Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù

Chương 14

Đêm đó Lâm Hiểu gần như không ngủ.

Sáng sớm hôm sau, cậu còn dậy sớm hơn cả sư phụ sư mẫu, chờ hai người lớn tuổi ra khỏi phòng rửa mặt thì cậu đã sửa soạn bản thân gọn gàng, ngồi trên ghế sô pha nhỏ ở phòng khách, đắn đo nên nói chuyện đêm qua như thế nào.

Chờ sư phụ sư mẫu vệ sinh cá nhân xong, một nhà ba người đang chuẩn bị ăn sáng thì Lâm Hiểu mới mở miệng: “Cha, mẹ, con có chuyện muốn thảo luận với hai người.”

Sư mẫu vui vẻ gắp cho cậu một cái bánh bao nhân đậu đỏ: “Thảo luận cái gì chứ, con muốn làm gì cũng được mà… Nếm thử nào, bánh nhân đậu đó, con thích ăn lắm nè.”

“Vâng.” Lâm Hiểu đáp một tiếng, lại chuyển cái bánh bao nhân đậu đỏ sang bát sư phụ, “Cha, cha ăn trước đi ạ.”

Lâm Hữu Dư nhận bánh, cắn một miếng cười nói: “Ngọt! Được rồi, có chuyện thì nói đi, khỏi cần ngoan ngoãn như thế, có gì khó nói lắm à?”

Lâm Hiểu mím môi cười.

Từ khi còn bé đã vậy, mỗi khi định nói cho sư phụ sư mẫu một chuyện nào đó quá phận hoặc không có khả năng thực hiện, cậu đều thể hiện ra ngoài một mặt ngoan ngoãn đáng yêu, dùng nụ cười tươi tắn và hai mắt to tròn trong vắt để ngăn chặn lời từ chối của sư phụ sư mẫu lại.

Ví dụ như ngày hè, sư phụ bảo mỗi ngày chỉ được ăn hai cây kem, sáng một chiều một, nếu muốn ăn trong nửa ngày cũng được, nhưng số lượng vẫn có hạn, nếu sáng ăn hết rồi thì chiều phải nhịn.

Mỗi lần bé Lâm ăn hết số lượng được cho vào buổi sáng, nếu mà muốn ăn thêm quá sẽ ra sức làm nũng, làm một cục bông nhỏ đáng yêu mềm mại, cứ nhào vào lồng ngực sư phụ để cọ cọ, bám ở trên người sư phụ không buông, chiêu này lần nào cũng hiệu quả.

Lâm Hiểu nở nụ cười ngọt ngào thoát khỏi hồi ức, hắng giọng một cái rồi giãi bày chuyện đêm qua ra.

Nhưng lần này sư phụ sư mẫu không còn giống hồi bé nữa, không hề vội vàng đồng ý “Được rồi được rồi” mà lại cùng im lặng một cái quái dị.

Dù sao chuyện này cũng không đơn giản như ăn thêm một cây kem.

Lâm Hiểu mười chín tuổi cũng không phải đứa con nít ba tuổi nữa.

Lần này cậu không phải muốn một cây kem mát mẻ ngọt ngào cho thỏa thích ngày hè nữa, mà cậu muốn một sự tự do táo bạo, không sợ hãi.

Mãi lâu sau sư phụ sư mẫu mới bàng hoàng tỉnh lại từ trong khiếp sợ, Lâm Hữu Dư đặt đũa lên bàn, mí mắt cứ vô thức nháy liên hồi: “C… Con trai, có phải con gặp được tên lừa đảo nào không?!”

“Không ạ.” Lâm Hiểu khẳng định chắc nịch: “Con chắc chắn anh ta không nói láo, hơn nữa con chỉ là một người khiếm thị, lừa gạt con thì có ích gì chứ? Chẳng lẽ muốn lừa con tới chỗ không người rồi học chữ nổi với con sao?”

“Hiểu à…” Sư mẫu siết chặt bàn tay đang để trên bàn của Lâm Hiểu, giọng nói của bà thấm đẫm sự sầu lo: “Đây là chuyện lớn, không thể mang ra đùa được, coi như người kia không lừa con, nhưng… nhưng con cũng không thể đi cùng một người không quen biết chứ, cha mẹ… cha mẹ không yên tâm!”

“Con biết.” Lâm Hiểu động viên sư mẫu, nắm lại tay bà, dịu dàng an ủi: “Con biết hai người quan tâm con, thế nhưng…”

Cậu khựng lại, trong lời nói nhiều hơn sự ngóng trông và quyết tâm, khí thế hơn nhiều so với hồi ba tuổi làm nũng đòi kem: “Thế nhưng con nghĩ, cha, mẹ, con thực sự muốn đi, tuy con không nhìn được, nhưng mà… Nhưng mà con có thể nghe, có thể đi, con muốn đi thăm thú, bước ra khỏi cửa hàng mát xa của chúng ta, bước tới thế giới ngoài kia, xem xem ngoài đó như thế nào.”

Hai mắt sư mẫu đục ngầu, nước mắt đã lâu không rơi chảy xuống ẩm ướt hai hốc mắt, còn sư phụ lại thở dài nặng nề.

“Con cứ thế… cứ thế tin tưởng người kia, cái cậu minh tinh gì đó?”

“Con…” Lâm Hiểu nghẹn họng, giọng run run, sau đó cậu lại thả lỏng, hàng mày giãn ra, nhẹ nhàng nói: “Vâng, con không biết tại sao, nhưng con tin anh ấy.”

Mức độ tin tưởng giữa người với người vô cùng kỳ diệu, thậm chí không đong đếm được, có những người đã quen biết nhau mấy năm, có khi còn sớm chiều gặp mặt, vậy mà lại hay suy bụng ta ra bụng người; mà có những người quen nhau… thậm chí chỉ mới quen nhau được mấy ngày, ấy thế mà một giây trước đối phương nói muốn dẫn bạn ra ngoài chu du, hỏi bạn có dám đi hay không, thì một giây sau bạn đã đi xong giày, vươn tay đẩy cửa bước ra ngoài.

Huống hồ Lâm Hiểu đã suy nghĩ miên man cả đêm, cậu thực sự không tìm được ra một lý do khiến Phương Trì phải lừa cậu.

Chẳng lẽ lại tìm một đêm mưa gió không trăng không người giết thẳng cậu rồi… kế thừa tay nghề mát xa của cậu?

Lát sau, Lâm Hữu Dư buông tiếng thở dài thườn thượt, rồi ông vươn tay, tựa như ngày bé vỗ đầu Lâm Hiểu, thế nhưng góc độ và vị trí lại căn sai, lại thành vỗ vai cậu… Thời gian trôi đi nhanh quá, bất tri bất giác con trai đã cao tới nhường này rồi.

“Ăn cơm đi.” Lâm Hữu Dư nhận đôi đũa từ tay sư mẫu, “Chờ cậu trai kia đến, để ba nói với cậu ta mấy câu.”

Vậy là đồng ý rồi.

Khóe mắt Lâm Hiểu cay cay, cậu cố bình tĩnh hắng giọng, đáp lại một tiếng.

Cả sáng hôm đó cửa hàng mát xa vẫn kinh doanh như thường lệ, chỉ khác một chỗ hôm nay sư phụ sư mẫu không đi đâu cả, vẫn luôn ngồi ở đại sảnh tầng một. Vừa qua tám giờ tối, Lâm Hữu Dư đã nói với vị khách vừa vào cửa: “Xin lỗi ngài, hôm nay nhà tôi có việc phải đóng cửa sớm, hôm nay nghỉ làm, làm phiền ngài ngày mai lại đến để mát xa.”

Tiễn khách hàng đi, một nhà ba người lại ngồi về ghế sô pha, chăm chú theo dõi tình hình ngoài cửa.

Lâm Hiểu đã rào trước, đối phương là một minh tinh nên sợ bị người ngoài phố nhận ra rồi gặp phải phiền phức không đáng có, vì vậy phải đợi tới khi đêm tối mới qua được, cho nên hai người lớn tuổi đã chuẩn bị tinh thần đợi đến mười một giờ, ấy vậy mà tối nay Phương Trì lại đến rất sớm.

Hơn nữa hắn cũng không đi một mình, ngoài hắn ra còn có quản lý và trợ lý, nhân viên pháp vụ của công ty bước vào cửa hàng, và cả… đồn trưởng đồn công an thành phố và chỉ đạo viên.

Hai người lớn tuổi có thể không biết vị minh tinh này, thế nhưng… lãnh đạo đồn công an thành phố thì họ có quen biết đó!

Phương Trì vẫn võ trang hạng nặng như trước, hiện giờ còn khá sớm, đội ngũ nhân viên đi theo cũng tương đối khoa trương, xác suất bị người trên đường phát hiện ra tăng khá cao, nhưng hắn còn chưa kịp bỏ khẩu trang kính râm xuống đã thấy Lâm Hiểu lặng lẽ đứng dậy, bước tới cửa lớn, lần mò nút lệnh cửa cuốn trên trường, nhẹ nhàng nhấn xuống.

Bạn nhỏ Lâm quả là rất có tâm.

Đôi mắt giấu sau tròng kính đen của Phương Trì chợt cong cong, sau khi cười xong mới tháo từng trang bị trên người xuống.

Trương Viễn thay mặt Phương Trì trình bày sơ qua mục đích tới đây, sau đó nhân viên pháp vụ lấy hợp đồng khỏi túi công văn ra, chuyện khiến Lâm Hiểu không lường trước được là ngoài bốn phần hợp đồng giấy bình thường, Trương Viễn còn đặt một bản hợp đồng bằng chữ nổi vào tay cậu.

Phương Trì ngồi cạnh Lâm Hiểu, mân mê chiếc kính trong tay, từ nãy tới giờ không mở miệng, hiện tại mới nhẹ nhàng ghé tới bên tai Lâm Hiểu nói: “Trợ lý của tôi sẽ đọc từ đầu tới cuối bản hợp đồng một lần để làm chứng, trong tay các đồng chí cảnh sát cũng có một bản, bản này để cậu tự “xem” để xác nhận có giống nhau hay không.”

Ngạc nhiên qua đi, Lâm Hiểu cảm thấy vô cùng cảm động.

Đối phương chỉ muốn cậu được an lòng.

Tiểu Du hắng giọng, dùng giọng điệu chân thành nhất đọc suốt mười hai phút, theo từng chữ nhấn nhá của cậu ta, đầu ngón tay của Lâm Hiểu nhẹ nhàng lướt qua từng hàng chữ khắc ký tự nổi. Đúng như những gì Phương Trì nói tối qua, nội dung hợp đồng và chuyện Phương Trì đã cam kết lúc ấy giống nhau như đúc.

Đầu ngón tay cảm nhận sự lồi lõm, còn trái tim Lâm Hiểu lại rầm rì nóng đỏ.

Sau khi đọc xong, đồn trưởng Vương lên tiếng đầu tiên: “Không vấn đề gì, đúng là viết như thế.”

Lâm Hữu Dư lại quay sang phía Lâm Hiểu, rất rõ ràng, ông càng lo lắng bản hợp đồng chữ nổi kia là thật hay giả.

Lâm Hiểu nín thở, nhỏ giọng nói: “Sư phụ yên tâm, giống nhau ạ.”

“Không giống mà!” Trương Viễn trưng ra đôi mắt gấu trúc khóc không ra nước mắt, “Sư phụ Tiểu Lâm, giờ có thể yên tâm ký tên chưa?” Nói rồi lấy từ trong túi công văn của pháp vụ ra một cây bút máy, còn tự tay mở nắp, trịnh trọng giao vào tay Lâm Hiểu.

Trương Viễn vì bản hợp đồng này mà chạy đôn chạy đáo suốt đêm tới công ty, mặc cho thành viên bên pháp vụ mắng mỏ chỉ chỏ mà dùng hết lời ngon tiếng ngọt nụ cười tươi rói để năn nỉ, cuối cùng còn thâu đêm cùng đồng nghiệp, mãi tới khi tảng sáng mới gửi được bản điện tử vào di động của Phương Trì, còn đội trưởng Phương sau khi xem xong lại gửi thêm một yêu cầu mới.

“Tìm một giáo viên dạy chữ nổi, dịch thêm một bản chữ nổi nữa.”

Trương Viễn: Buồn ngủ phát ngất, sống không còn gì luyến tiếc nữa.

Cho nên sư phụ Tiểu Lâm à, nể mặt tôi là quản lý… Không không, nể mặt gà mẹ nhọc lòng chăm lo là tôi đây mà ký đi ký đi, quỳ gối cầu xin đó!

Phương Trì đặt bản hợp đồng chính thức tới mặt bàn trước mặt Lâm Hiểu, kéo tay cậu qua, dò tới vị trí trống để ký tên, “Ở đây.”

Lâm Hiểu gật đầu, theo sự hướng dẫn của Phương Trì mà đặt bút xuống, dứt khoát ký tên vào bên B của bản hợp đồng.

Hợp đồng bốn phần được ký kết xong xuôi, Tiểu Du giao một bản lại cho đồn trưởng công an và chỉ đạo viên theo lời Phương Trì.

Phương Trì bình tĩnh nói: “Để người nhà của sư phụ Tiểu Lâm yên tâm hơn, nhờ mọi người làm bên chứng kiến, phần hợp đồng này để hai người giữ, trong thời gian hợp đồng còn tác dụng, nếu xuất hiện vấn đề gì ngài cũng có thể trực tiếp liên hệ với quản lý của tôi, hoặc là… liên hệ cho tôi.”

Ba bản hợp đồng còn lại, một bản để cho vợ chồng Lâm Hữu Dư, một bản đưa cho nhân viên pháp vụ chuyển về công ty, bản còn lại thì Phương Trì nhận.

Trong toàn bộ quá trình ký kết, Lâm Hiểu từ đầu tới cuối đều im lặng hững hờ, mãi tới lúc này trái tim cậu mới không khống chế được nảy lên liên hồi.

… Thực sự ra ngoài rồi, lần đầu tiên sau mười chín năm!

Khó khăn là thế, vậy mà… lại đơn giản rồi.

Lâm Hiểu cố gắng khống chế nhịp tim, gắng gượng làm cho giọng nói của mình không run rẩy thái quá: “Vậy… bao giờ chúng ta đi?”

Tiểu Du cười hì hì đáp: “Sáng mai bay đó, để tiện hơn thì tối nay sư phụ Tiểu Lâm đi cùng chúng tôi đi, sáng mai ra sân bay luôn. À đúng rồi, tối hôm qua anh Trì đã gửi thông tin cá nhân của cậu cho tôi, tôi đã đặt vé máy bay rồi đó!”

Đi máy bay, lần đầu tiên!

Lâm Hiểu không kiềm được sự kích động: “Vậy, vậy tôi cần chuẩn bị gì không?”

“Tùy cậu.” Phương Trì cười nói: “Ngoại trừ chứng minh thư và điện thoại ra thì cậu có thể mang thêm một ít quần áo, còn lại thì đội hậu cần đã chuẩn bị đầy đủ rồi.”

“Vậy giờ tôi đi thu dọn!” Lâm Hiểu nói xong định đứng dậy, chợt nghĩ tới gì đó liền thăm dò hô một tiếng: “Sư phụ?”

“Đây!” Lâm Hữu Dư thở dài, “Đi nào, để sư mẫu thu dọn giúp con, lần đầu tiên ra khỏi nhà, vẫn là… Ầy thôi, giấy bán thân cũng ký rồi, khỏi nói…”

Phương Trì: “…”

Giấy bán thân? Nghe có vẻ … hợp ý tôi.

Ba người Lâm Hiểu tiến vào sân sau thu dọn hành lý, đồng chí công an cũng phải về trụ sở, trước khi đi còn bị Trương Viễn ám chỉ liên hồi, mãi tới khi hai đồng chí công an phải thề thốt bảo đảm- yên tâm, cảnh sát nhân dân làm việc có tổ chức có kỷ luật, ý thức bảo mật vô cùng cao, hơn nữa cũng không có hứng thú với những người trong giới giải trí, cho nên bản hợp đồng và những chuyện liên quan tới cậu minh tinh này sẽ không lọt ra nửa chữ sau khi bước khỏi cửa, bấy giờ mới được Trương Viễn khách khí tiễn đi.

Tốc độ thu dọn đồ đạc của Lâm Hiểu vô cùng nhanh, một lúc sau đã thấy cậu xách theo một cái túi màu đen, cùng sư phụ sư mẫu bước vào cửa hàng.

Tiểu Du lái xe thương vụ tới trước cửa hàng mát xa, trước khi mọi người lên xe, Lâm Hữu Dư đột nhiên kéo tay Phương Trì lại, do dự hai giây, chỉ nói: “Tôi… tôi giao người cho cậu, đừng khiến con của chúng tôi chịu thiệt thòi…”

Phương Trì khẽ run, cũng nắm lại tay ông, trầm giọng nói: “Ngài yên tâm, cháu hứa.”

Dù rằng trước khi lên xe Lâm Hiểu đã nói chuyện với người nhà rồi, thế nhưng lúc ngồi vào ghế sau cạnh Phương Trì, viền mắt cậu vẫn ửng hồng.

Tiểu Du lái xe, Trương Viễn ngồi ghế phụ, Phương Trì đảo mắt qua, rơi xuống đôi mắt của Lâm Hiểu.

Trong xe đang phát nhạc của CALM, Phương Trì âm thầm thở dài, đột nhiên lại gần thì thầm với Lâm Hiểu: “Sư phụ Tiểu Lâm, lại khóc rồi, tôi thực sự nghi ngờ đó, vừa nãy chúng ta ký… phải chăng thực sự đã ký khế ước bán thân của cậu à?”

Đôi mắt đỏ ửng của Lâm Hiểu cong cong, cậu lơ đãng nghiêng đầu…

“Hai hôm nay không làm trị liệu vật lý, vai gáy đau lắm không?”

Hô hấp ấm áp thoáng qua môi, Phương Trì vội vàng phản ứng lại trong chớp mắt, hơi ngửa đầu ra sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Phương Trì: “…”

Tí thì, bất ngờ quá.

“Vẫn ổn.” Giọng điệu của Phương Trì vẫn rất bình tĩnh, hoàn toàn không lọt sơ hở,

Đúng lúc đó Trương Viễn đang ngồi ở ghế phụ quay đầu lại đề nghị: “Phải rồi, tôi vừa nhớ ra, ờ thì… đêm nay sư phụ Tiểu Lâm ở đâu nhỉ? Hay là đi với tôi đi, hoặc qua chỗ Tiểu Du ở một đêm cũng được, ngày mai để Tiểu Du đưa cậu ấy qua nhà đón cậu luôn?”

Ngay khi Trương Viễn nói xong, Phương Trì vô cùng nhạy cảm nhận ra người bên cạnh vô thức ngồi thẳng lưng, trạng thái thả lỏng vừa rồi gần như biến mất trong nháy mắt.

Lâm Hiểu âm thầm siết tay, lén lút cào móng vào lòng bàn tay.

Đối với cậu mà nói, ngay từ lúc bắt đầu bước ra khỏi cửa hàng mát xa, Phương Trì đã trở thành nơi chốn an toàn nhất đối với cậu.

Cậu không muốn, cũng không sẵn sàng ở cùng một “người xa lạ” khác.

“Không cần phiền thế.” Khóe miệng Phương Trì cong cong, trong mắt hắn viết rõ ràng mấy chữ “Nói không thèm chớp mắt”, không nhanh không chậm mở miệng…

“Tối nay cậu ấy ở nhà tôi.”
Bình Luận (0)
Comment