
Chương 70Người này là của hắn.
Đêm diễn ra buổi hòa nhạc cuối cùng của CALM, ánh đèn lung linh rực sáng khắp thành phố, bóng đêm say đắm lòng người.
Địa điểm tổ chức buổi biểu diễn là một rạp hát cỡ nhỏ, sức chứa 2000 người, so sánh với tất cả buổi hòa nhạc và fan meeting CALM từng tổ chức từ khi ra mắt tới nay thì đây là nơi có quy mô nhỏ nhất.
Nhưng là đặc biệt nhất, đáng quý nhất, vì ở tại rạp hát này, ngay trong hội trường này, CALM đã tổ chức buổi hòa nhạc đầu tiên.
Bắt đầu ở đâu thì kết thúc ở đó.
Sân khấu biểu diễn không hề được lắp đặt hiệu ứng ánh sáng hay có người nhảy phụ họa. Hiệu ứng duy nhất chính là ánh đèn huỳnh quang trên trần nhà của rạp hát, tất cả mọi thứ được đơn giản hóa và tinh gọn hết mức có thể.
Buổi hòa nhạc diễn ra vào lúc bảy giờ tối, sáu rưỡi tối, hai ngàn chỗ ngồi trong hội trường đã bị lấp kín.
Những người hâm mộ có mặt hoặc là người địa phương, hoặc là người tỉnh khác chạy tới, cũng có không ít người theo dõi ở nước ngoài tạm thời về nước. Sự kiện lần này được tổ chức miễn phí, không tiến hành bán vé, việc chọn chỗ được tiến hành trực tuyến, ai tới trước được trước, sau khi đã giật được vé, người tham gia chỉ cần xuất trình được số điện thoại cá nhân là hoàn tất. Mặc dù đây là lần cuối cùng CALM xuất hiện cùng nhau trước công chúng, họ vẫn giữ phong độ tạo ra một cuộc chiến lịch sử đọ tốc độ tay của người hâm mộ.
Một màn hình LED khổng lồ được lắp đặt bên ngoài rạp hát, phát trực tiếp tình hình bên trong hội trường. Ở quảng trường đối diện rạp hát là hằng hà sa số những người hâm mộ tuy không cướp được vé nhưng vẫn vượt trùng xa tụ tập lại đây. Những cô gái ấy giơ gậy phát sáng tự làm, tụm năm tụm ba đứng giữa trời thu tháng mười, khóe mắt óng ánh nước, tất cả cùng nhìn về một hướng.
Trong hội trường, hàng ghế đầu gần sân khấu nhất được bỏ trống, mười phút trước khi bắt đầu buổi hòa nhạc, những người ngồi ở hàng đầu được bảo vệ đưa vào từ cánh gà, ngồi vào vị trí.
Đó là những người thân thương nhất của năm thành viên CALM.
Bố mẹ của Tỉnh Hàn, giáo sư chuyên ngành tại học viện âm nhạc Tiền Tùng theo học, người bạn gái không trong giới Ba Tử mới quen gần đây, và có Trương Viễn, người đã từng hết lòng vì năm người họ, ngày ngày líu lo lải nhải không ngừng như một bà mẹ già, nhưng vẫn luôn là hậu phương vững chắc của cả nhóm suốt nhiều năm.
Và bên cạnh Trương Viễn, người đang ngồi chính giữa sân khấu là Lâm Hiểu.
Lâm Hiểu được Trương Viễn dắt vào chỗ, cho tới tận lúc đã yên vị, cậu vẫn không hay biết rằng đây là buổi biểu diễn cuối cùng của CALM.
Bảy giờ, buổi hòa nhạc tạm biệt chính thức bắt đầu.
Không có lời mờ đầu, không có phần dạo đầu làm nóng sân khấu, sau một hồi trống sục sôi vang lên, những giai điệu quen thuộc với người hâm mộ xuất hiện trong khán phòng.
Bài hát đầu tiên là bài hát chủ đề trong album ra mắt của CALM.
Thời gian như bị âm nhạc kéo lùi lại, những ký ức ở sâu thẳm trong đầu cuồn cuộn kéo tới.
Khóe mắt Tiền Tùng đã đỏ bừng từ những câu hát đầu tiên của bài hát ấy. Cùng lúc đó, những người hâm mộ dưới khán đài lặng lẽ nghẹn ngào.
Những chiếc gậy sáng cổ vũ khẽ khàng lắc lư theo giai điệu, thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng nức nở kìm nén, đêm nay, trong tiếng hát của CALM, họ tìm lại bản thân mình những ngày đầu yêu thích ban nhạc này, để lại sân khấu và thời gian của họ cho CALM.
Đây là kỷ niệm đẹp nhất, cũng là sự tạm biệt đáng quý nhất.
Buổi hòa nhạc không quá dài, chỉ vỏn vẹn ba tiếng.
Bài hát cuối cùng kết thúc, năm người đặt nhạc cụ của mình xuống đất, từ từ tiến về trung tâm sân khấu.
Ánh đèn rạng rỡ trên đỉnh đầu biến mất, thay thế bằng đèn chùm chiếu chỉ hướng về họ.
Chùm sáng lạnh chiếu xuống người đầu tiên từ trái sang, Tiền Tùng nắm chặt chiếc mic trong tay, hít một hơi thật sâu, khóe mắt đỏ bừng, nở một nụ cười thật tươi với khán giả dưới đài đã khóc không thành tiếng.
Đây là lúc chính thức nói lời tạm biệt.
Tiền Tùng cố nén sự nghẹn ngào, cất giọng nói: “Cảm ơn các bạn, cảm ơn các bạn đã từng đồng hành với CALM đoạn đường này, cũng cảm ơn các bạn đã tới đây vào hôm nay.”
Ánh đèn chuyển dời về phía Tỉnh Hàn: “Hôm nay là ngày vô cùng đặc biệt, CALM đã bước từng bước đầu tiên từ nơi này, bây giờ khi chuyến hành trình kết thúc cũng quay lại nơi xuất phát, chuyến hành trình kỳ ảo này đã có điểm đầu và điểm cuối trọn vẹn. Trong cả chặng đường này, chúng tôi muốn cảm ơn rất nhiều người, nhưng riêng tôi, ngoại trừ các bạn, người mà tôi muốn cảm ơn nhất trong hành trình là bố mẹ của tôi, cảm ơn bố mẹ đã bao dung, cũng cảm ơn bố mẹ đã rộng lượng, và càng cảm ơn bố mẹ đã cho phép con buông thả lần cuối cùng này, cho con cơ hội có thể đứng tại đây lúc này.”
Dưới sân khấu, bộ mẹ Tỉnh Hàn cùng mỉm cười, nhưng khóe mi đã thấm nước mắt.
Tới lúc này, Lâm Hiểu mới từ từ hoàn hồn từ bữa thịnh yến âm nhạc đầy cảm xúc, một cảm giác hoang mang hoảng hốt trào dâng.
… Cái này là phần cảm ơn đặc biệt được sắp xếp dành cho người hâm mộ hả?
Nhưng sao cậu lại đọc được ẩn ý “không hẹn gặp lại” từ lời phát biểu của hai người vừa rồi vậy?
Sự nghi ngờ xâm lấn tâm trí Lâm Hiểu, ngay sau đó, giọng nói của An Đạt vang lên: “Ừm, trong nhiều năm nay đã cảm ơn nhiều rồi, giờ nhắc lại có vẻ hơi rập khuôn, nhưng mà… Trong lần cuối cùng này, tôi vẫn muốn nói lời cảm ơn với các bạn, cảm ơn các bạn đã ủng hộ suốt nhiều năm qua, cảm ơn sự yêu thương, cảm ơn sự đồng hành và tất cả sự nhiệt tình các bạn đã dành tặng, sắp tới lúc chúng ta tạm biệt quá khứ, sau này các bạn hãy cố gắng sống cho bản thân mình nhé!”
Nghe đến đây, suy đoán trong lòng Lâm Hiểu đã trở thành sự thật, nhất là khi Trương Viễn ngồi bên trái cậu đột ngột kìm nén tiếng nghẹn ngào.
Người tiếp theo, Ba Tử nở nụ cười với khán đài: “Mấy cậu ấy cũng nói kha khá rồi, cảm động, cảm ơn, đến phiên tôi cũng không còn nhiều từ khác nữa, vậy… tôi sẽ mong ước nhé, mong cho tương lai của tất cả những người đã đồng hành cùng CALM từ trước tới giờ đều suôn sẻ! Nào, cuối cùng rồi, mời đội trưởng của chúng ta tổng kết nhé!”
Trái tim Lâm Hiểu đập thình thịch, chớp mắt nhảy vọt l3n đỉnh đầu.
Ánh sáng xung quanh sân khấu mờ ảo, ngọn đèn duy nhất chiếu về phía Phương Trì đang đứng tại trung tâm năm người.
Dưới ánh sáng trắng lạnh lẽo, khuôn mặt điển trai được khắc họa sắc nét, khí chất thuần khiết như ngọc.
Khán đài chìm trong im lặng, tất cả mọi ánh mắt và lỗ tai đều tập trung về người ở trung tâm sân khấu.
Khóe môi Phương Trì nở một nụ cười nhạt, hắn thoáng im lặng, rồi cất giọng nhẹ nhàng: “Bố năm, CALM đi từ vô danh tới hiện tại, đó là chặng đường không dễ dàng, nhưng chúng tôi biết, so với các thành viên trong đội, người trải qua nhiều thời gian khó khăn là các cậu.”
Khán đài lại văng vẳng tiếng nức nở lần nữa.
“Vì vậy thay vì cảm ơn, lúc này tôi thực lòng muốn gửi tới các bạn lời xin lỗi… Xin lỗi, CALM chỉ có thể đi cùng các bạn tới đây.”
Bàn tay đang đặt ở hai thành ghế của Lâm Hiểu đột ngột siết chặt!
… Quả nhiên… anh ấy đang từ biệt.
Tiếng khóc dưới khán đài nối tiếp nhau, dần dần mất không chế.
Phương Trì mỉm cười, đôi mắt đào hoa phản chiếu ánh sáng của ngọn đèn trên đỉnh đầu, nói tiếp: “Hứa với tôi, tối hôm nay là lần cuối cùng các bạn rơi nước mắt vì CALM, sau khi bước ra khỏi rạp hát, ngủ một giấc, ngày mai sẽ lại nắng đẹp… Tạm biệt thì tạm biệt, tương lai sẽ càng tươi sáng hơn, vì vậy, bắt đầu từ ngày mai, vực dậy tinh thần, đi học, đi làm, đu idol, tìm cách để mình luôn vui vẻ, để CALM trở thành một đoạn ký ức ngắn ngủi trong quá khứ của các bạn, thời gian qua đi, các bạn sẽ quên chúng tôi.”
Ngừng một nhịp, giọng nói dịu dàng của Phương Trì chầm chậm vang lên: “Đồng thời, chúng tôi cũng sẽ quên các bạn.”
Vừa mùi mẫn vừa tàn nhẫn, đây chính là con người đội trưởng Phương.
Lâm Hiểu ngồi yên trên ghế, cả cơ thể như bị yểm bùa bất động, lâu thật lâu không nhúc nhích.
Im lặng một hồi, ánh mắt Phương Trì đảo một lượt khắp khán đài, cho tới khi nhìn thấy khóe mi ửng hồng của Lâm Hiểu thì lưu luyến không muốn rời.
“Đêm nay có rất nhiều người là bạn cũ, đây không còn là lần đầu các bạn nghe CALM biểu diễn trực tiếp, nhưng có một người, hôm nay là lần đầu tiên.”
Lâm Hiểu sững người, há hốc miệng, rồi nhận ra cổ họng đã nghẹn tới mức không thể nói được gì.
“Có chút tiếc nuối, thân là đội trưởng của CALM, tôi không thể biết tới cậu ấy khi ban nhạc đương huy hoàng nhất, trước đó cũng không dẫn cậu ấy đi nghe CALM hát trực tiếp, những vinh quang đã trải qua không thể sẻ chia với cậu ấy, trong thời khắc tạm biệt này, để cậu ấy lặng lẽ cảm nhận.”
Tình hình này…
Bốn người còn lại ăn ý nhìn nhau, hào hứng chờ đợi những lời nói long trời lở đất đội trưởng Phương sắp thốt ra.
Dưới khán đài, Lâm Hiểu lặng lẽ ngồi đối diện Phương Trì một khoảng không xa, trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Phương Trì mỉm cười nói tiếp: “Vừa rồi các đội của của tôi đều đã cảm ơn, tôi cũng không định làm gì khác biệt, cảm ơn các bạn- những người đến vì âm nhạc, các anh em bạn bè, và… cảm ơn bản thân vì đã cháy hết mình cho đam mê, nhưng người tôi muốn cảm ơn nhất là bạn trai của tôi.”
Hiện trường bất chợt nín lặng, sau đó những tiếng hô vang và reo mừng đồng loạt làm nổ cả khán phòng!
Ánh mắt Phương Trì nhẹ như lông hồng, nhưng khi nhìn về phía Lâm Hiểu lại nặng tựa ngàn cân, đó là tất cả tình cảm nồng cháy và tình thương dạt dào gói gọn trong một ánh nhìn.
“Cảm ơn em đã gặp được anh, cảm ơn em đã ở bên anh, và cảm ơn em đã chịu yêu anh… dù là lúc đẹp đẽ hay xấu xí nhất.”
“Sau khi rời khỏi sân khấu hôm nay, anh sẽ không còn là đội trưởng Phương của CALM nữa. Vì vậy, từ nay về sau, anh hy vọng mình có thể lấy thân phận Phương Trì bầu bạn bên em, trở thành bến bờ chắn mưa chắn gió của mình em, và chỉ mình em có được vòng tay ấm áp của anh.”
Cả người Lâm Hiểu chìm trong tiếng hô vang và hò hét không ngừng nhỉ, nhưng trái tim cậu như vừa được che phủ bởi một màn chắn tự động, bấy giờ, cậu chỉ nghe và cảm nhận được giọng nói và sự dịu dàng của người trước mặt.
Từng chút từng chút một lấp đầy trái tim, rồi biến thành những giọt nước mắt nóng bỏng, sau một cái chớp mắt liền trượt dài xuống gò má.
Phương Trì… anh ấy đang tỏ tình!
Trong hoàn cảnh này, nơi mà ngàn người đang hướng mắt này.
Anh ấy không muốn cậu cảm nhận sự buồn thương khi nốt nhạc dừng lại.
Anh ấy chỉ muốn cậu cảm nhận được một tình yêu bền chặt.
Khuôn mặt Lâm Hiểu giàn giụa nước mắt, khóe môi vẫn giữ vững nụ cười, lắng nghe những lời tỏ bày cuối cùng của Phương Trì trên sân khấu…
“Từ nay về sau, anh sẽ dùng toàn bộ sinh mệnh này, toàn bộ thời gian của mình, tất cả mọi thứ của mình để yêu em, chân thành, chuyên chú, vĩnh viễn yêu em.”
Đêm đầy sao lấp lánh, anh ấy tỏ tình một cách long trọng, tỏ bày với công chúng rằng…
Hắn rất yêu cậu.
…
Đêm khuya, nơi phòng ngủ, trời đầy sáng.
Tiếng hít thở quấn quýt vào nhau hỗn loạn và vội vàng, những tiếng thở kìm nén êm tai xen lẫn trong những môi hôn đứt quãng, hai tay Lâm Hiểu vòng quanh cổ Phương Trì, những tưởng sắp treo trên người hắn khi hai chân không còn đứng vững.
Người trong lòng dần khụy xuống, Phương Trì nương theo ôm cậu nằm xuống gối đệm mềm mại.
Thứ tình cảm nồng đậm bị dằn lại dưới đáy lòng dần trào dâng như thủy triều, rò khỏi lỗ hổng tràn ra khắp tim gan, cuối cùng hóa thành mồ hôi thấm đẫm trên trán và sống mũi.
Nụ hôn của Phương Trì vẫn dồn dập và ấm áp như trước, Lâm Hiểu bị cuốn theo những xúc cảm rung động và ngạc nhiên của đêm nay, không có cách nào biểu đạt tình cảm nơi đáy lòng, tìm không ra cách thể hiện thành lời, chỉ có thể dồn tất cả tình yêu thương vào nụ hôn đáp trả nóng bỏng.
Trong phòng ngủ không bật đèn trần, hai chiếc đèn phục cổ trên tường phủ xuống hai người ánh sáng mờ ảo. Hai cúc áo trên cùng của bộ đồ ngủ được cởi ra, đầu ngón tay Phương Trì dừng lại trên lồ ng ngực Lâm Hiểu, nhịp tim cậu dồn dập kịch liệt tựa như hắn.
Đến tận nước này, lý trí của đội trưởng Phương vẫn còn ráng tồn tại, hắn cúi đầu, trán kề trán Lâm Hiểu, chật vật dùng hết tất cả sự kiềm chế cuối cùng, khàn giọng hỏi: “Em thật sự muốn anh làm chuyện này?”
Hai cánh tay Lâm Hiểu khoác lên vai hắn đang run lên, giọng nói cũng không còn rõ ràng, đáp: “… Muốn, em, em… luôn giữ lời.”
Phương Trì nghiến răng nhắm chặt mắt.
Không thể làm ‘người’ được nữa.
Chỉ có thể làm ‘con’ thôi.
Cửa thủy tinh ở ban công phòng ngủ hé mở, gió đêm tháng mười lành lạnh len vào cũng không hong khô được mồ hôi nhễ nhại trên tấm lưng trần.
Cảm xúc lên cao trào, đội trưởng Phương đột ngột tỉnh táo lại giữa nụ hôn sâu…
Đệt, quên mua rồi…
Lâm Hiểu như nhìn thấy sự chần chờ của hắn lúc này, giọng cậu run run, mím chặt môi, rồi ghé vào tai hắn thì thầm: “… Em, em mua rồi.”
Phương Trì: “???”
“Em…” Hành động này của sư phụ Tiểu Lâm làm đội trưởng Phương quá đỗi kinh ngạc, sững sờ hỏi: “Từ bao giờ…”
Cả người Lâm Hiểu đầm đìa mồ hôi, giọng nói mơ hồ như không phát ra tiếng: “Sau… sau lần giúp anh ở phòng khách, em mua…”
Phương Trì: “… Ngày hôm sau em ở nhà học bài cả ngày mà?”
Lâm Hiểu: “Chuyển phát nhanh nội thành, free-ship.”
Phương Trì: “…”
Đỉnh.
Trong tình huống này mà nghỉ ngơi giữa chừng để nói chuyện phiếm có vẻ không hợp lý lắm, Lâm Hiểu vịn vai Phương Trì níu xuống, bâng quơ nói: “Anh Trì… em làm ấm chăn cho anh nhé?”
Phương Trì lại tiếp tục hôn cậu, mân mê cánh môi Lâm Hiểu: “… Được, anh sẽ làm ấm em trước.”
Bàn tay đặt trên bả vai trượt xuống, những ngón tay trắng gầy của Lâm Hiểu bám chặt vào ga giường, lòng bàn tay đầm đìa mồ hôi. Phải nói là… dù Lâm Hiểu đã bảo không sợ đau nhưng đội trưởng Phương cũng cực kỳ cẩn thận và dịu dàng trong công tác chuẩn bị.
Càng cẩn thận tỉ mỉ thì càng khó chịu.
Cuối cùng, ba hồn chạy trước bảy vía, sư phụ Tiểu Lâm hổn hển thở gấp một hơi, chủ động nói: “Em… em nằm sấp nhé…”
Phương Trì: “!!!”
Không không… kiến thức chuyên môn cỡ này em học được ở đâu?!
Lâm Hiểu xoay người, vùi mặt xuống chiếc gối trắng phau, lúng túng nói như thể đoán được suy nghĩ trong đầu hắn: “… Em, hồi trước, có lên mạng tìm…”
Phương Trì: “…”
Quả nhiên, đỉnh chóp*.
*天秀: ngôn ngữ mạng trung quốc, tương đương tuyệt vời, đỉnh
Rõ ràng là tân thủ mới nhập môn, căng thẳng tới mức run bần bật cả người, ấy thế mà vẫn gồng gồng ra phong thái của một tay già đời trinh chiến nhiều năm.
Không hổ là Lâm – hàng thật giá thật – danh bất hư truyền – thiên chân có tà* – học hỏi không ngừng – Hiểu.
*天然黑 (đen tự nhiên): ngôn ngữ mạng TQ xuất phát từ tiếng nhật, đây không phải là từ tiêu cực, ý chỉ một người hai mặt, vừa có mặt trong sáng ngây thơ vừa có mặt đen tối.
Phương Trì không nhịn được bật cười, vươn tay cầm lấy những vật dụng cần thiết đã chờ đợi từ lâu ở tủ đầu giường, dịu dàng hôn lên lưng Lâm Hiểu.
Lâm Hiểu không nhìn được, đặc biệt là trong tình huống này, giác quan của cậu bị phóng đại vô hạn trong sự lo lắng, cậu không thể cưỡng lại cũng không thể tự kiểm soát bản thân, cậu chỉ có thể phó mặc cho Phương Trì dẫn dắt, từng bước từng bước rơi vào trong thế giới không biết rõ kia.
Cậu xuôi theo dòng nước, mặc cho gió thổi.
Cả quá trình đội trưởng Phương vô cùng dịu dàng tỉ mỉ, cẩn thận chú ý từng phản ứng của sư phụ Tiểu Lâm, từ đầu tới cuối đều thủ thỉ những lời dỗ dành vào tai cậu.
“Đừng sợ… Đừng cứng đờ vậy…”
“Thả lỏng… Đừng gồng vai cổ, hồi trước lúc mát xa em đã dạy anh rồi mà….”
Lâm Hiểu: “…”
Đầu óc mơ màng hỗn loạn.
Nhưng anh Trì ơi anh Trì… chúng ta có thể chơi quân tử một tí không?
Động thủ không động khẩu được không trời QAQ!
Đồng hồ ở đầu giường tích tắc nhịp nhàng, âm thanh nhỏ bé vang lên trong căn phòng tĩnh lặng như kéo dài tới vô hạn.
Khi mọi thứ đã xong xuôi, Phương Trì ôm Lâm Hiểu đã hoàn toán đuối sức vào lòng, lòng bàn tay khẽ khàng vuốt v e xương bả vai gầy gò của cậu, tựa như an ủi, tựa như che chở cẩn thận, hoàn toàn trái ngược với hành vi lộng hành, lỗ mãng, không màng hậu quả vừa rồi.
Phương Trì hôn lên gò má cậu, giọng nói khàn khàn không rõ ràng: “Ổn không, có khó chịu không?”
Lâm Hiểu không ngăn được tiếng nức nở trong tiếng thở, vì nói không ra hơi nên chỉ đành chậm chạp lắc đầu.
Phương Trì lại hỏi: “Ôm em đi tắm nhé?”
Lâm Hiểu dụi vào lòng hắn lắc đầu.
Phương Trì kéo chăn đang ngang qua cả hai, khẽ cười đáp: “Vậy ngủ đi, anh ôm em.”
Tiềm thức của Lâm Hiểu chỉ nhớ được câu nói cuối cùng này, cũng chẳng hay mình đã đáp lại hay chưa, nhưng điều đó không quan trọng nữa, trái tim cậu bấy giờ được lấp đầy bởi sự bình yên và an lòng. Cậu dựa vào vai Phương Trì, nhắm mắt liền thiếp đi.
…
Một lần nữa mở mắt dậy, Lâm Hiểu rơi vào trạng thái không biết trời đâu đất đâu.
Mở mắt trừng trừng hồi lâu trên giường vẫn không tài nào phân biệt nổi giờ là ngày nào giấc nào.
Lâm Hiểu định tìm điện thoại hay đặt cạnh gối, nhưng tay còn chưa kịp nhấc lên, mới vừa nhúc nhích một chút đã cảm thấy toàn thân đau nhức như bong gân nứt xương.
Lâm Hiểu: “…”
Tối qua đâu thấy vậy đâu.
Sao lại… đau trễ vậy?
Cậu vừa cử động nhẹ một chút thì ngay lập tức Phương Trì siết cậu vào lòng, lên tiếng: “Dậy rồi?”
Giọng nói của đội trưởng Phương vẫn trầm thấp êm tai như trước, ngay lập tức kéo sư phụ Tiểu Lâm về miền ký ức đêm qua.
Đêm qua sư phụ Tiểu Lâm nổi máu anh hùng, còn chuẩn bị trước cơ sở kiến thức rõ ràng, rồi giờ đây bị tấn công bởi sự ngượng ngùng của lần đầu tiên.
Lâm Hiểu không dám nhích người cũng không dám quay đầu, nghĩ bụng giờ mặt mình cũng đỏ chót, thế là quyết định nằm lì tại chỗ, bình tĩnh “ừm” một tiếng.
Đội trưởng Phương thoáng im lặng, phì cười thành tiếng, nhổm người dậy nhìn cậu, cười nói: “Ồ… Em đang…. xấu hổ à?”
Lâm Hiểu: “…”
Đúng thì đúng nhưng ai mướn anh nói vậy!
Phương Trì vươn tay lật người trong lòng lại, nhìn gương mặt đỏ ửng của Lâm Hiểu mà bật cười: “Ồ, bây giờ sư phụ Tiểu Lâm mới ngượng thì hơi trễ rồi, dù sao tới cả đồ nghề cũng là…”
“Anh im lặng coi!”
Thứ không thể lọt tai Lâm Hiểu lúc này là mấy lời nói gợi tình này, cậu bịt vội miệng Phương Trì, chỉ sợ ngay sau đó mình có thể xấu hổ, giận dữ tới chết.
Phương Trì bị buộc phải giữ trật tự, khóe mắt cong cong nhìn cậu, rồi chột hôn vào lòng bàn tay Lâm Hiểu.
Trái tim Lâm Hiểu khẽ loạn nhịp, từ từ bỏ tay xuống.
“Khụ, sư phụ Tiểu Lâm… có thấy khó chịu, không thoải mái chỗ nào không?”
Lâm Hiểu đỏ mặt nghĩ, thật thà khai: “Thì… hơi nhức tay chân xíu… không… không bị gì khác.”
“Ồ…” Phương Trì thoáng trầm ngâm, nghiêm túc giải thích thay cậu: “Nhức tay à… Chắc là do lúc sau em ôm rịt cổ anh suốt, nửa ngửa lơ lửng trên không, vất vả quá độ, chân nhức thì… có lẽ là vì- Ưm!”
Miệng lại bị thô bạo bịt lại, Lâm Hiểu gần như khóc thành tiếng: “Thầy Phương ơi em không muốn học bài này!”
Thật sự không cần giúp em nhớ lại chi tiết đầu!
… Dù sao em vẫn nhớ mà…
Thầy Phương nhíu mày, cuối cùng bật cười thành tiếng.
Thực tế Lâm Hiểu không biết một chuyện, từ đêm qua… nói đúng hơn là rạng sáng bốn giờ hôm nay, sau khi Lâm Hiểu ngủ thiếp đi thì Phương Trì vẫn luôn duy trì trạng thái tỉnh táo.
Đèn tường đầu giường bật suốt đêm, tỏa ra ánh sáng mờ ảo. Sau một đêm tiêu hao thể lực, đội trưởng Phương vui vẻ, thoải mái lặng lẽ ngắm nhìn người đang ngủ trong lòng, nhìn sao cũng thấy không đủ, không muốn dời mắt, không muốn khép mi ngủ.
Những ký ức vụn vặt từ trước tới giờ chầm chậm lướt qua đầu hắn như một thước phim quay chậm…
Lần đầu gặp nhau trong đêm mưa tại cửa hàng mát xa, đôi mắt hoe đỏ khi nghe hắn hát ở ghế sa lông tầng hai cửa hàng, nụ cười tươi tắn xán lạn của Lâm Hiểu lúc ra biển bắt hải sản, và rất nhiều chuyện xảy ra sau đó đều xuất hiện trong miền ký ức.
Sâu tận trong trí não, gương mặt của sư phụ Tiểu Lâm, đôi tay của sư phụ Tiểu Lâm, đôi mắt của sư phụ Tiểu Lâm, tất cả chúng lóe lên, xuất hiện không ngừng, cuối cùng xâu chuỗi thành thứ tình cảm lãng mạn, dịu dàng, đầy diễm lệ trong tim người đội trưởng.
Phương Trì không phải là một người lãng mạn, nhưng giờ phút này đâu, hắn có thể cảm nhận rõ ràng rằng thứ cảm xúc này đang chảy tràn trong người hắn, và tất cả chúng đều được viết tên Lâm Hiểu.
Trong nháy mắt ấy, hắn thậm chí còn nghĩ rằng thứ hạnh phúc mà mình đang ôm trong tay có hơi vô thực.
Có lẽ là do quá yêu.
Mà hiện tại, sau khi nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của sư phụ Tiểu Lâm và đuôi mắt hoe hoe đỏ, những cảm xúc vô thực mới bị triệt bỏ hoàn toàn.
Người này là của hắn.
Hoàn toàn, từ đầu tới chân, từ trong ra ngoài, đều là của mình hắn.
Hắn dốc lòng cất giấu, chở che đúng mực, đồng thời cũng cam nguyện giao phần đời còn lại cho cậu.
Trân trọng nhiều năm, bên rượu bên trăm, thưởng hoa thưởng tuyết…
Chỉ duy nhất mình cậu.
Tác giả có lời muốn nói:
Đội trưởng Phương: Sư phụ Tiểu Lâm của anh đỉnh thật đấy…
Sư phụ Tiểu Lâm: … Khụ, không không không, anh Trì… giỏi nhất mới đúng ~
Mười chín: Cuối cùng thì! Cuối cùng thì! Cuối cùng thì! Toi không còn gì để nói, mẹ già mãn nguyện!