Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù

Chương 12

Đại sảnh cửa hàng mát xa chìm trong tĩnh lặng, ánh đèn trên đầu vẫn lẳng lặng chiếu sáng, lại tựa như tấm khăn voan nhẹ nhàng bao lấy hai người.

Lâm Hiểu trợn trừng mắt hồi lâu, mãi sau mới lẩm bẩm hỏi lại: “Đồng ý… Đồng ý gì cơ? Đi với anh… Đi, đi đâu?”

Phương Trì nhíu mày, lúc này mới nhận ra mình chưa giải thích rõ ràng.

Hắn day day thái dương, cảm xúc dần ổn định lại, “Hay là chúng ta lên lầu, tôi… tôi nói cụ thể với cậu.”

Lâm Hiểu thầm thắc mắc nhưng không từ chối, cùng hắn lên lầu hai.

Bởi Phương Trì không yêu cầu trị liệu vật lý nên hai người không vào phòng mát xa mà cùng ngồi xuống chiếc ghế sô pha kê sát tường.

Không hiểu sao Lâm Hiểu lại thấy bồn chồn.

Cậu vừa ngồi xuống chưa được hai giây đã vội đứng dậy nói: “Tôi rót nước cho anh.” Nói xong muốn đi tới máy lọc nước ở đối diện.

“Không cần đâu.” Phương Trì nhanh tay, nhẹ nhàng níu tay cậu lại rồi thả ra, “Cậu ngồi đi, tôi nói hơi lâu chút, có thể sẽ làm tốn nhiều thời gian của cậu.”

“A, tôi… tôi không vội.” Lâm Hiểu lại ngồi xuống cạnh hắn, “Anh nói đi.”

Phương Trì sắp xếp từ ngữ, chọn ra được một lời mở đầu tương đối dễ nghe, “Trước hết tôi muốn xin lỗi cậu, có một số việc tôi vẫn luôn lừa gạt cậu, hiện giờ mới thú nhận, hy vọng không bị mất quá nhiều sự tin tưởng từ cậu.”

Lâm Hiểu hoang mang quay sang, Phương Trì dừng lại một nhịp, nói tiếp: “Tôi không phải họ Trương, cũng không phải Trương Viễn đã hẹn trước lịch mát xa với cậu ngày đó, nhưng mà tôi có quen anh ta, anh ta là… quản lý của tôi.”

Lâm Hiểu: “… Quản… quản lý?”

“Phải.” Phương Trì thở dài, im lặng hai giây rồi thử ném đá dò đường: “Cậu… có biết CALM không?”

CALM… Lâm Hiểu lặp lại từ đơn này vài lần trong đầu, có lẽ ý của người kia không đơn giản là hỏi nghĩa của từ tiếng Anh này, suy ra từ đơn này có ý nghĩa khác…

Một ý tưởng nào đó đột nhiên vụt qua tựa như ánh sao băng mang tới vận may trong lòng cậu…

“Anh… Ý anh nói là nhóm nhạc hình như rất hot kia sao?”

Phương Trì thầm nói không phải “hình như”, mà là thực sự hot, hắn bật cười, nói tiếp: “Ừ, cậu có nghe bài nào của họ chưa?”

Lâm Hiểu mơ màng gật đầu: “Không nhiều lắm, nhưng có một bài tôi nhớ rất rõ.”

Phương Trì im lặng một lúc, thử hỏi: “Bài <Mad Blind>?”

Lâm Hiểu mỉm cười gật đầu, nhưng rất nhanh lại nhíu mày lại, “Như vậy… CALM hoặc là <Mad Blind>… với anh…”

Phương Trì bình tĩnh trả lời: “Bài hát này do tôi viết.”

Lâm Hiểu: “…”

Đợi đã đợi đã… Tôi vừa nghe được cái gì cơ?!

Lâm Hiểu mắt chữ A miệng chữ O, khóe miệng run run, trông không khác gì một cái emoji…

Hình như tôi không bị mù, tôi bị điếc rồi.

Cái người hẹn mát xa với mình mỗi tối, sao lại hóa thành một minh tinh rồi? Còn là một người đang siêu hot hiện nay nữa?

… Cũng quá đau tim rồi.

Vạn sự khởi đầu nan, sau khi đội trưởng Phương thú nhận được câu kia xong, sự căng thẳng trong lòng hắn dần vơi bớt, nhưng lại tới lượt sư phụ Tiểu Lâm bày ra một khuôn mặt hoài nghi cuộc đời “Tôi là ai, đây là đâu, tôi đang làm gì”, và hắn cũng nhìn trọn vẻ mặt đó vào mắt, cảm thấy rất thú vị.

Vì vậy Phương Trì lại không nhanh không chậm bổ sung một khúc củi vào đám lửa: “Chưa nói với cậu bao giờ, mong cậu không để bụng, hiện tại tôi chính thức giới thiệu bản thân với cậu.”

Hắn đưa tay phải ra, chủ động nắm hờ lấy bàn tay đang đặt trên đầu gối của Lâm Hiểu, mỉm cười nói: “Tôi là Phương Trì, là tay trống của ban nhạc CLAM kiêm đội trưởng của đội… Lâm Hiểu, rất vui được gặp cậu.”

Sự im lặng được khuếch đại tuyệt đối trong căn phòng trống trải, Lâm Hiểu ngơ ngác mặc người kéo tay, cả ngày trời không nói được nửa chữ.

Lòng bàn tay Phương Trì ấm áp khô ráo, bởi quanh năm đánh trống, lòng bàn tay và đốt ngón tay bị dùi trống dựa vào xuất hiện những lớp chai mỏng. Tay hắn lớn hơn tay Lâm Hiểu một chút, tựa như chỉ cần nắm hờ cũng có thể cảm nhận được bàn tay ấy khi cầm dùi trống gõ ra những giai điệu mạnh mẽ sẽ vững vàng và ngập tràn sức mạnh tới nhường nào.

Mãi lâu sau, không hiểu điều gì đã thôi thúc Lâm Hiểu khiến ngón tay cậu dần rời khỏi mu bàn tay Phương Trì, trượt vào lòng bàn tay hắn, những ngón tay mát lạnh chầm chậm mà dịu dàng vuốt nhẹ lên những lớp chai mỏng của đối phương.

Trái tim Phương Trì khẽ động, hắn rũ mắt nhìn những khớp ngón tay gầy gò của Lâm Hiểu, mỉm cười: “Sư phụ Tiểu Lâm, xác nhận thân phận à?”

Lâm Hiểu sững sờ, bấy giờ mới nhận ra bản thân vừa làm gì, cả người như vừa tỉnh mộng rụt tay về, mí mắt liên tục chớp nháy liên hồi, bàng hoàng nói: “Đúng, xin lỗi… Tôi… tôi chỉ là hơi, không phải, là rất sốc! Hơn nữa… có hơi điên rồi…”

Tay bỗng nhiên trống trơn, Phương Trì mặt mày bình tĩnh thu tay lại, khóe môi nhếch lên: “Cũng phải, một người “đánh trống lớn” lại bất ngờ thông báo mình thật ra là một minh tinh, còn là một minh tinh đang rất nổi tiếng, dù là người khác cũng không tin được.”

Nói rồi đảo mắt qua Lâm Hiểu, quả nhiên, mặt mày của sư phụ Tiểu Lâm đỏ ửng lên đúng như dự đoán của hắn.

Lâm Hiểu khẽ rũ mắt, đoạn nghĩ tới mấy ngày trước mình còn cố gắng khuyên người “đánh trống lớn” này đi “phá dỡ trang trí”, thực sự là xấu hổ tới mức muốn tự chôn sống mình.

Phương Trì thấy mình chọc đủ rồi, sợ nói thêm hai câu người ta sẽ thẹn quá hóa giận mất, tới lúc đó nói ra mục đích thật có khi còn bị từ chối thẳng thừng luôn. Vì vậy hắn khéo léo, không để lộ sơ hở chuyển về giọng điệu bình thường, nói tiếp: “Thân phận của tôi là gì không quan trọng, quan trọng là điều tôi sắp nói sau đây. Cậu cũng rõ ràng tình trạng của tôi rồi, bệnh đau vai gáy này của tôi là bệnh cũ, khoảng thời gian này thỉnh thoảng lại ê ẩm và sưng lên, cũng là hậu quả do quanh năm suốt tháng đánh trống.”

Lâm Hiểu thở ra một hơi dài, gật gù: “Phải, tình trạng khá nghiêm trọng, tôi biết.”

Phương Trì dịu giọng nói tiếp: “Thật ra công ty từng mời cho tôi rất nhiều bác sĩ làm vật lý trị liệu, thế nhưng tôi cảm thấy… tay nghề của họ không tốt bằng cậu.”

Lâm Hiểu mím môi, bất ngờ được khen làm cậu hơi xấu hổ nhưng cũng không định nói lời khách sáo. Dù sao cũng là tay nghề được tổ truyền của nhà sư phụ, cũng là chuyện khiến cậu kiêu ngạo bấy lâu nay, cậu chỉ đành đáp: “Ngài quá khen.”

Phương Trì xuýt xoa một tiếng, bất mãn nói: “Mấy ngày trước vẫn là “anh”, sao giờ lại biến thành “ngài” rồi? Sư phụ Tiểu Lâm, cậu làm vậy là không đúng rồi. Nghề nghiệp không phân cao thấp, đặc biệt là ở nơi này của cậu. Anh Trương đánh trống lớn và tay trống Phương Trì của CALM cũng cần được đối xử bình đẳng, cũng đều bệnh tật như nhau, sao lúc đối xử lại khác nhau rồi?”

Lâm Hiểu ngẩn người, không nhịn được bật cười: “Ừm… Anh nói đúng, anh nói tiếp đi.”

Phương Trì tiếp tục: “Tay nghề của cậu là thứ nhất. Thứ hai, từ tuần sau tới tuần sau nữa nhóm nhạc có chuyến lưu diễn dài ngày, ba ngày cuối còn ra nước ngoài. Dưới lượng công việc dày đặc như thế, chấn thương của tôi là một vấn đề rất lớn, nếu như tình trạng nghiêm trọng hơn còn ảnh hưởng tới chuyến lưu diễn.”

Lâm Hiểu không sáng mắt nhưng sáng đầu, Phương Trì mới nói tới đây thì cậu đã lờ mờ nhận ra ý đồ của đối phương, khó khăn lắm mới nuốt trôi được sự thật “khách hàng là minh tinh” thì sự khiếp sợ trong lòng cậu lại dậy sóng lần nữa, lúc lên tiếng giọng cậu có chút run run: “Ý của anh là…”

Trong thanh âm của Phương Trì vô thức mang ý động viên, nhẹ nhàng nói: “Phải, lúc nãy cũng hỏi cậu ở dưới nhà, cậu có đồng ý đi với tôi không?”

Lâm Hiểu cảm thấy bộ não của mình tạm thời không tiêu hóa nổi đề nghị của hắn: “Đi với anh… nghĩa là…”

“Thợ mát xa tư nhân.” Phương Trì không nhanh không chậm nói những từ này ra khỏi miệng, “Công ty của tôi sẽ đưa cho cậu một phần thư ủy thác chính thức, không ký trên danh nghĩa công ty mà ký với cậu trên danh nghĩa cá nhân tôi, vì vậy trong thời gian hợp đồng có hiệu lực, cậu cũng chỉ cần phụ trách một mình tôi thôi, được không?”

Lâm Hiểu: “!!!”

Nói thật với anh, tôi không phụ trách nổi anh đâu.

Phương Trì cũng lường trước được rất khó để cậu ấy tin tưởng được mình và đáp ứng chuyện này, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ được cậu ấy lại từ chối thẳng thắn như thế, gần như ngay lúc hắn dứt lời thì Lâm Hiểu đã lắc đầu một cái thật mạnh, vội vàng xua tay: “Không được không được không được! Hoàn toàn không được!”

Phương Trì nhíu mày: “Tại sao?”

Cổ họng Lâm Hiểu khô khốc, cậu nuốt một ngụm nước bọt không tồn tại, lắp bắp tiếp tục: “Tôi, tôi là người… Tôi không nhìn thấy mà! Hơn nữa… Hơn nữa tôi thực sự chưa từng xa nhà bao giờ. Thực tế, tình trạng của tôi không cho phép tôi rời nhà một mình, vả lại hoàn cảnh xa lạ, xung quanh toàn người xa lạ… Lại nói, dù tôi, dù kỹ năng sinh hoạt hàng ngày của tôi không có vấn đề, nhưng thật ra… vẫn, vẫn khác xa người thường…”

Phương Trì khẽ nhíu mày, hắn hiểu Lâm Hiểu đang nói gì, hắn biết một người mù không thể thấy ánh sáng bị đặt trong một hoàn cảnh xa lạ sẽ hoảng loạn tới nhường nào.

Hô hấp của cậu càng gấp gáp hơn, cậu ngập ngừng nói tiếp: “Ví dụ đơn giản nhất nhé, ừm, như là lúc đi mua đồ ăn đi… Tôi có thể tự mua được, nhưng phạm vi hoạt động mỗi sáng chỉ giới hạn ở con đường đối diện cửa hàng mát xa. Hơn nữa tôi còn phải dùng gậy dò đường, cũng không đi quá xa được, lúc mua đồ cũng chỉ quanh quẩn một vài cửa hàng cố định, nói thẳng ra là vì lối mòn nên mới dám tự ra ngoài mua. Mà… mà nhiều lúc, mấy chuyện vặt như mua đồ ăn này đều một tay sư mẫu đi lại khó khăn làm, nếu như vội lắm thì tôi… tôi sẽ trực tiếp gọi thức ăn bên ngoài trên điện thoại…”

“À phải rồi, cả điện thoại nữa, tôi có thể sử dụng điện thoại thông minh bình thường, nhưng bắt buộc phải tải phần mềm đọc về điện thoại mới sử dụng như thường. Cho nên… cho nên tôi… tôi vẫn không giống những người bình thường đâu… Nói thật, lúc nghe anh nói muốn đưa tôi đi… Tôi cảm thấy như một trò đùa vậy, thực sự không khả thi đâu… Tôi, tôi không được, không làm được…”

Lâm Hiểu nói một thôi một hồi, càng về cuối giọng nói càng nhỏ lại, cho tới khi cả căn phòng lại chìm vào yên tĩnh.

Tuy rằng số lần tiếp xúc không nhiều nhưng trong ấn tượng của Phương Trì, Lâm Hiểu từ trước tới giờ không phải là người nói nhiều, ngược lại, cậu là một người rất trầm ổn kiệm lời, nhiều khi khiến người khác cảm nhận được sự ngoan ngoãn an tĩnh trong cậu, hiện giờ lại nói nhiều như vậy, lời nói ra chứa đựng cảm xúc bất an sốt ruột, quả nhiên đã bị dọa sợ.

Hai tay Phương Trì siết chặt lấy nhau, lực mạnh tới nỗi như lộ ra khớp xương.

Một lát sau, Phương Trì đứng dậy, đổi khách thành chủ ra máy lọc nước, dùng cốc một lần lấy nước, quay lại đặt vào lòng Lâm Hiểu.

“Bình tĩnh nào, uống nước đi.”

“Cảm ơn, cảm ơn.” Bàn tay giữ cốc nước của cậu hơi run run, từ từ nâng cốc lên uống một ngụm nhỏ, hít sâu một hơi, thấy cảm xúc của mình hơi ổn định lại mới nói tiếp: “Vì vậy, thực sự xin lỗi.”
Bình Luận (0)
Comment