
Chương 74Tôi sinh ra trong bóng tối nhưng luôn chạy về hướng mặt trời.
Tháng chín cùng năm, Lâm Hiểu thi Đại học Sư phạm Thưởng Hải bằng thành tích đứng đầu nhóm học sinh đặc biệt, chính thức trở thành sinh viên năm nhất chuyên ngành sư phạm tiếng Anh.
Trong chuyên ngành này có chín sinh viên khác cũng có tật ở mắt như cậu, họ cũng giống các sinh viên mắt sáng khác được ngồi ở phòng học hiện đại hóa rộng rãi sáng sủa, sử dụng tài liệu giảng dạy được biên soạn đặc biệt có hiệu đính chữ nổi. Ngoài các môn chuyên ngành, trường học còn chuẩn bị bảng chữ nổi Braille đối với các môn học khác có yêu cầu cao hơn về thị lực và khả năng đọc. Cho dù là nghe hay “nhìn” thì tất cả ký tự tiếng Trung họ tiếp nhận đều được chuyển sang chữ nổi tương đương, nhà trường nỗ lực hết mình để tạo ra một không gian học tập không có chướng ngại tương tự với các sinh viên bình thường.
Ngoài ra, để hỗ trợ việc sinh hoạt bình thường tại trường cho nhóm “học sinh đặc biệt”, từng chi tiết trong các công trình công cộng đều thể hiện tình người ấm áp. Chỉ cần trong ngành có một sinh viên diện đặc biệt thì mỗi lớp đều có một “người hướng dẫn” riêng, trên cửa phòng học được gắn bảng tên gồm cả tiếng Trung và chữ nổi. Trong khuôn viên trường học và các tòa nhà giảng dạy có thể thấy rất nhiều lối đi dành cho người mù không có chướng ngại vật, thậm chí cả thang máy cũng được trang bị chữ nổi, thêm nữa còn có ký túc xá và căn hộ dành riêng cho sinh viên mù…
Trong bốn năm học tập và sinh hoạt tại Thượng Hải, Lâm Hiểu thực sự đã sống một cuộc sống đại học giống hệt các sinh viên bình thường mà cậu đã hằng mong ước thật giống đã từng vô số lần chờ mong dự đoán như thế , Vượt qua cùng phổ thông.
Ngoại trừ việc không sống trong trường.
Vì Lâm Hiểu đang đi học nên Phương Trì nghiễm nhiên đổi trọng tâm công việc lên “Hãng đĩa Vũ Lâm”. Để dẹp bỏ hoàn toàn mong muốn được trải nghiệm cuộc sống tập thể tại ký túc xác của sư phụ Tiểu Lâm, Phương Trì dứt khoát bỏ không căn nhà có tầm nhìn ra bờ sông xinh đẹp, mua một căn hộ ba phòng ở khu dân cư cạnh trường học. Lâm Hiểu chỉ tốn không tới năm phúc để đi từ cổng khu nhà tới trường học, nhưng hắn vẫn đưa đón cậu đi học mặc gió mặc mưa mỗi ngày.
Về chuyện này, sư phụ Tiểu Lâm biểu tỏ: “…”
Ý là… ngọt ngào tới mức không còn gì để nói.
Từ thứ hai tới thứ sáu, hai người học tập, làm việc và sinh hoạt tại Thượng Hải, vào thứ bảy và chủ nhật, thỉnh thoảng hai người lại đi chơi cùng nhau, nhưng chủ yếu là về thăm cha mẹ hai bên, hoặc có tuần nào Lâm Hiểu nhiều bài tập thì hai người sẽ ở nhà thư giãn, tận hưởng khoảng thời gian rảnh rỗi của riêng họ.
Thời gian thong thả trôi qua, mỗi ngày đều là ký ức tình yêu êm đềm.
…
Bốn năm sau, Lâm Hiểu tốt nghiệp đại học vào tháng bảy, Phương Trì tham dự buổi lễ tốt nghiệp của cậu.
Nhìn sư phụ Tiểu Lâm mặc áo cử nhân, phong thái chững chạc, nụ cười hiền lành đứng trên bục đại diện toàn khóa phát biểu, Phương Trì tự dưng có một loại ảo giác hai người cách nhau một thế giới.
Người ấy ở trước đó không xa, từ đầu tới chân tỏa ra cảm giác mạnh mẽ, ung dung, bình tĩnh, tựa như một ánh sao trong đêm tối tỏa sáng rực rỡ, vĩnh viễn làm cho hắn không thể rời mắt.
Hắn đã yêu người này suốt bốn năm.
Sau khi tốt nghiệp, Lâm Hiểu được nhận vào trường dành cho người mù tại Thượng Hải như mong muốn, trở thành giáo viên dạy tiếng Anh bằng chữ nổi.
Bắt đầu từ lúc này, sư phụ Tiểu Lâm chính thức thăng cấp thành thầy giáo Tiểu Lâm.
Giống như Lâm Hiểu đã từng nói…
“Em may mắn hơn những người cùng hoàn cảnh, vì vậy, em vẫn muốn làm giáo viên chữ nổi, để có thể giúp cho những đứa trẻ có hoàn cảnh giống em, đã từng đi trên con đường này có nhiều thêm một cây gậy dẫn đường, nhiều thêm một chút hy vọng.”
Mọi mong muốn và lời hứa cậu đặt ra giờ đã thành hiện thực.
Con đường này rất chông chênh, nhưng chính những chông gai, thăng trầm phải vượt qua ấy mới khiến bản thân trở nên mạnh mẽ, ngoan cường, tự tin đón nhận cuộc sống mà mình đã vất vả chiến đấu.
Chiều thứ sáu, Phương Trì lái xe từ công ty tới trường học đón thầy giáo Tiểu Lâm của hắn tan trường như mọi khi.
Đầu xuân, liễu nở rộ những chồi non, Phương Trì mặc áo khoác mỏng đứng chờ dưới tán cây. Dưới cành liễu xanh non mơn mởn là một chàng thanh niên cao lớn điển trai mặc trang phục màu đen, cảnh đẹp ý vui thu hút tầm mắt của nhiều người nhìn tới.
Phương Trì buồn chán dựa người vào thân cây, làm lơ mọi ánh nhìn xung quanh, hắn giữ thái độ hững hờ bất cần, đợi người hắn muốn đợi.
Lát sau, Lâm Hiểu cầm gậy dò đường điện tử xuất hiện trong tầm nhìn, đi cùng cậu tới cửa trường học còn có một người khác… một người đàn ông khác?
Hơn nữa hai người nói chuyện với nhau suốt cả chặng đường, thỉnh thoảng người đàn ông bên cạnh Lâm Hiểu còn nhắc nhở thầy Tiểu Lâm để ý đường đi.
Phương Trì đứng thẳng lưng lập tức.
… Cây gậy dò đường của thầy Tiểu Lâm do đích thân mình mang từ nước ngoài về, được trang bị ba cảm biến sóng siêu âm, có thể nhận diện được chướng ngoại vật 360 độ không góc chết, vì vậy… cậu ấy còn cần anh nhắc à?
Ha ha, tưởng mỗi anh biết nói chuyện thôi à?
Lâm Hiểu cùng người kia đi tới cổng, Phương Trì hắn giọng gọi: “Thầy giáo Tiểu Lâm.”
Lâm Hiểu dừng bước, quay về phía Phương Trì cười rạng rỡ: “Anh Trì!”
“Bạn của thầy à?” Người đàn ông đi cùng cậu nhìn thoáng qua Phương Trì, cười nói: “Vậy tôi đi trước nhé, thầy Lâm có thể cân nhắc về chuyện tôi vừa đề cập được không?”
“Được.”Lâm Hiểu gật đầu, đoạn mỉm cười chào tạm biệt đối phương: “Thứ hai gặp.”
“Chào thầy.”
Phương Trì lạnh lùng nhìn đối phương đi khuất.
“Về nhà thôi!”
Sau khi đồng nghiệp rời đi, Lâm Hiểu tiến lại gần Phương Trì, giơ tay trái về phía hắn.
Phương Trì nhíu mày, nắm tay cậu, tiện thể cầm lấy cây gậy dò đường.
Có Phương Trì ở đây, Lâm Hiểu không bao giờ cần sự hỗ trợ nào khác từ bên ngoài.
Phương Trì không nói gì, dẫn thầy Tiểu Lâm về lại xe.
Đóng cửa lại, Lâm Hiểu cài dây an toàn bên hông, cười hỏi hắn: “Hôm nay anh bận không? Tối nay mình ăn gì, giờ tiện đường đi mua đồ ăn được không?”
Phương Trì gõ ngón tay vào bánh lái, không đáp.
Thầy giáo Tiểu Lâm là một người nhạy cảm, hơn nữa đã ở bên Phương Trì nhiều năm, cậu có thể dễ dàng cảm nhận được sự lên xuống trong cảm xúc của hắn, không thấy Phương Trì đáp lời, lòng cậu thắt lại, dừng một chút, dịu dàng hỏi tiếp: “Anh Trì, sao vậy?”
Phương Trì: Không có gì, hơi ghen thôi.
“Người vừa nãy là…” Phương Trì sắp xếp từ ngữ, vẫn quyết định hỏi: “Người đó là ai?”
Lâm Hiểu chớp chớp mắt, ngay lập tức hiểu ra ý hắn là người đồng nghiệp ở cổng trường lúc nãy, cười đáp: “Thầy ấy là trưởng phòng giáo vụ, cũng là giáo viên khối mười, dạy Anh văn.”
Phương Trì: “… Ồ.”
Cũng dạy môn tiếng Anh à, có tiếng nói chung quá nhỉ.
Phương Trì tiếp tục im lặng, thầy giáo Lâm Hiểu với tâm tư nhạy bén ngay lập tức ngộ ra khi hắn lại nín thinh một cách khó hiểu lần nữa.
“Phụt…” Lâm Hiểu không kìm được phì cười thành tiếng, cậu giơ tay ra, lần mò sờ vào mu bàn tay hắn, ngoéo ngón tay hắn, mỉm cười cố ý nói: “Sao thế, tự dưng hỏi đồng nghiệp em làm gì?”
“Không có gì.” Phương Trì không dám thừa nhận mình đột nhiên lên cơn, không thích nhìn người khác thể hiện thiện chí với Lâm Hiểu, nói ra là thấy trẻ trâu, hắn chỉnh đốn lại tâm trạng, vờ như vô tình hỏi: “Anh ta bảo em về cân nhắc… chuyện gì vậy?”
Lâm Hiểu mím môi cười: “Về nhà đã, về rồi em nói anh nghe được không?”
Phương Trì: “Tùy em, anh… cũng không cần biết lắm.”
Lâm Hiểu cúi đầu cười trộm.
Hai người tiện đường ghé vào siêu thị, mua một đống rau củ quả đồ dùng hàng ngày rồi tiếp tục lái xe về nhà.
Ở siêu thị, biểu cảm của Lâm Hiểu tự nhiên như không, tuy nhiên Phương Trì đứng giữa các kệ hàng lại lo lắng không yên, tới mức quên mất một chuyện quan trọng.
Giữa đường cứ nhớ mang máng mình đã quên cái gì, nhưng trí não chỉ chăm chăm tập trung vào câu nói “về nhà rồi nói” của Lâm Hiểu”, tới mức về đến nhà rồi Phương Trì vẫn không nhớ ra mình đã quên cái gì.
Phương Trì phân loại rồi cất cẩn thận đồ đạc đã mua, sa đó cùng Lâm Hiểu và nhà bếp làm bữa tối.
Khả năng nấu nướng của hai người không khá hơn nhau là mấy, nhưng họ lại cảm thấy món ăn mà người kia nấu ra còn tuyệt vời hơn cả đồ ăn do đầu bếp nổi danh chế biến.
Chắc làm thêm gia vị tình yêu nên lừa gạt được vị giác.
Cơm tối xong xuôi, hai người xuống vườn hoa của khu dân cư đi dạo tiêu cơm, sau đó về nhà vệ sinh tắm rửa chuẩn bị nghỉ ngơi.
Tắm xong, Phương Trì lại sấy tóc cho Lâm Hiểu như mọi người, hắn nhịn hết nổi lại tiếp tục hỏi: “Em… nãy có bảo về nhà nói tiếp, sắp đi ngủ rồi, bao giờ mới định nói vậy?”
“Hở?” Lâm Hiểu ngạc nhiên nói: “Em không thấy anh nói gì, em tưởng anh quên rồi.”
“Hả?” Phương Trì đặt máy sấy xuống bóp má cậu, hỏi vặn lại: “Sao, nếu anh quên thì em sẽ lừa anh để thoát tội à?”
“Không đâu.” Lâm Hiểu kéo tay hắn xuống đặt bên người mình, nói: “Em định thảo luận chuyện này với anh.”
“Thảo luận đi.” Phương Trì nghiêm túc: “Anh đang đợi đây.”
Hóa ra là gần đây trường học có kế hoạch thay thế một loạt các thiết bị dạy học cho học sinh đặc biệt nhưng ngân sách không quá dư giả. Sau khi trao đổi với các đơn vị liên quan, nhà trường muốn tổ chức sự kiện gây quỹ xã hội, ban lãnh đạo đã họp bàn và đề bạt thầy giáo Tiểu Lâm – người có đầy đủ điều kiện cần – làm người đại diện cho nhà trường. Dù sao trong thời đại trông mặt mà bắt hình dong này, thầy giáo Tiểu Lâm còn là ví dụ điển hình “đẹp, mạnh mẽ, đáng thương” trong quần thể người mù… Hai khía cạnh mạnh mẽ và đáng thương có thể không đủ ấn tượng nhưng “đẹp” thì chắc chắn đứng số hai không ai dám thứ nhất, vì vậy mới xuất hiện hình ảnh Phương Trì nhìn thấy ở cổng trường lúc chiều.
Lâm Hiểu nói xong, Phương Trì im lặng một hồi, đoạn ôm cậu vào lòng, nói: “Thế thôi à? Sao em không tìm anh luôn.”
Không chỉ là thiết bị dạy học chữ nổi, ông chủ Phương có xây riêng cho thầy giáo Lâm một cái trường cũng không nhằm nhò gì.
“Sao mà chuyện gì cũng ỷ vào anh được chứ…” Lâm Hiểu cọ mặt vào lồ ng ngực hắn, khẽ cười: “Bình thường anh đã phải quan tâm em rồi, còn phải lo liệu chuyện công ty, giờ tới cả chuyện quyên tiền cho trường cũng cần anh để tâm nữa thì em lại vô tâm quá.”
Phương Trì nghĩ tới điều gì, cúi đầu hôn lên chóp mũi cậu, hỏi: “Em có đồng ý không?”
“…. Em có.” Lâm Hiểu đáp: “Dù sao em cũng vui khi giúp đỡ được mấy đứa nhỏ.”
Phương Trì cười: “Ừ, em vui là được.”
Sau khi biết rõ ngọn nguồn, tảng đá trong lòng hắn rơi xuống, đương lúc cả hai chuẩn bị nghỉ ngơi, hắn mới sực nhớ ra đồ vật đã bị mình lãng quên không mua trong siêu thị.
Bảo là nghỉ ngơi nhưng thực tế là “giải phóng tâm hồn” từ ngoài vào trong, lúc này đuôi mắt thầy giáo Tiểu Lâm lóng lánh nước, cậu bị Phương Trì chọc ghẹo nữa vời, cuống họng run rẩy thầm thì, ngay khi nức nở cầu xin hắn “Nhanh lên”, Phương Trì tự dưng hoàn hồn, nghiến răng chửi thề.
“Ờm, hình như trong nhà không còn cái đó… Anh quên mua.”
Hiện giờ Lâm Hiểu không có tâm tình để ý nhiều thứ như vậy, cậu vịn vai hắn, ghé vào tai khàn giọng nói: “Vậy… Không dùng được không…”
Phương Trì: “…”
Vớ bở vậy sau?
Có gì mà không được em!
Lăn lộn hồi lâu, thầy giáo Tiểu Lâm từ hổn hển thở, nức nở nỉ non biến thành khóc không thành tiếng.
….
Thứ hai, Phương Trì đưa Lâm Hiểu tới trường, hắn thì tới công ty bắt đầu một tuần bận rộn mới.
Đúng kiểu bận rộn đầu tắt mặt tối.
Mặc dù ngày nào cũng đưa đón Lâm Hiểu đúng giờ nhưng thầy giáo Tiểu Lâm vẫn nhạy bén phát hiện ra cơ hội hai người ở bên nhau ngày càng ít dần, kể cả lúc Phương Trì ở nhà cũng bị công việc lấn chiếm phần lớn thời gian.
Đêm đến là nhận được một loạt cuộc gọi không đếm xuể, gửi và nhận vô số email, tổ chức rất nhiều cuộc họp video lúc nửa đêm,…
Có mấy lần Lâm Hiểu tỉnh dậy giữa đêm mà giường bên trống trơn, cậu lén lút tới của phòng sách, thậm chí còn nghe thấy Phương Trì nói chuyện khe khẽ với Tiền Tùng bất chợt đến thăm giữa đêm, gì mà phong cách hát tới cách thức truyền tải chủ đề chính bài hát,…
Lâm Hiểu thầm nghi ngờ, nếu không biết mối quan hệ anh em thuần túy giữa hai người thì cậu hoàn toàn có căn cứ nghi ngờ hai người “có một chân” với nhau.
Thầy giáo Tiểu Lâm không rõ chuyện của công ty Phương Trì, nhưng thấy Phương Trì làm việc ngày đêm đảo lộn như vậy, Lâm Hiểu cảm thấy xót xa và hơi chút lạc lõng.
Tình hình hiện tại kéo dài trong ba tháng, vào một thứ bảy nào đó giữa hè, Phương Trì đột ngột nói với cậu giữa bữa cơm rằng: “Mai anh dẫn em tới chỗ này giúp em chút chuyện nhé?”
“Dạ?” Lâm Hiểu đặt đũa xuống, nghi ngờ hởi: “Đi đâu ạ?”
Thêm nữa, ngoại trừ việc giúp đỡ hắn làm vật lý trị liệu thì có gì mà ông chủ Phương không làm được cần cậu giúp đâu?
“Qua studio ở ngoại thành giúp anh quay video.”
Lâm Hiểu càng nghi ngờ hơn: “Video gì cơ?”
“Video giới thiệu thành lập quỹ từ thiện cho người mù Hiểu Tinh.”
“Cạch!”
Ngay sau đó, đôi đũa trong tay Lâm Hiểu rơi thẳng xuống bàn.
…
Hoạt động gây quỹ riêng tư đầu tiên của “Quỹ Hiểu Tinh” được tổ chức vào một buổi tối giữa tháng tám.
Bởi vì là hoạt động không công khai, toàn bộ khách mời của buổi tiệc đều là những người tai to mặt lớn trong giới giải trí, từ ca sĩ, diễn viên, đạo diễn tới biên kịch nổi tiếng, phòng tiệc rộng lớn chật kín những ngôi sao, sự xa hoa tráng lệ có thể so sánh với một buổi lễ trao giải tầm cỡ.
Lâm Hiểu mặc bộ vest được cắt may cao cấp giống hệt Phương Trì, ngồi ở giữa hàng ghế đầu của khu vực khách quý.
Tiệc tối gây quỹ bắt đầu, người dẫn chương trình bước lên bục đứng dưới ánh đèn sân khấu cảm ơn các khách quý đã tới dự và giới thiệu lịch trình buổi tiệc. Trước khi bắt đầu sự kiện, người khởi xướng quỹ từ thiện – anh Phương, đồng thời là người sáng lập “Hãng đĩa Vũ Lâm” được mời lên sân khấu phát biểu chào mừng.
Phương Trì đứng dậy khỏi chỗ ngồi, thong thả lên sân khấu.
Dưới khán đài là rất nhiều gương mặt quen thuộc trong giới, cũng có rất nhiều người chưa bao giao giao thiệp, nhưng ánh mắt của Phương Trì chỉ nhìn về phía Lâm Hiểu.
Không có bản thảo phát biểu, Phương Trì điều chỉnh độ cao của mic, bình tĩnh mở miệng:
“Người ta thường nói, hữu duyên tương hữu năng tương ngộ, chúng ta gặp nhau tại đây đêm nay, ngoài trừ hữu duyên còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, đó là lòng thiện nguyện.”
“Mọi người có thể đã biết, số lượng người khuyết tật mắt ở nước ta có hơn 18 triệu người, phần lớn trong số đó là trẻ em và thanh thiếu niên. Tuy nhiên, dù những người có thể chất đặc thù này chiếm số lượng khổng lồ nhưng chúng ta rất hiếm có thể gặp họ trong đời sống sinh hoạt hàng ngày, tại sao lại vậy?”
“Phần lớn là bởi vì họ không có điều kiện tự mình ra ngoài. Tình trạng này có thể đến từ lý do khách quan, nhưng phần lớn là từ nỗi sợ sâu trong lòng họ, bởi vì thể chất đặc biệt của mình, cuộc đời đóng lại cửa sổ ánh sáng trong mắt họ, đồng thời cũng đóng lại cánh cửa dẫn họ ra khỏi bóng tối.”
“Sao tôi lại biết ư? Bởi vì người yêu của tôi là một người mù bẩm sinh.”
Hội trường im lặng như tờ, chỉ có thanh âm Phương Trì đều đều vang lên trong bên tai khách mời.
Lâm Hiểu lặng lẽ ngồi dưới khán đài, khóe môi cong lên, khóe mi ướt nước.
“Nhưng may mắn là tuy người yêu tôi không nhìn được, nhưng sâu trong nội tâm cậu ấy có ánh sáng tinh khiết, cậu ấy tự mình vượt qua khoảng thời gian hỗn độn, khó khăn, và sau đó bước tới trước mặt tôi với trái tim dịu dàng và mạnh mẽ.”
“Đồng thời, cậu ấy cũng nói với tôi, “Em đã đi được tới đây, vì vậy em muốn giúp những người có hoàn cảnh giống em có thể rời khỏi bóng tối u ám, cho dù không thể nhìn thấy ánh nắng nhưng ít nhất khi vươn tay ra vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm của tia nắng chạm vào đầu ngón tay.””
“Vì vậy, việc thành lập “Quỹ hỗ trợ người mù Hiểu Tinh” là vì cậu ấy, và cũng để thật nhiều người mù khác cũng có thể dũng cảm bước tiếp, ra ngoài cảm thụ ánh nắng ấm áp.”
“Đối với những người mù bẩm sinh và không thể được chữa khỏi bằng nền y học hiện tại, chúng ta không thể làm được nhiều điều cho họ, nhưng ít nhất, bằng sức hèn tài mọn này, chúng ta có thể xây dựng cho họ một xã hội tốt đẹp, ấm áp, bình đẳng.”
Nói đến đây, Phương Trì ngừng lại một nhịp, ánh mắt nhìn về phía Lâm Hiểu càng dịu dàng hơn, tiếp tục nói: “Tối nay, tôi là người đề xuất thành lập quỹ, cũng là người yêu của một người mù, tôi sẽ quyên góp khoản tiền đầu tiên cho quỹ… 50% tổng tài sản cá nhân của Phương Trì, khoản tiền này sẽ trợ giúp những người mù thoát khỏi thế giới tăm tối, đồng thời giúp họ được tiếp tục trị liệu, hỗ trợ học tập, hoàn thiện các công trình xã hội.”
“Cuối cùng, ta xin trịnh trọng hứa với các vị: sau khi thành lập “Quỹ hỗ trợ người mù Hiểu Tinh” vào hôm nay, mọi khoản đóng góp thiện nguyện nhận được sẽ phải tuân theo cơ chế quản lý hành chính và xã hội, sẽ được cơ quan địa phương và các đơn vị giám sát kinh doanh xét duyệt nghiêm ngặt, đảm bảo mỗi khoản tiền và thiện ý của các vị sẽ không bị sử dụng sai cách… Tình thương sẽ hóa thành đại dương, lòng tốt sẽ trở thành ánh sáng. Cảm ơn mọi người!”
Phương Trì dứt lời, hội trường vang lên tiếng vỗ tay không dứt, hắn bước ra trước sân khấu, cúi người thật sâu.
Sau đó, trước khi hoạt động quyên góp chính thức bắt đầu, ánh đèn trong hội trường dần mờ đi, một màn LED lớn từ từ hạ xuống khán đài, bài hát do ca sĩ đang nổi Tiền Tùng của “Hãng đĩa Vũ Lâm” biểu diễn và được sáng tác bởi chính tay Phương Trì vang lên, video tuyên truyền cho “Quỹ Hiểu Tinh” được phát trên màn hình.
Video được vua màn ảnh Dương Mục và Lâm Hiểu cùng tham gia biểu diễn.
Trong video ngắn, Dương Mục mặc áo trắng quần đen, mắt bị che bởi một dải lụa đen, đứng giữa không gian vô định, rồi một bàn tay trắng gầy xuất hiện trong màn ảnh, nắm cổ tay anh, dẫn dắt anh chạy về phía trước.
Dương Mục vẫn đang bịt mắt, bàn tay ấy dẫn dắt anh chạy qua cánh đồng mùa xuân tràn ngập cỏ xanh mơn mởn, chạy tới mùa hè trăm hoa đua sắc, mùa thu lá phong đỏ rụng khắp lối đi, mùa đông tuyết trắng mênh mông. Cuối cùng, anh đứng giữa điểm giao của bốn mùa, kéo tấm vải đen trước mắt xuống…
Chủ nhân của bàn tay dẫn dắt anh qua các mùa xuất hiện trên màn ảnh, Dương Mục bình tĩnh nhìn, người thanh niên trước mặt cũng mặc áo trắng quần đen như hắn, gương mặt bình tĩnh, dịu dàng mỉm cười, trên mặt cậu cũng được buộc một tấm vải đen giống như đúc tấm vải anh đang cầm.
Dương Mục từ từ tiến lại gần, nhẹ nhàng gỡ tấm vải xuống, sau đó…
Đôi mắt trong trẻo, tinh khiết, xinh đẹp tới ngỡ ngàng như làn nước mùa thu của Lâm Hiểu bất ngờ xuất hiện trước mắt mọi người.
Trong hội trường, âm thanh hít khí nối dài khắp nơi, bởi trong đôi mắt xinh đẹp, mỹ lệ làm người ta không thể ngừng ngắm nhìn này lại là một con ngươi trống rỗng, không tiêu cự.
Sau cùng, mọi hình ảnh trong phim đều biến mất, chỉ để lại một câu độc thoại trước thiên vạn vật…
Phong cảnh đẹp nhất anh từng thấy chính là ngôi sao trong mắt em.
…
Phương Trì chính thức cầu hôn vào sinh nhật thứ hai lăm của Lâm Hiểu.
Lúc này đã tròn năm năm ròng kể từ ngày hai người gặp gỡ và yêu nhau.
Tối đó, hai người vội vã di chuyển từ Thượng Hải về nhà của hai vợ chồng sư phụ Lâm, sư nương đã nấu một bàn đồ ăn thịnh soạn, ngoài ra còn có một chiếc bánh sinh nhật được trang trí tinh xảo.
Lúc ước điều ước, Lâm Hiểu chắp tay trước ngực, thầm nghĩ: “Cầu mong cha mẹ luôn khỏe mạnh, người yêu luôn ở bên, nếu được cầu mong thêm chỉ mong khoảng thời gian này có thể kéo dài mãi mãi.”
Sau khi về nhà, Phương Trì treo áo khoác của cả hai trên giá, đột ngột nói với Lâm Hiểu đang ngồi ở ghế sô pha đối diện: “Thầy giáo Tiểu Lâm, anh có quà sinh nhật muốn tặng em.”
Lâm Hiểu ngạc nhiên, sau đó mím môi, cười gật đầu.
Không ngờ thứ Phương Trì đưa cho cậu lại là một bản thỏa thuận.
Giống với bản hợp đồng “thợ mát xa tư nhân” họ ký kết ngày đó, trong bản thỏa thuận này vừa có chữ Trung vừa có chữ nổi.
Lâm Hiểu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bàn tay vuốt lên những chấm nổi trên tờ thỏa thuận, mấy phút sau, sự hoang mang trên mặt cậu dần biến thành ngỡ ngàng không thể kiểm soát.
Đây là bản thỏa thuận về tài sản cá nhân của Phương Trì ủy thác cho bên thứ ba thực hiện.
Thậm chí có thể coi là một phần của bản di chúc chính thức.
Bản thỏa thuận ghi rõ:
“Bắt đầu từ hôm nay, ông Phương Trì đã ủy thác đội ngũ chuyên môn mở một quỹ dự phòng tài chính đối với tài sản cá nhân, theo đó, tổ chức sẽ chuyển 10% tổng thu nhập hàng năm của ông Phương Trì vào quỹ dự phòng để chăm sóc cuộc sống của ông Lâm Hiểu sau khi ông Phương Trì qua đời.”
“Ngoài ra, ông Lâm Hiểu sẽ là người thừa kế hợp pháp đầu tiên, được toàn quyền thừa kế toàn bộ di sản lúc sinh thời của ông Phương Trì, có quyền phân phối tài sản hoàn toàn cho tới khi ông Lâm Hiểu qua đời. Toàn bộ số tiền còn lại sẽ được chuyển vào “Quỹ hỗ trợ người mù Hiểu Tinh”. Các điều trên được xác nhận tại đây, sau khi bản thỏa thuận được công chứng sẽ có hiệu lực pháp lý tương đương với di chúc chính thức.”
Lâm Hiểu hoàn toàn chìm sâu trong sự ngạc nhiên như người mất hồn, mãi sau, cậu há hốc miệng, chưa kịp nói gì nước mắt đã rơi lã chã.
“Anh Trì, ý… ý anh là gì…”
Phương Trì ngồi xổm trước mặt cậu, nắm tay cậu ôm trọn trong lòng mình, cười đáp: “Anh đã viết rất rõ trong giấy rồi.”
“Lần trước một nửa tài sản cá nhân của anh đã quyên vào ngân sách quỹ, số tiền còn lại của anh dù ít hay nhiều cũng là của em.”
“Ngoài ra, mỗi năm ngân hàng sẽ trích ra 10% từ thu nhập hàng năm của anh vào quỹ dự phòng tài chính để chăm sóc cuộc sống tương lai của em, số còn lại, nếu anh có chuyện gì xảy ra… sẽ để lại toàn bộ cho em.”
Lâm Hiểu không nghe được những lời này, cậu trợn trừng mắt, lắc đầu dữ dội: “Không! Anh đừng… Đừng làm vậy, em không muốn… Em không cần gì hết, em chỉ muốn anh mạnh khỏe tiếp tục ở bên em thôi!”
“Tất nhiên anh sẽ ở bên em.” Phương Trì cười xoa đầu cậu, an ủi: “Tốt nhất là ở bên em tới khi một trăm tuổi, khi hai chúng ta đã già, chúng ta sẽ về nhà cũ của sư mẫu em, anh sẽ đẩy xe lăn cho em, tụi mình cùng nhau phơi nắng dưới hiên nhà.”
Nước mắt Lâm Hiểu lặng lẽ rơi.
“Nhưng cuộc đời có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, mình nghĩ thì lúc nào cũng suôn sẻ, nhưng ngộ nhỡ có chuyện gì không như ý xảy ra, chúng ta cũng cần phải chuẩn bị cẩn thận trước. Thêm nữa, kể cả chúng ta sống khỏe mạnh cả đời, tới lúc già cũng không thể tránh khỏi sinh lão bệnh tử.”
Phương Trì dịu dàng lau nước mắt trên mặt Lâm Hiểu, nói tiếp: “Lâm Hiểu, cha mẹ em còn có chúng ta phụng dưỡng, nhưng anh và em sẽ không có con, nếu như… Anh nói nếu thôi, nếu em mất trước anh, anh sẽ an lòng hơn, nhưng mà… ngộ ngỡ chục năm sau anh lại mất trước, chỉ còn mình em ở thế gian này, sao anh có thể yên lòng nhắm mắt để ông già tốt bụng như em lẻ loi đơn độc được chứ…”
Trong mắt Phương Trì, điều tàn khốc nhất trong cuộc đời không phải là sinh ly tử biệt mà là khi hắn chết, người hắn yêu phải chịu cảnh cô độc giữa trần thế, cố chấp gặm nhấm quá khứ, không thể thoát khỏi bể khổ.
Lâm Hiểu dùng bàn tay còn lại nắm chặt tay Phương Trì, nghiến chặt răng, lắp bắp nói: “Anh Trì, anh đừng nói nữa…”
“Em nghe anh nói đã.” Phương Trì vẫn tiếp tục mỉm cười, dịu dàng và đầy yêu thương: “Vì vậy anh đã soạn bản thỏa thuận này, vừa là cho anh, vừa là để bảo vệ em.”
“Bằng cách này, kể cả anh mất trước em thì em vẫn có đội ngũ chuyên nghiệp phụng dưỡng sinh hoạt, có thể sống bình yên những năm tháng cuối đời, hơn nữa em cũng có tài sản để sử dụng, anh cũng có thể yên tâm hơn.”
“Em cũng không lo lắng về việc thực hiện thỏa thuận này, đây là thỏa thuận bảo mật do ngân hàng Phong Hợp cung cấp, họ đã có hơn trăm năm kinh nghiệm cung cấp dịch vụ di chúc như vậy, ngoài ra, từng khoản tiền trong quỹ đều phải được sự cho phép của em mới được sử dụng, phí thực hiện sẽ không được chuyển tự động vào ngân hàng họ cho tới khi em qua đời. Vì vậy, bản thỏa thuận này dùng để đề phòng, đây cũng là hướng đi tốt nhất anh có thể nghĩ ra và an bài cho em.”
Cuối cùng, Phương Trì lấy một cây bút từ hộc tủ của bàn trà, đặt vào tay Lâm Hiểu cười dỗ dành: “Thầy giáo Tiểu Lâm, với tư cách người thừa kế, em có thể ký tên vào đây được không?”
Nước mắt Lâm Hiểu vẫn chảy ra không ngừng, cậu nhắm mắt, nhất quyết từ chối: “Không… Em không muốn, em chỉ cần anh thôi…”
“Anh biết anh biết.” Phương Trì bật cười, đứng dậy khẽ hôn lên khóe môi cậu: “Thật ra… Có một ý nghĩa khác nếu em ký tên.”
Lâm Hiểu sửng sốt, sau khi hiểu ra thì nước mắt càng giàn giụa hơn.
Ông Lâm Hiểu, người thừa kế hàng thứ nhất của ông Phương Trì…
Khi ấy, bằng cách khác, họ chính thức trở thành người một nhà.
Nhờ vậy mới có thể gắn bó tới sinh lão bệnh tử, có thể mãi mãi đồng điệu tâm hồn.
Phương Trì khẽ cười thành tiếng, ngón áp út tay trái của Lâm Hiệu bỗng nhiên mát lạnh, một món đồ trơn láng ôm lấy ngón tay.
Lâm Hiểu hoàn hồn khỏi sự bi thương, cậu kinh ngạc nói: “Anh, đây là…”
“Đúng vậy.” Giọng nói của Phương Trì đầy vui vẻ, “Lúc đầu anh định đợi em ký xong mới lấy ra, mà nói một hồi em vẫn không chịu, nên… anh chỉ đành tặng báu vật luôn thôi.”
Phương Trì cử động, đổi từ tư thế ngồi thành quỳ một chân dưới đất, dù Lâm Hiểu không nhìn được cũng vẫn cảm giác được hắn đang làm gì.
Lâm Hiểu: “Anh Trì, anh…”
Phương Trì: “Lâm Hiểu, anh muốn cầu hôn em.”
Lâm Hiểu nghẹn ngào nhìn trân trân, ngay lập tức, cậu bổ nhào vào phía trước, “bịch” một tiếng quỳ hai gối trước mặt Phương Trì.
“Ôi trời bé ơi!” Phương Trì giật mình, dở khóc dở cười nâng người cậu, “Đừng làm vậy em, một gối thôi, một gối được rồi…”
Lâm Hiểu không rảnh hơi quan tâm râu ria, cậu bổ nhào vào lòng cậu, bàn tay đeo nhẫn nắm chặt vạt áo hắn, nước mắt thẫm đẫm vạt áo sơ mi trên vai Phương Trì.
Một cái ôm kéo dài và lặng lẽ, Phương Trì dịu dàng vuốt v e sống lưng cậu. Lát sau, hắn ghé vào tai cậu khẽ hỏi: “Thầy Tiểu Lâm, em có đồng ý không?”
Lâm Hiểu thút thít gật đầu.
“Tốt quá.” Phương Trì thở phào nhẹ nhõm, dừng một chút, hắn cầm tay Lâm Hiểu, nhẹ nhàng đặt xuống một chiếc hôn chân thành tha thiết lên ngón đeo nhẫn, dịu dàng nói…
“Lâm tiên sinh, anh yêu em.”
“Em yêu anh, Phương tiên sinh.”
Người đầu tiên em yêu là anh.
Người cuối cùng em yêu vẫn sẽ là anh.
Trong cuộc đời làm bạn với bóng tối của em, anh đã xuất hiện như ánh sáng rực rỡ nhất vụt lên trong sinh mệnh này.
Tình yêu của anh ấm áp, vĩnh cửu, là lối về duy nhất của em trong chốn hồng trần này.
Em sinh ra trong bóng tối, nhưng chạy về phía mặt trời.
Đời này kiếp này có anh bầu bạn.
Tác giả có lời muốn nói:
Thầy Tiểu Lâm/Đội trưởng Phương: Tình yêu của hai ta sẽ không bao giờ thay đổi, vĩnh viễn yêu người.
19: Hu! Hoàn thành rồi! Sau hơn hai tháng, cuối cùng tôi cũng viết xong cái kết tôi tự nhận là dấu chấm hết trọn vẹn nhất, anh Trì và sư phụ Tiểu Lâm đã có được cái kết lý tưởng nhất mà tôi cảm nhận~