Phương Hạm hết cách, cuối cùng đành ngồi xe Giang Diệc Nhiên để về trường.
Dù hai người bằng tuổi, thời cấp ba cũng từng ngồi cùng bàn, khi đó chẳng cảm thấy có gì khác biệt. Nhưng giờ đối phương đã tốt nghiệp, còn mình vẫn là sinh viên, giữa hai người bỗng nhiên có một khoảng cách không thể gọi tên.
Cô nhìn ra được, từ đầu đến chân Giang Diệc Nhiên đều là đồ đắt tiền, xe thì là chiếc Porsche màu đỏ chói mắt, rất bắt mắt. Tuy cô không rành lắm về mấy thứ này, nhưng nhìn là biết đó là dòng siêu xe không hề rẻ, khiến cô ngồi cũng thấy gò bó.
“Mình học ở trường H, làm phiền cậu rồi.” Cô lên xe xong thì nhỏ giọng nói.
Giang Diệc Nhiên chẳng nhìn cô lấy một cái, cứ thế lái xe rời khỏi chỗ đỗ, từ tốn nhập làn rồi lên đường chính, vừa lái vừa nói: “Anh biết rồi.”
Hả? Sao cậu ấy biết?
Trong đầu Phương Hạm chợt lóe lên nghi vấn này, nhưng nghĩ lại thì, đến địa chỉ tiệm hoa của cô mà Giang Diệc Nhiên còn biết, thì biết cả trường học cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Dù sao bạn bè anh nhiều, hơn nữa trông ai nấy cũng đều khá “xã hội”, có mối quan hệ ngầm cũng là chuyện thường.
Hồi thi đại học, kết quả của Phương Hạm khá bất ngờ. Có thể vì cô đã học lại năm lớp 11 nên nền tảng khá vững. Nhưng người nhà lại lo cho sức khỏe, sợ cô đi học xa nếu có chuyện thì không ai kịp tới giúp, nên không cho cô đăng ký trường ngoài tỉnh.
Bây giờ nghĩ lại, cô thấy mình sống được tới hôm nay đã là rất may mắn rồi.
Như Phương Vi từng nói, cô đã thi đại học, lên đại học, quen biết nhiều người, có được sở thích riêng của bản thân. Ngoài việc phải chữa bệnh khá gian nan, thì cuộc sống cô cũng đã trải qua gần như đầy đủ một đời người bình thường.
Chỉ là vẫn chưa gặp được “người đó” mà thôi.
Lúc đóng cửa tiệm thì trời vừa sập tối, vẫn còn ánh hoàng hôn đỏ rực. Nhưng xe chạy một lúc, sắc trời đã dần từ sáng chuyển thành đêm.
Đèn đường và các tòa cao ốc lần lượt sáng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ xe là một mảng rực rỡ đèn màu, ánh đèn neon hắt lên kính phản chiếu những vòng sáng hỗn loạn mờ ảo.
Chẳng bao lâu sau, xe đã đến cổng trường.
“Dừng ở đây là được rồi. Cậu không phải sinh viên trường mình thì xe chắc không vào được đâu.” Phương Hạm nói.
Không ngờ Giang Diệc Nhiên vừa dừng xe vừa hỏi ngược lại: “Ký túc xá của em xa không?”
Phương Hạm lắc đầu.
“Không xa, mình tự đi vào được.” Cô đáp.
Đối phương khẽ gật đầu, sau một hồi mới tìm được chỗ đỗ xe rồi dừng lại, tiện tay tháo dây an toàn.
Phương Hạm vừa bước xuống xe, Giang Diệc Nhiên cũng theo xuống.
Cô cau mày, không nhịn được nhắc nhở: “Cậu mau về ăn cơm đi. Không là đau dạ dày thật đó.”
“Trường em anh chưa vào bao giờ. Không cho anh vào tham quan một chút à?” Anh nói, giọng đầy tiếc nuối và thất vọng, nghe như thể cô sắp bỏ rơi anh đến nơi.
“Cậu…”
Phương Hạm hé môi, bất lực.
“Trường mình cũng chẳng có gì đáng xem đâu.” Cô nói.
“Nhưng anh chưa từng vào, vẫn thấy tò mò.” Giang Diệc Nhiên đứng đối diện cô, luôn cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng nói, “Thật sự không cho anh vào xem à?”
“Trong trường này, anh chỉ quen một mình em.”
Phương Hạm vốn là người không giỏi từ chối người khác, nhất là khi đối phương đã nói đến mức này, không đồng ý thì chẳng khác nào cô trở nên quá lạnh lùng.
Cô do dự một lúc, bàn tay cầm túi siết chặt lại, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
“Được rồi.”
Vừa dứt lời, đôi mắt sâu đen của người đối diện bỗng sáng bừng, như một chùm pháo hoa lặng lẽ bung nở giữa màn đêm.
Giang Diệc Nhiên thật đúng là ranh mãnh.
Nhưng lời đã nói ra thì nước đã hất đi, sao có thể nuốt lại được?
Phương Hạm khẽ thở dài, cúi đầu quay người bước vào cổng trường. Giang Diệc Nhiên liền thong thả theo sau, giữ khoảng cách chừng một mét.
Giờ này cổng trường cũng không đông lắm, chỉ lác đác vài người qua lại. Buổi tối trong khuôn viên đại học, có người ở ký túc xá, có người trong phòng tự học, còn có vài lớp học đêm vẫn đang diễn ra.
Trường chưa đến giờ tan học nên trong khuôn viên ngoài sân bóng rổ và sân bóng đá hơi đông chút thì các chỗ khác đều khá vắng vẻ.
“Cậu có muốn đeo khẩu trang không?”
Phương Hạm vừa đi vừa nhớ đến chuyện ban chiều Giang Diệc Nhiên bị nhận ra ở tiệm bánh, không kìm được quay đầu hỏi.
“Tại sao phải đeo khẩu trang?” Giang Diệc Nhiên dừng bước, hơi ngạc nhiên.
“Mình sợ cậu bị người ta nhận ra.” Cô đáp.
Giang Diệc Nhiên tuy không phải minh tinh, nhưng cũng có không ít người hâm mộ. Nếu bị nhận nhầm hoặc hiểu lầm gì thì phiền lắm.
“Em nghĩ nhiều rồi. Trong nước có mấy ai quan tâm tới tennis đâu, trừ mấy nhà vô địch Olympic thôi.”
“Hơn nữa mấy năm nay anh vẫn ở nước ngoài.” Anh nói.
“Nhưng hồi chiều ở tiệm bánh người ta vẫn nhận ra cậu mà?” Phương Hạm phản bác.
“Đó chỉ là trường hợp cá biệt.”
“Giờ trời tối rồi, đèn trong trường cũng mờ, đến mặt người còn khó thấy rõ.” Giang Diệc Nhiên trả lời.
“Với lại giờ trong trường có mấy ai đâu.”
Nghe anh nói vậy, Phương Hạm mới chợt nhận ra, đúng là thế thật.
Không biết có phải để tiết kiệm điện không, mà đèn đường trong trường tối hẳn. Hơn nữa trường lại rộng, trồng nhiều cây, những chỗ tối càng thêm âm u.
“Vậy… vậy được rồi.”
Cô thở dài, tiếp tục đi về phía ký túc xá.
Từ cổng đông vào đến ký túc xá Phương Hạm phải đi khoảng mười phút. Cô chỉ lo bước đi, còn Giang Diệc Nhiên cứ lặng lẽ theo sau.
Hai người dọc đường không nói mấy câu.
Nhưng chỉ cần biết Giang Diệc Nhiên đang đi sau lưng, Phương Hạm lại thấy có chút hồi hộp. May mà suốt đoạn đường chỉ gặp vài nam sinh, không ai nhận ra anh.
Đi đến chân tòa nhà ký túc, Phương Hạm cuối cùng cũng nhẹ nhõm được một chút.
Cô dừng lại, quay người, như muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Thấy cô dừng bước, Giang Diệc Nhiên cũng tự giác đứng lại.
“Mình tới rồi.”
“Ừm, nếu không có gì thì mình lên đây nhé. Cảm ơn cậu đã đưa mình về.”
Phương Hạm nghĩ một lát, rồi bổ sung: “À phải, cậu nhớ về sớm ăn gì đi nhé.”
“Phải ăn đồ nóng.”
Nói xong cô định quay người đi, nhưng trong khoảnh khắc xoay lưng lại nhớ đến chuyện Giang Diệc Nhiên từ chín giờ hơn đã ngồi chờ ở tiệm hoa, không kìm được lại quay đầu lại.
“Cái đó, mình muốn nói…”
Nhưng chưa kịp nói xong, đã bị anh cắt lời:
“Chuyện anh nói, em suy nghĩ đi.” Giang Diệc Nhiên bỗng cất lời.
Giọng nói lúc này không còn tùy tiện như ban chiều nữa, rõ ràng là nghiêm túc hơn. Âm điệu trầm thấp, phát âm rõ ràng, thái độ chân thành thấy rõ.
“Hả? Chuyện gì cơ?”
Phương Hạm ngẩng đầu, hơi tròn mắt, không kịp phản ứng anh đang nói đến chuyện nào.
Người kia đứng dưới bầu trời đêm, phía sau là bầu trời tối thẫm, còn xa xa phía sau lưng anh là ánh đèn đường vàng nhạt chiếu rọi, khiến anh dường như càng cuốn hút hơn cả ban ngày.
Ánh đèn và ánh trăng làm mềm các đường nét trên cằm anh.
Phương Hạm có thể thấy ánh sáng lan ra trên mái tóc mềm rối của anh, phủ lên lông mi, cuối cùng in lại thành một quầng mờ nhạt dưới bọng mắt.
Anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm, ánh nhìn kiên định, như thể hai chữ “chân thành” đang viết rõ ràng trong đó.
“Làm bạn gái anh đi.” Anh nói.
Phương Hạm có cảm giác như tim bị ai đó gõ vào một tiếng đong, ngân nga rất lâu.
Cô mấp máy môi, không biết nên trả lời ra sao.
Sao lại quay lại chủ đề này nữa rồi?
Nhưng hiện tại Giang Diệc Nhiên đang đứng đối diện cô, lại có một loại áp lực mơ hồ khiến cô như không thể tránh né.
Suốt hôm nay anh cư xử khá nhẹ nhàng, còn biết pha trò, thế nên sự nghiêm túc đột ngột lúc này lại khiến cô không biết xoay xở thế nào.
“Nếu em có gì không hài lòng, hoặc lo lắng điều gì, có thể nói cho anh biết. Có thể anh sẽ sửa được.” Giang Diệc Nhiên nói.
“Không phải vậy.” Phương Hạm lắc đầu.
“Cậu rất tốt, chẳng có gì cần sửa. Chỉ là mọi thứ đến quá bất ngờ, mình không thể trả lời cậu ngay được.”
“Hơn nữa chẳng phải đã nói là bảy ngày sau mới tính sao?”
Vì anh cứ nhìn chằm chằm, nên khi nói những lời này Phương Hạm không dám nhìn vào mắt anh, chỉ có thể hơi nghiêng đầu đi, tránh ánh mắt đó. Chính cô cũng không hiểu vì sao mình lại thấy chột dạ như thế.
Cô thật sự không giỏi từ chối người khác.
Cứ như chỉ cần từ chối là sẽ làm tổn thương người ta, khiến người ta buồn.
“Hôm qua em nói anh không tỉnh táo, không thật lòng. Giờ một ngày đã trôi qua rồi. Dù là người say rượu cũng nên tỉnh lại rồi chứ.”
“Huống chi anh vốn đã tỉnh táo lúc nói ra điều đó.”
“Dù có đợi đến bảy ngày nữa, thì anh vẫn sẽ nói câu này.” Giang Diệc Nhiên đáp.
Anh nói rất bình tĩnh, nhưng từng câu như đang phản biện lại cô.
Anh bỗng trở nên cứng rắn khiến tim Phương Hạm run nhẹ một chút.
Đúng lúc ấy, tiếng chuông báo tan tiết cuối cùng trong ngày vang lên. Có lẽ không bao lâu nữa, những người ở khu tự học và dãy dạy học gần đây sẽ lục tục trở về.
Đến lúc đó, đoạn đường trước ký túc cũng sẽ bắt đầu đông đúc.
“Nhưng mà…”
“Chúng ta chỉ là bạn cùng bàn một học kỳ cấp ba, mà mình biết khi đó cậu không hề thích mình. Người cậu thích là người khác. Mình còn tận mắt chứng kiến cậu tỏ tình với người đó.”
“Cậu còn bảo mình tránh xa cậu, đúng không?”
“Sau đó thì cũng chẳng còn liên hệ gì nữa.”
“Cho đến lần này cậu trở về, bỗng nhiên nói muốn làm bạn trai mình. Giang Diệc Nhiên, nếu cậu đứng ở vị trí của mình, cậu thấy mình có hợp lý không?”
“Bảo mình sao có thể đồng ý với cậu được chứ?” Phương Hạm siết chặt tay, không kìm được lên tiếng.
Ban đầu cô còn có thể giữ được bình tĩnh để phân tích, nhưng càng nói thì giọng càng nhỏ, giống như dần mất đi sức lực.
“Nếu cậu với mình chỉ là vì hôm đó cảm thấy áy náy, thấy có lỗi, thấy hành động của cậu khiến bệnh tình mình trở nặng, dẫn tới những chuyện sau này—”
“Thì cho dù như vậy cũng không cần thiết phải làm bạn trai mình.”
“Cậu chịu đến gặp mình là mình đã rất vui rồi.”
“Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, mình cũng đã bước ra khỏi chuyện đó.”
“Huống chi hồi đó mình không trả lời tin nhắn hay gì hết, chính là vì muốn mọi chuyện dừng lại ở đó, sau này không phải nghĩ đến nữa.” Phương Hạm nói.
Cô nói một đoạn khá dài mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Giang Diệc Nhiên đối diện: “Cậu hiểu được không?”
Ai ngờ người kia lại giống như một tảng băng không thể tan chảy, chỉ cố giữ lấy hình dáng và lập trường của mình.
“Không.” Anh trả lời dứt khoát.
“Tại sao em lại nghĩ anh là kiểu người vì áy náy mà phải yêu người ta?”
“Người anh từ chối không ít đâu, chẳng lẽ snh phải yêu hết từng người một chỉ vì thấy có lỗi?”
“Không phải vậy…” Phương Hạm ngập ngừng đáp.
Cứ mỗi lần như vậy, cô lại bị Giang Diệc Nhiên chặn họng không nói được gì. Rõ ràng lý lẽ thuộc về cô mà nói qua nói lại lại thành như anh mới là người đúng.
Lúc này, sinh viên ở dãy tự học gần ký túc bắt đầu lần lượt ra về. Mấy người đi nhanh thậm chí đã lướt qua họ, hướng về phía siêu thị.
Thấy xung quanh ngày càng nhiều người qua lại, lại có vài nữ sinh thỉnh thoảng nhìn về phía này, Phương Hạm bắt đầu lo sốt vó.
Cô rất sợ Giang Diệc Nhiên bị nhận ra.
Nhưng Giang Diệc Nhiên dường như chẳng hề quan tâm, thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả lúc nãy.
“Anh muốn làm bạn trai em là vì muốn ở bên em.”
“Em nói nào là áy náy, nào là thương hại. Được, có, anh không phủ nhận.”
“Nhưng mấy thứ đó nếu hoàn toàn không có thì mới là bất bình thường, đúng không?”
“Anh sẽ không lừa em.”
“Em nói không nhất thiết phải là bạn trai. Vậy em nói xem, còn thân phận nào khiến anh có thể không e dè gì mà ôm em bất cứ lúc nào?”
“…”
Lời này vừa buông ra, mấy người phía sau càng nhìn về phía hai người nhiều hơn.
Phương Hạm run rẩy cả lưng, mắt trợn tròn không tin nổi, sao Giang Diệc Nhiên có thể thốt ra mấy câu dọa người như thế trước mặt bao nhiêu người!
“Cậu… cậu đừng nói nữa!”
Mặt cô đỏ bừng, vội túm lấy tay áo anh, hai tay siết chặt lấy cổ tay áo, kéo anh vòng qua bên hông tòa nhà, nơi không có đèn, cũng chẳng có ai.
Chứ cứ đứng ở đây, sinh viên đi qua đi lại thế này, thật sự quá mất mặt.
Cô càng lo hơn là có người sẽ nhận ra Giang Diệc Nhiên.
Tuy lúc nãy trông anh có vẻ hơi kích động, nhưng đoạn đường bị cô kéo đi này anh cũng không phản kháng, cứ thế đi theo cô như thể đã quen rồi.
Đến khi cả hai đứng trong khoảng không tối om giữa hai tòa nhà, Phương Hạm mới nhẹ nhàng thở ra.
“Cậu đừng nói mấy chuyện này khi có nhiều người như thế được không? Mình thì không sao, nhưng cậu dẫu gì cũng là người nửa công khai rồi. Làm vậy không có lợi gì cho cậu cả.”
Cô hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh mà khuyên nhủ.
“Anh còn chẳng để tâm, em lo cái gì?” Giang Diệc Nhiên hỏi ngược lại, “Có mất mặt thì cũng là mặt anh mất chứ, phải không?”
Giữa hai tòa nhà này hoàn toàn không có đèn đường, cũng chẳng có ánh sáng nào. Ngay cả trăng cũng lẩn sau tầng mây.
Giang Diệc Nhiên đứng khuất trong bóng tối.
“Mình… chỉ là không muốn thấy cậu cứ…” Phương Hạm siết tay, khẽ nói, đến chính cô cũng không chắc anh có nghe rõ không.
Thật ra cô định nói là, cô không muốn thấy anh cứ mãi tự buông thả, biến mọi điều tốt đẹp trong tay thành tro bụi.
Cô không mong Giang Diệc Nhiên trở thành kiểu người tự hủy hoại mình.
Cô mong anh mãi mãi được đứng trong ánh sáng.
Không ngờ người kia lại khẽ cười, rồi bất chợt tiến về phía cô nửa bước. Tim Phương Hạm giật thót, thấy anh lại gần liền theo phản xạ lùi về sau một bước, mãi cho đến khi lưng chạm vào tường.
Cô trừng mắt nhìn Giang Diệc Nhiên đi đến trước mặt mình, đứng sát đến nỗi gần như dán vào nhau, rồi mới dừng lại. Anh chống một tay lên bức tường phía trên đầu cô, cúi người xuống nhẹ nhàng.
“Không ngờ em vẫn quan tâm tới anh thật đấy.”
“Vẫn còn thích anh sao?” anh hỏi.
Trừ lần bị anh ôm hôm trước, đây là lúc Phương Hạm ở gần Giang Diệc Nhiên nhất.
Nhưng chẳng hiểu vì sao, khoảng cách gần thế này, khi anh cúi đầu hỏi cô, lại khiến cô bối rối hơn cả lần ôm hôm đó.
“Không có!” cô vội vàng phủ nhận.
Đầu óc cô như trắng xóa, đang định xoay người rời đi thì đã bị anh nhanh chóng phát hiện.
Cánh tay phải của Giang Diệc Nhiên giơ lên, nhẹ nhàng chắn trước đường đi của cô.
Hai tay anh đặt lên tường, dường như sợ cô chạy mất nên còn cố tình điều chỉnh vị trí, vừa vặn khóa lại giữa hai vai cô, tạo thành một khoảng không chật hẹp.
Phương Hạm bị hành động này của anh làm cho vừa muốn khóc, vừa tức, lại xấu hổ vô cùng.