
Chương 61
Lâm Hiểu, Phương Trì, rất đăng đối.
Cuộc sống của Phương Trì trong mấy ngày này gần như không phân nổi ngày đêm. Hai ngày đầu, cơn choáng đầu khiến hắn có thể biểu diễn một bài Túy Quyền ngay tại chỗ bất cứ lúc nào, mà đánh xong thì vẫn sẽ lăn đùng ra nôn ọe, lại thêm vết thương ở lưng nhức xuyên ngày đêm, đội trưởng Phương coi thuốc giảm đau và thuốc tiêu viêm như cơm bữa, uống thuốc xong thì đỡ hơn, uống xong lại lăn ra ngủ.
Thú thật là hắn phải nằm sấp, không thể nằm bình thường được, cũng không thể quay nghiêng quay ngả, mà dù giường có mềm có êm tới mức nào thì chỉ cần hơi ma sát với vết thương một chút thôi cũng khiến hắn đau tới toát mồ hôi lạnh, tỉnh giấc ngay lập tức.
Cứ ngủ mơ hồ như vậy mất vài hôm, triệu chứng của chấn động não đã biến mất nhiều, vẫn còn hơi váng đầu nhưng ít nhất đã không còn buồn nôn mắc ói nữa.
Chạng vạng tối, ánh hoàng hôn cuối trời rải đầy ban công phòng ngủ, Phương Trì mơ màng mở mắt, nằm nghiêng đầu bên gối mất mấy giây để tỉnh táo lại, đoạn vươn tay cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên nhìn đồng hồ, đã hơn 7 giờ tối.
Đội trưởng Phương chậm rãi ngồi dậy, gãi gãi mái đầu rối bù vì ngủ, vừa định cất giọng gọi Tiểu Du đã trầu trực ở nhà mình mấy ngày nay thì đột ngột khựng lại.
Hắn nghe thấy trong phòng khách cạnh phòng ngủ tầng hai có tiếng trò chuyện khe khẽ vang tới.
Phương Trì nhíu mày xuống giường, mò ra cửa thăm dò, đoạn sững người ngay tại chỗ.
Trên ghế sô pha ngoài phòng khách tầng hai, bố Phương mẹ Phương chẳng rõ đại giá quang lâm từ bao giờ, vừa nghe thấy tiếng bước chân liền đồng thời ngẩng đầu lên nhìn.
Phương Trì hạ miệng run run hồi lâu, rồi nuốt một ngụm nước bọt vốn không tồn tại, hỏi: “Bố, mẹ, sao bố mẹ lại tới?”
Hai vợ chồng đều chưa quá năm mươi, nhưng dáng người, khí chất lại như đương vào tuổi xây dựng sự nghiệp, một người thì điềm tĩnh nho nhã, một người thì xinh đẹp động lòng người.
Phương Thừa Quân nhìn khuôn mặt tuấn tú của con trai gầy gò và xanh xao hơn hẳn mấy bức ảnh trên tin tức liền cười nhạo: “Nghe nói đội trưởng Phương bị chấn động não, tới nhìn thử xem anh có bị ngốc hay không.”
Thấy ông chồng của mình nói vậy, Kiều Sương giương đôi mắt đào hoa cong cong trông giống hệt Phương Trì lên, nở một nụ cười lấp lánh xinh đẹp: “Vẫn còn ổn, còn nhận được bố mẹ nghĩa là đầu óc vẫn bình thường, nhưng không ngờ lần này
hai chúng ta tới lại có thu hoạch ngoài ý muốn.”
Đầu lưỡi Phương Trì đảo nhẹ qua răng nanh, hướng ánh nhìn lạnh lùng về phía Tiểu Du đang lúi húi bưng trà rót nước cho vợ chồng họ Phương.
Tiểu Du tiếp nhận ánh mắt tử vong đăm đăm của đội trưởng Phương, cậu chàng đặt bình trà xuống, hai tay vô thức chà xát vào mép quần, cười khan nói: “Không phải em… Anh Trì, em thực sự không hề mồm mép tép nhảy, chỉ là mấy món này-” Tiểu Du duỗi ngón tay, chỉ về phía tủ thấp đang bày la liệt đủ loại thuốc, lúng túng nói: “Là tụi nó bán đứng anh…”
Phương Trì đảo mắt về phía tủ thấp, thầm thở dài một hơi.
Thuốc tiêu viêm, thuốc giảm đau, thuốc mỡ thúc đẩy lưu thông máu và làm tan máu bầm…
Còn di chứng tệ hại của chấn động não tuy vô cùng khó chịu nhưng may cái là không cần uống thuốc, cùng lắm là uống ít thuốc trợ ngủ, sau đó nghỉ ngơi là được, mà những loại thuốc này… Nhìn sơ chính là tổ hợp “cần thiết trị ngoại thương”…
Thôi vậy, bố mẹ tới tận đây rồi, không lừa được nữa thì khỏi chống cự là được.
Phương Trì lê bước ngồi xuống ghế sô pha cạnh bàn trà, cách bố mẹ mình một khoảng, đôi bên giương mắt nhìn nhau.
Hai giây sau, Kiều Sương nhìn con trai mình, khóe môi chầm chậm cong lên.
Phương Trì đột nhiên nhìn thấy nụ cười quá đỗi dịu dàng của mẹ: “…”
Tới số rồi.
Thật vậy, Kiều Sương nâng cốc trà trước mặt lên nhấp môi, bà mỉm cười, thong dong nhìn con trai: “Đội trưởng Phương thật có tiền đồ quá, bị đụng xe, bị thương, nằm nhà váng đầu mất mấy ngày nhưng không nói một tiếng nào với bố mẹ? Anh nói xem, tôi nên khen con trai tôi mạng cứng, hay là nên khen anh cà cuống tới chết vẫn còn cay đây?”
Phương Trì rũ mắt, đều đều đáp: “Chuyện không nghiêm trọng, con không muốn bố mẹ phải lo lắng nên không nói.”
Phương Thừa Quân cười lạnh: “Không muốn chúng tôi lo lắng hay là thấy mất mặt quá nên nói không xong? Trước ở nhà anh cứng lắm cơ mà, sao vừa ra khỏi cửa nhà họ Phương thì hết bị đụng xe tới bị đánh thế, sao vậy, chẳng phải đội trưởng Phương là minh tinh đương nổi tiếng mà, chẳng lẽ thuê một vệ sĩ bên người cũng không thuê nổi à? Bị bệnh nhưng không đi bệnh viện, lại đi mua mấy thứ thuốc thường dùng ở nhà thuốc rồi để trợ lý thoa thuốc mỡ cho… Thế cái khí thế không sợ trời không sợ đất của anh lúc đóng sập cửa ra khỏi nhà đâu mất rồi?”
Phương Trì trút tiếng thở dài mệt lòng: “Bố, bố đừng nói như kiểu con đang trong thời kỳ phản nghịch nên mới bỏ nhà ra đi chứ? Hồi đấy con bị bố đuổi ra khỏi nhà mà ạ?”
Phương Thừa Quân hừ cười, vặn lại: “Thế tại sao tôi lại muốn đuổi thằng con trai duy nhất của mình ra khỏi nhà? Anh đã làm gì có lỗi với nhà họ Phương chúng tôi à?”
Phương Trì: “…”
Phương Phương hội ngộ, lão Phương toàn thắng.
Kiều Sương vỗ nhẹ lên mu bàn tay chồng, nụ cười càng nhã nhặn dịu dàng hơn: “Đừng giận mà, mọi chuyện đi qua từ lâu, đâu đáng để nổi giận đâu? Lại nói, hồi ấy con trai chúng ta đâu có gây ra rắc rối gì nghiêm trọng đâu, chẳng phải chỉ là biết hai ta không đồng ý cho nó chơi nhạc nên đã đổi nguyện vọng đại học hai ta sắp xếp trước rồi đi du học thôi mà? Vốn hai ta đang chờ đợi một nhà hoạch định tài chính quốc tế đã học hành thành tài trở về, ai mà ngờ lại nghênh đón một nhạc sĩ đã hoàn thành xong xuôi việc học về nước đâu… Đội trưởng Phương khiến chúng tôi bất ngờ quá, cũng không bất ngờ vừa đâu, giờ nhớ lại tôi vẫn cảm thấy… vô cùng xúc động.”
Phương Trì: “…”
Đồng vợ đồng chồng tát biển Đông cũng cạn.* (Vợ chồng giật dây, thiên hạ vô song.)
“Cũng đúng.” Phương Thừa Quân nhìn Phương Trì, khóe môi cong lên, mỉm cười phụ họa: “Chỉ là không ngờ rằng con của chúng ta bây giờ lại thảm thương như vậy, đổ bệnh cũng không dám tới bệnh viện, phải đợi nó tự lành… Sao thế đội trưởng Phương, chẳng phải gần đây nổi tiếng lắm à, hay là có vấn đề về tiền bạc? Nếu không có tiền để gọi chuyên gia thì cứ nói thẳng, không cần phải khách sáo với bố mẹ anh, dù sao lúc anh ra khỏi nhà tôi cũng có nói- Không phải cho anh lăn lộn ở đó vượt trội hơn người rồi quay trở lại, anh ở ngành giải trí càng thành công, càng như diều gặp gió bao nhiêu thì sẽ càng cách xa cánh cửa nhà họ Phương bấy nhiêu. Nhưng nếu có ngày nào đó anh nghèo túng, bị chôn vùi ở giới giải trí sóng sau xô sóng trước, vậy thì cũng đừng thấy mất thể diện quá, chuyện bình thường thôi, cứ về nhà, tôi sẽ tự thân mở cửa cho anh.”
Tầm mắt Phương Trì rơi vào bình trà trước mặt, hắn bất giác nghĩ tới cảnh tượng rời khỏi nhà mấy năm trước. Khi ấy dưới cơn thịnh nộ, bố mẹ đã ném tấm bằng tốt nghiệp ở Học viện âm nhạc Anh quốc của hắn ra bãi cỏ ở sân vườn biệt thự, sau đó nói với hắn: “Mang theo cái mộng tưởng âm nhạc không thực tế của anh rời khỏi đây càng xa càng tốt, nếu anh lẫn lộn hẳn vào đấy rồi thì đừng bao giờ trèo vào cánh cổng nhà này nữa!”
Khi ấy hắn không nói gì, chỉ nhặt tấm bằng tốt nghiệp trên cỏ đi, búng đi mấy giọt sương bị vương lại trên giấy, mang theo tờ giấy và các triệu chứng của thay đổi múi giờ, quay gót rời khỏi mảnh vườn của biệt thự nhà mình.
Ngày ấy là ngày thứ hai hắn quay về nước sau khi tốt nghiệp.
Hồi ức kết thúc, Phương Trì thầm cười khổ.
Kiều Sương vẫn nở một nụ cười ấm áp, lặng lặng nhìn Phương Trì, tùy ý đánh giá căn hộ duplex này mấy hồi, cười nói: “Ồ, căn hộ trông cũng được đó nhỉ, xem ra đội trưởng Phương vẫn còn cách tình trạng không nhà để về một khoảng, đây là thuê à?”
Phương Trì: “… Con mua.”
Phương Thừa Quân: “Vay thế chấp ngân hàng à?”
Phương Trì: “…”
OK, con im.
Một nhà ba người tôi tới anh đi ra chiêu thức làm cho cậu trợ lý nhỏ đứng giữa luôn trong tư thế sẵn sàng tiếp trà cho chủ tịch Phương và phu nhân phải choáng váng.
Tiểu Du: Sốc hông tui quá trời ơi, cuối cùng cũng biết cái kỹ năng trào phúng từ miệng anh Trì được truyền thừa từ đâu rồi.
Cái vụ này chả phải là mới tu luyện gì hết, mà là cha sinh mẹ đẻ ra đã thế, chung gốc chung rễ rồi!
Phương Trì thở ra một hơi mệt mỏi, day day huyệt thái dương đang nhói nhói trở lại, cười hỏi: “Vậy nên hôm nay bố mẹ đặc biệt tới đây, đúng ngay lúc con sinh bệnh đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương này để đả kích con đã nghiện đúng không?”
Phương Thừa Quân cười lạnh: “Không hề, thằng con độc đinh của tôi bị tai nạn xe cộ lên cả trang đầu báo chí, hai chúng tôi chẳng lẽ không nên qua ngó xem anh bị thương tới mức nào à? Nếu anh không ổn, kể cả anh có không muốn thì ít nhất cũng phải cho anh lá rụng về cội chứ.”
“…” Phương Trì lặng thinh, rồi lại bật cười thành tiếng: “Bố, cách bố thể hiện sự quan tâm với con trai nhất định phải bất bình thường như thế sao ạ?”
Kiều Sương nối vào: “Quan tâm anh? Đội trưởng Phương nghĩ lầm, hai chúng tôi tới chỉ để xem qua tình trạng của anh. Nếu cần thiết thì cũng phải cân nhắc nhân lúc còn trẻ sinh thêm đứa thứ hai, dù sao sản nghiệp nhà họ Phương rất nhiều, nếu chủ gia tộc bị những tờ báo lá cải không chính thống ấy đặt cho cái danh hiệu “kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh” thì… thật khó nghe. Thằng lớn vô dụng rồi cũng không sao, chỉ cần chăm kỹ đứa nhỏ là được.”
Phương Trì bình thản mở mắt, ung dung hỏi: “Thật vậy ạ? Nhưng chuyện con bị tai nạn xe đã là chuyện của mấy ngày trước, công ty đã tiến hành xử lý truyền thông từ sớm để buổi biểu diễn cuối cùng của bọn con được tổ chức trong hoàn cảnh thuận lợi nhất, tới bây giờ tất cả các tin tức liên quan đều không thể tìm kiếm được, mẹ và bố con… hai người nhìn thấy tin tức ở đâu ạ?”
Phương Trì ra thế cờ hiểm, biểu cảm của hai vợ chồng đồng loạt cứng lại.
Phương Trì cười khẽ, nói tiếp: “Hay nên nói là… Bố mẹ không thấy tin con và ban nhạc sang Mỹ nhưng không biết nguyên nhân, thấy lạ nên mới gọi tới công ty, nhân viên công ty bất đắc dĩ thú thật với hai người, nhưng bọn họ lại không biết con đã xuất viện từ lâu. Vì vậy khi hai người tức tốc tới bệnh viện lại không nghĩ rằng sẽ vồ hụt, hết cách nên mới đành tới thẳng nhà để tìm?”
Phương Trì cong môi, lộ ra hai hàm răng trắng, cố ý hít hít mũi mấy cái, nói: “Không cần nói thêm, con cũng thấy hơi cảm động đấy.”
Phương Thừa Quân: “…”
Kiều Sương: “…”
Rồi cái miệng xéo xắt của thằng nhõi con này là giống ai đấy hả?!
Thôi quên đi, hợp tác ra sản phẩm, không ai trách ai được.
Đôi mắt xinh đẹp của Kiều Sương khựng lại ở một điểm, sau đó lặng lẽ đảo mắt về phía trước bình họa sông nước đặt cạnh sô pha, làm như không có chuyện gì xảy ra mà bắt đầu thưởng thức nghệ thuật, còn Phương Thừa Quân thì lặng thinh hồi lâu, đoạn ho khan một tiếng, cũng khéo léo không để lại dấu vết mà chuyển chủ đề.
“… Những vết thương trên người anh là sao đấy, ai đánh? Tôi thực sự không biết rằng, hóa ra anh cũng có lúc bị đánh mà không nói được gì, bị người ta đánh hay là sượng mặt quá nên không ngồi dậy được? Người này-”
Phương Trì: “Bố của bạn trai con.”
Phương Thừa Quân im lặng ngay tức khắc: “…”
Kiều Sương sửng sốt quay sang: “…”
Bạn trai…
Ơ thế này là… thế này là… đang yêu à?
Nhưng mà… làm gì có chuyện hai đứa yêu nhau lại lôi con trai tôi ra đánh tới mức này?! Nhà thông gia kiểu gì mà không biết nói lý không nể mặt nể mũi ai thế hả?!
Nội tâm hai vợ chồng họ Phương đồng thanh oán thầm: “Dám đánh con trai tôi, tôi không đồng ý cuộc hôn nhân này!”
Phương Trì cười nhạt, hỏi: “Hai người… Biểu cảm của hai người là thế nào vậy ạ? Đau lòng, sửng sốt, phẫn nộ? Sao con còn nhìn ra một ít mong đợi thế ạ?”
Phương Thừa Quân thu lại cảm xúc, trầm ổn đáp: “Nhìn nhầm rồi, đây là hả giận.”
Kiều Sương cũng hạ mắt hạ mày, phụ họa theo ông Phương: “Có khả năng còn xen lẫn một chút sảng khoái.”
Phương Trì ngầm hiểu, cười không đáp.
“Anh… Khụ, người bạn trai kia của anh…” Sắc mặt Phương Thừa Quân thoáng cứng lại một chút, ông cố gắng điều chỉnh biểu cảm của mình sao cho tự nhiên như không, “Người bạn trai của anh có phải là… người thợ đấm bóp mát xa trên mạng nói?”
Phương Trì nhíu mày, nhắm trúng tim đen: “Bảo là không lén lút tìm kiếm tin tức của con cơ mà?”
Phương Thừa Quân: “Bớt lắm lời đi! Nói chuyện tử tế cho bố mày nghe nào!”
Phương Trì “phì” cười thành tiếng, ngưng một nhịp mới gật đầu đáp: “Là cậu ấy.”
Kiều Sương đưa tay cuốn cuốn lọn tóc dài mềm mại bên má, làm như vô tình thuận miệng nói: “Đúng là cậu ta à… Hai đứa, hai đứa đã…”
Phương Trì hơi đổ người về phía trước, hai tay đặt trước mặt, thả lỏng cả người đáp: “Bọn con quen nhau được mấy tháng, ở bên nhau… chưa đầy hai tháng.”
Phương Thừa Quân nhíu mày không hài lòng: “Chưa được bao lâu, vậy sao lại… Tôi nói bố của cậu ta, tại sao lại lôi anh ra…”
Phương Trì thở dài, châm chước lựa lời: “Cậu ấy… người nhà không biết chuyện này, hai ngày trước, bởi vì chuyện của con mà cậu ấy bất chợt, khụ… công khai với người nhà…”
“Ồ, sau đó thế nào?” Thực tế thì Kiều Sương không thể chịu được cảnh đứa con trai phóng khoáng tùy tính của mình bị uất ức, không kiềm được lời trào phúng: “Công khai à, người nhà cậu ta không chấp nhận được nên anh liền chạy tới làm anh hùng cứu mỹ nhân? Sau đó còn để cho bố của người ta đánh anh một trận tơi bời? Ầy… Phương Trì ơi Phương Trì, anh còn hèn hơn thế được không? Cái khí thế đối đầu với chúng tôi lúc anh dọn ra khỏi nhà đâu rồi?!”
“Con rất lì.” Phương đội trưởng càng cười thong dong hơn, “Con không khóc, nhịn lại được.”
Bố Phương mẹ Phương: “…”
Rứt ruột đẻ ra rứt ruột đẻ ra… Nó đang bị thương, không thể ra tay!
“Còn cần tôi khen anh nữa à?” Hồi sau, nụ cười trên khóe mắt Phương Thừa Quân dần biến mất, “Từ ngày anh thẳng thắn sẽ được khoan hồng với cả nhà đến giờ, tôi với mẹ anh chưa từng hỏi han hay can thiệp tới chuyện yêu đương của anh, nhưng lần này…”
“Lần này bố mẹ cũng đừng can thiệp vào.” Phương Trì rút lại giọng điệu trêu đùa, nghiêm giọng nói: “Hơn hai mươi tuổi đầu, chuyện giữa con và Lâm… và cậu ấy, tự con có thể xử lý ổn thỏa.”
Hai lỗ tai Kiều Sương khẽ động đậy, lập tức tiếp lời: “Cái cách thức xử lý mà anh nói chính là nằm lăn ra đấy cho người ta đánh à? Và… cậu ta là Lâm… Lâm gì?”
Phương Trì tự biết mình lỡ miệng, hắn thở dài, biết tình thế của mình mà đáp: “Lâm Hiểu.”
Hiếm thấy trên gương mặt của Kiều Sương không lộ ra nụ cười trào phúng: “Tên nghe cũng hay.”
“Đâu chỉ mỗi hay thôi đôi.” Phương Trì nói: “Lâm Hiểu, Phương Trì, rất đăng đối.”
“Đừng nói nhảm với chúng tôi.” Phương Thừa Quân gằn giọng: “Vậy tình huống bây giờ thế nào? Bố mẹ người ta không chấp nhận được, anh thì chịu đánh, giờ là chia tay?”
Phương Trì trở mặt ngay tức thì: “Không bao giờ có chuyện đấy, bố với mẹ con có chia tay thì bọn con cũng không- Ái đau!”
Còn chưa dứt lời thì Kiều Sương đã quơ ngay chiếc túi xách phiên bản giới hạn toàn cầu lên, phang thẳng vào đầu Phương Trì vẫn còn đang trong thời kỳ phục hồi sau chấn động não. Mọi thứ quá nhanh chóng khiến đội trưởng Phương không kịp chuẩn bị, đòn đánh trúng mục tiêu, nhất thời trước mắt hắn toàn là sao bay đầy trời.
“Anh đúng là thiếu đánh!” Kiều Sương mắng: “Phải đánh cho bớt đi!”
Phương Trì lau trán, nhếch môi cười không đáp.
“Đã không chia tay thì cũng không thể để công sức chịu đánh thê thảm của anh phải uổng phí…” Kiều Sương chải vuốt lại mái tóc dài và vết nhăn trên áo quần, khôi phục lại phong thái đoan trang ung dung, tiếp tục nói: “Sắp xếp thời gian dẫn cậu bạn trai làm thợ mát xa của anh tới ăn bữa cơm, tiện thể… Nếu tiện thì cũng mời bố mẹ của cậu ấy luôn, tôi thực sự muốn nhìn xem…”
Kiều Sương lườm xéo thằng con nhà mình, những chữ còn lại tự động mất tiếng.
… Tôi thực sự muốn nhìn xem cậu ta là kiểu con trai thế nào mà khiến cho thằng con trai của tôi từ nhỏ tới lớn không biết hai chữ “chịu thua” ngang dọc thế nào phải cam tâm tình nguyện chịu đánh vì nó.
Cũng muốn tận mắt chứng kiến xem, rốt cuộc gia đình thông gia là thần thánh phương nào mà tới con trai của Kiều Sương đây cũng dám đánh.
Cho dù có làm mình giận thì đó cũng là thằng con ruột đã lớn tướng mà mình chưa nỡ đánh cái nào!
Bất ngờ thay Phương Trì lại rơi vào một khoảng trầm lặng lẽ sau câu nói đó, đoạn hắn giở giọng từ chối: “Gần nhất thì… không tiện lắm.”
Phương Thừa Quân: “Ý anh là sao?”
Phương Trì hít một hơi thật sâu, đáp: “Con vẫn còn bận công chuyện, thời gian quá gấp gáp, vả lại quan trọng nhất là… tình huống của Lâm Hiểu khá đặc thù, tốt hơn hết là bố mẹ nên có một thời gian dài để chuẩn bị tâm lý, khi nào hai người đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi để chấp nhận cậu ấy hoàn toàn thì con sẽ dẫn cậu ấy tới gặp bố mẹ.”
Kiều Sương cảm nhận được một sự nghiêm trọng từ nét mặt và giọng nói của hắn, bà nghi ngờ thử hỏi dò: “Thế nào là tình huống đặc thù?”
Phương Trì mở mắt, nói bằng giọng bình tĩnh: “Cậu ấy là người mù.”
Phương Thừa Quân: “…”
Kiều Sương: “…”
Một khoảng lặng dài, trong mắt mẹ Phương tràn đầy sự phức tạp và khó tin, đoạn hỏi: “Con… Con không nói đùa chứ?”
Phương Trì: “Mẹ nhìn con giống đang nói đùa lắm ạ?”
Hai hàng mày thêu tinh xảo của Kiều Sương khẽ nhíu lại, bà lặng thinh.
Bấy giờ, cả căn phòng lặng ngắt như tờ, bầu không khí kỳ quái tới khó tả.
Phương Trì không thể chịu được bầu không khí kiểu này, hắn nhếch môi: “Hai người không cần phải thể hiện tới mức ấy chứ. Sao nào, bạn trai con là người mù không được à? Đường đường là chủ tịch tập đoàn nhà họ Phương và phu nhân chủ tịch, ở chốn thương trường gầm ra lửa nửa đời người, đừng nói với con là hai người kỳ thị quần thể người đặc biệt nhé.”
“Nói vớ vẩn.” Phương Thừa Quân nhíu mày, không vui đáp: “Nhà họ Phương hàng năm vẫn luôn chi tiền từ thiện, số tiền đó đủ để mua lại cái công ty giải trí chắp vá kia của các anh, làm gì có chuyện chúng tôi kỳ thị? Chỉ là…” Ông ngừng lại, dường như đang nghĩ suy gì: “Đây là chuyện tình cảm của anh, chính anh phải nghĩ cho thật kỹ, ở bên một người mù… thậm chí sau này muốn sống bên nhau… Anh có biết mình có thể sẽ phải đối mặt với hoàn cảnh khó khăn và bất tiện như thế nào không, anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi sao?”
Phương Trì chưa kịp đáp lời, Kiều Sương đã nối vào: “Phương Trì, không cần biết con là đồng tính hay dị tính, mẹ và bố con đều không thấy đó là vấn đề, bố mẹ hoàn toàn tôn trọng con, tuy nhiên… Để con tùy ý lựa chọn không có nghĩa là đồng ý để con dùng thái độ qua loa chơi đùa để yêu đương.”
“Hai đứa ở bên nhau, không phải chỉ có mỗi lúc yêu đương nồng thắm anh anh em em này, không cần biết là nam hay nữ, chỉ có trách nhiệm và biết chịu trách nhiệm mới là cơ sở để gắn kết hai người đi xa hơn, vả lại… Nếu sau này con muốn sinh sống với một người mù, hiển nhiên rằng trách nhiệm và nghĩa vụ của con không chỉ mỗi gấp đôi người thường. Nếu sau cùng con cảm thấy quá gian nan và bỏ gánh, vậy thì sự tổn thương mà đối phương nhận được chỉ sợ sẽ lớn hơn người thường rất nhiều, vậy nên… chuyện này không thể qua loa tùy tiện được.”
Phương Trì mấp máy môi, hắn ngồi lặng im trên sàn lắng nghe hai người phụ huynh lần lượt nói ra những lo lắng trong lòng, hiếm có lúc mới có cảm giác nghẹn ngào như thế này. Lâu thật lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng “vâng” một tiếng, đáp: “Con biết.”
Phương Thừa Quân: “Thế nên…”
Phương Trì ngẩng đầu, bình tĩnh nói: “Chính vì đã cân nhắc tiền căn hậu qua xong xuôi mới khiến con có quyết định như hiện tại.”
Bố mẹ Phượng lặng người.
Phương Trì không phải là một người có khả năng phân tích được rõ ràng tâm tư tình cảm của mình cho người khác nghe, ngược lại, tình cảm càng nồng đượm, hắn lại càng hay tóm tắt ngắn gọn. Vì vậy, chỉ cần một câu nói này, bày tỏ được thái độ và tâm tư là đủ rồi, còn tương lai sẽ thế nào thì hắn không nghĩ tới, cũng không cần phải cam kết bất cứ thứ gì với bất cứ ai.
Có một vài chuyện hắn chỉ cần chuẩn bị riêng cho mình sư phụ Tiểu Lâm là đủ.
“Anh nghĩ kỹ càng là được, hai chúng tôi cũng không định nói nhiều nữa.” Sau một thoáng im lặng, Phương Thừa Quân nói tiếp: “Nếu anh đã quyết định rồi thì người làm phụ huynh chúng tôi cũng nên gặp cậu bạn trai nhỏ tuổi kia của anh một lần nhỉ, âu cũng hợp tình hợp lý?”
“Tất nhiên ạ.” Riêng về chuyện này thì Phương Trì lại có cùng suy nghĩ với bố Phương, “Đợi tới lúc tuần diễn kết thúc thì con… Khụ, con sẽ tìm cơ hội dẫn cậu ấy tới gặp bố mẹ.”
Kiều Sương nở một nụ cười rạng rỡ: “Tìm cơ hội hay là chờ bố mẹ người ta đồng ý cho anh một cơ hội hử, anh nói rõ cho tôi nghe nào?”
Phương Trì: …”
Nên cái nhà này chỉ tình thương mến thương nổi năm phút thôi đúng không ạ?
Phương Trì day day huyệt thái dương, cũng hào phóng thẳng thắn theo, cười trừ đáp: “Vâng, con vẫn cần cố gắng không ngừng, nhưng mà-”
Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào trưởng bối, trong mắt hắn là sự nghiêm túc, chính trực: “Cứ coi như con trai hai người qua được thử thách ấy đi, con dẫn Lâm Hiểu tới gặp bố mẹ là bổn phận con nên làm, nhưng mà bên phía bố mẹ cậu ấy… Cũng không thể để hai bác ấy chủ động tới nhà ta được, có muốn gặp nhau thì hẳn là bố mẹ tới nhà thăm hỏi người ta trước.”
Phương Thừa Quân phì cười thành tiếng: “Không phải chứ… Hai đứa các anh đều là đàn ông con trai, còn cần phải chú ý theo khuôn sáo của cặp đôi dị tính sao, bố mẹ đàng trai cần phải tới nhà đàng gái thăm hỏi trước à?”
Huống hồ, Phương Thừa Quân rong ruổi chốn thương trường nửa đời người, chưa từng có bất cứ tiền lệ nào khiến ông phải hạ mình, chủ động tới cửa nhà ai cả.
“À không.” Khóe môi Phương Trì lại cong lên, như không để tâm nói: “Đương nhiên bọn con không có ý đó, chỉ là tình huống của bố mẹ người ta đặc biệt mà thôi.”
Kiều Sương cười hỏi: “Ồ, vậy đặc biệt tới mức nào? Trâm anh thế phiệt hay là quyền cao chức trọng?”
“Không đúng cái nào.” Phương Trì mỉm cười: “Chỉ là một người bị tật một chi, một người cũng là mù bẩm sinh mà thôi.”
Phương Thừa Quân: “…”
Kiều Sương: “…”
Chuyện tốt theo đôi, tam dương khai thái, mắt chọn bạn trai của con trai thật đúng là… có phong cách riêng.(ngụ ý chỉ sự cát tường)
Hoàng hôn nhuộm đỏ cả vùng trời, giữa lúc nhà ba người lại rơi vào một khoảng lặng kì dị, điện thoại của Phương Trì đột ngột vang lên hai tiếng, là âm báo tin nhắn của Wechat.
Đội trưởng Phương lấy điện thoại ra dưới ánh nhìn lẳng lặng chăm chú của phụ huynh, hắn mở Wechat, đưa điện thoại tới tai để nghe tin nhắn thoại. Lát sau, nụ cười trên môi hắn khựng lại.
Ngay giây sau, trong mắt hắn như bừng lên một niềm vui sướng tột cùng.
Hắn nghe đi nghe lại tin nhắn thoại kia tận ba lần, sau đó cất điện thoại đi, trong chớp mắt gạt phăng đi trạng thái bệnh tật suốt mấy ngày nay, tinh thần phấn khởi quá nhanh làm bố mẹ Phương ngồi đối diện cũng không khỏi tò mò ngạc nhiên.
Phương Trì cầm điện thoại, ngẩng đầu cười với bố mẹ một tiếng, tưởng như xuân về hoa nở: “Muốn gì có đó, xem ra nguyện vọng muốn gặp bạn trai con và thông gia tương lai của hai người sắp thành hiện thực rồi.”
Vợ chồng nhà họ Phương: “…”
Thật… thật ra bố mẹ cũng không cần gấp tới mức ấy đâu.
Mới rồi, nội dung tin nhắn thoại mà Lâm Hiểu gửi cho hắn là…
“Anh Trì, vết thương của anh sao rồi. Cha em bảo… lúc nào anh tiện thì qua nhà một chuyến, cha muốn… cha muốn nói chuyện trực tiếp với anh.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đội trưởng Phương: Lần này thì ngon cơm rồi, đúng là khó xơi mà~
Sư phụ Tiểu Lâm: Anh Trì mau đến đi ~
19: Hai chương đắng nghét rùi, chương sau cho miếng ngọt thiệt bự nè~