Phương Hạm bận rộn một lúc, đang lúi húi làm việc thì nghe thấy phía sau có tiếng động, quay đầu lại mới phát hiện Giang Diệc Nhiên đã đứng dậy từ lúc nào.
Anh ăn xong túi bánh mì bơ sữa, vo giấy và túi nilon thành một cục, rồi sải bước đến bên thùng rác, hơi khom người, ném vào.
“Bao giờ cậu quay lại Singapore?”
Phương Hạm bỗng nhớ đến chuyện này, tiện miệng hỏi.
Không ngờ Giang Diệc Nhiên lại quay đầu liếc nhìn cô một cái, giọng điệu rất nhẹ:
“Trong thời gian ngắn thì chưa quay lại đâu.”
“Không quay nữa? Tại sao vậy?”
Phương Hạm ngẩn ra, lại nhớ tới lúc ở tiệm bánh, có nhân viên hỏi Giang Diệc Nhiên có phải đã giải nghệ không.
Nhưng cô vẫn chưa thấy tin tức nào như thế. Phản ứng đầu tiên là: chẳng lẽ anh gây ra chuyện gì, bị khai trừ hay cấm thi đấu?
Nhưng chuyện lớn như thế, báo chí mạng xã hội không thể nào không đưa tin, thật kỳ lạ.
Cô khẽ nhíu mày.
“Chứ em nghĩ vì sao anh quay về?”
Trái ngược với sự ngạc nhiên của Phương Hạm, Giang Diệc Nhiên lại cực kỳ bình thản. Anh chậm rãi đi về phía góc tường, cầm lấy cây chổi đặt ở đó.
“Giờ định phát triển sự nghiệp ở trong nước.”
“Không hẳn là giải nghệ, gọi là bán giải nghệ thì đúng hơn.” Anh nói.
“Cậu đang thi đấu rất tốt mà, lại còn trẻ, không phải đang ở thời kỳ đỉnh cao sao?”
“Hay là cậu không thích tennis nữa?”
Nghe Giang Diệc Nhiên nói thật sự muốn rút lui, Phương Hạm cảm thấy hơi tiếc nuối, thậm chí có chút tức giận.
Tại sao Giang Diệc Nhiên lại cứ dễ dàng từ bỏ mọi thứ như vậy?
Ông trời rõ ràng thiên vị anh, ban cho anh những điều kiện và thiên phú tuyệt vời đến vậy, thế mà lại dễ dàng vứt bỏ những điều bao người khác mơ cũng không với tới.
Chẳng lẽ từ nhỏ bị bố mẹ ép luyện, thật ra anh vốn không thích?
“Không phải không thích tennis.” Giang Diệc Nhiên trả lời.
“Anh vẫn thích. Chỉ là không nhất thiết phải lấy nó làm công cụ kiếm sống duy nhất. Anh về nước là có chuyện quan trọng hơn cần làm, cũng liên quan đến tennis.”
“Là gì? Cậu định làm huấn luyện viên à?”
Giang Diệc Nhiên còn quá trẻ. Dù từng đoạt không ít giải ở nước ngoài, nhưng với gương mặt non nớt này, làm HLV thì có vẻ hơi thiếu sức thuyết phục?
Phương Hạm âm thầm nghĩ vậy, không ngờ đối phương lại trả lời ngay:
“Không. Anh muốn mở một câu lạc bộ tennis.”
“À.”
Chuyện này vượt quá phạm vi hiểu biết của Phương Hạm. Nghe có vẻ vẫn liên quan đến tennis, nhưng cao cấp hơn rất nhiều.
Khác với Giang Diệc Nhiên, từ nhỏ Phương Hạm vì bệnh tim nên rất ít khi được tham gia các hoạt động thể thao.
Khi bạn bè cùng trang lứa đi học bóng chuyền, cầu lông, bơi lội thì phần lớn thời gian cô đều phải ở nhà hoặc trong bệnh viện. Đến kiểm tra thể lực ở trường mà chạy cũng không được.
“Ừm, vậy à.”
Vì không hiểu rõ, khí thế của Phương Hạm cũng xẹp xuống ngay lập tức.
Nhưng chẳng hiểu sao, chuyện này nghe có vẻ không dễ dàng gì.
Chỉ một cửa tiệm hoa nhỏ thôi mà cô đã bận tối mặt mũi rồi. Không biết để mở một câu lạc bộ thể thao thì cần bao nhiêu thời gian, công sức, tiền bạc nữa. Chưa kể còn phải có quan hệ, mối làm ăn.
Tuy vậy, cô không muốn dội gáo nước lạnh vào Giang Diệc Nhiên.
Ban đầu còn định khuyên anh nếu đã muốn làm gì thì hãy nắm bắt thời gian mà làm, đừng lãng phí. Nhưng còn chưa kịp nói thì chuông gió trước cửa tiệm đã leng keng vang lên.
Có người vừa mở cửa bước vào.
Phương Hạm nhìn ra thấy là người quen, lập tức nhớ ra mình mải nói chuyện mà vẫn chưa chuẩn bị xong đơn hàng hôm nay.
“Á! Chị Mạnh, em chưa chuẩn bị xong hoa hôm nay ạ.”
“Chắc phải đợi em chút xíu, em cắt tỉa rồi gói lại liền ạ!” Phương Hạm nhận ra người mới đến là khách quen, vội vàng nói.
Người bước vào là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, ăn mặc gọn gàng, phong cách thành thục và chuyên nghiệp như dân văn phòng.
Chị Mạnh này có một xưởng làm đồ trang sức thủ công bằng bạc ở gần đây. Cứ mỗi chiều thứ Hai và thứ Sáu hằng tuần đều đến lấy hoa tươi về cắm ở studio. Có lúc bận quá, cũng sẽ nhờ Phương Hạm giao đến.
“Không sao, em cứ từ từ.” Người phụ nữ đứng ở cửa nhẹ giọng nói.
Phương Hạm không muốn để khách đợi lâu, nhanh tay nhanh chân chuẩn bị bó hoa đã đặt, cắt tỉa rồi gói lại cẩn thận mang ra.
Vốn dĩ khách còn chưa nói gì, nhưng khi cô vừa đưa hoa ra, đối phương đã nháy mắt đầy ẩn ý:
“Tiểu Phương à, đây là bạn trai em hả? Cậu trai trông đẹp trai quá chừng luôn.”
Phương Hạm đỏ bừng mặt, vội vàng phủ nhận:
“Không, không phải đâu ạ. Là bạn học cấp ba thôi.”
“Cậu ấy vừa mới về nước.”
Lúc này, Giang Diệc Nhiên đang đứng ngay bên cạnh cô.
Không ngờ cô vừa xấu hổ chối xong, giây sau đã nghe thấy một giọng nam trầm thấp vang lên từ phía trên vai cô:
“Đúng vậy, tôi đang theo đuổi cô ấy.”
“Chỉ là cô ấy vẫn chưa đồng ý.” Giang Diệc Nhiên nói.
Anh nói rất điềm tĩnh, không giống như đùa bỡn, cũng không quá nghiêm túc. Thái độ rất thoải mái, tay nhét hờ vào túi quần.
Phương Hạm đứng bên cạnh nghe thấy Giang Diệc Nhiên nói vậy, tim suýt nữa nhảy ra khỏi lồ ng ngực, như thể đang lâm trận thật sự. Mặt cô đỏ từ cổ đến tận mang tai.
“Không, không phải đâu ạ. Chị Mạnh đừng nghe cậu ấy nói linh tinh.”
“Ôi trời, thì ra tiêu chuẩn chọn người yêu của tiểu Phương cao thế đấy à? Người ưu tú vậy mà còn lưỡng lự.”
“Nhưng mà cũng hiểu được.”
“Chắc là vì cậu đẹp trai quá đấy, khiến con gái cảm thấy không an toàn!” Chị Mạnh vừa nhìn Giang Diệc Nhiên vừa cười đùa.
“Thôi, chị về trước nhé. Hẹn gặp tuần sau, bye bye~”
Chị vẫy tay, đẩy cửa bước ra ngoài.
Đợi đến khi chị Mạnh đi xa rồi, Phương Hạm mới thở phào một hơi thật dài, trái tim đang căng cứng cũng được thả lỏng phần nào.
“Cậu… cậu đừng có nói linh tinh với khách của mình nữa.”
Cô quay đầu đi sâu vào trong tiệm, mặt vẫn đỏ bừng, không nhịn được mà lên tiếng mắng Giang Diệc Nhiên.
Giang Diệc Nhiên chỉ là nhất thời hứng chí.
Nhưng nếu sau này anh tỉnh táo lại, không đến nữa, mà khách lại hỏi đến, thì thật sự sẽ khiến Phương Hạm cảm thấy vừa xấu hổ vừa khó xử.
“Gì mà nói linh tinh? Chẳng phải anh đang nói thật à?” Giang Diệc Nhiên hỏi ngược lại.
Nghe vậy, Phương Hạm cũng không muốn tiếp tục đôi co với anh nữa.
Cô quay lại bận rộn với công việc của mình.
Tiệm hoa của Phương Hạm khá nhỏ, vốn đầu tư cũng không nhiều, hiện giờ một mình cô vẫn có thể xoay xở. Ngoài những lúc nhập hàng cần người phụ giúp vận chuyển, những việc còn lại đều do cô tự làm.
Chỉ có mùa xuân và mùa hè là bận rộn hơn một chút, vì các ngày lễ, lễ khai trương, đám cưới, lễ tốt nghiệp,… đa phần đều rơi vào hai mùa này. Chưa kể đây cũng là thời điểm các loại hoa nở rộ, phong phú và dễ phối hơn.
Nhưng vì quy mô nhỏ, lại nằm ở khu không quá sầm uất nên lượng khách không nhiều. Doanh thu cũng không cao, chỉ gọi là có chút lời, không lỗ vốn là mừng rồi.
Miễn sao trả được tiền thuê mặt bằng, duy trì việc nhập hoa và vận hành bình thường, có thêm chút lợi nhuận nhỏ cũng đủ khiến Phương Hạm cảm thấy hài lòng.
Ban đầu Phương Vi không ủng hộ cô mở tiệm, thấy việc này quá tốn sức, sợ cô vì lo nghĩ mà sức đề kháng yếu đi. Nhưng ngoài mở tiệm hoa, Phương Hạm thật sự không có hứng thú với việc gì khác, cũng không biết sau khi tốt nghiệp sẽ làm gì.
Dù đã thay tim, sinh hoạt hằng ngày tạm thời không gặp vấn đề gì lớn, nhưng với tiền sử bệnh như cô thì khó mà qua được vòng khám sức khỏe để xin việc ở công ty hay làm công chức.
Thế nhưng cô cũng không muốn cứ ở nhà chờ người khác nuôi.
Từ khi nào mình bắt đầu muốn có một tiệm hoa riêng nhỉ?
Phương Hạm vừa cúi đầu thay nước cho hoa, vừa âm thầm nghĩ ngợi.
Chắc là từ năm học cấp ba.
Trước đó cô chưa từng tiếp xúc với hoa tươi. Phương Vi và Quan Huống cũng không còn là cặp đôi đang yêu say đắm, đến ngày lễ tình nhân hay kỷ niệm cũng chỉ tặng nhau mấy món đồ thiết thực, chứ không phải là hoa.
Lần đầu tiên cô nhận được hoa là hôm diễn văn nghệ ở trường, Giang Diệc Nhiên từ phòng học đem về vài bông hồng lẻ rồi tiện tay dúi cho cô.
Lần thứ hai là khi cô thấy Giang Diệc Nhiên mang hoa tặng Trần Lăng Huyên, nhưng bị từ chối. Cô tận mắt nhìn anh ném cả bó hoa to tướng vào thùng rác.
Lần thứ ba là lúc cô nằm viện, Giang Diệc Nhiên đến thăm, mang cho cô một bó hướng dương.
Tính ra, trong suốt cuộc đời mình, hai lần hiếm hoi nhận được hoa, đều là từ Giang Diệc Nhiên.
Dù lúc ấy anh không nghĩ nhiều, một lần là tiện tay, một lần là vì cảm thấy áy náy, mong cô mau khỏe lại.
Nhưng chỉ hai lần ít ỏi ấy, cũng đủ để khiến Phương Hạm cảm nhận được một điều rất thật từ những đóa hoa tươi: Thực ta, thế giới này vẫn rất đáng yêu.
Về sau cô bắt đầu yêu thích các loài hoa.
Ban đầu chỉ là thích trồng, cắm hoa đơn giản. Rồi để hoa nở đẹp hơn, tươi lâu hơn, bó hoa hài hòa hơn, cô đi mua sách, đăng ký lớp học. Dần dần, từ niềm yêu thích ấy, cô có được một tiệm hoa của riêng mình.
Mỗi ngày được sống cùng một không gian tràn đầy sắc xanh và sức sống, lòng cô cũng thấy bình yên và hạnh phúc.
Chỉ là hiện tại, sự bình yên ấy dường như đang bị Giang Diệc Nhiên làm xáo trộn rồi.
—
Phương Hạm bận rộn cả một buổi chiều.
Giang Diệc Nhiên nói là đến giúp, mà đúng là cũng có chút thành ý, nhưng dù gì cũng không phải người trong ngành. Lại là con trai, làm việc chẳng được tỉ mỉ cho lắm.
Ngoài mấy việc khuân vác đơn giản, Phương Hạm thật sự chẳng biết giao cho anh việc gì. Đôi lúc còn cảm thấy Giang Diệc Nhiên cứ lóng nga lóng ngóng, hơi cản trở công việc.
Dù gì thì anh cũng cao to như thế, đứng trong tiệm nhỏ hẹp khiến không gian vốn đã chật hẹp lại càng khó xoay xở.
Trời bắt đầu chạng vạng, mặt trời khuất dần về tây. Phương Hạm xử lý xong hết việc trong tiệm cũng chuẩn bị đóng cửa.
Nghĩ đến chuyện từ sáng tới giờ Giang Diệc Nhiên chỉ ăn mỗi túi bánh mì bơ sữa, Phương Hạm cũng muốn nhanh chóng đóng cửa tiệm để anh về nhà ăn gì đó. Cô mong kết thúc sớm cái tình huống lúng túng này.
“Cái đó, cậu về đi, mình cũng chuẩn bị về trường rồi.”
Phương Hạm tắt máy tính trong tiệm, cởi chiếc tạp dề ra, rồi quay sang nói với Giang Diệc Nhiên như vậy.
“Để anh đưa em về trường nhé.” Giang Diệc Nhiên nói.
“Anh lái xe tới, tiện hơn.” Anh đáp.
“Hả? Không cần đâu, không cần đâu.”
Vừa nghe Giang Diệc Nhiên nói muốn đưa mình về, Phương Hạm lập tức lắc đầu từ chối: “Cậu đừng như vậy, mình sẽ cảm thấy mắc nợ cậu lắm.”
“Hơn nữa…” Cô ngập ngừng một chút mới nói tiếp: “Ngày mai cậu cũng đừng đến nữa.”
“Cậu ăn uống không điều độ như thế rất dễ sinh bệnh.”
“Mình còn phải trông tiệm, trên lớp cũng có tiết. Không đảm bảo được lúc nào rảnh để qua ăn với cậu đâu.”
“Trước khi mở câu lạc bộ, chắc cậu cũng bận rộn lắm chứ, đúng không?”
“Vậy nên đừng tốn thời gian ở chỗ mình nữa. Tiệm mình nhỏ, bình thường mình lo liệu được rồi.” Cô cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng, như thể đang nói lý lẽ, chứ không phải đang từ chối người ta.
Một phần là vì bình thường cô cũng hay nói chuyện kiểu này, phần khác là vì sợ Giang Diệc Nhiên lại mất kiểm soát cảm xúc như hôm qua.
Nhưng Giang Diệc Nhiên không hề gật đầu, cũng không đáp lại lời cô. Chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Đi thôi, để anh lái xe đưa em về.”
“Thật sự không cần mà.” Phương Hạm nhíu mày, không kìm được cúi đầu xuống, môi mím lại.
Trước giờ sao cô không phát hiện, Giang Diệc Nhiên lại là kiểu người không ăn mềm cũng chẳng chịu cứng thế này.
“Bình thường em về trường bằng gì? Tàu điện ngầm à?” Giang Diệc Nhiên hỏi.
“Ừm.” Phương Hạm gật gật đầu.
“Được, vậy để anh đi tàu với em.” Anh nói.
“Hả?” Phương Hạm nghe mà trố mắt, sững người.
Trông đối phương giống như đã quyết tâm bằng được là sẽ tiễn cô về trường.
Nhưng cô tất nhiên không muốn đi tàu cùng Giang Diệc Nhiên chút nào. Hôm nay chỉ ghé qua tiệm bánh mà anh đã bị người ta nhận ra rồi. Nếu xuống tàu mà lại bị nhận ra nữa thì không phải sẽ rất rắc rối sao?
Phương Hạm suy nghĩ một hồi, cân đo lợi hại trước sau, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải nhượng bộ nửa bước.
“Vậy được thôi. Làm phiền cậu rồi.”
Từ lúc cô đồng ý, tâm trạng của Giang Diệc Nhiên rõ ràng tốt hẳn lên, thậm chí còn mỉm cười.
Chỉ có trong lòng Phương Hạm vẫn như đang bị hai đám mây đen bao lấy.
Cho đến tận bây giờ, cô vẫn không thể tin nổi, Giang Diệc Nhiên thực sự đã trở về. Và càng không thể tin được, tất cả những điều anh nói từ hôm qua tới giờ đều là thật.
Cứ như đang mơ.
Nhưng người ấy lại đứng ngay bên cạnh cô, rõ ràng, chân thực, khiến cô không thể nào phớt lờ được.