
Chương 65
Tài khoản Weibo đăng tải: Thợ mát xa triệu đô của siêu sao đình đám
Bảy giờ tối theo giờ địa phương ngày 15 tháng 9, buổi hòa nhạc cuối cùng trong chuyến lưu diễn của CALM chính thức khai mạc tại sảnh âm nhạc huyền thoại New York.
Sảnh biểu diễn cực kỳ hiện đại với những trang thiết bị công nghệ kỹ thuật tiên tiến, ánh đèn và vũ đạo hòa vào nhau lộng lẫy mà lóa mắt. Kết thúc buổi biểu diễn kéo dài năm tiếng, ca sĩ chính Tiền Tùng đã gần như mất tiếng, đầu ngón tay của hai thành viên chơi keyboard và bass cũng sưng đỏ đau nhức, thậm chí cả Phương Trì đang ngồi sau dàn trống, ngay khi tiếng trống cuối cùng chấm dứt, hai cẳng tay cũng hoàn toàn rã rời mất cảm giác.
Bài hát cuối cùng kết thúc bằng một đoạn encore*, năm thành viên của CALM cùng tiến về giữa sân khấu.
encoreCái này mình không rành thuật ngữ lắm nên để tạm như vậy ạ, mọi người biết nghĩa của encore thì bình luận giúp mình để sửa nha, trên mạng nhiều thông tin nên cũng không rõ cbiz thế nào.
Bọn họ khoác vai nhau, trong tiếng hò reo vang vọng của người hâm mộ, cúi chào kết thúc.
Lúc đứng thẳng dậy, ánh đèn sân khấu rọi thẳng xuống đầu, người bấy lâu nay luôn điềm tĩnh hướng nội như tay keyboard Tỉnh Hàn cũng nở một nụ cười rạng rỡ, khóe mi giàn giụa nước mắt.
Sau khi biểu diễn xong, như thường lệ sẽ là tiệc cảm ơn người hâm mộ và nhận phỏng vấn trực tiếp từ truyền thông.
Trong suốt buổi phỏng vấn, người dẫn chương trình chỉ xoáy vào buổi biểu diễn cuối cùng, cư dân mạng cực kỳ quan tâm tới sân khấu lần này của CALM. Dù vậy vẫn có không ít kẻ vẫn nhằm vào “sự kiện tai nạn xe cộ” vài ngày trước của Phương Trì để đặt câu hỏi. Lần này, đội trưởng Phương vô cùng cẩn thận với các câu hỏi riêng tư, hắn không trào phúng cũng không trả lời, kể cả nhìn cũng không thèm nhìn.
Phương Trì dồn mọi sự chú ý vào CALM.
Bởi vì đây là lần cuối cùng.
Phỏng vấn xong, mọi người lùi về cánh gà nghỉ ngơi để tiến hành một vài điều chỉnh, sau đó đón xe về khách sạn.
Chuyến công diễn năm đã thành công tốt đẹp, tảng đá canh cánh trong lòng Trương Viễn cuối cùng cũng rơi xuống. Từ lúc lên xe anh đã nói liền tù tì, nói một thôi một hồi tới đoạn về nước sẽ cho cả bọn một kỳ nghỉ dài ngày, để cho các ông giời con đương độ nổi tiếng của anh được nghỉ ngơi một thời gian sau nửa năm vất vả bôn ba vòng quanh thế giới. Nói một hồi lại bắt đầu tỉ mỉ liệt kê các công việc cuối năm đã được sắp xếp, một vài quảng cáo đơn giản của cả đội, rồi trước đó đã có thành viên đã ký hợp đồng đại diện cá nhân vân vân mây mây. Có lẽ là vì buổi công diễn cuối cùng đã kết thúc, gánh nặng trên vai năm người đã được tháo xuống, cả bọn mới rồi đang mệt mỏi rã rời lại hiếm có mà không bỏ bơ anh, trái lại rất nhiệt tình nghiêng tai lắng nghe Trương Viễn liến thoắng, thỉnh thoảng còn góp giọng vài câu vô thưởng vô phạt.
Bầu không khí thả lòng hài hòa, Phương Trì từ từ dựa vào lưng ghế, nhắm hờ hai mắt.
Kể cả Tỉnh Hàn đang ngồi cạnh cửa sổ, trong suốt quãng đường luôn nhìn về phía các đồng đội và quản lý của mình, khóe môi duy trì một nụ cười.
Về tới khách sạn thì đã hai giờ sáng, ra khỏi thang máy, Trương Viễn ý ới gọi cả bọn trên hành lang, hỏi: “Tiếp theo mấy đứa tính sao, nếu muốn về cùng nhau thì anh đặt luôn vé cho các cậu nhé, ừm… nghỉ ngơi một bữa rồi ngày kia bay? Tất nhiên là mấy đứa muốn tách lẻ cũng được, nhớ tem tém lại, lúc đi nói với anh một tiếng là được. Nhưng mà buổi tiệc chúc mừng công ty tổ chức ấy, bữa anh có báo rồi ấy, tới hôm đó thì không cần biết tụi bây đang ăn chơi ở đâu cũng phải cuốn gói về cho anh.”
Cả bọn nhao nhao đáp không thành vấn đề, bấy giờ người vẫn luôn im lặng theo sau mọi người – Tỉnh Hàn, lại đột ngột lên tiếng: “Anh Viễn, tiệc mừng… em không đi được.”
Trương Viễn đang định tra thẻ vào cửa để quét, anh hoang mang hỏi: “Sao vậy, bận à? Không thể không đi được đâu, chuyến lưu diễn lần này của chúng ta thành công thế này, phía công ty chắc chắn sẽ nhân cơ hội này để phô trương danh tiếng, bên báo chí truyền thông cũng sẽ có những kế hoạch tuyên truyền để làm tiền đề cho những nỗ lực của các cậu trong năm tới, cậu-”
Tỉnh Hàn cắt ngang lời anh: “Không có năm sau.”
Trương Viễn: “…”
Cả bọn: “…”
Hành lang chìm trong im lặng.
Trương Viễn dán chặt mắt nhìn Tỉnh Hàn, hồi sau, hai môi anh run rẩy, rưng rưng không thốt nên câu. Tiền Tùng đảo mắt nghi ngờ nhìn cả hai, đầu óc cậu chàng vẫn còn chưa tỉnh táo lại sau sân khấu cuối cùng vừa rồi, giọng vẫn còn khàn khàn: “Anh Hàn… không có, không có năm sau, là sao?”
Tỉnh Hàn đưa mắt nhìn đứa em ngốc hát chính của mình, lại nhìn qua Ba Tử và An Đạt đang im lặng đứng xung quanh, cả hai đã kịp hiểu ra nhưng vẫn cảm thấy khó có thể tin nổi. Tỉnh Hàn nở nụ cười, bấy giờ trả lời: “Xin lỗi các anh em, tôi… quyết định rút khỏi giới, hủy hợp đồng với công ty. Vì vậy, buổi biểu diễn lần này, hẳn là lần cuối cùng tôi lấy thân phận là tay keyboard của CALM cùng các ông đứng chung một sân khấu, tôi-”
Chưa kịp dứt câu, người vừa rồi trực diện đặt câu hỏi bỗng nhiên gào lớn một tiếng, sau đó lao thẳng về phía Tỉnh Hàn!
Tiền Tùng túm lấy cổ áo Tỉnh Hàn, không rõ là vì quá mức kích động nên không kiểm soát được hay là vì dồn sức quá lớn, hai cánh tay của chàng hát chính run lên bần bật, theo đó là tiếng gầm giận giữ: “Lần cuối cùng là ý gì? Đây là lần cuối cùng mà anh nói à?! Anh muốn hủy hợp đồng tôi không cần biết, nhưng anh muốn rời, muốn rút khỏi nhóm… Anh đi, anh không nghĩ tới CALM ư?! Các anh phải làm sao bây giờ?!”
Khuôn mặt mệt mỏi tới cùng cực của Tỉnh Hàn càng tái nhợt hơn, anh rũ mắt nhìn hai tay Tiền Tùng đang siết chặt cổ áo mình, ngón tay anh khẽ run, lại chẳng kéo tay cậu chàng ra, chỉ lặp lại hai tiếng: “Xin lỗi.”
Ba Tử và An Đạt đứng cạnh cũng sững sờ như sét đánh ngang tai khi nghe thấy Tỉnh Hàn thốt ra những lời vừa rồi, nhưng dù sao cả hai cũng lớn hơn Tiền Tùng vài tuổi, cho dù đã bị luồng thông tin trước mắt đánh cho không rõ đông tây nhưng thoạt nhìn vẫn bình tĩnh, hai người không cần bảo nhau cùng tiến lên trước, với ý định kéo Tiền Tùng đang trên bờ vực sụp đổ ra.
“Tiểu Tùng, buông tay ra!”
“Bình tĩnh nói chuyện nào!”
“Làm sao em bình tĩnh được, em bình tĩnh kiểu gì đây!” Hai mắt Tiền Tùng dán chặt vào Tỉnh Hàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trớ trêu thay có người lại nói hay như hát- Lúc trước nói cái gì mà rời đi là viển vông, nói cái gì mà không bỏ được mọi người không bỏ được CALM, giờ thì sao nào! Mới bao lâu hả, hả?! Tôi hỏi anh, anh đi, CALM của chúng ta phải làm sao?! Solo hay là giải tán luôn hả?!”
Tất cả lại im lặng lần nữa.
Giữa không gian im ắng ấy, hai mắt Tỉnh Hàn mờ đi, anh nhìn khóe mi ẩm ướt của Tiền Tùng, vừa định an ủi “Đừng khóc”, lại thấy một giọt nước nóng hổi rơi xuống gò má mình, để lại một vệt ướt dài lạnh lẽo trên mặt.
Ra là anh đang khóc.
“CALM giải tán đi solo cần thương lượng và quyết định bởi ban giám đốc công ty và đội ngũ.” Sau một thời gian dài im lặng, giữa bầu không khí nặng nề cùng cực đang gặm nhấm từng người, Trương Viễn – vốn đang đứng trước cửa phòng mình, đột ngột lên tiếng. Anh vội vàng quệt đi nước mắt, buộc bản thân mình diễn cho tròn vai của một người quản lý, nỗ lực nói bằng giọng bình tĩnh: “Hoặc là… không chọn cả hai phương án này, sẽ có thành viên mới gia nhập, thay thế vị trí keyboard hiện tại của Tình Hàn.”
Tỉnh Hàn lặng lẽ nhắm mắt.
“Em không muốn!” Tiền Tùng gào lên sợ hãi, giọng nói khàn đặc nghẹn ngào, hai bàn tay vẫn siết chặt cổ áo Tỉnh Hàn mạnh tới mức trắng bệch ra để lộ cả khớp xương. Cậu ca sĩ chính cắn chặt răng, những tiếng nức nở theo kẽ răng bật ra ngoài: “Ông đây không muốn thành viên mới gì hết! Em chỉ muốn, chỉ muốn anh ấy… Em… Anh Hàn, anh em mình sát cánh bấy lâu nay, tình cảm của chúng ta thế nào anh cũng biết… Mẹ nó chứ… Em thực sự không thể chấp nhận được người đằng sau chơi keyboard cho em đứng hát không phải anh! Anh… không đi được không, em xin anh… được không?”
Tỉnh Hán há hốc miệng, nhưng mọi thứ ngôn ngữ lúc này lại hoàn toàn biến mất, anh không thể thốt lên dù chỉ một từ.
Không có cách nào đáp lại tiếng níu giữ của những người anh em đã cùng dầm sương dãi nắng.
Cũng không có cách nào lặp lại nguyên nhân khiến bản thân phải rời đi-
Sự thật bi thương mà bất lực như cái gai ghim vào vết thương nơi đáy lòng, dù có đau tới mấy cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, anh không có cách nào lặp đi lặp lại nỗi đau người thân mắc bệnh nặng cho từng người một nghe, không muốn sự thật ấy đay nghiến trái tim anh thêm nhiều lần nữa.
Khóe mắt Trương Viễn đỏ bừng, nhưng anh không muốn bị mất hình tượng trước mặt mấy đứa em, cố nhíu chặt mày kiểm soát giọng nói: “Tiền Tùng, em thả tay ra trước đi, mọi chuyện đều cần công ty chủ quản quyết định chính thức trước mới đưa ra kết luận được.”
Cậu ca sĩ chính vẫn bất động.
“Tiểu Tùng, thả tay đi.”
Giằng co hồi lâu, một thanh âm bình tĩnh vang lên từ góc hàng lang trong cùng, cả bọn như được kéo hồn về từ góc trũng của cảm xúc, đồng loạt quay đầu sang nhìn người vẫn lẳng lặng tựa tường từ đầu tới giờ, ánh đèn hành lang hắt lên người hắn, để lại một vệt dài tĩnh lặng dưới gót chân.
Cổ họng Tiền Tùng run run lên, hai tay như mất lực buông thõng ra, để lộ vành cổ áo bị mồ hôi thấm ướt.
Đoạn cậu ca sĩ chính tiến gần về phía Phương Trì, cậu dừng lại trước mặt hắn, lời thốt ra không phải câu nghi vấn mà là câu trần thuật: “… Anh đại, có phải anh đã biết trước rồi không?”
Phương Trì muốn nói “Không quá sớm, chỉ biết trước mọi người một đêm thôi”, nhưng lời đến khóe môi lại cảm thấy thật vô nghĩa, liền tiếp tục im lặng.
“Được rồi, được rồi…” Tiền Tùng lau qua loa nước mắt, sụt sịt mũi, nở một nụ cười không rõ là cay đắng hay trào phúng, nhưng dù thế nào cũng làm người ta phải nhói lòng: “CALM là do một tay anh gây dựng, trong thời gian khó khăn kia cũng là một tay anh cắn răng giúp đỡ bọn em, hiện giờ tới cả anh cũng đã gật đầu chấp nhận rồi, bọn em còn gì để nói nữa đâu, cứ rời đi như thế đi…”
Nói rồi lảo đảo lùi lại mấy bước, phất tay để lại cho đám người một bóng lưng: “Đều biến hết đi, biến hết mẹ luôn đi…”
“Rầm” Tiếng đóng cửa đinh tai vang lên, nhốt đám người còn lại ngoài không gian tĩnh lặng nặng nề nơi hành lang.
“Về, về nghỉ ngơi trước đã…” Trương Viễn hắng giọng ho, bịt tai trộm chuông nói: “Đây không phải chuyện nhỏ, nếu Tỉnh Hàn muốn hủy hợp đồng rời nhóm thì chắc chắn công ty sẽ trao đổi trực tiếp với các cậu về hướng đi tiếp theo của ban nhạc… Thế thì… Ngày mai đi, không nghỉ nữa, cùng về nước luôn, có chuyện gì thì mình ba mặt một lời bàn với nhau.”
Rồi quay sang nhìn Tỉnh Hàn, ra vẻ ung dung phất phất tay, thúc giục cả đám: “Về phòng ngủ hết đi, vừa diễn xong, mệt không chịu nổi rồi còn gì, giải tán hết đi, về đi.”
Ba Tử và An Đạt đứng hai bên Tỉnh Hàn, vốn còn điều muốn nói trước khi vào phòng nhưng lại cảm thấy hiện giờ nói gì cũng không đúng thời điểm. Cả hai lần lượt vỗ vai anh, An Đạt thở dài, hòa giải giúp Tiền Tùng sự mất bình tĩnh vừa rồi: “Bạn à, đừng giận Tiểu Tùng nhé, anh em mình cũng biết ngoại trừ anh đại thì trong đội mình thằng bé thân với ông nhất, cũng khó để nó không buồn, ông đừng-”
“Tôi biết.” Tỉnh Hàn gật đầu cười khổ: “Tôi còn chưa tới mức không hiểu được em mình, ông yên tâm.”
Ba Tử lại gần, ngừng một nhịp rồi nhẹ nhàng vỗ lên bả vai Tỉnh Hàn: “Theo lý thuyết thì cả đội đều là em của tôi, nên là… chàng trai à, anh sẽ không nói gì cả, em suy nghĩ kỹ là được rồi, sau này không cần biết em ở đâu, tình anh em của chúng ta sẽ không… biến mất.”
Tỉnh Hàn cắn môi đáp: “Vâng… anh, em biết.”
Ba Tử và An Đạt về phòng, cả hành lang chỉ còn lại mình Tỉnh Hàn cùng Phương Trì vẫn luôn duy trì tư thế dựa tường, giữ im lặng từ đầu tới giờ.
Lâu thật lâu sau, Tỉnh Hàn chà xát mặt, lòng bàn tay ma sát với da mặt khiến sắc mặt của anh như bớt tái nhợt đi, anh buông tay, cười cười với Phương Trì cách đó không xa, dù mệt tới cực độ nhưng lại như trút được cõi lòng: “Cuối cùng… cũng nói ra được.”
Phương Trì nhìn anh chăm chú: “Vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn, vẫn cố được.” Tỉnh Hàn bật cười: “Cảm ơn ông, anh đại.”
“Gọi tôi là anh đại rồi thì đừng khách sáo như vậy.” Phương Trì buông tiếng thở dài, tựa như muốn trút hết tất cả những nghẹn ứ trong tim ra, nhưng lại chẳng có tác dụng gì.
Cho dù hắn có thể thông cảm cho sự hiếu thuận của Tỉnh Hàn, nhưng Tiền Tùng cũng không sai, dù sao CALM cũng là một tay hắn vất vả dựng xây, những ngày tháng 5 anh em chui rúc trong cái ổ ở ngoài thành luyện tập, sáng tác không quản ngày đêm còn mồn một trước mắt, những dấu chân trên chặng đường họ trải qua cùng nhau còn khắc ghi trong tim hắn, chúng vẫn còn rõ nét chẳng phai màu như thể là ngày hôm qua. Mà giờ đây, một người trong các anh em đột ngột muốn rời đội nói lời từ biệt…
Thứ cảm xúc ấy, hắn không thể diễn tả được nó khó chịu tới nhường nào.
CALM vẫn luôn là một chỉnh thể, cái chỉnh thể này hoàn chỉnh tới mức không giới hạn ở những con số, mà quan trọng là cả bọn đã luôn ở bên nhau, cùng tiến lên, cùng trau dồi kinh nghiệm, cùng đồng hành cả chặng đường, vượt qua u ám rồi quang vinh, cái tên ấy mới được trao cho ý nghĩa thiết thực và sự sống cho riêng mình.
Xét riêng bản thân hắn thôi cũng đã không thể quả quyết và ép buộc bản thân đưa ra một lựa chọn chính xác nếu phải chọn giữa anh em ban nhạc và sư phụ Tiểu Lâm.
Cái gọi là tình cảm trên đời này chia ra rất nhiều kiểu, tình yêu, tình thân, tình bạn, khác một chữ là thành trăm bề tình khác.
Nhưng hiện tại có nói gì cũng không có ý nghĩa.
“Nghỉ sớm đi.” Phương Trì thở dài một tiếng, ngừng dựa tường, hoạt động hai bả vai nhức mỏi, hất cằm về phía Tỉnh Hàn: “Chọn một ngày để qua công ty nói chuyện, báo lại tôi.”
Tỉnh Hàn đồng ý.
Tạm biệt xong thì lần lượt về phòng của mình.
Và đêm nay lại là một đêm mất ngủ.
Cùng lúc đó, ở trong nước bên sư phụ Tiểu Lâm đang là ba giờ chiều.
Trung tuần tháng chín, trời miền bắc đã rõ ràng cái không khí đặc hữu của mùa thu, cái nóng gay gắt của ngày hè đã giảm bớt, trời trong xanh nhàn nhạt mây, tô điểm vào tiết trời chút khí lạnh đầu mùa.
Sau khi xoa bóp eo cho vị khách cuối cùng trong tiệm xong, Lâm Hiểu chậm rãi vào nhà vệ sinh, chạm vào bồn rửa rồi mở vòi nước rửa tay, đoạn trở lại gian chính ở tầng một của tiệm mát xa, ngồi xuống trước bàn máy tính.
Mấy ngày nay đều như vậy, Lâm Hiểu như thường lệ mở cửa tiệm, có khách đến thì mát xa, không có khách thì rảnh rỗi ngồi xuống bàn máy để tiếp tục ôn bài.
Dù sao chỉ còn một tháng nữa là tới ngày cậu đăng ký thi đại học lần nữa.
Tuy nhiên, do không phải là học sinh lớp mười hai nên lần này cậu chỉ có thể đăng ký thi dưới thân phận là thí sinh tự do.
Học viện mà cậu muốn vào đã công bố thông tin tuyển sinh, năm nay số thí sinh là người khuyết tật mắt được nhận là 50 thí sinh.
Mà chuyên ngành sư phụ Tiểu Lâm một lòng một dạ muốn vào là Ngoại ngữ Anh, năm nay nhận tổng cộng 9 thí sinh khuyết tật mắt.
Lâm Hiểu đeo tai nghe, thầm nhủ mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Lâm Hiểu lắng nghe bài giảng trong tai nghe, đâm xuống từng lỗ chấm trên bảng chữ nổi. Mỗi lần đắm chìm trong học tập, biểu cảm của sư phụ Tiểu Lâm đều rất nghiêm túc, giống hệt như bật chế độ hấp thu toàn phần, cậu ấy sẽ dùng tất cả nội lực để khuếch trương tinh thần của mình thành vô tận, chỉ chực chờ phun trào năng lượng.
Hôm nay không có nhiều khách lắm, thực tế thì kể từ ngày thứ ba sau khi Lâm Hiểu bị Phương Trì kéo đi dạo khắp trời nam biển bắc trên thế giới thì khách hàng đến tiệm cũng ít dần. Nguyên nhân là do nhiều người nghe danh sư phụ Tiểu Lâm mà ghé đến, những lúc có người hỏi thì Lâm Hữu Dư sẽ lấp li3m rằng thằng bé có “hợp đồng mát xa cho khách hàng lớn” cho qua chuyện, vì thế mà dần dần những vị khách quen cũng biết rằng sư phụ Tiểu Lâm sẽ vắng mặt một thời gian dài, nên số lần tới mát xa của họ cũng ngày càng ít dần.
Mặc dù lúc Lâm Hiểu vắng mặt thì Lâm Hữu Dư và sư mẫu vẫn kinh doanh như bình thường, nhưng muốn sư phụ Lâm già làm cho đâu đơn giản, mỗi ngày khách hàng muốn ông đích thân ra tay phải đăng ký trước, số lượng đăng ký có giới hạn ai đến trước được trước, một ngày tối đa năm người không hơn không kém, kiếm được ít hay nhiều tiền không quan trọng, quan trọng là ông không chịu được lời càm ràm của người bạn già lo lắng cho sức khỏe của ông.
Bởi vậy mà mấy ngày nay dù Lâm Hiểu đã quay trở về cuộc sống kinh doanh ngày xưa thì số lượng khách hàng cũng không quá nhiều, mà Lâm Hữu Dư cũng biết con trai mình vẫn đau đáu trong lòng chuyện năm tới thi đại học nên ông vẫn tiếp tục bảo Lâm Hiểu duy trì quy định đặt chỗ nghiêm ngặt của mình, đảm bảo cho con trai ông có nhiều thời gian và không gian yên lòng ôn tập hơn.
Vì vậy mà mấy tiếng này sư phụ Tiểu Lâm được tận hưởng hoàn toàn không gian yên tĩnh.
Hơn sáu giờ, Lâm Hữu Dư chống gậy dò đường bước vào tiệm, vừa đi vừa gọi tên cậu “Bé Hiểu”, không thấy trả lời là biết ngay thằng bé đang nghe máy tính, thế là ông tiếp tục dùng gậy dò đường, từ từ lại gần khu nghỉ ngơi.
Bấy giờ trong thế giới của Lâm Hiểu chỉ có âm thanh từ băng ghi, cho tới khi bả vai bị vỗ nhẹ mấy cái thì cậu mới hoàn hồn, ấn tạm dừng, bỏ tai nghe, hoảng hốt hỏi: “… Ai thế ạ?”
Sư phụ Lâm già cười: “Cha con đây.”
Lâm Hiểu vừa nghe thấy tiếng cười là biết tỏng.
Cậu đặt tai nghe xuống bàn máy tính, cười hỏi: “Sao thế cha, sao cha không ở trong nhà giúp mẹ con làm việc?”
Mùa thu ở phương bắc rất ngắn, một trận gió tây bắc tràn xuống là không khí lạnh mùa đông cũng tràn về. Mấy ngày trước khi đang ăn cơm chiều, sư mẫu ngồi xem thời sự, dự báo thời tiết nói mùa đông năm nay sẽ đạt nhiệt độ thấp kỷ lục, thế là không nói không rằng mua ngay cho Lâm Hiểu một chiếc chăn mới dày dặn hơn hẳn.
Lâm Hiểu thương bà vất vả, liền hỏi ngay lúc ấy: “Trong hộc giường của con vẫn còn một cái mới mà mẹ?”
Sư mẫu bật cười, khẽ mắng: “Thằng bé ngốc này, chẳng phải có nhiều hơn một người à.”
Lâm Hiểu cầm bát sững người nghĩ mấy giây mới ngộ ra, đoạn ngượng chín mặt không cần soi gương cũng biết đỏ như thế nào.
Lâm Hữu Dư ngồi ở ghế sô pha sau lưng Lâm Hiểu, ông đặt gậy dò sang bên, cười nói: “Mẹ con có cho cha trải cùng đâu, chẳng lẽ cha có nghĩa vụ lúc nào cũng phải nói chuyện với bà ấy? Mà cha với mẹ con ngồi trên giường cả ngày trời rồi, cũng phải ra ngoài tản bộ chứ.”
Lâm Hiểu cong mắt cười không đáp.
Lâm Hữu Dư nói chuyện phiếm mội hồi, nghĩ tới một chuyện liền hỏi: “Lại nói, thằng bé kia… sắp về đúng không?”
Lâm Hiểu thầm nhẩm tính thời gian, “Dạ… nhanh nhất là, khoảng mấy ngày nữa.”
“Ừ.” Lâm Hữu Dư chớp chớp mắt, gượng gạo hắng giọng, lại hỏi tiếp: “Thế hắn về lần này… là không đi nữa đúng không?”
Lâm Hiểu lặng lẽ mỉm cười, đáp lại: “Có vẻ năm nay không có kế hoạch lưu diễn nào khác ạ, nhưng vẫn còn những công việc khác.”
“Hừ hừ.” Lâm Hữu Dư khịt mũi thành tiếng, giọng điệu ghét bỏ: “Làm cái gì mà minh với tinh, suốt ngày chạy đông chạy tây nhưng không nhà không cửa, sau này làm sao mà sinh hoạt với nhau được?”
Lâm Hiểu sững người, đầu lưỡi quéo cả vào: “Cha ơi, chuyện đấy… cha, ôi… sinh hoạt gì chứ, có phải hơi sớm không ạ?”
Con mới bao lớn đâu ạ, con còn chưa sinh nhật hai mươi tuổi cơ mà!
Lâm Hữu Dư nghe ra cảm xúc gượng gạo, bất an của cậu, ông thở dài: “Đây là chuyện không sớm thì muộn mà, sớm cũng là hắn, muộn cũng là hắn, nên bé Hiểu à- Có chuyện gì cũng nên tính sớm thôi con, không thể để tới lúc đó sự việc nó tính ngược lại mình được.”
Lâm Hiểu hoang mang hỏi: “Con nên tính cái gì ạ?”
“Chậc… Đúng là thật thà!” Lâm Hữu Dư mất kiên nhẫn, đổ người về phía cậu thì thầm: “Thì cái nghề của Tiểu Trì… khụ, của Phương Trì ấy, hắn cứ bay nhảy ngoài đường hoài như thế, tương lai con tính làm sao? Cũng đâu thể chạy theo hắn khắp nơi như vậy được? Con trai của cha sao lại phải chịu khổ như vậy, mà nếu không đi theo hắn thì- thì suốt ngày cứ phải đợi ở nhà thôi, cũng là một vấn đề đấy!”
Một tràng dài này khiến Lâm Hiểu trở tay không kịp, cũng không phải là cậu chưa từng suy xét qua tình huống mà Lâm Hữu Dư nói, mà lại cậu không nghĩ rằng, chủ đề thực tế như “hai người sẽ sinh hoạt thế nào” lại sẽ có một ngày được sư phụ Lâm già nói ra.
Đối với chuyện sinh hoạt, những người lớn tuổi đều có suy nghĩ sâu xa, họ có cách định nghĩa đặc biệt và khó có thể thay đổi đối với ba chữ “sống cùng nhau”, đối với họ, sống cùng nhau là sống cùng nhau, là ý trên mặt chữ, phải là hai cá thể hàng ngày sinh hoạt bên nhau, cùng làm bạn với nhau, như thế mới gọi là sinh hoạt thật sự.
Lâm Hiểu trố mắt lặng im hồi lâu, cậu cảm thấy trái tim mình ấm áp lạ kỳ, không rõ là cảm động hay là biết ơn nhiều hơn.
“Cha yên tâm ạ.” Lâm Hiểu cười nói: “Hai chúng con… có lẽ không để ý nhiều chuyện này đâu ạ, vả lại… nếu tháng sáu này con học đại học rồi thì con phải dành nhiều thời gian để học tập mà. Coi như anh… khụ, cho dù Phương Trì có bất mãn thì hai chúng con cũng không thể lúc nào cũng ở bên nhau được, vả lại anh ấy có công việc của anh ấy, con có chuyện học hành của con, cả hai chúng con đều muốn dành cho đối phương không gian tự do.”
Lâm Hữu Dư im lặng hồi lâu, rồi lắc đầu thở dài: “Cha già rồi, không thể hiểu nổi suy nghĩ của đám trẻ các con nữa, cho dù thời đại có thay đổi thì những cái nền nếp xưa cũ cũng không bỏ được, hai đứa… tính toán, tự xử lý với nhau đi. Cha không can thiệp vào nữa.”
Còn nói gì mà nền nếp cũ với nền nếp mới chứ, con trai sắp sinh hoạt với một người đàn ông khác rồi, hai lão già này còn lí lẽ nào để nói nữa đâu.
“Vả lại…” Lâm Hữu Dư dừng lại, nói bằng giọng chê bôi: “… Anh Trì thì cứ anh Trì đi, cũng đâu phải chưa thấy anh gọi bao giờ, còn bày đặt sửa miệng!”
Lâm Hiểu: “…”
Dạ dạ, con biết rồi.
“Rồi, đừng lúc nào cũng ngồi học, mẹ con sắp sửa nấu cơm rồi đấy, nhớ về sớm nhé.”
Lâm Hiểu gật đầu thưa vâng.
Lâm Hữu Dư đứng dậy, cầm gậy dò quen đường quen lối về nhà.
Lâm Hiểu khe khẽ thở dài.
Đúng là không nên nhắc tới, vừa rồi không thấy rõ ràng lắm, nhưng sau khi hàn huyên với sư phụ Lâm già vài câu thì không hiểu sao lại thấy… dường như đúng là mình có hơi nhớ… khụ, nhớ anh Trì.
Lâm Hiểu lần sờ điện thoại đang đặt cạnh bàn phím, đeo lại tai nghe nhấn vào Weibo.
Mấy ngày nay cậu không vào Weibo để thảo luận và cập nhật tin tức, vừa chọn vào top các chủ để đang được thảo luận thì biết rằng buổi hòa nhạc cuối cùng tại New York của CALM đã kết thúc.
Tuy nhiên do lệch nhau mười hai tiếng nên thời gian trên Weibo ghi đều là giờ New York.
Trái tim Lâm Hiểu bất giác kích động lên.
Kết thúc, vậy nghĩa là… sắp về?
Cậu nhấn vào chủ đề, lắng nghe từng bài viết một, khóe môi cậu nhoẻn cười, hai mắt như bừng sáng.
Trở về trang chủ, sư phụ Tiểu Lâm nghĩ nghĩ một hồi vẫn không thể kiềm chế được sự vui sướng trong lòng mình, cậu vừa nghe giọng đọc của Weibo vừa soạn thảo, sau đó đăng bài.
“Chúc mừng, đợi anh.”
Chỉ bốn chữ không rõ ràng.
Giống hệt với phong cách viết bài một cách ngẫu nhiên mà sư phụ Tiểu Lâm vẫn luôn đăng tải lên tài khoản “Thợ mát xa triệu đô của siêu sao đình đám”.
Hệ thống báo đã đăng tải thành công.
Khóe mắt Lâm Hiểu tràn đầy niềm vui, cậu thoát khỏi Weibo, bỏ điện thoại về túi, đứng dậy về nhà ăn cơm.
Nhưng lần này, sư phụ Tiểu Lâm không để ý tới một chi tiết, mà hệ thống nhắc nhở cũng không tỉ mỉ tới mức độ ấy.
Bài viết mà cậu vừa đăng lên Weibo kia có đính kèm theo hashtag về chủ đề nóng hổi hiện tại.
Thế là dòng trạng thái mang theo cảm xúc chờ mong này sư phụ Tiểu Lâm đã được đăng tải công khai trước dân mạng như sau-
【#calm Buổi hòa nhạc New York # Chúc mừng, chờ anh.】
Tài khoản Weibo đăng tải: Thợ mát xa triệu đô của siêu sao đình đám.