Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù

Chương 58

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 58

YBez1F2.gifAnh ấy là bạn trai con.YBez1F2.gif

Lâm Hiểu mất ngủ trắng đêm, lăn qua lộn lại trên giường, triền miên suy nghĩ đến tận sáng hôm sau.

Sáng sớm, vừa nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức vang lên, cậu phản xạ có điều kiện bật dậy khỏi giường, trời đất đảo điên một hồi, huyệt Thái Dương đập thình thịch đau nhói.

Nhưng cậu không rảnh quan tâm, sáu rưỡi sáng, Lâm Hiểu chụp lấy điện thoại, gọi lại cho Phương Trì một lần nữa, vẫn không ai bắt máy, gọi sang Tiểu Du cũng vậy, sau cùng định liên hệ cho Trương Viễn thì đầu dây bên kia cũng chẳng thấy ai nghe.

Sự lo lắng và bất an bị ủ trong lòng cả đêm đã lên men, tới lúc này đã đục thủng ngực mà chui ra. Lâm Hiểu ngồi thừ người trên giường, đương lúc luống cuống, trong đầu cậu đột nhiên lóe lên một ý tưởng.

Cậu vội vã đứng dậy nhào về phía bàn đọc sách, sau một hồi cuống cuồng tìm thì cũng thấy được chiếc tai nghe đặt trên mặt bàn đêm qua.

Đeo tai nghe cẩn thận, Lâm Hiểu hít một hơi thật sâu, đầu ngón tay run rẩy thao tác mấy hồi trên điện thoại. Sau khi vào được giao diện tìm kiếm, dựa vào sự nhắc nhở của phần mềm, cậu nhỏ giọng đọc tên Phương Trì.

Thanh âm phát ra khỏi miệng run run, tựa như gió luồn qua lưới.

Nhưng ngay sau đó, đầu ngón tay đang lướt trên màn hình đột ngột khựng lại, sắc mặt Lâm Hiểu trong nháy mắt cắt không còn một giọt máu.

Trong tích tắc, cậu vội vàng đứng dậy, hạ những bước chân xiêu vẹo chạy thẳng tới cửa!

Cậu đã chạy.

Gần hai mươi năm sống trên đời, chính cậu còn không ngờ rằng một người mù lòa như mình, đời này lại dám thực hiện hành động “chạy”.

Nhưng bước chân quá hỗn loạn, chạy được mấy bước thì bị bậc cửa của gian chính ngáng chân, Lâm Hiểu chao đảo, ngã sõng soài xuống bệ đá trước cửa.

Tiếng động quá lớn khiến sư phụ sư mẫu đang tưới cây ngoài sân cũng nghe thấy, hai người cùng giật nảy mình.

Lâm Hữu Dư vội đặt chiếc radio xuống, vội hô to về phía cửa chính: “Bé Hiểu, sao thế con!”

Sư mẫu thì vứt phăng bình tưới trong tay đi, tha một chân tập tễnh bước lên bậc cầu thang, hoang mang bước nhanh tới đỡ Lâm Hiểu dậy.

Lâm Hiểu cắn chặt răng chống người lên, tránh khỏi bàn tay của sư mẫu. Cậu mở mắt ra, mặt mũi bấy giờ đã tèm nhem nước mắt.

Gần sáu giờ sáng thì Phương Trì tỉnh lại, đập vào mắt hắn là bức tường trắng xóa và tấm rèm cửa màu da trời, quanh quẩn nơi đầu mũi là mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt.

Đầu vừa choáng vừa đau, lia mắt tới chỗ nào cũng nhìn thấy bóng chồng. Phương Trì chịu đựng dạ dày đang cuộn lên từng cơn như muốn nôn ra, hắn chớp chớp mắt mấy bận, tầm nhìn tuy rõ hơn phần nào nhưng bóng chồng vẫn chưa biến mất.

Cổ họng hắn khô ran, Phương Trì ho khẽ một tiếng, Trương Viễn đang ngồi trên giường chăm sóc bên cạnh và nhân viên công tác đang ngồi trên ghế sô pha đối diện choàng mình tỉnh dậy, tất cả đều nhìn về một phía.

Trương Viễn thấy hắn mở mắt thì sững sờ trước, ngay sau đó chẳng kịp giày dép gì lao ngay khỏi giường chăm sóc, ba bước thành hai bước chạy tới mép giường Phương Trì: “Tỉnh, tỉnh đấy à?!”

Phương Trì cố chịu cơn váng đầu hoa mắt và sự cuộn trào trong dạ dày, phun ra một chữ từ cuống họng, “… Ừm.”

“Không sao không sao…” Trương Viễn luôn miệng an ủi, “Tỉnh được là tốt rồi, bây giờ cậu đừng nghĩ gì hết, chỉ cần nghỉ ngơi thôi. Bác sĩ bảo cậu bị đụng đầu, bị chấn động não, phải hạn chế hoạt động, cứ nằm giường tĩnh dưỡng, hai ngày nữa sẽ hết khó chịu thôi…”

Tư duy của Phương Trì vẫn chưa rõ ràng, hắn giật giật khóe môi, tựa như muốn nói gì đó.

Trương Viễn ngầm hiểu, vội vàng khoát khoát tay, la lên: “Đừng nói chuyện, cậu không cần nói gì cả. Tối qua cảnh sát giao thông đã điều tra hiện trường tai nạn rồi, camera trên đường cũng đã ghi lại toàn bộ hình ảnh, bây giờ đã hoàn toàn rõ ràng sự việc lúc đó, cũng đã ghi chép lời khai của mấy tên ngu xuẩn đụng vào xe cậu rồi… Đ*t, đúng là mấy con chó săn ngu ngốc, toàn là mấy đứa mới vào giới chả hiểu cái chó gì, chỉ nhăm nhăm muốn đào tin lớn để ra mắt, từ lúc Dương Mục lên xe đã ngồi xổm trước cửa rồi, chỉ biết cố chấp bám đuôi tới cùng… Hiện giờ công ty đã đăng thông báo, sau khi Dương Mục biết tin thì phòng làm việc bên đó đã dùng danh nghĩa của anh ta lên bài giúp bên mình. Hướng đi của dư luận trên mạng cũng nghiêng về một phía, trang chủ công ty và trang web chính thức của đám chó săn kia cũng bị khóa… Ầy, tóm lại là cậu không cần quan tâm- Mà không, sao cậu cứ run run môi thế, cậu muốn nói gì?”

Phương Trì nhịn hoài nhịn mãi nhưng mà không nhịn được, hắn cất giọng thều thào: “… Anh, anh tin rằng em có thể không uống một ngụm nước nào, trong thời gian hồi phục chấn động não không?”

Trương Viễn nghe hỏi mà hoang mang, nhưng vẫn thốt ra câu trả lời theo bản năng: “Sao mà làm được? Anh không tin!”

Khóe môi Phương Trì giật giật: “… Không tin nhưng vẫn không cho miếng nước?”

Trương Viễn: “…”

Muốn chửi bậy quá.

Mả cha mày lúc này là lúc nào rồi, bị chấn động não cũng không ngăn chú mày cợt nhả đúng không?!

Trương Viễn lấy một cốc nước, lại thả ống hút vào, đang định đưa nguyên như vậy cho Phương Trì thì đội trưởng Phương lại phất phất tay, cố chịu cơn choáng váng giẫy dụa ngồi dậy, tựa đầu vào thành giường, bấy giờ mới uống một lèo hết nửa cốc nước ấm.

Nước ấm chảy xuống cuống họng làm dịu đi phần nào cơn buồn nôn khó chịu. Ánh mắt hắn đảo một vòng từ kệ đầu giường tới bàn trà ở phía đối diện đang la liệt những hoa tươi và quả, đoạn không biết nghĩ gì mà đột ngột hỏi: “Điện thoại của em đâu?”

Trương Viễn lấy điện thoại khỏi ngăn kéo rồi đưa cho hắn: “Đây… Vừa mở mắt ra đã đòi điện thoại, sao chú mày bận rộn quá vậy? Giờ mới hơn sáu giờ thôi, chú mày ngủ thêm lúc nữa đi, đợi-”

Phương Trì không rảnh nghe anh lảm nhảm, cắt ngang hỏi: “Đổi vé máy bay chưa?”

Trương Viễn bị nghẹn họng.

Phương Trì nhấn nhấn màn hình, điện thoại cạn pin đã tự động tắt nguồn, hắn tiện tay lẳng điện thoại sang bên, đảo mắt nhìn sang Trương Viễn: “Em đang hỏi anh đấy, anh Viễn. Lịch bay là sáng nay đúng không, giờ quá muộn rồi, đổi vé chưa? Với cả điện thoại của em hết pin rồi, cho em mượn của anh.”

Trương Viễn lấy điện thoại khỏi túi áo đưa hắn, buông tiếng thở than: “Giờ này rồi mà cậu còn quan tâm tới chuyện đổi vé máy bay à, bây giờ chú mày nói một câu thôi cũng bị buồn nôn cả ngày… Buổi biễu diễn chắc chắn là… Bên phía công ty đang chuẩn bị đăng thông báo, buổi biểu diễn cuối cùng ở New York kia… chuẩn bị bị kéo dài thời hạn.”

“Không được.” Phương Trì nhận điện thoại, bấm sáng màn hình, “Em không bị sao hết, buổi biểu diễn hạ màn cứ diễn ra theo đúng lịch. Ầy, mật mã-”

“Gì mà… diễn ra đúng lịch?! Nhìn vào tình hình thực tế của ông đi ông tướng đi, ông còn ảo tưởng đòi lên sân khấu đánh trống hả?! Với cả cũng không đủ thời gian đâu, chúng ta-”

Phương Trì nhíu mày cắt ngang: “Em đã bảo không sao, bị chấn động não cũng không phải vấn đề lớn, nằm nghỉ hai ngày là khỏe rồi. Nếu chưa đổi vé thì thôi, anh cứ bảo bốn người họ bay trước, đến nơi rồi thì làm quen sân khấu trước, cần diễn tập thì cứ diễn tập, hai hôm nữa em tự bay sang.”

Trương Viễn: “Thế mày không định làm quen sân khấu à, cứ thế diễn luôn à?!”

Phương Trì cong môi cười: “Những lần khác trước khi lên sân khấu chính thức em cũng làm quen sân, mà mỗi lần làm quen sân chính là một lần lên sân chính thức.”

Dùng cảm xúc hờ hững nhất để đối mặt với thời khắc căng thẳng nhất, lại có trạng thái tập trung nhất trong thời khắc thả lỏng nhất.

Nên đối với Phương Trì, sân khấu là sân khấu, không có sự khác biệt giữa biểu diễn chính thức và không chính thức, dù có làm quen sân hay không cũng không quan trọng.

Trương Viễn trố mắt nín thinh- Đúng là tố chất tâm lý mạnh mẽ tới biến thái.

“Thêm nữa, đây là buổi diễn cuối cùng, trận chiến cuối cùng, không có chuyện trì hoãn một việc lớn chỉ vì mình em- Ầy anh đứng thừ ra đấy làm gì, mở khóa điện thoại đi!”

“Hầy, chú mày…” Trương Viễn thở dài thườn thượt, lấy lại điện thoại để mở khóa rồi đưa lại cho hắn: “Thôi được rồi, để anh đi nói chuyện với công ty… À chú định gọi cho ai?”

Biểu cảm của Phương Trì thoáng thả lỏng: “Lâm Hiểu.”

“Vậy thì tuyệt đối không được tiết lộ đâu đấy!” Trương Viễn lập tức dặn dò: “Hôm qua cậu ấy gọi điện thẳng tới số anh này, anh bảo là điện thoại của cậu ở chỗ anh, cậu bận quá không tiện nghe, cậu… Cẩn thận đấy nha!”

“Vâng, biết rồi.”

Sau khi nhập vào điện thoại mười một chữ số đã thuộc làu làu, đội trưởng Phương mới vừa rồi còn cợt nhả bỗng cảm thấy hơi hồi hộp.

Chậc, phải nói dối bạn trai à, có phải hơi… cặn bã không?

“Anh Trì bị tai nạn xe… vào tối qua, con phải tới bệnh viện, ngay bây giờ… sư mẫu mẹ đừng kéo con, con phải đi…”

Cùng lúc đó ở một góc khác của thành phố, trong mảnh vườn yên tĩnh buổi sớm mai, Lâm Hiểu nước mắt đầm đìa, giọng nói run run không rõ tiếng, cõi lòng rối bời không thể diễn đạt theo logic, nói dứt câu còn nhấn mạnh thêm lần nữa: Phương Trì gặp chuyện, cậu phải lập tức chạy tới!

Hóa ra là tai nạn xe, được đưa tới bệnh viên ngay trong đêm!

Chẳng trách cậu không thể gọi được cho hắn, chẳng trách suốt cả đêm không thấy tin tức nào, hóa ra… Hóa ra hắn gặp chuyện!

Tin tức giải trí viết rõ ràng, Lâm Hiểu đã nghe được và chắc chắn không hề nghe lầm! Nhưng bởi vì không nhìn được nên hiện giờ cậu không thể thông qua hình ảnh trên mạng để đoán được mức độ nghiêm trọng của vụ tai nạn tối qua và tình hình hiện tại của Phương Trì.

Tất cả suy nghĩ đã biến mất, hiện giờ cậu chỉ muốn ngay lập tức chạy tới gặp hắn, cho dù không thể nhìn thấy nhưng chỉ cần nghe được tiếng hắn thì đó cũng là cọng rơm cứu mạng của cậu.

Nghe Lâm Hiểu nói thế, sư phụ sư mẫu cũng sững người kinh ngạc, sư mẫu kéo tay cậu, mãi sau mới lẩm bẩm: “Thật thế à? Nhỡ đâu mấy thông tin kia… nhà báo viết linh tinh?”

“Không thể đâu ạ…” Lâm Hiểu phản bác: “Chuyện lớn như vậy, không ai dám viết bừa… Mẹ, bây giờ con thực sự muốn đi, con không thể đợi nổi một phút nào nữa!”

Lâm Hữu Dư chống gậy dò đường chậm rãi bước tới bệ đá, ông chưa từng nghe thấy Lâm Hiểu khóc dữ dội như thế, nhất thời không biết nên hỏi sơ tình huống của Phương Trì trước hay nên an ủi con trai trước.

“Bé Hiểu à… Sự đã đành, giờ con có đến cũng không có tác dụng. Con không nhìn được, không đi xa được, con định giúp thế nào? Thôi thì cứ ở nhà chờ đi, nếu bên phía đội trưởng Phương ổn định thì sẽ tự liên hệ với con, dù sao thì, cái gì nhỉ… À, buổi hòa nhạc đúng không, buổi hòa nhạc của mấy cậu ấy còn chưa kết thúc, hai đứa còn có hợp đồng mà…”

Lòng dạ Lâm Hiểu bừng bừng như lòng chảo, lục phủ ngũ tạng đã bị thiêu cháy hết, cậu không thể nói gì, dưới tình thế cấp bách chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy, lặp đi lặp lại một điều: “Cha, không được đâu, con thực sự không chờ được nữa, bây giờ phải đi ngay, dù có không làm được gì cũng không sao, con chỉ cần anh ấy nói chuyện với con thôi…”

Lâm Hữu Dư khẽ nhíu mày.

Mặc dù đã biết mối quan hệ giữa con trai và Phương Trì tương đối tốt, nhưng tốt tới mức nào mà khi cậu ta gặp chuyện lại khiến Lâm Hiểu cuống cuồng trong mù quáng như thế, Lâm Hữu Dư không hề lường trước được điều này.

Đúng lúc đó, chiếc điện thoại Lâm Hiểu vẫn luôn nắm chặt trong tay – cho dù có đấu vật cũng không chịu ném đi, đột ngột reo lên- giọng đọc nhắc nhở đó là cuộc gọi từ Trương Viễn.

Lâm Hiểu chợt rùng mình.

Cậu run run hai tay trượt mở màn hình khóa, đương lúc căng thẳng nên đầu ngón tay mất kiểm soát, bấm chệch vào chế độ loa ngoài.

Trương Viễn ở phía bên kia còn chưa kịp nói gì thì Lâm Hiểu đã hối hả nói dồn dập: “Anh Viễn?! Anh Trì sao rồi? Anh ấy ở đâu, anh nói cho em đi, em lập tức chạy sang, em-”

Đầu dây còn lại thoáng yên tĩnh một chốc, một giọng nam chầm chậm dịu dàng bất chợt vang lên: “Sư phụ Tiểu Lâm, anh đây.”

Lâm Hiểu sững người, giây sau đó nước mắt lại một lần nữa tuôn ra như mưa.

Lâm Hiểu lặng người trong một khoảnh khắc, rồi bùng nổ khóc mắng: “Chuyện mẹ gì xảy ra với anh vậy! Làm em sợ muốn chết!”

Phương Trì ở đầu dây bên kia bị mắng mà run rẩy trong lòng, hắn vội nhảy số, lập tức giảm tốc độ thả chữ, nói: “Đừng hốt hoảng, đừng hốt hoảng… Chậc, anh không sao, chỉ là tối qua bị chậm trễ vì vướng ít công việc, em đừng-”

Lâm Hiểu ré lên cắt ngang hắn: “Lừa em nữa! Lên cả báo rồi đấy! Anh bị tai nạn xe!!”

Đầu bên kia lặng thinh.

Lâm Hiểu dùng mu bàn tay lau lung tung nước mắt trên mặt: “Em tới ngay đây, anh nói cho em bệnh viện và số phòng.”

Phương Trì thở một hơi thật dài, hắn đã nghĩ ra hàng ngàn hàng vạn từ, lại không nghĩ rằng Lâm Hiểu đã thông minh tìm lại tin tức rồi phát lại ngay trong điện thoại, mắt thấy không thể gạt đi được, hắn chỉ có thể trấn an cậu trước: “Không cần, anh thực sự không sao cả, hai ngày nữa anh đi đón em nhé, được không? Em đừng lo, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh.”

“Không được!” Lâm Hiểu mất khống chế gào vào điện thoại: “Đã vào viện rồi mà anh còn bảo không bị sao à?! Sao mà em ở nhà đợi được chứ!”

“Lâm Hiểu.” Phương Trì bị tiếng hét của cậu làm cho choáng đầu hơn, nhưng nó chẳng là gì so với nỗi lo lắng về trạng thái cảm xúc của Lâm Hiểu. Hắn chịu đừng từng con choáng váng đang ập tới, cất giọng dụ dỗ: “Đầu đất này, giờ trong ngoài bệnh viện đều là phóng viên, giờ em đến thì chẳng phải trở thành mục tiêu để bọn họ ngắm bắn sao? Nghe lời nào, anh-”

“Em không quan tâm!” Tình huống hiện giờ của Phương Trì vẫn chưa rõ, nhưng nghe thanh âm nói còn không ra hơi đó, đào đâu ra chút hăng hái ngày trước? Lâm Hiểu vừa hoảng hốt vừa cuống cuồng, cậu không còn đếm xỉa gì nữa, hô lớn vào điện thoại-

“Bạn trai em bị tai nạn xe rồi vào mẹ nó viện rồi, em quan tâm chó gì tới phóng viên chứ! Em chỉ muốn quan tâm anh!”

Câu nói long trời lở đất kia xẹt ngang qua màng nhĩ của mọi người, Lâm Hữu Dư vẫn luôn nhíu mày lắng nghe cuộc hội thoại của họ bỗng đổi sắc mặt, quát lớn: “Lâm Hiểu!!”

Trong phòng bệnh, Phương Trì nín thinh, hai vai run lên bần bật.

Trong điện thoại đã không còn âm thanh của Lâm Hiểu nữa, chỉ còn thấy tiếng gào lên mười phần nội lực của Lâm Hữu Dư-

“Con vừa mới nói cậu ta là gì của con?! Con nói lại cho cha nghe!!”

Hơi thở của Phương Trì đã tắt ngúm trong nháy mắt, sau phút sửng sốt, hắn vừa cầm điện thoại vừa vội vàng hất tung chiếc chăn trên người, lập tức lật người xuống giường.

Mọi thanh âm xung quanh đã hoàn toàn biến mất, sự im lặng kéo dài một khắc, động tác đi giày của Phương Trì bỗng khựng lại.

Đầu bên kia điện thoại, hắn nghe thấy giọng nói nghẹn ngào bi thương nhưng rành mạch của Lâm Hiểu lặp lại một lần nữa.

“Anh ấy là bạn trai con.”

Cuộc gọi bị kết thúc giữa chừng, Phương Trì ngồi bên mép giường sững sờ một hồi, trên mặt là biểu cảm trống rỗng và mờ mịt khó tin.

“Đ*t!” Mấy giây sau, Phương Trì bỗng mắng to một tiếng, đứng bật dậy xông thẳng ra cửa phòng bệnh!

“Mày đang làm cái đéo gì thế! Quay lại ngay!” Trương Viễn mắng một chữ “đệch” rồi lao ra ngoài, nhanh như chớp túm lại đội trưởng Phương sắp sửa lao khỏi cửa.

“Tới nhà Lâm Hiểu, anh Viễn, thả tay ra!”

“Thả cái đầu mày ấy!” Trương Viễn cũng nổi giận, “Giờ mày vẫn không biết tình trạng của mày thế nào à?! Mày thế này không chỉ không tìm ai được mà tới cái cửa chính của bệnh viện cũng không ra được đâu, còn phải dùng cáng cứu thương bưng về đấy!”

“Anh thả ra! Em tự biết mình vẫn ổn, không chết được!”

“Chưa chắc đâu!” Trương Viễn vừa nói vừa nắm chặt vạt áo Phương Trì, lực tay mạnh mẽ không cho phép giãy ra, kéo thẳng hắn về phía giường, “Mà trong ngoài bệnh viện toàn là phóng viên nữa, mày định ra ngoài kiểu gì!”

Cơn buồn nôn của Phương Trì như muốn trào ra khỏi cuống họng, hắn ráng kìm xuống, quát: “Không đi bằng cửa thì nhảy mẹ qua cửa sổ luôn! Anh Viễn, thả ra ngay! Em thực sự phải đi, Lâm Hiểu… Lâm Hiểu cậu ấy…”

Cơn choáng váng buồn nôn như sóng sau xô sóng trước ập tới, trên trán Phương Trì lấm tấm mồ hôi lạnh, bờ môi hắn tái nhợt không một giọt máu. Hắn thở hổn hển, ra sức bình tĩnh: “Em nhất định phải đi, ai ngăn cũng vô dụng, có bị chụp mà không giải thích được thì, cùng lắm em-”

Trương Viễn: “Mày làm sao?!”

Phương Trì trầm xuống một nhịp, bình tĩnh nói: “Em come out, rời giới.”

“Đ*t!” Trương Viễn sững người, gân xanh gằn lên trên trán, bùng nổ: “Đcm đầu óc mày có vấn đề à?! Bị đụng đầu thành ngu luôn đúng không! Mày biết mày vừa nói gì không? Chỉ vì một đứa mù mà mẹ mày, mày-”

“Đầu óc không có vấn đề thì vào bệnh viện làm gì?” Sau một hồi mất khống chế, Phương Trì đã dần dần khôi phục sự tỉnh táo, hắn hiểu rõ, hắn càng cần phải bình tĩnh trong lúc này, “Đúng, chỉ vì một đứa mù, đcm nó chứ nhưng em yêu đứa mù đó đấy! Nên anh à, anh thả ra đi, em muốn đi, anh ngăn không được đâu.”

Hai người giằng co một hồi, ai cũng không chịu nhường ai.

Một khoảng lặng thật lâu sau, Trương Viễn dần buông lỏng tay trước, hai mắt anh đỏ bừng, quay đi lấy mũ và khẩu trang ở tủ đầu giường, vừa ném cho Phương Trì vừa nói: “Đội lên, đi cửa thoát hiểm phòng cháy, anh lái xe đưa mày đi.”

Trái tim Phương Trì hẫng một nhịp.

Phòng của Phương Trì nằm ở khu VIP của bệnh viện, phóng viên và paparazzi không vào được nên chỉ có thể ngồi xổm ngoài khu khám. Hai người không đi thang máy mà đi ra ngoài bằng hành lang lối thoát hiểm, sau đó ra ngoài qua cửa hông của phòng bệnh, rẽ vào đường nhỏ vòng ra vườn hoa nhỏ sau tòa nhà, đoạn tới được nơi đỗ xe của Trương Viễn.

Ngồi vào xe, Trương Viễn khởi động động cơ, kìm không được tiếng thở dài: “Anh thực sự không ngờ được… Biết là mày thích cậu ta, nhưng không hề nghĩ rằng mày lại dám nói ra mấy lời mù quáng điên rồ như lui vòng kiểu này? Mày định hù chết anh à?”

Phương Trì tựa lưng vào ghế, từ trên xuống dưới đều khó chịu tới cực điểm, tiện tay rút mấy tờ giấy ăn ở hộp xe ra để lau mồ hôi trên trán, khóe miệng kéo ra một đường cong vô lực: “Bị hù sao, sau sẽ chú ý.”

“Biến mẹ đi!” Trương Viễn cười mắng, lái xe ra khỏi nơi đỗ xe, “Lần sau không được yêu mụ đầu như thế này nữa!”

Phương Trì bị mấy chữ “yêu mụ đầu” này chọc cười, xe chạy ổn định trên đường, hắn nhắm mắt lại giữ bình tĩnh.

Tiến vào khu phố cổ, đường xá đổi thành gập ghềnh xóc nảy, cho dù Trương Viễn đã cố gắng kiểm soát tốc độ xe và nhịp độ phanh ga thật khéo léo nhưng hễ đi qua đoạn đường nhiều đá sỏi lần nào thì sắc mặt Phương Trì lại tái đi lần đấy.

Rốt cục cũng nhịn được tới đầu hẻm dẫn vào cổng sau nhà Lâm Hiểu, Trương Viễn vừa dừng xe thì Phương Trì lấy hết sức đẩy cửa xe ra, lảo đảo lao ra góc tường, chống vách tường nôn tới tối tăm mặt mũi.

Từ tối qua tham dự họp báo và lên sân khấu tới giờ, đội trưởng Phương chưa hề bỏ một hạt cơm nào vào bụng, hắn nôn khan hồi lâu cũng chỉ nôn ra được nửa cốc nước vừa uống trong bệnh viện.

Trương Viễn thở dài một tiếng, lôi chai nước lọc từ trong xe ra, đoạn lui ra sau hắn, vỗ nhẹ vào lưng Phương Trì, đưa chai nước qua: “Khó chịu hở? Đáng đời!”

Phương Trì nhận nước để súc miệng, lại uống thêm hai ngụm để kìm cơn buồn nôn xuống, khẽ cười: “Đáng đời thật, nên anh khỏi phải xót em.”

Trương Viễn: “…”

Phương Trì thở hắt một tiếng, ánh mắt vẫn luôn hướng về cửa sau nhà Lâm Hiểu, chậm chạp lên tiếng: “Anh Viễn… Anh ngồi lại xe đợi em, em tự vào xem.”

“Thôi đi!” Trương Viễn tức giận trả lời: “Với cái tình trạng đi một bước nhũn chân ba bước của mày thế này thì chỉ cần một gậy của bố vợ tương lai thôi cũng sụp. Tốt nhất là để anh vào với mày đi, nếu có chuyện gì thật thì ít nhất cũng che chở được mày.”

“Thôi.” Phương Trì bật cười, “Càng là lúc này thì càng phải cho em ít mặt mũi, hình ảnh bị sư phụ Lâm già cầm gậy đánh loạn quá là… Anh là người ngoài, đừng nhìn thì hơn.”

Phương Trì ngoài mặt không nói gì quá tích cực nhưng trên thực tế là suy nghĩ kỹ càng hơn cho Lâm Hiểu, hắn có bị đánh bị mắng cũng chẳng hề gì, quan trọng là tình hình của Lâm Hiểu lúc này.

Cho dù bây giờ có không vào trong thì hắn cũng có thể tưởng tượng sư phụ Lâm già đang tức giận như thế nào. Lâm Hiểu chưa từng bị bố mẹ quở trách, nhất định cũng không muốn bị người khác nhìn thấy sự ấm ức và bất lực của mình.

“Đ*t, hóa ra là anh mày vẫn chỉ là người ngoài thôi à?” Trương Viễn mất kiên nhẫn phất phất tay với hắn, “Biến mẹ đi, đội trưởng Phương bệnh sắp chết gượng người ngồi dậy, chịu đựng cơn buồn nôn tới cứu vợ, anh mày cũng chả rảnh hơi gì mà tới hóng hớt chuyện của mày đâu!”

Trương Viễn quay về xe, Phương Trì uống cạn chai nước trong tay, đoạn lê bước tiến tới cửa sân.

Toàn bộ khu vườn vẫn giữ nguyên vẻ tĩnh lặng ban đầu, Phương Trì không có tâm trạng nán lại lâu hơn, liền đi về phía cửa hông dẫn vào gian chính.

Trong gian chính cũng yên lặng như thế, tựa như không hề có người ở. Phương Trì bước tới căn phòng phía đông, còn chưa kịp mở lời thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh giòn tan phát ra từ sau tấm rèm cửa!

Là tiếng đồ sứ bị ném xuống đất.

Trái tim Phương Trì hụt mất một nhịp, hắn hoàn toàn không để ý tới lễ phép quy củ nữa, nhanh chóng gạt tấm rèm sang bên, bước thẳng vào phòng.

Vào tới nơi thì sững người ngay tại chỗ.

Lâm Hữu Dư ngồi ở chiếc sô pha nhỏ cạnh giường, sư mẫu của Lâm Hiểu cúi khom lưng, bà vừa xoa lưng người bạn già giúp ông nguôi giận, lại vừa lén lút dùng tay áo lau nước mắt.

Còn Lâm Hiểu, cậu đứng trước mặt hai người, đầu hơi cúi xuống, chiếc áo phông trên người đã ướt một nửa, dưới chân là những mảnh sứ vụn nát của cốc trà bị ném xuống.

Nghe thấy tiếng giày cọ lên sàn nhà, Lâm Hiểu quay phắt đầu đi, sau một khoảng lặng ngắn, cậu bất ngờ cất lời: “Anh Trì?”

Thanh âm cậu mềm mại mà uất ức, còn thoáng nghe ra một chút run run không dễ phát hiện ở cuống họng, hốc mắt Phương Trì đỏ ửng lên.

Cuống họng Phương Trì đắng nghét lại, hắn thở dài một tiếng, rồi nhẹ nhàng trả lời.

“Anh đây, anh Trì tới rồi, đừng sợ.”

Tác giả có lời muốn nói:

Sư phụ Tiểu Lâm: Em… Em công khai?

Đội trưởng Phương: … Bạn trai của anh, thật là ngầu…

19: Ai u! Đội trưởng Phương, cậu sắp bị đánh đó, cậu biết chưa? (Không có ngược đâu, tui hứa đó~)

Truyện bắt đầu vào guồng rồi, mọi người chuẩn bị tinh thần đợi mình edit nốt chứ không phải chuẩn bị tim để không đau lòng

Bình Luận (1)
Comment
Nguyen 1
Nguyen
Reader
6 Giờ Trước
Up, truyện này hợp với các bạn nữ đấy.
Trả lời
| 0