Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 100

Đã rất lâu rồi Diệp Phỉ Nhiên không nghe thấy cảnh báo như vậy.

Sau khi nghe được cảnh báo này, người đầu tiên cậu nghĩ tới chính là mẫu thân mình, trong hơn một năm vun đắp tình thân, Tô Hạo Vân đã trở thành người cậu yêu nhất.

Từ đầu đều coi tất cả những thứ này là niềm vui, tới bây giờ thật sự đã xem họ như người thân, từ đó Diệp Phỉ Nhiên mới nhận được rất nhiều ấm áp.

Bởi vì thời điểm lần đầu tiên có cảnh báo như vậy, chính là mẫu thân cậu bị Tần Uyển Hề hãm hại, suýt chút nữa bị chén trà gừng kia hại chết.

Vậy nên đãkhi nghe được tiếng báo động này, cậu lập tức mở hệ thống ăn dưa.

Kết quả phát hiện, cảnh báo không phải đến từ Tô gia, mà đến từ… phía Lạc Thân Vương.

Diệp Phỉ Nhiên nhíu mày, mở ra thì lập tức nhìn thấy nội dung trong đó, tiếng lòng cậu run rẩy: [Tiểu An Tử, thái giám bên cạnh Lạc Thân Vương lặng lẽ bỏ một cái rương vào kho đồ riêng của Lạc Thân Vương, bên trong là một món long bào, còn có ngọc tỷ truyền quốc… Ài cái này…]

Cậu không nghĩ tới, nội dung cốt truyện trong nguyên tác lại xuất hiện vào lúc này.

Lạc Thân Vương bị vu oan hãm hại, Tô Hạo Thanh thay hắn nhận tội, nhưng Tô gia có một lệnh kim bài miễn tử, Tô Hạo Thanh lại không dùng, hy vọng dùng cái chết của mình để miễn tội cho hậu bối.

Khi đó Hoàng đế đã bệnh nguy kịch, trạng thái tinh thần cũng rất kém, thậm chí còn có chút hồ đồ.

Không chỉ đơn thuần là vì cái chết của Thục phi, mà còn vì Tô lão thái phi chết thảm, và sự thất vọng của tất cả mọi người bên cạnh.

Lúc ấy Lạc Thân Vương cũng không biết Tô Hạo Thanh gánh tội thay, hắn cũng một lòng muốn chết, ai ngờ lại truyền đến tin Tô Hạo Thanh tự thú.

Hoàng đế vốn không muốn giết vị đệ đệ này, mọi chứng cứ cũng đều chứng tỏ thật sự là do Tô Hạo Thanh gây nên, Hoàng đế không thể không xử lý y.

Cuối cùng Tô Hạo Thanh bị phán chém đầu, theo thỉnh cầu của y, tất cả nữ quyến nhi lang Tô gia đều được miễn tội, Lạc Thân Vương bị giáng chức làm thứ dân.

Dựa theo nguyên tác, nội dung cốt truyện này xảy ra trong vòng chưa đầy một năm sau khi Tô Hạo Vân chết.

Lúc ấy tất cả sự sắp xếp của Kính quốc công đều là làm từng bước, bắt đầu từ cái chết của Tô Hạo Vân, bước đầu tiên là giáng chức Tô Hạo Thanh trước, bước thứ hai hại chết Tô lão thái phi, bước thứ ba kéo Lạc Thân Vương xuống ngựa.

Đến lúc này, Tô gia không còn người có thể dùng được nữa, Tô Dư Lan cũng dưới dự tính của bọn họ trở thành một phu tử dạy học bình thường.

Diệp Phỉ Nhiên thầm nghĩ, lần này tiểu quý nhân của Tô gia sẽ ra tay ư?

Lỡ tên đó không ra tay thì sao đây?

Lục Hoàng tử đang viết thư hiển nhiên nghe được tiếng lòng của cậu, Tô Hạo Vân ngoài cửa đưa điểm tâm cho bọn họ cũng nghe được.

Chỉ có Diệp Phỉ Nhiên còn đang suy nghĩ miên man, trước kia cậu không biết nói chuyện, không biết nên diễn đạt như thế nào, bây giờ cậu đã biết nói chuyện, sao có thể không tiết lộ mọi chuyện cho Lạc Thân Vương chứ?

Tiểu An Tử là nô tài mà Lạc Thân Vương tín nhiệm nhất, đi theo hắn từ nhỏ đến nãy đã được mười mấy năm, bất luận thế nào, Lạc Thân Vương cũng sẽ không nghĩ tới Tiểu An Tử sẽ phản bội hắn.

Người đã từng cản đao vì hắn, đổ máu vì hắn, vì hắn mà ngay cả mạng cũng không cần, là Tiểu An Tử, lại có thể làm ra loại chuyện này.

Tô Hạo Vân thu hồi vẻ nghiêm nghị trên mặt, nhẹ nhàng gõ cửa, bưng món điểm tâm đi vào, trên mặt nàng lộ ra nụ cười dịu dàng, nói với hai đứa nhỏ: “Ăn chút điểm tâm trước đi, hôm nay ta cố ý mời đại sư phụ chuyên làm điểm tâm tới, có phải chú mèo tham ăn nhà ta đã đói bụng rồi không?”

Ánh mắt Diệp Phỉ Nhiên lập tức sáng lên, trong đầu vừa suy nghĩ làm sao đưa tin cho Lạc Thân Vương, vừa ch.ảy nước miếng nhìn điểm tâm.

Cuối cùng vẫn không thể chiến thắng được bản năng cơ thể, tiếng lòng nói: [Dù sao chuyện của Lạc Thân Vương vẫn còn sớm, bây giờ thì nhét đầy bao tử trước đi!]

Nói rồi cậu ngước khuôn mặt nhỏ lên, nở nụ cười tươi rói, nói: “Oa, cảm ơn mẫu thân! Mẫu thân là tốt nhất, mỗi lần có đồ ăn ngon đều nghĩ đến bọn con đầu tiên, Phỉ Nhi thích mẫu thân nhất!”

Tô Hạo Vân nhịn không được cười ra tiếng: “Phỉ Nhi thật ngoan, nhưng người Phỉ Nhi yêu nhất thật sự là mẫu thân sao? Hôm qua nói yêu Lục Hoàng tử ca ca nhất, hôm nay lại biến thành mẫu thân rồi ư?”

Lục Hoàng tử cũng nhịn không được nở nụ cười: “Nghĩa mẫu, người còn không hiểu đệ ấy sao? Chính là kiểu chân trong chân ngoài đó, ai đối tốt với đệ ấy thì yêu người đó nhất, sau đó lại quên mất.”

Diệp Phỉ Nhiên cầm một miếng điểm tâm, ngụy biện: “Không phải đâu! Rõ ràng là yêu hai người nhất! Những thứ khác đều yêu thứ hai, hai người đều xếp thứ nhất!”

Nghe giọng nói non nớt của cậu, Lục Hoàng tử và Tô Hạo Vân đều bị dáng vẻ nhỏ nhắn của cậu làm cho mềm lòng.

Nhất là dáng vẻ đàng hoàng trịnh trọng lúc nói chuyện của cậu, một điệu bộ thằng nhóc con đáng yêu dễ thương khả ái, lại nói ra đạo lý đúng đắn mà rất nhiều người lớn có thể nói ra, loại cảm giác tương phản này làm cho người ta rất thích.

Tô Hạo Vân nói: “Được, mẫu thân biết rồi, mẫu thân và Lục Hoàng tử ca ca cũng yêu Phỉ Nhi nhất, sau này chỉ cần có mẫu thân và Lục Hoàng tử ca ca ở đây, Phỉ Nhi có thể làm một nhóc thiếu gia vui vẻ cả đời.”

Trong miệng Diệp Phỉ Nhiên nhét đầy đồ ăn, thực sự giống một chú chuột đáng yêu đang khoét kho thóc, tiếng lòng lộ ra một tràng tiếng cười: [Vui quá, thật hạnh phúc! Ta rất thích cuộc sống như vậy, ngàn vạn lần không thể bị người xấu phá hoại. Không được, chuyện của Lạc Thân Vương, ta nhất định phải tự nói cho ngài ấy biết!]

Lục Hoàng tử và Tô Hạo Vân bên cạnh cực kỳ bất đắc dĩ, không biết nhóc con này muốn dùng cách gì để nói chuyện này cho Lạc Thân Vương.

Tô Hạo Vân lại dự định đến phủ Lạc Thân Vương một chuyến, chuyện này nàng không thể kinh động đến bất kỳ kẻ nào, chắc chắn phải làm chuyện này lắng lại trước khi sự việc bị bại lộ.

 

Đây chính là long bào và ngọc tỷ, hai thứ này không phải trò đùa, bất cứ kẻ nào cất giấu thì đều bị xét là tội lớn, phải bị tịch thu tài sản.

Tô Hạo Vân suy nghĩ, nhanh chóng thừa dịp trời tối, tự mình cưỡi ngựa đến phủ Lạc Thân Vương.

Nàng không đi cửa chính mà vào bằng đường năm đó Tô lão thái phi đã để lại cho nàng và các thủ lĩnh quân Ngũ Cô Nương.

Trên tay nàng có một chiếc chìa khóa, chiếc còn lại ở chỗ thủ lĩnh quân Ngũ Cô Nương.

Vốn định đi thẳng đến nhà kho lấy đồ, nhưng nàng cảm thấy vẫn nên đến gặp Lạc Thân Vương thì hơn.

Vậy nên nàng dự định trước tiên đến viện của Lạc Thân Vương, kể rõ chuyện này từ đầu đến cuối cho hắn nghe.

Kết quả nàng vừa vào sân đã nghe được giọng của Tô Dư Lan: “Ngài đừng nóng giận, không phải ta cố ý không nói cho cha mẹ biết đâu, thật sự là… Mấy ngày nay có việc không thể chậm trễ.”

Trong giọng Lạc Thân Vương còn lộ ra vài phần oán trách, nói: “Hừ, có chính sự không thể chậm trễ? Cũng có lý, dù sao thì đối với ngươi, ta chỉ là một thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, vẫn là chính sự của ngươi quan trọng nhất.”

Tô Dư Lan bất đắc dĩ, kéo cánh tay hắn nói: “Sao có thể được, ngài rất rất quan trọng với ta, nếu không làm sao ta sẽ lừa cha mẹ nói đi ngủ nhưng sau đó lại chạy đến chỗ ngài được? Được rồi, ta sẽ ăn ngay nói thật, ta vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, đón nhận chỉ trích của cha mẹ. Nhưng ngài yên tâm, nhiều nhất là năm… Mười ngày! Ta nhất định sẽ chính miệng nói cho bọn họ.”

Lạc Thân Vương nói: “Lần trước ngươi cũng nói như vậy, mười ngày rồi lại mười ngày, rốt cuộc ngươi muốn kéo dài tới lúc nào?”

Tô Dư Lan nói: “Lần này chắc chắn sẽ không kéo dài nữa, nếu như kéo dài… Kéo dài thì…”

Ánh mắt Lạc Thân Vương sáng lên, hỏi: “Còn kéo dài nữa thì sao?”

Tô Dư Lan nói: “Còn kéo dài nữa, thì… Mặc cho ngài xử lý!”

Lạc Thân Vương ôm y, hỏi: “Ta muốn thế nào thì thế đó sao?”

Tô Dư Lan gật đầu thật mạnh: “Ừm, ngài muốn thế nào thì thế đó!”

Lạc Thân Vương nói: “Vậy, nếu ngươi kéo dài, ta có thể sẽ không nhịn được nữa, ta không cần gì nữa, chỉ cần ngươi dâng bản thân lên cho ta.”

Tô Hạo Vân ngoài cửa rốt cuộc cũng đã nghe ra chuyện không đúng, vốn tưởng hai cậu cháu chỉ đang cãi nhau không được tự nhiên, cuối cùng câu “Dâng bản thân lên cho ta” này làm Tô Hạo Vân trở nên rối tinh rối mù.

 

Tô Dư Lan càng nói càng làm nàng choáng váng: “Vương gia, sao ngài lại như vậy? Chẳng phải chúng ta đã nói rồi sao, trước khi cha mẹ ta biết, ngài muốn thế nào cũng được, nhưng không thể vượt qua bước kia. Ta biết lần này là ta không đúng, ta xin lỗi, ta gọi ngài một tiếng… Cẩm Đường ca ca, ngài đừng giận nữa được không?”

Tô Hạo Vân bó tay rồi, bây giờ người trẻ tuổi chuyện gì cũng có thể xảy ra, mà Cẩm Đường ca ca lại là cái quỷ gì?

Hai người các ngươi, một người đường đường là Lạc Thân Vương, một người là Trạng Nguyên kim khoa, sách thánh hiền đọc được đều trong bụng chó à?

Ai ngờ Lạc Thân Vương càng nói càng vượt qua giới hạn, hắn ôm lấy Tô Dư Lan, nhẹ giọng nói: “Tiếng ca ca này của ngươi, gọi nghe giòn miệng thật nhỉ, thật muốn ăn ngươi ngay bây giờ. Nếu như không phải có lời hứa danh dự với ngươi, ngươi tin bây giờ ta sẽ lập tức muốn ngươi không?”

Tô Hạo Vân nghe không nổi nữa, nàng xoay người muốn rời đi, nàng sợ mình nghe tiếp thì sẽ không nhịn được đi vào đánh hai người này một trận.

Ai ngờ nàng vừa quay người, lập tức giẫm lên một nhánh cây khô, Lạc Thân Vương đột nhiên hô lên một tiếng: “Kẻ nào?”

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Lạc Thân Vương phóng lên trước, rút đoản kiếm bên hông ra đấu với Tô Hạo Vân.

Cho đến khi đánh tận ba hiệp, Lạc Thân Vương mới nhận ra người trước mắt: “Đợi chút đã, biểu tỷ?”

Tô Dư Lan cũng đi ra, vẻ mặt y hốt hoảng sửa lại bộ dạng của bản thân, rất giống tiểu tức phụ bị bắt gian tại giường.

Vừa thấy người tới là cô cô mình, lúc này y tiến lên cung kính hành lễ: “Chào cô mẫu.”

Tô Hạo Vân nhìn người này, lại nhìn người kia, đau đầu nói: “Hai người các ngươi… Hai người các ngươi… Để ta nói cái gì mới phải đây?”

Mặt Tô Dư Lan đỏ đến mức muốn nóng chết chính mình, vừa nãy y nói những lời kia, đều bị cô mẫu nghe thấy hết rồi, sau này y còn mặt mũi nào gặp cô mẫu đây?

Ngược lại Lạc Thân Vương rất thản nhiên, dù sao hắn đã quen không biết xấu hổ, ở trước mặt Tô Hạo Vân còn cố ý trêu chọc: “Biểu tỷ đạp trăng mà đến, ta thật sự rất vui!”

Tô Hạo Vân mắng hắn: “Đúng là không đứng đắn, đừng lảng sang chuyện khác, hai người các ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lạc Thân Vương thành thật nói: “Chẳng phải biểu tỷ đã thấy hết rồi sao? Ta và Lan Nhi… Hai bên tình nguyện.”

Không đợi Lạc Thân Vương nói xong, Tô Hạo Vân lập tức nói: “Ngươi đúng là hồ đồ! Hai ngươi là quan hệ gì, chẳng lẽ các ngươi không rõ sao?”

Lạc Thân Vương nhìn ánh mắt Tô Hạo Vân, nói: “Biết, đương nhiên trong lòng ta biết rõ, trong lòng biểu tỷ cũng biết nhỉ?”

Trong lòng Tô Hạo Vân giật mình, liên quan đến chuyện này, người biết được cũng không nhiều, một tay có thể đếm được.

Tô Hạo Thanh, Tô Hạo Vân, Tô phu nhân, Lạc Thân Vương và Tô lão thái phi.

Nàng nhìn thoáng qua Tô Dư Lan đang xấu hổ ngay tại chỗ, trong lòng thầm nghĩ, hai mươi năm trôi qua, nàng đã nhanh chóng quên chuyện này rồi.

Cho dù là đại ca, đại tẩu hay là chính mình, đều nuôi dưỡng Tô Dư Lan trở thành con ruột của Tô gia, hoàn toàn không có nửa điểm bất công, lại khiến bọn họ đều đã quên mất rằng, Tô Dư Lan không phải con cháu của Tô gia.

Lạc Thân Vương nháy mắt với nàng, lúc này Tô Hạo Vân mới hiểu được, chuyện bọn họ vừa mới thảo luận hẳn là có liên quan đến chuyện này.

Tô Hạo Vân nói sang chuyện khác: “Xem như ta tức giận, lại quên mất chuyện quan trọng! Chuyện này chúng ta để sau hãy nói, hai người đi theo ta!”

Bình Luận (0)
Comment