Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù

Chương 66

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 66

YBez1F2.gifChớp mắt, cậu ngã ngựa.YBez1F2.gif

Đêm ấy, có người yên giấc có người không.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Hiểu ăn xong bữa sáng, chào hỏi sư phụ sư mẫu rồi qua tiệm mát xa mở cửa.

Chưa tới chín giờ, vị khách đầu tiên bước vào tiệm.

Lâm Hiểu cất tấm vải đã được sát trùng cẩn thận vào tủ, quay lại cười chào người ở cửa: “Xin chào, ngài tới mát xa đúng không ạ, ngài đã hẹn trước chưa ạ?”

Ai ngờ rằng vị khách vừa tới đứng dò xét cậu từ đầu đến chân một hồi, sau đó bất ngờ hì hì cười hỏi: “Không phải, không phải- Tôi muốn hỏi một chút, cậu là… “Thợ mát xa triệu đô của siêu sao đình đám” đúng không?”

Là giọng của một cô gái, Lâm Hiểu đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó liền biến sắc.

Trong chớp mắt, não bộ của cậu nhanh chóng liên tưởng ra đủ mọi thể loại tình huống không tưởng, dù không thể kịp thời nắm được bất cứ manh mối nào nhưng trông chớp mắt đó, trong sự thúc đẩy của trực giác, Lâm Hiểu vẫn phủ nhận theo bản năng: “Không, không phải… tôi không hiểu cô đang nói gì.”

“Ồ, không phải ư? Không thể nào…” Cô gái với giọng nói trẻ trung thở dài thất vọng, chán nản nói: “Không có gì, tạm biệt.”

Nói rồi đẩy cửa ra ngoài.

Lâm Hiểu đứng giữa tiệm, nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên thì trái tim cũng bắt đầu điên cuồng loạn đập.

Tại sao lại có người tới hỏi chuyện này?

Là do cậu tiết lộ thông tin quan trọng gì, hay bên phía anh Trì ra tín hiệu nào đó?

Và… cho dù thế thì anh Trì chắc chắn không thể tiết lộ địa chỉ tiệm mát xa nhà mình cho bất cứ người lạ nào được. Vậy làm cách nào cô ấy có thể tìm ra cậu?

Lâm Hiểu bàng hoàng hoang mang, thất thểu ngồi phịch xuống sô pha, cậu lấy điện thoại ra, nghĩ một hồi vẫn quyết định bấm vào dãy số của Phương Trì.

Điện thoại kề bên tai, đợi một lúc, cuộc gọi tự động tắt.

Hệ thống nhắc nhở đối phương đã tắt máy.

Lâm Hiểu đặt điện thoại sang bên, chà mạnh mặt mày vì căng thẳng mà phát run lên, ép buộc bản thân tỉnh táo và bình tĩnh lại.

Anh Trì sẽ không bao giờ tắt máy mà không nói nguyên do, vậy chỉ có một khả năng, anh ấy đang trong chuyến bay.

Lâm Hiểu hít một hơi thật sâu, thầm nhủ với lòng không hoảng không loạn, có lẽ chỉ là trùng hợp ngoài ý muốn thôi.

Nhưng rất nhanh sau đó, tâm lý may mắn này của cậu đã bị hiện thực nghiền nát.

Hết buổi sáng, có trên chục người mon men không rõ lý do ghé vào cửa hàng, tất cả đều cùng hỏi một vấn đề, Lâm Hiểu lạnh lùng phủ nhận từng người một, nhưng hiển nhiên sự việc không hề đơn giản như cậu nghĩ.

Tới chiều, cơ số phóng viên giải trí bỗng nhiên chen chúc xuất hiện, bịt kín trước cửa tiệm mát xa, vừa giơ điện thoại và thiết bị quay chụp vừa luôn miệng nói muốn phỏng vấn thợ mát xa tư nhân có “mối quan hệ rất sâu đậm” với đội trưởng CALM Phương Trì.

Lâm Hữu Dư và sư mẫu vội sang tiệm, ông lão già đứng đầu tiệm với cây gậy dò đường trong tay, như thể chỉ cần có bất cứ tay phóng viên không có mắt nhìn nào dám xông tới sẽ thẳng tay hạ gậy, sư mẫu chặn trước cửa thủy tinh, nói lớn trước một dàn camera: “Mấy người làm gì vậy! Ban ngày ban mặt dám xông vào nhà người khác à?! Không biết luật pháp gì nữa à? Nói cho các người biết chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, các đồng chí ở đồn công an sẽ đến ngay lập tức, mấy người cứ ở đấy chen với chúc đi!”

Lâm Hiểu bị Lâm Hữu Dư níu tay lại, nhiều lần có ý định vọt ra trước cửa, nhưng lần nào cũng bị kìm lại.

Cuối cùng, các đồng chí công an tại đồn thực sự tới kịp lúc, bấy giờ mới tạm thời giải quyết được thế khó trước mắt.

Người trong cuộc thận trọng giữ im lặng, đám chó săn tin không đào được bất cứ tin tức nào có giá trị, không chỉ việc hành động đột kích tới tận cửa phỏng vấn thế này là hoàn toàn vô lý, trái quy định, nên khi cảnh sát tới, bọn họ chỉ có thể tan tác chim muông.

Bất ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy khiến cho tiệm mát xa không thể mở cửa hoạt động bình thường được nữa. Sau khi đám người giải tán, một nhà ba người đóng tiệm, lặng lẽ dìu nhau về nhà sau.

Tới tận giờ phút này, Lâm Hiểu mới biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì qua lời của đám phóng viên vây kín cửa vừa rồi.

Tài khoản Weibo của cậu đã gây chuyện.

Tính ngược tính xuôi lại không để ý tới những thông tin trọng yếu đã đăng tải trên Weibo lúc ấy.

Lúc ấy cậu đang ở trong chủ đề nóng liên quan tới buổi hòa nhạc ở New York của CALM, và lúc ấy bài đăng mới cũng đăng tải vào ngay chủ đề ấy.

Chớp mắt, cậu ngã ngựa.

Tuy là sự việc ngoài ý muốn, nhưng nó cũng khiến cậu chính thức hiểu ra môi trường sinh tồn của giới giải trí này sóng gió tới mức nào, cũng biết được cộng đồng mạng khát máu tới mức nào.

Mặc dù trước đó đã có không ít lời đồn đoán về “thợ mát xa thần bí” của Phương Trì nhưng đội trưởng Phương vẫn luôn bảo vệ Lâm Hiểu rất kỹ càng, ngoài trừ lần phát sóng trực tiếp giữa đêm ấy bị lộ giọng ngoài ý muốn thì trên mạng không có bất cứ một thông tin cá nhân nào của cậu.

Nhưng chỉ với một bài đăng vào chủ đề nóng trên Weibo đã khiến chính bản thân cậu, tiệm mát xa nho nhỏ này, thậm chí là sư phụ sư mẫu đều bại lộ trước tầm mắt của công chúng.

Đám cư dân mạng rảnh tới phát điên thông qua bài đăng này truy cập vào trang cá nhân, thông qua tên và danh sách người theo dõi để xác định sơ bộ thân phận của cậu. Ngoài ra, một “chuyên gia công nghệ” đã bẻ khóa mã IP từ những bài đăng ít ỏi của tài khoản này và phát hiện ra rằng vị trí của nó hoàn toàn trùng khớp với địa điểm CALM tổ chức biểu diễn.

Nói cách khác, trước khi bài đăng trên Weibo này trở thành yếu tố “một viên đá làm dậy ngàn sóng”, thì nơi mà ban nhạc CALM có mặt, nơi mà Phương Trì có mặt, tức là – Phương Trì ở đâu, chủ sở hữu tài khoản này cũng ở đó.

Bằng chứng đã như sắt đá, “Thợ mát xa triệu đô của siêu sao đình đám” chính là “thợ mát xa tư nhân” của CALM Phương Trì, sự thật đó đã bị cư dân mạng lật tẩy.

Ngay sau đó, đương lúc sư phụ Tiểu Lâm không hay biết gì say giấc nồng thì có người đã thông qua địa chỉ IP được giải mã, thẳng tay thu hẹp phạm vi địa lý tới thành phố nhiều tuổi này, sau đó càng tệ hơn, một đám người rảnh rỗi và tò mò tới phát điên còn “đào sâu tìm kỹ”, phát tán luôn số điện thoại đăng ký Weibo của Lâm Hiểu lên internet.

Nhất thời, dư luận nổi sóng.

Nhưng những người có hành động đầu tiên lại không phải người hâm mộ của CALM, càng không phải là người hâm mộ của Phương Trì, mà là một bộ phận sasaeng fan và chó săn tin phối hợp hành động.

Vì thế mới hình thành nên tình cảnh một đám người xa lạ xông thẳng tới trước cửa tiệm ngay từ sáng sớm và chen chúc cùng đám phóng viên để săn tin.

Trong nhà, Lâm Hiểu ngồi bên bàn nhỏ, đầu tựa tường, hai hàng mày nhíu chặt, không nói gì.

Sư phụ sư mẫu ngồi cạnh cậu, muốn nói lại thôi.

Hồi lâu sau, Lâm Hiểu trút tiếng thở dài, cậu vuốt mặt, thều thào nói: “Cha, mẹ, con xin lỗi.”

Nói xong, cậu lại tự cảm thấy nực cười và bất lực.

Dường như trong khoảng thời gian này cậu vẫn luôn xin lỗi, bởi vì cậu luôn khiến hai người cậu thương yêu phải chạy theo lo lắng cho chuyện của mình.

Nhưng thực ra cậu có làm gì sai đâu?

Lâm Hiểu lấy điện thoại ra, truy cập vào Weibo, xóa bỏ hết tất cả bài viết được đăng tải trên tài khoản “Thợ mát xa triệu đô của siêu sao đình đám”, sau đó nghe theo hướng dẫn của hệ thống để xóa tài khoản.

Đặt điện thoại xuống, chỉ thấy Lâm Hữu Dư liên tiếp thở dài, khàn khàn hỏi: “… Bé Hiểu, chuyện này là sao vậy con?”

Lâm Hiểu thoáng im lặng, rồi một năm một mười giải thích tình hình thực tế.

Mặc dù Lâm Hữu Dư và người bạn già không hiểu quá nhiều một số thuật ngữ đặc biệt nhưng vẫn có thể hiểu đại khái vấn đề.

Sau khi Lâm Hiểu nói xong, Lâm Hữu Dư sửng sốt hồi lâu, ngay sau đó giậm mạnh gậy xuống đất, giọng đầy sự căm thù: “Chuyện gì thế này! Có còn luật pháp trên đời nữa không! Đám người này rảnh rỗi không có việc gì làm ư! Người ta mời hay không mời thợ mát xa thì sao, mời người nào thì sao, có liên quan một đồng một cắc nào tới bọn họ ư?! Không chỉ đăng thông tin của người khác lên mạng mà còn trực tiếp đến hẳn nhà người ta?! Đúng là một đám khốn nạn súc sinh!”

Sư mẫu cũng cực kỳ giận dữ, thêm vào đó là sự đau xót, từ nhỏ tới giờ Lâm Hiểu luôn sống không phô trương, nào đã bao giờ chịu đựng những chuyện thị phi này bao giờ. Lúc này Phương Trì còn đang ở nước ngoài, bà và người bạn già cũng không hiểu rõ kỹ càng sự việc, lần này bên cạnh cậu không có bất kỳ ai để thảo luận vấn đề này.

Sư mẫu vuốt vuốt sau lưng sư phụ Lâm già, sợ người bạn già tức quá sẽ gây nguy hiểm tới tính mạng, do dự hỏi: “Vậy bây giờ… nên làm gì đây?”

Đúng rồi, bây giờ phải làm gì đây?

Lâm Hiểu mở miệng, chưa kịp nói gì thì điện thoại trong tay vang lên.

Hệ thống đọc lên một dãy số xa lạ, địa điểm của người gọi cách họ hàng ngàn cây số. Không cần nghe cũng biết đối phương hoặc là sasaeng fan muốn âm thầm tra hỏi, hoặc là đám phóng viên muốn đào bới thông tin, hoặc là vừa bắt đầu đã báo giá muốn mua thông tin từ Lâm Hiểu.

Lâm Hiểu lập tức cúp mắt, bối rối một hồi liền quyết định tắt nguồn.

Đúng lúc đó, đồn trưởng Trương phụ trách khu vực và dì hàng xóm đi vào sân nhà, đồn trưởng Trương còn chưa kịp nói gì thì dì đã rối rít hỏi thăm trong lo lắm: “Ôi ông Lâm, có chuyện gì với nhà ông vậy, có phải đắc tội gì với người ta không? Tôi vừa đi siêu thị về, đi ngang qua con phố ở đầu tiệm nhà ôi, trời ơi, ở đấy cơ man người là người vây quanh cái bàn đá đánh cờ của ông Lý, cứ liên hồi nghe ngóng nhà ông ở đâu!”

Lâm Hữu Dư bàng hoàng, cả Lâm Hiểu cũng hoảng hốt thốt cùng một câu: “Nhà… nhà chúng tôi/bọn con?!”

“Chứ còn sao nữa!” Bà dì rối tới mức đập cái đét xuống đùi, nói tiếp: “Ngay ở trước tiệm mát xa của ông đấy, cứ hỏi hỏi người mở cửa tiệm này sống ở đâu! Lúc tôi đi ngang qua còn hỏi cả tôi cơ mà!”

Lâm Hiểu hoảng hốt tới mức hai cánh môi cũng run run: “Thế… thế dì…”

“Sao mà dì nói được chứ!” Dì này là hàng xóm của nhà họ nhiều năm, vả lại tình huống của gia đình Lâm Hiểu cũng đặc thù, hàng xóm láng giềng xung quanh bao năm nay cũng thường xuyên giúp đỡ họ không ít việc vặt, thêm nữa ba người nhà họ Lâm luôn hiền lành thân thiện, ngày thường có ai nhức đầu mỏi cổ thì cứ qua tiệm ngồi, cho dù là Lâm Hiểu hay là Lâm Hữu Dư cũng sẽ nhiệt tình giúp họ mát xa một hồi, nhiều khi còn có hiệu quả hơn uống thuốc rất nhiều, lại còn không bao giờ chịu lấy tiền. Tình làng nghĩa xóm mặn nồng, huống chi làm hàng xóm nhiều năm, tình cảm khó bề lay nổi.

Dì nói tiếp: “Tôi hỏi mấy người đấy muốn gì mấy người ấy cũng không nói, cứ hỏi tôi có biết nhà các ông ở đâu không. Tôi sốt ruột quá mang cả giỏ rau sang đồn công an nói sơ qua tình hình cho đồn trưởng Trương, rồi thế là- đồn trưởng theo tôi đi luôn.”

Đồn trưởng Trương vẫn luôn im lặng giờ mới có cơ hội hỏi thăm: “Sư phụ Lâm, ông xem xem… Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Hỏi là vậy nhưng trong lòng đồn trưởng Trương đã đoán được phần nào, chiều nay đám người tụ tập trước tiệm mát xa của sư phụ Lâm già là phóng viên, và chuyện khiến gia đình nhà họ Lâm dính tới đám phóng viên này chỉ có một- bản hợp đồng bí mật Lâm Hiểu ký với vị minh tinh đó vài tháng trước.

Thật vậy, khi có dì hàng xóm nhà bên ở đây, sư phụ Lâm già nghe kể cũng chỉ bất lực thở dài, không trả lời nguyên nhân.

Suy đoán của đồn trưởng Trương đã được chứng thực.

Dù sao cũng là chuyện riêng nhà người ta, hơn nữa lúc ấy mình chỉ là bên thứ ba làm nhân chứng chứng kiến toàn bộ quá trình ký kết hợp đồng, đồn trưởng Trương cũng không nên nói gì vào lúc này, chỉ hỏi: “Vậy ông định làm gì trong tình huống này? Thành phố của chúng ta không quá lớn, ngộ nhỡ có ngày ai đấy lỡ lời, đến lúc đó…”

Bấy giờ, Lâm Hiểu đột ngột lên tiếng sau một thời gian dài im lặng: “Cha mẹ… Hay là hai người đi trước…”

Còn chưa kịp dứt câu thì sư phụ Lâm già đã cắt ngang, đánh một cái lên tay cậu: “Sao chúng tôi lại đi trước? Có đi thì cả nhà chúng ta đều đi, anh muốn tôi với mẹ anh vứt anh ở lại để đi trốn à? Sao mà thế được thằng bé ngốc này!”

Yết hầu Lâm Hiểu nhói đau, cậu cố nén cảm xúc: “Nhưng chuyện này… con không thể để cha mẹ chịu khổ cùng con được.”

Sư mẫu bất ngờ xoa đầu cậu như ngày nhỏ bà vẫn thường làm, bà thở dài: “Vậy mình con trốn trong nhà, không nhìn thấy cũng không ra ngoài được, thế không phải chịu khổ thì là gì hở con? Vả lại, nhiều năm nay mẹ và cha con luôn muốn về quê cũ một thời gian, lần này coi như đúng dịp, thêm nữa- Con không ở cạnh chúng ta, cả nhà mình không ở cùng nhau, ấy mới khiến cha mẹ đau khổ.”

Lâm Hiểu chầm chậm giơ tay, kéo bàn tay sư mẫu đang đặt trên đỉnh đầu xuống, rồi nắm chặt trong lòng, mãi lâu sau không đáp.

Lâm Hữu Dư vỗ lưng bạn già, sư mẫu ngầm hiểu, đoạn siết thật chặt tay Lâm Hiểu rồi lặng lẽ về phòng thu dọn đồ đạc.

Thế hệ cũ là như thế, họ kinh qua bao trận sóng to gió lớn, trong thế nguy vẫn có thể giữ một tinh thần bình tĩnh lạ thường, đối mặt với những biến số trong cuộc đời, họ binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn.

Lâm Hữu Dư vui cười quay sang phía đồn trường Trương: “Đồng chí ơi, ông già mù này muốn xin chính phủ trợ giúp lần này!”

Đồn trưởng Trương lập tức đáp: “Ông cứ nói đi, đừng khách khí.”

Lâm Hữu Dư trầm ngâm một nhịp, nói tiếp: “Anh cũng hiểu tình huống hiện giờ rồi, nó… đúng là rất phiền toái, từ giờ tới hai ngày sau khi… ai đó quay lại, chắc chắn sẽ không có gợn sóng nào, nhưng mấy ngày này thì… có thể nhờ đồng chí phái cho chúng tôi một chiếc xe, đưa cả gia đình tôi về quê ở hai ngày được không, coi như là tạm thời tránh người ngoài.”

“Không thành vấn đề!” Đồn trưởng Trương khẳng định: “Nhà ông ở đâu? Tôi sẽ lái xe đưa cả nhà mình đi!”

Nói là quê nhưng thực tế là một thành phố lân cận chỉ cách nơi đây khoảng hai trăm cây số, ước chừng hai giờ lộ trình. Vả lại, bởi vì tình huống đặc biệt mà ngày trẻ sư phụ Lâm xem như là ở rể ở nhà bạn già. Về quê thực chất là về lại căn nhà cũ ở thành phố lân cận mà sư mẫu đã ở cùng bố mẹ thời còn con gái.

Sau khi thân sinh của sư mẫu qua đời, hai vợ chồng già liền tới thành phố này để định cư. Dù là một thành phố lâu đời xưa cũ nhưng nhờ vào tay nghề điêu luyện của sư phụ Lâm già mà cả hai kiếm được nhiều hơn hẳn ở quê nhà. Hai năm sau đó, họ nhặt được Lâm Hiểu trước cổng bệnh viện mắt, từ đó một nhà ba người quây quần trong căn nhà nhỏ, bình yên ổn định sống gần hai mươi năm.

Đương đầu sóng ngọn gió, Lâm Hiểu không biết mình có thể làm gì, cậu chỉ đành lặng lẽ về phòng, hỗ trợ sư mẫu sắp xếp đồ tùy thân cho cả nhà.

Đồ cần mang không quá nhiều, tổng cộng hai vali hành lý, một ít quần áo thay ra thay vào, một túi nhỏ đựng đồ vệ sinh, vậy là đủ.

Gói ghém đồ đạc xong, đồn trưởng Trương mở cốp xe riêng ra, hỗ trợ cả nhà bỏ đồ vào sau xe, sau đó ngựa không dừng vó, xuất phát đưa một nhà ba người sang thành phố lân cận trước khi chiều tà.

Dọc đường đi, cảm xúc của sư phụ sư mẫu cũng dần ổn định lại, vừa đi vừa nói chuyện phiếm với đồn trưởng Trương, có phần hưng phấn chờ mong “chuyến du lịch về lại cố hương” này.

Lâm Hiểu ngồi ghế phụ nghe ba người trò chuyện, mà lòng thì đau như cắt.

Quãng đường không quá dài, khi mọi người về đến nhà cũ của sư mẫu thì bản tin thời sư vẫn còn đang chiếu dở.

Không có nhiều thời gian để tán gẫu, cả nhà từ chối lời ngỏ xin giúp đỡ của đồn trưởng Trương, tranh thủ bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa.

Căn nhà đã lâu không có người ở, khỏi cần nghĩ cũng biết bụi bặm khắp nơi. Đây là nơi Lâm Hữu Dư và sư mẫu sinh hoạt với nhau từ nhiều năm trước nhưng đối với Lâm Hiểu thì đây là lần đầu tiên đặt chân vào mảnh sân điêu tàn này. Cậu không nhìn được, lại ở trong một hoàn cảnh lạ lẫm, nghiễm nhiên bị hạn chế rất nhiều.

Ban đầu sư phụ sư mẫu định bắt cậu đi nghỉ, nhưng tình huống này thì Lâm Hiểu chắc chắn không thể ngồi yên, dường như phải làm gì đó, hoặc đúng hơn phải cắm đầu cắm cổ làm thật nhiều thì mới có thể che lấp được những áy náy sắp tràn khỏi lòng.

Sư mẫu dắt cậu đi dạo quanh sân và đi vài vòng từ phòng đông sang phòng tây của căn nhà. Sau khi hình dung được bố trí trong sân và phòng, Lâm Hiểu phát hiện ra căn nhà này cũng không khác biệt mấy so với căn nhà họ đang ở.

Căn nhà dựa hướng bắt, trước nhà hướng phía nam, có một mảnh sân nhỏ, trong nhà có một phòng đông và một phòng tây, không có quá nhiều khác biệt so với nhà ở hiện tại.

Vì thế, Lâm Hiểu cướp chậu nước sư mẫu vừa đi lấy dưới nhà trong, thấm ướt tấm vải rồi kéo tấm chiếu xuống trải xuống nền nhà, vẩy nước lên lau sạch sẽ. Tạm gác lại chuyện khác, trước mắt ít nhất phải giải quyết xong chỗ ngủ đêm nay cho sư phụ sư mẫu.

Đầu ngón tay trắng hồng dính bẩn, cậu không nhìn thấy, cậu chăm chú quỳ xuống đất lau hết lượt này tới lượt khác, mãi sau đó khi sư mẫu dọn xong phòng bếp đi ra liền hoảng hốt kêu lên: “Ôi con ơi xong rồi đấy! Con sắp lau cái chiếu này trắng sạch như mới rồi!”

Bấy giờ Lâm Hiểu mới ngẩng đầu, mặt mũi lem nhem toàn vết bẩn, mỉm cười với sư mẫu.

Phòng đông, phòng tây, quan trọng nhất là bếp lò… Khác biệt lớn nhất của ngôi nhà cũ này với nhà ở hiện tại là không có gian nhà phụ, nên nấu cơm cũng nấu ở bếp lò trong nhà chính luôn.

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ căn nhà cũ và sắp xếp đồ đạc mang từ nhà xong thì cũng đã quá nửa đêm.

Vòi nước cũ kỹ trong nhà lại một lần nữa hoạt động, sư mẫu rửa sạch sẽ nồi để đun đầy ba thùng sắt nước nóng, đưa cho Lâm Hiểu để cậu về phòng rửa mặt mũi chân tay. Sáng ngày mai cả nhà sẽ sang ủy ban nhân dân xã để hỏi thử có nhà nào sử dụng máy nước nóng năng lượng mặt trời không, ít nhất thì trong mấy ngày này nhà ba người họ sẽ phải sử dụng chiếc chòi tắm giản dị ngoài sân để tắm rửa.

Vệ sinh cá nhân xong, Lâm Hiểu nằm một mình trên phản cứng lạ lẫm, cho dù dưới thân quấn đầy chăn êm nệm ấm sư mẫu mang từ nhà đi thì trong lòng cậu vẫn hoài trống rỗng vô thực.

Nhưng cậu đã quá mệt.

Nguyên ngày nay nói là cạn kiệt sức lực cũng không ngoa.

Dù trong đầu vẫn trăm bề mối ngổn ngang thì cậu vẫn chẳng thể thắng nổi mệt mỏi và buồn ngủ, Lâm Hiểu trợn tròn mắt không nổi hai phút, rồi lại nặng nề khép chặt mi.

Cùng lúc đó, máy bay đưa Phương Trì về nước đang xuyên qua lớp lớp mây phiêu đãng, đã bay được gần tám giờ hành trình.

Trong khoang hạng nhất, các thành viên của CALM đều ngả ghế để nghỉ ngơi, trông như đang thả lỏng hồi sức sau một buổi hòa nhạc, nhưng thực tế thì bọn họ chỉ đang giả vờ bình tĩnh che giấu cảm xúc thật mà thôi.

Họ đều ngồi cùng chuyến bay xuất phát từ New York, chỉ có Tỉnh Hàn là không đi cùng.

Hai tiếng sau khi thẳng thắn nói về kế hoạch hủy hợp đồng và rời nhóm với Phương Trì, Tỉnh Hàn cùng trợ lý đã lên máy bay, xuất phát sớm hơn họ gần mười tiếng.

Bên phía công ty đã được Trương Viễn thuật lại kế hoạch của Tình Hàn trước, có lẽ ngay khi họ vừa đặt chân xuống mặt đất, hoặc không cần bọn họ hạ cạnh luôn, chỉ cần Tỉnh Hàn chính thức đưa ra thông báo hủy hợp đồng với công ty thì ngay lập tức sẽ có một bản thỏa thuận bồi thường vi phạm hợp đồng được đưa cho Tỉnh Hàn.

Phương Trì đeo tai nghe chống ồn, đắp kín người bằng chiếc chăn mỏng Tiểu Du nhận từ tiếp viên hàng không, vô thức nhíu mày.

Dù là khoang hạng nhất thì bay một chặng đường dài cũng chẳng thoải mái hơn là bao, lại thêm chuyện đội viên rời đội, suốt hai ngày này đội trưởng Phương gần như không có nổi vài giờ ngủ tử tế.

Có quá nhiều vấn đề phải nghĩ, có quá nhiều kế hoạch cần phải tính toán. Việc lao động trí óc quá mức ngay sau buổi biểu diễn mệt nhọc cũng khiến hắn không thể chợp mắt.

Giống như Tiền Tùng đã chất vấn Tỉnh Hàn, nếu anh đi, vậy CALM phải làm gì tiếp theo?

Đợi thành viên mới gia nhập, hay là… solo?

Có lẽ cả hai tình huống đều có thể xảy ra.

Mặc dù hiện tại ban nhạc CALM đang cực kỳ nổi tiếng nhưng giá trị thương nghiệp của từng người khi làm nghệ sĩ độc lập cũng không hề thấp, đặc biệt là Tiền Tùng, người muốn mời cậu ta hợp tác có thể xếp kín hai vòng quanh tòa nhà công ty.

Không chỉ thế, trước đó trong giới cũng đã có tiền lệ thành viên rời nhóm và một thành viên mới được tuyển bổ sung vào vị trí trống, nhưng tất cả đều rơi vào vết xe đổ “áo mới không tốt như áo cũ”, người hâm mộ và người yêu nhạc đều đã quen thuộc thậm chí đã có những hình dung cố định đối với đội hình của ban nhạc. Nếu hiện giờ thay máu thì khả năng người hâm mộ có thể sẽ không làm quen được hoặc không muốn bỏ tiền ra nước, hoặc có khi sẽ đặt thành viên mới lên bàn cân với thành viên cũ như một thói quen, cho dù là tình huống nào thì cả CALM lẫn thành viên mới đều khó có thể vượt qua.

Vì vậy nếu công ty đưa ra quyết định cuối cùng là CALM… tách ra đi solo và thay đổi hợp đồng nhóm thành hợp đồng cá nhân, tuy không dám khẳng định hoàn toàn nhưng trước mắt thì lối đi này khả thi hơn.

Vậy thì trong trường hợp đó, hắn sẽ lựa chọn như thế nào?

Tiếp tục đồng hành với các anh em một thời gian hay dứt áo ra đi, kể từ đây chia hai ngả đường?

Cho dù là lựa chọn nào thì cũng chẳng phải hai bên cùng có lợi, chỉ có bất lực và cam chịu.

Tựa như trong đêm tại New York đó, Tỉnh Hàn nói những lời cuối cùng…

Khi cậu không thể lựa chọn nhưng buộc phải đưa ra quyết định, thì khi ấy có lẽ là cơ hội cuối cùng mà số phận dành cho cậu.

Mà con đường phía trước vẫn còn dai dẳng, có lẽ đã đến lúc đưa ra quyết định quyết đoán.

Tác giả có lời muốn nói:

Sư phụ Tiểu Lâm: Đợi anh Trì, đừng sợ.

Đội trưởng Phương: Đang trên đường, chương sau sẽ tới!

19: Ừm hứm ừm hừm… Từ chương sau chở đi thì cả hai sẽ không phải rời xa nhau nữa, mặn nồng từ giờ tới nhắm mắt xuôi tay!

Bình Luận (1)
Comment
Nguyen 1
Nguyen
Reader
6 Giờ Trước
Up, truyện này hợp với các bạn nữ đấy.
Trả lời
| 0