Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù

Chương 73

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 73
YBez1F2.gifNào, thầy Phương giao bài kiểm tra nhé.YBez1F2.gif

Có lẽ khi cuộc sống trở về quỹ đạo như ta mong đợi, ta mới biết được cái gì càng bình thường càng trân quý.

Mùa thu ngắn ngủi đi tới rồi biến mất, đảo mắt đã tới đông.

Mùa đông ở phương bắc vừa khô vừa rét tới thấu xương. Ngày trước Phương Trì hay bay tới bay lui khắp nơi, hiếm khi ở lại một chỗ quá một tuần, hắn gần như đã quên mất sự đáng sợ vượt mức của mùa đông phương bắc. Sau khi rời khỏi giới dành nhiều thời gian bên Lâm Hiểu, hắn bấy giờ mới hiểu ra tại sao người ta lại nói “Anh cười tôi quấn thành cái bánh giò, tôi cười anh rét răng va lập cập”.

May là có hệ thống sưởi trong nhà để cứu mạng.

Vào đông, Lâm Hiểu đặt hoàn toàn tâm trí cho giai đoạn nước rút, Phương Trì để cổ vũ cậu đã đích thân treo một tấm bảng đen trong phòng sách, tỉ mỉ viết tay khẩu hiệu “Đếm ngược còn x ngày tới kỳ thi đại học”, rồi ngày nào cũng sửa số đếm.

Lâm Hiểu thực sự cạn lời với hành động này của hắn, cậu do dự hồi lâu vẫn quyết định hỏi: “Anh Trì, có phải anh quên là em không nhìn thấy không?”

Cái kiểu cổ vũ đói ăn bánh vẽ này có tác dụng thực tế không vậy?

Phương Trì đặt bút lông xuống, hôn một cái lên má cậu, khẳng định chắc nịch: “Chả liên quan, quan trọng là không khí em à.”

Lâm Hiểu bận rộn ôn tập, Phương Trì cũng không rảnh rỗi, là một thành viên trong “đội quân thất nghiệp”, đội trưởng Phương giành giật từng giây, tích cực chuẩn bị xây dựng lại sự nghiệp.

Cuối cùng công ty thu âm cũng đăng ký thành công tại Thượng Hải. Theo thỏa thuận đã định, trên đăng ký tài chính, Phương Trì góp 80% vốn điều lệ, Dương Mục góp 20%. Sau khi có đủ tiền và hoàn tất xác minh vốn với ngân hàng, đội trưởng Phương lặng lẽ thay đổi thân phận thành “ông chủ Phương”, chính thức trở thành đối tác cao cấp của vua màn ảnh Dương Mục.

Ban đầu Phương Trì còn ghẹo: “Ông anh à, tôi không thiếu 20% của ông anh, hay là tôi tự đầu tư luôn.”

Không ngờ vua màn ảnh Dương lại nghiêm túc đáp: “Không được, nhỡ cậu đóng băng tôi thì sao, muỗi nhỏ cũng là thịt, tôi phải giữ cho mình chút tiếng nói.”

Phương Trì khà khà cười lớn.

Sau khi hoàn tất một loạt các thủ tục hành chính, ngày tiếp theo, Phương Trì tới Thượng Hải, đích thân treo biển hành nghề cho “Hãng đĩa Vũ Lâm”.

Liên quan tới tên gọi của công ty, diễn viên nổi tiếng họ Dương rất nể tình không tranh cãi với Phương Trì.

Vũ Lâm, dành cho Lâm*.

*

Vũ Lâm: 雨林 đồng âm 予林 – Từ 雨 (Mưa) và 予 đồng âm, từ 予 có hai nghĩa là “ta/tôi” hoặc “cho”

Nghe có vẻ bình thường nhưng thực tế lại đong đầy tình yêu.

Dành hết tất cả cho sư phụ Tiểu Lâm tôi yêu nhất.

Từ “Vũ” đồng âm đứng đầu khắc ghi mãi mãi khoảnh khắc lần đầu đôi ta gặp nhau.

Mặc dù Phương Trì và Dương Mục làm việc khá kín tiếng nhưng dù sao một người là cựu đội trưởng của CALM vừa vắng bóng khỏi giới giải trí, một người là vua màn ảnh siêu hot chạm vào là bỏng tay với hai giải thưởng danh giá. Vì vậy sự kết hợp của họ vẫn tạo nên một làn sóng không hề nhỏ trong giới.

Rất nhiều nhà sản xuất âm nhạc độc lập nghe danh mà đến, nhiều ca sĩ tự do không dưới trướng công ty nào cũng bắt đầu liên hệ với công ty, ngỏ ý muốn ký kết hợp đồng.

Phương Trì lăn lộn ở giới này ca hát mấy năm nên hiểu rất rõ “quy tắc trò chơi” trong giới. Rất khó để những ca sĩ vô danh nhưng không muốn bị tiền tài chi phối tạo dựng được tên tuổi cho mình. Trong những người này, có rất nhiều người có thiên phú và sự nhạy bén với âm nhạc, tài năng không hề thua kém những ca sĩ chuyên nghiệp được các công ty huấn luyện trọn gói.

Giờ đây khi đã làm chủ, sau một hồi khảo sát cả phần nghe và phần nhìn, ông chủ Phương nghiễm nhiên đồng ý cho những người “đuổi mộng” này một cơ hội.

Tuy nhiên, sau khi đội ngũ hoàn chỉnh của công ty âm nhạc dần dần thành hình, ngoại trừ đích thân sản xuất album solo đầu tay cho Dương Mục thì Phương Trì bắt đầu chuyển dời trọng tâm công việc lên việc vận hành công ty thu âm.

Dù sao muốn viết những bài mình thích là một chuyện, nhưng kiếm tiền thì vẫn phải tiếp tục kiếm.

Tại “Hãng đĩa Vũ Lâm”, Phương Trì trả lại cho các ca sĩ sự trong trẻo nhất của giấc mộng âm nhạc, hắn phụ trách biến mộng tưởng của họ thành hiện thực, để tất cả sự nỗ lực của họ đều biến thành thực tế có giá trị, không cần phải cúi đầu trước tư bản, nhưng cũng không làm thất vọng phần tình cảm trân thành tha thiết.

Vào những ngày đầu khi công ty mới đi vào hoạt động, Phương Trì thường xuyên đi lại giữa hai thành phố, nhưng cho dù là có những cuộc đàm phán và hội nghị kéo dài nhiều ngày thì hắn không bao ở lại qua đêm, cho dù có phải đi tới đi lui trong ngày hay sáng hôm sau đuổi kịp chuyến bay sớm cũng không ngoại lệ.

Trong thời gian đó, Lâm Hiểu thương hắn vô cùng, có mấy lần đề nghị hắn không cần phải hành hạ mình như vậy, bao giờ hết bận hẵng quay lại cũng được.

Nhưng đội trưởng lại trả lời chắc như đinh đóng cột: “Không được, em ở nhà, trễ tới mấy anh cũng muốn về.”

Sáng mùa đông, Lâm Hiểu mặc đồ ở nhà đứng trong phòng ấm, tay cầm chiếc áo khoác dài Phương Trì định mặc khi ra ngoài, đoạn đưa cho hắn nói: “Nhưng em ở nhà có vấn đề gì đâu, anh không cần phải-”

Chưa nói hết đi bị Phương Trì hôn một cái lên môi, hắn nhận áo khoác, khẽ cười đáp: “Đàn ông tốt thì không ngủ lang để vợ ở nhà, hiểu không?”

Lâm Hiểu đỏ bừng mặt, lúng túng mắng: “Ai, ai là vợ anh, nói linh tinh!”

Đội trưởng Phương càng cười gian manh hơn, x0a nắn má cậu, đáp: “Anh biết rồi thưa chồng.”

Đánh bất thình lình, ve vãn đột ngột.

Sư phụ Tiểu Lâm bị phong ấn chỉ bằng một câu: “…”

Ờ… ừm.

Sau đó nữa, khi công ty đã vận hành ổn định, những ngày thảnh thơi của Phương Trì đã đến. Buổi “gặp mặt phụ huynh hai bên” được chờ đợi bấy lâu cuối cùng cũng được lên lịch.

Hai nhà chính thức gặp nhau vào một ngày đầu đông.

Sáng sớm hôm đó, Lâm Hiểu bị đánh thức bởi đồng hồ báo thức đã đặt đêm qua, cậu gần như tỉnh táo ngay lập tức, “hấp” một tiếng ngồi phắt dậy, bả vai trắng nõn lộ ra ngoài chăn còn mờ mờ dấu tích đỏ ửng, cậu bỏ qua cơn đau nhức ở eo, sờ tới cánh tay của Phương Trì rồi lắc thật mạnh: “Anh Trì, dậy đi, xuất phát thôi!”

Đêm qua Phương Trì được ăn ngon ngủ kỹ, giờ lại bị đánh thức khỏi giấc mộng đẹp liền nhíu chặt mày không muốn mở mắt, hắn với tay lên, ôm chầm sư phụ Tiểu Lâm vào ngực, mơ màng hôn lên mặt cậu, lầm bầm nói: “Còn sớm lắm, ngủ thêm nha?”

“Không sớm không sớm!” Lâm Hiểu muốn vùng ra nhưng tên này lại ôm quá chặt, sau một hồi vật lộn, Phương Trì ung dung mở mắt, lười biếng nói: “Dậy rồi, lên rồi.”

Lâm Hiểu xịt keo cứng đờ người: “…”

Vâng, em thấy rồi.

Thế là sư phụ Tiểu Lâm ngoan ngoãn bất động, để yên cho Phương Trì ôm rịt chợp mắt thêm chút nữa. Một lát sau, giọng nói vui vẻ của Phương Trì vang lên từ đỉnh đầu: “Sư phụ Tiểu Lâm bỏ gốc lấy ngọn, có phương pháp trực tiếp hơn mà…”

Lâm Hiểu đỏ mặt, nói thầm: “Không được… Không đủ thời gian, chúng ta còn phải đón chú với dì mà…”

Câu trả lời này… nói sao nhỉ, anh Trì cảm nhận được tấm lòng cậu nên từ bi đỡ cậu dậy, vui vẻ dắt cậu vào phòng tắm rửa mặt.

Hai người tới nhà họ Phương đón bố mẹ Phương Trì trước rồi mới cùng lái xe tới khu nhà cộng đồng của sư phụ Lâm già.

Trước khi ra ngoài, Phương Thừa Quân còn xuống hầm cầm lên hai chai rượu vang đỏ tích trữ đã lâu.

Ban đầu Phương Trì còn cảm thấy cầm mỗi hai chai rượu đỏ thì hơi hời hợt, nhưng nhìn thấy gương mặt bất ngờ đỏ lên của Lâm Hiểu thì nhanh chóng hiểu ra.

Sính lễ đỏ tươi, không rượu không phải lễ cưới.

Dù hắn và Lâm Hiệu không chú trọng những nghi thức này nhưng phụ huynh hai nhà vẫn coi buổi gặp mặt này là một việc quan trọng.

Trời lạnh nhưng lòng người ấm nồng, lúc bốn người tới nhà sư phụ Lâm già, Lâm Hữu Dư và người bạn già đã đứng chờ từ lâu trong khu vườn nhỏ, hai vợ chồng mặc trên người bộ đồ mới áp đáy hòm bình thường không nỡ lấy ra.

Hai vợ chồng già thân thiện đón khách, họ không biết lá mặt lá trái, không biết a dua nịnh hót, tất cả đều là sự nhiệt tình chất phác nhất. Bố mẹ Phương Trì cũng không hề dùng thái độ khách sáo khi giao thiệp với người trong giới kinh doanh ngày thường. Khi sư mẫu nắm tay Kiều Sương ngồi xuống ghế, bà giật mình khi thấy tay người kia lạnh cóng, bà Phương cười nói: “Bình thường mùa đông tôi không mặc nhiều, không ngờ hôm nay lại lạnh thế này.”

“Sao mà không lạnh được chứ, hôm nay lập đông đấy.” Sư mẫu cười tiếp chuyện: “Đợi lát nữa tôi tìm cho bà cái áo khoác, kể cả trong phòng có lò sưởi đi nữa thì bà cũng phải mặc thêm cho ấm người đã!”

Nói đoạn bà lập tức đứng dậy tìm trong tủ quần áo một chiếc áo khoác vải bông, so với vóc dáng cao gầy của Kiều Sương thì chiếc áo này rộng hơn một cỡ, dù vậy mẹ Phương vẫn vui vẻ nhận áo, khoác ra ngoài chiếc váy mỏng của mình, chỉnh lại cổ áo cho thẳng, cười nói: “Chị dâu, ấm quá!”

Người phương Bắc thường ăn sủi cảo vào lập đông. Giữa trưa, sư mẫu tự mình xuống bếp, Kiều Sương dắt Phương Trì vào bếp làm trợ thụ cho bà. Trong phòng khách, Phương Thừa Quân phấn khởi ngồi nghe sư phụ Lâm già giải thích cho ông nghe về lý thuyết mát xa khơi thông kinh huyệt, nghe thấy gì thú vị còn không kiềm được hứng khởi nhờ Lâm Hiểu ấn vào người mình để tìm huyệt vị.

Sủi cảo ra lò, mọi người cùng ra bàn ăn.

Trong bữa ăn, hai chai vang đỏ Phương Thừa Quân mang đến được khui ra. Lúc rót rượu, Phương Thừa Quân đích thân đứng dậy, cầm chiếc ly Phương Trì đưa cho để rót cho Lâm Hữu Dư. Sau khi Phương Trì lần lượt rót rượu cho hai bà mẹ, Phương Thừa Quân thoáng im lặng, sau đó cầm ly rượu lên gõ nhẹ lên bàn, nâng ly về phía Lâm Hữu Dư và sư mẫu, cười nói: “Ông bà sui, tôi mời ông bà ly đầu tiên này, chuyện hai gia đình chúng ta quyết định như vậy?”

Mọi người cùng sửng sốt, sau khi hiểu ấn ý, Kiều Sương cũng nâng ly lên giống chồng mình, lịch sự nói: “Vậy tôi cũng kính ly này.”

Phương Trì lặng lẽ cười, Lâm Hiểu xấu hổ rũ mắt.

Sư phụ Lâm già nâng ly rượu đỏ, cảm thán cười nói: “Từ hôm nay, hai nhà chúng ta coi như có thêm một đứa con trai!”

Dứt lời liền ngẩng đầu uống cạn ly rượu, chai rượu cổ lưu trữ hơn hai mươi năm lại được sư phụ Lâm già uống như uống bia.

Phương Thừa Quân cũng cười, nốt gói ông uống cạn ly rượu: “Thế thì chúng tôi lời rồi, con trai ông bà ngoan hơn con trai chúng tôi nhiều!”

Con trai ngoan sư phụ Tiểu Lâm: “Phụt…”

Con trai còn lại đội trưởng Phương: “…”

Sáu người vây quanh bàn tròn ăn bữa cơm quây quần, sủi cảo có ba loại nhân được hấp đầy mười đĩa, ăn uống xong xuôi thì còn dư lại hai đĩa, tới cả Kiều Sương ngày thường chú ý kiểm soát chế độ ăn uống cũng ăn hết một bát nhỏ.

Trời đông giá lạnh, trong phòng lại ấm áp hòa thuận.

Không có gì ấm hơn một ngày đông sum vầy.

Bố mẹ Phương Trì đều đã uống rượu nên khi ra về, Phương Trì và Lâm Hiểu vẫn tiếp tục đưa hai người về nhà.

Trước khi đi, Phương Thừa Quân nắm tay Lâm Hữu Dư, cười nói: “Ông anh, năm mới anh sang nhà chúng tôi chơi nhé, hai nhà chúng ta cùng nhau đón tết.”

Có qua có lại, Lâm Hữu Dư không ngừng đồng ý.

Tạm biệt hai vợ chồng lão Lâm, Phương Trì chở Lâm Hiểu đưa bố mẹ về nhà họ Phương, xong xuôi mới về nhà mình.

Trên đường về, Lâm Hiểu ngồi ở ghế cạnh tài, khóe môi không ngừng cong lên.

Phương Trì liếc sang nhìn, cố ý hỏi: “Vui thế hở?”

Lâm Hiểu gật đầu, “Em chưa bao giờ vui thế này.”

Phương Trì quay đi, khóe miệng cũng nở nụ cười.

Ai dám nói không, hắn cũng cảm thấy như cậu.

Lúc xe rời khỏi làn phụ và dừng trước đèn tín hiệu, điện thoại Phương Trì đổ chuông, tai nghe Bluetooth kết nối cuộc gọi, một giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên.

Tiền Tùng: “Anh đại!”

“…” Phương Trì: “Nói nhỏ thôi, đang lái xe đeo tai nghe.”

“À à à, vâng!” Giọng nói của Tùng đẹp trai vẫn oang oang như cũ, cậu chàng hỏi: “Ông rảnh không, gặp tí đi?”

Phương Trì liếc nhìn Lâm Hiểu, nghĩ bụng, nói: “Được, gặp ở đâu?”

“Nhà ông đi.” Tiền Tùng hè hè cười ngốc trong điện thoại, trong giọng nói không giấu được sự sung sướng muốn bay lên, “Tôi ở ngay cổng chung cư nhà ông nè, nhưng mà không có thẻ, bảo vệ không cho vào, cay thế chứ lị!”

Phương Trì phì cười thành tiếng: “Đợi bọn tôi năm phút, về ngay đây.”

Lâm Hiểu cảm nhận được sự vui vẻ rõ ràng khi Phương Trì nói chuyện, thấy hắn tắt máy liền tò mò hỏi: “Ai thế ạ?”

Phương Trì im lặng một nhịp, cười khẽ đáp: “Anh em tới cửa bàn phi vụ làm ăn lớn.”

Lâm Hiểu không hiểu lắm, mãi tới khi gặp được Tiền Tùng, người mà sắp đông cứng thành tượng đá trước cửa chung cư, mới hiểu được “phi vụ làm ăn lớn” này là gì.

Mà Tiền Tùng cũng không tới thăm một mình, đi cùng hắn còn có Trương Viễn lâu ngày không gặp.

Bốn người cùng vào thang máy, trong lúc đi lên, Phương Trì dần khẳng định được suy đoán của mình.

Quả nhiên, vừa ngồi xuống, Tiền Tùng đã đi thẳng vào vấn đề chính: “Anh đại, ông thật là xấu xa. Ông âm thầm mở công ty thu âm, tự làm ông chủ, chẳng có nghĩ tới anh em gì cả, đã nói là phú quý không quên anh em mà!”

Phương Trì rót tách trà ngon đưa cho cậu chàng và Trương Viễn, cười nói: “Đâu có, vấn đề là tôi chỉ có cái miếu nhỏ, lại còn mới vào nghề, sợ rằng Phật như ông lại chướng mắt cái miếu nhỏ của tôi.”

“Đậu má, ông cố tình làm tôi mắc ói đúng không?” Tiền Tùng nhấp một hớp trà nóng, phẩy phẩy tay nói: “Tôi đã nói rõ rồi, sau khi hủy hợp đồng với Tâm Cảnh, rất nhiều công ty muốn ký với tôi gọi điện muốn cháy máy, nhưng mà hợp đồng các bên dù có tạo điều kiện kiểu a kiểu b gì thằng em này cũng kiên quyết từ chối hết. Tôi mới đi nước ngoài chơi mấy tháng, vừa về nước đã nghe anh Viễn kể vụ này của ông rồi… Sao nào anh đại, ông có muốn suy xét tới cựu ca sĩ chính của ban nhạc có giọng hát thiên thần không?”

Phương Trì đặt chén trà lên bàn cái “cạch”, trong ánh mắt long lanh vừa mong đợi vừa hồi hộp của Tiền Tùng đáp: “Người anh em, đang đợi ông đấy.”

Tiền Tùng sững người, khóe mắt bỗng đỏ bừng.

Trương Viễn ngồi bên cạnh vẫn luôn im lặng không lên tiếng.

Phương Trì quay sang nhìn người đã từng là quản lý của mình, ngừng một nhịp, cười hỏi: “Sao thế anh Viễn, anh còn cần em đích thân mời ạ?”

Trương Viễn ngơ ngác ngẩng đầu, thở dài một tiếng, sau cùng cũng bật cười.

Dù hôm nay anh theo chân Tiền Tùng tới đây là đã sẵn sàng đi ăn máng khác, nhưng khi đối mặt với người nghệ sĩ từng dưới trước mình biến thành ông chủ lớn, anh cảm thấy không nỡ rời bỏ tình cũ, tâm lý cũng xuất hiện cảm giác khẩn trương bối rối.

Nói thật, anh không biết phải mở lời thế nào.

Tuy nhiên, Phương Trì là kiểu người dù độc miệng nhưng hắn luôn sẵn lòng để dành một vị trí cho người mà hắn thực sự quan tâm.

Cùng lúc đó, Lâm Hiểu đang ở trong bếp rửa hoa quả, bình thường cậu không có trở ngại gì khi làm những việc nhỏ này, nhưng dù sao cũng không nhìn được nên tốc độ khá chậm, mãi tới khi chính sự bàn sau mới chậm rãi bê đĩa trái cây ra.

Phương Trì nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu, sau đó tự nhiên như thường đứng dậy đón cậu, một tay cầm lấy đĩa hoa quả, một tay nước chảy mây trôi nắm cổ tay cậu, dắt đối phương ngồi xuống sô pha.

Lâm Hiểu ngồi xuống, ngựa đầu cười về phía Phương Trì, Phương Trì tiện tay xoa đầu cậu, đặt một miếng táo sáp vào tay cậu.

Cái cảm giác hài hòa tự nhiên này làm hai người bên kia đắng hết cả mề.

… Bọn tôi chỉ tới một mình thôi mà, có phải là đã chết rồi đâu, cần phải làm vậy hả?

Phương Trì quay đầu lại đối diện với ánh mắt hâm mộ của hai người anh em, nhíu mày hỏi: “Nhìn cái gì?”

“À…” Tiền Tùng cà lăm, chỉ chỉ đĩa hoa quả, “Nhìn… Quả táo sáp này, đỏ ghê ta…”

Lâm Hiểu khẽ cười, đứng dậy sờ vào viền đĩa rồi đẩy về phía Tiền Tùng, “Anh ăn một miếng đi? Ngọt lắm.”

Ai mà ngờ mỏ của ca sĩ chính rất dẻo, cậu chàng cầm miếng táo sáp vỏ đỏ au lên, cắn cái khậc một tiếng, cười vang nói: “Cảm ơn em dâu!”

Lâm Hiểu: “…”

Nào, để em trình diễn cho các anh tuyệt kỹ mặt đỏ tức thì.

Trương Viễn cũng cười theo, không biết nghĩ đến chuyện gì, vẻ mặt anh buồn buồn cô đơn, hồi sau chậm rãi hỏi: “Không biết ba người kia giờ đang làm gì…”

Phương Trì tựa vào lưng ghế sô pha, tay vẫn mân mê ngón tay Lâm Hiểu, bình thản nói: “Nhà thiết kế Tỉnh vừa hoàn thành bản thiết kế một quảng trường âm nhạc tại Hà Lan, ngay lập tức nổi tiếng trong ngành thiết kế. Ba Tử thành lập công ty khoa học kỹ thuật, làm gì đó liên quan tới Big Data. An Đạt thì… gần đây có nói mới mở một cửa hàng nhạc cụ, bán đủ kiểu nhạc cụ được chế tác riêng từ nước ngoài, quý và đắt vô cùng, khách hàng mục tiêu là những người đam mê guitar nhiều tiền nhưng không có chỗ tiêu… Nói chung là sống khá tốt.”

Phương Trì nói xong, Tiền Tùng và Trương Viễn đều giương đôi mắt ngạc nhiên về phía hắn, hắn cười nhạt, hỏi: “Sao?”

Trương Viễn sửng sốt: “Cậu… Sao cậu biết rõ vậy?”

Phương Trì cũng bất ngờ theo, hỏi ngược lại: “Sao là sao? Tất nhiên là vẫn giữ liên lạc rồi, còn lý do nào khác à?”

“Đậu má, anh đại à…” Tiền Tùng mắt chữ A miệng chữ O: “Mấy năm nay tôi cứ tưởng ông là người hết duyên hết nợ, không bao giờ chủ động liên hệ với người quen cũ…”

Phương Trì cười nhạo: “Ông hiểu tôi quá ha?”

Tiền Tùng: “…”

Trương Viễn do dự hồi lâu, dè dặt hỏi: “Vậy mấy cậu ấy…”

Phương Trì lắc đầu, đáp: “Mấy người họ sống rất tốt, ít nhất… vui vẻ hơn nhiều khi ở trong giới, vì vậy…” Nói đoạn liền nở nụ cười.

Vì vậy, việc tái thành lập ban nhạc, ra mắt lần nữa là chuyện bất khả thi.

Vả lại cũng không cần thiết.

Dù sao cuộc sống như hiện giờ không chỉ giúp những người xung quanh mà chính Phương Trì cũng được hưởng thụ sự bình yên thực sự.

Còn những người, những chuyện trong quá khứ, những cảm xúc chất chứa ngày trước thì cứ cất giấu trong lòng, thỉnh thoảng lôi nó ra dưới ánh mặt trời, tận hưởng chút hơi ấm, ngọt ngào còn đọng lại cũng rất tuyệt.

Trò chuyện thêm một lúc, hẹn thời gian đi cùng Phương Trì tới Thượng Hạ ký hợp đồng xong thì Trương Viễn và Tiền Tùng đứng dậy ra về.

Lâm Hiểu cùng Phương Trì tiễn họ ra ngoài, người đi khuất lối, sư phụ Tiểu Lâm nắm tay Phương Trì: “Em cảm thấy gần đây anh lúc nào cũng vui nhỉ?”

“Rõ vậy à?” Phương Trì chủ động bao trọn tay cậu, cười đáp: “Không phải gần đây, chỉ cần em ở bên anh thì ngày nào cũng là ngày vui.”

Hoa nở rồi tàn, nước chảy mây trôi, khoảng thời gian này thật trọn vẹn.

Tết Nguyên Đán, Phương Trì và Lâm Hiểu đưa hai vợ chồng sư phụ Lâm tới nhà họ Phương, hai nhà cùng nhau quây quần đón năm mới.

Tòa biệt thự luôn tĩnh lặng bấy lâu nay bỗng được phủ trong ánh đỏ từ những chiếc lồng đèn nê ông, hai bên cổng biệt thự còn được đặt hai chiếc đèn lồng truyền thống rất to. Không khí tràn ngập niềm vui, ánh sáng đỏ tỏa ra cảm giác đoàn viên ấm cúng.

Đêm giao thừa, hai gia đình đều nghỉ lại tại biệt thự nhà họ Phương. Tivi phát trực tiếp chương trình mừng năm mới nhưng không ai hứng thú lắm, dù sao Lâm Hữu Dư và Lâm Hiểu có vấn đề đặc biệt nên chưa bao giờ nổi hứng “nghe tivi”, ngồi xem chương trình cuối năm thua xa cảm giác quây quần nói chuyện với người nhà.

Bốn vị phụ huynh ngồi cạnh nhau trò chuyện về những điều thú vị trong tuổi thơ của hai đứa trẻ-

Chính xác hơn là những chuyện thú vị của Lâm Hiểu, còn Phương Trì là những chuyện xấu hổ.

Cuối cùng, Kiều Sương mặt mày hớn hở nắm tay sư mẫu, kể luôn câu chuyện hồi Phương Trì bảy tuổi tự tay làm một cái mũ giáp Siêu Nhân Điện Quang bằng giấy cứng, ngặt nỗi lại quên làm chỗ hở để nhìn nên sau một hồi “giải cứu thế giới” khắp phòng đã bất cẩn đập mặt vào khung cửa, rụng luôn cái răng cửa (răng sữa).

Bốn phụ huynh cười ha hả, Lâm Hiểu ở cạnh cũng cười rung cả hai vai, chỉ có mình Phương Trì tái xanh tái mét.

Phương Trì: Vô cùng nghi ngờ mẹ có phải mẹ ruột con không.

Xem chừng để hai ông bà gặp nhau sớm như vậy là một sai lầm.

Hình tượng của ông đây bị mẹ dập hết rồi.

Sau một hồi bị xử trảm, Phương Trì nắm tay Lâm Hiểu đang vô cùng phấn khích ngồi nghe chuyện xưa đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi để lại một câu “Bố mẹ hai bác ngồi nói chuyện đi ạ, con đưa em về phòng nghỉ trước”, rồi nghênh ngang đi mất.

Phòng của Phương Trì ở tầng ba, lên phòng khóa cửa, Lâm Hiểu vẫn còn dựa vào tường cười.

Phương Trì khoanh tay, thong thả chờ đợi tiếng cười của cậu tắt dần mới chậm rãi hỏi: “Cười đủ chưa, đã chưa?”

Lâm Hiểu phẩy phẩy tay, dùng mu bàn tay lau nước mắt chảy ra vì cười, thở không ra hơi nói: “Anh Trì… Anh, anh… Ha ha ha, sao hồi bé anh hổ báo quá vậy?”

“Sao lại làm mũ giáp không khoét mắt?”

“Sao lại nghĩ rằng vì cho dầu mè vào canh làm canh ngon hơn nên uống trực tiếp dầu vừng sẽ càng ngon?”

“Còn có… Ha ha ha, sao anh lại giả vờ mất trí nhớ khi bị ăn đòn vì nghịch ngợm hồi bốn tuổi? Ha ha ha… Ưm!”

Chưa kịp cười xong đã bị anh Trì tức sùi bọt mép chặn miệng.

Phương Trì tức hộc máu, hôn vừa mạnh bạo vừa chẳng nể nang gì ai, thậm chí khi mặt Lâm Hiểu đỏ ngầu lên còn rút dây buộc quần thể thao của cậu ra.

Bàn tay đang bám vào tay Phương Trì bắt đầu run lên.

Lát sau, Phương Trì nghiêng đầu, khẽ thầm thì vào tai Lâm Hiểu, người chỉ có thể níu vào người hắn để tiếp tục đứng vững: “Tại sao đã làm chuyện thân mật hơn rồi nhưng sư phụ Tiểu Lâm vẫn dễ hồi hộp vậy? Em không gồng được lâu hơn sao…”

Lâm Hiểu dựa đầu vào bà vai hắn, hổn hển thở không nói nên câu.

Mãi lâu sau, Lâm Hiểu với cái đầu trống rỗng đã nói ra một câu khiến cậu hối hận nhất trong năm nay: “… Ai không được cơ, anh có gan thì anh, anh… anh dám để em làm anh một lần không?!”

Phương Trì: “…”

Ây gu, gì cũng dám nói hả?

Phương Trì dùng một ngón tay kéo cạp quần của cậu ra, bôi thứ trên tay vào eo cậu, sau đó ôm người vào lòng, cười khẩy: “Em… muốn làm anh một lần?”

Lâm Hiểu: “…”

Có phải mình nói nhầm rồi không?

Nhanh mồm nhanh miệng thôi, em giỡn.

Ngay sau đó, Phương Trì hôn lên vành tai đỏ bừng của cậu, cười khẽ nói: “Ai cho em lá gan đấy, hử sư phụ Tiểu Lâm?”

“Không nhìn được… có chuẩn được không?”

Lâm Hiểu: “…”

Im miệng đi xin anh đấy!

Em cũng có liêm sỉ nhé!

Dứt lời, cả người Lâm Hiểu bị Phương Trì bế bổng lên không trung.

Trên chiếc giường mềm mại, Phương Trì ngả người sập xuống giường, Lâm Hiểu đè trên người hắn, vừa định giãy dụa đứng dậy thì bị Phương Trì ghì chặt hai bả vai.

Đêm giao thừa, một vài khu vực nơi vùng ngoại ô vang lên tiếng pháo, trùng hợp có một chùm pháo hoa vụt bay giữa đêm đen ngoài cửa sổ. Phương Trì nhìn chăm chú ánh sáng lấp lánh phản chiếu trong đôi mắt Lâm Hiểu, cười nói: “Thật ra không có ước mơ nào là tầm thường mà… Sư phụ Tiểu Lâm, em có nhớ hồi trước anh Trì bảo muốn thử tư thế kia không?”

Lâm Hiểu: “…”

Không, không có…

Phương Trì tiếp tục duy trì nụ cười: “Nào, thầy Phương giao bài kiểm tra nhé.”

Tiếp sau đó, bài giảng của thầy Phương bắt đầu không ngừng nghỉ…

“Đúng, trụ vững vào, giữ nguyên vị trí…”

“Chậm thôi, cẩn thận bị thương…”

“Phụt… Em từ từ thôi…”

Mồ hôi lấm tấm rơi trên trán Lâm Hiểu, âm thanh nhỏ vụn bị kìm lại sau răng môi, phút cuối cùng, cậu vịn vào hai đầu gối Phương Trì, đuôi mắt ướt nhẹp nước mắt, cuối cùng cũng hoàn thành “bài kiểm tra” đột xuất của thầy Phương.

Pháo hoa lộng lẫy ngoài cửa sổ bay vụt lên trời cao, để lại những đốm sáng nhỏ vụn lấp lánh giữa trời đêm, chói lọi, đầy màu sắc.

Điều tuyệt vời nhất lúc này chính là cảnh đoàn viên, người yêu nhất chính là Lâm Hiểu bây giờ.

Tình cảm nồng cháy, đây là năm mới đầu tiên họ ở bên nhau.

Quãng đời còn lại còn nhiều năm như vậy nữa.

Qua năm mới, Lâm Hiểu rũ bỏ hoàn toàn trạng thái thả lỏng, tập trung cao độ vào giai đoạn ôn tập nước rút.

Phương Trì giao chuyện công ty ở Thượng Hải cho các phó giám đốc, dành thời gian đồng hành cùng Lâm Hiểu tái đấu với kỳ thi đại học. Mọi cuộc họp trao đổi và ra quyết định đều đổi thành họp trực tuyến, trong trường hợp có giấy tờ bắt buộc cần hắn ký, trợ lý đặc biệt sẽ mang giấy tờ sang đây, nếu không kịp sẽ dùng chữ ký điện tử. Nói chung trong thời gian này không có chuyện gì quan trọng hơn sư phụ Tiểu Lâm.

Xuân qua hạ đến, đầu tháng bảy, Phương Trì và Lâm Hiểu cùng bay tới Thượng Hải, quyết chí chiến thắng cửa ải thi đại học.

Vài ngày trước kỳ thi, hai người ở lại căn nhà tại thành phố Thượng Hải của Phương Trì, ông chủ Phương cố gắng hết sức, ngày ba bữa biến đổi đủ kiểu đồ ăn cho Lâm Hiểu… bằng cách mua ngoài, tất cả đều là những món ăn bổ dưỡng được đầu bếp từ khách sạn cao cấp tự tay chế biến.

Phương Trì có thể toàn tâm toàn ý bầu bạn với Lâm Hiểu về tinh thần và thời gian, nhưng dù sao cũng là thời khắc quan trọng, đội trưởng Phương là con gà mờ trong chuyện bếp núc, vô dụng hoàn toàn trong phương diện này.

Ngày thi chính thức, Phương Trì lái xe đưa Lâm Hiểu đến trường thi, trước khi ra ngoài còn liên tục hỏi cậu…

“Giấy tờ thi mang chưa?”

“Thẻ căn cước đâu?”

“Giấy chứng nhận người khuyết tật trong đó chưa?”

“À đấy! Dụng cụ thi thì sao, mang cả chưa? Đồ dự phòng…”

Lâm Hiểu phì cười, cắt ngang hắn: “Anh Trì, sao anh còn hồi hộp hơn cả em vậy?”

Phương Trì im lặng, các miệng thao thao dong dài dừng lại, hắn thở hắt ra, thấp giọng nói: “Không phải… Đi thôi.”

Đặc sệt tâm lý phụ huynh đưa con trai đi thi đại học.

Đến địa điểm thi, Phương Trì nhìn phụ huynh vây kín cổng trường còn đông hơn cả số sĩ tử dự thi, hắn bỗng nhiên thấy bình tĩnh hơn…

Hóa ra tất cả đều giống nhau, thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.

Lâm Hiểu theo Phương Trì xuống xe, dưới sự hướng dẫn của Phương Trì đi về phía giáo viên đang đợi trước cửa phòng thi đặc biệt.

Trong ánh nắng rạng rỡ, tâm trạng Lâm Hiểu bình tĩnh, ổn định.

Sau khi đối chiếu giấy tờ chứng nhận, ngay trước khi giáo viên phụ trách dẫn Lâm Hiểu vào phòng thi đặc biệt, Phương Trì đột ngột nắm chặt tay cậu, nói: “Sư phụ Tiểu Lâm, cố lên!”

Lâm Hiểu quay đầu, trong nắng sớm vàng giòn của tháng bảy, nở nụ cười tươi tắn.

Rồi quay gót đi theo giáo viên vào địa điểm thi.

Lâm Hiểu trải qua hai mươi năm cuộc đời u ám mờ mịt, đây là lúc cậu đứng trước ngã rẽ số phận.

Trước mặt là khởi đầu tiến đến tương lai.

Còn phía sau cậu là chỗ dựa kiên cố nhất đời mình.

Cậu bước về phía trước, lòng không sợ hãi.

Kỳ thi tuyển sinh tại thành phố Thượng Hải kéo dài trong vòng ba ngày, trong ba ngày này, Lâm Hiểu ngồi trong phòng thi đặc biệt, bàn tay vuốt lên bài thi chữ nổi chuyên dụng, quyết đấu chết sống vì chính mình, và cũng vì Phương Trì.

Cuối cùng ba ngày thi cũng kết thúc, bấy giờ hai người mới gỡ bỏ nỗi lo trong lòng, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hai người không về ngay sau khi thi xong, thứ nhất, số lượng công việc Phương Trì gạt sang bên đã ngày càng chồng chất, việc quan trọng nhất đã kết thúc thì ông chủ Phương cũng cần phải để tâm tới chuyển công ty. Thêm nữa, lần cuối hai người tới thành phố Thượng Hải là lần CALM tổ chức tour diễn, lúc ấy khá vội vàng, hơn nữa hai người còn đang trong giai đoạn giằng co tình cảm, chẳng ai có tâm tư để ý sự hào nhoáng và lộng lẫy của thành phố này. Chính vì vậy hai người quyết định ở lại thêm một thời gian, đợi có kết quả thi đại học thì khải hoàn trở về.

Dù bận rộn nhưng Phương Trì vẫn phân bổ thời gian vô cùng hợp lý, mỗi ngày sau khi hoàn thành công việc trong công ty liền dẫn Lâm Hiểu đi loanh quanh thành phố thành phố Thượng Hải, từ dòng sông dài bên Bến Thượng Hải đến những ngôi đền cổ kính ngàn năm tuổi, ghé thăm khu vườn cổ điển được chăm sóc tỉ mỉ mang phong cách Giang Nam, rồi tới các biệt khu nghỉ dưỡng nổi tiếng,… Mỗi khi tới một địa điểm mới, Phương Trì vẫn sẽ tỉ mỉ giảng giải cho Lâm Hiểu cảnh vật xung quanh, nếu cậu hứng thú sẽ kéo tay cậu để cậu từ từ cảm nhận trực tiếp qua xúc gia, nhìn thấy sự vui vẻ dần hiện lên trong mắt cậu chính là điều Phương Trì thích nhất trong khoảng thời gian này.

Và thêm nữa… chỉ có hiểu ý, không thể nói bằng lời.

Trong mấy ngày này, hai người gần như đi khắp đường ngang ngõ nhỏ thành phố Thượng Hải, cuối cùng cũng đợi được tới ngày tra cứu kết quả trên web.

Buổi tối, hai người cùng ngồi trước máy tính trong căn phòng ở Thượng Hải, màn hình máy tính dừng lại ở giao diện trao cứu hồi lâu, Phương Trì đặt tay trên chuột mãi vẫn không hạ được quyết tâm nhấn chuột.

Giống hệt như ngày đưa Lâm Hiểu tới trường thi, tâm lý người cha già của Phương Trì lại online, hắn liên tục xác nhận với Lâm Hiểu:

“Ừm… Bé cưng à, giả dụ lần này thi không đậu thì chúng ta cũng không đượt buồn rầu em biết không?”

“Nếu em vẫn muốn thi thì năm sau chúng ta lại tái chiến, nếu không muốn thi thì ngày mai mình về nhà luôn!”

“Tóm lại là dù thế nào em cũng đừng buồn nhé, anh- Cái đụ!”

Lâm Hiểu vẫn cười thật tươi, bất ngờ nhấc tay chạm vào mu bàn tay Phương Trì, nhẹ nhàng nhấn xuống…

Giao diện chuyển hướng, Phương Trì quay sang nhìn màn hình.

Và sau đó là một chuỗi dài im lặng.

Phản ứng này… Ban đầu Lâm Hiểu vẫn tự tin lắm, nhưng Phương Trì im lặng quá lâu, làm cậu tự dưng không thấy chắc chắn lắm nữa.

Một lúc sau, Phương Trì vẫn tiếp tục không nói gì về kết quả, Lâm Hiểu do dự thử hỏi dò: “… Anh Trì?”

Âm thanh này làm Phương Trì hoảng hốt hoàn hồn, hắn hít một hơi thật sâu, quay sang ngang, lập tức ôm ghì cậu vào lòng, phấn khích tới mức run rẩy cả hai tay.

Mãi sau, vành mắt Phương Trì đã đỏ ửng cả lên, hắn hôn một cái thật mạnh lên má Lâm Hiểu, sau đó ghé vào lỗ tai cậu thầm thì…

“Sư phụ Tiểu Lâm, chúc mừng em.”

Lâm Hiểu mở trừng mắt, nước mắt cứ thế chảy ra.

Tác giả có lời muốn nói:

Sư phụ Tiểu Lâm: Chương này nhiều thông tin quá, tự dưng em không biết nên nói về chủ đề gì…

Thầy Phương: Em thử nhận xét bài nhóm mình nhé~

19: Ye! Còn mấy tình tiết chưa hoàn thiện nữa, ngày mai sẽ hoàn thành~

Bình Luận (1)
Comment
Nguyen 1
Nguyen
Reader
3 Giờ Trước
Up, truyện này hợp với các bạn nữ đấy.
Trả lời
| 0