Lâm Hiểu nói xong câu xin lỗi này rồi im lặng lần nữa.
Những gì muốn biểu đạt đã biểu đạt xong, dù câu chữ hơi lộn xộn nhưng Lâm Hiểu cảm thấy đối phương đã hiểu rõ rồi, bản thân có một số việc… không làm được.
Tuy rằng loại phân tích kỹ càng này sẽ để lại tiêu cực trong lòng, nhưng có những chuyện phải dùng cách này để nói rõ ràng.
Lâm Hiểu hơi cúi đầu, rõ ràng không nhìn thấy nhưng chẳng hiểu sao lại không muốn đối mặt với người bên cạnh.
Cậu nghĩ, mình là một người mù.
Ý nghĩ này đã khắc sâu vào trong nhận thức của cậu, vào lúc này lại làm cậu tiếc nuối và lạc lõng khó tả.
Thật ra, nếu thấy được… hoặc phải nói, bản thân có kinh nghiệm rời nhà một mình, hoặc là, dù cho khả năng chăm sóc bản thân của mình mạnh hơn một chút, tốt hơn một chút, ít nhất lúc bước vào một khung cảnh xa lạ, mình có thể tự nhiên hơn một chút, bình tĩnh hơn một chút…
Mới có mười chín tuổi, cậu đâu tới nỗi không muốn rời xa cửa hàng mát xa này?
Thế giới rộng lớn như vậy, dù không nhìn thấy nhưng vẫn vui vẻ.
Đồng hồ treo tường chậm rãi điểm mười một giờ, giữa đêm khuya thanh vắng, hai người ngồi trên ghế sô pha, qua một lúc lâu cũng không thấy ai mở miệng nói chuyện.
Nhưng sự im lặng đó là vô nghĩa với Lâm Hiểu, đó là một sự thật không thể chối bỏ, không thể thay đổi được.
Lát sau, Lâm Hiểu tựa như vừa vùng dậy khỏi hố sâu tâm trạng, cậu thở dài khe khẽ, mặt mày cũng trở lại bình thường, cậu mở miệng.
“Phương…” Lâm Hiểu dừng một khắc, dường như cậu cảm thấy gọi thẳng tên Phương Trì thì không hay, thế nhưng hiện giờ không nghĩ ra được cách xưng hô khác, cậu chỉ đành nói tiếp: “Giờ muộn rồi, anh đã nói ngày hôm nay không mát xa… Nhưng tôi đề nghị anh quay lại thêm vài ngày nữa, vì…”
“Ngày kia tôi bay rồi, tính cả ngày mai nữa, suy xét kỹ lưỡng ra, nếu ngày mai không xảy ra tình huống bất ngờ cũng chỉ có thể làm thêm hai lần.”
Phương Trì mở miệng, bình tĩnh cắt ngang lời cậu.
Lâm Hiểu cắn môi, im lặng.
Phương Trì hít sâu một hơi, suy nghĩ một hồi, hiện giờ cũng nên kết bài rồi. Hắn xoay người, nhìn thẳng vào hai mắt Lâm Hiểu, ánh mắt kia thẳng tắp sắc bén, tựa như muốn xuyên qua đôi mắt xinh đẹp mờ mịt kia đốt cho cháy khét con ngươi, đốt tới tận sâu trong nội tâm cậu.
“Nói một lúc lâu như vậy, tôi chỉ nghe thấy cậu nói nguyên nhân khách quan, tôi không nghe thấy lời cậu thực sự muốn nói.”
Lâm Hiểu sợ hãi, sừng sỡ hỏi: “Cái… nói gì cơ?”
Phương Trì chọc đúng chỗ nhột, bình thản nói: “Xét mặt khác đi, tôi chỉ muốn biết sâu thẳm trong tâm trí cậu có muốn thử hay không.”
Nói một thôi một hồi, cũng nêu rõ ví dụ hiện thực rồi, nhưng không nghe thấy câu “Tôi không muốn”.
“Tôi…” Lâm Hiểu há miệng, những câu chữ phía sau bị nghẹn ứ trong cổ họng, mà nhịp tim cậu lại nhanh chóng tăng lên.
Kỹ năng phản biện của Phương Trì độc quá.
Vấn đề này quá táo bạo đối với cậu rồi.
Thấy Lâm Hiểu nghẹn họng, sắc mặt Phương Trì nhanh chóng dịu dàng lại, hắn cong môi, ung dung nói: “Quả nhiên, cậu muốn đi.”
Khát vọng ẩn sâu trong nội tâm, cất giữ ở một nơi không thể với tới cứ thế bị chọc thủng, khuôn mặt tuấn tú của Lâm Hiểu dường như đỏ lên ngay tức thì, cậu lấp liếm, lúng túng mà kích động đáp: “Nhưng mà… Nhưng nếu coi như, coi như tôi muốn, vậy tôi…”
Tôi không làm được.
Tôi không có cách nào để biến mình trở nên mạnh mẽ trong nháy mắt, càng không đủ tự tin trong tình huống không hề chuẩn bị mà bước ra khỏi cửa hàng mát xa, tiến tới thế giới ngoài kia.
“Chỉ cần cậu muốn, những chuyện vừa nói kia đều không phải vấn đề nữa.” Giọng điệu của Phương Trì vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng không hiểu sao lại mang theo cảm giác động viên lòng người.
“Hoàn cảnh xa lạ, con người xa lạ, những yếu tố bên ngoài chưa hiểu rõ, hình thức sinh hoạt chưa từng thử qua, tất cả không phải vấn đề.” Phương Trì cười, “Bởi vì tôi sẽ không để cậu một mình.”
Hai tay đặt bên người của Lâm Hiểu siết chặt thành quyền.
… Tôi sẽ không để cậu một mình.
Phương Trì cố gắng nói thật rõ ràng, dù sao thuốc tiêm tâm hồn chỉ có một liều, nếu giờ không nói thì quá thời gian món thuốc này sẽ không còn giá trị nữa, “Tôi sẽ dẫn cậu, từ lúc cậu bước ra khỏi cửa hàng mát xa này, tôi sẽ dẫn cậu đi qua những con đường cậu không thấy, những con đường cậu chưa đi, không cần gậy dò đường, bởi dù dưới chân cậu chỉ có một hòn đá nhỏ tôi cũng sẽ ở bên nhắc nhở cậu, dĩ nhiên, giúp cậu nhặt viên đá lên rồi vứt đi là không thể, tôi càng muốn cậu tự vượt qua hơn.”
Một lời hai nghĩa.
Hai nắm tay của Lâm Hiểu run lẩy bẩy, nhưng cậu lại không thể thốt lên một chữ nào.
Phương Trì cảm thấy mình đã dùng hết kiên nhẫn một đời để khuyên nhủ, an ủi một người, đêm nay cứ như một đời của hắn, “Cậu là thợ mát xa tư nhân của tôi, vì vậy tôi sẽ phụ trách cậu, chuyện phụ trách này bao gồm cả an toàn của cậu, sức khỏe, tiền bạc, thậm chí… tâm trạng của cậu, nếu cậu cảm thấy lời nói đầu môi không có hiệu lực, vậy những nội dung này hoàn toàn có thể đưa vào bên trong hợp đồng, nếu cậu cảm thấy hoài nghi về sự chân thực của bản hợp đồng này, vậy ngày mai tôi sẽ bảo quản lý đi một chuyến tới đồn công an thành phố, mời cảnh sát mà cậu quen biết ở đây làm người thứ ba chứng kiến, cũng có thể đặt một bản ở đồn công an, nói chung…”
(Thì raw không có chấm câu nên là… Nhưng mà vẫn có dấu phẩy mà mọi người)Phương Trì cười, trầm giọng nói: “Chuyện tôi đã hứa, tôi nhất định sẽ làm được.”
Lâm Hiểu vẫn không mảy may nói gì, thế nhưng có thể nhận ra viền mắt của cậu hơi ửng đỏ lên.
Phương Trì tỉ mỉ quan sát phản ứng của cậu, đột nhiên thấy tròng mắt cậu lóng lánh nước cũng hoảng cả lên: “Ấy! Ấy không phải… Cậu, à thì… sư phụ Tiểu Lâm, cậu cảm động tới mức đó à?”
Lâm Hiểu khụt khịt mũi, giơ tay lau mạnh hai mắt.
Phương Trì nhìn đôi mắt ẩm ướt của cậu được lau khô, bật cười: “Khóc đó à? Tố chất tâm lý của sư phụ Tiểu Lâm không ổn lắm nhỉ, ờ… Tôi để cậu khóc thêm tí nhé? Tôi muốn nói là, nếu không phải biểu diễn hoặc lịch trình quá dày đặc, tôi sẽ cố gắng đưa cậu ra ngoài, những thứ tôi nhìn thấy, dù là người, vật, cảnh, hay sự việc nào đó đều sẽ chầm chậm nói cho cậu nghe, có phải cậu định cho tôi xem một màn nước mắt đầm đìa nữa của cậu không?”
Lâm Hiểu cũng cảm thấy không kìm chế được cảm xúc trước một người không quá quen thuộc đúng là hơi mất mặt, cậu miễn cưỡng mỉm cười: “Những gì anh nói… đều là thật?”
Phương Trì nhíu mày, đáp chắc nịch: “Thật. Nhưng chuyện thỉnh thoảng dẫn cậu ra ngoài đi một vòng là nói hơi quá, hợp đồng chính thức cũng không tới mức vậy, vì thế đây chỉ là cam kết của cá nhân tôi, nhưng cậu yên tâm…”
Bàn tay của Phương Trì đột nhiên đặt lên đầu cậu xoa lung tung, hắn xoa một hồi, khẽ cười: “Tự đội trưởng Phương cam kết có khi còn hữu hiệu hơn hợp đồng nhiều đó.”
Lâm Hiểu không kịp đề phòng bị người xoa đầu, Phương Trì cũng rụt tay lại rất nhanh, vờ như chẳng có chuyện gì hỏi: “Vì vậy, sư phụ Tiểu Lâm có thể đưa cho tôi một câu trả lời khác được chưa?”
Lâm Hiểu mân mê khóe môi, bất ngờ lên tiếng: “Trước khi trả lời, tôi vẫn còn ba câu hỏi.”
“Về thù lao à?”
Lâm Hiểu quyết đoán lắc đầu, chuyện đã tới nước này, thù lao làm thợ mát xa tư nhân của cậu đã không thể so đo với lời hứa của Phương Trì.
“Cậu hỏi đi.”
Lâm Hiểu nói: “Thứ nhất, nếu như tôi đồng ý, vậy những gì tôi cần làm là mát xa trị liệu vật lý cho anh, không cần thêm…”
“Không cần.” Phương Trì trả lời vô cùng quả quyết: “Cậu chỉ cần cung cấp cho tôi dịch vụ mát xa vai gáy chuyên nghiệp mỗi ngày cũng vật lý trị liệu, bảo đảm vai gáy của tôi không có vấn đề trong suốt tuần diễn là được.”
“Được.” Lâm Hiểu thở dài một hơi, tiện đà nói tiếp: “Câu hỏi thứ hai… Tại sao phải là tôi?”
Phương Trì ngẩng đầu sững sờ.
Không nghĩ rằng một sư phụ Tiểu Lâm ngoài mặt dịu dàng hiền lành thế này lại có thể nhìn nhận vấn đề một cách sắc sảo như thế.
Phương Trì nhíu mày, lặp lại câu hỏi này trong lòng, đúng, khách quan mà nói Lâm Hiểu quả thực không phải là ứng cử viên phù hợp nhất, tại sao mình lại phí nhiều thời gian và công sức, thậm chí còn tự sáng tạo ra những điều kiện không có để thuyết phục, tại sao phải là cậu ấy?”
Lâm Hiểu thấy người kia im lặng, cũng hiểu ý không thúc giục hắn, kiên nhẫn chờ đợi.
Một lúc lâu sau, Phương Trì thở dài, bình tĩnh đáp: “Có lẽ, bởi vì yên tĩnh chăng.”
“Yên tĩnh?”
“Ừ.” Đối phương chấp nhận tin tưởng mình vô điều kiện, Phương Trì cũng không định giữ lại trong lòng, nói thẳng: “Không thể nói cụ thể lý do, chỉ là trực giác của tôi, tôi… Nói thật, mỗi lần qua chỗ cậu làm mát xa, mấy ngày nay tôi đều cảm thấy tâm trạng của mình được thả lỏng hoàn toàn, cảm giác này… đã nhiều năm rồi tôi không cảm nhận được.”
Lâm Hiểu dường như bất ngờ với đáp án này, cậu vốn tưởng đối phương sẽ nói nhưng câu trả lời khách quan như “Bởi tay nghề của cậu tốt nhất”, “Bởi hiệu quả xoa bóp của tôi ở đây rõ ràng nhất”, ai mờ ngờ đáp án của hắn lại vừa chủ quan vừa trừu tượng như thế.
Lâm Hiểu thuận miệng hỏi tiếp: “Lần nào anh đến cũng là đêm hôm khuya khoắt, lúc này mà không yên tĩnh thì hơi lạ rồi?”
“…” Phương Trì bật cười, bất đắc dĩ day ấn đường: “Không ngờ đó, sư phụ Tiểu Lâm à… Không chỉ có tay nghề mát xa tốt mà khả năng phá hủy bầu không khí cũng thượng thừa quá.”
“Được rồi, cậu hỏi câu thứ ba đi.”
Lâm Hiểu im lặng trong chốc lát, lúc mở miệng, trong giọng nói của cậu lại chợt hiện ra một chút năn nỉ mềm mỏng, nhẹ nhàng.
“Vậy bài <Mad Blind>… Anh, anh có thể hát cho tôi nghe một lần không?”
Đội trưởng Phương bị bất ngờ, đờ người ra một chốc.
Lát sau, sự sắc bén trên khuôn mặt hắn dần hiền lành lại, nhẹ nhàng cất tiếng: “Được.”
…
Nghe nói truyền thuyết mặt trăng là nụ cười bên môi emTrái Đất muôn màu rực rỡ trong mắt emNghe nói chốn lạ ấy là vương quốc lý tưởng em muốn tớiNỗi khát vọng tận cùng muốn xóa bỏ đêm đenTrắng đen xám ba màu hòa trộnThời gian vô tội nhưng sai lầmPhá vụn thiên đường trong gang tấcMang đêm đen réo thành khúc caBiết em không thể nhìn thấy, em sẽ phải tự lần mòTừng bước đơn độc vượt quá khó khăn sóng gióTiếng gào thét mắng mỏ vứt lại trong góc khuất không ngườiMẹ kiếp thế giới hạnh phúc nhưng chẳng yêu thương taEm vẫn còn sống khi trái tim này còn nhịp đập…
Trong màn đêm thăm thẳm, giọng hát trong trẻo và sạch sẽ ban đầu của người đàn ông có chút lười biếng và trầm khàn, nhịp điệu nhẹ nhàng được hắn khẽ khàng ngâm lên, thay đổi hoàn toàn sắc thái, tựa như dòng nước lẳng lặng chảy qua khe suối giữa đêm khuya, âm thầm làm ẩm vạn vật, chảy qua thời gian mờ ảo hay đêm đen cô tịch, yên tĩnh lại kiên định, không biết bao giờ mới tới bến bờ.
Còn có một thiếu niên đang thẳng lưng im lặng lắng nghe bên cạnh, vành mắt cậu đỏ ửng, rất đẹp.