Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù

Chương 68

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 68
YBez1F2.gifUổng phí tay nghề điêu luyện của sư phụ Tiểu Lâm.YBez1F2.gif

Tiếng nước rào rào vọng ra, Phương Trì đứng trước cửa phòng tắm tại phòng ngủ chính, lắng nghe tiếng tắm rửa của Lâm Hiểu bên trong, chắc chắn không có vấn đề gì mới cầm điện thoại ra khỏi phòng ngủ, bước vào phòng làm việc đối diện.

Mở màn hình điện thoại lên, thông báo tin nhắn wechat chưa đọc và cuộc gọi nhỡ dồn lại đã hơn trăm tin.

Phương Trì nhìn lướt qua, thoát giao diện, sau đó mở hộp thoại wechat của ban nhạc CALM, bấm gọi video.

Chỉ trong mấy giây, màn hình lần lượt chia nhỏ biểu thị đang kết nối cuộc gọi, khuôn mặt của bốn người còn lại đồng thời xuất hiện trên màn hình.

Phương Trì mở lời đầu tiên: “Xin lỗi vì bỏ đi lúc quan trọng nhất, xin lỗi mọi người.”

Những người khác lặng im hồi lâu, không biết nói gì.

Lát sau, Tiền Tùng thăm dò hỏi: “Lão đại, ừm… sư phụ Tiểu Lâm… vẫn ổn chứ?”

Sau khi Phương Trì tông cửa rời đi trong cuộc họp chiều nay, hiện trường hoàn toàn rối loạn, kể cả ông chủ tịch cáo già khi nhìn thấy Phương Trì biến mất cũng nôn nóng hẳn ra.

Năm phút sau, đám người hiểu ra lý do đội trưởng Phương dứt khoát rời phòng.

Nhắc tới cũng lạ, chuyện của Lâm Hiểu đã được bàn tán khắp nơi trên mạng xã hội, nhưng không rõ đám paparazzi và bọn báo lá cải vẫn còn ám ảnh với tác phong của Phương Trì hay là vẫn không chắc chắn về mối quan hệ “bí mật không thể nói” giữa Lâm Hiểu – “thợ mát xa tư nhân” được thuê ngoài với đội trưởng Phương. Vì vậy dù sự kiện đã lên men hai ngày, mạng xã hội có phong ba bão táp tới mấy thì cũng không hề có fan cuồng hay phóng viên nào dám chạy tới múa may trước mặt chính chủ Phương Trì.

Kể cả có ngoi lên bảng xếp hạng hot search lần nữa thì vẫn là chủ đề cũ [Thợ mát xa của Phương Trì] rất bình thường, nếu chỉ nhìn tiêu đề mà không ấn vào xem, người ta còn tưởng là chuyện cũ xào lại cho mới.

Mà mấy ngày nay CLAM còn đang trong tình hình nước sôi lửa bỏng, không chỉ các thành viên trong nhóm không có tâm tư để ý dư luận, mà toàn bộ công ty “Tâm Cảnh” cũng chẳng dư thời gian để cuốn vào dòng xoáy trên mạng.

Trời xui đất khiến, rất trùng hợp.

“Cậu ấy vẫn ổn.” Phương Trì không muốn đề cập nhiều về chuyện của Lâm Hiểu, tuy đã đón được về nhưng không thể bấm bụng cho qua khi bạn trai phải chịu tai bay vạ gió, nhưng nên giải quyết thế nào thì là chuyện Phương Trì tự xử lý sau.

Im lặng một lúc, Phương Trì hỏi: “Mấy ông… quyết định xong chưa?”

Tỉnh Hàn trả lời trước, nhìn bối cảnh phía sau thì hẳn là đang ngồi trên xe, đèn đường rọi lên sườn mặt anh tuấn của nhà thiết kế Tỉnh: “Tôi đã ký vào hiệp nghị đền bù làm trái hợp đồng, ngày mai sẽ chuyển khoản lại cho công ty… Bắt đầu từ mai, tôi và “Tâm Cảnh” không còn liên quan tới nhau, hiện tại đã giải tỏa được áp lực.”

Tiền Tùng lầm bầm thêm vào: “Nói hay quá cơ, đâu chỉ không liên quan với mỗi “Tâm Cảnh” đâu, ông cũng chẳng còn quan hệ với CALM của chúng mình ấy chứ?”

Tỉnh Hàn bất đắc dĩ cười trừ.

Phương Trì đảo mắt nhìn những người khác: “Mấy ông sao.”

Mọi người lại nhìn nhau đắm đuối một hồi, Ba Tử húng hắng giọng, lúng túng nói: “Ờm thì… lão đại, so với giới giải trí gian dối quỷ quyệt, tôi nghĩ là lập trình vẫn hợp với tôi hơn, nên là…” Ba Tử gãi đầu, ngại ngùng nói tiếp, “Sau khi ông đi, tôi cũng nóng đầu lên nói… nói…”

An Đạt thay anh chàng hoàn thiện: “Nói tạm biệt thật to cùng nhà thiết kế Tỉnh của chúng ta, không hầu mấy người nữa!” Thoáng ngừng một nhịp, anh không kìm được cười ra tiếng, “Cả ông đây cũng thế!”

Phương Trì ngơ ngác.

Không phải là hắn chưa tưởng tượng tới kết quả này, mà là trong một thời gian ngắn như vậy, mấy người họ đưa ra được quyết định cuối cùng mới là điều hắn không lường trước được.

Dù sao cũng lăn lộn ở giới giải trí này một thời gian dài, những chuyện tầm phào và những quy tắc bó buộc quả thật làm người trong cuộc phải phiền lòng, nhưng song song với những mặt tối này là ánh hào quang mà người thường cả đời không thể cảm nhận được, nói trắng ra, sự theo đuổi của người hâm mộ và người nghe nhạc sẽ hóa thành giá trị thương mại to lớn, và chính giá trị thương mại này là thứ tiền tài và danh vọng mà người thường không bao giờ có thể với tới.

Tiền có thể không phải là thước đo cho mọi thứ, nhưng trong một số trường hợp lại không thể làm lơ tính thực tế.

Hiện tại, Ba Tử và An Đạt lại dứt khoát chọn rút lui.

An Đạt cười cười, không mấy để tâm: “Tôi và anh Ba giống nhau, thật ra người khác không nói thì tụi tôi cũng hiểu, tụi tôi không phải là những người được chú ý nhất trong CALM. Bên phía công ty cho ban nhạc tách ra solo, con đường tương lai của tụi tôi càng rõ ràng hơn… Nói thật, cho dù nhiều năm qua không gặt được nhiều danh tiếng, nhưng dầu gì vẫn là thành viên của CALM, bắt tụi tôi bắt đầu lại từ đầu bằng cách đổi hướng sang làm diễn viên hạng ba- Xin lỗi đi, ông đây không hầu nữa, hồi cung!”

Nụ cười của Ba Tử cũng thoải mái hơn nhiều: “Chính xác, nhiều năm như vậy, tiền kiếm được cũng đủ xài, cho dù phải đền bù hợp đồng thì tiền đầu tư ở một ít nhà hàng và các nhãn hàng cũng đủ để mình sống một sung sướng, an nhàn tới hết đời. Vậy cũng tốt, tranh thủ còn trẻ làm chuyện mình thích, chẳng phải sướng hơn nhiều à!”

Không tranh đấu tị nạnh, sống thoải mái thích bình ổn, tựa như cách họ tự xác định vị trí của bản thân tại CALM trong suốt nhiều năm nay.

Hai mắt Phương Trì lặng lẽ cong lên.

Đội trưởng Phương hướng tầm mắt về phía Tiền Tùng đang ở góc trái trên cùng màn hình: “Ông thì sao?”

“Tôi?” Tiền Tùng cười nhạo, cà lơ phất phơ đáp: “Mấy năm nay tôi kiếm được nhiều tiền hơn hai ông anh tôi còn gì? Hai ổng có thể thoải mái ra đi như vậy, tại sao tôi lại phải ủ rũ nén giận hả?!- Không chỉ vậy, với sự đẹp trai, giọng hát hay và danh tiếng tốt của ca sĩ chính CALM như tôi, chỉ cần hay tin tôi rời “Tâm Cảnh” một cái là chẳng biết có bao nhiêu công ty xếp hàng lạy ông lạy bà cầu xin tôi ký hợp đồng đâu! Tôi cần gì lo lắng chứ, chả hốt hoảng làm gì!”

Phương Trì lắc đầu, bật cười thành tiếng.

Bấy giờ, Tỉnh Hàn vẫn luôn lặng im nghe họ nói chuyện bỗng cất tiếng: “… Lão đại, ông tính sao?”

Phương Trì buông tiếng thở dài, ngừng một nhịp, khẽ nói: “Trong lòng tôi, CALM vĩnh viễn không giải tán.”

Chỉ với câu nói này, mọi người lập tức hiểu ý.

Bọn họ là anh em đã từng cùng nhau cưỡi sóng đạp gió, quá khứ là vậy, hiện tại cũng vậy, và tương lai cũng sẽ như thế.

Không bị chói buộc bởi hợp đồng, bọn họ trở lại với gốc rễ của mình, trở về với thời khắc tự do ban sơ khi thực hiện mộng tưởng âm nhạc này.

Phòng tập ở ngoại thành vẫn sẽ luôn ở đó, cho dù ở đâu, khi nào, cho dù tương lai có ra sao chăng nữa, chỉ cần mấy người bọn hắn bước qua cánh cửa kia một lần nữa, CALM vẫn sẽ là một chỉnh thể.

Những lý tưởng trong quá khứ đã tỏa sáng rực rỡ, và tình bạn sẽ vĩnh viễn không phai màu trong tương lai.

Phương Trì đề cập vấn đề cuối cùng: “Không cần thông báo chính thức từ “Tâm Cảnh”, chuyện của chúng ta, chính chúng ta sẽ cho những người hâm mộ nhiều năm của mình một lời giải thích rõ ràng.”

Mọi người thoáng trầm tư, trả lời: “Luật cũ, nghe ông hết.”

Phương Trì ngừng lại một nhịp, nói tiếp: “Tuần sau, sau khi xử lý xong vấn đề hủy hợp đồng, chúng ta sẽ tổ chức buổi hòa nhạc cuối cùng chia tay của CALM, tôi sẽ lo địa điểm, mọi người có ý kiến gì không?”

“Không ý kiến!”

Cúp điện thoại, Phương Trì ngồi trước bàn đọc sách bần thần hồi lâu.

Cảm giác nhẹ lòng thoáng qua hiện giờ thật không chân thực.

Lát sau, hắn lại mở khóa màn hình, lướt tìm liên hệ ở dưới cùng của danh bạ, bấm bắt đầu cuộc gọi.

Sau ba tiếng tút, điện thoại được kết nối.

Luật sư chính của đội pháp lý tư nhân của Phương Trì bắt máy với sự kinh ngạc: “Đội trưởng Phương?”

“Điện thoại không hiển thị người gọi à?” Phương Trì chân thành đặt câu hỏi: “Dùng câu hỏi này để bắt đầu câu chuyện thật ngu ngốc.”

Luật sư chính Nghiêm Đại Luật: “…”

Thành thật mà nói, lâu rồi không liên hệ làm anh cũng hơi nhớ nhung cảm giác bị bắt bẻ này.

Luật sư Nghiêm húng hắng giọng, thay đổi phong thái chuyên nghiệp giải quyết việc chung đối với ông chủ cung cấp cơm áo gạo tiền: “Có chuyện gì vậy đội trưởng Phương?”

“Hai chuyện.” Phương Trì đi trực tiếp vào vấn đề: “Thứ nhất, tôi muốn hủy hợp đồng với công ty, làm cho tôi một bản đánh giá giá trị thương mại cá nhân, tôi sẽ ký giấy ủy thác cho anh, tôi không muốn dính líu tới chuyện hủy hợp đồng, làm phiền luật sư Nghiêm đại diện tôi đi đàm phán với “Tâm Cảnh”, giải quyết xong trong vòng 3 ngày.”

Luật sư Nghiêm do dự: “… Cậu muốn hủy hợp đồng? Không đúng… chuyện lớn như vậy cậu lại không muốn tham gia vào cả quá trình sao?”

“Không dư thời gian.” Phương Trì bình tĩnh đáp: “Anh không cần nói cho tôi các việc đã xảy ra, chỉ cho tôi biết cần bao nhiêu tiền để bồi thường hợp đồng là được, càng nhanh càng tốt.”

Cho dù có đội luật sư tư nhân nhúng tay vào thì hợp đồng vẫn còn hiệu lực là sự thật, Phương Trì cũng giống các thành viên còn lại làm trái hợp đồng, chắc chắn phải trả tiền bồi thường.

“… Được.” Luật sư Nghiêm có phần ngạc nhiên vì nước đi không thể lường trước của Phương Trì, hỏi tiếp: “Việc còn lại là gì?”

Phương Trì cong môi, giọng điệu phấn khích: “Ông đây muốn khởi kiện.”

Luật sư Nghiêm: “…”

Khoan đã, cái này đáng hào hứng lắm hả?

Phương Trì nhặt chiếc bút máy trên bàn lên, ngón tay thon dài chuyển động, tựa như đang cầm chiếc dùi trống quen thuộc của mình: “Bị liên lụy, anh và đội luật sư lên mạng thu thập thông tin, bất cứ ai từng vạch trần và tuyên bố công khai trên mạng về đề tài [Thợ mát xa của Phương Trì], không cần biết là tài khoản marketing hay công ty truyền thông nào, kẻ nào làm đếm kẻ đó, đặc biệt không thể bỏ qua các bên đã công bố ảnh chụp và số điện thoại thợ mát xa của tôi, à thêm vào đó…”

Phương Trì nói chậm dần, rồi tiếp tục khi luật sư Nghiêm vẫn còn nín lặng: “Còn phải tóm gọn một mẻ những tài khoản đã phát ngôn rằng tôi và người thợ mát xa này đang trong mối quan hệ tình cảm.”

Luật sư Nghiêm lại im lặng, hồi sau mới hỏi: “Khởi tố chúng tội phỉ báng, tung tin nhảm?”

“Không.” Giọng nói của Phương Trì đổi sang lạnh lùng: “Tội xâm phạm đời tư cá nhân.”

Luật sư Nghiêm: “…”

Có phải là tôi vừa biết được một bí mật ghê gớm không?!

Phương Trì chốt hạ dứt khoát: “Ngoài ra, tôi muốn khởi kiện chung, người ủy thác là… Lâm Hiểu, Phương Trì.”

Luật sư Nghiêm: “…”

Đậu má, đúng là mình biết quá nhiều rồi.

Đáp án này nằm ngoài sự tưởng tượng của Nghiêm Đại Luật.

Nếu như hai người cùng khởi kiện bảo vệ quyền riêng tư trên mạng xã hội, trên danh nghĩa thì là “Bảo vệ quyền riêng tư”, ngoài mặt thì là bảo vệ quyền lợi, nhưng trên thực tế là đường đường chính chính, không hề e dè công khai tới toàn thể cư dân mạng…

Lâm Hiểu và Phương Trì thực sự là một cặp.

Một cặp đôi đồng tính nam hợp pháp và chính thức.

Im lặng hồi lâu, luật sư Nghiêm trưng cầu ý kiến Phương Trì một lần nữa: “Chắc chắn chứ? Cậu làm thế thì có…”

“Chắc chắn.” Phương Trì ngắt lời đối phương một cách dứt khoát, không để lại đường lui, bật cười: “Có trời mới biết ông đây đã muốn làm vậy từ lâu rồi.”

“… Rồi.” Gần vua hưởng lộc, vì vua phân ưu, luật sư Nghiêm đáp: “Đợi tin mới từ tôi đi.”

Cúp điện thoại, mọi chuyện đều kết thúc.

Phương Trì trút một tiếng thở dài, gỡ xuống mọi xiềng xích chằng chịt, cởi bỏ mọi gánh nặng ràng buộc, cảm giác thả lỏng chớp nhoáng này làm cho người ta thảnh thơi và an tâm tới lạ.

Đệt, thoải con mẹ nó mái vãi.

Bắt nạt sư phụ Tiểu Lâm của mình? Tưởng rằng mình sẽ bị gánh nặng thân phận người của công chúng và nằm yên cho bị chèn ép?

Đừng quên, bố của bây vĩnh viễn là bố của bây.

Đội trưởng Phương sẽ đích thân dạy tụi bây nên người.

Phương Trì đứng dậy khỏi ghế, xoay xoay hai bả vai nhức mỏi vì vài ngày bôn ba, hắn nhẩm tính thời gian Lâm Hiểu tắm rửa, quay lại phòng ngủ chính.

Dưới ánh đèn nhờ nhờ trong phòng ngủ, cửa phòng tắm đang mở ra, hệ thống thông gió đang hoạt động và lọc bỏ hơi nước đang bay lung tung trong không khí sau khi tắm, tuy vậy, trong phòng lại không một bóng người.

Nghe thấy tiếng vang trong phòng cho khách, Phương Trì quay đầu, đẩy cửa vào.

Lâm Hiểu đang mặc bộ đồ ngủ vải lụa màu lam, cậu vừa lắp đèn nhiệt vào bàn cạnh giường. Nghe thấy tiếng bước chân, cậu quay lại hướng về phía cửa mỉm cười, trên tay còn cầm một bình dầu đông y giúp thư giãn gân cốt.

Lâm Hiểu lắc lư chiếc bình nhỏ màu nâu về phía Phương Trì, khẽ cười nói: “Lâu rồi không làm vật lý trị liệu, có phải vai anh lại tệ hơn rồi không?”

Phương Trì lặng lẽ thở dài bước về phía trước, ôm cậu vào lòng.

Căn phòng yên tĩnh, đèn nhiệt từ từ nóng dần, tản ra xung quanh vầng sáng ấm áp dễ chịu. Sau khi trải qua khó khăn trắc trở, thứ ấm áp bình dị và khoảng thời gian yên lành này quả thực lộ rõ sự đáng quý của nó.

Phương Trì nhẹ nhàng vuốt v e đỉnh đầu mềm mại của Lâm Hiểu, trong lòng trăm mối cảm xúc.

Dù phải trải qua nhiều chuyện khó tin như vậy nhưng sư phụ Tiểu Lâm của hắn vẫn bình tĩnh như cũ.

Cậu không kể mình đã chịu đựng ấm ức khó diễn tả thế nào, không nói mấy ngày nay đã chịu qua mọi nỗi sợ ra sao, thậm chí kể từ khi Phương Trì gặp được cậu tới giờ, hơn nửa ngày trôi qua, cậu hoàn toàn không hề đề cập tới chuyện cỏn con này.

Lâm Hiểu cũng không tìm kiếm sự an ủi từ hắn, tựa như không hề để tâm tới những chuyện vừa xảy ra trong mấy ngày nay.

Bây giờ cũng chỉ lo lắng cho tình hình vết thương của hắn.

Cậu trầm tĩnh và ôn hòa, dịu dàng và mạnh mẽ.

“Đang hỏi anh đấy.” Lâm Hiểu lắc lắc tay hắn, khẽ hỏi: “Có đau không?”

Đau chứ, đau lòng.

Phương Trì trầm giọng “Ừm” một tiếng.

Lâm Hiểu ngẩng đầu khỏi lồ ng ngực hắn, cười nói: “Qua làm vật lý trị liệu đi!”

Phòng cho khách chỉ bật một chiếc đèn ngủ, ánh sáng nhờ nhờ, đội trưởng Phương nằm xuống giường, mặt chôn vào gối, từ từ nhắm mắt lại.

Nhưng đợi hồi lâu, người ngồi sau lưng hắn lại không hề động đậy.

“Sao vây?”

Phương Trì hé mắt nhìn, vừa định quay đầu nhìn xem tại sao Lâm Hiểu lại sững người thì lưng hắn đột nhiên cảm nhận được những đầu ngón tay của đối phương đang chạm vào mình.

Lực tay nhẹ nhàng như lông vũ rơi xuống đất, như thể không dám làm mạnh, sợ hắn sẽ đau.

Đầu ngón tay Lâm Hiểu hơi run run, giọng nói cũng vô thức run rẩy: “Lần trước… đều bị thương ở lưng ạ, chỗ khác… có bị thương không?”

Cậu không nhìn được, không biết lần trước ông Lâm đã đánh Phương Trì tới mức nào. Cậu chỉ biết rằng vào ngày đó khi Phương Trì bảo vệ cậu trong lòng, dù được ngăn cách bởi cái ôm của Phương Trì nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được chấn động của từng nhát gậy sư phụ đánh xuống, khỏi phải nói lực đánh mạnh ra sao.

Chẳng biết mấy ngày nay đã đỡ hơn chưa.

Vết thương cũ vẫn chưa lành, anh ấy còn đau không?

Phương Trì biết, bạn trai nhỏ của mình vẫn còn đau lòng.

Không muốn cậu phải lo lắng thêm, đội trưởng Phương cười cười, vừa định nói “Đỡ lâu rồi, sư phụ Lâm giơ cao đánh khẽ” thì phanh lại.

Chậc… Đương lúc đêm khuya thanh vắng, trong căn phòng ấm áp chỉ có hai người… nếu hắn đột nhiên nảy ra những ý tưởng không giống ai thì cũng bình thường đúng không? Sư phụ Tiểu Lâm sẽ… hiểu cho hắn nhỉ?

Phương Trì chớp chớp mắt, đột ngột mở miệng: “Đau.”

Ngón tay trên lưng hắn khựng lại.

Đội trưởng Phương nói dối không cần kịch bản, giọng điệu chậm rãi chân thành, không hề cảm thấy tội lỗi: “Em cũng biết lực tay của sư phụ Lâm mà? Không ngờ cái gậy kia lại là gỗ nguyên chất, như cái búa đóng đinh, hay lắm, đánh thấm tận xương. Em không thấy đâu, sư phụ Lâm già đánh anh còn dữ dội hơn bình thường anh đánh trống…”

Sư phụ Tiểu Lâm: Sốc toàn tập, xót xa toàn tâm.

Đội trưởng Phương nín cười, không ngừng cố gắng: “Em đoán xem hôm đó anh về nhà kiểu gì? Nói thật với em, anh vừa ra tới ngoài sân đã gục, nếu anh Viễn không gồng hết sức bình sinh đỡ anh lên xe thì có lẽ anh sẽ nằm liệt ở bậc cửa nhà em…”

Sư phụ Tiểu Lâm: Không còn gì để nói, ruột đau như cắt.

Đội trưởng Phương hít sâu một hồi, bỏ nốt miếng dầu vào lửa: “Nhưng mà… Anh nói em đừng giận, thật ra anh không đi bệnh viện, lúc ấy dầu sôi lửa bỏng, anh sợ tới bệnh viện đám phóng viên sẽ chụp được vài tấm ảnh không thể công khai với công chúng, nên anh đã bảo Trương Viễn đưa anh về nhà.”

Sư phụ Tiểu Lâm càng hoảng hốt hơn, hoang mang vội vàng lên tiếng, giọng nói đã run rẩy không nghe ra âm thanh ban đầu: “Không đi bệnh viện?! Vậy vết thương của anh-”

Phương Trì nín cười tới đau cả bụng, hắn cắn môi, phong ấn tiếng cười suýt phụt ra, “ừm” một tiếng, vừa buồn vừa uất ức đáp: “Anh bảo Tiểu Du ra tiệm mua ít thuốc về, cả thuốc uống và thuốc bôi, nằm nhà nghỉ mấy ngày…”

Lâm Hiểu ngơ ngác ngồi trên thắt lưng hắn, hai cánh môi vô thức run lẩy bẩy, không thể nói nên câu.

Lâu sau, cậu hoảng loạn ngập ngừng nói: “Anh Trì…”

Giọng nói của Lâm Hiểu tràn ngập sự bi thương và áy náy. Khóe miệng Phương Trì khẽ nhếch lên, tự giác dừng lại khi lửa cháy đủ lớn, sợ đùa tiếp sư phụ Tiểu Lâm sẽ đau lòng quá mức làm bể kế hoạch, hắn hỏi: “Đau lòng à?”

Lâm Hiểu “ừm” một tiếng.

“Không sao.” Đội trưởng Phương khẽ cười, “Đau lòng… thì sư phụ Tiểu Lâm phù phù nhé? Lần trước ai nói ấy nhỉ, tiên thổi phù phù, đau đớn bái bai?”

Phương Trì nói dứt lời, người ngồi trên người hắn lặng im một hồi, sau đó khẽ nhúc nhích một chút, hắn liếc nhìn sang bên thấy khuôn mặt buồn rầu của Lâm Hiểu đang từ từ ghé xuống lưng mình.

Hô hấp ấm áp dạo chơi trên những thớ cơ lưng, vai và cổ Phương Trì vô thức căng cứng lại, mà giây tiếp theo-

“Á đau!”

Không thấy “phù phù tình yêu” xuất hiện như mong đợi, có thể giải thích về kỹ năng răng lợi thượng thừa của sư phụ Tiểu Lâm không?

Cú cắn này cắn thẳng lên đường cong trên rãnh lưng Phương Trì, đội trưởng Phương không kịp chuẩn bị tinh thần, thần kinh trung ương bị tấn công, da đầu run lên từng hồi!

Hắn duỗi tay ra, kéo phắt cậu trai đã không nhịn được cười trên lưng mình nằm vật xuống giường, mồ hôi lấm tấm trên vầng trán của đội trưởng Phương, hắn ngồi dậy, vịn chặt hai bả vai của sư phụ Tiểu Lâm đang cười tới rung cả người, mắt hắn đỏ ngầu, hung dữ nói:

“Chơi anh à? Giỏi lắm!”

Sư phụ Tiểu Lâm nằm ngửa trên giường, hai tay đẩy hai bả vai của Phương Trì, cơ thể vào trạng thái sẵn sàng phòng ngự, nhưng nụ cười trên môi vẫn không thể tắt.

Lâm Hiểu: “Quá, quá khen quá khen… Giỡn nhau thôi mà!”

Giỡn mặt hả, một nét bút không viết được hai chữ “Lâm”, dù gì sư phụ nhỏ cũng cùng họ với sư phụ già cơ mà, lúc ấy ông đánh mạnh tới mức nào, đánh hắn bị thương tới mức nào, tới Phương Trì còn phải kêu thì sao sư phụ Lâm già lại không nói lại cho con của ông được!

Phương Trì hoảng sợ nhìn chằm chằm sư phụ Tiểu Lâm đang nằm cười thở không ra hơi dưới thân mình, thầm nghĩ đúng là 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, mới bao lâu không gặp đâu chứ, sư phụ Tiểu Lâm hiền lành ngoan ngoãn của hắn đâu?!

Đã biết thọc gậy bánh xe, nói xấu sau lưng!

Rất là ngứa đòn!

“Cười, còn cười à?” Kỹ năng diễn xuất của đội trưởng Phương bị vạch trần làm hắn càng tức hơn, hắn chống hai tay dưới nách sư phụ Tiểu Lâm, đầu gối chèn giữa hai chân cậu, bắt đầu giở món đòn cù nách, “Đừng dừng lại, anh Trì cho em cười thả ga!”

“Á, á, á… Đừng, đừng… Em sai rồi anh Trì! Anh ơi em sai rồi…” Lâm Hiểu cười tới sốc hông, trốn trái trốn phải không thoát khỏi sự kiểm soát, chiếc khăn trải giường bằng bông của phòng khách bị xô đẩy lộn xộn vì hai người vật lộn vui vẻ, mà có một thứ khác cũng hơi cuốn lên đó là bộ đồ ngủ bằng lụa mịn màu xanh biển sẫm sư phụ Tiểu Lâm đang mặc trên người.

Vạt áo bị cuốn lên để hở vòng eo gầy nhỏ như phát sáng dưới ánh đèn ảm đạm, trông vô cùng hút mắt.

Phương Trì dừng đùa giỡn, chống tay sang hai bên người Lâm Hiểu, đồng tử hắn tối sầm lại, mưa to gió lớn nổi lên trong mắt hắn.

Lâm Hiểu cười hồi lâu, cuối cùng cũng thoát khỏi sự kìm kẹp, nằm trên gối, từ từ hồi phục lại hô hấp và nhịp tim rối bời.

Người trước mặt tự dưng im lặng lạ thường, Lâm Hiểu hít sâu một hơi, nhúc nhích đùi phải bị đè tới tê chân, cười nói: “Anh…”

Cảm giác xuất hiện ở đùi trong quá rõ ràng, Lâm Hiểu vừa nói được một chữ đã vội tắt tiếng.

Phương Trì bình tĩnh nhìn khuôn mặt sư phụ Tiểu Lâm đang ngày càng đỏ dần, ánh mắt càng tối lại, nhưng giọng điệu vẫn bình thản như không: “Sao không nói nữa, anh làm sao?”

Lâm Hiểu cười quá lâu, lâu tới mức khóe mắt còn vương lại nước mắt, cậu cắn c ắn môi dưới, do dự một hồi liền chậm rãi giơ tay lên, mò mẫm đặt bàn tay lên eo Phương Trì, sau đó nhẹ nhàng kéo chun quần ngủ của hắn.

Ánh đèn dịu nhẹ nhưng không ấm bằng nhiệt độ ngón tay và lòng bàn tay của người.

Phương Trì cúi đầu, thân mặt xoa mũi Lâm Hiểu, rồi đặt nụ hôn lên môi cậu.

Hô hấp giao hòa, phân không rõ anh tôi.

Giữa lúc lý trí hỗn độn nhất, thật nể đội trưởng Phương có thể rảnh rang thầm mắng mình một câu trong lòng.

Ngày lành tháng tốt, với sự quyến luyến và kiều diễm này, tại sao hắn lại không biết đường chuẩn bị vật dụng thiết yếu từ sớm nhỉ?!

Đ*t, uổng phí tay nghề điêu luyện của sư phụ Tiểu Lâm, uổng cả đêm thu dài đẵng đẵng với ánh trăng vô tận này.

Tác giả có lời muốn nói:

Mười chín: Sẽ còn chương mới! ( Mẹ ruột gan to quỳ dưới đất vừa khóc vừa cười ~)

Sư phụ Tiểu Lâm: Woa ~ Mình đỉnh ghê nơi ~

Đội trưởng Phương: Chủ quan rồi.

Bình Luận (1)
Comment
Nguyen 1
Nguyen
Reader
6 Giờ Trước
Up, truyện này hợp với các bạn nữ đấy.
Trả lời
| 0