
Chương 60
Ơn nuôi nấng như trời bể, tình thân ấm nồng, có thể đâm thủng hết thảy!
Lâm Hiểu nhốt mình trong phòng, bỏ ăn bỏ uống suốt hai ngày trời, cũng chẳng chịu mở lần nào. Cho dù sư mẫu đứng đập cửa tới đỏ ửng cả tay cũng chỉ nhận được một câu nhẹ bẫng của Lâm Hiểu: “Mẹ, con không sao, mẹ cứ kệ con một mình đi.”
Thỉnh thoảng cũng sẽ do dự đáp: “Mẹ khuyên cha giúp con ạ, đừng để cha tức giận mãi… Mẹ cũng vậy ạ.”
Cõi lòng bà trào dâng nỗi xót xa.
Mặc dù bà cũng kinh ngạc, cũng lo lắng, không ngờ rằng một Lâm Hiểu trầm tính hiền lành, từ nhỏ đến lớn gần như chưa từng trải qua thời kỳ phản nghịch lại hết lần này tới lần khác coi trời bằng vung, khăng khăng muốn ở bên một người đàn ông; nhưng…
Bà có thể đồng cảm với người bạn già, nhưng cũng không thể không thương xót cho con trai.
Sư mẫu bê đồ ăn vừa hâm nóng lại đi, Lâm Hiểu ngồi bó gối trên giường, lưng tựa thành giường, đầu vùi vào lòng, nghe thấy tiếng bước chân ngày càng nhỏ dần của sư mẫu mà buông tiếng thở dài não nề.
Cậu chạm vào chiếc đoạn thoại đặt cạnh người, nhét hai bên tai nghe vẫn luôn treo trên cổ vào tai, đoạn ấn vào Wechat, lại phát đi phát lại đoạn ghi âm mà Phương Trì đã gửi cho cậu vào hôm qua, chỉ ngắn ngủi mấy từ.
“Anh không sao, chăm sóc bản thân, trấn an bố mẹ, đợi anh.”
Mà trước lúc ấy, từ sau hôm Phương Trì bị đánh, trong lúc bối rối hoảng loạn nhất, Lâm Hiểu đã từng gọi cho hắn vô số cuộc điện thoại, gửi vô số tin nhắn, nhưng tất cả đều như muối bỏ biển không một lời hồi đáp. Thật ra cậu cũng không cần một câu cam đoan hay một câu hứa hẹn để mình an tâm hơn, cậu chỉ muốn hỏi một điều, vết thương của Phương Trì sao rồi.
Nghiêm trọng lắm không, đau lắm đúng không?
Lần cuối cùng gọi cho Phương Trì thì cuộc gọi đã được kết nối, nhưng đầu kia điện thoại lại là giọng của Tiểu Du.
Tiểu Du đầy âu sầu nói với cậu: “Sư phụ Tiểu Lâm, anh Trì… không vấn đề gì cả, chỉ là chấn động não nặng thêm… Khụ, hai hôm nay hầu hết thời gian là uống thuốc rồi đi ngủ, ngủ cả ngày lẫn đêm. Bác sĩ bảo đây là phản ứng tự nhiên với thuốc trong quá trình trị liệu, nên cậu đừng có lo quá nhé… À thì, đợi bảo giờ ổng tỉnh thì tôi bảo ổng liên lạc lại?”
Lâm Hiểu biết Tiểu Du sẽ không cố ý lừa cậu về tình trạng của Phương Trì, nhận được thông tin hữu ích mà mình muốn, tảng đá trong lòng cậu rốt cục cũng rơi xuống, cậu chỉ đáp: “Không cần… Để anh Trì nghỉ ngơi cho khỏe đi, em… Em không có chuyện gì cần anh ấy phải trả lời điện thoại cả… Anh Tiểu Du, mấy nay anh vất vả rồi.”
Cậu thực sự không có ý định để Phương Trì tự thân gọi điện cho mình, cậu chỉ muốn xác nhận rằng, ngay từ đầu, Phương Trì đã cho cậu đáp án kiên định nhất.
Nhất là ngày bị tách ra đó, giữa hai người bọn họ không cần bất cứ lời an ủi cùng hứa hẹn dư thừa nào.
Hai người tâm ý tương thông, đã quyết định nửa còn lại là đối phương từ lâu, cho dù cả hai có cách nhau nghìn trùng thì hồn trong cõi mộng vẫn bên nhau, vẫn quấn quýt nhau.
Nhưng đương lúc Lâm Hiểu mơ màng nửa mê nửa tỉnh trải qua một đêm, cậu thực sự nhận được tin từ Phương Trì.
Thời điểm trả lời Wechat là ba giờ bốn mươi phút sáng.
Ngón tay Lâm Hiểu chạm vào màn hình, phát lại đoạn ghi âm kia một lần nữa, đáy mắt long lanh nước, nhưng khóe môi lại mỉm cười.
Anh Trì, em chờ anh.
Sư mẫu một tay bê bát, một tay bê đĩa thức ăn ra nhà chính. Dưới mái hiên bên bệ cửa sổ bằng đá, Lâm Hữu Dư nhắm mắt, tựa đầu trên ghế trúc, tay vẫn cầm chiếc radio bất ly thân, có điều không dò bất cứ kênh nào, chỉ nắm chặt trong tay, đầu ngón tay thô ráp vuốt v e thân máy, nhìn biểu cảm cũng không đọc được ông đang nghĩ điều gì.
Sư mẫu đặt bát đĩa trên bệ đá, ngồi xuống chiếc ghế bên kia bàn, liếc bạn già, đoạn buông tiếng thở dài.
Chiếc radio này là món đồ Lâm Hiểu mua cho Lâm Hữu Dư khi cậu kiếm được những đồng tiền đầu tiên nhờ vào việc mát xa cho khách.
Nghe thấy tiếng thở dài của người bạn già, đầu ngón tay đang ma sát radio của sư phụ Lâm đột ngột khựng lại, lâu thật lâu sau, ông trầm giọng hỏi: “Không ăn? Hay vẫn không mở cửa?”
Sư mẫu ậm ừ một tiếng từ cuống họng, không rõ nghĩ gì mà ửng hồng hai khóe mắt: “Ông nói xem… đứa nhỏ này bị dính phải thứ tà ma gì… hai hôm nay, đúng là nghiệp chướng mà…”
“Không ăn thì thôi!” Lâm Hữu Dư tức giận mắng: “Chết đói thì coi như tôi chưa từng nuôi nó!”
“Nói vớ vẩn gì đấy!” Sư mẫu đánh một phát lên đùi sư phụ Lâm, “Nó là con trai tôi đấy! Tôi nuôi nó sắp được hai mươi năm, trừ việc không sinh ra nó thì nó không khác gì con ruột của tôi, ông không nhận nó thì tôi vẫn nhận nó, ông không cần con thì tôi cần con! Ông có chết đói thì tôi cũng không để nó phải chết đói!”
Sư phụ Lâm – người có tay nghề mát xa điêu luyện nhưng cả đời chưa một lần xuống bếp: “…”
“Vậy bà muốn thế nào?!” Trố mắt một hồi, Lâm Hữu Dư vẫn không nuốt trôi được cục tức, “Nó cứng đầu như vậy để ép bà với tôi phải mềm lòng còn gì, chẳng lẽ tùy nó… với, với một thằng đàn ông… xằng bậy!”
Sư mẫu dùng ống tay áo lau đi khóe mi, xót xa nói: “Cũng không biết đứa nhỏ này nghĩ sao nữa… Sao cứ khăng khăng làm chuyện dại dột vậy? Không hiểu nữa… Nhưng tôi xót con trai tôi, nhìn nó thế này, chính tôi cũng thấy khó chịu…”
Lâm Hữu Dư: “Khó chịu thì bà nhắm mắt lại đừng nhìn nữa! Như tôi bị mù này, chả cần đau lòng!”
Sư mẫu nghe không lọt tai, lại giơ tay đánh cái “bộp” thật trầm. thật vang lên tay sư phụ Lâm già, “Ông không đau lòng à?! Ông không đau lòng thì ngồi cạnh cửa sổ dưới phòng con trai làm gì vậy?! Nắm chặt cái đài hỏng mà không nghe, ngồi đây như rình mò để trông ai đây hả, hả?!”
Sư phụ Lâm già: “…”
“Tôi…” Sư phụ Lâm già nhất thời cạn từ, bạn già gừng càng già càng cay, câu nào câu nấy làm mặt mũi ông nóng phừng phừng. Mãi sau, sư phụ Lâm già mới nặn được mấy chữ từ trong kẽ răng: “Radio… không hỏng!”
Sư mẫu lạnh lùng quý phái “hừ” một tiếng, không đáp lại.
Hoàng hôn buông xuống, khu vườn nhỏ tĩnh lặng như thể có thể nghe thấy ngọn gió lay làm khóm hoa kim quế rung rinh. Đôi vợ chồng già ngồi dưới mái hiên dưới phòng con trai, lặng thinh hồi lâu.
Không rõ bao lâu sau, sư mẫu dùng mũi chân đá đá giày bạn già, nhỏ giọng nói: “Ông nói xem… hai người chúng nó như thế này, gì mà muốn sống với nhau hết đời… giống như hai ta… Nó nói thật hay đùa vậy…”
Lâm Hữu Dư thở dài thườn thượt, “Không cần biết là thật hay đùa, chưa cần nói tới cả đời… Hai thằng con trai, chỉ nghĩ thôi cũng biết nước bọt của người đời có thể dìm chết hai chúng nó…”
Sư mẫu chầm chậm gật đầu, rồi lại nhẹ nhàng lắc đầu, từ tốn nói: “Cũng chỉ viện lý do thôi, nhưng mà… kể cả không phải hai người con trai, bấy nhiêu năm qua bé Hiểu còn nghe thiếu… những lời đàm tiếu như thế sao?”
Bàn tay đặt trên thành ghế trúc của sư phụ Lâm già khẽ giật giật.
Ánh mắt sư mẫu trôi vào xa xăm, nhìn cánh cổng sắt lớn phía trước vườn hoa, tựa như đang rơi vào một vùng ký ức nào đó, tự trả lời mình: “Thằng nhóc mù, không nhìn được, theo cha mẹ xem cửa hàng, mẹ nó què, cha nó lòa, nhà ba người đụng vô tường nà.”
tụi nít quỷ nó đọc vè vần đuôi, mình sửa lại một chút để vần hơn, bản gốc câu cuối là: nhà ba người đụng vô tường lớn
“… Có nhớ không? Hồi bé Hiểu con nhỏ, quanh nhà có mấy đứa trẻ chạc tuổi nhau ngày nào cũng quây quanh cửa hàng rồi la ó vào trong nhà. Lúc đó cửa hàng mát xa vừa mới mở, hai chúng ta cả ngày cặm cụi vào công việc, nếu lần đó tôi không vô tình nghe được và cầm chổi đuổi đánh chúng nó, ai mà biết chúng nó lại hư tới thế, suốt ngày trêu chọc bé Hiểu bằng những lời đó… Nhưng con tôi… nhưng nó chưa hề đề cập với chúng ta một lần nào…”
Hai mắt sư mẫu nặng trĩu nước mắt, khóe miệng lại mỉm cười, những nếp nhăn của tuổi già hằn trên khuôn mặt bà, sự đau lòng và xót xa đã hiện rõ qua nét mặt, “Bé Hiểu từ bé đã nghe lời, kể cả sau này nghe lời ra tiếng vào nhiều, biết mình không phải con ruột của chúng ta cũng chỉ rúc vào chăn tự khóc cả đêm, ngày hôm sau… Ông còn nhớ thằng bé nói gì với hai ta không?”
“… Nhớ chứ.” Lâm Hữu Dư mở to mắt, trong mắt ông cũng lấp lánh những giọt lệ già cỗi. “Nó cầm tay hai chúng ta, nó bảo, “Cha, mẹ, chúng ta là một gia đình, cha con bị mù, con cũng không nhìn được, đây là do máu mủ của con, con giống như cha con, nên nhà ba người chúng ta là ruột thịt, trong số mệnh đã ghi duyên phụ mẫu, không một ai có thể thay đổi được.””
Sư mẫu gật gù, “Năm đó nó mới sáu tuổi đầu.”
Sư phụ Lâm già không đáp, ông rơi vào một trạng thái trống rỗng quỷ dị, không thể giải thích.
Sư mẫu nói tiếp: “Lại nói nữa, chưa cần nhắc tới việc bé Hiểu có ý với đội trưởng Phương, cũng chưa cần biết hai đứa là con trai… Nói hai ta đi, một nam một nữ sống với nhau hơn nửa đời người, hai ta còn nghe thiếu mấy lời đàm tiếu sao? Một người mù một người què, đi tới đâu chẳng nghe thấy vài tiếng xì xào sau lưng của người đời? Ông không nhìn được, không biết được những ánh mắt đám người đó nhìn chúng ta, nhưng tai của ông thính mà, nhìn không được, chẳng lẽ cũng không nghe được sao?”
“Vậy nên, không cần quan tâm bé Hiểu sau này tìm một cô gái để chịu đựng cùng, hay là cô đơn sống hết đời, những lời đàm tiếu của người khác nó cũng chẳng trốn tránh được… Nếu đã vậy-”
Sư mẫu dừng lại, quay sang phía bạn già, sau đó chậm rãi vươn tay nắm chặt bàn tay thô sần của sư phụ Lâm, siết thật mạnh, chẳng rõ là muốn cho mình một sức mạnh nào đó, hay là muốn lấy được một chút xót xa đồng cảm từ người bạn già của mình: “Nó với một cô gái ở bên nhau, cô độc sống hết đời, hoặc là… ở bên một người con trai, có gì khác nhau à?”
Sư phụ Lâm im lặng rất lâu, thật lâu sau mới đáp lại cái nắm tay của sư mẫu, vỗ vỗ đùi mình, nói: “Tôi hiểu đạo lý ấy, nhưng… ở bên một thằng con trai, nó lấy cái gì ra để bảo vệ cuộc đời nó? Nói không chừng hai đứa nó chị bị quỷ ám tạm thời thôi, ngộ ngỡ ngày nào đó tên họ Phương lật lọng, quay đầu đi sinh con đẻ cái với phụ nữ, vậy con trai của chúng ta phải làm sao?”
Sư mẫu cũng khựng lại, rồi hỏi: “Ông cảm thấy cậu đội trưởng Phương đó… là người ăn chơi qua đường à? Tôi lại thấy… không giống vậy…”
Lâm Hữu Dư nghẹn họng.
Thực sự thì ông không phản bác được quan điểm này của bạn già.
Từ lần đầu gặp mặt cho tới bây giờ, Phương Trì luôn thể hiện rõ ràng tính tình và lối ứng xử được giáo dục kỹ càng của mình. Hắn tôn trọng người khác, lịch sự lễ phép, cẩn thận chu đáo, không cần biết là đối với Lâm Hiểu hay là đối với hai lão già này, hắn hoàn toàn đối đãi như thể… là ruột thịt của mình.
Càng không cần nhắc tới… hai hôm trước, hắn còn vì Lâm Hiểu hứng chịu đòn roi từ ông.
Mà nghe nói lúc ấy Phương Trì còn chạy từ bệnh viện tới, còn bị chấn động não vì tai nạn…
Cho dù sư phụ Lâm già có không muốn thì vẫn phải thừa nhận rằng- Cho dù đó không phải là một thằng con trai mà là vợ mình thì cũng chẳng có mấy người có thể làm được tới mức ấy.
Lâm Hữu Dư thở dài một tiếng, đành giãn bớt cơ mặt ra: “Vậy ý bà là gì? Mặc kệ chuyện này, rồi… cứ tùy chúng nó? Ai dám đảm bảo cuộc sống sau này của nó sẽ bình yên hay giông bão đâu?”
“Chính ông cũng bảo là không ai dám đảm bảo mà.” Sư mẫu đáp: “Nhưng tôi biết rằng, nếu bây giờ lại cưỡng ép tiếp thì con trai tôi sẽ ngã quỵ thật.”
“Lại nói, ông đừng có thấy bé Hiểu đó giờ ít nói mà lầm, nó có chính kiến tới mức nào chẳng lẽ ông không biết à? Những chuyện nó đã quyết định rồi… như trước đó nó ép mình phải sinh hoạt giống một người bình thường, hoặc là chuyện lúc nó học trung học phổ thông, hoặc là một lòng một dạ muốn thi đại học, nó ăn nhiều khó nhiều khổ, nhưng nó có từng rút lui chưa?”
Lâm Hữu Dư hồi tưởng lại những ngày tháng ấy, chầm chậm lắc đầu.
“Nên ông cũng không ép được nó đâu.”
“Nhưng…” Sư phụ Lâm nhíu mày, giãy dụa một lần cuối, “Hai đứa con trai… chuyện này quá tà ma, không thể như thế…”
“Sao lại không nữa?” Sư mẫu đấm đấm mấy cái vào đùi sư phụ Lâm già: “Hôm đó bé Hiểu cũng nói rồi mà, gì mà đồng tính dư đào… Ông nghe bình thư, lúc nghe thấy cái tích Hán Ai Đế cắt ống tay áo, ông cũng thấy vui còn gì? Sao nào- Hoàng đế của quá khứ thì được, người trẻ tuổi bây giờ thì được, tới con trai mình thì không được, đúng không?”
Lâm Hữu Dư: “…”
Trách mình đã cười quá sớm.
“Đồng…” Sư mẫu khựng lại, câu từ đến miệng lại bị nuốt trở vào, cho dù bà có thể tự thuyết phục mình, cũng có thể ra chiêu phản bác lại người bạn già, nhưng muốn nói ra bốn chữ “đồng tính luyến ái” mà người đời giữ kín như bưng này, nhất là nó có liên quan tới con trai của mình, rốt cuộc bà lão già vẫn còn thấy hơi miễn cưỡng.
Sư mẫu ngừng một nhịp, dằn xuống những cảm xúc kỳ dị trong lòng rồi nói tiếp, cố gắng né tránh bốn chữ kia: “Mặc kệ thằng bé thích nam hay nữ, mặc kệ thằng bé muốn sống cả đời này thế nào, muốn sống với ai, sống thành thế nào, con tôi vẫn là con tôi, kể từ ngày tôi ôm nó ở trước cửa bệnh viên mắt, trong người nó đã chảy một nửa dòng máu của tôi, mặc kệ người khác nói thế nào, con tôi tôi xót.”
Lâm Hữu Dư nắm tay bạn già, nhè nhẹ vỗ lên chân mình, dường như sự rối bời đã mọc đầy trong lòng ông, nhưng rốt cuộc vẫn là không đành lòng, bất đắc dĩ nói: “… Thằng bé cũng là con tôi.”
Sư phụ Lâm già thở dài một tiếng, thương lượng với bạn già một cách miễn cưỡng: “Không thì… hai hôm nữa… gọi, gọi cái, khụ… gọi Phương Trì tới nhà, tôi lại dò hỏi rõ ràng hơn?”
Sư mẫu ngẩn người, lập tức nghe ra ẩn ý rồi nổi sùng: “Đến nhà thì đến nhà, ông đừng có mà đánh người ta!”
Lâm Hữu Dư đỏ mặt tía tai: “Tôi…”
Sư mẫu: “Ông làm sao?!”
Lâm Hữu Dư: “… Không làm sao hết, biết rồi!”
Tức là suy nghĩ cả ngày trời vẫn là tôi mất nhân tính từ trong ra ngoài?!
Tôi mà thế thật thì cái thằng khốn nạn thông đồng với con trai tôi đã bị vỡ trứng từ lâu rồi! (đoạn nì chơi chữ vương bát đản – vỡ)
Hừ!
Sư phụ Lâm già hất phăng bàn tay vẫn đang nắm chặt của bạn già, mặt mày rất không vui đứng phắt dậy. Sư mẫu vội hỏi: “Ông tính làm gì!”
“Đưa cơm!” Sư phụ Lâm già xoay người tìm tòi một hồi ở bệ đá bên cạnh, chạm được vào hai chiếc bát sư mẫu vừa đặt xuống thì run run bưng lên, há mồm chê bai: “Tôi làm cái gì thì bả chả cằn nhằn tôi! Có mỗi bát cơm cũng không mang vào được- Để tôi đi, xem xem nó có dám không ăn nữa không!”
Sư mẫu: ……”
Ông cũng giỏi quá nhỉ!
Bấy giờ, một chiều hoàng hôn bình thường hai ngày sau khi Lâm Hiểu bất ngờ công khai với gia đình, hai ông bà lão cả một đời chưa từng rời khỏi sân vườn nhỏ này, nửa đời người chông chênh hỗn loạn, cả hai bầu bạn và an ủi nhau, hoàn thành một lần tự khuyên bảo mà gần như không thể thực hiện lại. Đặt trong tư duy truyền thống cố hữu của họ, dù có bị coi là mối quan hệ không thể tưởng tượng nổi cũng được, bị nhận định là cảm xúc lệch lạc cũng chẳng sao, cứ như thế, mọi thứ bị hai ông bà lão lặng lẽ giấu vào chiếc hộp gỗ chôn vùi dưới đáy lòng.
Cũng không phải tư tưởng của hai người họ đột ngột cấp tiến lên, bao dung lên, họ cũng chẳng đổi mới và lật đổ nhận thức về thế giới trong tâm trí họ trong hai ngày này. Những chuyện như vậy, nếu đặt vào người khác, có khả năng họ vẫn không thể nào tiếp thu như ban đầu. Nhưng mà “người khác” đó không phải người khác, đó là đứa con trai họ đã yêu thương gần hai mươi năm.
Bởi vì phần yêu thương ấy, họ nghiến răng, lặng im hoàn thành cuộc hòa giải lặng lẽ với thế giới kỳ quái này giữa những năm tháng còn lại của số phận.
Cũng không có giải pháp gì đặc biệt để “phá giải”, con mình mình đau, chỉ vì yêu nên thế thôi.
Đã giống bọn họ đều thương yêu Lâm Hiểu, vậy… vậy thì thêm một người cũng tốt, còn là nam hay là nữ-
Cứ mặc thế đi, chẳng lẽ còn định phẫu thuật?
Bên ngoài phòng Lâm Hiểu, sư phụ Lâm già bưng đồ ăn sư mẫu hâm lại trong tay, nhấc chân đá hai cái vào cửa phòng, tâm trạng rất tệ gào to: “Mở cửa!”
Trong phòng, trên giường, Lâm Hiểu đột ngột nghe thấy giognj của ông, cả người như bị điện giật run lên bần bật, sau đó cậu gằn cuống họng đã khô khốc khàn đặc, nhẹ giọng hỏi: “Cha?”
“Vớ va vớ vẩn!” Khí thế sư phụ Lâm già như hùng như hổ, “Không phải cha anh thì ai vào đây nữa? Mới qua được hai ngày mà tới giọng của ông đây cũng không nhận ra? Mở cửa, nhanh cấy chân lên!” (麻溜 phương ngữ vùng phía nam)
Lâm Hiểu cắn cắn môi, đáp: “… Con sợ cha thấy con sẽ tức giận ạ…”
“Còn tôi thì rất muốn thấy anh đấy, nhưng tôi cũng phải tự có khả năng để làm chuyện đó chứ!” Lời nói của sư phụ Lâm già vẫn chói tai như cũ, ông không nhịn được xúc động: “Nhanh lên! Vừa hay anh không nhìn thấy tôi tôi cũng không nhìn thấy anh, hai ta không ai thấy ai đỡ phải phiền lòng!”
Lâm Hiểu thở dài, chậm chạp rời khỏi giường, xỏ giày ra mở cửa, nhưng trong hai ngày ròng không nạp bất cứ thứ gì vào người, thể lực đã tiêu hao tới giới hạn, hai cẳng chân cậu run lẩy bẩy, nên dù khoảng cách từ giường tới cửa chỉ tốn mấy bước chân, cậu cũng phải di chuyển cực kỳ chậm chạp.
Cửa mở ra, thứ ập đến đầu tiên là mùi cơm chín, hốc mắt Lâm Hiểu bỗng cay xè, giọng nói cũng bất ổn theo, há há miệng, cất tiếng gọi: “Cha…”
Sư phụ Lâm già nhấc chân vào nhà, bước tới trước bàn sách của Lâm Hiểu, mũi chân đá phải chân bàn mới dừng lại, đặt “cộp cộp” hai chiếc bát to trong tay xuống bàn, ra lệnh: “Ra ăn cơm, ranh con lớn đầu còn bày trò tuyệt thực, tính làm ai không chịu được đây?”
Lâm Hiểu đứng cạnh cửa, ngón tay chọc vào khe hở trên ván cửa, đáp lời: “Không phải tuyệt thực, cũng phải phải cố tình khiến cha và mẹ khó xử ạ… Con, con không có mặt mũi để nhìn cha mẹ…”
“Đợi tới lúc anh hành hạ bản thân tới mức nguy hiểm tới tính mạng, không ai dưỡng lão cho tôi và mẹ anh mới thực sự là không có mặt mũi gặp chúng tôi.”
Lâm Hữu Dư lần ra giường Lâm Hiểu ngồi xuống, ông thở dài, giọng điệu thoáng nhẹ đi: “Qua đây đi, ăn cơm trước… Hai người chúng ta… tán chuyện?”
Lâm Hiểu im lặng hồi lâu, biết không thể né tránh, liền gật đầu, ngồi xuống ghế cạnh bàn.
Khẩu vị của Lâm Hiểu và sư phụ Lâm từ trước giờ vẫn thiên nhạt, qua nhiều năm, sư mẫu lúc nấu nướng cũng quen nêm nếm ít muối. Mà giờ đây khi Lâm Hiểu lại được ăn món ăn sư mẫu làm, cậu chỉ thấy rằng cậu đã thực sự được nếm thử món ngon nhất thế gian. Cậu có tài đức gì mà may mắn tới thế, dù đã gây ra họa bất trung bất hiếu với đôi vợ chồng già mà cậu vẫn có thể được ăn thêm một bữa cơm nhà mà sư mẫu tự tay làm lần nữa.
Lâm Hiểu kiềm chế cơn nghẹn ngào ở cuống họng, cậu không dám lên tiếng, chỉ biết gục đầu và từng miếng cơm vào miệng.
“Ăn từ từ thôi.” Sư phụ Lâm già nghe thấy động tĩnh của con trai, ung dung nói, “Dạ dày bị bỏ trống hai ngày, ăn nhanh như vậy không chịu nổi đâu.”
“… Dạ.” Lâm Hiểu kiềm chế không khóc, gật đầu loạn lên.
“Anh…” Lát sau, Lâm Hữu Dư đoán chừng Lâm Hiểu đã ăn được hòm hòm mới hỏi, “Anh với cái thằng… Khụ, với cậu kia, hai anh… Ầy…”
Sư phụ Lâm già nói được một nửa, tự dưng khựng lại không biết nên nói tiếp thế nào.
Chuyện thế này, một lão già mù như ông biết hỏi làm sao đây?
Nếu đôi phương là một cô gái thì không nói làm gì, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn là một thằng ranh con đầy đủ phụ tùng hệt thằng con mình!
Bực cả mình!
Lâm Hiểu đặt đũa xuống, lần sờ hộp giấy trên bàn sách, rút một tờ để lau miệng, đoạn vo viên tờ giấy nắm trong lòng bàn tay, cậu quay mặt về hướng của Lâm Hữu Dư, hạ giọng nói: “Cha, cha muốn nói gì cứ nói ạ, cha hỏi gì con cũng đều đáp hết.”
Sư phụ Lâm già nhíu mày, tự cho mình một khoảng dài để ổn định tâm lý, hồi sau thử dò hỏi: “Hai đứa… thực sự chuẩn bị, chuẩn bị đầy đủ rồi?”
Lâm Hiểu lặng thinh, cậu không dám chắc hiện tại nếu trả lời là “vâng” có thể khiến cha mình càng buồn bã hơn không, hoặc là… càng đau lòng thêm không, nhưng cậu vừa nói rằng, dù ông ấy hỏi gì cậu chắc chắn sẽ ăn ngay nói thật.
“Cha.” Hầu kết Lâm Hiểu nhúc nhích, thả nhẹ âm thanh thử dò hỏi: “Nếu con nói thật thì cha có thể không tức giận không ạ?”
Sư phụ Lâm khẽ giật mình, hiểu rồi, đây là một đáp án khẳng định.
Chuyện tới bây giờ, mắng cũng mắng rồi, đánh cũng đánh rồi, nếu giờ ông lại tức giận nữa thì có tác dụng gì?
Lâm Hữu Dư thở dài, từ tốn cất lời: “Bé Hiểu, chuyện này… cha với mẹ con đều là những kẻ đã chôn nửa người xuống đất, bây giờ con để hai lão già này bất thình lình thừa nhận con trai mình muốn ở cùng với một người con trai… đúng là làm khó chúng ta rồi…”
“Con biết.” Cuống họng Lâm Hiểu vô cùng đau rát, giọng nói cũng buồn bã theo, “Tại còn mất nết, chọc tức cha và mẹ ạ… cũng, cũng hù dọa hai người…”
Sư phụ Lâm già bật cười thành tiếng, lời nói ra thoáng mùi tang thương: “Hù dọa thôi chưa đủ… trông gió trông mưa hơn nửa đời người, có chuyện gì chưa trải qua đâu, mà là…”
“Không tiếp thu được.” Lâm Hiểu tự trả lời: “Con hiểu ạ, không chỉ riêng cha… mà, mà chính con cũng không nghĩ rằng sẽ rẽ tới bước đường này.”
“Thế con…”
“Cha.” Lâm Hiểu cất tiếng gọi ông, giọng điệu buồn bã nhưng không thể che giấu được vấn vương, “Thế nhưng, ngay từ khi còn chưa tới bước đường đó, con đã thích anh ấy, con chỉ không biết đến mà thôi, tưởng rằng chỉ là quen thuộc, là ỷ lại, là tin tưởng, nhưng… chờ tới lúc nghĩ rõ ràng con mới phát hiện ra, hóa ra tất cả những điều ấy- khi chồng chất lên nhau chính là tấm lòng của con.”
“Cha, hôm nay con nói những điều này với cha, cha lại dùng gậy đánh con một trận cũng được ạ. Nhưng con không thể lừa gạt cha, cũng không thể che giấu lương tâm nói dối để cha và mẹ không lo lắng, đổi giọng bảo không phải được ạ.”
Lâm Hữu Dư rũ mi chớp mắt, lặng lẽ thở dài.
“Con… con thích Phương Trì, thích con trai, cũng chính là kiểu người mà người đời nói là đồng…” Lâm Hiểu nói đến đây bỗng khựng lại, biết mấy từ này sẽ xát muối vào miệng vết thương của sư phụ Lâm già liền cố nuốt trở vào.
Không ngờ rằng, Lâm Hữu Dư buông thõng hai bờ mi, sau một hồi im lặng liền thẳng thắn nói: “Đồng tính luyến ái, đúng không?”
Lâm Hiểu ngẩng phắt đầu.
Bàn tay sư phụ Lâm già đặt trên đùi bất giác vuốt v e, cọ sát vải quần: “Chuyện này… cha hiểu, cha chỉ muốn hỏi một điều, trước cái tên họ Phương này, con…”
Lâm Hiểu hiểu ý ông, cậu lắc đầu đáp: “Không ạ, con không có… để ý người con trai nào khác ạ.”
“Con chỉ thích một mình anh ấy.”
Chỉ thích người này.
Lâm Hữu Dư lại im lặng, rồi không nhịn được cơn ê răng: “Khụ… Về vụ này thì giống cha anh đấy.”
Lâm Hiểu sững sờ, sau đó, trên khuôn mặt cậu, qua nhiều ngày, cuối cùng cũng lộ ra một niềm vui từ tận tâm khảm.
“Dạ, con cũng giống cha ạ.”
Nghe thấy con trai bật cười sau nhiều ngày buồn bã, cõi lòng sư phụ Lâm già rối bời khó tả, nhất thời ông không biết mình nên vui hay nên buồn, cả hai im lặng hồi lâu, đoạn ông bất ngờ nói: “Ờ thì, con… con nói với cái cậu Phương Trì kia một tiếng, bảo hai ngày nữa nếu vết thương của hắn tốt lên, có thể cử động được thì… thì bảo hắn sang một chuyến, có mấy lời, tôi với vai trò người làm cha, muốn tự mình nói với hắn.”
Lâm Hiểu ngơ ngác, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, lúc ngộ ra ý của ông thì lòng cậu như dậy sóng, lẩm bẩm hỏi: “Cha… cha nói là… Cha, chẳng phải cha…”
Cơn sóng dữ trong lòng biến thành vui mừng dữ dội, Lâm Hiểu hoàn toàn câm nín.
“Tôi cái gì mà tôi?” Lâm Hữu Dư không cam lòng nói: “Anh thực sự cho rằng tôi không có nghe thấy thằng nhãi kia thì thầm gì vào tai anh mấy ngày trước lúc sắp đi à?… Rồi cái gì mà chờ tôi với mẹ anh hết giận thì lại mò tới? Rồi hắn định tới làm sao, định xông vào nhà cướp người à? Dám à! Có tin tôi lại cầm gậy đánh cho hắn cút thẳng ra ngoài không hả?!”
Lâm Hiểu nói không nên câu, cậu cắn chặt môi vội gật đầu: “Con tin, con tin!”
Lâm Hữu Dư đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Lâm Hiểu, nghiêm nghị nói: “Thêm nữa, tôi là cha anh! Chuyện cả đời của con trai tôi, tôi làm người lớn chẳng lẽ không nên kiểm tra một chút à?!”
“… Dạ nên ạ!” Lâm Hiểu không kiềm chế được nữa, nước mắt lặng lẽ tuôn ra như mưa, cậu thở hổn hển mấy hồi, rốt cuộc không kiềm chế nổi cơn nghẹn ngào, đoạn đứng bật dậy tiến về phía trước, ôm chặt ông lão, run run gọi-
“… Cha!”
Tất cả ân tình chất chứa trong một tiếng gọi khàn đặc ấy.
Từ thuở ấu thơ thiếu ăn thiếu mặc tới khi thành niên trưởng thành cao lớn hơn bố già, người một nhà bọn họ, cho tới bây giờ máu chảy một dòng, lòng người nối lòng người.
Ơn nuôi nấng như trời bể, tình thân ấm nồng, có thể đâm thủng hết thảy!
Tác giả có lời muốn nói:
Đội trưởng Phương: Con cảm ơn cha, cảm ơn mẹ!
Sư phụ Tiểu Lâm: …
Mười chín: Khụ khụ, thú thật một chút, từ hồi viết câu chuyện này tới giờ, thật ra không có nhiều phân đoạn khiến tui cảm động đâu, tới mức rơi nước mắt luôn: một đoạn là buổi sáng mà anh Trì và sư phụ Tiểu Lâm ở bên nhau, Lâm Hiểu lần đầu tiên “nhìn rõ” dáng vẻ của Phương Trì; đoạn còn lại chính là chương hôm nay… Không giấu gì mọi người, khi viết tới những chữ cuối cùng của chương này, tui đã tự làm mình cảm động QAQ…
Editor: Em củn zị, đọc đoạn hai ông bà tâm sự với nhau mà rưng rưng lun á. Mấy bữa rồi hay bảo là truyện vẫn còn drama lắm, nhưng thực ra bi kịch lớn nhất của hai người này là không được phụ huynh chấp nhận mà. Họ có thể sẽ không chia tay vì việc này, nhưng mà Lâm Hiểu chắc chắn sẽ không chịu được cảnh cha mẹ em buồn lòng mãi. Nói chung vượt qua là vượt qua rồi hehe, được cha mẹ chấp thuận, sau nì có sóng gió chi cũng đâu hề hấn gì. Còn một chương nữa về phía gia đình Phương Trì nhé.