
Chương 71Khi thằng bé vẫn còn yêu cháu, hãy yêu nó thật nhiều, ở bên nó, đừng phụ lòng nó.
Một đêm buông thả, sau khi tỉnh lại, hai người vẫn tiếp tục ôm ấp trên giường nửa ngày. Mãi tới khi quyết định rời giường thì Lâm Hiểu mới nhận ra giờ đã hơn ba giờ chiều. Sư phụ Tiểu Lâm đỏ mặt dựa vào đầu giường, ngoan ngoãn nhấc tay để Phương Trì mặc đồ ngủ giúp mình, gượng gạo đánh giá chính mình: “… Sao em ngủ lâu dữ vậy?”
Phương Trì ngẩng đầu nhìn cậu, rất khôn khéo chủ động nhận trách nhiệm: “Chứng tỏ… anh làm được?”
Lâm Hiểu thầm oán giận: Đâu chỉ dừng lại ở chữ được.
Nhưng thôi, ngừng đề tài ở đây thôi.
Sau khi tỉnh táo lại, mình thực sự không thể gửi đánh giá cho thầy giáo Phương được.
Mặc dù Phương Trì đã dùng khăn ướt lau qua người Lâm Hiểu vào rạng sáng nay khi xong việc nhưng bây giờ hắn vẫn ôm cậu vào phòng tắm tắm nước nóng.
Phương Trì đặt đối phương vào bồn nước ấm, tiện thể chạm tay vào bồn: “Nước đủ ấm rồi đấy, đừng ngâm lâu quá, anh đi làm đồ ăn cho em, em chỉ cần tắm thôi đừng ra ngoài, anh sẽ quay lại ngay, nghe chưa?”
Hơi nước bốc lên càng làm nổi bật làn da và mái tóc đen của Lâm Hiểu, cậu thả lỏng người trong nước, gật đầu.
Ra khỏi phòng tắm, Phương Trì đổi một lượt ga giường, chăn và gối, ném đồ cũ vào phòng giặt đồ, vừa định vào nhà bếp làm ít đồ ăn cho sư phụ Tiểu Lâm thì điện thoại đổ chuông.
Phương Trì nhìn lướt qua màn hình, chà, đúng là Phương Thừa Quân gọi thật.
Cuộc gọi được kết nối, người ở đầu dây bên kia cũng không chủ động bắt chuyện, Phương Trì đánh vỡ sự im lặng, gọi “Bố”.
Phương Thừa Quân đáp “ừ”.
Phương Trì cầm điện thoại vào nhà bếp, cười nói: “Gần đây… bố con mình trao đổi khá thường xuyên nhỉ? Gần đây bô không những sang đây thăm qua nằm viện mà còn tự gọi điện thoại cho con, làm con thấy vừa mừng vừa sợ đấy.”
“Đừng vòng vo.” Giọng nói của Phương Thừa Quân vô cùng bình tĩnh, hỏi thẳng: “Rời giới thật?”
“Con đã thông báo chính thức rồi, tối qua cũng tổ chức đêm nhạc chia tay rồi…” Phương Trì khẽ cười, hỏi lại: “Giờ bố mới gọi điện cho con, bố muốn con thấy rõ rằng ngày thường bố không để ý đến con ạ?”
Phương Thừa Quân cười khẩy: “Tôi có để ý anh không không quan trọng, đêm nhạc cuối cùng trước khi rời khỏi giới giải trí anh lại biến thành nơi tỏ tình, anh cảm thấy mình chưa đủ thu hút sự chú ý à?”
Đây là mới là lý do chính ông bô đích thân gọi cho hắn.
Phương Trì cười cười, không cãi.
Chính xác, hắn đã cố tình làm vậy, hắn yêu Lâm Hiểu, hắn muốn cả thành phố này, hoặc bất cứ nơi đâu, chỉ cần có người biết tới Phương Trì thì sẽ biết tới tình yêu của hắn.
Phương Thừa Quân trầm ngâm một chốc, nói tiếp: “Tối nay dẫn Lâm Hiểu đi ăn cơm, tới giờ này rồi còn không định cho bố mẹ gặp thằng bé?”
Nước trong bồn rửa xả vào rau củ, ngón tay Phương Trì khựng lại dưới làn nước, hắn khóa vòi, ngón tay còn ướt nước day day trán, cười đáp: “Vâng, để con hỏi cậu ấy… Nếu cậu ấy đồng ý…”
“Vậy sang nhà luôn đi.” Phương Thừa Quân ngừng một nhịp: “Lần đầu gặp nên gặp ở nhà cho chính thức, đừng để người ta thấy nhà ta không lịch sự.”
Phương Trì vẩy nước trên tay, trả lời: “Vâng ạ.”
Cúp điện thoại, nếu vậy thì khỏi phải chuẩn bị đồ ăn cho rắc rối. Phương Trì quay lại phòng tắm, mở cửa vào, Lâm Hiểu ngửa đầu, nhắm mắt nằm giữa bồn tắm đầy nước ấm, dường như lại ngủ thiếp đi.
Phương Trì ngồi xuống cạnh bồn tắm: “Sư phụ Tiểu Lâm?”
Lâm Hiểu mở to mắt, nâng tay phải ướt đẫm nước đặt lên bàn tay đang bám trên thành bồn của Phương Trì.
“Anh tưởng em lại ngủ.” Phương Trì cầm tay cậu, cười hỏi: “Em thấy khỏe hơn chưa?”
Lâm Hiểu gật đầu: “Khỏe hơn rồi… nhưng em vẫn thấy chưa hồi sức lắm.” Thấy hơi xấu hổ, cậu bèn lảng sang chuyện khác: “Xong cơm rồi ạ, anh nhanh thế?”
“Không hề.” Phương Trì đứng dậy cầm khăn tắm tới: “Anh Trì có bao giờ nhanh?”
Lâm Hiểu: “…”
Phương Trì ôm Lâm Hiểu ra khỏi bồn tắm bằng một tay, để cậu dẫm chân trần lên mu bàn chân mình, một tay đặt lên eo cậu, một tay khác cầm khăn lau người.
Hai tay Lâm Hiểu vịn lên vai Phương Trì, khẽ nói: “Làm ướt quần áo anh rồi.”
“Không sao, tí thay.” Phương Trì đang lau đầu cho cậu bỗng khựng lại hỏi dò: “Ừm… Nếu bây giờ chúng ta ra ngoài một lát thì em thấy ổn không?”
Lâm Hiểu ngạc nhiên, tưởng hắn có chuyện gấp không muốn bỏ lỡ vì mình nên gật đầu đáp: “Tất nhiên ạ.”
Phương Trì: “…”
Dù vậy thì… câu trả lời nãy cũng hơi động chạm đấy.
Lâm Hiểu không thấy Phương Trì nói tiếp, chủ động hỏi: “Ra ngoài làm gì ạ, em cũng đi cùng à?”
“Em cũng đi cùng, em còn là nhân vật chính nữa.” Phương Trì vắt khăn tắm lên bồn rửa mặt, chải chải mấy cọng tóc ướt trên trán cậu, làm lộ ra đôi con ngươi trong lay láy, hài lòng đáp: “Bố mẹ anh muốn gặp em, được không?”
“Bố mẹ anh…” Lâm Hiểu nghẹn giọng, đầu óc mới vừa tỉnh táo lại sau khi ngâm nước lại đông đặc như hồ: “Bố mẹ anh muốn gặp em?!”
“Ừ, mấy lần trước cũng bảo anh nhiều lần nhưng anh không đồng ý.” Phương Trì thấy phản ứng của cậu khá hay ho bèn cố tình nói: “Giờ mọi chuyện đã kết thúc, trong một đêm anh từ siêu sao đang lên biến thành vô công rồi nghề, bố mẹ anh chắc chắn còn lo hơn cả anh, đã thất nghiệp rồi mà còn mất bạn trai nữa thì…”
Lâm Hiểu ngơ ngác một hồi, đôi mắt đen láy cũng hơi dại ra, sau đó không biết vì chi tiết nào trong lời của Phương Trì mà mím môi cười, khẳng khái đáp: “Thế đi thôi, em, em sẽ tự mình nói với chú dì- Dù anh thất nghiệp cũng không sao, em sẽ không rời khỏi anh và cũng không ghét anh, em… em sẽ mát xa, em có thể kiếm tiền nuôi anh!”
Sư phụ Tiểu Lâm thề son thề sắt, trái tim đội trưởng Phương cũng mềm nhũn ra.
“… Dốt.” Phương Trì cọ mũi cậu, dịu dàng nói: “Sao mà để em nuôi anh được, anh trì dù có nghèo rớt mồng tới cũng phải cho em ngày ba bữa, sống vô ưu vô lo.”
Lâm Hiểu sấy tóc xong, hai người thay đồ chuẩn bị ra ngoài. Ban đầu mọi chuyện diễn ra vô cùng trôi chảy tuần tự, nhưng khi sư phụ Tiểu Lâm mặc quần vào, Phương Trì không biết nghĩ tới chuyện gì lại hỏi thêm lần nữa: “Em chắc chắn không sao chứ?”
Lâm Hiểu: “Chắc chắn luôn, không sao ạ!”
Phương Trì: “…”
Đội trưởng Phương vẫn chưa bỏ cuộc, nhưng có những câu khá động chạm lòng tự ái của đàn ông mà hắn không thể nói ra được, thế là hắn động thủ, đích thân “kiểm tra trực quan” xem sao.
Lâm Hiểu không chịu đầu hàng, luống cuống níu chặt đai quần không chịu buông, Phương Trì đành phải dùng biện pháp mạnh lật ngược cậu ra đè chặt xuống giường, đầu gối tì vào chân ngăn chặn ý đồ xoay người lại của sư phụ Tiểu Lâm, gọn gàng nhanh lẹ kéo xuống lớp phòng ngự cuối cùng của cậu.
Lâm Hiểu ngay lập tức ngoan ngoãn: “…”
Cậu nằm lì trên giường, mặt đỏ tới mức không dám nhìn người khác, miệng cắn chặt xương ngón tay, ép bản thân không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Đội trưởng Phương nói kiểm tra thì là kiểm tra thật, động tác, giọng nói không hề chêm thêm mục đích tình ái nào, đầu ngón tay cẩn thận sờ nhẹ, nghiêm túc nói: “Thế này mà bảo không sao? Sưng lên luôn rồi…”
Lâm Hiểu: “…”
Thực sự… xấu hổ quá… để Phương Trì nhìn bông cúc nhỏ thế này còn ngượng hơn cả nghe Phương Trì thuật lại chi tiết đêm mây mây mưa mưa tối qua nữa!
Phương Trì kéo quần giúp cậu, nhìn hai bả vai của người trên giường đang run lên thì cố nhịn cười, giả đò nghiêm trọng nói: “Thế này không ra ngoài được đâu, để anh nói với bố mẹ hẹn hôm khác lại sang,”
“Đừng đừng đừng!” Lâm Hiểu vội vàng ngăn lại, thật là không lễ phép nếu thất hứa với người lớn, cậu níu chặt cổ tay Phương Trì, nhanh chóng nói: “Em không sao thật mà! Em đi được!”
Phương Trì nhíu mày, giọng điệu nghiêm túc: “Sưng như cục bắp rang bơ đến nơi mà bảo không sao? Đi kiểu gì, nhảy như cương thi đi gặp bố mẹ anh à?”
Lâm Hiểu nghiến răng, cõi lòng tuyệt vọng não nề, cố gắng cứu vớt mặt mũi của mình: “Không nhảy, không cần nhảy… Chắc là nhìn hơi đáng sợ thôi? Chứ em không-”
“Sư phụ Tiểu Lâm.”Phương Trì bình tĩnh cắt ngang cậu: “Anh cho em một cơ hội cuối cùng.”
Lâm Hiểu: “…”
Dù sao đêm qua cũng đã lộ ra bản tính ngựa non háu đá rồi, giờ mả vả mặt bản thân thì đớn quá, nhưng mà bố mẹ của Phương Trì… Sư phụ Tiểu Lâm mất một lúc lâu để sắp xếp từ ngữ, cũng đành bỏ cuộc thì thào nói: “Thì… thì cũng hơi đau một tí…”
Phương Trì: “Một tí?”
Lâm Hiểu: “… Vâng, nhiều tí.”
Người bên cạnh đột ngột lại gần, hơi thở ấm áp lướt trên gò má cậu, giọng nói của Phương Trì rất vui vẻ, nói trúng tim đen cậu: “Sao lại đau như thế nhỉ?”
Lâm Hiểu: “…”
Phương Trì: “Không biết à? Vậy chúng ta ở nhà ngẫm lại đi.”
“Đừng!” Gương mặt của Lâm Hiểu lại đỏ chót lần nữa, màu đỏ lan ra khắp người rồi ẩn đi dưới cổ áo, cậu nuốt nước bọt, cà lăm đáp: “Bởi vì, bởi vì… anh…”
Phương Trì nín cười chất vấn: “Anh làm sao?”
“…”Lâm Hiểu: “Thì, thì… siêu đỉnh…”
“Ồ?” Phương Trì dùng hết sức bình sinh để nín cười: “Ví dụ.”
Lâm Hiểu không buồn để tâm nữa, cậu nhắm chặt mắt nghiến răng, tâm như tro tàn: “Số đo siêu khủng, dẻo dai vượt chỉ tiêu, nhất chiến thành danh.”
“Phụt…” Phương Trì không nhịn cười được nữa, hắn ôm sư phụ Tiểu Lâm đã tử vong tại chỗ vào lòng bằng một tay, cười tới mức run rẩy hai vai.
Sư phụ Tiểu Lâm: Đời là bể khổ, mình vừa nói cái gì vậy?
Đội trưởng Phương: Được được, được chứng nhận chính thức, mình mãn nguyện rồi.
Mặc dù sư phụ Tiểu Lâm đã chịu khai khẩu cung sau một loạt các hành vi bức cung và dụ dỗ, nhưng Phương Trì vẫn giữ nguyên quan điểm không mang cậu đi gặp bố mẹ Phương như đã hẹn.
Dù Lâm Hiểu mạnh miệng cậy mạnh bảo không sao nhưng thực tế đi lại cũng không thuận tiện lắm, Phương Trì gọi cho bố mẹ, hẹn gặp hai người vào trưa ngày hôm sau.
Sau đó đội trưởng Phương lấy trong tủ ra mấy cái đệm lót dày, đặt lên đủ các loại ghế Lâm Hiểu hay ngồi trong nhà, đặc biệt là ghế máy tính trong phòng sách, thiếu điều mang cả chăn ra lót.
Rốt cuộc thì bữa tối đột ngột này cũng không tồn tại, hai người đặt vài món thanh đạm trên ứng dụng đặt đồ, mua thêm một tuýp thuốc mỡ chống viêm ở tiệm thuốc rồi đặt chuyển phát nhanh. Cơm tối giải quyết đơn giản xong, đội trưởng Phương xung phong giúp Lâm Hiểu bôi thuốc, xong xuôi lại ôm nhau ngủ ngon lành cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, sau khi chắc chắn sư phụ Tiểu Lâm không bị gì nghiêm trọng, Phương Trì lái xe chở cậu về nhà họ Phương.
Nắng tháng mười tại phương bắc trong trẻo dịu dàng, Lâm Hiểu ngồi bên ghế tài xế, hồi hộp tới mức mồ hôi thấm ướt cả lưng, cả người bị ghì bởi dây an toàn, lưng thẳng tắp, ngón tay vô thức vặn vẹo vải quần.
Dừng đèn đỏ, Phương Trì phát hiện sự bất thường của người bên cạnh, hắn bóp bóp tay cậu an ủi: “Thả lỏng nào, bố mẹ anh… không khó đâu.”
Cổ họng Lâm Hiểu khô rang, cà lăm nói: “Thật không? Nhưng mà nhà anh…”
Nhận ra mình vừa nói gì không nên nói, sư phụ Tiểu Lâm kịp thời ngậm miệng.
Đèn chuyển xanh, Phương Trì đạp chân ga, cười nói: “Nhà anh sao? Có lẽ trước đây quan hệ của anh với bố mẹ không tốt lắm?”
Giọng điệu của hắn bình tĩnh thản nhiên, Lâm Hiểu không biết nên đáp lại thế nào.
Phương Trì nói: “Chắc vậy, dù sao trước đó bố mẹ cũng chướng mắt công việc của anh. Dù nổi tiếng tới mấy thì trong mắt họ vẫn là không chuẩn chỉ.” Phương Trì đảo tay lái chuyển vào làn phụ, cười nói tiếp: “Nhưng giờ thì khác, dù sao anh cũng thất nghiệp, vả lại… Bố mẹ anh có hai người, chúng ta cũng hai người, cùng tạo thành một đội, ai sợ ai chứ?”
Lâm Hiểu không đáp.
Trước đây CALM là một cái tên lớn một tay che nửa bầu trời ngành giải trí mà vẫn không lọt vào tầm mắt của bố mẹ Phương Trì… vậy thì tiêu chuẩn và yêu cầu cao cỡ nào cơ chứ… Huống chi cậu còn là người mù…
Đột ngột bị kéo vào đội của Phương Trì, ngay lập tức phải sóng vai chiến đấu với hắn làm sư phụ Tiểu Lâm thấy càng thấp thỏm trong lòng.
Đường đến nhà họ Phương tốn khá nhiều thời gian, Lâm Hiểu thì lại mù mờ về phương hướng, chỉ biết là Phương Trì đã lái xe thật lâu, như thể đã rời khỏi phố thị phồn hoa náo nhiệt, đến cả âm thanh ồn ã của đường phố cũng dần dần biến mất.
Đi thêm một đoạn nữa, Phương Trì lái xe vào một căn biệt thự cách xa khỏi phố phường hào nhoáng.
Dừng xe ở bãi đỗ xe gần bãi cỏ, Phương Trì xuống xe trước, sang phía Lâm Hiểu mở cửa cánh lên, hắn tháo dây an toàn giúp cậu, đoạn nắm tay cậu ra: “Tới rồi.” (Cửa xe dạng cánh bướm)
Xuống xe, mùi hương tươi mới khoan khoái của cỏ xanh tràn vào cuống phổi, nghe đâu đó còn thấy hơi ẩm của sương sớm đầu ngày.
Lâm Hiểu theo chân Phương Trì bước từng bước về phía trước, càng đi càng hồi hộp, cả người cứng đờ như thể đang ngồi ở phòng thi đại học lần đầu tiên.
Đi thêm vài bước, Phương Trì đột nhiên dừng lại, Lâm Hiểu hoàn hồi khỏi sự lo âu, hoang mang hỏi: “Đến rồi ạ, sao anh không đi tiếp?”
Hai người đã đi qua thảm cỏ lớn của biệt thự, hiện giờ đang đứng ở đoạn đường lát đá cuội, ở lối vào căn biệt thự bốn tầng phía xa xa, Phương Thừa Quân và Kiều Sương đã nhìn thấy bọn họ liền bước xuống thềm đá, chậm rãi tiến về phía họ.
Phương Trì nhìn bố mẹ ngày càng lại gần, hẵn bỗng hỏi Lâm Hiểu: “Bé Hiểu, em nhớ sư phụ Lâm với sư mẫu không?”
Lâm Hiểu sững sờ, thoáng bần thần.
Bé Hiểu… Đây là lần đầu Phương Trì gọi cậu như vậy.
Biệt danh này được gọi bởi Phương Trì khác hoàn toàn cảm giác cưng chiều, gần gũi khi cha mẹ gọi cậu.
“Nhớ.” Sau khi bình tĩnh lại, Lâm Hiểu khẽ đáp.
Đã được một thời gian kể từ khi rời khỏi quê sư mẫu, dù hàng ngày đều gọi điện thoại, Phương Trì cũng có đưa cậu về một lần nhưng… nỗi nhớ trong lòng không có cách nào khôn nguôi.
Phương Trì siết chặt tay cậu, “Sư phụ Tiểu Lâm của anh là một cậu bé ngoan, sư phụ Lâm và sư mẫu thương em như vậy không phải là không có lý do, vì vậy…”
Lâm Hiểu: “Sao ạ?”
“Em ngoan lắm, bố mẹ anh cũng sẽ thích em, em đừng lo.”
Lâm Hiểu sững sờ không thể nói được gì.
Phương Trì nhìn bố mẹ chỉ còn cách cả hai năm bước chân, cười nói: “Vả lại, có anh làm ví dụ tương phản, bố mẹ anh nhất định sẽ thấy em là một thiên sứ ngủ say vô tình rơi vào tay anh. Thả lỏng nào, có anh ở đây, đừng sợ.”
Lâm Hiểu hít một hơi thật sâu, trái tim đang nhảy loạn trong lồ ng ngực dần ổn định lại, khẽ “ừm” một tiếng.
Hai tiếng bước chân dừng lại trước mặt, Phương Trì bắt đầu trước: “Bố, mẹ, bọn con đến rồi, con xin phép chính thức giới thiệu, đây là Lâm Hiểu.”
Lâm Hiểu rút bàn tay đang bị Phương Trì nắm cả đoạn đường lại, tiến về trước một bước, phong thái bình tĩnh tự nhiên giơ tay phải về trước: “Cháu chào chú, chào chào dì, cháu xin lỗi vì đã không tới gặp chú dì vào ngày hôm qua như đã hẹn, hôm nay cháu lại làm phiền chú dì rồi ạ.”
Phía đối diện Lâm Hiểu, Kiều Sương đang khoác tay Phương Thừa Quân, hai vợ chồng đồng thời đánh giá cậu trai trước mặt…
Gầy gò, dong dong cao, tóc đen, da trắng, ngoại hình đúng là rất ưa nhìn, nhất là đôi mắt đen láy, trong trẻo kia, cậu đứng ở đó trầm tĩnh lại thong dong, tựa như cái nắng tháng mười khoan khoái dịu dàng, xen lẫn cảm giác thư thái bình yên.
Cả hai lặng lẽ cảm thán, một người có khí chất thời sinh như thế chẳng trách thằng con ngốc nhà mình lại như bị bỏ bùa.
Phương Thừa Quân hướng về trước, nhẹ nhàng nắm tay Lâm Hiểu, ôn hòa nói: “Không cần khách sáo với cô chú, mừng cháu về nhà.”
Về nhà… Lâm Hiểu không thể hiện cảm xúc ra bên ngoài nhưng trái tim khẽ rung động. Ngay sau đó, một bàn tay mềm mại tinh xảo nắm chặt lấy bàn tay vẫn đang để ngỏ phía trước của cậu, Kiều Sương không câu nệ lễ tiết với cậu, bà nắm tay Lâm Hiểu dắt cậu đứng cạnh mình, cười nói: “Đáng lẽ phải mời cháu tới nhà chơi sớm hơn rồi, cái thằng nhóc thúi Phương Trì này cứ giấu khư khư không cho cô chú gặp, hôm nay đã sai được rồi, cháu đừng câu nệ.”
Nghe thế, tinh thần căng chặt của Lâm Hiểu bỗng thư thái lạ kỳ.
Những lo lắng quá độ, những suy nghĩ nghi ngờ, phủ nhận bản thân đều tan thành mây khói trong cái nắm tay của mẹ Phương Trì.
Dù cho cậu không thể nhìn được, nhưng cậu có thể cảm nhận được rõ ràng, bố mẹ Phương Trì phụ mẫu đều là người tốt, rất rất tốt.
Chắc hẳn vì thế mới có thể dạy dỗ ra một đứa con ngoan như anh Trì.
Phương Trì mỉm cười vỗ vai Lâm Hiểu, cậu ngầm hiểu, an tâm để Kiều Sương nắm tay mình đi trên con đường nhỏ lát đá. Lúc đến bậc cửa vào biệt thự, Kiều Sương còn cẩn thận nhắc nhở: “Tới bậc cầu thang rồi, tổng cộng sáu bậc thang, nào, cháu nhấc chân nhé.”
Giọng nói của bà rất ấm áp dịu dàng, như thế ngay từ đầu đã không kinh ngạc với thân phận và tình huống đặc biệt của cậu. Từ lúc mới gặp, bà không hỏi han dò xét mà là hoàn toàn chấp nhận và bao dung, thậm chí còn chăm sóc tỉ mỉ tới mức Lâm Hiểu còn ngượng ngùng vì quan tâm.
Vào nhà, Phương Trì tiếp tục dắt Lâm Hiểu ngồi xuống ghế sô pha ở phòng khách tần một, Kiều Sương thì vào nhà bếp để xem tình hình chuẩn bị bữa trưa, Phương Thừa Quân nhanh hơn Phương Trì một bước, cầm cốc nước đặt vào tay Lâm Hiểu: “Dì cháu đã bảo đừng câu nệ rồi, cứ tự nhiên như ở nhà đi, nào, uống nước đi.”
Lâm Hiểu đứng dậy cảm ơn, cầm cốc ngồi trở lại ghế, sự ngọt ngào trong lòng đã vượt ngưỡng yêu cầu.
Phương Thừa Quân ngồi đối diện hai người tán gẫu với Lâm Hiểu, giọng nói của ông rất hiền hòa, không hề ra vẻ xa cách vì là người bề trên, đồng thời không quên hỏi thăm về tình hình chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới của Lâm Hiểu.
Cuộc trò chuyện thoải mái về việc nhà như vậy làm Lâm Hiểu hoàn toàn bình tĩnh lại.
Phương Trì buồn bực ngán ngẩm ngồi nghe họ nói chuyện phiếm, đúng lúc xen vào: “Bố, bố không có ý định bớt chú thời gian quan tâm thằng con mới thất nghiệp sao ạ?”
Ngữ điệu của Phương Thừa Quân chuyển sang lạnh lẽo, ông hừ một tiếng, hỏi thẳng: “Đói chết chưa?”
Phương Trì thản nhiên đáp: “Chắc chắn chưa tới mức đấy ạ.”
“Thế thì chẳng còn gì để hỏi.”
Phương Trì: “…”
Vâng, coi như con chưa nói gì.
Lâm Hiểu: “…”
Quào, mở rộng tầm mắt.
Ngồi một lúc, điện thoại của Phương Thừa Quân đổ chuông, ông đứng dậy sang phòng nhỏ kế bên phòng khách để nghe điện thoại, bấy giờ Lâm Hiểu mới nghiêng đầu sang hỏi Phương Trì: “Anh không dẫn em đi làm quen nhà anh ạ?”
Phương Trì: “… Không được đâu.”
Đây là lần đầu hắn nói vậy, Lâm Hiểu ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”
Phương Trì day day ấn đường, bật cười đáp: “Bởi vì anh cũng không về nhà hơn bốn năm rồi, nhà cửa cũng sửa sang nhiều, anh cũng không quen lắm.”
Lâm Hiểu sửng sốt.
Phương Trì không hề nói quá, từ lúc rời nhà tới giờ đã ròng rã hơn bốn năm hắn đã không bước vào căn biệt thự tư nhân này.
Vì vậy, khi nghe Phương Thừa Quân hẹn gặp mặt tại nhà vào ngày hôm qua cũng đã khiến Phương Trì không lường trước được.
Có thể là vì mình đã chọn rời khỏi giới giải trí, cũng có thể là… hưởng ké lợi từ sư phụ Tiểu Lâm, nhưng ý muốn của Phương Thừa Quân hẳn là cũng giống ý muốn chung của các bậc sinh thành, Phương Trì hiểu rõ ý nghĩa của lần trở về nhà muộn màng này với một nhà ba người họ.
Mặc dù hơi trễ nhưng vẫn trọn vẹn, thật tốt.
Lát sau, dì bảo mẫu qua phòng khách nói đã chuẩn bị bữa trưa xong.
Phòng ăn được trang hoàng theo phong cách cổ kính, thay vì ngồi ở bàn dài thì một nhà bốn người ngồi quay quần bên một chiếc bàn tròn không quá lớn. Lâm Hiểu được ngồi ở giữa Phương Trì và Kiều Sương, khoảng cách giữa hai người không quá xa, khoảng cách gần gũi này làm cho cậu có cảm giác ấm áp như đang dùng bữa cơm giản dị tại nhà.
Gia đình nhà họ Phương luôn nghiêm khắc trong việc duy trì quy củ gia đình. Phương Trì ăn cơm tại nhà từ bé tới lớn đều một mực tuân thủ quy tắc “Ăn không nói”, nhưng hôm nay khi Lâm Hiểu ngồi đây, trong bữa ăn thỉnh thoảng Phương Thừa Quân và Kiểu Sương lại nhỏ giọng trò chuyện với cậu, thậm chí có đến mấy lần Kiều Sương đã gặp vào đĩa ăn của Lâm Hiểu những món vừa được dọn lên bàn trước cả khi Phương Trì kịp động tay.
Tình huống này làm Phương Trì thấy vừa mới lạ vừa buồn cười, hắn đắc ý tới mức lộ sơ hở, gõ đũa và cạnh bát nhướng mày cười hỏi: “Không ai gắp đồ ăn cho con trai ruột sao ạ?”
Kiều Sương trở mặt ngay lập tức: “Gõ cái gì mà gõ, không biết phép tắc gì hết!”
Khí thế của Phương Thừa Quân vẫn áp đảo như xưa: “Không có tay à? Im lặng ăn cơm!”
Lâm Hiểu cúi đầu dùng bữa, khóe miệng lén lén cong lên.
Phương Trì: “…”
Vâng, lỗi con lỗi con.
Ăn trưa xong, bốn người cùng đi dạo trong khu vườn đầy nắng để xuôi cơm, lần gặp mặt này làm Lâm Hiểu vừa bất ngờ vừa cảm động, cậu thực sự không biết dùng từ ngữ thế nào để diễn tả cảm xúc của mình.
Vì vậy, khi Phương Trì xin phép ra về, Lâm Hiểu dừng bước, tuy vẫn còn hơi hoang mang nhưng vẫn mạnh dạn hỏi bố mẹ Phương Trì: “Chú, dì, cảm ơn chú dì đã chấp nhận cháu, cháu… cháu không biết nói sao, nhưng mà… cháu xin phép mạo muội hỏi, hẳn là chú dì đã biết tình hình của cháu rồi, vì vậy… chú dì có yêu cầu gì khác với cháu không ạ? Chỉ cần cháu làm được thì cháu chắc chắn sẽ cố gắng thực hiện!”
Phương Thừa Quân và Kiều Sương đứng lặng yên trong nắng chiều ấm áp, nhìn cậu thanh niên đang đứng sóng vai với con trai mình, lại nhìn đứa con vẫn luôn nắm chặt bàn tay của người bên cạnh không rời bỏ từ khi ra ngoài tới giờ, hai vợ chồng trầm tư suy nghĩ.
Lâm Hiểu tự dưng thấy hồi hộp.
Lát sau, Phương Thừa Quân lên tiếng trước: “Chú không có yêu cầu gì, hai đứa… mạnh khỏe là được.”
Sống mũi Lâm Hiểu bỗng cay cay.
Còn Kiều Sương thì im lặng rất lâu, đoạn bà nói: “Dì chỉ có một điều mong con đồng ý.”
Lâm Hiểu lập tức gật đầu: “Dì nói đi ạ.”
Đôi mắt đào hoa của Kiều Sương giống như đúc Phương Trì dần cong lên chất chứa niềm vui, bà nở nụ cười dịu dàng, thoáng thấy nước mắt loang loáng nơi khóe mắt. Bà khe khẽ thở dài, tiếp tục nói…
“Chú dì chỉ có một đứa con là Phương Trì, từ bé tới lớn, trừ việc vào ngành giải trí làm nhạc, chú dì gần như chưa từng từ chối mong muốn của nó.”
Phương Trì lặng lẽ nghiêng mặt đi.
Kiều Sương nói: “Lần này, thằng bé khẩn cầu chú dì chấp nhận cháu, bao dung cháu, chú dì đồng ý tác thành cho nó, đồng ý đối xử với cháu như nó, đồng ý coi cháu thành con của chú dì, cũng sẽ thương, sẽ yêu như nhau.”
“Dì…”
Kiều Sương thở dài một tiếng, cuối cùng nói: “Nếu có yêu cầu gì muốn nói, dì chỉ có một điều thôi…”
“Chú dì mong rằng khi thằng bé vẫn còn yêu cháu, hãy yêu nó thật nhiều, ở bên nó, đừng phụ lòng nó.”
Khóe mắt Lâm Hiểu đong đầy nước mắt, óng ánh lên giữa nắng chiều lấp lánh, cậu chớp mắt, giọt nước rơi xuống, khe khẽ đáp.
“Cháu hứa ạ.”
Tác giả có lời muốn nói:
Sư phụ Tiểu Lâm: … Em đã nói gì thế??
Đội trưởng Phương: Nói những điều anh muốn nghe đóa~
19: … Chữ “đóa” này rất có hồn.