Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù

Chương 72

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 72
YBez1F2.gifAnh đã nhận được điều anh mong muốn nhất rồi.YBez1F2.gif

Lúc rời khỏi biệt thự nhà họ Phương, Phương Thừa Quân và Kiều Sương khăng khăng đưa họ tới bãi đỗ xe.

Lúc Phương Trì khởi động xe, Kiều Sương dặn dò Lâm Hiểu qua cửa sổ cạnh ghế lái: “Rảnh rỗi nhớ thường về nhà chơi nhé.”

Lâm Hiểu mỉm cười, đáp chắc chắn.

Phương Trì cười nhạt hỏi: “Con được đi chung không ạ?”

Kiều Sương lườm hắn, Phương Thừa Quân lạnh lùng trả lời: “Anh được thơm lây thôi.”

Phương Trì haha cười thầm.

Xe rời khỏi khu biệt lập, men đường cũ tiến về trung tâm thành phố, Lâm Hiểu thả lỏng dựa vào ghế ngồi, gió nhẹ len vào cửa sổ mơn man trên gò má. Lâm Hiểu nhớ lại khoảng thời gian sinh hoạt với bố mẹ Phương Trì, không nhịn được cảm thán: “Chú dì tốt quá, hiền lành có học thức, tính tình cũng dễ ở chung nữa…”

Phương Trì rất ngạc nhiên: “Hôm nay hai đứa mình gặp cùng một người à, bố mẹ anh mà dễ ở chung á?”

“Thật mà.”Lâm Hiểu nói: “Chú nghiêm túc nhưng hài hước, dì dịu dàng và săn sóc, em chưa từng tiếp xúc với người hơn vai vế nào giống như họ, ừm… cũng không giống người hơn vai lắm, giống bạn bè vậy, không hề xa cách chút nào.”

Phương Trì tập trung điều khiển xe, cười đáp: “Lần sau sang em chỉ cần nói y chang vậy với hai người họ thì mẹ anh có thể cảm động khóc luôn.”

Lâm Hiểu mím môi cười, nhủ thầm em rất mong chờ.

Điện thoại đặt ở hốc xe đổ chuông, Phương Trì nhìn lướt qua màn hình, thao tác lên tai nghe Bluetooth để trả lời cuộc gọi.

Tâm trí của Lâm Hiểu vẫn còn dừng lại ở bữa cơm trưa nay, chỉ thấy Phương Trì “Ừm, được” hai câu rồi cúp máy, đoạn chuyển sang hỏi cậu: “Ở ngoài nửa ngày trời rồi, em có mệt không?”

Lâm Hiểu hoàn hồn, đáp: “Không mệt, em không mệt gì hết.”

“Ừ.” Phương Trì quay đầu xe, “Vậy anh dẫn em tới chỗ này.”

Hôm nay số lượng những điều bất ngờ Lâm Hiểu nhận được đã vượt mức: “Mình lại đi đâu nữa vậy?”

Phương Trì: “Em sẽ biết ngay thôi.”

Ngoài ý muốn là Phương Trì cũng không đưa cậu tới điểm đích luôn mà là vòng về nhà trước, nhưng cũng không vào trong mà chỉ đổi chiếc siêu xe đang đi thành một chiếc xe khác, rồi tiếp tục lên đường.

Chiếc xe lao nhanh trên đường, rẽ lên cao tốc, sau hai tiếng di chuyển dài dằng dẵng thì dừng lại ở sân sau tại căn nhà ở quê của sư mẫu Lâm Hiểu.

Đầu tiên là đổi xe, tiếp theo là đi xa, giữa chừng Lâm Hiểu đã mang máng có dự cảm, bây giờ khi xe dừng hẳn cậu mới dè chừng hỏi: “Có phải là anh đưa em về..”

“Ừ.” Phương Trì quay sang giúp cậu mở đai an toàn, tiện thể nhéo má cậu, cười nói: “Sáng nay em nói nhớ bố mẹ mà? Đi thôi, anh Trì đưa em đi đoàn tụ với gia đình.”

Lâm Hiểu ngạc nhiên trong sự cảm động, cậu theo Phương Trì xuống xe, vừa đi được hai bước vào nhà thì nghe thấy giọng nói của sư mẫu vang lên: “Ấy? Sao hai đứa về thế? Ông Lâm- Con trai về này!”

Nói dứt lời, sư mẫu thả các hạt cườm đang cầm vào cái rổ tre đặt trên bệ đá, bước nhanh ra sân, nắm chặt tay Lâm Hiểu ân cần hỏi han, không lâu sau, Lâm Hữu Dư tự chống gậy từ nhà chính đi ra, Phương Trì lập tức tiến lên đỡ ông bước xuống thềm đá.

Nửa ngày đầu là bốn người nhà họ Phương lần đầu gặp nhau, nửa ngày sau là bốn người nhà họ Lâm gặp lại nhau.

Ngón tay Lâm Hiểu vuốt v e lòng bàn tay sư mẫu, nhíu mày hỏi: “Mẹ, có phải mẹ lại xâu hạt cườm cho người ta không? Ngón tay mẹ có vết nứt nẻ.”

Sư mẫu vỗ mu bàn tay cậu, không thấy gì to tát đáp: “Không sao mà, cha con còn chê mẹ rảnh rỗi không có việc gì làm cứ rầy la ổng không, mẹ cũng rảnh rỗi nhàm chán, không có đâu.”

Vết nứt trên tay sư mẫu rất rõ ràng, Lâm Hiểu đau lòng, lặng người không đáp.

Lâm Hữu Dư cười nói tiếp lời: “Sao giờ này hai đứa lại về, có chuyện gì à?”

Hôm nay Lâm Hiểu được Phương Trì đột ngột đưa về nhà trong tình trạng hoàn toàn bị động, cậu vốn tưởng Phương Trì dẫn cậu về do cậu bảo nhớ người thân, ai ngờ lời tiếp theo của Phương Trì nói với sư phụ Lâm già lại là: “Có chút chuyện nhỏ ạ, ý cháu là… giờ hai bác có thời gian không ạ, bọn con đón hai bác về nhà.”

“Về nhà?!”

Hai người già và Lâm Hiểu đều kinh ngạc, trăm miệng một lời la lên.

Ông bà Lâm bình thường không lên mạng nên không biết gì về tình hình bên ngoài, cộng thêm hai vợ chồng mới về nhà cũ chưa lâu, nhiều năm ròng rời khỏi quê hương nên cũng chưa kịp giao lưu thân thiết với hàng xóm, vì vậy mà họ chẳng hề hay biết gì về bão tố trên mạng trong thời gian gần đây. Hai người thấy Phương Trì nói vậy, Lâm Hữu Dư vẫn còn sợ hãi: “Mọi thứ… bình ổn rồi à?”

Bình ổn? Phương Trì cảm thấy cách hành văn của ông cụ rất thú vị, nghe như phong cách nói chuyện của người trong giang hồ thời xưa, hắn cười đáp: “Vâng, bình ổn rồi ạ, từ giờ và về sau sẽ không có ai tới quấy rầy hai bác nữa ạ.”

“Thế…” Sư mẫu kéo tay người bạn già, “Mình về thôi?”

Lâm Hữu Dư trầm ngâm nghĩ, đoạn thở dài: “Hầy… Thật lòng nếu bé Hiểu không ở nhà thì ở đâu cũng như nhau, ở nhà cũ một thời gian cũng thấy thuận tiện, trừ việc tình làng nghĩa xóm chưa sâu, còn lại… Chậc, hay thôi không cần rắc rối làm gì?”

“Không giống đâu ạ.” Phương Trì nói: “Hai bác ở thành phố khác, lại còn xa, Lâm Hiểu cũng sẽ luôn lo lắng cho hai bác… Vì vậy, hai bác nghe cháu lần này, coi như là giúp Lâm Hiểu được an tâm, được không ạ?”

Đã nói tới nước này thì đâu thể nói không được nữa, tóm lại con trai là quan trọng nhất.

Sư mẫu cười đáp: “Thế ông tôi vào nhà dọn dẹp chút đi!”

Phương Trì ngăn bà lại, ân cần nói: “Không cần vậy đâu ạ, lần này hai bác không cần mang gì theo đâu ạ, đồ cứ để ở đây, lúc nào hai bác muốn về ở mấy hôm cũng tiện ạ.”

Sư mẫu thoáng do dự: “Như thế…”

Phương Trì: “Mình đi luôn thôi, Lâm Hiểu đã chuẩn bị xong hết rồi ạ.”

Lâm Hiểu: “???”

Em chuẩn bị gì cơ?

Phương Trì không nói gì thêm, đi thẳng vào nhà trong tắt công tắc điện tổng, sau đó gói ghém nhà ba người họ Lâm lên xe việt dã đang đậu ở cửa.

Đường về cố định, tới tiếng động cơ xe cũng như tiếng cười to.

Ngựa quen đường cũ, xuống cao tốc cũng đã bốn giờ chiều.

Trung tuần tháng mười, nắng vào bốn giờ chiều cũng dịu hơn nắng buổi sáng, hai vợ chồng già ngồi ở ghế sau, sư mẫu nói chuyện với người bạn già, thỉnh thoảng vẫn nhìn ra ngoài cửa, bấy giờ bối rối hỏi: “… Tiểu Trì, đây không phải đường về cửa hàng mát xa đúng không?”

Bốn người trong xe trừ Phương Trì ra cũng chỉ còn sư mẫu là mắt sáng, bà đã để ý nên Phương Trì cũng không giấu nữa, hắn gật đầu, kính chiếu hậu phản chiếu đôi mắt đào hoa đang cười: “Vâng, không phải ạ.”

“Chậc, sao ngôn từ lòng vòng vậy*.” Sư phụ Lâm già đầy nghi vấn: “Cháu bảo về nhà mà?”

*

咋还绕口令呢: Câu này mình không hiểu lắm

Phương Trì liếc nhìn người bên cạnh, Lâm Hiểu cũng đang nhíu mày khó hiểu, vì vậy nói thẳng: “Đúng là về nhà ạ, nhưng mà… chúng ta về nhà mới.”

Lâm Hiểu hoàn toàn sửng sốt trước mọi nước đi của hắn: “Cái, cái gì… nhà mới cơ?”

Phương Trì vỗ mu bàn tay cậu trấn an: “Tất nhiên là nhà mới của cha mẹ chúng ta rồi.”

Cha ta: “…”

Mẹ ta: “…”

Thằng bé này đổi xưng hô bất ngờ thế.

Chiếc xe dừng lại ở cổng khu dân cư mới xây trong trung tâm thành phố, Phương Trì dắt Lâm Hiểu, sư mẫu bám vào sư phụ Lâm già, bốn người đi vào từ cánh cửa khép hở dẫn vào vườn hoa.

Vừa đi được vài bước, một người phụ nữ trẻ đeo kính gọng mảnh, mặc tây trang và chân váy đen đi ra tiếp đón, nhìn thấy Phương Trì liền mỉm cười lịch sự chào hỏi: “Cậu Phương.”

Phương Trì gật đầu: “Làm mọi người đợi lâu.”

“Không cần khách sáo.” Cô gái đẩy gọng kính theo thói quen, quay sang nhìn nhà ba người họ Lâm: “Đây là ông Lâm và bà Lâm đúng không ạ, chào hai bác, cháu là quản lý của dự án Khu chăm sóc sức khỏe cộng đồng Hằng Nguyên, cháu họ Hồ, hai bác gọi cháu Tiểu Hồ là được ạ.”

Hai người già sống hơn nửa đời người lần đầu tiên được người ta gọi là ông Lâm và bà Lâm một cách trang trọng: “…”

Lâm Hữu Dư chống gậy, lần đầu tiên ông trải qua cảm giác hòa thượng sờ mãi không thấy tóc trong hơn năm mươi năm dãi dầu, nghi ngờ nói: “Tiểu, Tiểu Trì… Đây là…”

Phương Trì trấn an: “Sư phụ Lâm, để cháu đưa bác và sư mẫu đi xem nhà mới.”

Mọi người tiếp tục bước tiếp, đi qua công viên bốn mùa luôn duy trì nhiệt độ và độ ẩm ổn định của khu cộng đồng, cây xanh phủ một mảnh xanh um tươi tốt, đâu đâu cũng thấy những bồn hoa nhỏ, ngang qua khu quảng trường trung tâm còn có một đài phun nước.

Người quản lý họ Hồ luôn đi sát bên người hai người lớn tuổi, đi tới đầu đều cẩn thận giới thiệu kỹ càng cho hai người.

Cho tới khi đứng trước tòa chung cư của khu cộng đồng, hai vợ chồng già đã hiểu cơ bản về khu chăm sóc sức khỏe cộng đồng Hằng Nguyên này là cái gì.

Nói một cách đơn giản thì đây là một khu phức hợp chăm sóc sức khỏe người cao tuổi năm sao quy mô lớn, tích hợp dịch vụ khám, chữa, chăm sóc, hỗ trợ và nhà ở. Đây là tòa nhà mới nhất được xây dựng bởi tập đoàn bất động sản Hằng Nguyên, chuyên phục vụ cho cộng đồng người cao tuổi. Dự án này không chỉ xây dựng chung cư dưỡng lão với tiêu chuẩn vượt chỉ tiêu mà còn cung cấp đầy đủ các tiện nghi giải trí và dưỡng sinh cho người già. Nơi đây cung cấp dịch vụ chăm sóc sức khỏe chuyên nghiệp 24/24. Ngoài ra, ở khu trung tâm còn được xây dựng một bệnh viện phúc lợi cộng đồng, thể hiện rõ ràng quan điểm “Điều dưỡng là chính, khám chữa là phụ trợ”. Tất nhiên, việc xây dựng một khu phức hợp với quy mô lớn ở ngay sát trung tâm thành phố nhộn nhịp có thể nói là tìm nơi an tĩnh giữa chốn ồn ào, một vị trí tấc đất tấc vàng.

Dọc đường đi, người quản lý họ Hồ biết sư phụ Lâm già không nhìn thấy được nên rất tận tình giới thiệu cảnh quan và các công trình, mà sư mẫu có đủ hai mắt nhưng cũng bị lóa cả mắt.

Đi qua mấy tòa chung cư cao tầng, người quản lý đưa họ vào khu vực của những căn nhà biệt lập. Đứng trước sân của căn nhà thứ ba bên tay trái, sư mẫu vẫn tưởng mình đang nằm mộng, không thể tin được thốt lên: “Đây… đây là…”

Phương Trì đẩy cổng ra, khoảng sân xinh đẹp hiện ra trước mắt, hắn cười nói: “Đây là nhà mới của hai bác.”

Một căn nhà hai tầng có lối vào riêng và sân vườn riêng, thiết kế đơn giản thanh lịch sạch sẽ, có thể xách đồ vào ở luôn, thêm vào đó, tất cả nhu yếu phẩm sinh hoạt, thậm chí cả chăn ga gối đệm, quần áo hai vợ chồng gia dùng quanh năm cũng được chuẩn bị sẵn sàng từ trước.

Tất cả những thứ này đều được Phương Trì bắt đầu sắp xếp ngay sau ngày đón Lâm Hiểu rời khỏi quê sư mẫu.

Hắn không hề nói suông câu nói “Cháu sẽ chăm sóc hai bác” với hai vợ chồng sư phụ Lâm.

Vì trong nhóm có hai người mù nên sau khi vào nhà, Phương Trì và Tiểu Hồ dẫn ba người họ làm quen với cách bài trí của nhà trong nhà ngoài lầu trên lầu dưới một hồi lâu. Phương Trì vừa giới thiệu bố cục và các tiện ích trong nhà vừa giải thích: “Ban đầu trong nhà đã được bài trí nội thất sẵn, nhưng hai bác có tình huống đặc biệt nên cháu sợ lúc vào ở sẽ không tiện, cháu đã liên hệ chủ đầu tư lắp đặt một số tiện nghi nhỏ trong nhà cho hai bác.”

Trong đó có đường dây điện thoại liên hệ thẳng với trung tâm phục vụ 24 giờ của khu dịch vụ cộng đồng, có thiết bị SOS báo động khẩn cấp kết nối thẳng với nhân viên y tế và chăm sóc sức khỏe,… Ngoài ra còn có vòi phun chữa cháy, lối đi riêng được thiết kế cho người mù để đảm bảo không vướng đường, phòng tắm được trang bị vòi nước và vòi hoa sen có điều chỉnh nhiệt độ ổn định tự động và nhiều thanh vịn an toàn khắp nơi,… Mọi chi tiết trong căn nhà nhỏ này đều được sắp xếp rất có tâm.

Tiểu Hồ giao ba chiếc chìa khóa cho sư mẫu, cười nói: “Chào mừng các vị vào ở.”

Sư mẫu nắm chặt chiếc chìa khóa, tay kia cũng siết chặt bàn tay của sư phụ Lâm già, hai vợ chồng cảm động tới mức run rẩy hai cánh môi, mãi vẫn không thể nói ra thành câu.

Tiểu Hồ bàn giao chìa khóa xong là hoàn thành nhiệm vụ nên xin phép đi trước, bốn người một nhà cùng đứng ở phòng khách tầng một, Phương Trì hỏi: “Ừm… Hai bác nghĩ xem có cần mua thêm gì không ạ?”

Còn cần phải mua gì bổ sung nữa sao? Phương Trì đã tỉ mỉ tới mức không còn sai sót nào.

Lâm Hữu Dư lắc đầu thở dài: “Như vậy… như vậy hai ông bà già chúng tôi biết nói gì cho phải đây…”

Phương Trì bình tĩnh trả lời: “Bác không cần nói gì đâu ạ, nếu nói gì thì chúng ta lại thành người xa lạ rồi ạ.”

Sư mẫu vẫn còn canh cánh trong lòng, lắp bắp hỏi: “Khu vực này, căn phòng này… quý tới mức nào chứ… Thế này, tốn không ít tiền phải không… Hai bác…”

Cho dù có là bạn trai của con trai thì số tiền này cũng quá lớn so với số tiền tiết kiệm cả đời của hai vợ chồng già. Hơn nữa Lâm Hiểu và Phương Trì đều là con trai, nên họ cũng không thể biến tướng mà nhận sính lễ của người ta được…

“Không quá nhiều ạ.” Phương Trì không hẳn là nói dối nhưng cũng không nói giá trị cụ thể, chỉ nói: “Hai bác đừng để ý vấn đề này, cứ yên tâm ở đây ạ, vả lại… đây không chỉ là tấm lòng của riêng cháu, trên có nghiêm phụ từ mẫu, đây là chuyện mà cháu và Lâm Hiểu nên làm.”

Lâm Hữu Dư im lặng hồi lâu, lặng lẽ giơ hai tay lên, Phương Trì chớp chớp mắt, đoạn vươn tay ra nắm chặt tay ông.

Lâm Hữu Dư dùng cả hai tay nắm chặt tay hắn, nói: “Nghe bác, khoản tiền cháu đưa cho Lâm Hiểu hồi trước… là tiền thuê gì gì đó, cháu thu hồi lại đi!”

“Không được đâu ạ.” Phương Trì không đoán được sư phụ Lâm già sẽ có ý tưởng này, hắn lịch sự từ chối: “Tiền đó là tiền Lâm Hiểu nên nhận được, hợp đồng lần trước đã giấy trắng mực đen, nếu bác làm vậy thì đã buộc cháu phải vi phạm hợp đồng, thêm nữa, Lâm Hiểu giữ lại tiền cho hai bác dưỡng già, cháu lấy lại làm gì.”

“Nhưng…” Sư mẫu còn định khuyên tiếp, Phương Trì kịp thời ngăn lại: “Bác cũng đừng nói thêm ạ, nhà mình cứ quyết vậy đi.”

Phương Trì đã nói, sinh lão bệnh tử của hai người sẽ do Lâm Hiểu và hắn cùng chăm sóc, sẽ không có cách làm họ thay đổi ý định.

Tối đó, Phương Trì và Lâm Hiểu cùng ăn tối với hai vợ chồng già ở nhà mới, rau củ ở siêu thị khu phức hợp vừa tươi vừa ngon, sư mẫu đích thân xuống bếp nấu cho cả nhà một bàn mỹ vị. Sau bữa tối, hai người lại ngồi hàn huyên với hai người già, coi như là để xông nhà, mãi tới rạng sáng bị hai người giục về mới xin phép ra về.

Băng qua màn đêm tĩnh lặng u ám, Phương Trì lại cùng Lâm Hiểu lên xe, khởi động bánh lái trở về nhà.

Nhưng bất kể là lúc ở nhà mới hay bây giờ đang trên đường về thì Lâm Hiểu cũng im lặng dị thường.

Đường về nhà vô cùng yên tĩnh, đường đêm ít xe qua lại, hai mươi phút sau, cả hai về tới nhà.

Đổi xong giày ở lối vào, Lâm Hiểu định quay đi thì bị Phương Trì kéo tay lại.

“Sư phụ Tiểu Lâm.” Phương Trì đứng bất động tại chỗ nắm tay cậu, khẽ nói: “Em nói với anh tại sao em không vui được không?”

Lâm Hiểu sững người, rồi chậm chạp lắc đầu.

“Em không có không vui.”

“Vậy thì là gì?”

“Em…” Lâm Hiểu mím môi, chuẩn bị tâm lý mấy giây mới nói: “Quá cảm động, không biết nên làm gì.”

Bấy giờ Phương Trì mới thấy an tâm hơn.

Nói thật, lúc hắn mua căn phòng kia cũng không có hỏi han hay thương lượng gì với Lâm Hiểu, hắn sợ Lâm Hiểu câu nệ sẽ từ chối, quyết định tiền trảm hậu tấu, sự đã xong, Lâm Hiểu lại phản ứng thế này làm hắn… tưởng mình vừa giẫm phải mìn.

Dù sao đều là đàn ông, Phương Trì sợ cậu sẽ nghĩ nhiều vì vài chuyện lòng vòng này, nói đơn giản hơn là vụ tiền nong, rồi sẽ sinh ra áp lực tâm lý.

Tuy nhiên, sự lo lắng của Phương Trì cũng không phải không có lý do, đối với căn nhà này, dù không cho Lâm Hiểu nhưng cậu cũng cảm thấy khó có thể nhận nó.

Dù sao trên góc độ của Phương Trì, kể cả hiện giờ hai người đang ở bên nhau thì hắn cũng không cần nuôi cha mẹ cậu, cũng không có nghĩa vụ làm tới mức này.

Cậu cảm động thật, nhưng cũng không dám nhận thật.

Phương Trì nhéo cằm Lâm Hiểu: “Em bảo em không buồn thì em cười cho anh xem đi?”

Lâm Hiểu miễn cưỡng kéo môi nở một nụ cười nhạt nhẽo, cậu vẫn không nhịn được nói ra khỏi miệng: “Căn nhà kìa… bao nhiêu tiền?” Dứt câu liền vội vàng bổ sung: “Anh nói thật cho em!”

Chậc, sợ cái gì là dính cái đó, Phương Trì nhíu mày, ngẫm nghĩ rồi nói ra con số cụ thể, trong đó chưa bao gồm phí sửa đổi thêm.

Lâm Hiểu hít một hơi thật sâu, đờ người ra một lúc lâu.

Phương Trì thấy mắc cười, nắm tay cậu kéo lên phòng tắm tầng hai: “Phản ứng của em kiểu gì đấy?”

Lâm Hiểu mông lung đi theo hắn, hồi lâu sau mới run rẩy hỏi: “Anh, anh, anh… thất nghiệp mà?”

Phương Trì phụt cười thành tiếng.

Trọng điểm ẻm để ý thật dễ thương.

Không cần đề cập hiện giờ đội trưởng Phương đã rời giới, cũng không cần đề cập số tài sản hắn lần mò kiếm được ở trong ngành giải trí, chỉ riêng các khoản đầu tư cá nhân, dự án, cổ phần nắm trong tay của Phương Trì cũng đủ để nửa đời sau hắn có thể “ăn không ngồi rồi chờ chết”.

Phương Trì không đáp, Lâm Hiểu vẫn còn sợ hãi, càng nghĩ càng thấy không đúng, lúc vào nhà tắm, cậu thỏ thẻ nói: “Thế này đắt quá… Em, em vẫn…”

“Em vẫn cái gì?” Phương Trì nhân lúc sư phụ Tiểu Lâm xoắn xuýt đứng đờ người liền lột áo cậu ra, tiện tay xả nước vào bồn: “Vẫn muốn trả anh tiền?”

Lâm Hiểu nhấc tay lên theo động tác của hắn, cởi áo xong, cậu cắn môi gật đầu.

Không ngờ rằng Phương Trì đồng ý rất dứt khoát: “Thế trả đi.”

Lâm Hiểu: “???”

Phương Trì nắm bả vai cậu kéo lại gần, đột ngột cúi người ghé sát vào mặt cậu, khẽ cười nói: “Thế này nhé, sư phụ Tiểu Lâm hôn anh một cái, coi như anh đã đưa phòng cho em, em lại đưa cho cha mẹ, hai mình thanh toán xong, em thấy sao?”

“Anh…” Lâm Hiểu chán nản, nhưng cũng bó tay với luận điệu bất cần đời này của hắn.

“Không muốn à?” Phương Trì nhéo má cậu, cố tình nhả mồi: “Thế… Em có muốn anh ra ngoài hỏi người khác bảo người ta hôn anh một cái là đổi được một căn nhà giá trị bảy chữ số không, vụ làm ăn này quá hời, anh đoán sẽ có hằng hà sa số người chạy theo anh thực hiện phi vụ này.”

“… Anh dám!” Lâm Hiểu đỏ bừng mặt, vừa thẹn vừa rối: “Nếu anh làm vậy… Em, em sẽ…”

Phương Trì nhíu mày, hứng thú hẳn ra: “Em làm sao?”

Lâm Hiểu rất quyết tâm, nhắm chặt mắt hô: “Anh mà chạy ra ngoài thì có lên trời em cũng kiếm về!”

Phương Trì: “…”

Đánh lạc hướng rất đỉnh thưa tướng quân phản biện.

Rất sét đánh ngang tai.

“Đúng là điều em sẽ làm thật!” Phương Trì ôm chầm người cậu kéo vào bồn tắm, “Anh tắm cho em thì có tính nợ không?”

Lâm Hiểu dựa người vào thành bồn, loay hoay trốn tránh bàn tay đang không ngừng cù lét mình của Phương Trì, cười không thở ra hơi.

Quậy chán chê, Phương Trì để Lâm Hiểu dựa vào lòng mình, thoa dầu gội lên đầu cậu, bắt đầu giúp cậu gội đầu.

Hơi nước mịt mờ, Phương Trì gội rất tập trung nghiêm túc, vừa xoa tóc cậu vừa nói: “Anh biết em nghĩ gì, đừng nghĩ nhiều quá, giờ em còn so đo mấy chuyện này với anh thì lại thành ra anh thật kém cỏi.”

Lâm Hiểu nhắm hờ mắt, đăm chiêu nghĩ: “Không phải… Em chỉ thấy rằng mối quan hệ của chúng ta như thể anh đang hết sức làm mọi thứ cho em, so với anh… Em nhận được quá nhiều, nhưng cho đi quá ít…”

“Vớ vẩn- Nhắm mắt lại đã.” Phương Trì cầm vòi hoa sen từ từ rửa trôi bọt khỏi đầu Lâm Hiểu, giọng nói trầm thấp hòa cùng tiếng nước chảy nghe dịu dàng lạ thường: “Giữa hai ta không tồn tại vấn đề này, từ ngày quyết định ở bên em anh đã suy nghĩ kỹ càng, đây là chuyện bình thường khi chúng ta sống cùng nhau… Hơn nữa, ai nói anh chỉ cho đi không, xưa giờ anh Trì không bao giờ làm ăn lỗ vốn.”

“Nhưng…”

“Anh đã nhận được điều anh mong muốn nhất rồi.”

Trái tim Lâm Hiểu mềm nhũn ra.

“Với anh, nào có thứ gì quý giá hơn em?” Phương Trì xả nước xong, hôn một cái thật kêu lên má cậu, “Bé cưng, em là vô giá.”

Lâm Hiểu chớp hàng mi ướt nước, khóe miệng không ngừng cong lên.

Bầu không khí lúc này vô cùng lãng mạn, Phương Trì đỡ Lâm Hiểu ra ngoài đứng trên tấm lót chống trượt gần bồn tắm, lúc lau tới lưng cậu thì đột ngột khựng lại: “Khụ… Ừm, em còn đau không?”

“Dạ?” Lâm Hiểu vẫn còn chìm trong sự ngọt ngào và làn nước ấm áp, không hiểu hắn nói gì: “Gì ạ?”

Phương Trì: “Bắp rang.”

Lâm Hiểu: “…”

Mình đổi cái ví von được không?!

Mà mấy ngày nay còn bôi thuốc rồi đấy nhé, còn như thế đâu!

Cả mặt và cổ sư phụ Tiểu Lâm lại đỏ ửng lên, nghiến răng đáp: “Hết lâu rồi!”

Phương Trì: “… À.” Xong rồi lại lau lưng cậu tiếp.

Lâm Hiểu: “???”

Rồi sao nữa?

Thế thôi à?

“Anh…” Sư phủ Tiểu Lâm thật sự không có kinh nghiệm trêu hoa ghẹo nguyệt dâm dê như Phương Trì, mặc dù đã phát sinh tiếp xúc khoảng cách âm nhưng cậu vẫn nóng cả mặt khi đề cập vấn đề này: “Anh… muốn, hay chúng ta…”

Phương Trì thấy điệu bộ muốn nói lại thôi, mặt mày đỏ bừng như quả cà chua của sư phụ Tiểu Lâm, hắn lau nước trên người mình, thả khăn vào bồn rửa, bình tĩnh nói: “Không cần, ròng rã cả ngày rồi, nay ngủ sớm đi.”

Lâm Hiểu: “…”

Vô cùng thực tế, đúng là em không lường trước được câu trả lời này.

Nhưng đúng là ngày hôm nay họ đã ra ngoài từ sáng sớm tới tối mịt mới về nhà, đi qua đi lại hai nơi đúng là rất mệt, quan trọng là Phương Trì đã nói vậy rồi, Lâm Hiểu chỉ đành kiềm lại thứ khát vọng bí ẩn giấu trong lòng, gật đầu nói: “Thế- Á!”

Chưa kịp dứt câu, Lâm Hiểu giật nảy người, Phương Trì đứng sau đột ngột vòng tay qua cổ cậu, ngả hẳn người lên lưng cậu.

Lâm Hiểu: “Anh làm gì thế?”

Phương Trì: “Mệt rồi, em cõng anh.”

Lâm Hiểu: “…”

Mình có linh cảm xấu.

Vì tư thế này trông quen lắm.

Thấy cậu vẫn đứng bất động, Phương Trì nín cười ghé vào tai cậu thúc giục: “Sư phụ Tiểu Lâm nhanh lên nào, đi về phòng.”

Cảm giác phía sau lưng quá mức rõ ràng, nửa chạm nửa không cọ vào lưng cậu, mặt Lâm Hiểu đỏ bừng như nhỏ máu, một bên tay chạm vào thành bồn rửa mặt, lần sờ đi về phía cổng.

Đi được mấy bước, sư phụ Tiểu Lâm sư phó vừa mới sờ tới cái tay nắm cửa thì đột ngột khựng lại, cứng đờ toàn thân.

Phương Trì tì cằm lên bả vai cậu, một tay buông thõng, nghiêng mặt cười: “Đi thôi, sao lại dừng?”

Lâm Hiểu cắn chặt khớp hàm, nghiến răng thốt ra từng chữ giận giữ: “… Em! Đi! Kiểu! Gì! Hả?!”

Vừa dứt lời, người đứng sau cậu đột ngột khựng lại, nếu không phải đang giữ chặt chốt cửa thì có khi sư phụ Tiểu Lâm đã sợ tới mức quỳ xuống rồi.

Đêm qua, sự kiềm chế mà hắn thể hiện ra chỉ là ảo giác vì thông cảm cho lần đầu làm chuyện đó của sư phụ Tiểu Lâm, hiện giờ thì Phương Trì đang cười vô cùng ngả ngớn, lời nói ra càng vượt mức: “Làm gì thì làm thôi, nhanh lên nào, anh Trì ở đằng sau thúc đẩy em.”

Lâm Hiểu: “…”

Cái từ này… ông dùng kiểu này á hả?!

Với, với cả con đường về tới phòng ngủ thật dài, thật thật…

Thật là khó đi quá đi QAQ!

Tác giả có lời muốn nói:

Sư phụ Tiểu Lâm: Anh Trì, anh nói coi rốt cuộc anh có bao nhiêu từ có thể sử dụng linh hoạt kiểu như này, anh nói luôn một lượt đi…

Đội trưởng Phương: Đi đến cuối đường (đời) anh sẽ nói cho em thôi~

19: Yay! Đếm ngược tới chương cuối~ Còn có vài tình tiết quan trọng nữa thôi, tui không định chia ra thêm nhiều chương nữa, tui sẽ cố gắng đẩy tiến độ và cập nhật 10000 chữ ngày mai (Tui hong có gan làm zậy đâu QAQ)

Bình Luận (1)
Comment
Nguyen 1
Nguyen
Reader
6 Giờ Trước
Up, truyện này hợp với các bạn nữ đấy.
Trả lời
| 0