Phương Hạm hơi bị hoảng, muốn lùi lại, nhưng sau lưng lại là bức tường, không còn đường để thoái lui.
“Cậu… cậu làm gì vậy?” Cô căng thẳng hỏi, giọng run lên, cả người như rối loạn.
Nhưng không ngờ người đối diện còn làm quá hơn, hơi cúi xuống, mặt tiến lại gần cô đến mức gần như chạm vào nhau.
Tim Phương Hạm đập thình thịch loạn lên.
Cô ngẩng đầu lên, cảm giác như chỉ cần một giây nữa thôi là Giang Diệc Nhiên sẽ hôn mình mất.
Cô thấy làn da mình như có một luồng hơi nóng cuộn trào lướt qua, mãi không tan được.
Giang Diệc Nhiên giống như một kẻ săn mồi lẩn trong bóng tối, ánh mắt đã khóa chặt con mồi. Mà cô chính là con mồi ấy, cơ thể theo bản năng bắt đầu bật lên cơ chế phòng vệ.
“Đồng ý với anh đi.” anh khẽ nói.
Anh nhìn cô, trong mắt ánh lên vẻ chân thành rõ ràng. Nhưng không biết là thật lòng hay chỉ là diễn kịch.
Đầu óc Phương Hạm gần như trống rỗng, chẳng thể suy nghĩ gì nữa, chỉ còn lại tiếng tim đập ầm ầm bên tai.
Cô không phân biệt nổi nhịp tim đó là do quá căng thẳng dẫn đến rối loạn, hay là do chính trái tim có vấn đề.
“Cậu… cậu lùi ra một chút được không, mình…. mình thấy tim hơi khó chịu.”
Cô nhíu mày, cố gắng nói ra một cách khó khăn.
Giang Diệc Nhiên sững người, sắc mặt lập tức tái đi, sau đó nhanh chóng lùi hẳn về phía sau hai bước, chừa cho cô một khoảng trống đủ rộng.
“Em không sao chứ?”
Chỉ cần nghe Phương Hạm nói không khỏe, anh lập tức không còn quan tâm gì khác, chỉ còn lại nỗi sợ cô sẽ xảy ra chuyện.
Cô như được làm bằng thủy tinh vậy, loại thủy tinh mỏng manh dễ vỡ, nóng quá lạnh quá đều không chịu được, chỉ cần vô ý va phải cũng có thể vỡ tan.
Phương Hạm ôm ngực, đứng tại chỗ hồi lâu mới dần ổn định lại nhịp tim.
Hình như chỉ cần Giang Diệc Nhiên đứng cách xa cô một chút là được, tim cô sẽ không đập loạn đến thế. Chắc không phải do bệnh, mà là vì cô quá căng thẳng, dẫn đến phản ứng dây chuyền.
Cô cố gắng hít thở, giữ bình tĩnh lại, đến khi cảm thấy hơi thở ổn định, không còn vấn đề gì nữa thì mới nhẹ nhàng thở ra.
“Giờ ổn chưa? Có cần đi bệnh viện không?” Giang Diệc Nhiên đứng bên cạnh hỏi.
Phương Hạm khẽ lắc đầu.
“Không cần đâu, giờ đỡ nhiều rồi.” vài giây sau cô mới khẽ đáp.
Tuy nói vậy, nhưng chuyện vừa rồi cũng khiến cả hai bị dọa sợ.
Cô sợ chính mình có chuyện. Giang Diệc Nhiên thì sợ cô xảy ra chuyện. Không ai trong hai người chịu nổi trách nhiệm nếu thực sự có vấn đề xảy ra.
Không biết là do bị bản thân dọa sợ, hay còn vì điều gì khác, mà khóe mắt Phương Hạm bỗng cay xè, cảm giác tủi thân xộc đến khiến cô muốn bật khóc.
Có lẽ là vì sợ hãi thật.
Nếu lúc nãy cô thực sự xảy ra chuyện thì sao?
Từ sau ca phẫu thuật thay tim, cô vẫn luôn hết sức cẩn trọng. Trong cuộc sống thường ngày, cô không dám ăn uống bừa bãi, luôn ngủ sớm, cũng không dám để bản thân bị mệt mỏi quá sức.
Cô biết, trong lồ ng ngực mình là trái tim của một người chị gái khác. Vì vậy, cô trân trọng nó vô cùng.
Tuy vẫn luôn phải dùng thuốc chống thải ghép, nhưng mấy năm nay sức khỏe Phương Hạm hồi phục rất tốt, cũng đã rất lâu rồi không còn cảm thấy khó chịu ở tim nữa.
Thế nên khi tim cô bất ngờ đập loạn, cộng với hơi thở cũng khác thường, tâm lý cô liền tự hoảng hốt, tự dọa chính mình.
Giờ thì không sao rồi, nhưng cảm xúc sợ hãi tột độ sau khi được thả lỏng lại khiến cô càng thêm hoang mang.
Mắt cô vừa có cảm giác cay cay, khoé mi lập tức ươn ướt, hàng nước mắt kẹt ngay ở hàng mi dưới. Phương Hạm hít mũi, đưa tay áo lên lau đi.
Giang Diệc Nhiên nhìn cô, tim như bị siết chặt theo biểu cảm của cô, không thể thả lỏng nổi.
Nhìn thấy Phương Hạm lau nước mắt, tim anh như bị ai đó xoắn chặt một cái.
Anh luôn khiến cô khóc.
Trước kia là vậy. Bây giờ cũng thế.
“Đừng cố gắng gượng ép bản thân. Nếu thực sự thấy không ổn thì để anh đưa em đi viện ngay bây giờ. Đừng ngại phiền gì cả.” Anh nói.
Nhưng Phương Hạm vẫn khẽ lắc đầu.
“Không cần đâu, giờ mình bình tĩnh hơn nhiều rồi. Có thể vừa rồi chỉ vì căng thẳng quá nên tim đập nhanh một chút.” Cô nói, giọng mang theo chút xa cách.
Trong tình huống như vậy, Giang Diệc Nhiên cũng không tiện ép buộc thêm điều gì, chỉ có thể lặng lẽ nhìn cô, cảm giác trong tim như mềm nhũn, chua xót đến khó chịu.
Hai người cứ thế đứng đối diện nhau trong bóng tối thật lâu, cho đến khi Phương Hạm chủ động mở lời.
“Mình thật sự không có ý định yêu đương. Không phải vì cậu, mà là vì bản thân mình.”
“Cậu cũng biết bệnh của mình rồi đấy.”
“Dù hiện tại đã khá hơn rất nhiều, nhưng vẫn không thể nói là hoàn toàn yên tâm. Hơn nữa…”
Cô ngập ngừng một chút, rồi mới khó khăn nói tiếp: “Dù có thay tim, thì cũng chỉ là kéo dài thêm hơn chục năm tuổi thọ, tương lai thế nào không ai nói trước được.”
“Bây giờ mình chỉ muốn sống cho tốt, cảm nhận cuộc sống, trải nghiệm những điều tốt đẹp của cuộc đời.”
“Tình cảm là thứ rất phức tạp. Mình không có đủ tự tin để tìm được một người mà mình thích, cũng thích lại mình, lại còn sẵn lòng đi cùng mình lâu dài.”
“Hầu hết các mối quan hệ yêu đương đều sẽ đi đến tổn thương. Mà mình thì không muốn đau, không muốn bị đả kích, càng không muốn làm liên lụy đến người khác.”
“Mình cảm thấy hiện tại sống một mình như vậy là rất tốt rồi.” Phương Hạm nói.
Cô nói rất bình tĩnh, giọng nhẹ nhàng mà ôn hòa.
Rõ ràng là một chuyện rất đau lòng, nhưng qua lời kể của cô lại nhẹ như gió thoảng, tựa như một trận cảm lạnh mùa đông, chẳng khác gì căn bệnh nhỏ lặt vặt.
Giang Diệc Nhiên nhìn cô, trong lòng dấy lên một cảm giác đau đớn khó tả.
Cô luôn cẩn trọng, dè dặt như vậy, vì sợ hãi mà ngay cả bước đầu tiên cũng không dám bước ra.
Căn bệnh đó dường như đã bào mòn hết những góc cạnh của Phương Hạm.
Nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự buồn bã, thất vọng len lỏi trong cô.
Bao năm trôi qua, cô vẫn giữ nguyên dáng vẻ trong trẻo và lương thiện như một cô gái nhỏ được bao bọc kỹ lưỡng.
Anh nghĩ trái tim mà cô từng có nhất định là một trái tim thuần khiết vô cùng.
Ông trời đã ban cho cô một trái tim rất đẹp. Cũng chính vì quá đẹp nên nó mới mong manh như thế.
Tựa như thủy tinh, như pha lê, như băng giá.
“Em chưa từng trải qua thì sao biết tình cảm nhất định sẽ kết thúc bằng bi thương?”
“Em thấy được kết quả xấu trước, nên mới không dám bắt đầu. Nhưng chẳng phải như vậy là đang bỏ lỡ những điều nhất định phải có trong đời sao?”
“Thứ quý giá nhất của con người chính là suy nghĩ và cảm xúc.”
“Tình yêu vốn dĩ là một điều tốt đẹp, là bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời. Cái không tốt chỉ là một vài người cụ thể thôi. Nếu vì sợ chia ly hay tổn thương mà né tránh thì cũng sẽ không bao giờ cảm nhận được những điều tốt đẹp.”
Giang Diệc Nhiên nhìn cô, nhẹ nhàng và kiên nhẫn nói.
Anh cúi đầu, ánh mắt lướt qua từ đỉnh đầu đến đuôi tóc cô, cuối cùng như mưa rơi đọng lại trên bờ vai gầy gò của cô gái.
Phương Hạm vẫn cột tóc đuôi ngựa, hình như là bằng một dây cột tóc màu đen, trông không mấy nổi bật.
Cô cúi đầu, để lộ chiếc cằm nhỏ thanh tú, làn da trắng ngần. Không biết từ khi nào, cô đã bắt đầu có chút khí chất của một người phụ nữ trưởng thành.
Không giống hoàn toàn với hình ảnh của cô thời cấp ba, nhưng lại giống với dáng vẻ mà anh từng gặp trong giấc mơ.
Lớp học trống, bảng đen được lau sạch bong, bục giảng, bàn ghế, đồng phục học sinh.
Nhưng Phương Hạm chỉ lặng lẽ lắng nghe, không nói một lời nào.
Cả hai dường như đều không thể lay chuyển đối phương. Ai cũng có lý do riêng của mình. Vì lớn lên trong môi trường khác nhau, trải qua những chuyện khác nhau, nên mỗi người đều đã hình thành hệ giá trị và cách nhìn nhận của riêng mình.
“Cái dây buộc tóc màu trắng đó, em còn giữ không?”
Im lặng hồi lâu, Giang Diệc Nhiên bất ngờ phá vỡ sự tĩnh lặng, khẽ hỏi một câu như vậy.
“Ừm? Dây buộc tóc màu trắng nào cơ?” Phương Hạm ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt hiện rõ sự khó hiểu.
Cô không hiểu sao Giang Diệc Nhiên lại đột nhiên nhắc đến chuyện chẳng liên quan gì cả.
“Cái dây giống như làm bằng hạt ngọc trai, hồi cấp ba em từng đeo.” Anh đáp.
Nghe anh nhắc, Phương Hạm mới sực nhớ ra.
Đúng là cô từng rất thích chiếc dây đó, là món đồ cô dành dụm tiền tiêu vặt suốt một thời gian dài mới dám mua. Vì tiếc, sợ đeo nhiều sẽ bị xỉn màu, nên cô chỉ dùng đúng vào ngày định đưa thư cho Giang Diệc Nhiên.
Nhưng hôm đó rất buồn, cô về nhà liền tháo ra cất vào hộp. Khi ấy, cô cảm thấy mình như một trò hề đáng thương. Dù có buộc dây đẹp đẽ, mới tinh thì cũng chỉ càng khiến bản thân thêm đáng thương hơn mà thôi.
Vì chẳng ai quan tâm cả.
Sau này, cô không bao giờ đeo lại chiếc dây đó nữa.
“Chắc là vẫn còn đấy, lâu lắm rồi mình không dùng nữa.” Cô đáp.
“Sao tự nhiên lại nhắc đến cái đó vậy?” Không biết có phải vì chợt nhớ lại chuyện cũ hôm đó, trong lòng hơi buồn, nhưng Phương Hạm vẫn cố gắng gượng cười, hỏi anh.
Không ngờ người kia chỉ khẽ nhìn cô, giọng cũng rất nhẹ, dịu dàng đến khó tả.
“Cái đó đẹp lắm.” Anh nói.
“Anh vẫn nhớ.”
Phương Hạm vừa mới bình tĩnh lại được một chút, không ngờ chỉ vì một câu nói của Giang Diệc Nhiên mà sống mũi lại cay xè.
Nước mắt cô lập tức trào ra, tầm nhìn trước mắt như phủ một lớp màn nước, mọi thứ đều mờ nhòe chẳng thấy rõ.
Chỉ chớp mắt một cái, nước mắt đã như những hạt châu đứt chỉ, lặng lẽ rơi xuống mấy giọt.
Phương Hạm không chắc Giang Diệc Nhiên có nhận ra không, nhưng cô đã không muốn đưa tay lên lau đi nữa, chỉ mong nơi này không có ánh sáng, để đối phương không thấy mình đang khóc. Bằng không, cô sẽ cảm thấy thật xấu hổ.
“Cho anh một cơ hội nhé.” Lúc ấy, cô nghe thấy giọng Giang Diệc Nhiên vang lên từ phía trên.
Giọng anh giống như tuyết tan đầu mùa, dịu dàng và trong trẻo.
“Dù không thể hứa hẹn điều gì, nhưng anh sẽ cố gắng làm em vui. Anh nghĩ anh làm được.”
Giọng nói nhẹ nhàng, hoàn toàn không còn chút áp chế nào ban đầu, thậm chí còn mang theo một sự thành khẩn, gần như là khẩn cầu.
“Cho dù chỉ là xem như một trải nghiệm cuộc đời thôi cũng được.”
“Nếu em sợ chia tay, sợ cuối cùng anh sẽ làm tổn thương em, thì cứ hẹn hò thử một tháng cũng được.”
“Chúng ta thoả thuận trước: trong vòng một tháng, không ai được nói chia tay. Đợi đến ngày cuối cùng, mọi thứ tự động quay về điểm xuất phát. Cho dù chia tay cũng không cần nói ra, như vậy sẽ không ai thấy khó xử.”
“Nếu đến khi đó, em vẫn muốn tiếp tục với anh, thì sáng hôm đó gọi cho anh một cuộc điện thoại.”
“Còn nếu không muốn, thì đừng gọi, anh sẽ tự hiểu. Sau đó, cho dù không làm người yêu, chúng ta vẫn có thể là bạn.”
“Như vậy được không?”
Anh vô cùng kiên nhẫn, dỗ dành từng chút một, như đang dạy một đứa trẻ làm toán.
Nhưng lúc này, tim Phương Hạm lại vì những lời đó mà trở nên chua xót, đầy ắp, cả người hỗn loạn.
Cô không ngờ Giang Diệc Nhiên lại đưa ra một đề nghị như vậy.
Một tháng, thời gian trải nghiệm thử.
Chỉ một tháng thôi, nhưng không cần lo chuyện sau này. Cứ coi như mình bốc trúng giải thưởng, trúng được một “phiếu bạn trai dùng trong một tháng”. Như thế sẽ chẳng mất mát gì cả, ngược lại còn được trải nghiệm cảm giác ở bên cạnh anh, chẳng phải vẫn tốt sao?
Đó là điều cô chưa từng dám nghĩ đến.
Chỉ một tháng, không cần cắn rứt lương tâm, cũng không phải lo sau này bệnh tình của mình sẽ khiến đối phương phiền lòng hay sợ hãi.
Dù trong đầu vẫn còn một giọng nói lý trí bảo cô không nên, nhưng lại có vô số âm thanh nhỏ hơn thì thầm bên tai: “Rất muốn, thật sự rất muốn.”
Rất muốn ích kỷ một lần thôi, coi như là thực hiện giấc mơ của thời thiếu nữ.
Không ai không muốn được ở bên người mà mình từng thích sâu sắc nhưng chưa từng có được.
Dù sao cũng chỉ là một tháng, chỉ một tháng ngắn ngủi. Đến ngày cuối cùng, sẽ kết thúc thật nhẹ nhàng.
Không đau lòng, không tổn thương, cả hai đều vui vẻ.
Cô biết rõ, Giang Diệc Nhiên không yêu cô, chỉ là thương hại, là muốn bù đắp. Nhưng đã vậy… thì sao?
Dùng sự thương hại của anh đổi lấy một tháng, liệu có quá đáng không?
Có lẽ cũng không đến nỗi quá đáng? Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu khiến cô thấy hoảng hốt chính mình.
Phương Hạm nghĩ ngợi, rồi bất giác nảy sinh một loại xúc động không tên.
Có lẽ chính thời hạn một tháng ấy đã gạt bớt hết những lo nghĩ, sợ hãi và áp lực ban đầu của cô, khiến cô chỉ muốn tham lam, ích kỷ một lần mà thôi.
Hơn nữa, cô luôn cảm giác rằng, nếu lần này bỏ qua sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
Cô muốn đồng ý, nhưng lại không biết phải nói thế nào. Cảm giác như tay chân không còn là của mình, đến cả việc đứng thế nào, đặt tay ở đâu cũng chẳng biết.
Cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu, khẽ “ừm” một tiếng thật nhỏ.
“Em đồng ý rồi?” Giang Diệc Nhiên tròn mắt, trong ánh mắt là niềm vui sướng khó tin.
“Ừm.”
Phương Hạm bối rối bứt ngón tay, giọng cẩn trọng: “Giống như anh nói đó, chỉ trong một tháng…”
“Đến khi hết ngày cuối cùng, qua 12 giờ là tự động chia tay.”
Cô nói nhỏ xong liền ngẩng đầu nhìn anh, vừa hay bắt gặp nụ cười rạng rỡ nơi khóe môi Giang Diệc Nhiên.
Còn chưa kịp nhìn thêm vài giây, anh đã đột ngột ôm chầm lấy cô. Ngay giây tiếp theo, cô đã bị kéo vào một vòng tay ấm áp, mang theo mùi hương thanh mát, lạnh dịu từ chiếc áo sơ mi.
Sau đó là bên phải cổ cô, có một nơi đột nhiên cảm nhận được một thứ gì đó ấm nóng và ẩm ướt.
Mấy giây sau, Phương Hạm mới phản ứng kịp.
Đó là Giang Diệc Nhiên sau khi ôm lấy cô, đã cúi đầu, khẽ hôn vào cổ cô một cái.