Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 440

CHƯƠNG 440

“Tô Thu Quỳnh, cô đừng hòng muốn chết! Dù có chết cũng đừng chết trên xe của tôi!”

Tô Thu Quỳnh không muốn ngồi chung một xe với người đàn ông quái gở mà cô vốn không quen biết ngoài đời này. Cô vẫn giữ ý đồ muốn xuống xe, nhưng mà cửa xe đã bị khóa nên cô không xuống được.

Lúc nãy khi cô nhảy khỏi xe đúng là không có gãy tay gãy chân gì, nhưng lúc tiếp đất thì va đập vào lưng.

Phía sau lưng của cô bây giờ vô cùng đau đớn, sau cú va chạm vừa rồi, cô cảm thấy những mảnh thủy tinh trên lưng đã ghim sâu vào máu thịt cô, chỉ hít thở thôi cũng rất đau.

Tô Thu Quỳnh đau đến mức hít ngược một hơi. Rõ ràng lưng đau như thế nhưng đầu óc cô cũng càng ngày càng hỗn loạn.

Tầm nhìn trước mắt cũng dần dần nhòa đi, cô cố gắng mở mắt ra nhưng mí mắt trên dưới của cô càng lúc càng vật lộn dữ dội hơn.

Tô Thu Quỳnh tự nhủ mình không thể cứ vậy mà ngủ say. Người đàn ông này muốn làm chuyện đó với cô, nếu cô cứ hôn mê như vậy thì chắc chắn đêm nay cô sẽ không tránh khỏi.

Tô Thu Quỳnh véo mạnh vào đùi mình, muốn dùng cơn đau để giúp mình duy trì sự tỉnh táo nhất thời.

Nhưng mà cơn đau trên lưng còn chẳng giúp cô giữ được tỉnh táo thì chút đau đớn trên đùi vốn không giải quyết được gì.

Đèn neon ngoài cửa sổ xe nhấp nháy không ngừng, hàng mi dài như cánh bướm của Tô Thu Quỳnh cũng run rẩy theo sự chuyển động của ánh đèn neon.

Cuối cùng, mí mắt của cô từ từ sụp xuống, ý thức của cô lặng lẽ tan biến đi.

Người phụ nữ Tô Thu Quỳnh này đột nhiên im lặng như vậy làm Lâm Tiêu hơi bất ngờ. Lúc về đến biệt thự anh ta mới phát hiện, Tô Thu Quỳnh im lặng đến như thế không phải vì đổi tính mà là vì cô đã hôn mê.

“Tô Thu Quỳnh!”

Lâm Tiêu vỗ vỗ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Thu Quỳnh, cô vẫn dựa vào ghế sau xe mà không nhúc nhích.

Lâm Tiêu ôm cô vào lòng, bàn tay to lớn của anh ta trùng hợp đặt vào phía sau lưng cô, anh ta cảm giác lòng bàn tay mình hơi sệt dính. Lúc này anh ta mới nhận ra, trong lòng bàn tay anh ta toàn là máu.

Lâm Tiêu lại vô thức sờ soạng sau lưng cô, dường như cảm giác được thứ gì đó nhọn nhọn và sắc bén.

Lông mày Lâm Tiêu bất giác nhíu lại, đoạn đường mà Tô Thu Quỳnh lao xuống khi nãy trông trơn bóng không có vật gì, sao trên lưng cô lại bị vật bén nhọn gì đó đâm phải chứ?

Cảm thấy trên lưng Tô Thu Quỳnh vẫn còn chảy máu, Lâm Tiêu không dám tiếp tục lề mề nữa mà ôm cô đến thẳng phòng ngủ của mình, định đích thân xử lý vết thương cho cô.

Tô Thu Quỳnh bài xích bệnh viện như thế, anh ta không muốn chạm đến giới hạn của cô. Trước đây khi ở nước ngoài anh ta từng được học y, xử lý vết thương trên lưng Tô Thu Quỳnh cũng không thành vấn đề.

Lâm Tiêu đoán trên lưng Tô Thu Quỳnh hẳn bị thương không nhẹ, nhưng khi anh ta cởi lớp áo trên người cô ra rồi thấy rõ vết thương, anh ta vẫn không nhịn được mà hít ngược một hơi.

Tấm lưng vốn nên nhẵn nhụi ngọc ngà của cô lại bị cắm bởi chi chít những mảnh thủy tinh nhỏ, nhìn sơ qua trông hơi khiếp vía.

Điều khiến anh ta không dám tin chính là phần lưng kéo dài cho đến gần bên hông của cô lại có vài vết sẹo rất sâu.

Bàn tay to lớn của Lâm Tiêu vô thức rơi vào trên vết sẹo phía sau lưng Tô Thu Quỳnh, một số vết sẹo có lẽ do dấu dao tạo thành, phần còn lại dường như là do các dụng cụ bén nhọn như móc sắc này nọ để lại.

Bình Luận (0)
Comment