Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù

Chương 59

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 59

YBez1F2.gifĐập nồi dìm thuyền, còn hơn sống nhục*
YBez1F2.gif

Câu này tác giả ghép giữa hai thành ngữ: Đập nồi dìm thuyền, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành và Chết vinh còn hơn sống nhục.

Lâm Hiểu chỉ cách Phương Trì chưa tới một mét. Phương Trì thấy rành rành sau khi mình nói xong câu kia, Lâm Hiểu đã vô thức nhích chân về phía mình. Nhưng sau động tác nhỏ ấy, cơ thể cậu run lên, hai chân bất động, hồi sau chỉ thấy cậu run rẩy phun ra một câu từ cuống họng: “Anh đang ở bệnh viện cơ mà? Sao lại tới đây? Bị thương ở đâu, nghiêm trọng không…”

Khoảnh khắc ấy, con tim Phương Trì đau đớn khôn xiết.

“Anh…”

Còn chưa dứt câu, phía trước bất ngờ vang lên một tiếng “cộc” trầm đục, Lâm Hữu Dư gõ gậy dò đường xuống đất, nghiêm giọng hỏi: “Anh còn mặt mũi mà đến sao? Còn mặt mũi mà tới cửa nhà họ Lâm này sao?!”

“… Anh không sao.” Phương Trì hoàn thành nốt câu vừa rồi, ổn định bước chân tiến về phía trước, vừa lướt qua người Lâm Hiểu thì cổ tay bị siết chặt lại.

“Anh Trì anh đừng…” Bàn tay đang nắm chặt hắn kia vẫn còn run rẩy, hẳn là bối rối lắm, nhưng cậu vẫn dồn hết sức để nặn ra một nụ cười, khe khẽ bảo: “Em nói hết rồi… gì cũng nói rồi, anh, anh đừng có…”

“Hắn đừng có gì cơ?! Đừng có xin tha cho anh nữa hay là đừng có tìm cớ cho mình nữa?!” Lâm Hữu Dư phẫn nộ quát: “Tôi mù cả đời… Tới giờ mới biết tôi đã để anh ký một hợp đồng chó chết với hắn, để hắn đưa anh đi mới là chuyện hồ đồ nhất tôi từng làm! Bé Hiểu nhà tôi ngoan ngoãn nghe lời từ bé, nếu không đi theo đám minh tinh không đứng đắn bọn anh chạy quanh khắp thế giới như này thì nào có thành thế này?! Mắt tôi mù, tim (mắt nhìn người/lòng nhìn người) cũng mù luôn!”

“Không ạ!” Nước mắt dâng đầy hốc mắt, Lâm Hiểu dằn lòng không khóc nấc lên thành tiếng: “Cha, mẹ! Hợp đồng ngày trước là con tình nguyện ký, chuyện của tụi con sau này… không liên quan, con… sau này con mới thích anh ấy, đối xử tốt với anh ấy, cũng là mong muốn của con!”

“Không phải.” Phương Trì bất chợt xen ngang, giọng điệu lạnh lùng: “Là cháu dụ Lâm Hiểu trước, cháu nói thích cậu ấy trước, cậu ấy đã từ chối nhưng cháu không ngừng, dây dưa quấy rầy, rốt cục khiến cậu ấy không còn biện pháp mới-”

“Không phải không phải!” Lâm Hiểu nói lớn: “Anh ấy không quấy rầy con cũng không ép buộc con, con tự nhận thức được, con thực sự thích anh ấy!”

“Thằng trời đánh này!” Giữa cơn nộ, Lâm Hữu Dư ồ ồ thở d ốc, hận không thể bóp nát chiếc gậy dò đường trong tay, mắng mỏ đầy căm hận: “Anh có biết bản thân đang nói cái quỷ ma gì không?! Anh thích hắn hắn thích anh?! Tôi nghe mà dơ tai bẩn óc- Hai anh đều là đàn ông, đàn ông! Cùng là hai thằng đàn ông đứng đái đấy! Nói cái gì mà yêu với không yêu! Không sợ mất mặt à!”

Lâm Hữu Dư mù cả đời, và trong suốt cuộc đời mù lòa ấy của ông, quá bán thời gian đều chôn chân ở căn nhà nhỏ này để đấm bóp giác hơi, dựa vào ngón nghề tổ truyền để sống tạm bợ, rồi cưới vợ nhận con nuôi. Mà chưa cần là một ông già mù lòa kéo hơi tàn sống qua ngày, cả đời không thể nhìn được thế giới bên ngoài giống ông, kể cả có nhìn rõ được thì đối với một người ngần này tuổi, sinh hoạt trong xã hội cũ, giá trị cũ, đây là chuyện không thể tiếp thu được, là chuyện không có đạo đức, thậm chí là… nhục nhã kinh tởm.

“Cha!”

Dơ tai bẩn óc, mất mặt… Bằng này tuổi đầu, Lâm Hiểu không những chưa từng nghe người lớn trong nhà nói ra những lời này, mà kể cả từ miệng người đời cũng chưa từng thấy những lời lẽ đay nghiến tới mức ấy. Giờ đây, những lời nói nghiệt ngã ấy như lưỡi dao ngấm độc, từng cái từng cái găm sâu vào tim cậu.

Lâm Hiểu cảm thấy ấm ức, nhưng nhiều hơn cả là áy náy.

Chính cậu cũng biết, khi cậu nói những điều đó, làm những điều đó, đâu chắc rằng không đâm dao vào tim hai người lớn trong nhà đâu?

Nước mắt cậu chất chứa nhiều sự tủi hổ hơn, nhưng đã đến nước này, cậu không thể lùi ra sau, sớm muộn gì cũng phải đối diện với tình cảnh này, vậy thì chọn ngày hơn gặp ngày, sống hay chết thì cứ quyết ngay hôm nay đi.

“Cha, không phải như cha nghĩ…” Lâm Hiểu nói: “Kể cả đều là đàn ông, con… con cũng không thể thích sao? Cha đã nghe bình thư cả đời, đoạn tụ dư đào… Hán Ai Đế và Đổng Hiền, Di Tử Hà và Vệ Linh Công, cha đều nghe qua… Cho dù là đàn ông thì cũng…”

– Bình thư: một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ
– Đoạn tụ dư đào (đồng nghĩa với đồng tính nam): 2 điển cố đồng tính phổ biến ở Trung Quốc
Tóm tắt: Đoạn tụ (cắt tay áo): Hoàng đế Lưu Hân vô cùng yêu thương Đổng Hiền. Đêm nọ khi hoàng đế muốn ra ngoài, ống tay áo của ngài bị Đồng Hiển đè dưới đầu. Vì không muốn tình nhân tỉnh lại nên ngài đã dùng kiếm cắt đứt tay áo.
Dư đào: Di Tử Hà được vua nước Vệ – Vệ Linh Công vô vàn sủng ái. Ngày nọ khi hai người đi dạo vườn đào, Di Tử Hà hái một quả rồi đưa vào miệng ăn ngon lành, thấy đào ngon liền đưa nửa còn dở cho Vệ Linh Công. Vệ Linh Công thích thú lắm, nói rằng: “Ngươi không nỡ ăn nên mới đưa cho ta.” Sau này tướng mạo của Di Tử Hà không còn như xưa nữa, Vệ Linh Công chán ghét Di Tử, nhớ lại trái đào dư ngày đó mà buông lời cay nghiệt: “Di Tử Hàn thật kinh tởm mới đưa trái đào con dư cho ta.”

“Anh câm mồm!” Lồ ng ngực Lâm Hữu Dư phập phồng dữ dội, ông không tức giận vì Lâm Hiểu cố sống cố chết không hổi cải, mà là bị tiếng “cha” kia của cậu làm nát lòng.

Trừ lúc nhà ba người họ ở một mình, Lâm Hiểu chưa bao giờ gọi thẳng hai lão già này là cha mẹ, lúc nào cũng gọi là sư phụ sư mẫu, từ bé tới giờ vẫn thế.

Nhưng… bấy giờ Lâm Hữu Dư thoáng nhớ lại, suốt một thời gian dài đó, dường như ở trước mặt Phương Trì, Lâm Hiểu vẫn luôn gọi hai người họ là cha mẹ.

Đúng là không hề coi Phương Trì là người ngoài.

Hóa ra mọi chuyện đã có dấu vết từ lâu, là tại ông mắt mù tâm mù, không để ý mà thôi.

“Anh đừng gọi tôi là cha!” Cánh tay cầm gậy dò đường của Lâm Hữu Dư run lên từng hồi, “Tôi nói anh nghe, cho tới giờ chúng tôi cũng biết anh không đặt tâm tư vào chuyện thành gia lập người, tôi với mẹ anh cũng không định ép anh, cũng không bắt anh phải cưới một cô gái bình thường nào đó, nhưng- Cho dù là người tàn tật, nhưng ít nhất cũng là âm dương xứng đôi, uyên ương sánh đôi, nếu anh tự tôn cao không muốn cưới cũng không sao, dù anh sống một mình cũng đâu vấn đề gì?! Cho dù anh cả đời không kết hôn cũng được! Nhưng cặp kè với một thằng đàn ông thì tuyệt đối không!”

Phương Trì tiếp tục giữ im lặng, cơn choáng đầu dữ dội như sóng cuộn biển gào cọ rửa thần kinh hắn, đầu gối hắn vô thức run lên, cảm giác buồn nôn, ù tai càng thêm nghiêm trọng. Hắn gần như không thể đứng vững, nhưng bấy giờ đây, hắn không thể mở miệng, cũng không thể bỏ đi.

Không thể mở miệng giải thích cho chính mình và Lâm Hiểu, bởi vì trong lòng hai người lớn tuổi vừa có giận vừa có hận, bắt buộc phải để hai người họ xả hết cảm xúc trước, không thì dù có nói gì cũng thành lửa cháy đổ thêm dầu. Không thể bỏ đi, bởi vì Lâm Hiểu vẫn còn ở đây, hắn không thể để cậu bạn nhỏ của mình phải một thân một mình đối diện với tình cảnh hỗn loạn này. Hắn phải ở bên cậu, nên cho dù có thấy khó chịu tới mức nào, cho dù sắp lăn ra, thì hắn cũng đã tới đây, không thể rời đi nữa.

Lâm Hiểu vẫn cố gắng giãy dụa tới cùng, cậu tiến về trước hai bước, đứng trước mặt Lâm Hữu Dư, cậu buồn bã nói: “Cha, cho dù cô gái đó có thế nào con cũng không cần, cả đời này con cũng không muốn vượt qua một mình- Con chỉ muốn theo anh ấy.”

“Anh- Súc sinh!” Rốt cục Lâm Hữu Dư cũng nổi trận lôi đình, ông giơ cao chiếc gậy dò đường bằng gỗ thật lên, mặt mày Phương Trì tối sầm lại, bước nhanh về phía trước, vừa nắm chặt cánh tay sư phụ Lâm già vừa cất giọng cầu xin: “Sư phụ Lâm, tại con khốn nạn, xin bác trút giận lên con, bác muốn đánh muốn mắng gì cũng được, đừng-”

“Anh cút sang chỗ khác!” Cánh tay Lâm Hữu Dư động mạnh, gậy dò đường giáng thẳng lên vai trái Phương Trì, đánh cho hắn lùi xa ba bước, “Tôi dạy con tôi thì liên quan gì tới anh! Anh nghĩ anh là cái gì của nó?!”

Phương Trì lảo đảo hai bước, lưng va thẳng vào chiếc tủ thấp sau lưng, hắn nghiến răng, nuốt xuống cơn đau thấm tới tim gan, miễn cưỡng đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng nói-

“Cháu là bạn trai hiện tại của em ấy, là người yêu tương lai của em ấy.”

Sấm dậy đất bằng, nổ tung cả phòng.

Phương Trì tiến về phía trước, nắm chặt cổ tay Lâm Hiểu rồi kéo cậu ra sau, đoạn nhìn chăm chú hai người lớn tuổi đang mắt chữ a mồm chữ o, tưởng như trên mặt đã viết rõ mấy chữ “sao hắn có thể vô liêm sỉ tới mức này”, bình tĩnh nói tiếp: “Sư phụ Lâm, sư mẫu, cháu biết trong lòng hai bác đang dồn nén rất nhiều thứ, bọn cháu có nói gì hai bác cũng không muốn nghe. Nên cháu chỉ muốn nói rằng, xin bác hãy trút giận lên cháu, đừng làm khó Lâm Hiểu. Nhưng vẫn còn một câu nữa, kể cả bác không muốn nghe, không thích nghe, cháu vẫn muốn nói ra, xong xuôi thì bác muốn phạt cháu thế nào cũng được, cháu sẽ không tránh né, không đáp trả…”

“Cháu thích Lâm Hiểu, thực sự thích, muốn ở bên cậu ấy tới hết đời cũng là lời thật lòng, giống như bác và sư mẫu, cũng giống như tất cả những cặp tình nhân trên đời này, điều ấy không liên quan tới vấn đề nam nữ. Cháu thích cậu ấy, sẽ che chở cho cậu ấy, những lời cháu đã nói, cháu sẽ không phủi đi, những chuyện cháu đã quyết định, cháu sẽ không đổi ý. Cả đời này, cháu chỉ cần cậu ấy.”

Bờ môi Lâm Hữu Dư run rẩy không ngừng, ông loạng choạng bước, hai cẳng chân mềm nhũn, ngã ngồi vào ghế sô pha.

“Hai anh… Hai anh bị bệnh gì thế?! Một thằng hai thằng, đều điên cả rồi… Điên cả rồi…”

Lâm Hiểu được Phương Trì bảo vệ ở phía sau, có thể là bị những câu từ vừa rồi của Phương Trì tác động, cũng có thể là trong hoàn cảnh không thể nói rõ được điều gì này, trong lòng cậu bỗng sinh ra một sự dũng cảm đơn độc, cậu chẳng màng thứ gì nữa, cho dù có bị mắng cũng có sao, bị đánh thì thế nào, chỉ cần không đánh chết thì cậu chẳng sợ, mà có đánh chết… cũng đáng!

Lâm Hiểu bất ngờ giãy khỏi bàn tay Phương Trì, ba bước thành hai bước tiến về phía sô pha, đứng chính xác trước mặt Lâm Hữu Dư, thẳng lưng quỳ sập xuống đất.

“Lâm Hiểu!”

“Anh Trì, cứ kệ em.”

Lâm Hiểu nhìn thẳng về phía trước, trong con ngươi không tiêu cự ấy cất giấu một sự chắc chắn hiếm thấy và tư tưởng được ăn cả ngã về không, cậu cất lời, không có nửa điểm nhụt chí.

“Cha, mẹ, tại con khốn nạn làm cô phụ sự kỳ vọng của cha mẹ, nhưng… con thích anh ấy, và nó không phải bệnh!”

Lâm Hữu Dư nghiến răng căm hờn: “Còn bảo không phải bệnh! Sao lại không phải bệnh?! Anh bị ma sai quỷ ám thành bệnh nguy kịch rồi!”

Lâm Hiểu xen ngang nói to: “Thực sự không phải bệnh- Mà kể cả vậy thì con cũng nhận! Bệnh nguy kịch thì bệnh nguy kịch, dù có chết vì bệnh thì con cũng chấp nhận! Chết với anh ấy, con tình nguyện!”

Cõi lòng Phương Trì chấn động mạnh.

Lâm Hiểu đã dùng gần hết những dũng khí và kiên định của gần hai mươi năm cuộc đời để nói những lời ấy, tại cậu nguyện mù quáng chìm đắm, cho dù phải chết cũng không muốn hối cải.

“Lâm Hiểu…”

Đáy mắt Phương Trì như sáng lên, nhưng ngay sau khi Lâm Hiểu dồn hết sức để nói hết câu, Lâm Hữu Dư sững cả người, trong cơn giận dữ, ông tiện tay vơ ngay chiếc gậy dẫn đường cạnh người, giáng thẳng tới người trước mặt!

“Bộp” một tiếng trầm nặng, chiếc gậy dẫn đường rắn chắc từ gỗ thật nện xuống bờ vai Phương Trì.

Đầu óc Lâm Hiểu như rơi vào cơn mê: “Anh Trì!”

Trong tích tắc sư phụ Lâm giáng gậy xuống, Phương Trì lao vọt về phế trước, quỳ gối xuống đất ôm chặt Lâm Hiểu vào lòng, dùng tấm lưng của mình để bảo vệ cậu, hứng chịu gậy gộc Lâm Hữu Dư đánh xuống.

Não của hắn “ong ong” lên, cảm giác ù tai dữ dội nương theo xuất hiện, kéo từ huyệt Thái Dương tới thẳng phía sau ót như muốn nổ tung vì đau đớn, giọng nói của Lâm Hiểu rõ ràng trong gang tấc, lại nghe như xa tận chân trời, phảng phất mơ hồ, không rõ là ở bên tai hay đang ở tại không gian xa xôi.

“Anh Trì, anh-”

Sư mẫu không lôi người bạn già ra được, chỉ biết kêu khóc thành tiếng: “Lão Lâm, đừng đánh nữa!”

Còn chưa dứt lời thì chiếc gậy trong tay sư phụ Lâm lại một lần nữa không có quy luật giáng xuống liên hồi!

Sư phụ Lâm vốn không thể nhìn thấy, dưới cơn phẫn nộ lại càng không biết nặng nhẹ, dường như muốn trút hết tất cả sự thất vọng và phẫn nộ đối với con trai vào từng đòn gậy, gậy mù đánh thằng mù, như thể muốn dùng biện pháp cực kỳ cực đoan này để đánh cho sáng con mắt, tỉnh con người, quay về con đường chính đáng.

Phương Trì nghiến chặt quai hàng, hai mắt đã nhòe đi, ý thức mơ hồ, đầu đau, tai đau, lưng đau, cơn đau quấn vào nhau, tựa như sóng biển dội lên từng sợi thần kinh, da dẻ từ đầu tới chân như muốn nứt ra, nhưng lại cố chấp xiết chặt Lâm Hiểu bảo vệ trong lòng, quyết không để lộ ra dù chỉ một sợi tóc nào.

“Cha! Đừng đánh nữa! Anh ấy bị thương!”

“Lão Lâm, đừng đánh nữa, ra mạng người bây giờ!”

Lâm Hữu Dư ra tay tàn nhẫn, lại một đòn nữa rơi xuống, ông hổn hển thở, hỏi: “Lâm Hiểu, anh có chịu thay đổi không?! Vẫn muốn chết chung với hắn à?!”

Nước mắt ứa ra, Lâm Hiểu vô thức trả lời: “Muốn ạ!”

“Bộp!”

Lại một âm thanh trầm nặng nữa vang lên, chiếc gậy gỗ lại hạ xuống đầy tuyệt tình!

Phương Trì quỳ gối trên đất ôm Lâm Hiểu, thời gian dài chịu đựng đòn roi liên tiếp khiến hắn không quỳ nổi nữa. Hắn mất sức, ngồi sụp lên gót chân, hạ thấp trọng tâm hơn ban đầu, nhưng lại sợ gậy gộc sau lưng sẽ làm người trong lòng bị thương nên lại cắn răng liều mạng, ghì chặt đầu Lâm Hiểu vào lòng mình.

“Đừng… đừng sợ, anh Trì không sao…”

Mắt mũi Lâm Hiểu ràn rụa nước mắt, từng cú đánh nặng nề hạ xuống bờ vai Phương Trì, thông qua cái ôm truyền tới toàn thân cậu, cả người cậu run lên, trái tim cũng run rẩy theo. Bấy giờ, cậu bỗng nhớ tới buổi sáng ngày đầu tiên hai người ở bên nhau ấy, Phương Trì đã ôm cậu, đã từng dịu dàng thủ thỉ vào tai cậu, rằng-

“Em chịu khổ chịu tội, anh gánh cho em, em bị đánh bị mắng, anh ôm em che chở, em dập đầu nhận lỗi, anh thay em quỳ phạt… Tóm lại, chỉ cần anh còn ở đây, không ai có thể tổn thương em.”

Lâm Hiểu nhắm nghiền mắt lại.

Những lời đã nói, Phương Trì đều làm được hết.

Lâm Hữu Dư đánh tới tê rần cả hai vai, ông thở hổn hển đứng không vững, lại hỏi: “Giờ anh còn dám nhắc lại câu vừa rồi nữa không?!”

Lâm Hiểu cắn chặt răng, bấy giờ không dám hó hé một âm thanh nào nữa.

Bỗng nhiên, Phương Trì dán môi lên tai cậu, trong tiếng hít thở nặng nề, cậu lại cảm nhận được một nụ cười yếu ớt: “Lâm Hiểu… cục cưng… lại, nhắc lại lần nữa… Nói cho anh nghe, một lần nữa…”

Nước mắt trượt dài theo gò má lã chã rơi xuống cổ áo, Lâm Hiểu giật giật cánh môi, cuối cùng gào khóc thành tiếng mà nói: “Con thích anh ấy, thành bệnh nguy kịch vô phương cứu chữa rồi, chết trong lòng anh ấy cũng được, con tình nguyện, con chấp nhận!”

Đập nồi dìm thuyền, còn hơn sống nhục!

Lời còn bên tai, thật sự đáng giá.

Đôi tay đang bao lấy cậu đột nhiên siết chặt hơn, Lâm Hiểu cảm nhận được một nụ hôn rơi trên má cậu, sau đó lại nghe thấy Phương Trì bật cười khe khẽ, mang theo sự quyết tâm và sảng khoái, nói lớn: “Sư phụ Lâm, tiếp đi ạ!”

Cánh tay giơ gậy của Lâm Hữu Dư khựng lại giữa không trung.

Mà bấy giờ, Trương Viễn vẫn luôn kiên nhẫn chờ ở ngoài sân đã không chờ nổi nữa, vốn định mò ra gần cửa, núp dưới cửa sổ ngó vào trong xem tình hình thôi, ai mà ngờ chưa xem xét nổi cái gì thì quản lý Trương đã bị dọa cho suýt thì lăn đùng ra!

Đm Phương Trì còn đang bị thương đấy!

Lại còn tiếp đi, tiếp tiếp cái đầu nhà mày í!

Trương Viễn không rảnh để suy nghĩ sâu xa, anh sải bước dài xông vào phòng, lao thẳng tới trước mặt sư phụ Lâm, nhân lúc sư phụ Lâm đang trố mắt ngạc nhiên thì giật phăng cây gậy đi, đoạn trắng bệch cả mặt ngăn người trước mặt lại, nói: “Đừng đánh nữa! Tối qua Phương Trì bị tai nạn xe, bị chấn động não đứng thôi cũng đếch vững, không chịu nổi đòn roi của ngài đâu ạ!”

Nói xong liền quẳng chiếc gậy ra xa, quay đầu nâng hai người đang ngồi trên đất lên.

Trương Viễn đỏ bừng hai mắt, hai tay xốc nách Phương Trì muốn nâng hắn dậy, bấy giờ cả người Phương Trì đã ướt đẫm, đè hai tay anh lại, khẽ lắc đầu: “… Đừng.”

Hắn không đứng dậy nổi.

Cử động nhẹ một cái là gân nứt xương đau.

“Anh Trì… Anh Trì mình đi bệnh viên đi, anh ráng nhịn chút, mình đi bệnh viện!”

Lâm Hiểu bối rối không biết phải làm gì, mà tới tận lúc này, hai bàn tay đang nắm chặt lấy tay cậu vẫn chẳng chịu nới ra.

Lâm Hữu Dư hít sâu mấy hơi, đổ người ngồi sập xuống ghế sô pha, trận đòn điên cuồng vừa rồi như thể đã rút hết mọi sức lực của sư phụ Lâm.

Lâu thật lâu sau, ông ngả người trên lưng ghế, nhắm nghiền cặp mắt mù lòa, phất tay nói: “Cút, cút khỏi nhà của lão Lâm này ngay!”

Trái tim Lâm Hiểu run lên trong đau đớn.

Cậu hít hít mũi, kéo tay Phương Trì lên, xoay người định nâng hắn dậy lần nữa: “Anh Trì, mình đi thôi.”

Không ngờ rằng, Phương Trì nâng nhẹ hai bờ mi đang khép hờ, hắn nhìn cậu, khe khẽ cười: “Đồ ngốc, đây là nhà của em, bố mẹ của em đều ở đây, em đi đâu?”

Lâm Hiểu sửng sốt.

Trương Viễn không đành lòng nhìn thẳng, chỉ biết quay đầu đi.

Đệch, chưa thấy mối tình nào thảm như thế này.

Phương Trì thở từng nhịp đứt quãng, giơ tay nhéo nhéo má Lâm Hiểu: “Anh sẽ đi, nhưng em phải ở lại, không cần nói gì thêm, em đừng buồn nữa, cũng đừng khiến bố mẹ em phải đau lòng.”

Hai mắt Lâm Hiểu nhòe đi trong nước mắt: “Anh Trì…”

Phương Trì đột ngột nghiêng người nhích lại gần cậu, dồn hết sức lực cuối cùng ghé vào tai cậu nói khẽ: “Đừng làm họ buồn thêm nữa, bố em cũng đã đánh rồi, cơn giận có lẽ đã vơi đi nhiều, nhưng hãy để ông ấy nguôi ngoai thêm… Bây giờ em đi theo anh, cả đời này cũng đừng mong bước vào nhà được nữa, em bỏ được à?”

Lâm Hiểu cắn chặt môi, cậu không thể nói được nửa lời.

Bỏ được ư?

Đó là cha là mẹ đã nuôi dạy mình gần hai mươi năm, công dưỡng dục lớn hơn trời biển, hai tiếng cha mẹ này là cái cây ăn sâu bén rễ không thể lung lay nổi trong lòng cậu, bỏ là bỏ thế nào chứ?

“Anh đi trước, em ngoan ngoãn ở nhà đợi, đợi mấy bận bố em gần hết giận rồi thì anh lại tới.” Âm thanh của Phương Trì càng ngày càng nhỏ, dừng một hồi mới nói thêm: “Em, anh vẫn còn nhớ đấy, em… cũng không được quên, nhớ cả đời cho anh.”

Lâm Hiểu hoảng loạn gật đầu.

“Anh, chân run, giúp em một tay…” Phương Trì cười đầy yếu ớt và miễn cưỡng, nhưng đôi mắt đào hoa của hắn lại mang một thần thái khác, hắn giơ tay lên, Trương Viễn sững sờ, đoạn vững vàng đỡ được hắn, nâng hắn dậy khỏi mặt sàn.

“Sư phụ Lâm, trận đòn ngài đánh cháu này coi như để trút giận, nếu đánh chưa đã nghiền, ngài có thể gọi cháu bất cứ lúc nào ngài muốn, nhưng… vẫn là câu nói đó, ngài đừng làm khó Lâm Hiểu.”

“Có điều, trận đòn này cháu không nhận vô ích, con trai của ngài… cháu chắn chắn phải có được.”

Dù nội tâm có đang sóng cuộn biển gào thì Lâm Hữu Dư cũng chẳng còn sức lực để đáp lời nữa, ông im lặng hồi lâu, sau cùng cũng chỉ nhẹ nhàng lặp lại một chữ: “… Cút.”

Phương Trì nhấc tay xoa đầu Lâm Hiểu, đoạn bị Trương Viễn kéo đi, lê chân ra khỏi căn phòng.

Bóng lưng buồn thương lại cứng cỏi.

Phương Trì bước từng bước ra ngoài, ra khỏi nhà chính, bước qua cửa nhà, lực đè lên người Trương Viễn càng ngày càng lớn, kết quả là chưa kịp đi tới chỗ dừng xe thì hai đầu gối hắn bỗng mềm nhũn, “bịch” một tiếng quỳ sụp một gối xuống đất.

“Đệt!” Trọng tâm của Trương Viễn cũng bị kéo nghiêng theo hắn, anh hốt hoảng kêu: “Mày sao rồi? Đi nổi không?”

Mặt mày Phương Trì nhễ nhại mồ hôi, hắn nhắm nghiền mắt lắc đầu: “Đếch chịu nổi từ lâu rồi…”

“Anh phục mày rồi đấy, tình trạng của mình thế nào mày còn không biết à? Ông lão kia cầm gậy đánh đau tận thịt, đm mày cũng phải biết tránh một tí chứ! Gắng gượng chịu đựng à? Anh nghe nói dưới đòn roi là một đứa con ngoan, hay lắm, anh thấy hay ho lắm đấy- Của mày là dưới gậy gộc là một tấm chân tình à?” (thành ngữ)

“… Xàm ít thôi.” Phương Trì chậm chạp đáp lời, gắng sức đứng lên lần nữa, “Kia là bố của Lâm Hiểu… Với cả anh cũng phải biết em bị đánh là vì ai, ông đây tình nguyện… Đừng líu lo nữa, đưa em về nhà đi…”

Trương Viễn dìu Phương Trì đang nhắm nghiềm mắt hướng về phía đuôi xe, anh nhíu mày hét lên: “Về cái gì mà về, đi bệnh viện!”

Phương Trì lắc đầu: “Không được, đang lúc đầu sóng ngọn gió, không thể để CALM có bất kỳ tin tức bất lợi nào, ngộ nhỡ tới bệnh viện bị chụp mà không hay biết thì càng không ổn… Về thẳng nhà, tìm một bác sĩ tư đáng tin.”

Dù cho Phương Trì đã choáng váng tới mức thế giới đã quay mòng mòng, cơ thể đau nhức tới mức mỗi sợi thần kinh đều muốn đình công, thì tư duy và lý trí của hắn lại tuyệt nhiên không biến mất.

Trương Viễn thầm than trong lòng, nghĩ bụng cũng chỉ có đứng trước Lâm Hiểu và những chuyện liên quan tới cậu ta thì đội trưởng Phương mới có thể ngó lơ hai chữ “tỉnh táo”, khi ấy hắn điên cuồng, tới đâu hay tới đó, hoàn toàn mất lý trí.

Phương Trì tựa lưng vào ghế, được Trương Viễn đưa về nhà với tốc độ bàn thờ.

Cơn đau âm ỉ ở lưng dần trở thành đau rát dọc đường về nhà, một cảm giác nóng rát dai dẳng, cơn choáng đầu vẫn luôn tồn tại đến giờ càng thêm dữ dội, triệu chứng buồn nôn càng ngày càng nghiêm trọng sau trận “đánh vì tình” kia, Phương Trì nhắm nghiền mắt chịu đựng suốt chặng đường. Tới lúc vào nhà, chiếc áo Cashmere mỏng hắn đang mặc đã bị mồ hôi lạnh thấm tới ướt sũng, toàn thân như thể bị vớt từ dưới nước lên, bộ dạng vô cùng thê thảm.

Phương Trì nằm liệt trên giường, cơn buồn nôn kéo tới từng hồi, tinh linh tí hon nhảy múa vui sướng trước mắt thỉnh thoảng cũng xuất hiện cùng cảm giác ù tai. Cũng may bác sĩ tư mà Trương Viễn liên hệ đã chạy tới nhanh chóng, trợ thủ đi cùng còn mang theo dụng cụ kiểm tra chuyên nghiệp tại nhà.

Tình trạng thương tổn trên lưng của Phương Trì hiện tại không cho phép hắn thực hiện động tác có độ khó cao như c ởi quần áo, thế là bác sĩ chỉ đành cầm kéo cắt đôi lưng áo. Khoảnh khắc tấm lưng hoàn toàn “tr@n trụi” trước mắt mọi người, Trương Viễn không khỏi hít một hơi thật sâu, tới cả bác sĩ tư chuyên nghiệp cũng khẽ nhíu mày.

Tấm lưng mịn màng, đường nét rõ ràng của đội trượng Phương sưng phù lên hẳn một lớp, tới mắt thường cũng có thể thấy được. Những vết roi đỏ tía, đáng sợ giao nhau, một số vùng còn chi chít những chấm đỏ, hẳn là mao mạch bị vỡ gây nên tình trạng chảy máu dưới da, nhìn thấy mà giật mình.

Bác sĩ tư nhíu mày kiểm tra hơn nửa tiếng, cuối cùng nghiêm giọng nói: “Tình hình tương đối nghiêm trọng, diện tích vết thương quá lớn, nhưng mà…”

Phương Trì nhắm chặt mắt, khó chịu muốn phát điên, còn chưa kịp hó hé gì thì Trương Viễn đã hỏi lời trước: “Nhưng sao ạ?”

“Nhưng vừa rồi khi tôi kiểm tra thì phát hiện ra, những vết thương kia… dường như chỉ ở trên da, ngược lại xương cốt lại không vấn đề gì. Tất nhiên, dây chằng lưng đã bị tổn thương, nhưng thương tới mức độ nào thì không thể xác nhận chính xác được bằng phương pháp kiểm tra hiện giờ, tốt hơn hết là tới bệnh viện chụp cộng hưởng từ sẽ yên tâm hơn.”

Một suy nghĩ lóe qua đầu Trương Viễn: “Xương cốt… không bị tổn thương?”

Phương Trì nằm liệt giường, hàng lông mi khẽ run run, không biết nghĩ tới điều gì, khóe miệng hắn thoáng nở một nụ cười.

“Bằng kinh nghiệm của tôi và chuẩn đoán ban đầu, hẳn là không có vấn đề gì thật.” Bác sĩ nói, “Nhưng cho dù xương cốt không có vấn đề thì vết thương kia của cậu ta cũng đủ ghê gớm rồi. Tôi sẽ kê đơn cho cậu, cứ mua những loại thuốc đã ghi trên đơn, kể cả thuốc chống viêm tiệt trùng, thuốc bôi ngoài da cũng không được thiếu.”

Trương Viễn liên tục gật đầu đáp ứng.

Bác sĩ kê đơn, đưa cho Trương Viễn, đoạn nói: “Chuẩn bị mấy túi chườm đá y tế, trong hai mươi tư tiếng đầu phải chườm lạnh liên tục, hai mươi tư tiếng tiếp theo thì chườm nóng. Còn chính xác bao giờ khỏi thì phụ thuộc vào khả năng phục hồi và cả thể trạng của cậu ta. Nếu như được thì vẫn nên tới bệnh viện kiểm tra kỹ càng lại cho yên tâm hơn, nếu không tiện thì cũng có thể tới phòng khám tư của tôi, chỉ cần gọi điện báo trước là được.”

Trương Viễn bình tĩnh lại, sau khi tiễn bác sĩ đi liền gọi thẳng cho Tiểu Du, bảo cậu chàng nhanh chóng chạy qua nhà Phương Trì để làm bảo mẫu cho đội trưởng Phương trong mấy ngày này, đồng thời gõ nhanh các loại thuốc có trong danh sách ra để Tiểu Du tiện thể mua các loại thuốc cần thiết trên đường tới.

Trở lại giường, Trương Viễn liếc xéo đội trưởng Phương đang nhắm mắt làm ngơ giả chết sau một hồi mưa cuồng gió lốc, anh lẩm bà lẩm bẩm: “Mà lạ thật chứ? Bị thương tới mức này cơ mà, lúc nãy anh cũng tận mắt thấy ông lão Lâm kia xuống tay không phải độc ác bình thường đâu, đã thế rồi mà xương cốt lại không bị tổn thương một tí gì? Thằng này mày may tới mức nào vậy hả!”

“Không phải.” Phương Trì mở miệng, giọng rất nhẹ, “Sư phụ Lâm… cố ý.”

Trương Viễn không hiểu: “Cố ý là sao?”

Phương Trì cười cười, không đáp.

Xuất thân của sư phụ Lâm là gì, ông làm nghề mát xa xương khớp cả đời, dùng ngón nghề này để nuôi sống cả gia đình. Cần xuống tay nặng nhẹ ra sao, cần bị thương thế nào, vị trị xương cốt ở đâu,… căn bản không cần nhìn bằng mắt cũng đã nằm lòng.

Nếu dựa theo mức độ tức giận của sư phụ Lâm lúc đó, đánh tới xương cốt không phải vấn đề, mà đánh gãy cả một thân ngông nghênh của đội trưởng Phương cũng chỉ là chuyện trong vài phút.

Nhưng, bác sĩ đã nói rằng, Phương Trì chỉ bị thương ngoài da, xương cốt không bị ảnh hưởng, vậy lý do ở đâu?

Chỉ có một nguyên do-

Sư phụ Lâm già giơ cao đánh khẽ.

Dù đã không thể kìm nổi cơn giận, nhưng rất cuộc ông cụ cũng không thể nhẫn tâm.

Phương Trì thở dài một tiếng, cho dù đau muốn chết, nhưng không hiểu sao tâm trạng lại nhẹ nhõm hơn nhiều.

“Chậc… Bố vợ tương lai giơ cao đánh khẽ, đội trưởng Phương sẽ tiếp tục cố gắng, thành công được thì quá vui.”

Trương Viễn: “…”

Ngoan ngoãn làm bệnh nhân không được à, mở miệng ra làm gì?

Tác giả có lời muốn nói:

Sư phụ Tiểu Lâm: Anh Trì phải chịu khổ rồi!

Đội trưởng Phương: Cha vợ nhân nhượng mình!

19: Ờ hớ hơ hơ hơ ho… À thì là mà, đội trưởng Phương bị củ hành, sao không dưng tui lại không ngừng cười được nhỉ???

ps: Chọc trời rồi, cũng bị ăn đòn rồi, vụ này coi như xong, thật sự không ngược mà… Nên là [tác giả xin độc giả tặng quà trên TG] QAQ

Bình Luận (1)
Comment
Nguyen 1
Nguyen
Reader
6 Giờ Trước
Up, truyện này hợp với các bạn nữ đấy.
Trả lời
| 0