Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù

Chương 67

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 67

YBez1F2.gifTheo anh Trì về nhà.YBez1F2.gif

Tình thế tiến thoái lưỡng nan, đội trưởng Phương hiếm khi bị rơi vào thế khó.

Tỉnh Hàn muốn đi, những người còn lại sẽ ngay lập tức rơi vào trạng thái nản lòng thoái chí. Nếu bây giờ ban nhạc giải tán, hắn lại theo chân Tỉnh Hàn… hủy hợp đồng, vậy thì không chỉ Tiền Tùng mà cả Ba Tử và An Đạt cũng không thể nào nhanh chóng chấp nhận được.

Thật lòng mà nói, đối diện với ban nhạc tự tay gầy dựng, đối mặt với những anh em đồng đội bao lâu nay, hắn không đành lòng, cũng không nỡ rời đi.

Như thường lệ, chuyến bay kéo dài khoảng hai, ba mươi giờ. Sau khi hạ cánh, xe thương vụ của công ty đã có mặt, không có thời gian để thích nghi với việc lệch múi giờ, trong tình huống khẩn cấp, cả nhóm nhanh chóng về thẳng trụ sở chính của công ty giải trí “Tâm Cảnh”.

Trên đường tới công ty, Phương Trì tranh thủ gọi cho Lâm Hiểu. Mặc dù còn nhiều vấn đề hóc búa cần giải quyết, nhưng khi được đứng chung một bầu trời với sư phụ Tiểu Lâm, những mong đợi và vui sướng vẫn nảy nở giữa những căng thẳng, nôn nóng.

Tuy nhiên, bất ngờ thay Lâm Hiểu lại tắt máy.

Đội trưởng Phương đặt điện thoại xuống, chẳng lẽ cậu ấy hết pin và quên sạc?

Hắn nhìn đồng hồ, hiện giờ là hơn hai giờ chiều, bình thường vào giờ này sư phụ Tiểu Lâm đang bận rộn ở cửa hàng mát xa, với tính cách của Lâm Hiểu, cậu sẽ luôn đặt 100% sự chú ý vào công việc, đúng là có khả năng sẽ không phát hiện ra chiếc điện thoại hiếm khi sử dụng đã hết điện và tắt nguồn.

Quãng đường từ sân bay tới “Tâm Cảnh” không quá dài, xe thương vụ dừng lại ở dưới chân tòa nhà. Phương Trì khẽ thở dài, thầm nghĩ bao giờ vấn đề hiện tại có cách giải quyết sẽ liên hệ lại với Lâm Hiểu, dù sao… hắn cũng không muốn đi gặp sư phụ nhỏ với dáng vẻ uể oải này.

Suốt từ lúc vào công ty tới khi vào thang máy lên phòng họp, bầu không khí xung quanh mấy người họ đều yên lặng tới đáng sợ, nhất là khi cảm nhận được những ánh nhìn lén lút từ nhân viên công ty khi họ đi qua, cả bọn cũng có thể kết luận đại khái rằng tình hình đang không hề thuận lợi.

Thật vậy, trong phòng họp, cả sếp lớn của công ty giải trí “Tâm Cảnh” lẫn giám đốc của từng phòng ban đều có mặt, nhất là gần như toàn bộ nhân viên trong bộ phận pháp vụ của công ty cũng có mặt dự thính.

Và Tỉnh Hàn hạ cánh sớm hơn bọn họ mười mấy tiếng cũng có mặt tại văn phòng, ngồi ở bàn dài đối diện với nhân sự công ty, giống hệt Sở – Hán phân tranh.

Nhìn thấy họ bước vào, anh ngẩng đầu mệt mỏi cười chào.

Nhóm bọn họ nhanh chóng di chuyển về phía Tỉnh Hàn, kéo ghế, đồng loạt ngồi xuống.

Các ông lớn của công ty ngồi đối diện đều sượng người.

Không cần tốn thời gian nói thêm về tình hình hiện tại, ông chủ gõ tay xuống bàn, vào vấn đề chính: “Biết các vị vất vả, chúng tôi cũng không vòng vo nữa. Các vị cũng hiểu tình huống hiện tại, Tỉnh Hàn yêu cầu hủy hợp đồng, bộ phận pháp vụ đã căn cứ vào giá trị thương mại và các hợp đồng quảng cáo đang còn kỳ hạn để đưa ra khoản bồi thường thích hợp. Cậu đã muốn đi thì tôi cũng không thể giữ lại. Sự đã đành, vậy vấn đề quan trọng hiện tại là… kế hoạch tồn tại và phát triển trong tương lai của CALM.”

Trong giới này, cho dù có là minh tinh đang nổi tiếng cỡ nào thì đứng trước tư bản, anh chỉ đơn giản là một thương phẩm có thể định giá mà thôi.

Ông chủ lớn phất tay, chuyên viên pháp vụ mang một bản kế hoạch tới, ông ta đẩy về phía trước, bày ra trước mặt bọn họ: “Bản kế hoạch sơ bộ của công ty, các vị xem thử?”

Họ nghiêm mặt kéo những tờ giấy mỏng manh tới trước mặt, cúi đầu xem nhanh.

Người đầu tiên không kiềm chế được cảm xúc vẫn là Tiền Tùng: “Hợp đồng cá nhân?! Ý ông là sao?!”

Phó giám đốc thản nhiên trả lời: “Ý trên mặt chữ… Phía công ty dựa vào chuyên môn và các dự án được mời cá nhân hiện tại của các cậu để soạn ra hợp đồng, cuối cùng quyết định các thành viên của nhóm nhạc CALM sẽ đi solo, mỗi người tự phát triển con đường của mình.”

Câu nói này khiến Ba Tử – người lớn tuổi nhất trong đội, xưa nay luôn giữ thái độ an phận cũng phải mất bình tĩnh, đập những tờ giấy trắng chữ đen trên bàn, quát lên: “CALM là một chỉnh thể, mấy người muốn giải tán là giải tán à? Các ông nói đi solo là phải solo à?!”

Ông chủ ra hiệu anh bình tĩnh, chậm rãi nói: “Đây là phương án tối ưu mà các phòng ban đưa ra dựa trên giá trị con người của các cậu, cho dù có solo thì cũng không có ảnh hưởng tới sự phát triển trong tương lai. Các cậu phải hiểu rằng, cho dù CALM không giải tán, để một thành viên mới gia nhập thì cũng khó có thể dự đoán được có thể phát triển tốt hay không. Vì vậy, xem xét tới các hợp đồng quảng cáo hiện tại và các lời mời tham gia đóng phim truyền hình điện ảnh, con đường này chưa chắc không phải là một con đường sáng sủa bằng phẳng.”

An Đạt cười lạnh hỏi lại: “Sao cơ, ý ông là để một người chơi guitar như tôi đi đóng phim truyền hình? Tôi đóng cái gì? Vai phụ tuyến 18 hay là người qua đường A làm nền?”

Ông chủ vẫn bình tĩnh như núi, biểu cảm không mảy may biến đổi, ông ta đáp: “Tiền Tùng là ca sĩ chính, công ty vẫn thiết kế phương hướng phát triển tương lai cho cậu là ca sĩ, nhưng các vị còn lại e là phải thay đổi lĩnh vực.”

Nói rồi chuyển hướng về phía Phương Trì vẫn luôn nhíu mày im lặng, giọng điệu có phần dịu lại, “Đội trưởng Phương thấy sao? Ồ, mặc dù là chuyển lĩnh vực nhưng cậu cũng đã biết, hiện trong nhóm cậu là người nhận được nhiều lời mời diễn phim truyền hình và điện ảnh nhất, phần lớn là các tác phẩm được đầu tư lớn, vai diễn cũng không nhỏ, 80% là nam chính, chỉ có hai tác phẩm là nam thứ… Tất nhiên, trong tương lai khi lựa chọn tác phẩm, công ty cũng sẽ cân nhắc cẩn thận ý kiến của cậu, chúng tôi hẳn là sẽ không nhận vai nam thứ, cậu…”

Phương Trì ngẩng đầu, bình tĩnh cắt ngang ông ta: “Nếu chúng tôi không đồng ý với phương án của công ty thì sao?”

Ông chủ kinh ngạc, ông ta nheo nheo mắt nhìn Trương Viễn đang ngồi cùng họ, bật cười: “E là khó đấy, các cậu có thể hỏi nhà thiết kế Tỉnh sắp nói lời tạm biệt với các cậu, hỏi xem tiền bồi thường hợp đồng là bao nhiêu.”

Tiền Tùng tức giận đứng dậy, vì quá đột ngột nên chiếc ghế bị đẩy lùi ra sau, phát ra tiếng động lớn, hai mắt cậu chàng đỏ ngầu vì xúc động: “Đừng dùng tiền bồi thường để hù chúng tôi! Lăn lộn bao năm nay chút tiền chuộc thân này nhà họ Tiền vẫn có!”

“Chính xác, tôi biết các cậu không sợ tiền bồi thường hợp đồng giá trên trời.” Người đàn ông lớn tuổi bắt chéo tay đặt lên mặt bàn, mí mắt nhếch lên cười hỏi: “Vậy ý các cậu là muốn hủy hợp đồng tập thể? Có thể thôi, vậy hủy hợp đồng xong thì sao?”

Cả bọn cùng im lặng.

Đúng vậy, lúc này thì hùng hổ đập bàn đứng dậy được, nhưng hủy hợp đồng xong thì sao?

Lại ký hợp đồng với công ty mới, hay là… biến mất khỏi tầm mắt của công chúng, quên đi giới giải trí phù hoa lộng lẫy, quên đi tiếng reo hò cuồng nhiệt của những người hâm mộ, trở về làm người bình thường?

Nếu ký với công ty mới, nghiễm nhiên CALM không có cơ hội tái hợp lại, chờ đợi bọn họ chỉ có hợp đồng solo mà thôi.

Thay thang không thay thuốc*, vẫn quay lại điểm xuất phát.

Giải thích: Chỉ thay đổi phương pháp, không thay đổi bản chất

Bầu không khí trong phòng hợp như đông cứng lại, ông chủ của “Tâm Cảnh” lẳng lặng quan sát sắc mặt của từng người, ông ta dần cảm thấy mình ở thế hơn, bất ngờ cười: “Vậy đội trưởng Phương, ý kiến của cậu là gì?”

Ngón tay thon dài của Phương Trì chầm chậm mân mê xấp giấy A4, sau đó trước sự biến sắc của ông chủ công ty, xé đôi xấp giấy.

Sự kinh ngạc xuất hiện trên nét mặt vốn bất động như núi của ông ta: “Ý cậu là gì?”

“Tôi-”

Phương Trì bình tĩnh mở miệng, vừa định nói thì cửa phòng họp bị mở ra thật mạnh, cả phòng sững sờ quay sang, người tới là Tiểu Du đang nhễ nhại mồ hôi chạy thẳng về phía Phương Trì.

Trợ lý giám đốc kinh ngạc há hốc mồm, hắn nhíu mày nghiêm nghị nạt trước cả khi ông chủ của mình kịp lên tiếng: “Tiểu Du! Đây là lúc nào mà cậu xông vào, không muốn công việc này nữa à?!”

Tiểu Du mắc điếc tai ngơ, thầm nhủ giờ tui mà không xông vào mới là không cần việc đúng nghĩa!

Phương Trì nhìn biểu tình lửa cháy tới mông của cậu chàng mà sững sờ, nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”

Tiểu Du run rẩy đưa điện thoại tới trước mặt Phương Trì, sau đó vội vàng nói thầm vào tai hắn.

Những người ngồi trong phòng đều thấy sắc mặt Phương Trì tái xanh đi trông thấy khi nghe Tiểu Du nói.

“Đệt!”

Ngay lập tức, người luôn bình tĩnh như đội trưởng Phương đột ngột đứng bật dậy, đá văng chiếc ghế phía sau, nhanh như cắt lao ra khỏi cửa!

Chiếc siêu xe phóng nhanh như chớp trên đường, tới tận khi ngồi lên xe, sắc mặt Phương Trì vẫn cực kỳ tệ, khuôn mặt với đường nét lập thể đanh lại, môi nhếch lên, hai bàn tay cầm vô lăng vô thức run rẩy.

Tin tức giải trí Tiểu Du cho hắn xem qua điện thoại vẫn còn rõ nét trước mắt, in hằn trong tâm trí hắn.

[Ai là “Thợ mát xa triệu đô của siêu sao đình đám”?: Chân dung thợ mát xa thần bí của Phương Trì được tiết lộ ra ngoài ánh sáng.]

Không cần xem thông tin bên trong, chỉ cần tiêu đề cũng đủ để Phương Trì hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra.

Huống chi hình ảnh ở trung tâm bài báo chính là gương mặt của Lâm Hiểu!

Trong tấm ảnh, cậu đứng giữa sảnh chính ở tầng một của cửa hàng mát xa, nét mặt cậu lộ vẻ kinh ngạc và hoang mang, xen lẫn sự sợ hãi người ngoài khó nhận ra.

Người khác không nhìn ra, nhưng Phương Trì dễ dàng nhìn thấu chỉ qua bức ảnh này!

Sư phụ Tiểu Lâm… cậu ấy bị “ăn thịt”, cậu ấy đang sợ!

Điện thoại đang đặt ở ghế phụ không ngừng đổ chuông, số điện thoại của người gọi hiện trên màn hình của ô tô, có Trương Viễn, có Tiểu Du, có các thành viên khác, thậm chí ông chủ công ty cũng gọi tới, những cuộc gọi liên tiếp không ngừng nghỉ.

Phương Trì từ chối tất cả cuộc gọi, đầu ngón tay hắn thao tác trên màn hình ô tô, cố chấp ấn gọi cho dãy số của Lâm Hiểu, dù chỉ nhận được lời nhắc nhở máy móc của tổng đài “Số điện thoại quý khách đang gọi hiện đang tắt máy” nhưng hắn vẫn không dừng lại, tiếp tục lặp lại thao tác.

Chiếc xe đi như bay, bình thường tới cửa hàng mát xa của nhà Lâm Hiểu mất khoảng bốn mươi phút đi đường, lần này Phương Trì chỉ tốn không tới nửa giờ.

Hắn dừng xe trước cửa tiệm, bấy giờ lòng dạ đội trưởng Phương như lửa đốt, hắn cũng không bận tâm đeo khẩu trang đội mũ, vừa xuống xe đã vội vàng bước vào, nhưng chiếc cửa cuốn đóng chặt của cửa hàng mát xa đã cho hắn một lời chào đón lạnh lùng.

Không có thời gian để nghĩ nhiều, hắn quay gót chạy tới hẻm sau.

Không may thay, cửa sau nhà cũng cùng tình trạng với cửa trước của tiệm, cửa sau bị khóa lại bằng một chiếc khóa sắt, bề mặt kim loại phản chiếu ánh tà dương cuối ngày, phản chiếu thứ ánh sáng trắng làm lòng người lạnh lẽo.

Lâm Hiểu, Lâm Hiểu đâu rồi?!

Gió tháng chín bỗng chốc lạnh buốt thấu xương, Phương Trì đứng giữa ngõ hẻm không người, hai hàm răng không chịu sự kiểm soát của não bộ bắt đầu va vào nhau lập cập. Hơn hai mươi năm sống trên đời, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải chịu sự hoảng sợ đến tột độ như lúc này.

Thật sự sợ hãi.

Hễ nghĩ tới mấy ngày nay Lâm Hiểu phải chịu đựng đủ điều phiền nhiễu, Phương Trì gần như không kìm được tiếng nức nở. Nơi yếu đuối nhất nằm im lặng dưới đáy lòng đột ngột bị cuồng phong xé rách, cắt mở ra thành một vết thương dài đầm đìa máu, máu tươi theo gió lạnh rót vào tim hắn, đằng sau lớp màn máu nhỏ giọt ấy chính là đôi mắt mờ mịt bối rối của Lâm Hiểu trong tấm hình.

Đi đâu rồi? Gia đình này người mù, người què, chuyện lớn như vậy sao có thể lặng yên không tiếng động rời khỏi nơi cư trú thường xuyên cơ chứ…

Phương Trì hít sâu một hơi, tiếp tục gọi lại cho Lâm Hiểu, đồng thời ép bản thân tỉnh táo lại… Bất ngờ, một tia sáng chợt lóe qua óc hắn, Phương Trì quay đầu chạy thẳng ra ngoài hẻm!

Không muốn mất thời gian nổ máy xe, đôi chân dài của hắn ngựa không dừng vó chạy thẳng tới đồn công an.

Đồng chí cảnh sát đứng trực ban tại cửa sổ tiếp dân nghi ngờ đánh giá chàng thanh niên đang thở hồng hộc, lồ ng ngực phập phồng kịch liệt khiến hắn nói mãi không nên câu, hồi sau, đồng chí cảnh sát thử dò hỏi: “Cậu… cậu có phải cái cậu kia… Phương…”

Phương Trì chống hai tay trước cửa sổ tiếp dân, cố gắng bình ổn lại hô hấp và quả tim sắp văng khỏi lồ ng ngực, cuống họng hắn khô ran, vội vã hỏi thẳng: “Xin… xin hỏi… cửa hàng mát xa bên kia… Gia, gia đình nhà họ đi đâu rồi, đồng, đồng chí có biết không?!”

Đồng chí cảnh sát trực ban ngẩn người, nhíu mày nghi ngờ hỏi: “Ồ… Cậu hỏi gia đình bên đó à… Mấy ngày nay sao nhiều người hỏi thăm nhà họ thế…”

Mấy ngày nay rất nhiều người hỏi thăm.

Cơn đau lại xuất hiện giằng xé tim gan Phương Trì.

Không tính hắn, còn ai lại tốn công phí sức đi nghe ngóng tung tích của nhà họ nữa chứ? Khỏi nói cũng biết, nếu không phải đám paparazzi bất lương thì cũng là những fan cuồng thích nhìn trộm sinh hoạt cá nhân của nghệ sĩ làm thú vui.

“Nhà họ đi đâu rồi!”

“Hô hào cái gì đấy?!”

Một giọng nói trầm ổn vang vọng ra từ cầu thang, Phương Trì ngẩng đầu lên nhìn liền bắt gặp người đã có duyên gặp gỡ hai lần – đội trưởng Trương, đang đứng ở cầu thang, đối phương thấy hắn cũng sững người.

“Cậu…”

Bấy giờ Phương Trì cũng không còn tâm trạng để nói vài câu trà dư tửu hậu với đồng chí cảnh sát đáng kính thân dân kia, ánh mắt hắn sắc lạnh làm đội trưởng Trương cũng thấy gai lưng, hắn hỏi ngắn gọn: “Cho hỏi gia đình Lâm Hiểu đã đi đâu?!”

Mấy ngày nay đội trưởng Trương đã phải tiễn đi cơ số người “không phận sự” đi nghe ngóng tin tức của người khác. Hiện giờ nhìn thấy Phương Trì, nhớ tới quan hệ của hắn và Lâm Hiểu liền an tâm trả lời: “Cậu ấy về nhà của sư mẫu ở quê, mấy ngày nay… gia đình họ gặp chút chuyện…”

Một ngọn lửa nhen nhóm lên trong hắn: “Quê ở đâu?!”

Đội trưởng Trương vừa xuống cầu thang vừa đáp: “Ở thành phố bên cạnh… À, đêm hôm trước tôi chở họ tới đó, hay là… tôi cũng chở cậu nhé?”

“Không làm phiền đồng chí.” Phương Trì nhanh chóng nói: “Anh đưa địa chỉ cho tôi là được.”

“Được.”

Đội trưởng Trương xé tờ giấy ở cuối quyển sổ đóng góp ý kiến được treo cạnh quầy tiếp dân ra, ngay khi viết xong nét cuối cùng, tờ giấy mỏng manh kia đã nhanh chóng bị người đối diện lấy đi.

“Cảm ơn.”

Phương Trì để lại một câu rồi vội vàng không ngoảnh đầu rời khỏi đồn công an.

Chạng vạng, trời nổi cơn gió thu.

Lâm Hiểu tắm mình dưới ráng chiều vàng như màu vỏ quýt, một tay cầm khăn lau, một tay dùng ngón tay làm thước, chầm chậm lau cánh cửa làm bằng thép đang che chắn lều tắm giản dị.

Chiều nay, người trong thôn xuống giúp nhà họ sửa sang lại bình nước nóng năng lượng mặt trời đã bị hỏng nhiều năm. Hiện giờ, những thiết bị, dụng cụ sinh hoạt thiết yếu đã được trang bị đủ, hai ngày nay, cậu cũng đã gần như quen thuộc với hoàn cảnh sinh hoạt mới.

Sự bất an và lo lắng vẫn còn hiện hữu, nhưng ít nhất, ẩn thân tại đây không lo bị quấy rầy.

Nhưng cậu vẫn không dám khởi động điện thoại.

Khuya qua, cậu thử sạc điện thoại và bật nút nguồn, sau khi nhạc khởi động máy dừng lại, hằng hà sa số âm báo tin nhắn và cuộc gọi nhỡ dồn dập xuất hiện, điện thoại rung mạnh trong lòng bàn tay Lâm Hiểu, cậu lo lắng mở chế độ giọng nói, mới nghe ba tin nhắn đầu, cậu không hề chần chừ quyết định tắt máy.

Có những lời, quá bẩn lỗ tai, không thể nghe.

Chẳng thà vùi đầu xuống đất, làm một con đà điểu không nghe không nhìn, không màng thế sự.

Lâm Hiểu lau đi lau lại chiếc cửa lều giản dị vài lần, sau đó dùng ngón tay quệt từ trên xuống dưới cánh cửa, đầu ngón tay không còn bụi bẩn nữa thì mới ngừng. Cậu vừa ném bỏ chiếc khăn lau đầy bụi bẩn vào chậu nước cạnh chân thì nghe thấy xa xa có tiếng động cơ ô tô lại gần, rồi dừng lại ở sân sau của căn nhà cũ.

Từ cổng truyền tới tiếng bước chân, Lâm Hiểu ngạc nhiên xoay người, tiếng bước chân dừng lại cách cậu không xa.

Mãi tới khi nhìn thấy Lâm Hiểu, con tim vốn đang đập loạn nhịp của Phương Trì mới như sống lại lần nữa.

Sư phụ Tiểu Lâm chìm dưới ánh tà dương, ráng chiều vàng như màu vỏ quýt phủ lên người cậu. Vài ngày không gặp, Lâm Hiểu gầy hơn nhiều so với trước khi hắn đi, dáng cậu vẫn dong dỏng cao, biểu tình bình tĩnh kiên định.

Phương Trì há miệng, thử thốt ra một âm tiết nhưng cuống họng hắn đau rát vô cùng, như thể bị tắt tiếng.

Giữa không gian vắng lặng, Lâm Hiểu như ngộ ra điều gì, một hồi mới thỏ thẻ hỏi: “… Anh Trì?”

Ngay sau đó, cả người cậu bị nhốt trong lồ ng ngực ấm áp với con tim đang loạn nhịp.

“Không phải.” Phương Trì cúi người, vùi mặt vào hõm cổ của cậu, cổ họng hắn không thể nói thành lời: “Không có anh Trì nào hết, anh là thằng khốn.”

“Lâm Hiểu, xin lỗi em.”

Anh biết quá muộn, tới quá trễ, và anh đã lỡ bước, làm mưa gió bão bùng quật ngã em.

Nhiều hơn cả áy náy là đau lòng.

Lâm Hiểu chớp chớp mắt, ngăn những giọt nước mắt đương trào trên khóe mi, cậu giơ tay, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Phương Trì, khóe miệng khẽ cong: “Nói gì vậy, em đang chờ tên khốn nhà anh mà.”

Ánh nắng cuối ngày dịu dàng mạ vàng lên bóng dáng họ, một cái ôm trọn vẹn cho nhau, chẳng cần nói thêm gì nữa.

Hai chữ viên mãn cũng chỉ đến thế thôi.

Hắn trở về, hắn tìm được cậu.

Còn những mưa gió bão bùng ngoài kia, sẽ chẳng thể làm cậu tổn thương được nữa.

Hồi lầu sau, Phương Trì chầm chậm buông Lâm Hiểu ra, đổi thành siết chặt bàn tay cậu: “Về nhà với anh Trì đi.”

Lâm Hiểu thoáng chần chờ, thoáng suy nghĩ rồi lắc đầu: “Không được, cha mẹ em còn ở đây, em…”

“Đi đi.”

Một giọng nói thầm thấp bất ngờ vọng lên từ gian nhà chính làm cả hai giật mình, Phương Trì quay lại nhìn, sư phụ Lâm già đang đứng trên thềm đá trước hiên nhà, sư mẫu đang dìu tay ông, dịu dàng nhìn hai người họ.

Phương Trì thoáng im lặng, trầm giọng nói: “Sư phụ Lâm, sư mẫu, cháu xin lỗi vì làm hai bác phải chịu lo lắng vất vả, chuyện là cháu…”

“Liên quan gì tới anh?” Lâm Hữu Dư được người bạn già đỡ xuống bậc đá, đi tới trước mặt hai đứa trẻ, cười bảo: “Làm người tốt không làm lại làm những trò xấu xa bại hoại là đám phóng viên kia, thằng bé này, đừng có ôm mọi chuyện vào mình, những chuyện này cũng chẳng phải do anh.”

Sư mẫu cũng phụ họa: “Vừa đáp máy bay phải không, vậy mà đã tìm tới đây được ngay, làm khó con rồi, bé Hiểu… con cứ dắt thằng bé đi, nó đi với con an toàn hơn là đi theo hai bác trốn ở quê thế này, hai ông bà già này cũng an tâm hơn.”

Lâm Hiểu mím môi, khe khẽ phản bác: “Cha, mẹ, con không thể để hai người-”

“Nói linh tinh gì đấy!” Sư phụ Lâm già gắt lên: “Đây là quê của cha và mẹ con, hồi chưa có con hai chúng ta cũng ở đây, bao nhiêu năm nay chưa trở về, cha còn thầm trách mình đây này… Con yên tâm đi, con còn phải báo danh để đi thi cơ mà, ở quê cũng không có máy tính, đừng làm hỏng kế hoạch của mình, không cần nhớ cha mẹ, đám mất dạy kia đến tìm hai đứa, không tìm bọn ta đâu. Qua mấy ngày nữa chuyện lắng bớt xuống, cha với mẹ con ở lại mấy ngày thấy đủ sẽ gọi cho con, lúc ấy hai đứa lại qua đón cha mẹ về nhà.”

Biểu cảm trên mặt Lâm Hiểu dần dãn ra, mà trái tim sắt đá bấy lâu nay của đội trưởng Phương cũng bị cảm hóa theo.

Dù có nhìn thấy bao nhiêu lần đi chăng nữa, hắn vẫn luôn bị cảm động bởi tình yêu của đôi vợ chồng già này dành cho Lâm Hiểu.

Sau một hồi suy nghĩ, Phương Trì nắm tay Lâm Hiểu tiến về phía trước, nhỏ giọng nói: “Sư phụ Lâm, sư mẫu, hôm nay con dẫn Lâm Hiểu đi trước, mấy ngày nữa xử lý sự việc xong xuôi, con sẽ đi cùng Lâm Hiểu đón hai bác về nhà… Hai bác…”

Phương Trì khựng lại, những lời này hắn chưa từng nói với bất kỳ ai không phải máu mủ ruột già của mình, kể cả Phương Thừa Quân và Kiều Sương cũng chưa từng được nghe: “Hai bác yên tâm, từ nay về sau, con và Lâm Hiểu sẽ cùng… chăm sóc hai bác.”

Đây là cha mẹ của bạn trai hắn.

Là một đôi vợ chồng già trao đi tất cả sự dịu dàng và chân thành của mình cho bọn họ mà chẳng màng giữ lại chút nào, từ nay về sau, hắn và Lâm Hiểu, cùng là con của họ.

Sinh nhi phụng dưỡng, chung hữu sở tống. 生而奉养,终有所送。

Giải thích từ bạn 蓝青云 tại comment:
Sinh nhi phụng dưỡng, chung hữu sở tống: Nói về sự hiếu thảo của con cái, ba mẹ còn sống thì chăm lo phụng dưỡng, về già yên nghỉ có con cái lo liệu ma chay

Tác giả có lời muốn nói:

Đội trưởng Phương: Cuối cùng cũng tìm được cậu ấy, tiếp theo tôi muốn làm một cái gì đó khác biệt hẳn…

Sư phụ Tiểu Lâm: Về nhà ngủ thôi ~

Sư phụ sư mẫu: Có thêm một đứa con trai nữa, tốt quá ~

19: … Cũng khó khăn ra phết, để ăn mình ngày vui tái ngộ, chúng ta nên có chương chúc mừng luôn! (Có lẽ phải nửa đêm cơ, đừng thức đêm đợi nhá ~)

Bình Luận (1)
Comment
Nguyen 1
Nguyen
Reader
6 Giờ Trước
Up, truyện này hợp với các bạn nữ đấy.
Trả lời
| 0