Để hẹn hò với Tô Dư Lan, Lạc Thân Vương đã ra lệnh cho tất cả hạ nhân trong phủ đi ra ngoài viện, chỉ để lại một lão bộc vừa điếc vừa câm canh giữ cửa nội viện.
Vương phủ là tòa nhà của Tam Hoàn, không giống với Tam Tiến bình thường, chia thành ngoại viện, trung viện và nội viện. Lạc Thân Vương và Tô lão Thái phi đều ở nội viện, trung viện là một hoa viên lớn, còn ngoại viện dùng để tiếp khách và tổ chức các hoạt động tế tự.
Cho nên khi Tô Hạo Vân từ bí đạo đi vào, cũng không thấy một hạ nhân nào, nàng còn tưởng rằng hạ nhân lười biếng, hóa ra là để hai người này làm bậy ở nội viện không bị ai bắt gặp.
Tô Dư Lan mặt vẫn đỏ bừng, giống như tiểu tức phụ nhỏ nhút nhát, đi theo sau cô cô, nhỏ giọng hỏi: “Cô cô, đã muộn như vậy người lại đến đây, có chuyện quan trọng gì không?”
Tô Hạo Vân trừng mắt nhìn y, nói: “Con xem ta có giống người vô duyên vô cớ xông vào Vương phủ sao? Hơn nữa còn là bí đạo.”
Lạc Thân Vương cũng nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, hỏi: “Biểu tỷ, vương phủ xảy ra chuyện gì sao?”
Tô Hạo Vân lập tức muốn mắng hai người bọn họ một trận: “Đúng vậy! Lạc Thân Vương bị kẻ gian theo dõi, hai người các ngươi còn có tâm trạng ở đây khanh khanh ta ta.”
Lạc Thân Vương ngược lại nghĩ thoáng, vui tươi hớn hở nói: “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, biểu tỷ không cần căng thẳng như vậy, sống chết đều có số. Chỉ tiếc là chưa cưới Lan Nhi vào cửa, nếu không chết cũng đáng.”
Tô Dư Lan tức giận tát hắn một cái, nói: “Ngài mau câm miệng đi! Nói lời xui xẻo gì vậy? Ngài chết rồi ta phải làm sao?”
Tô Hạo Vân thật sự chịu thua hai người này, cau mày nói: “Này, hai người các ngươi, ta còn ở đây đấy!”
Tô Dư Lan thu tay về, lại ngoan ngoãn cúi đầu xuống.
Lạc Thân Vương lại lớn mật ôm lấy y, nói: “Biểu tỷ, ta thích hắn, cũng không muốn lén lút nữa, biểu tỷ có thể ủng hộ chúng ta một chút không?”
Tô Hạo Vân chịu thua tên công tử bột này, nói: “Ngươi tạm gác lại chuyện tình cảm một lát, đợi ta nói xong việc chính sự rồi hãy tỏ tình với Lan Nhi được không?”
Lan Nhi nổi đóa: “Ta nói ngài không thể đứng đắn hơn một chút sao, đừng nói những lời này nữa được không?”
Lạc Thân Vương ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng nói: “Được, ta sẽ nghe lời.”
Tô Hạo Vân: ….
Nàng đến đây để giúp họ giải quyết mối nguy, không phải đến để xem bọn họ ân ái!
Tô Hạo Vân lười nói thêm, cũng lười nhìn hai người nắm tay nhau, tự dẫn họ đến khố phòng.
Khi Tô Hạo Vân lấy chìa khóa ra, Lạc Thân Vương ngạc nhiên: “Biểu tỷ, tỷ có chìa khóa khố phòng phủ thân vương, mẫu phi thật là... coi biểu tỷ như khuê nữ!”
Tô Hạo Vân trào phúng nói: “Đó là vì lão nhân gia biết ngươi không đáng tin, trông cậy vào ngươi, phủ thân vương bị người ta dời đi có lẽ ngươi cũng không biết.”
Đối với những loại chuyện như vậy, Lạc Thân Vương không phải không hiểu mà là không muốn hiểu.
Hắn mất hơn mười mấy năm để biến mình thành một kẻ ăn chơi trác táng, đã làm kẻ ăn chơi rồi thì phải làm kẻ ăn chơi cả đời.
Mọi người vào khố phòng, Tô Hạo Vân thắp nến, nói: “Nếu ta nhớ không lầm, đây là bảo khố riêng của phủ thân vương, cũng là bảo khố riêng của thân vương. Tất cả những thứ này đều là ban thưởng của hoàng thượng trong nhiều năm qua và tài sản mua bán của ngươi.”
Lạc Thân Vương nhìn kho báu đầy vàng bạc, không nhịn được cảm thán một tiếng: “Ta thật không nghĩ tới, những năm gần đây ta đã tích góp được nhiều tiền như vậy. Vậy thì tốt rồi, về sau không cần lo lắng không nuôi nổi lão bà.”
Tô Hạo Vân cũng không ngờ, biểu đệ của mình chuyện gì cũng có thể liên hệ đến chuyện này.
Lạc Thân Vương lại hỏi: “Biểu tỷ, tỷ dẫn ta đến khố phòng làm gì? Khố phòng này ta cũng đã lâu không tới, lúc mẫu phi ở đây sẽ giúp đỡ xử lý một chút. Nay mẫu phi du ngoạn Giang Nam, nơi này liền giao cho Tiểu An Tử từ nhỏ đã đi theo ta.”
Tô Hạo Vân gật đầu: “Đúng rồi, vấn đề chính là ở trên người Tiểu An Tử này.”
Lạc Thân Vương không hiểu: “Vấn đề ở Tiểu An Tử? Tiểu An Tử theo ta từ năm sáu tuổi, mấy lần vì cứu ta mà suýt nữa mất mạng, biểu tỷ không phải là đang nói đùa chứ?”
Tô Hạo Vân dường như đang tìm gì đó, cuối cùng, nàng tìm thấy một chiếc rương lớn ở trong góc, trên rương có một cái khóa đồng, so với những đồ bám đầy bụi xung quanh thì chiếc rương này rõ ràng là mới đặt vào.
Nhưng chiếc rương đã bị khóa, Tô Hạo Vân không biết nên mở nó thế nào, nàng quay đầu nhìn về phía Lạc Thân Vương: “Hai người các ngươi, có biết mở khóa không?”
Tô Dư Lan lắc đầu: “Con... chỉ biết đọc sách, không biết mở khóa.”
Lạc Thân Vương xắn tay áo: “Để ta! Loại chuyện này vẫn nên giao cho ta đi!”
Nói xong hắn rút cây trâm vàng từ trên đầu, nhẹ nhàng chọc vào ổ khóa vài cái, khóa đồng liền mở ra.
Tô Hạo Vân tiến lên mở rương, bên trong là long bào và ngọc tỷ.
Tô Dư Lan và Lạc Thân Vương đều hít một hơi khí lạnh, đặc biệt là Tô Dư Lan, oán giận nói: “Ai ác độc đến mức đặt thứ này vào kho phủ thân vương?”
Lạc Thân Vương nhìn long bào và ngọc tỷ, nói: “Không phải biểu tỷ vừa nói sao? Là trung bộc của ta, Tiểu An Tử.”
Tô Dư Lan cau mày: “Nhưng tại sao Tiểu An Tử phải lại làm vậy?”
Lạc Thân Vương suy nghĩ một lát rồi nói: “Trên thế giới này, luôn luôn có một số thứ, so với mạng của chủ tử quan trọng hơn. Có lẽ, Tiểu An Tử có nỗi khổ riêng.”
Tiểu An Tử không phải là cô nhi, gã có phụ mẫu huynh đệ, những năm qua không ít lần gửi tiền về nhà, Lạc Thân Vương còn thường xuyên ban thưởng.
Nếu Tiểu An Tử vì gia đình mà làm vậy, cũng rất có khả năng.
Tô Hạo Vân lấy long bào và ngọc tỷ ra, cất vào trong bao quần áo mình mang đến, nói: “Ta sẽ xử lý nó, nhưng chiếc rương này không thể động vào, để tránh đánh rắn động cỏ. Bây giờ chúng ta chưa biết ai sai khiến Tiểu An Tử làm, chỉ có thể chờ thời cơ, để kẻ đó tự lộ diện.”
Lạc Thân Vương từ từ gật đầu: “Ta hiểu, tạm thời không động đến Tiểu An Tử. Chỉ là... biểu tỷ, làm sao tỷ biết chuyện này?”
Hỏi xong Lạc Thân Vương mới hiểu được, trong nháy mắt gật đầu nói: “Ồ, ta hiểu rồi, đa tạ biểu tỷ đêm khuya đến cứu giúp. Tỷ mang đồ đi xử lý, chiếc rương này... ta muốn đặt thứ khác vào. Sau này ta sẽ đích thân đến cảm ơn tiểu quý nhân.”
Tô Hạo Vân giấu kỹ đồ, nói: “Chiếc rương này dùng như thế nào thì tùy ngươi, nhưng có một điều ta phải nhắc nhở hai người một chút. Chuyện của hai người, nên sớm báo với đại ca đại tẩu, tránh để lâu mọi người lại lo chuyện hôn sự của hai người.”
Tô Dư Lan cung kính hành lễ, gật đầu lia lịa.
Cứ như vậy mối nguy lớn đã được giải quyết trong âm thầm.
Trở về Tô gia Tô Hạo Vân liền đốt một mồi lửa, đốt long bào kia ngay cả tro cũng không còn, sau đó đập ngọc tỷ nát bấy.
Lạc Thân Vương cũng cho người ngày đêm theo dõi Tiểu An Tử, xem gã rốt cuộc liên lạc với ai.
Trong khi đó, Tiêu Dung vẫn kiễng chân chờ đợi, cuối cùng cũng gặp được Lương Phi.
Thân thể của tiểu hoàng tử do Lương phi sinh ra cuối cùng đã khỏe lại, hoàng đế ban cho rất nhiều đồ vật, nàng ta chọn lấy hơn một nửa để cho nữ nhi mang về.
Không ngờ nữ nhi vừa vào cửa liền khóc, khóc đến sưng cả mắt, không còn cách nào, nàng ta đành hỏi Xuân Nhi nguyên nhân.
Sau khi nghe xong Lương Phi thở dài: “Ta vốn tưởng rằng thành toàn cho ngươi là chuyện tốt, ai biết ngươi vẫn giống mẫu phi, đời này cũng không thể đạt được chân tình của nam nhân."
Tiêu Dung không khóc nữa, ngẩng đầu hỏi: “Mẫu phi nói gì vậy? Phụ hoàng đối xử với người rất tốt mà? Trong cung mẫu phi cái gì cũng không thiếu, đối với nữ nhi và đệ đệ cũng rất tốt, nữ nhi cảm thấy phụ hoàng đã rất tốt rồi.”
Lương Phi cười khổ một tiếng, nói: “Đúng vậy, phụ hoàng ngươi, đối với ai cũng tốt. Ngay cả quý nhân năm trước mới vào cung, cũng đều ban thưởng gấp đôi y phục mùa đông và nguyệt lệ. Chỉ là, phụ hoàng ngươi cũng không phải xuất phát từ lập trường của một trượng phu mới làm những thứ này, mà là... mẫu phi nên diễn tả thế nào đây? Ồ, giống như mối quan hệ giữa gia chủ và người làm thuê vậy! Ngài ấy là ông chủ còn chúng ta là tiểu nhị. Đối với tiểu nhị đều công bằng, lương tháng và chi phí đều đầy đủ. Sinh con đẻ cái là công trạng, có thì thưởng thêm. Nhưng điều đó cũng không phải là xấu, chỉ cần không đòi hỏi tình yêu thật sự, là có thể sống một đời sung túc trong hoàng cung.”
Tiêu Dung lại hỏi: “Vậy... Trương Thục phi thì sao?”
Lương Phi đáp: “Ồ, Trương Thục phi thì khác, đó mới là chân tình của hoàng thượng. Nhưng con cũng thấy đấy, chân tình có kết quả gì tốt? Trong hoàng cung này, những người sống được, đều như mẫu phi không tranh không giành, lại tâm cơ.”
Tiêu Dung lần đầu nghe mẫu thân nói đến hai chữ “tâm cơ”, Lương Phi thấy nữ nhi đã lớn, có vài điều cần nói: “Con biết không? Hoàng thượng vì Phi Ngọc công chúa mà bắt đầu giải tán hậu cung. Ngài ấy dừng tuyển tú, còn cho phép hai cung nhân về quê thăm người thân. Ngay cả Hiền phi điên khùng cũng được đưa đến biệt viện dưỡng bệnh.”
Tiêu Dung ngạc nhiên: “Phụ hoàng làm vậy, không sợ người khác đàm tiếu sao? Mẫu phi nghĩ thế nào? Có muốn rời cung không?"
Lương Phi lắc đầu: “Chúng ta bị đưa vào cung, đều là để gia tộc đổi lấy danh vọng. Chỉ cần ta còn ở trong cung, ta vẫn là Lương Phi được tôn trọng, nhà ngoại con vẫn là hoàng thân quốc thích. Hơn nữa hoàng thượng không bạc đãi hậu phi, ngay cả nhà Hiền phi điên khùng kia, huynh đệ cũng đều được ban chức nhàn rỗi. Cữu cữu con là Tả Tư Mã, sau khi ngoại tổ con về hưu còn được thăng đến nhị phẩm. Nếu đệ đệ con được phong làm thân vương, về sau cữu cữu của con phong quang còn nhiều. Cho nên, vì sao ta phải đi?"
Tiêu Dung gật đầu, Lương Phi thấy bộ dạng ngốc nghếch của nàng, bèn nói thêm: “Cho nên Dung Nhi, nếu như con phát hiện lòng dạ nam nhân không ở trên người con, thì không cần đòi hỏi thêm. Con phải xem lương tâm hắn ta, nếu hắn ta có lương tâm, con vẫn còn có thể qua. Nếu không, con phải suy nghĩ kỹ. Tô Hạo Vân rời đi dứt khoát như vậy, cũng không phải không thể nhìn ra bản tính của Diệp Thừa Trạch. Mẫu phi không dạy con nhiều, chỉ muốn nói một câu: Mọi việc ngẫm lại chính mình.”
Vì Lương Phi biết mình muốn gì, nên nàng ta chỉ muốn làm tốt chức trách của mình, không muốn như Hoàng hậu, vừa muốn vừa không muốn, cuối cùng bị cấm túc hậu cung.
Tiêu Dung dường như đã hiểu, nàng ta biết mẫu phi không giúp được nàng, người giúp được mình chỉ có bản thân.
Ngày hai mươi tháng chạp, lại có một trận tuyết rơi, Đông Nhi đi xa nửa tháng cuối cùng đã về.
Cũng mang về một người, chính là đường đệ xa của Diệp Thừa Trạch, tên gọi Diệp Côn.
Diệp Phỉ Nhiên ăn dưa thấy có chút mơ hồ, nghĩ thầm làm sao Đông Nhi bên cạnh công chúa lại mang về một người lạ?
Lại nghĩ, đột nhiên nhớ tới, không phải Diệp Côn là người đe dọa Diệp Thừa Trạch để đòi chức quan sao?