Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù

Chương 69

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 69
YBez1F2.gifLần cuối cùng chúng ta ở bên nhau, anh chỉ muốn hát cho em nghe.YBez1F2.gif

Ba ngày sau, Phương Trì một lần nữa xuất hiện tại tòa nhà của công ty giải trí “Tâm Cảnh” cùng đoàn luật sư tư nhân.

Trong vòng ba ngày, toàn bộ công tác chuẩn bị đã được hoàn thành chu toàn. Ở giai đoạn cuối cùng này, chỉ cần chính tay Phương Trì và công ty giải trí “Tâm Cảnh” cùng ký tên vào bản thỏa thuận chấm dứt hợp đồng, hắn sẽ chính thức thoát khỏi xiềng xích và được tự do.

Sau cuộc chiến dữ dội giữa đoàn luật sư và bộ phận pháp vụ của công ty, Phương Trì ký tên vào bản thỏa thuận kết thúc hợp đồng với mức bồi thường với giá trên trời gồm chín chữ số. Ngay khi tiền bồi thường được chuyển khoản cho công ty, đội trưởng Phương thở dài một tiếng.

Nhẹ cả người, cuối cùng cũng tự do.

Hắn về nhà vào giữa trưa, thay giày, đứng bên sô pha cạnh phòng cho khách tại tầng một, hắn nhìn thấy bóng hình sư phụ Tiểu Lâm đang chuẩn bị bữa trưa ở phòng bếp cách đó không xa.

Nắng trưa tháng mười dịu dàng đến lạ, ánh nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh, lấp lánh rọi xuống quầy bếp trước mặt, nhìn từ phía Phương Trì, khuôn mặt sư phụ Tiểu Lâm dịu dàng mà điềm tĩnh, bình tĩnh mà thong dong, vô cùng có hồn.

Phương Trì chầm chậm tới gần, nghe thấy tiếng bước chân, Lâm Hiểu cũng không quay đầu lại, mặt vẫn hướng về phía cửa sổ thủy tinh, cười hỏi: “Về rồi à, chuyện gì mà anh ra ngoài lâu vậy, đi tuốt tới trưa luôn?”

“Chuyện nhỏ thôi.” Phương Trì ôm cậu từ đằng sau, tựa cằm lên vai Lâm Hiểu, người hắn nhũn ra, sướng tới mức không muốn nhúc nhích.

“Đã bảo không cho em nấu cơm mà, sư phụ Tiểu Lâm không nghe lời gì cả.”

“Em đã nói nhiều lần rồi, không vấn đề gì đâu.” Lâm Hiểu cười đáp, “Hồi trước chúng ta đã làm chuyện này nhiều lần ở trong phòng bếp rồi, em đã quen rồi, không sao đâu.”

“Ồ?” Phương Trì nhếch môi cười, nâng cao tông giọng, nghi ngờ hỏi: “Chúng ta… đã làm ở phòng bếp à?”

“Hở.” Lâm Hiểu còn hoang mang hơn hắn: “Hồi trước làm nhiều rồi mà, anh quên hả? Xiiii… Anh Trì à, lần trước bị chấn động não á… anh khỏe hẳn chưa vậy? Bệnh này không ảnh hưởng gì tới ký ức đúng không?”

“Nói linh tinh.” Phương Trì lắc lư người cậu, cười trả lời: “Trí nhớ anh tốt lắm đó, không có là không có, đừng nói là nơi k1ch thích như phòng bếp, tới phòng ngủ anh còn chưa làm cơ mà…”

“…” Bàn tay đang lau bàn đá cẩm thạch của Lâm Hiểu khựng lại, mấy giây sau mới ngộ ra, mặt cậu đỏ lên rõ rệt: “Phương Trì!”

“Vâng vâng vâng!” Đội trường Phương cười như một sinh vật vô hại, “Em không ôm anh à, hay là ôm vẫn không đủ? Hay chúng ta thử tí nhỉ? Em đã chọn địa điểm rồi, nhưng mà lần đầu đã chọn chỗ có độ khó cao như vậy, anh sợ em không chịu nổi, anh-”

Càng nói càng quá đà, Lâm Hiểu xấu hổ tới mức giận dỗi, thụi khuỷu tay vào cạnh sườn Phương Trì, mặt đỏ như sắp nhỏ ra máu: “Đi rửa tay rồi bưng đồ ăn ra bàn đi! Trưa trời trưa trật nói linh tinh cho anh nhịn đói giờ!”

Phương Trì sung sướng thả cậu đi, làm biếng vào nhà vệ sinh liền rửa tay luôn ở bồn rửa trong phòng bếp, sau đó bê ba đĩa đồ ăn hai nóng một lạnh sư phụ Tiểu Lâm đã nấu nướng xong xuôi ra bàn ăn, rồi lại quành về phòng bếp dắt tay Lâm Hiểu ra ngoài ngồi xuống bàn.

Sư phụ Tiểu Lâm thực sự biết nấu cơm, nhưng trình độ của cậu chỉ giới hạn ở những món ăn đơn giản ngày thường, Phương Trì gặp dưa leo trộn bỏ vào miệng nhai, lời khen sư phụ nhỏ không giữ được trong lòng: “Mỹ vị nhân gian!”

Lâm Hiểu giơ đũa phì cười thành tiếng, “Ăn gì thế?”

“Dưa leo í.”

Sư phụ Tiểu Lâm cười nói: “Dưa leo trộn có gì đặc biệt đâu, đội trưởng Phương à, anh chẳng biết gì cả.”

Nghe thấy ba từ “Đội trưởng Phương”, Phương Trì thoáng ngẩn người, trong nháy mắt, một cảm giác mơ hồ “kiếp trước, kiếp này, hiện tại” xuất hiện trong lòng hắn, hắn sửng sốt, rồi ngay lập tức hoàn hồn, niềm vui trong đôi mắt đào hoa vẫn không bớt đi, hắn nói: “Tất nhiên là dưa leo trộn không đặc biệt gì rồi, đặc biệt là người trộn dưa leo cho anh.”

Lâm Hiểu rũ mắt, dịu dàng cười.

Hai người ngồi đối diện nhau, bữa trưa trôi qua trong êm đềm, giữa chừng, Phương Trì đột nhiên mở miệng nói bâng quơ: “Thế… mấy nay… em lên mạng không?”

Lâm Hiểu sửng sốt lắc đầu.

Ngay ngày tiếp theo sau khi Phương Trì đưa Lâm Hiểu về nhà, hắn dẫn cậu tới cửa hàng đổi số điện thoại mới, dãy số cũ đã phát tán đầy trên mạng, Lâm Hiểu không dám khởi động máy, sợ vừa bật điện thoại lên đã bị cơ số lời bình phẩm ác ý từ những kẻ lạ lẫm gửi tới, hoặc là những tin nhắn tọc mạch ác ý tràn vào, vì vậy cậu đổi hẳn cho yên lòng.

Nhưng kể từ sau đó, Lâm Hiểu cũng ít dùng điện thoại để nghe tin tức hoặc thông tin lại, nếu cần lên mạng thì cũng chỉ dùng để ôn bài, nhất là hai ngày trước, kỳ thi tuyển sinh đại học vào tháng bảy năm sau tại Thượng Hải đã bắt đầu nhận thí sinh, Lâm Hiểu ngày càng sốt ruột muốn theo kịp tiến độ ôn tập.

“Ừ.” Phương Trì bĩnh tĩnh đáp, “Không sao… Giờ trên mạng như đống bầy hầy, trí nhớ của cư dân mạng chỉ kéo dài bảy ngày, cho dù tin tức có chấn động tới mấy, một khi hết tính thời sự, sự nhiệt tình của cư dân mạng cũng giảm dần, trước đó có chuyện gì xảy ra, dù thật hay giả thì cũng chẳng có ai hỏi tới nữa.”

Lâm Hiểu nhíu mày suy nghĩ, sao nghe cứ như đang giúp mình yên tâm vậy nhỉ, thế là cậu đặt đũa xuống, cười đáp: “Em hiểu, mà… người ta nói gì em cũng không để trong lòng đâu, anh yên tâm.”

Phương Trì gắp cho cậu ít trứng gà xào, cười cười đồng ý.

Thực tế, Phương Trì chỉ nói một nửa, Lâm Hiểu cũng chỉ đoán đúng được một nửa.

Đúng là trí nhớ của internet chỉ kéo dài bảy ngày, dù tin tức có làm dậy sóng công chúng cỡ nào thì lâu dần cũng chẳng còn ai để ý, vì thế, sóng gió trên mạng ngày đó đã hoàn toàn lắng xuống, nhưng không phải do dân mạng quên đi, mà là chủ đề [Thợ mát xa của Phương Trì] được dân mạng quan tâm gắt gao trước đó đã bị che lấp hoàn toàn bởi những bài viết về [CALM tan rã giải nghệ] và [Phương Trì come-out][Người yêu của Phương Trì khởi tố bảo vệ quyền lợi], không còn thấy nổi một gợn sóng.

Thật ra ra đa hóng chuyện của dân mạng vô cùng nhạy bén, nửa tháng trước sau khi tuần diễn của CALM kết thúc, mọi người đợi mãi không thấy tiệc chúc mừng được tổ chức, đủ loại dự đoán tràn lan trên mạng. Sáng hôm nay, Phương Trì là thành viên cuối cùng trong CALM hủy hợp đồng nghệ sĩ với công ty “Tâm Cảnh”, ngay sau khi ký tên lên bản thỏa thuận, weibo chính thức và trang web chính thức của “Tâm Cảnh” đã đăng tải thông tin CALM giải nghệ. Tiếp theo đó, năm cựu thành viên của CALM cùng chia sẻ thông báo và bình luận dưới bài đăng, cả năm người đều cùng bình luận một nội dung-

“Lời chia tay dẫu thế nào cũng nên trở thành một kỷ niệm… CALM, tạm biệt.”

Quá bất ngờ, cả mạng xã hội dậy sóng… đánh dấu sự kết thúc đột ngột của một thời đại huy hoàng của CALM.

Ngay sau đó, giữa lúc cư dân mạng, người nghe nhạc và người hâm mộ chưa kịp hoàn hồn và tiêu hóa tin tức động trời này, tài khoản chính thức của đội luật sư tư nhân của Phương Trì đăng bài, bắn thêm một quả bom hạng nặng ra, ngay lập tức làm máy chủ bị tê liệt khi tin tức chấn động này được tung ra-

Tài khoản weibo chính thức của đoàn luật sư đăng tải một bản tuyên bố bảo vệ quyền lợi chung.

Sau khi bản tuyên bố được đăng lên mạng xã hội, các tài khoản mạng xã hội của công ty truyền thông và các tài khoản weibo đã từng đăng thông tin vạch trần hoặc chia sẻ bài đăng đã tức tốc xóa bỏ mọi nội dung có liên quan tới Lâm Hiểu, bao gồm cả những bài báo được viết dựa trên tin đồn thất thiệt, ảnh chụp của Lâm Hiểu và các thông tin về danh tính.

… Chính chủ đã thẳng thắn thừa nhận và thông báo rộng rãi, thậm chí còn khởi kiện công khai vì bị “xâm phạm quyền riêng tư cá nhân”, thế thì bọn họ còn bày đặt tiết lộ với đoán mò làm gì!

Giờ quan trọng nhất là nghĩ cách liên hệ khắp nơi, cầu xin người ta rủ lòng thương bỏ qua mới phải!

Tin tức trên mạng khó phân thật giả, dù trước đó đã có nhiều thông tin được đào lên, cũng có những cái sai lệch, nhưng hầu hết là không có gì quá đáng, dù sao cũng chẳng có mấy người định hao tâm tổn sức, tiêu tốn một đống thời gian và tiền tài để đi so đo với paparazzi và cánh báo chí, chẳng mấy ai muốn xác thật thông tin thật giả đến cùng với họ.

Huống hồ, Lâm Hiểu không phải người thuộc giới giải trí, cậu chỉ là một người dân bình thường mà thôi.

Nhưng không ai ngờ rằng Phương Trì lại đích thân ra trận.

Hơn nữa, cuộc tấn công này vừa bắt đầu đã cực kỳ khoa trương, cách thức không hề bình thường, đâm thẳng vào tử tuyệt.

Cực kỳ hỗn loạn.

Nắng chiều rạng rỡ, Phương Trì hoàn hồn lại khỏi biển suy nghĩ.

Lâm Hiểu ngồi im lặng ăn cơm trước mặt, Phương Trì trầm tư nhìn nét mặt cậu, thầm nhủ: trái tim sư phụ Tiểu Lâm sáng như viên ngọc thô, quả thực không nên bị vấy bẩn bởi những âm thanh bát nháo bên ngoài.

Vì vậy, chỉ cần đợi thêm một chút, hãy để thanh kiếm này xua tan hết thảy đồn đoán.

Sau khi mọi chuyện kết thúc hoàn toàn, đội trưởng Phương sẽ tự mình giải thích cho cậu.

Sau bữa trưa, Phương Trì chủ động dọn dẹp bát đũa, rửa bát xong, sư phụ Tiểu Lâm lại hò hét lùa hắn lên phòng cho khách, tiếp tục hoạt động mát xa “không thể bỏ lỡ dù chỉ một ngày”.

Cả hai người đều không có thói quen ngủ trưa, Lâm Hiểu không ngủ trưa vì cần trông coi cửa hàng, Phương Trì thì khỏi phải bàn… ngủ trưa đã là gì, lúc bận thì tới đêm cũng chẳng có cơ hội nằm xuống giường.

Nhưng mấy ngày nay ở bên nhau, hai người họ dần hình thành sự ăn ý sẽ ôm nhau nghỉ ngơi sau khi làm trị liệu vật lý xong.

Trên chiếc giường lớn mềm mại, Phương Trì ôm sư phụ nhỏ của hắn từ phía sau, khẽ hôn lên mặt Lâm Hiểu, nhỏ giọng vỗ về: “Nhắm mắt lại, ngủ đi nào.”

Lâm Hiểu cười cười ngoan ngoãn nhắm mắt lại, một lát sau lại nói: “Hát ru đi?”

Đội trưởng Phương rất giỏi trong việc dỗ bạn trai ngủ, ngẫm nghĩ một lúc, Phương Trì áp mặt vào chiếc cổ gầy gò trắng trẻo của cậu: “Được.”

Nửa giây sau, Phương Trì nhẹ nhàng mở miệng, âm thanh chậm rãi mà dịu dàng…

“Ngủ đi ngủ đi cục cưng đáng yêu của anh

Hai tay anh đang dịu dàng âu yếm em”

Sư phụ Tiểu Lâm mở bừng mắt: “…”

Anh có chắc là đang hát ru không đấy?

Khóe miệng đội trưởng Phương cong lên, tiếp tục say sưa tận hưởng niềm vui-

“Sóng tình ẩm ướt tuyệt mỹ

Hơi ấm từ sự ma sát thấm qua lưng áo em”

Mặt sư phụ Tiểu Lâm đỏ bừng lên: “…”

Sao mình lại hát thầm trong lòng nhỉ.

Lâm Hiểu: Tiêu rồi, tôi không còn trong sáng rồi QAQ.jpg

Ngay khi Phương Trì định biểu diễn lời hai với bao cảm xúc chứa chan, Lâm Hiểu đột nhiên xoay người lại bịt miệng hắn, động tác vừa nhanh vừa mạnh, thiếu chút nữa đâm thẳng ngón tay vào đôi mắt đào hoa phong lưu của đội trưởng Phương!

Lâm Hiểu nghiến răng nói từng chữ một, hung dữ nạt: “Anh hát thế này mà là hát ru hả?!”

Đây là hát khiu dăm thì có!

Phương Trì bật cười đẩy ngón tay đang chặn môi mình ra, cười hỏi lại: “Sao mà không phải, ừm… Chẳng lẽ sư phụ Tiểu Lâm nghe xong không ngủ được hả?”

“Anh!” Lâm Hiểu tức giận tới mức lắp bắp: “Làm gì có nhà nào hát cho trẻ con nghe bài này hả?!”

“Anh đó.” Đội trưởng Phương không hề xấu hổ mà còn tự hào vô cùng, “Anh sẽ hát cho bạn nhỏ nhà anh, nhưng mà… xem xét nội dung không được lành mạnh lắm, vì vậy anh bạn nhỏ nhất định phải trên mười tám tuổi, cần có một vài kinh nghiệm thực tế, hoặc là…”

Lâm Hiểu chặn nốt bằng tay còn lại, bịt chặt cái miệng đang ba hoa của đội trưởng Phương: “Anh à em xin anh đấy, anh ngậm miệng giùm đi!”

Khuôn mặt Phương Trì bị đôi bàn tay ấm áp phủ kín phân nửa, chỉ để lộ đôi mắt đào hoa đang tỏa sáng lấp lánh, hắn nhẹ nhàng kéo tay Lâm Hiểu xuống ủ trong lòng, bàn tay còn lại vòng ra sau lưng cậu, chầm chậm vỗ về: “Rồi rồi không chơi nữa, mau ngủ đi, ngoan nào.”

Rồi ghé vào bên tai cậu, khẽ khàng ngâm nga hát.

Cơn buồn ngủ ập đến, Lâm Hiểu nhắm mắt lại ngẫm nghĩ, hóa ra Phương Trì đang hát giai điệu của “Mắt đa tình”, khóe môi cậu cong lên, ngủ thiếp đi trong lồ ng ngực hắn với sự yên lòng vô hạn.

Hô hấp của sư phụ Tiểu Lâm dần dần ổn định, đội trưởng Phương cũng cảm thấy buồn ngủ, nhưng vừa nhắm mắt lại thì điện thoại đặt trên tủ đầu giường rung lên.

Đội trưởng Phương quay sang cầm điện thoại lên, hé mở con ngươi nhìn lướt qua màn hình, Lâm Hiểu đang ngủ say, hắn cẩn thận rời giường, bước sang phòng khách nghe điện thoại.

Cuộc gọi bắt đầu, giọng nói của vua màn ảnh họ Dương lộ ra cảm giác kinh ngạc như có cái bánh trên trời rớt xuống: “Làm gì thế đội trưởng Phương, tẩm ngẩm tầm ngầm làm chết voi, hủy hợp đồng thật à?”

Phương Trì ngồi xuống ghế sa lông bên cạnh đèn nhiệt, dựa vào đệm lưng mềm mại, cười đáp: “Đúng vậy vua màn bạc, ngạc nhiên không, bật ngờ không?”

“Ngạc nhiên tới mức tôi suýt thì tặng huy chương cho “Tâm Cảnh”, cảm ơn mấy ông anh đã thả người rất hào phóng!”

“Khỏi đi.” Phương Trì trào phúng: “Hào phóng? Biết tôi phải bồi thường bao nhiêu tiền vi phạm hợp đồng không?”

Dương Mục cười hỏi lại: “Ồ, thế tiền hùn vốn cho studio cậu đây cũng không có à?”

Phương Trì nghiền ngẫm một chốc, rồi thản nhiên cười đáp: “Không hề, cái nào ra cái đó, tài chính có thừa, nhưng phải chờ một vị đối tác khác gọi điện thoại tới.”

Dương Mục im lặng một nhịp rồi phá lên cười cùng Phương Trì.

Người thông minh không cần nói nhiều, Dương Mục trực tiếp đề xuất: “Càng sớm càng tốt nhé?”

“Cũng phải cuối tuần.” Phương Trì đáp: “Cho tôi thêm ít ngày nữa, tôi… còn một chuyện cuối cùng, xong việc sẽ liên hệ lại với anh.”

“Được.” Dương Mục nói tiếp: “Vậy mấy ngày này tôi sẽ cho trợ lý đi xử lý các thủ tục trước, thế chúng ta… đăng ký tại đây, địa điểm cũng ở đây?”

Phương Trì đảo mắt nghĩ, chân thành hỏi: “Không ở đây, Thượng Hải được không?”

“Thượng Hải?”

“Đúng.” Đội trưởng Phương bình tĩnh đáp: “Tháng bảy năm sau bạn trôi của tôi sẽ thi đi học, trường đại học cậu ấy mong muốn ở Thượng Hải, cậu ấy sẽ cần ít nhất bốn năm để học tại Thượng Hải, tôi cũng-”

Chưa kịp dứt câu đã bị Dương Mục cắt ngang, vị minh tinh đã từng kinh qua nhiều sóng to gió lớn của giới giải trí cũng bị sốc tới thất thanh: “Thi, thi đại học… Đội trưởng Phương… Anh không biết mày có phải trâu già không nhưng mà cỏ này… cỏ này hơi bị non quá đà rồi đấy…”

“Anh biến mẹ đi!” Đội trưởng Phương cũng bất ngờ, rồi bật cười mắng: “Người ta thành niên lâu rồi, tôi chưa khùng tới mức đấy đâu.”

Dương Mục: “Rồi rồi, Thượng Hải thì Thượng Hải… Tôi chờ điện thoại của ông chủ Phương nhé.”

“Khách sáo rồi.” Phương Trì cười đáp: “Thưa vị vua tương lai của thị trường âm nhạc.”

Mặc dù đã hủy hợp đồng thành công, tạm thời thoát khỏi vòng xoáy khốc liệt của giới giải trí, nhưng mấy ngày này Phương Trì còn bận hơn cả lúc đang lưu diễn.

Một tuần sau, CALM tổ chức buổi hòa nhạc chia tay, đó là ngày mà năm người bọn họ chính thức nói lời tạm biệt với người hâm mộ và người nghe nhạc đã đồng hành cùng họ.

Không có đại diện tổ chức, không có nhà đầu tư, tất cả các vấn đề đều do một tay Phương Trì kiểm soát, liên hệ những người liên quan.

Từ thuê địa điểm, xin cấp phép từ sở văn hóa địa phương, thuê công ty an ninh bảo vệ vòng ngoài trong ngày tổ chức sự kiện, vạch ra timeline cho buổi biểu diễn,… May mắn là buổi biểu diễn này không bán vé, không dính dáng tới vấn đề lợi nhuận nên được sở phê duyệt rất nhanh, sau bốn ngày nộp đơn, Phương Trì tới cơ quan lấy công văn phê duyệt.

Quy mô buổi hòa nhạc không lớn, số lượng người tham gia giới hạn 2000 người, nhưng màn hình LED lớn bên ngoài địa điểm tổ chức sẽ phát trực tiếp tình hình bên trong.

Thời gian diễn ra sự kiện được thông báo ngay trước ngày biểu diễn một ngày.

Không phải là một bài quảng cáo được thiết kế chuẩn chỉ, từng thành viên trong CALM cùng đăng tải một dòng trạng thái trên Weibo.

“Bảy giờ tối mai, tôi sẽ hát bài hát cuối cùng vì các bạn.”

Đêm trước ngày diễn ra buổi hòa nhạc, Phương Trì ra khỏi phòng tắm, trong phòng sách vẫn còn ánh sáng mờ mờ của màn hình laPhương Trìop, Lâm Hiểu đeo tai nghe, sau khi ăn tối xong đã ngồi dùng máy tính trong suốt ba giờ đồng hồ.

Đội trưởng Phương cất chiếc khăn lau đầu về chỗ cũ, đi qua phòng sách, ngay lúc sư phụ Tiểu Lâm đang tập trung cao độ thì tháo tai nghe của cậu ra.

“Ai vậy?”

Âm thanh đột ngột biến mất, Lâm Hiểu giơ tay lấy lại tai nghe theo bản năng, Phương Trì cũng nhấc cao lên, thế là cậu bị vồ hụt.

Lâm Hiểu bấm tạm dừng video bài giảng, bất mãn phàn nàn: “Anh làm gì vậy?”

“Ăn cướp còn la làng, em còn dám hỏi vặn lại anh à?” Phương Trì treo tai nghe lên giá, nhéo má cậu, dùng giọng dạy dỗ: “Sư phụ Tiểu Lâm, không cần phải học hành bán mạng như vậy, phải biết nghỉ ngơi đan xen hiểu không?”

Gần đây Phương Trì để ý rằng cậu đang đẩy mạnh ôn tập hơn, thậm chí là hơi quá đà, nói vài lần cũng không có tác dụng, thế là hắn tự mình lập cho cậu một bảng biểu học hành và nghỉ ngơi, lúc nào cần học, lúc nào cần xả, lúc nào cần uống nước ăn bánh trái đều được liệt kê rõ ràng, và hiện tại là thời gian cần vệ sinh đi ngủ.

Lâm Hiểu biết sai, bặm bặm môi, nhoẻn miệng cười: “Giận hở?”

Phương Trì: “Đúng, sợ không?”

“Sợ chết khiếp!” Lâm Hiểu ôm tim, khoa trương đáp: “Cách đội trưởng Phương tức giận quá mức đặc biệt, trải nghiệm một lần tởn tới giờ!”

Phương Trì: “…”

Á à, còn biết khích tướng à?

Hai cánh tay dài vươn ra, nhanh như chớp nhấc bổng sư phụ Tiểu Lâm đang được nước lấn tới lên, đội trưởng Phương rảo bước ra khỏi phòng sách.

Lâm Hiểu hốt hoảng ôm cổ hắn, thấy tình hình không ổn liền cất giọng xin tha: “Đừng mà đừng mà, anh Trì… Em nói thế thôi, anh đừng tin là thật mà! Anh đừng-”

Chưa kịp nói xong thì chân đã chạm đất, hơi nước còn vương lại trong phòng tắm phả lên mặt.

Phương Trì choàng tay qua vai cậu, dắt vào trong: “Tự rửa mặt hay là anh giúp đây?”

Lâm Hiểu há miệng, Phương Trì cắt ngang hông: “Ồ anh giúp à? Được thôi, học hành mệt mỏi rồi, mấy chuyện tắm rửa cỏn con này không cần sư phụ Tiểu Lâm nhọc lòng động tay.”

Lâm Hiểu: “…”

Thôi xong con ong.

Bồn tắm được đổ đầy nước nóng không ngừng, sư phụ Tiểu Lâm tắm lần này hơn bốn mươi phút.

Cuối cùng, đội trưởng Phương tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, gói ghém cậu kỹ lưỡng trong khăn tắm rồi ôm cậu về giường.

Lưng chạm xuống giường, Lâm Hiểu lăn một vòng vào chăn, đuôi mắt vẫn hoe hoe đỏ, cậu nhắm hờ mắt, đập đập tay xuống nửa giường bên cạnh.

Phương Trì nằm xuống cạnh cậu, giữ bàn tay đang vỗ kia, khẽ cười: “Sao thế?”

Giọng Lâm Hiểu nghèn nghẹn, có lòng mà không có sức: “Anh… anh vẫn chưa…”

Phương Trì phì cười, đặt một nụ hôn lên trán cậu: “Sư phụ Tiểu Lâm, thương lượng với em một chuyện nhé?”

“… Sao ạ?”

“Em còn nhớ anh đã hứa gì với em ở đêm New York lần trước không?”

Lâm Hiểu nhắm mắt suy nghĩ, khẽ đáp: “Em nhớ.”

Ngón tay thon dài của Phương Trì nhẹ nhàng vuốt v e gò má cậu, “Vậy bao giờ thực hiện?”

Khuôn mặt Lâm Hiểu bây giờ còn đỏ hơn lúc ngâm người trong bồn tắm, cậu im lặng thật lâu, ngay khi Phương Trì nghĩ rằng cậu định đổi ý, Lâm Hiểu lại bất ngờ hỏi: “Cái đấy… Nó, thế… có đau không?”

Tim Phương Trì hẫng một nhịp.

Vấn đề này khó lòng nói dối được, dù sao lừa cũng như không, sớm muộn gì cũng sẽ trải nghiệm và tự nêu cảm nhận được. Thế là đội trưởng Phương lại mất một lúc lâu để suy nghĩ, dường như hai tai cũng hơi nóng lên, lại vẫn rất bình tĩnh đáp: “Nghe nói… có lẽ là… kiểu là… có hơi đấy?”

Lâm Hiểu mím môi, hai mắt nhắm lại, không đáp.

“Khụ…” Phương Trì thăm dò: “Sư phụ Tiểu Lâm… có sợ đau không?”

Lâm Hiểu lại càng đỏ mặt tợn.

Hồi lâu sau, cậu gật đầu thật khẽ, rồi trả lời bằng tông giọng nhỏ như không tồn tại: “Không, không sợ…”

Bấy giờ, trái tim Phương Trì như tan ra vì cậu.

Hắn thở dài một tiếng, khẽ khàng hôn lên mắt cậu: “Ngốc.”

Lâm Hiểu mở to mắt, khóe mi đã loang loáng nước, ánh mắt vẫn vô định không tiêu cự, nhưng lại nhìn thẳng vào Phương Trì, tựa như đã hạ quyết tâm xong, khẽ nói: “Thế… muốn, hay không… giờ…”

Phương Trì cọ cọ mũi cậu, nín cười nói: “Ồ, hóa ra sư phụ Tiểu Lâm vã thế à?”

Lâm Hiểu: “???”

Đội trưởng Phương kéo chăn lên đắp kín người cậu, tay vươn ra ôm cậu vào lòng: “Khả năng phải để em vã thêm hai ngày, ừm… tối mai không học bài nữa, anh dắt em tới chỗ này được không?”

Lâm Hiểu tỉnh lại khỏi sự xấu hổ: “Đi đâu ạ?”

“Đi nghe nhạc.” Phương Trì cười: “Trước em nói muốn đi mà.”

Lâm Hiểu ngạc nhiên, do dự hỏi: “Vâng, ý anh là…”

“Ừ.” Phương Trì dịu dàng cười.

“Anh Trì dắt em đi nghe buổi hòa nhạc trực tiếp của CALM.”

Buổi biểu diễn cuối cùng này, anh chỉ muốn hát em nghe.

Tác giả có lời muốn nói:

Đội trưởng Phương: Em thấy bài hát ru của anh Trì có đỉnh không em~

Sư phụ Tiểu Lâm: … Sao mình không điếc luôn đi trời QAQ

19: Ừm… Chương sau… Ừm… Tui sẽ cố gắng viết thêm chương nữa thử xem sao!

Bình Luận (1)
Comment
Nguyen 1
Nguyen
Reader
6 Giờ Trước
Up, truyện này hợp với các bạn nữ đấy.
Trả lời
| 0