
Chương 64
Không thể nói chuyện được nữa, không thể tán tỉnh thêm nữa.
Sáng hôm sau, dù Lâm Hiểu đã dậy rất sớm nhưng trên sô pha tầng hai đã chẳng còn ai. Lâm Hiểu ngồi trên ghế, nhẹ nhàng chạm vào chăn gối đã được Phương Trì gấp vuông vức, lặng lẽ thở dài.
Cậu biết Phương Trì phải bay chuyến sớm, cũng cố ý dậy sớm hơn mà vẫn chậm một bước.
Nhưng vẫn may, ít nhất là mấy hôm nữa anh ấy sẽ trở lại.
Rồi sau đó, cả hai sẽ có càng nhiều thời gian bên nhau.
…
Sau một hành trình dài hai ngày một đêm trên không, giữa chừng còn phải đổi máy bay ở Hồng Kông, tới khi Phương Trì dẫn theo Tiểu Du hạ cánh xuống New York thì triệu chứng lệch múi giờ đã cực kỳ trầm trọng.
Máy bay hạ cánh vào giữa trưa, Trương Viễn tự lái xe qua đón cả hai.
Lên xe, đội trưởng Phương ngồi vào hàng ghế sau như mọi khi, cũng không có tâm trạng dài dòng, hỏi thẳng: “Thời gian gấp gáp, luyện tập thế nào rồi?”
Trương Viễn khởi động xe, chiếc xe rời khỏi bãi chờ của sân bay, anh đáp: “Yên tâm, mọi người đều biết đội trưởng Phương bị thương nhẹ nên không ra trận sớm được. Cảm động tinh thần ốm yếu nhưng vẫn chiến đấu của cậu mà mấy buổi diễn tập nay đều thuận lợi. Nay cậu cứ về khách sạn nghỉ ngơi cho hết lệch múi giờ trước đi, tối ngày mai buổi hòa nhạc sẽ chính thức bắt đầu.”
Phương Trì yên lòng, mệt mỏi cười đáp.
Trong xe có album CD của CALM, đây là thói quen của Trương Viễn, không cần biết là đi đâu, anh nhất quyết phải mang theo đĩa nhạc của gà nhà. Vừa lúc trong xe phát một bài nhạc chậm, Trương Viễn bất ngờ hỏi: “Ờ… sao nhỉ, lần này sư phụ Tiểu Lâm… không đi, không đi cùng cậu à…”
Buôn bán phải có cái tâm, về tư mà nói, hai người hiện giờ đang vướng vào thế “gậy gộc đánh uyên ương”, nhưng về phía công thì ít nhất hợp đồng trước đây vẫn còn hiệu lực, tại sao lần này đội trưởng Phương lại cô đơn lẻ bóng vượt biển thế này?
Ngoài dự đoán, Phương Trì nghe vậy cũng chỉ cười, thong thả đáp: “Ừm, không đi, cậu ấy cũng muốn đi cùng, nhưng chuyến này đi quá xa, bay liên tục ba mươi mấy tiếng đồng hồ, hạ cánh rồi vẫn thấy đau lưng, em không thể để cậu ấy theo cùng chịu khổ được…”
Trương Viễn đơ mặt một chốc, sau một hồi tiêu hóa ẩn ý trong lời đối phương, anh ngạc nhiên nói: “Trời má… tình hình này, cậu… qua ải rồi?”
“À…” Phương Trì chậm rề rề kéo dài âm điệu: “Không có cửa ải nào em không thể qua, cũng không có chuyện em… khụ, không giải quyết được phụ huynh.”
Trương Viễn lập tức cười không thấy mặt trời, không nhân tính vạch trần hắn: “Thôi đi, ăn đánh mà tự hào dữ nhể?”
Tiểu Du: “Phụt…”
Phương Trì: “…”
Thôi, không buồn giải thích.
Có nói thì trai thẳng mấy người cũng không hiểu!
Tới khách sạn, ba người lục tục xuống xe. Tiểu Du đẩy hành lý của Phương Trì đi đầu, Trương Viễn và đội trưởng Phương theo sau cậu chàng.
Vào thang máy, Trương Viễn thoáng do dự, nghiêm mặt lại ghé lại gần Phương Trì: “Cậu nghỉ ngơi trước đi, bao giờ tỉnh ngủ, ừm… nếu tiện thì tâm sự với Tỉnh Hàn?”
Phương Trì khẽ nhíu mày, hỏi: “Tên đó làm sao?”
“Khó nói lắm.” Trương Viễn nhăn chặt mày, lo lắng kể: “Từ lúc bay đến New York tới giờ đã thấy tâm trạng của nó không ổn rồi, giống có tâm sự lắm. Anh có qua nói chuyện với nó hai lần, nhưng mà… Chậc, chú mày cũng biết tính của thằng Tỉnh Hàn đấy, nó không thích nói nhiều nhưng nặng lòng, nó đã không muốn kể thì ai mà hỏi chuyện cho nổi?”
Thang máy từ từ khép lại, Phương Trì bình tĩnh đáp: “Ý anh là chuyện anh không hỏi được thì em có thể hỏi được? Thêm nữa đó có thể là việc riêng của cậu ta, em cũng lười tọc mạch.”
“Anh không có ý đấy!” Trương Viễn phiền muộn gãi đầu, “Tình hình của Tình Hàn rất… đặc biệt, như chuyện lần trước ấy, chẳng biết lúc ấy nó xử lý kiểu gì, anh sợ là…”
Phương Trì sững người, hiểu ra vấn đề.
Quản lý Trương đang sợ rằng cặp phụ huynh “siêu sao giới thiết kế” của Tỉnh Hàn lại tạo áp lực một lần nữa, chỉ sợ rằng tay keyboard của nhà anh sẽ không chịu nổi “sự phiền não ngọt ngào” của gia đình, cho nên mới…
Phương Trì ngẫm nghĩ một hồi, đoạn hỏi: “Mấy nay cậu ta tập luyện thế nào?”
“Tập luyện thì vẫn ổn.” Trương Viễn đáp, “Chỉ là vừa xuống sân khấu cái sẽ thả trôi, ngồi lì một góc chẳng biết nghĩ gì, anh lo lắm.”
“Được rồi.” Phương Trì thở dài, “Em sẽ tìm cơ hội tâm sự với cậu ta.”
Nếu quả thật sự việc có ảnh hưởng tới CALM, dù Phương Trì có không thích xen vào việc riêng của người khác đi nữa thì thân là đội trưởng, hắn nhất định phải nhiều chuyện đi hỏi.
Về tới phòng, Tiểu Du xếp nhanh hành lý của Phương Trì, đội trưởng Phương để cậu chàng về phòng nghỉ còn mình thì đi tắm nước nóng, hắn nằm bồn nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi mà suýt thì lịm mất, may nước lạnh dần giúp hẳn tỉnh hẳn. Hắn kéo lê thân thể đã nhũn ra khỏi phòng tắm, đổ sập người xuống giường lớn, bắt đầu ngủ bù để quen với vụ lệch múi giờ.
Một giấc ngủ không biết trời trăng mây gió gì, lúc nằm xuống thì nắng vẫn còn rực rỡ ngoài cửa sổ, tới khi mở mắt ra thì sao đã giăng đầy trời.
Phương Trì cầm điện thoại lên, nhìn thời gian hiển thị rồi ước tính thời gian trong nước, đoạn gửi tin nhắn thoại cho sư phụ Tiểu Lâm.
“Sư phụ Tiểu Lâm dậy chưa?”
Đầu bên kia Lâm Hiểu nhanh chóng trả lời.
“Dậy rồi, anh hạ cánh rồi à?”
Phương Trì: “Hạ cánh lâu rồi, nhưng lúc ấy bên em đang nửa đêm, anh không tính báo em. Anh vừa ngủ một giấc, cũng quen với chênh lệch múi giờ rồi.”
Nhắn xong, đối phương im lặng hồi lâu không đáp lại.
Lúc này trong nước đang là sáng sớm, Phương Trì đoán rằng Lâm Hiểu đang bận chuyện cửa hàng, hắn lại gửi thêm một tin thoại nữa, “Nào rảnh nói chuyện tiếp”, bấy giờ Lâm Hiểu mới chậm chạp trả lời.
“Anh Trì, em có hơi nhớ anh rồi.”
Phương Trì lặng lẽ cười, hắn trở mình, ấn lì vào nút micro, thủ thỉ hỏi: “Nhớ anh? Nhớ bao nhiêu?”
Trong sân vườn nhuộm vàng nắng sớm, sư phụ Tiểu Lâm thơ thẩn ngồi sau hàng rào, nghe thấy giọng nói khàn khàn lười biếng vừa tỉnh ngủ của Phương Trì qua điện thoại mà hây hây hai má. Đầu ngón tay cậu lướt tới lướt lui trên màn hình một hồi, mặt mày vẫn còn đỏ ửng, cậu chạm vào phím ghi âm, nói: “Tới mức muốn đặt máy bay đi tìm anh, hoặc là muốn anh có thể hoàn thành công việc ngay lập tức rồi trở về… trở về…”
Âm thanh dịu dàng trong trẻo vượt trùng dương, lọt ra ngoài ống nghe điện thoại, ánh mắt đội trưởng Phương bỗng tối sầm lại, hắn hỏi: “Nói tiếp đi, em muốn tới đây hoặc là anh sẽ về… sau đó thì sao?”
Lát sau lại nhận được trả lời, Phương Trì nhanh chóng nhấn mở, rồi nghe thấy giọng nói của sư phụ Tiểu Lâm vừa thẹn thùng vừa gấp gáp, lại cố gắng nói thật nhỏ truyền vào lỗ tai mình-
“Sau đó… làm, làm ấm giường cho anh…”
Phương Trì: “…”
Đệt, chấn động bất ngờ.
Phương – bị trêu chọc tới mất nhân tính – răm Trì hít một hơi thật sâu, âm thanh cũng trở nên bất ổn: “Sư phụ Tiểu Lâm phụ trách làm ấm giường à? Nếu như… anh có yêu cầu khác… càng quá đáng hơn thì sư phụ Tiểu Lâm có đồng ý làm cho anh không?”
Dù hai người đang cách xa nhau nửa vòng Trái Đất nhưng tay cầm điện thoại của Lâm Hiểu vẫn vô thức run run, hồi sau, lòng đã định, cậu nghiến răng đáp: “Đồng ý… anh, anh có yêu cầu gì… có thể nêu hết ra…”
Tốc độ trả lời tin nhắn của Phương Trì bỗng vội vàng đến lạ: “Gì cũng được sao? Ví dụ như… ngủ một bữa?”
Mặt mày Lâm Hiểu đã đỏ ửng cả lên, ngón tay đang đặt trên màn hình điện thoại run lên từng hồi, “Được… chứ, cũng không phải… không phải chưa ngủ bao giờ…”
Giọng nói của Phương Trì đã hoàn toàn khàn đặc: “Không giống hồi trước, lần này trước khi ngủ anh làm vài chuyện với em cũng được à?”
Lâm Hiểu hít sâu thêm: “Được, được thôi…”
Núi lửa tái xuất giang hồ, xét tình hình thì sắp tự trào tới nơi. Phương Trì nằm lì trên giường nhắm nghiền hai mắt, hắn thầm nhủ liệu bản thân có thể làm gì, nhìn không đến sờ không tới ăn không được, thế này là hành hạ bản thân mà?
Trong khi Phương Trì bên này chưa trả lời, Lâm Hiểu sợ bản thân nói quá ngắn gọn không đủ thể hiện nội dung, lo rằng Phương Trì không hiểu được ý tứ của mình, cậu nhíu mày, gửi thêm một tin nhắn khác sang.
Âm báo điện thoại lôi kéo Phương Trì đang suy nghĩ viển vông về hiện thực, hắn nín thở nhấn phát ghi âm, rồi nghe thấy Lâm Hiểu nói rằng: “Anh… Anh muốn làm gì cũng được, không, không dùng tay, không… nếu anh… anh tự làm hết, thì, thì cũng được…”
Phương Trì: “…”
Cậu gần như nói trắng ra rồi, trái tim đội trưởng Phương vừa mềm nhũn vừa loạn nhịp, sự thẳng thắn của sư phụ Tiểu Lâm đã khiến núi lửa hoạt động, dung nham như thể sắp phun trào tới nơi. Hắn chớp chớp mắt hoàn hồn, khởi động lại não bộ trống rỗng, quỷ xui thần khiến thế nào lại hỏi nhỏ: “Anh tự làm… gì cơ…”
Lúc này, Lâm Hiểu gửi qua một đoạn ghi âm dài bốn giây, nhưng ba giây đầu không hề có âm thanh, chỉ nghe được tiếng thở mỏng manh mà gấp gáp của sư phụ Tiểu Lâm, giây cuối cùng mới nghe được đáp án, chỉ có duy nhất một từ-
“… Em.”
Phương Trì: “…”
Đệt.
Không thể nói chuyện được nữa, không thể tán tỉnh thêm nữa.
Cứ tiếp tục như vậy, đội trưởng Phương sợ rằng hắn sẽ không kiềm chế được bản thân, sẽ gọi ngay một cuộc điện thoại vượt đại dương, mượn âm thanh bĩnh tĩnh thản nhiên lại xen lẫn hồi hộp thẹn thùng này của sư phụ Tiểu Lâm để tự tay loại bộ mối nguy hại này.
Đội trưởng Phương nằm ngửa giữa giường, hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng làm nguội bộ não nóng ran rồi mới gửi tiếp tin nhắn: “Sư phụ Tiểu Lâm, lời nói ra như bát nước đổ đi không thể đổi ý, tới khi anh tìm em đòi thực hiện lời hứa… nếu em dám lỡ hẹn không thừa nhận, anh sẽ… sẽ chuyển tin nhắn thoại này của em sang audio, một ngày hai tư giờ phát liên tục không ngừng bên tai em, biết sợ chưa?”
Lâm Hiểu đáp: “… Sợ ạ, nên em không tính ghi nợ, nên là… anh mau về đi.”
“Ừ.”
Nhắn xong tin nhắn cuối cùng, Phương Trì lẳng điện thoại sang bên, lẳng lặng nhìn trần nhà khách sạn. Hắn ép não mình chạy từ đầu tới cuối các tiết mục của buổi diễn cuối cùng vài lần, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn rời giường, thay quần áo rồi ra ngoài, đi thẳng tới sân tổ chức hòa nhạc.
Sảnh âm nhạc Radio City là sảnh huyền thoại của New York.
Khi Phương Trì tới nơi, các thành viên vừa bắt đầu tập duyệt lần cuối cho buổi nhạc hội đêm nay.
Phương Trì bước từ cánh gà lên khán đài, những người khác đang trao đổi một số vấn đề về vị trí với tổ đạo diễn nên không để ý tới hắn. Đội trưởng Phương đứng sang bên, đợi bọn hắn thảo luận xong xuôi xong mới lên tiếng chào bằng âm điệu bình tĩnh: “Hello.”
Giọng nói quá mức thân quen, các thành viên khác của CALM dồn dập quay đầu lại, cả bọn trợn trừng mắt, hồi sau mới ồ lên đầy ngạc nhiên-
Tiền Tùng: “Đủ má, anh đại ông vẫn mò về đội được à?”
An Đạt: “Đầu anh đại có ổn không?!”
Ba Tử: “Gãy xương mà khỏi rồi?”
Tỉnh Hàn: “… Còn sống này?”
Phương Trì: “…”
Xem chừng Trương Viễn rào trước cho mình không ít chuyện ha.
Phương Trì giữ biểu cảm bình tĩnh, cảm xúc đoàn tụ với các thành viên vốn không mãnh liệt mấy cũng tan thành mây khói. Hắn đi thẳng ra sau dàn trống đang được đặt giữa sân của mình – dàn trống đã được chuyển sang trước bằng đường hàng không. Phương Trì ngồi ổn định trên ghế, rút dùi trống đang được đặt trên giá đỡ, gõ một nhịp xuống mặt trống rồi mới thong thả cất lời: “Tầm phào ít thôi, lần cuối cùng, lên đi.”
Mấy người còn lại cố nín cười trở về vị trí của mình.
Trong buổi tổng duyệt cho điểm diễn cuối cùng, tinh thần của toàn đội đều trong trạng thái tập trung cao độ, toàn bộ bài hát đều được thể hiện khá hoàn hảo. Ánh bình minh đầu tiên ló rạng trên New York, bấy giờ đoàn người mới rút quân hồi phủ, chờ đợi đợt ra quân cuối cùng vào ngày mai.
Xe thương vụ chạy ngang qua Rockefeller Center ở trung tâm Manhattan, dưới ánh đèn neon, những tòa nhà nghệ thuật hai bên phố mua sắm càng làm tăng thêm vẻ lộng lẫy và sang trọng cho thành phố.
Phương Trì vẫn ngồi ở hàng cuối cùng như mọi khi, phải nhớ rằng, hắn đã mấy ngày liền không được trị liệu vật lý, cộng thêm trước đó còn được sư phụ Lâm già bất ngờ “đánh yêu”, mới rồi còn phải thực hiện trọn vẹn một buổi tổng duyệt, bệnh trạng quái ác ở cổ gáy đội trưởng Phương lại bắt đầu giở chứng.
Chẹp, giờ lại nhớ sư phụ Tiểu Lâm nhiều hơn rồi.
Chỗ ngồi bên cạnh lún xuống, Phương Trì đang nhắm mắt nghỉ ngơi, mở mắt thấy Tỉnh Hàn vừa ngồi hàng ghế đầu đã lặng lẽ di chuyển tới cạnh mình.
Phương Trì đưa mắt dò hỏi: Sao vậy?
Tỉnh Hàn thoáng im lặng, rồi hỏi khẽ: “Về khách sạn làm phiền cậu mấy phút, tâm sự?”
Phương Trì có một dự cảm xấu.
“Được.”
Về khách sạn, các đội viên nói với nhau một tiếng “Vất vả, ngủ ngon” rồi ai về phòng nấy, Tỉnh Hàn thì theo chân Phương Trì tới căn phòng tận cuối hành lang của Phương Trì.
Cả hành trình đều giữ im lặng.
Quét thẻ mở cửa, Phương Trì xoay xoay cánh tay, chuyển động bả vai đang ê ẩm, hắn giương cằm về phía sô pha, “Ngồi trước đi, tôi đi lấy nước.”
Tỉnh Hàn ngồi xuống ghế thở phào nhẹ nhõm. Phương Trì cầm hai chai nước về, đưa một chai cho anh rồi ngồi xuống, “Nói chuyện gì?”
Tỉnh Hàn khẽ cau mày, biểu cảm khó xử, dường như không biết nên bắt đầu thế nào, anh cầm chai nước gõ gõ vào đầu gối, hồi sau mới mở lời: “Anh đại, đây là buổi biểu diễn cuối cùng của tôi.”
Một suy nghĩ nảy ra trong lòng Phương Trì, quả nhiên là vậy.
Sự im lặng kéo dài đè nén hai người, lát sau, Phương Trì vặn chai nước lọc, không rõ là nắp bình quá chặt hay là cổ tay của đội trưởng Phương quá đau không có lực khiến hắn phải vặn vài lần, tới lần thứ ba mới mở được chai nước. Phương Trì uống một ngụm, cảm giác cổ họng không còn quá rát mới nói tiếp: “Không gồng nổi… chuyện nhà nữa?”
Dường như Tỉnh Hàn vừa bật cười, nhưng tiếng cười quá đỗi khẽ khàng, khẽ tới mức Phương Trì tưởng rằng bản thân vừa gặp ảo giác, bao gồm cả câu nói “buổi biểu diễn cuối cùng” Tỉnh Hàn vừa nói với hắn cũng trở nên không quá thực tế.
Tỉnh Hàn đáp, “Phải, tôi… chỉ có thể đi cùng các anh em tới đây.”
Phương Trì vô thức siết chặt chai nước, hắn kiềm chế cảm xúc trong lòng, bình tĩnh hỏi: “Chưa nói với mọi người à?”
“Chưa.” Lời khó nói nhất cũng đã thốt ra, Tỉnh Hàn thoáng thả lỏng một chút, anh ngả người dựa vào ghế, thở dài đáp: “Tôi chỉ cảm thấy, hẳn là nên đánh tiếng với ông trước.”
“Ông không cần nói với tôi.” Nội tâm Phương Trì rối bời, nhíu mày nói: “Trương Viễn là quản lý, nếu ông muốn rời đội hay hủy hợp đồng thì nên gặp anh ta mới đúng, sau đó đàm phán với công ty và bộ phận pháp lý về các điều khoản chấm dứt hợp đồng và bồi thường thiệt hại. Sau khi ổn thỏa mọi chuyện mới công bố với toàn thể người hâm mộ, ông với tôi-”
“Anh đại.” Tỉnh Hàn nhẹ nhàng cắt ngang hắn, khẽ cười: “Đừng giận anh em mà.”
Phương Trì thoáng im lặng, hàng mày vẫn nhíu chặt tạo thành một rãnh sâu trên trán.
Không biết qua bao lâu, Phương Trì day day trán, ép bản thân bình tĩnh lại: “Hồi ở khách sạn Ninh Hải, ông có nhớ mình đã nói gì không?”
“Anh em yên tâm, tôi sẽ không đi, tôi sẽ không rời khỏi CALM, không thể rời xa chiếc keyboard của tôi, càng không thể rời bỏ mọi người.” Phương Trì đảo mắt, nhìn thẳng về phía Tỉnh Hàn bấy giờ tái nhợt thất thần, “Những lời ấy còn văng vẳng bên tai đấy nhà thiết kế Tỉnh, lật lọng quá nhanh rồi?”
Cuộc đối thoại này vừa nặng nề vừa đau thương, thanh âm Tỉnh Hàn cũng chứa đầy áy náy cùng xót xa, anh đáp: “Nhưng lúc ấy ông cũng nói với tôi, nếu tất cả có thể vui vẻ cùng nhau thì là chuyện tốt, nhưng nếu không còn biện pháp nào để cân bằng, thì cũng không cần quá miễn cưỡng, tôi-”
“Mẹ kiếp ông đây muốn miễn cưỡng tiếp thì làm sao?!” Phương Trì đặt chai nước cái “rầm” xuống bàn, cái chai không nắp khiến nước văng cả ra, vẩy cả lên cổ tay Phương Trì, nếu nhìn kỹ sẽ thấy một giọt nước đang đọng trên cổ tay khẽ run run.
“Hợp đồng năm năm, bây giờ chỉ còn một năm nữa, giờ cố chống đỡ một năm hợp đồng cuối này, tới sang năm không gia hạn nữa cũng được, nhưng nếu dừng lại bây giờ… nhất định phải để lại nhiều hối tiếc vậy à? Chỉ một năm thôi, ông không thể đợi thêm-”
“Không thể.” Khuôn mặt bình tĩnh sáng sủa của Tình Hàn bỗng chốc thật cô đơn, anh bình tĩnh cắt ngang, “Mẹ tôi… bị bệnh.”
Mọi lời nói của Phương Trì nghẹn lại nơi cuống họng.
Tỉnh Hàn hít một hơi thật sâu, mệt mỏi cùng cực: “Tôi có thể đợi, nhưng bà ấy… không cố được, cũng không đợi được nữa.”
Sự im lặng kéo dài như một bức màn đen bủa vây, phủ xuống hai kẻ khốn cùng trong đó, không đường trốn thoát. Bầu không khí trong phòng vô cùng tĩnh lặng.
Hồi lâu sau, hầu kết Phương Trì gượng gạo lên xuống, lần này cảm xúc đã khôi phục lại bình thường, “Nghiêm trọng không?”
“Nghiêm trọng.” Tỉnh Hàn không định giấu giếm, “Ung thư gan nguyên phát giai đoạn ba, hiện tại không thể tiến hành giải phẫu, khối u tương đối lớn, cần phải hóa trị trước để thu nhỏ khối u lại, tới khi đủ điều kiện giải phẫu thì mới cắt bỏ. Nhưng… lần trước kiểm tra thì đã lan tới tuyến sữa…”
Phương Trì lại im lặng, cuối cùng thấp giọng chửi thề: “Chó chết.”
“Cũng không chó chết lắm.” Tỉnh Hàn miễn cưỡng cười, âm thanh tràn ngập bi thương, “Bà ấy làm thiết kế, thời gian dài thức đêm làm việc, viết luận văn, còn thường xuyên bay qua bay lại nhiều quốc gia, không mở hội thảo thì cũng khảo sát thực địa, lúc làm việc chẳng hề nhớ rõ mình là phụ nữ, thêm nữa…”
“Lại có một đứa con không làm bà ấy bớt lo như tôi.” Tỉnh Hàn nhéo nhéo mũi, ngón tay tiện lau đi giọt nước mắt vừa chảy ra, cười nói: “Có khi bà ấy bị tôi chọc giận rồi, dù sao ngoại trừ tôi thì không ai có thể khiến bà ấy bận tâm đ ến thế, bố tôi cũng không dám chọc bà ấy…”
Phương Trì thực sự không biết cách an ủi người khác, nhất là trong lúc cảm xúc đang dạt dào này, hắn luôn chọn cách nói lảng sang chuyện khác, nhưng trong tình huống này thì chỉ có thể giữ im lặng.
Tỉnh Hàn nói tiếp: “Thật ra bà ấy đã phát hiện ra sức khỏe của mình không ổn từ sớm, nhưng bà quá bận rộn, hơn nửa năm nay tập trung cho dự án thiết kế quảng trường âm nhạc ở Hà Lan, không dư thời gian để chú ý tới sức khỏe của mình, nhưng bà ấy lại luôn có thời gian để tẩy não tôi quay về nghề chính, nhưng tôi…”
Tỉnh Hàn không nói nổi nữa, Phương Trì rút một tờ giấy đưa anh.
Anh dùng giấy thấm khóe mắt, nước mắt nhanh chóng thấm đẫm tờ giấy, “Kỳ nghỉ lần trước về nhà tôi mới biết chuyện bà ấy bị bệnh, bà nói với tôi, nếu trị liệu không có kết quả tốt… bà chỉ còn hai tâm nguyện không được hoàn thành, một là bản thiết kế đang thực hiện, một là chính tôi…”
“Trùng hợp, cả hai tâm nguyện này tôi đều có thể thực hiện giúp bà ấy, bản thiết kế không hoàn thành, tôi có thể vẽ được, đứa con không nghe lời… cũng có thể về nhà.”
“Hiểu rồi.” Sự im lặng trôi qua, Phương Trì nhấc tay, hơi do dự, rồi vẫn vỗ vai anh, thấp giọng nói: “Cần giúp cứ nói, ông cụ nhà tôi có ít quan hệ với mấy tập đoàn y học nổi tiếng ở nước ngoài, nếu cần sang nước ngoài chạy chữa thì nói một tiếng.”
“Cảm ơn.” Tỉnh Hàn siết chặt tờ giấy đã đẫm nước mắt, “Tôi đã liên hệ với một bệnh viện ở Anh quốc, đã gửi tình trạng bệnh và hồ sơ cho bên ấy, nếu cần chuyển viện lần nữa tôi chắc chắn sẽ không khách sáo với ông.”
Phương Trì gật đầu, ngẫm nghĩ một hồi lại hỏi: “Đã nghĩ xem… định nói với mọi người lúc nào chưa?”
“Ngày mai đi.” Hiếm có lúc Tỉnh Hàn mỉm cười, “Ít nhất cũng phải để buổi hòa nhạc cuối cùng kết thúc, lần cuối cùng được lên sân khấu với mọi người, tôi không muốn để những chuyện này làm ảnh hưởng tới cảm xúc của anh em, dù sao… tôi cũng không muốn để lại trong lòng mình nhiều tiếc nuối.”
Phương Trì lại im lặng lần nữa.
Hắn thực sự không biết có thể nói gì lúc này, hoặc nên nói gì lúc này.
So sánh với mạng sống, so sánh với máu mủ ruột già và sinh ly tử biệt, dẫu nói gì đi nữa cũng nhẹ tựa lông hồng, không đủ sức nặng để so ra.
Tỉnh Hàn cũng lặng thinh, rồi đột ngột cười hỏi: “Anh đại, hận tôi không?”
Phương Trì lắc đầu: “Nếu là tôi thì chắc chắn cũng lựa chọn như ông, không làm vậy mới là thực sự ngu ngốc.”
Phương Trì lúc ở riêng với hắn hay ở trước mặt công chúng cũng giống nhau, hắn luôn mang dáng vẻ “ông đây thích làm gì thì làm”, hiếm có khi hắn lại trực tiếp phun ra lời vàng ý ngọc như vậy, Tỉnh Hàn ngỡ ngàng một hồi, rồi cũng khẽ cất giọng cười.
“Có đôi khi cuộc sống không như vậy.” Tỉnh Hàn nở một nụ cười bất lực nhưng thông suốt mọi chuyện, “Kiểu gì vận mệnh cũng cho chúng ta một lựa chọn ngay khi chúng ta do dự bất định nhất, nhưng đã để vận mệnh quyết định thì lựa chọn đó lại là cái chúng ta không thể chấp nhận được nhưng vẫn phải chấp nhận nó, thay vì thế…”
Tỉnh Hàn nghiêng đầu nhìn Phương Trì, bình thản nói tiếp: “Ngay từ đầu tự quyết định số phận của mình, ít nhất thì không đến nỗi không thể trở tay.”
Phương Trì chìm vào suy nghĩ, rồi lặng lẽ mỉm cười.
“Ai nói không được.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đội trưởng Phương: Không nói chuyện nữa.
Sư phụ Tiểu Lâm: Được ạ, không tán tỉnh nữa.
19: … Hai đứa bây có gan thì tới đi đừng nói suông nữa.