Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 439

CHƯƠNG 439

Lâm Tiêu lao đến trước mặt Tô Thu Quỳnh nhanh như một cơn gió. May mà Tô Thu Quỳnh không bị ngã gãy tay gãy chân, nhưng nhìn thoáng qua thì tình trạng của cô ấy cũng không ổn lắm.

“Tô Thu Quỳnh, tôi đưa cô đến bệnh viện!”

Lâm Tiêu cáu kỉnh thấp giọng chửi thề một tiếng. Anh ta đành chấp nhận số phận bế bổng Tô Thu Quỳnh lên, chuẩn bị đưa Tô Thu Quỳnh đi bệnh viện.

Tô Thu Quỳnh vẫn cố chấp, cô giãy dụa hòng thoát khỏi vòng tay của Lâm Tiêu. Nhưng hiện giờ từng lỗ chân lông trên người cô đều đau nhức, cô thật sự không có sức để giãy dụa thoát khỏi Lâm Tiêu.

Cô chỉ có thể nhìn Lâm Tiêu đầy cảnh giác, gằn lên từng chữ: “Thả tôi xuống! Tôi không muốn tới bệnh viện!”

“Tô Thu Quỳnh, cô có bị tâm thần hay không?”

Nghĩ đến dáng vẻ không muốn sống vừa rồi của Tô Thu Quỳnh, Lâm Tiêu lại tức giận đến mức muốn chửi thề.

“Cô bị thương rồi, phải đi bệnh viện!”

“Tôi không đi!” Tô Thu Quỳnh vẫn ngoan cố: “Tôi không đi bệnh viện. Tôi có chết cũng không đi bệnh viện!”

Tô Thu Quỳnh có thể đến bệnh viện để thăm Nhan An Mỹ. Nhưng nếu cô trở thành bệnh nhân thì dù bất kể như thế nào, cô cũng sẽ không đi bệnh viện lần nữa.

Những ký ức mà bệnh viện mang lại cho cô quá đỗi đau đớn, mỗi lần cô đến bệnh viện là mỗi lần phải trải qua những giày vò sống không bằng chết.

Đứa con của cô là bị đưa đến bệnh viện để phá bỏ, cô cắt cổ tay tự tử cũng là được cấp cứu trong bệnh viện, nhưng những gì cô phải đối mặt tiếp đó chính là chân đấm tay đá của bác sĩ mà Chiến Mục Hàng tìm đến…

Những quá khứ này quá đỗi đau thương, chúng khiến cô mãi mãi cảm thấy đau đớn, suốt đời cũng không muốn ngửi mùi thuốc khử trùng của bệnh viện thêm lần nào nữa.

Thấy Tô Thu Quỳnh vẫn ngoan cố như vậy, Lâm Tiêu tức giận đến mức muốn xé vụn khuôn mặt lạnh lùng kia của Tô Thu Quỳnh.

Nhưng không biết anh ta trúng phải cơn gió nào mà lại không thể ra tay tàn nhẫn với Tô Thu Quỳnh được.

Thậm chí, khi nghĩ đến cảnh nhảy ra khỏi xe vừa rồi của Tô Thu Quỳnh, anh ta vẫn còn cảm thấy rùng mình.

Vừa rồi Tô Thu Quỳnh nói mình muốn nhảy ra khỏi xe là nhảy thật luôn. Bây giờ cô nói có chết cũng không đi bệnh viện, anh ta lo nếu ép buộc cô đi bệnh viện thì cô sẽ không muốn sống thật.

Lâm Tiêu khinh thường bản thân mình đến cùng cực. Rõ ràng là muốn trả thù Tô Thu Quỳnh vì trước đây đã từng ngó lơ anh ta, nhưng hiện giờ anh lại đang lo lắng người phụ nữ đã sỉ nhục anh ta sẽ chết!

“Anh đừng chạm vào tôi, mau thả tôi xuống ngay!”

Bị Lâm Tiêu ôm chặt như vậy, Tô Thu Quỳnh thật sự không thể chịu được, cô yếu ớt mà gầm gừ: “Buông ra ngay!”

“Tô Thu Quỳnh, cái đồ phụ nữ này, cô thật sự muốn chết có phải không?”

Lâm Tiêu tức giận ném thẳng Tô Thu Quỳnh vào ghế sau xe. Vì để phòng ngừa cô lại nhảy ra khỏi xe, anh ta đã khoá an toàn từ bên ngoài.

Anh ta thở hổn hển mở cửa bước lên xe, còn đạp vào cửa xe mấy cái như trút giận.

Anh ta thật sự rất tức giận, nhưng cơn giận này đổ vào trên người Tô Thu Quỳnh chẳng khác gì đấm vào bông. Dù có bực bội đến mấy thì anh ta cũng chỉ có thể trút giận lên chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn này.

Bình Luận (0)
Comment