Ngày Yêu Thầm Kết Thúc - Bổn La Bắc

Chương 8

“Cậu từng gặp cô gái tên Trần Lăng Huyên ở Ban Nghệ thuật, người mà Giang Diệc Nhiên thích chưa?” Dương Thư Tuyết bỗng nhiên hỏi.

“Hả?” Phương Hạm ngơ ngác.

Cô biết Giang Diệc Nhiên có thích một cô gái nào đó, nhưng chưa bao giờ gặp người ấy. Lúc mới nhập học có nghe loáng thoáng là có một cô như thế, nhưng vì bệnh tật nên cô hay phải nhập viện, bạn bè cũng ít, mọi chuyện lớn nhỏ trong trường phần lớn đều là do Dương Thư Tuyết kể lại.

“Chưa từng gặp đâu.” Phương Hạm lắc đầu, “Chắc là xinh lắm nhỉ?”

“Không phải chỉ là xinh, mà là SIÊU ĐẸP luôn đó!” Dương Thư Tuyết vung tay khoa trương, giọng đầy ngưỡng mộ: “Giống như visual của nhóm nhạc nữ ấy! Cao, gầy, da trắng nữa! Mắt thì sáng lấp lánh!”

“Mình từng gặp cô ấy một lần lúc đến trung tâm Chính giáo để làm giấy tờ, chắc cô ấy cũng đang làm hồ sơ gì đó.”

“Ngay lúc nhìn thấy cô ấy mình đã cảm giác như có ánh sáng toả ra luôn á! Mà cô ấy không hề chảnh nha, còn mỉm cười với mình một cái nữa kìa. Trời ơi lúc đó tim mình như tan chảy một nửa luôn!”

Dương Thư Tuyết vừa kể vừa như chìm vào hồi ức đẹp đẽ ấy.

Phương Hạm chưa từng gặp cô gái đó, nhưng nghe Dương Thư Tuyết khen nức nở như vậy, cũng có thể tưởng tượng ra người đó hẳn phải rất xinh đẹp. Không trách được Giang Diệc Nhiên lại thích cô ấy.

Người toả sáng thường sẽ ở bên cạnh một người cũng toả sáng như mình. Trừ khi bản thân mình cũng có thể phát sáng, nếu không thì… chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

Phương Hạm thu tầm mắt khỏi sân bóng, cúi đầu nhìn nền đất dưới chân, trong lòng bỗng thấy trống rỗng.

Cô chỉ là một người rất đỗi bình thường, thậm chí còn không xinh đẹp bằng chị gái Phương Vi.

Phương Vi cũng cao, gầy, da trắng, hồi còn học đại học có rất nhiều nam sinh theo đuổi. Nhưng không hiểu sao cuối cùng lại chọn một người trong số đó trông khá bình thường, Quan Huống.

Dù vậy, hai người sau khi cưới sống rất hoà thuận, cũng xem như là hạnh phúc rồi.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi họ hàng tụ họp, ai cũng khen Phương Vi xinh đẹp. Còn đến lượt Phương Hạm thì chỉ thở dài tiếc nuối: “Dạo này con đỡ bệnh chưa? Sau này có hy vọng khỏi hẳn không?”

Nói gì đến chuyện toả sáng, Phương Hạm chỉ mong mình có thể sống khoẻ mạnh, bình an mà thôi.

Với cô, như vậy đã là một điều quá xa xỉ rồi.

Nửa cuối tiết thể dục hôm ấy, Phương Hạm không nói gì nhiều.

Trong lòng có chút nặng nề, cô cũng chẳng còn hứng thú gì để xem mấy bạn nam chơi bóng, liền rủ Dương Thư Tuyết ra một góc ngồi học bài, hai người cùng nhau ôn lại công thức và kiến thức môn Hóa.

Sắp hết tiết, thầy thể dục không biết từ đâu lại xuất hiện, gọi mọi người tập hợp. Dặn dò vài câu rồi mới cho giải tán.

Phần lớn các bạn vừa nghe hết tiết là thu dọn đồ đi luôn, chỉ còn mấy nam sinh ham chơi vẫn cố ở lại tranh thủ đánh thêm vài phút bóng.

Phương Hạm quay lại lớp ngồi vào chỗ thì Giang Diệc Nhiên vẫn chưa quay về.

Cô vừa lấy sách vở môn Hóa ra chuẩn bị thì ngẩng đầu lên, đã thấy bóng dáng gầy gò trắng trẻo của cậu thiếu niên bước vào lớp, tay còn cầm một chai nước khoáng đã uống dở.

Tuy đang là mùa đông, nhưng Giang Diệc Nhiên lúc nào cũng mặc đồ không dày, như thể không hề thấy lạnh.

Cậu mặc bộ đồng phục sạch sẽ, trán và tóc ướt đẫm mồ hôi, như vừa từ trận bóng quay về. Dưới ánh sáng mờ mờ, gương mặt cậu càng nổi bật với lông mày sắc nét, đôi mắt sâu thẳm, môi đỏ răng trắng, toát lên vẻ đẹp điển trai đến hút mắt.

Cậu thong thả bước từ phía trước lớp về chỗ ngồi phía sau. Phương Hạm cứ thế lặng lẽ dõi theo từng bước chân cậu, ánh mắt vô thức nhìn theo không dứt.

Giang Diệc Nhiên vừa vận động xong vẫn còn hơi thở d ốc, giọng nói cùng nhịp thở như quyện lại thành thứ cảm giác bồng bột, hoang dại – đậm chất tuổi trẻ.

Vừa về đến bàn, cậu liền cởi phăng chiếc áo khoác đồng phục treo trên lưng ghế, rồi mở chai nước khoáng, ngửa đầu uống cạn một hơi.

Phương Hạm ngồi yên tại chỗ, đôi mắt mở to hơn một chút.

Làn da cậu vốn trắng, khi ngửa đầu uống nước, yết hầu nơi cổ càng rõ mồn một, trượt lên trượt xuống theo từng ngụm nước.

Chỉ mấy giây sau, nửa chai nước còn lại đã “rót” ào ào vào bụng, không sót một giọt.

Uống nhanh thật đấy.

Cô gái nhỏ bất giác khẽ giật mình.

Cậu thiếu niên nhanh chóng đứng dậy, đi vòng ra phía sau lớp, ném chai nước rỗng vào thùng rác rồi mới quay lại chỗ ngồi, động tác gọn gàng, dứt khoát.

Giờ học thể dục vừa rồi, chắc trận bóng rổ khiến Giang Diệc Nhiên thấy đã tay lắm, mồ hôi túa ra không ít. Rõ ràng là mùa đông, vậy mà trông cậu lại cứ như đang mùa hè, toàn thân nóng bừng.

Phương Hạm nhìn Giang Diệc Nhiên để mặc mồ hôi từ trán và cổ chảy xuống mà không buồn lau, cuối cùng không nhịn được, đẩy nhẹ hộp khăn giấy mình để trên bàn về phía cậu.

“Cậu có cần dùng không?” Cô rụt rè hỏi.

Lúc đầu, Giang Diệc Nhiên hoàn toàn không chú ý đến cô, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía bảng đen. Có lẽ là do thường xuyên bị các bạn nữ lén nhìn nên đã quen với ánh mắt người khác, không mấy để tâm. Cho đến khi Phương Hạm cất tiếng, cậu mới quay đầu nhìn cô một cái.

Ánh mắt đen tuyền của cậu thoáng ngẩn ra, dường như hơi ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng hiểu được ý của cô, thần sắc cũng lại bình thản.

“Cảm ơn.”

Cậu nói giọng nhàn nhạt, đưa tay rút vài tờ khăn giấy trong hộp, tự nhiên lau mồ hôi trên trán và cổ.

Phương Hạm thấy cậu đã dùng thì lập tức thu lại ánh mắt, cúi đầu nhìn sách hóa học trên bàn.

Dù không nhìn nữa, nhưng cô vẫn nghe thấy hơi thở nặng nề của cậu con trai bên cạnh sau khi vận động xong.

Lên lớp 11, nhiều bạn nam đã bắt đầu phát triển rõ rệt.

Phải thừa nhận rằng… giọng nói của Giang Diệc Nhiên lúc này, khiến cô hơi đỏ mặt.

Nhưng vừa nghĩ đến chuyện cậu ấy có người trong lòng, cùng những gì Dương Thư Tuyết nói trước đó, trái tim cô như bị dội một gáo nước lạnh.

Cô rất rõ mình chỉ là bạn cùng bàn do thầy cô sắp xếp… nếu không phải vì điều đó, chắc Giang Diệc Nhiên cũng sẽ chẳng bao giờ để ý đến một người như cô.

Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã đến tiết tự học buổi tối.

Giáo viên trực buổi tối hôm đó chưa tới, trong lớp ồn ào náo nhiệt, mỗi người làm một việc. Bình thường Giang Diệc Nhiên hay không có mặt trong khoảng thời gian giữa tan học chiều và giờ học tối, lúc nào cũng đến muộn, nhưng hôm nay lại hiếm hoi ngồi yên tại chỗ từ sớm.

Thầy giáo dạy văn ôm chồng sách dày cộp bước vào lớp, ngồi xuống bàn giáo viên phía trước. Tiếng ồn lập tức nhỏ lại, tuy vẫn còn lác đác vài tiếng xì xào.

Mãi đến khi chuông vào học vang lên lần thứ ba, cả lớp mới thật sự yên tĩnh.

Phương Hạm vừa lấy bài tập tiếng Anh ra định làm thì nghe thấy bên cạnh có tiếng sột soạt. Quay sang nhìn, cô thấy Giang Diệc Nhiên đang xé mở một túi kẹo bạc hà màu xanh dương, trên bao bì còn vẽ một con gấu Bắc Cực trông cực kỳ đáng yêu. Bên trong là từng viên kẹo được gói riêng lẻ.

Cậu đặt túi kẹo vào trong ngăn bàn, lấy một viên bóc ra rồi bỏ vào miệng.

Phương Hạm không nhịn được mà cứ len lén liếc sang.

Rõ ràng Giang Diệc Nhiên cũng nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn thì đúng lúc bắt gặp cô nàng đang tròn mắt nhìn chằm chằm vào túi kẹo trong ngăn bàn mình.

Cậu vừa nhìn sang, Phương Hạm lập tức quay ngoắt đi, giả vờ chăm chú làm bài tiếng Anh trên bàn.

Thực ra Phương Hạm đúng là đang nhìn túi kẹo đó. Vì trước giờ chưa từng thấy, bao bì lại in chữ nước ngoài, trông khá lạ nên cô hơi tò mò.

Nhưng bị Giang Diệc Nhiên nhìn thấy, cô lại thấy hơi ngại, vội vã dời ánh mắt về đề bài.

Nào ngờ chưa đến hai giây sau, một giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng vang lên bên tai.

“Cậu muốn ăn không?” Giang Diệc Nhiên hỏi.

“Hả?” Cô quay đầu nhìn cậu, ngẩn người.

Phương Hạm suýt tưởng mình nghe nhầm. Không dám chắc Giang Diệc Nhiên vừa nãy có thật là nói chuyện với mình không.

Vì cả lớp rất yên tĩnh, lúc cậu nói còn cố tình hạ giọng, chỉ có khoảng cách gần như hai người họ mới nghe thấy rõ.

“Đưa tay ra.” Cậu nói, đồng thời lấy lại túi kẹo bạc hà trong ngăn bàn.

Phương Hạm lúc này mới nhận ra ý cậu, hơi ngơ ngác nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra, lòng bàn tay hướng lên.

Giang Diệc Nhiên lật ngược túi kẹo, lắc lắc hai cái. Lập tức năm sáu viên kẹo bạc hà lách cách rơi xuống, suýt chút nữa thì lăn khỏi tay cô.

“Đủ rồi, đủ rồi mà.” Cô vội vàng nói.

Lúc này, Giang Diệc Nhiên mới chịu để cái túi quay về đúng chiều, nhét lại vào ngăn bàn.

Mặt Phương Hạm đỏ bừng, đầu óc như bị đánh cho trống rỗng, cô ngơ ngác ôm mấy viên kẹo như thể được sủng ái quá mức, vội vàng rút tay lại.

Ngay lúc đó, giáo viên dạy Văn đột ngột gõ nhẹ lên mặt bàn giảng.

“Các em tranh thủ học hành nghiêm túc đi, đừng thì thầm to nhỏ phía sau nữa!”

Lớp học vốn đã yên tĩnh, tiếng giáo viên cất lên bỗng trở nên vang dội bất thường, làm Phương Hạm giật mình hoảng hốt. Hơn nữa, cô và Giang Diệc Nhiên lại đang ngồi ở hàng cuối, vừa mới nói chuyện xong. Rõ ràng là cô giáo đang nhắm thẳng vào hai người họ.

Giang Diệc Nhiên thì lại chẳng có biểu cảm gì đặc biệt. Cậu vốn đã quen bị giáo viên gọi tên. Nhưng Phương Hạm thì lại lúng túng và xấu hổ đến mức mặt còn đỏ hơn lúc nãy.

Cô vội vã nhét đám kẹo vào ngăn bàn, rồi như bị cháy đuôi mà chộp lấy cây bút, cúi đầu nhìn chằm chằm vào bài kiểm tra.

Chỉ đến khi ánh mắt dò xét của giáo viên rút lui, quay lại với quyển sách trên tay, cô mới không nhịn được mà lén lấy ra một viên kẹo từ ngăn bàn.

Đó là loại kẹo cứng, trong suốt, màu xanh nhạt như bầu trời, rất đẹp.

Phương Hạm cẩn thận bóc lớp vỏ, bỏ viên kẹo vào miệng. Ngay lập tức, đầu lưỡi cô có cảm giác mát lạnh.

Giống như đang ngậm một viên đá, có chút ngọt ngào nhẹ nhàng.

Nhưng càng lúc càng rõ, cái lạnh ấy nhanh chóng lan ra khắp khoang miệng, tràn xuống cổ họng, đến mức hơi thở cũng như biến thành không khí mùa đông âm hai ba mươi độ, rét buốt như những ngày đại hàn.

Cô chưa từng ăn loại kẹo bạc hà nào mạnh đến mức này. Phản ứng s1nh lý bùng phát làm nước mắt cô tuôn ra, hoàn toàn không thể khống chế nổi nét mặt.

Mặc dù phản xạ đầu tiên là muốn nhả ra ngay, nhưng vì Giang Diệc Nhiên đang ngồi ngay bên cạnh, cô thấy ngượng không dám làm thế, đành nhẫn nhịn nuốt vội viên kẹo trong nước mắt.

Phương Hạm há miệng hít vào thở ra liên tục, phải mất một lúc lâu mới dần bình tĩnh lại, thoát khỏi cảm giác như vừa suýt chết.

Có lẽ phản ứng của cô quá khoa trương nên Giang Diệc Nhiên quay sang nhìn, khẽ cau mày, rồi không nhịn được bật cười khẽ.

“Có đến mức đó không?” Cậu hỏi.

Phương Hạm đưa tay lau nước mắt, cũng thấy bản thân hơi mất mặt. Cùng là một loại kẹo, Giang Diệc Nhiên ăn vào chẳng hề gì, mặt vẫn bình thản như không.

“Chỉ là… lạnh quá…” Cô lí nhí đáp.

“Ừ.”

Thiếu niên khẽ đáp một tiếng, ánh mắt thanh tú: “Đúng là hơi lạnh thật.”

Nói xong, cậu liền thẳng thừng cắn vỡ viên kẹo trong miệng.

Phương Hạm ngẩng đầu nhìn đường nét xương hàm bên mặt của Giang Diệc Nhiên khi cậu nhai, chiếc cằm chuyển động theo nhịp, góc nghiêng gọn gàng sắc nét, toát lên một chút cảm giác mạnh mẽ.

Và rồi, là âm thanh viên kẹo cứng bị cắn vỡ, khô khốc mà giòn tan.

Âm thanh ấy rất nhẹ, nhưng vì cô ngồi ngay cạnh nên nghe thấy rất rõ. Nếu ngồi xa hơn chắc chắn chẳng thể nhận ra.

Không hiểu sao, cô lại thấy tiếng cậu cắn kẹo… nghe rất hay.

Vì Giang Diệc Nhiên không nói thêm gì sau đó, nên Phương Hạm cũng không biết nên đáp lại thế nào, chỉ lặng lẽ dời mắt sau vài giây, cố gắng quay lại tập trung làm bài Anh văn trước mặt.

Nhưng đề Anh vẫn còn trống, trong miệng cô lại vẫn vương vị bạc hà lạnh buốt vừa rồi.

Vừa nãy Giang Diệc Nhiên cho cô năm sáu viên, cô mới ăn có một viên.

Quá lạnh… Phương Hạm thầm nghĩ sau này nhất định sẽ không ăn viên thứ hai.

Nhưng cô vẫn muốn đem mấy viên đó về nhà, cất vào chiếc hộp nhỏ của mình—

Vì là cậu ấy cho.

Dù rất lạnh, nhưng trong lòng cô vẫn có một chút vui vẻ âm ỉ.

Bình Luận (0)
Comment