Ngày Yêu Thầm Kết Thúc - Bổn La Bắc

Chương 7

Tin nhắn trong nhóm vẫn đang liên tục được cập nhật.

Giang Diệc Nhiên nghĩ một chút, rồi nhắn lại:

 “Mấy người rảnh quá đấy. Tôi vừa chơi game xong.”

“Game gì đấy? Có thấy ông online đâu? Chơi với ai? Có phải chơi với em nào không?” Có người hỏi.

“Chơi offline.”

Cậu có phần mệt mỏi khi phải đối đáp, nhưng cũng không muốn gây nghi ngờ. Những chuyện lộn xộn trong nhà, nói ra chỉ làm trò cười cho thiên hạ. Cậu không muốn bị bạn bè nhìn bằng ánh mắt thương hại hay soi mói.

Thời buổi này, chuyện ly hôn đầy rẫy, nhưng kiểu như Giang Viễn Sơn và mẹ Kiều Tuyết, cả hai đều không nuôi con, lại mỗi người ra nước ngoài lập gia đình mới, thì đúng là hiếm thật.

“Vậy cuối cùng ông có kết bạn được với Trần Lăng Huyên không đấy? Tôi phải xin mấy người bạn mới moi được WeChat của cổ, mà đến giờ vẫn không thấy chấp nhận. Người khác cũng thử add mà đều bị lơ, không chấp nhận cũng chẳng từ chối.”

“Add rồi.” Giang Diệc Nhiên trả lời.

“Má ơi! Tôi biết ngay nhỏ này mê trai đẹp! Phân biệt đối xử rõ ràng!” Một thằng con trai trong nhóm tức tối gào lên.

“Ghê vậy đại ca! Có cửa rồi!”

“Người ta từ chối hết, chỉ chấp nhận ông thôi kìa. Mau tiến lên đi! Biết đâu tương lai thành chị dâu tụi này, còn được kéo ra chơi game chung nữa. Nhớ dẫn cổ đi chơi với tụi tôi nha!”

Giang Diệc Nhiên nhìn chằm chằm màn hình, mắt hơi động đậy, nhưng không biết nên trả lời thế nào. Cuối cùng dứt khoát tắt máy tính.

Căn hộ vốn cách âm tốt, nên cũng chẳng nghe thấy tiếng gì bên ngoài.

Sống ở tầng cao trong thành phố, bình thường đến tiếng chim hót cũng chẳng nghe được. Chỉ khi mưa to hay có bão mới nghe thấy tiếng gió quật mưa rơi. Mà bây giờ tắt máy tính rồi, lại càng cảm thấy cô quạnh.

Giang Diệc Nhiên không tắt đèn bàn, chỉ trở về giường nằm xuống. Căn phòng chỉ còn ánh sáng từ đèn bàn và chút ánh sáng yếu ớt hắt qua cửa sổ sát đất, bóng đổ loang lổ lên tường.

Cậu cầm điện thoại lên, mở WeChat. Mục tin nhắn đầu tiên hiện ra chính là của Trần Lăng Huyên.

Ảnh đại diện của cô là một con mèo chinchilla màu trắng xám.

Cậu nhấn vào khung hội thoại. Trong đó ngoài dòng thông báo hệ thống “đã chấp nhận lời mời kết bạn”, thì chẳng còn gì khác.

Giang Diệc Nhiên nhìn dòng chữ ấy, định gõ gì đó, nhưng mấy lần đều gõ rồi lại xoá. Cuối cùng, không nhắn gì cả.

Cậu thiếu niên cau mày nhẹ, như đang suy nghĩ điều gì, trông có vẻ băn khoăn khổ sở, rồi lại đặt điện thoại xuống.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, trời vẫn âm u xám xịt. Nhưng nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy tuyết trên cành cây đã tan sạch. Biết đâu đến trưa trời lại hửng nắng.

Khi Phương Hạm dậy, chị Phương Vi và anh Quan Huống đã dậy từ sớm. Vừa thấy cô bước ra, họ liền chỉnh lớn âm lượng tivi đang phát bản tin buổi sáng. Giọng đọc rõ ràng của nữ MC lập tức vang khắp căn phòng hai phòng ngủ một phòng khách, khiến không khí trở nên rộn ràng, ấm cúng hơn hẳn.

Phương Vi vốn phải lo liệu nhiều việc. Vừa làm bữa sáng để sẵn trên bàn, vừa lo chuẩn bị cặp tài liệu của mình, còn không quên soạn mấy thứ cần thiết cho Phương Hạm mang đến trường hôm nay.

Quan Huống thì ăn sáng xong từ sớm, đang vào phòng thay đồ để chuẩn bị ra xe.

Hai người họ thường dậy sớm hơn Phương Hạm nửa tiếng, tranh thủ ăn uống và chuẩn bị xong xuôi. Đợi khi Phương Hạm thay đồ xong ra ăn sáng, họ đã bắt đầu bận việc riêng.

“Mau ăn đi, ăn xong còn kịp đi học, không biết có kẹt xe không nữa.”
 

“Bánh quy và sô cô la chị bỏ sẵn trong cặp rồi nhé. Hộp thuốc và bình nước cũng ở trong đó.” Phương Vi đứng ở cửa ra vào, cầm theo một túi đồ, dặn dò em gái.

Sô cô la đen có lợi cho tim, nên Phương Vi vẫn hay lén bỏ một thanh vào cặp cho cô. Nhưng thường thì Phương Hạm phải ăn rất lâu mới hết.

Buổi sáng thường khá gấp gáp, nếu gặp phải tắc đường thì lại càng bất tiện. Thêm nữa, cả Phương Vi và Quan Huống đều phải đi làm, nên đôi khi đưa Phương Hạm đến trường xong là chẳng còn dư dả thời gian đi làm nữa.

Phương Vi thu dọn đồ đạc xong lại tất tả quay vào bếp dọn bát đũa còn lại trên bàn.

Lúc này, Phương Hạm đang ngồi trong bếp, vừa uống cháo trong bát, vừa bất chợt nhớ lại chuyện tối qua đi tàu điện ngầm về.

“Chị ơi, hay là sau này em tự đi học và về nhà bằng tàu điện ngầm nhé? Nhiều bạn cùng lớp em cũng đi tàu điện ngầm về mà.” cô bé nói.

“Vừa hay như vậy cũng đỡ lo bị tắc đường, chị với anh rể buổi sáng cũng không bị vội vàng, có thể ngủ thêm được hai mươi phút nữa.”

Phương Vi chẳng nghĩ ngợi gì đã lập tức đáp lại: “Em đang nghĩ cái gì vậy? Em có thể giống người ta sao? Trên tàu điện thì toàn người là người, giờ lại đang là mùa dễ bị cảm, lỡ đâu lại bị lây cảm như lần trước thì sao?”

“Người ta cảm cúm một tuần là khỏi, còn em thì sao? Thể trạng vốn đã yếu, lại chẳng biết tự chăm sóc bản thân.”

“Bác sĩ chẳng nói với em rồi à? Bệnh của em tuyệt đối không được để bị cảm. Một khi bị viêm phế quản là rất rắc rối đấy, đến cả gió nhẹ cũng không chịu được nữa.”

“Vừa mới khỏi được mấy hôm, không thể để tái phát nữa đâu. Hôm qua là hết cách rồi nên mới phải đi như vậy, chứ ngày nào cũng đi thì rủi ro cao lắm.”

Những lời của Phương Vi khiến Phương Hạm không cách nào phản bác lại, giống như quả bóng xì hơi, cụp mắt xuống buồn thiu.

Hồi trước, cô bé chẳng biết bị lây từ ai mà cảm, sau đó chuyển thành viêm phế quản, suýt chút nữa là thành viêm phổi. Vừa phải uống thuốc vừa phải nằm viện, cổ họng cứ không ho là khó chịu vô cùng.

Huống hồ còn bị mắc bệnh tim giãn, vốn đã rất kiêng kỵ các bệnh liên quan đến đường hô hấp, dễ dẫn đến tăng áp động mạch phổi rồi ảnh hưởng đến tim, cho nên cả nhà đều rất cẩn trọng.

Trước đây, chỉ cần Quan Huống bị cảm, Phương Vi cũng không cho anh ở nhà, bắt ra khách sạn ở mấy hôm mới dám về, chỉ sợ lây cho Phương Hạm.

“Chắc không sao đâu mà chị? Em sẽ đeo khẩu trang cẩn thận.” Cô bé hơi ỉu xìu nhưng vẫn lí nhí nói thêm một câu.

“Em đúng là quên đau ngay sau khi lành.” Phương Vi đáp lại.

Cô vừa nói bằng giọng khó chịu vừa quay đầu nhìn, lại thấy cô em gái nhỏ xụ mặt, trông vừa tội nghiệp vừa đáng thương.

Đúng lúc đó, Quan Huống vừa thu xếp xong, chuẩn bị đi xuống lái xe, đi ngang qua nói một câu: “Lâu lắm rồi không đi tàu điện, cho con bé đi mấy hôm cũng không sao mà. Ngày nào cũng căng thẳng thế thì còn sống làm gì nữa?”

“Tàu điện thì đông người, chứ trường học em nó thì không đông à? Trong lớp có đứa bị cảm thì cũng có nguy cơ lây thôi, huống hồ tàu điện còn có luồng gió lưu thông, không dễ lây như em nghĩ đâu.”

Phương Vi nghe xong liếc anh một cái trắng mắt. Quan Huống thấy thế cũng không nói gì thêm, đi thẳng xuống lầu.

Nhưng nhìn bộ dạng tội nghiệp của Phương Hạm, Phương Vi lại không nỡ từ chối.

Cô nhìn cô bé, trong lòng cũng nghĩ, lời Quan Huống nói không hẳn là không có lý, có lẽ là do mình quá căng thẳng rồi. Em gái mình vì thể trạng không tốt mà đã phải đánh đổi biết bao niềm vui tuổi học trò, mình vẫn luôn mong con bé có thể vui vẻ hơn chút.

“Thế em có đảm bảo được là lên tàu điện sẽ đeo khẩu trang kín mít, không kéo xuống dưới mũi tùy tiện không?” cô hỏi.

Thấy chị mình bắt đầu mềm lòng, Phương Hạm lập tức gật đầu lia lịa, mắt sáng rực lên: “Tất nhiên rồi ạ!”

“Được rồi, vậy em ăn nhanh đi rồi tự đi tàu điện, canh giờ cẩn thận, đừng để bị muộn. Tối em cũng đi tàu điện về à?”

Phương Hạm gật đầu.

“Buổi tối học xong đã muộn, lại trời tối, không an toàn đâu?” Phương Vi lo lắng.

“Không sao đâu chị, lúc tan học có rất nhiều người đi về tàu điện mà. Em đi cùng bạn là được.”

Thực ra, buổi tối Phương Hạm không có bạn đi cùng ra ga tàu, mấy người quen thì nhà không cùng hướng. Nhưng cô vẫn phải nói như thế, kẻo Phương Vi lại lo.

“Thế cũng được, nếu giữa chừng em đổi ý thì cứ nói với chị.”

Thấy Phương Vi đồng ý, trong lòng Phương Hạm vui rộn ràng, cảm giác cháo trắng và bánh chiên trong bát cũng ngon hơn mọi ngày gấp mấy lần.

Ăn xong, cô vội vàng đeo cặp lên vai rồi đi bộ đến ga tàu điện gần đó.

Vì giờ vào học sớm hơn giờ làm của dân công sở nên khi Phương Hạm vào tàu điện vẫn chưa đông lắm. Cô đi theo tuyến đã đi tối qua để đến trường, nhưng đáng tiếc là không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nào, chỉ thấy vài người mặc đồng phục trường cô, có thể là đàn anh đàn chị khóa trên.

Khi Phương Hạm đến trường thì Giang Diệc Nhiên vẫn chưa có mặt.

Mãi đến lúc gần vào học, cậu mới lững thững đi vào lớp, rồi ngồi phịch xuống bên cạnh cô.

Phương Hạm nhớ lại tối qua hai người cùng đi một chuyến tàu điện ngầm, kết quả là cô lén nhìn cậu bị bắt quả tang, cảm thấy có chút ngại ngùng. Cô cứ tưởng Giang Diệc Nhiên sẽ nhắc đến chuyện đó, nhưng cậu lại chẳng nói gì, vẫn bình thường như trước, cứ như chuyện tối qua chỉ là ảo giác của mình vậy.

Cậu không mở lời, cô cũng chẳng biết phải bắt chuyện thế nào.

Mãi đến khi trường phát tài liệu cần học sinh ký tên, Giang Diệc Nhiên khẽ chạm vào cánh tay cô: “Cậu có bút dư không?” cậu hỏi.

Phương Hạm quay đầu lại, vừa bất ngờ vừa thấy vui vì cậu chủ động nói chuyện với mình.

Hôm qua chẳng phải cô đã cho cậu mượn bút rồi sao? Cậu vẫn chưa trả lại mà hôm nay lại không mang theo bút?

Hơn nữa, Giang Diệc Nhiên hoàn toàn không có vẻ gì là nhớ hôm qua chính cô cho mượn bút, cũng không đề cập gì đến việc đã làm mất hay quên ở đâu. Nhưng mà, chỉ là một chiếc bút mực gel thôi, với tính cách của cậu thì chắc chỉ là quên mất chỗ để thôi.

Giang Diệc Nhiên có gương mặt rất sáng sủa, sạch sẽ, lại còn đoan chính. Nhìn gương mặt đó thật khó liên tưởng đến việc cậu ấy là người xấu. Dù có làm mấy chuyện mà đám “trai hư” hay làm, người ta cũng không thấy cậu ấy có dáng vẻ lưu manh.

Khí chất đúng là một điều kỳ lạ.

“Vậy cậu dùng cái này nhé.” Phương Hạm mím môi, có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn đưa cây bút trong tay mình cho cậu, rồi tự lấy một cây khác từ trong túi bút.

“Cảm ơn.” Giang Diệc Nhiên nhận bút, rất tự nhiên cảm ơn rồi cúi đầu ký tên.

Suốt mấy tiết học sau cho đến giờ tan học buổi sáng, hai người không nói thêm câu nào.

Phương Hạm rất muốn tìm chuyện để bắt chuyện với cậu, nhưng Giang Diệc Nhiên hết ra khỏi lớp ngay khi hết tiết, hoặc dù có ngồi cạnh cô thì cũng chỉ cúi đầu xem điện thoại, khiến cô cuối cùng chẳng thể lấy đủ can đảm để nói gì.

Tầm hơn mười giờ sáng, mặt trời cuối cùng cũng ló rạng, từ trong lớp nhìn ra ngoài thấy sáng bừng. Dù không rực rỡ như mùa hè nhưng cũng đủ khiến người ta thấy dễ chịu.

Buổi chiều có một tiết thể dục.

Mùa đông, tiết thể dục thường tổ chức trong nhà thi đấu. Thầy thể dục biết cô có tình trạng đặc biệt nên cũng không bắt cô tham gia chạy bộ, chỉ cho ngồi nghỉ ở bên. Khi kết thúc tiết học, học sinh được tự do hoạt động, phần lớn các bạn nữ tìm góc nào đó ngồi tán gẫu hoặc làm bài tập; còn con trai thì chủ yếu rủ nhau chơi bóng rổ.

Khi được giải tán, Phương Hạm đi cùng Dương Thư Tuyết đến ngồi bên cạnh sân, xem bọn con trai chơi bóng.

Thật ra cô cũng không hiểu bóng rổ có gì mà thu hút đến thế, cứ như có ma lực vậy. Đám con trai bất kể nắng mưa vẫn cứ hăng say chơi bóng, mà không chỉ trong tiết thể dục đâu, buổi trưa hay giữa các tiết học cũng tranh thủ ra chơi vài ván.

“Haiz, nghĩ đến tiết hóa tiếp theo là mình thấy rầu rồi.”

“Nếu cô lại gọi lên bảng làm bài thì biết làm sao bây giờ.” Dương Thư Tuyết rầu rĩ nói: “Cậu không biết đâu, dạo trước cậu nghỉ học, bả gọi từng đứa lên bảng làm bài, chết khiếp luôn! Mình thì không biết làm, đành đứng như trời trồng trên đó.”

“Cậu nói vậy làm mình cũng thấy sợ theo rồi.” Phương Hạm cũng không giỏi Hóa, rất sợ bị gọi lên bảng mà không làm được, chắc mất mặt lắm.

Da mặt mỏng thì áp lực càng lớn.

Cô vừa nói, vừa thất thần nhìn về phía sân thể dục.

Bởi vì Giang Diệc Nhiên cũng đang ở trong nhóm con trai đang chơi bóng bên kia.

Cậu nổi bật trong đám đó, vừa cao, vừa gầy, lại trắng trẻo, quan trọng là gương mặt còn rất đẹp trai, giữa đám đông như đang tỏa sáng.

“Sao mà đẹp trai dữ vậy nhỉ.” cô nghĩ.

Nếu được làm mẹ cậu ấy thì chắc hạnh phúc lắm nhỉ? Hoặc có đứa con trai như vậy chắc là diễm phúc lắm? Phương Hạm chợt nảy ra những suy nghĩ kỳ lạ như thế. Nhưng vừa nghĩ xong đã tự làm mình giật thót.

Dương Thư Tuyết thấy Phương Hạm cứ mãi nhìn về phía đó, bèn liếc theo ánh mắt cô rồi nheo mắt hỏi nghi: “Phương Hạm, cậu cũng thích Giang Diệc Nhiên hả?”

“Đừng có chỉ vì mặt đẹp mà đâm đầu thích cậu ta nha. Cậu ta không phải dạng tốt đẹp gì đâu.” Dương Thư Tuyết nói.

“Hả?” Phương Hạm như bị đâm trúng tim đen, mặt nóng bừng lên, vội vã quay đầu, cúi xuống phủ nhận: “Mình không có…”

“Mình chỉ thấy mấy cậu ấy chơi bóng trông vui vui nên xem thôi mà.” cô lí nhí nói, rõ ràng là đang chột dạ.

Bình Luận (0)
Comment