Trưa nay, nhóm D đi dọn lại hai chỗ này nhé, nhất là phần tuyết trên sân khấu ấy.”
“Trưởng nhóm đâu, đi với cô lấy dụng cụ một chút.”
Nghe nói hôm nay đến lượt nhóm D trực nhật, Phương Hạm bắt đầu thấy lo.
Cô cũng thuộc nhóm D, lẽ ra sáng nay phải cùng các bạn ra khu vệ sinh dọn dẹp, nhặt rác. Nhưng vì thời gian trước không đến lớp nên cô không biết lịch phân công, đâm ra… bỏ sót.
Dù thế nào thì trưa nay nhất định phải đi dọn dẹp, không thể bị xem là “được ưu ái đặc biệt” được.
Nghĩ đến đây, Phương Hạm bỗng nhớ ra, Giang Diệc Nhiên cũng thuộc nhóm D.
Vậy… trưa nay đi dọn vệ sinh, liệu cậu có xuất hiện không?
Tiếng chuông báo hết tiết trưa vừa vang lên, cả lớp lập tức bắt đầu thu dọn đồ đạc, người thì chuẩn bị về nhà, người thì đi ăn trưa.
Nhà của chị gái Phương Hạm ở khá xa trường, lại bận bịu công việc nên không có ai nấu cơm. Vì vậy, trưa nào Phương Hạm cũng ăn ở căng-tin trường cùng bạn.
Vừa tan học, Dương Thư Tuyết đã đứng chờ ở cửa lớp.
“Cậu thấy khỏe hẳn chưa? Nếu không thì thôi, trưa nay khỏi đi trực cũng được mà?” Dương Thư Tuyết lo lắng hỏi.
“Không sao đâu. Giờ mình gần như khỏi hẳn rồi, chỉ cần chú ý ăn uống, tránh vận động mạnh và đừng xúc động quá là ổn.” Phương Hạm đáp.
Từ nhỏ cô đã mắc chứng bệnh tim giãn bẩm sinh, không thể vận động mạnh, nếu không sẽ cảm thấy hồi hộp, khó thở.
Thời gian trước, do thời tiết giao mùa giữa thu và đông, cô lại không may bị cảm, dẫn đến viêm đường hô hấp trên, tim đập loạn liên tục, buộc phải nhập viện một thời gian.
Thực ra từ hồi học cấp hai, buồng tim trái của cô đã có dấu hiệu bị giãn rõ rệt. May mà tình trạng ấy không tiếp tục xấu đi, chỉ là chức năng tim kém hơn người bình thường khá nhiều. Cô không thể vận động mạnh, không thể thức khuya, còn phải uống thuốc định kỳ để ngăn ngừa rối loạn nhịp tim.
“Vậy cũng được.” Dương Thư Tuyết đáp.
Phương Hạm học cùng lớp với Dương Thư Tuyết từ cấp hai, lên cấp ba vẫn là bạn cùng lớp, một mối duyên khá hiếm gặp, vì thế hai người tự nhiên trở thành bạn thân. Bình thường họ cũng hay ăn trưa cùng nhau.
Nhưng lần này khi cô đi đến nơi, lại thấy một bạn gái khác, Từ Điềm, cũng đang ở đó.
Do cô vắng mặt thời gian trước nên Dương Thư Tuyết có thêm một “bạn ăn trưa” mới.
Nhưng như vậy cũng tốt. Nếu cô không có ở đó mà đối phương phải ăn một mình thì càng khiến người ta áy náy hơn.
Ba người cùng nhau đến căn-tin lấy cơm.
Trong lúc ăn, con gái thường thích ngồi cùng nhau buôn chuyện, bàn về mấy tin tức hay chuyện giật gân gần đây. Phương Hạm vẫn luôn muốn hỏi chuyện Giang Diệc Nhiên đi du học, nhưng lại thấy ngại, sợ bạn bè nhìn ra cô có tình cảm với Giang Diệc Nhiên. Nhiều lần lời định thốt ra lại nuốt vào trong.
“Các cậu nghe chưa, cô giáo dạy tiếng Anh của mình hình như xin nghỉ việc để đi học nâng cao rồi đó.” Từ Điềm nói.
“Thật á? Giờ tìm việc khó thế mà sao lại chọn lúc này để đi học thêm nhỉ? Hơn nữa con cô ấy mới ba tuổi thôi mà?” Dương Thư Tuyết thắc mắc.
“Không rõ nữa. Chắc là lựa chọn cá nhân thôi, có lẽ không muốn dạy học nữa.”
“Làm giáo viên áp lực tâm lý cũng lớn mà, nhất là gặp mấy kiểu học sinh như Tề Tường, Diệp Hướng hay Giang Diệc Nhiên, học thì không ra sao mà lại không chịu nghe lời, đang giảng bài thì ở dưới chơi bời, nhìn thôi đã thấy bực rồi.”
Phương Hạm ngồi bên cạnh nghe, đến khi nghe thấy tên Giang Diệc Nhiên thì tim như bị ai gõ một nhát.
“À đúng rồi, hôm nay thầy cô có nói Giang Diệc Nhiên sắp đi du học thật hả?” Cô không kìm được mà hỏi.
Bắt trúng đề tài phù hợp thật không dễ. Nếu tự dưng nhắc đến thì lại có vẻ cố tình, vì vậy cô tranh thủ lúc họ vừa nhắc tới Giang Diệc Nhiên thì nhanh chóng hỏi tiếp.
“Chắc là thật đấy.” Dương Thư Tuyết trả lời, “Dù sao thì cậu ta với tụi mình cũng không cùng một thế giới.”
“Nghe nói bố mẹ cậu ta đều ở Singapore, nhà giàu, còn có năng khiếu thể thao. Chắc là ra nước ngoài đỡ cạnh tranh hơn. Dù sao cậu ta ở đây cũng không học hành gì, chẳng ai quản được.”
“Ồ…” Phương Hạm ngơ ngác gật đầu.
“Vậy sao hồi đó cậu ta không chọn tuyển thẳng bằng thể thao luôn? Với năng lực của cậu ta thì thi đại học trong nước cũng dễ mà?” Từ Điềm hỏi.
“Ai mà biết được. Trẻ nhà giàu thì không chịu khổ thôi.”
“Với lại, nhiều người đánh chuyên nghiệp là vì thật sự yêu thích hoặc do nhà nghèo, không học nổi nên phải chọn một con đường khác.”
“Nhà Giang Diệc Nhiên giàu thế, học hành còn chẳng buồn học nữa là luyện tập thể thao.”
Dương Thư Tuyết tỏ vẻ khinh thường: “Nghe nói cậu ta còn trốn huấn luyện để đi net cơ mà, buồn cười thật.”
“Thật đáng tiếc.” Từ Điềm thở dài.
Phương Hạm vừa ăn cơm bằng thìa, vừa lắng tai nghe hết sức chăm chú.
Chuyện Giang Diệc Nhiên có năng khiếu thể thao vốn không phải bí mật. Cậu nổi tiếng mà, gần như cả khối ai cũng biết. Nghe nói còn từng là quán quân cuộc thi thanh thiếu niên hạng A cấp quốc gia nữa.
Nhưng chuyện đó là từ lâu lắm rồi.
Cô từng nghe nói hồi đó huấn luyện viên có ý định hướng cậu theo con đường chuyên nghiệp, tập trung phát triển thể thao. Nhưng sau này, Giang Diệc Nhiên hay trốn tập, lại không có chí hướng gì rõ ràng, dù có tài năng nhưng quá thiếu ổn định, huấn luyện viên không quản nổi nên dần dần cũng buông tay. Cậu cũng không tiếp tục theo hướng đó mà quay về học hành như bình thường.
“Vậy cậu ấy là học kỳ này đi luôn à?” Phương Hạm hỏi.
“Cái này thì không rõ.”
Dương Thư Tuyết lắc đầu, “Chắc không phải học kỳ này đâu?”
“Chứ không thì tại sao sắp đi rồi mà còn theo đuổi hoa khôi khoa nghệ thuật truyền thông làm gì? Mình thấy cậu ta cũng rảnh rỗi ghê.”
“Á…” Phương Hạm nghe đến đây thì hơi khựng lại, tim cũng trùng xuống.
Giang Diệc Nhiên đang theo đuổi một cô gái khác.
Nghĩ tới điều đó, cô cảm thấy trong lòng bức bối, rất khó chịu. Nhưng kiểu khó chịu ấy khác với lúc bị bệnh. Một cái là tim đập nhanh, khó thở về mặt thể chất, còn cái này là hụt hẫng, buồn bã về mặt cảm xúc.
Ba cô gái nhỏ ăn xong cơm trưa rồi trở về lớp nghỉ ngơi một lúc.
Phương Hạm mới vừa gục đầu xuống bàn ngủ được khoảng hai mươi phút, thì trong cặp sách vang lên tiếng “tít tít”, là hộp thuốc tự động nhắc cô uống thuốc.
Chỗ ngồi bên cạnh trống trơn, chỉ còn lại đống sách vở và bài kiểm tra bừa bộn nằm đó.
Buổi trưa Giang Diệc Nhiên thường không có mặt, cũng không biết cậu ấy đã ra ngoài trường hay đi đâu nữa.
Cậu con trai ấy lúc nào cũng tràn đầy sức sống, mang trong mình một thứ năng lượng dồi dào, hoang dã, như thể sinh mệnh đang không ngừng vươn lên mà chẳng bị bất kỳ quy tắc hay khuôn khổ nào ràng buộc.
Chính điều đó khiến cô bị thu hút, cũng khiến cô ngưỡng mộ vô cùng.
Còn khoảng hai mươi phút nữa là vào tiết học buổi chiều, trong lớp những người nghỉ trưa cũng dần dần tỉnh dậy, có vài học sinh đi học ngày cũng bắt đầu quay trở lại lớp, không khí nhanh chóng trở nên náo nhiệt.
“Nhóm D đi theo mình ra sân vận động dọn tuyết và băng ở khu vực được phân công nhé.” Tổ trưởng đứng phía trên nói.
Nghe thấy vậy, Phương Hạm liền đứng dậy đi ra ngoài. Dương Thư Tuyết cũng cùng nhóm với cô, hai cô gái vừa nói chuyện vừa thong thả đi về phía sân vận động ngoài trường.
Khu vực lớp họ phụ trách là bục sân khấu chính và hai lối đi ở hai bên phía dưới.
Ban đầu chỉ cần quét dọn sơ và nhặt rác là được, nhưng vì hôm qua bất ngờ có trận tuyết lớn, nên hôm nay nhiệm vụ nặng gấp đôi. Theo tiêu chuẩn nghiệm thu của nhà trường thì vừa phải nhặt rác, lại vừa phải dọn sạch tuyết.
Phương Hạm vừa nhận chổi từ tay tổ trưởng trên bục sân khấu, định xoay người đi xuống phía dưới dọn dẹp, thì bất ngờ trông thấy Giang Diệc Nhiên đang chạy lên từ bậc thang phía dưới.
Cô cứ tưởng cậu sẽ không tới, ai ngờ vẫn nể mặt tổ trưởng mà chịu đến.
Giữa trời đông lạnh buốt, Giang Diệc Nhiên mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng nhưng nhìn không hề cồng kềnh.
Cậu cao ráo, thân hình gầy nhưng rắn chắc, gương mặt trắng trẻo, đẹp đến mức khó quên, lạnh lùng mà sạch sẽ, kiểu vẻ đẹp khiến người khác có cảm giác khó lại gần.
Phương Hạm nhìn Giang Diệc Nhiên chạy bước nhỏ lên, vòng qua vai cô, cầm lấy dụng cụ dọn tuyết từ tay tổ trưởng. Trên người cậu có một cảm giác như tuyết, thậm chí còn lạnh hơn tuyết thật, mà cũng tinh khiết hơn.
Giang Diệc Nhiên lúc này đang ở sát sau lưng cô, cô thậm chí còn nghe rõ tiếng thở nhẹ do vừa mới chạy lên của cậu.
Phương Hạm ngây người một thoáng, nhưng tiếng Dương Thư Tuyết đã kéo cô quay về thực tại.
“Phương Hạm, cậu đứng ngây ra đó làm gì thế? Xuống dưới dọn đi chứ?”
Cô hơi đỏ mặt, vội vàng cầm chổi đi đến đầu cầu thang, men theo cầu thang xuống dưới bắt đầu dọn dẹp.
Bên dưới, các bạn nữ được phân công dọn tuyết ở hai bên lối đi. Do tuyết không nhiều, buổi sáng đã dọn được phần lớn.
Phía bục sân khấu thì vừa có tuyết lại có cả lớp băng mỏng, nên khối lượng công việc khá lớn, hầu hết là do các bạn nam dọn dẹp ở khu vực đó.
Phương Hạm vừa quét dọn, tai lại cứ văng vẳng lời Dương Thư Tuyết kể về việc Giang Diệc Nhiên đang theo đuổi hoa khôi của khoa Nghệ thuật Truyền thông, trong lòng có chút buồn.
Đang suy nghĩ miên man, thì bất ngờ có một luồng áp lực đè xuống đầu.
Một đống tuyết lớn từ trên bục sân khấu rơi thẳng xuống, trúng ngay đầu cô.
May mà tuyết mềm, rơi xuống cũng không đau, chỉ là tóc và quần áo cô đều bị dính đầy tuyết, rất nhanh đã ướt hết. Có mấy mảnh tuyết còn rơi xuống mặt, lạnh buốt.
Phương Hạm ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy ngay Giang Diệc Nhiên đang đứng phía trên bục sân khấu.
“Giang Diệc Nhiên, cậu mù à? Không thấy bên dưới có người à?”
Dương Thư Tuyết cũng nhanh chóng nói thêm một câu: “Cậu ở trên làm rơi xuống, lát nữa tụi mình chẳng phải lại phải quét tiếp à?”
Có lẽ cậu cũng thấy áy náy. Dù không đáp lại lời của Dương Thư Tuyết, nhưng lại cúi đầu nhìn xuống Phương Hạm một cái.
Đúng lúc Phương Hạm cũng đang ngẩng đầu nhìn lên.
Khi ánh mắt cô chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm kia của cậu thiếu niên, sống lưng cô bất giác tê rần, đầu óc cũng chợt trống rỗng.
“Cậu không sao chứ?” Giang Diệc Nhiên hỏi.
Giọng cậu cũng rất trong trẻo, trầm trầm, đã qua giai đoạn vỡ giọng, mang theo một chất giọng trầm lạnh và đầy từ tính của người đàn ông trưởng thành.
Có lẽ chỉ là ảo giác của Phương Hạm. Mặc dù âm điệu vẫn lạnh nhạt, mang theo cảm giác kiềm chế và xa cách, nhưng ngữ khí lại rất lễ độ.
“Không, mình không sao.” Phương Hạm đỏ mặt, vội vàng lắc đầu.