Diệp Phi Nhiên sợ ngây người, nghĩ thầm chuyện nam chính là thiếu gia giả sẽ bị vạch trần sao?
Cậu không kiềm chế được trái tim kích động và đôi tay run rẩy, xoa xoa bàn tay nhỏ bé, trong lòng lẩm bẩm: [Chỉ là không biết, sau khi Tiêu Dung biết được bí mật này, nàng sẽ đối phó với Tần Uyển Hề thế nào đây? Sẽ vạch trần ngay lập tức, hay dùng bí mật này để uy hiếp ả?]
Diệp Phi Nhiên chọc dây dưa, phát hiện Tiêu Dung đã bí mật đi gặp người đường đệ xa này rồi.
Vốn dưới sự an bài của Diệp Thừa Trạch, Diệp Côn bị đày đến một trấn nhỏ giàu có và đông đúc nào đó ở Giang Nam làm một chức quan nhàn hạ, quản lý thuế ruộng, là một công việc béo bở, nhiều lợi lộc.
Đối với người bình thường, có thể dựa vào công việc béo bở này mà sống một cuộc đời sung túc, còn có thể cưới được kiều thê mỹ thiếp, không thể nói là giàu có nhưng cũng có thể sống một cuộc sống khá giả.
Nhưng hết lần này tới lần khác gã ham mê cờ bạc, chẳng bao lâu đã thua sạch toàn bộ tiền tài chiếm được từ Diệp Gia, còn nhắm đến kho tư thuế ruộng. Trong một lần đầu cơ trục lợi quan lương thì gã bị bắt quả tang.
Dù vậy, những người bên kia nể mặt Diệp Thừa Trạch nên không trừng phạt nặng, chỉ đánh hai mươi gậy và giam nửa năm rồi thả ra.
Từ đó, gã trở thành một tên du đãng lang thang đầu đường, sống bằng cách hãm hại lừa gạt, nhưng do có người theo dõi nên gã không thể lên kinh thành tìm Diệp Thừa Trạch mà phải ở lại địa phương này.
Khi Đông Nhi tìm thấy gã, gã đã ba ngày không ăn, vừa nghe Đông Nhi nói rõ lý do, gã lập tức mắng chửi Diệp Thừa Trạch và Tần Uyển Hề: “Đôi cẩu nam nữ đó lén lút gian díu ở quê nhà, cả thôn chúng ta đều biết! Nữ nhân đó mang thai bị đuổi về nông thôn, cuối cùng sinh ra lại là thai chết, đây chắc chắn là báo ứng của họ!”
Đông Nhi lập tức kinh ngạc, hỏi: “Thai chết? Sao lại là thai chết? Vậy đại thiếu gia hiện tại của Diệp Gia là chuyện gì đây?”
Diệp Khôn lập tức cười khẩy một tiếng: “Nữ nhân đó lặng lẽ chôn đứa nhỏ ở hậu viện, nhưng lại bị ta nhìn thấy. Ả cầu xin ta đừng nói ra, ta có thể làm gì? Mỹ nhân cầu xin ta, sao ta từ chối cho được?”
Nhìn biểu cảm của gã cũng đoán được, chắc chắn năm đó Diệp Côn cũng có mối quan hệ với Tần di nương.
Diệp Côn lại nói: “Lúc ấy ta là thật tâm giúp ả, chạy khắp nơi, lặn lội đến các vùng của Giang Nam, tìm được một đứa trẻ cùng tuổi. Cũng nhờ ta, khi Diệp Thừa Trạch ngu ngốc đó hỏi đến đứa trẻ, ta kịp thời mang đứa bé về. Chuyện này chỉ có ta và nữ nhân Tần thị đó biết, ả cho ta một số bạc lớn để giữ kín miệng, còn hứa rằng sau này có phú quý, chắc chắn có phần của ta. Kết quả thì sao, mẹ nó, vứt ta ở cái nơi khỉ ho cò gáy này không quan tâm nữa! Thật con mẹ nó không có lương tâm!"
Những điều Diệp Côn nói, dĩ nhiên Đông Nhi nghe hiểu rất rõ. Nhưng những điều gã nói chắc chắn không phải toàn bộ sự thật.
Thứ nhất là về lai lịch của đứa trẻ kia, khi Diệp Côn kể, ánh mắt có vẻ tránh né, dường như có điều gì giấu giếm.
Thứ hai là Diệp Côn ăn chơi trác táng, Tần Uyển Hề chắc hẳn bị gã đe dọa, nên mới nghĩ cách đẩy gã đến vùng Giang Nam xa xôi này.
Nhưng đây đối với Đông Nhi mà nói lại là chuyện vô cùng tốt, nàng lập tức đưa cho Diệp Côn một số bạc, đưa gã về kinh thành.
Tiêu Dung thức suốt đêm thẩm vấn Diệp Côn , gã lại kể hết mọi chuyện cho Tiêu Dung nghe, còn lấy ra khế thư mua bán trẻ em năm đó, trên đó ghi đứa trẻ có một vết bớt hình móng ngựa sau lưng.
Đúng như lời người nọ nói, sau lưng Diệp Kỳ Sâm có một vết bớt hình móng ngựa. Tần Uyển Hề còn lấy nó ra nói chuyện, nói cái gì mà trợ mã bay cao, đứa trẻ này đến để giúp Diệp Thừa Trạch.
Thật sự là nực cười, một vết bớt cũng có thể bị ả thổi phồng lên như thế, ai ngờ đứa trẻ này lại là tiểu dã chủng mà ả trộm về.
Sau khi biết chuyện này, Tiêu Dung rất vui mừng, ban đầu nàng định trực tiếp nói chuyện này cho Diệp Thừa Trạch.
Nhưng rồi nàng lại do dự, nếu Tần Uyển Hề một mực khẳng định đứa trẻ là của Diệp Thừa Trạch, nếu ả ta giỏi ăn nói, nói rằng nàng và Diệp Côn vu khống ả thì sao?
Điều đáng sợ hơn, nàng nhận ra rằng Diệp Thừa Trạch có thể sẽ không tin mình, cũng không đứng về phía mình.
Đây là vì sao?
Bất luận nàng nghĩ gì, Diệp Thừa Trạch cũng không thể không bảo vệ nàng.
Thứ nhất, Diệp Thừa Trạch cần dựa vào ngoại tổ gia của nàng, những nguồn lực đó đều thấy rõ.
Thứ hai, nàng xuất thân là công chúa, cho dù từ bỏ thân phận công chúa, nàng vẫn còn mẫu thân và đệ đệ, sau này đệ đệ nàng ít nhất cũng là một quận vương.
Chỉ riêng những mối quan hệ này, nàng không tin rằng Diệp Thừa Trạch không động tâm.
Nhưng Diệp Thừa Trạch lại làm như không thấy, điều này chỉ có thể giải thích một điều, Diệp Thừa Trạch có chỗ dựa lớn hơn.
Sau khi trở về từ chỗ Diệp Côn, Tiêu Dung liền dặn dò Đông Nhi: “Nha đầu, ngươi đi điều tra xem, điều tra xem lão gia có chỗ dựa vững chắc nào bên ngoài không. Hoặc... hoặc là lão gia có kế hoạch nào khác, kế hoạch có thể mang lại lợi ích lớn cho ông ta.’’
Đông Nhi vô cùng khó xử, bản thân nàng chỉ là một cung nữ bình thường, chỉ biết hầu hạ người khác, làm sao biết điều tra những việc này.
Lần trước có thể điều tra ra thân thế của đứa con riêng Diệp gia cũng là vì Y Hồng bí mật tiết lộ tin tức, còn trực tiếp đưa địa chỉ cho nàng.
Nếu không phải Y Hồng dặn đi dặn lại, ngàn vạn lần không được nói cho công chúa biết, thì nàng đã kể chuyện này ra rồi.
Tiêu Dung hỏi: “Đông Nhi? Ngươi sao vậy? Sao không nói gì?”
Đông Nhi liền đáp: “Vâng, công chúa, Đông Nhi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Nàng không còn cách nào khác, đành phải đi cầu xin Y Hồng lần nữa, liền giả trang thành một tiểu đồng, lặng lẽ đến phủ Tô gia.
Y Hồng và Ỷ Thúy là đại nha đầu nhất phẩm của Cáo Mệnh phu nhân Tô Hạo Vân, một người phụ trách xử lý việc làm ăn lấy từ Diệp gia, một người phụ trách bôn tẩu những vấn đề khó giải quyết.
Ỷ Thúy có tính tình ôn hòa, xử lý công việc khéo léo, rất thích hợp để giao thiệp với những người làm ăn.
Y Hồng thì lại mạnh mẽ quả cảm, kín đáo cẩn thận, rất thích hợp để điều tra các vụ án.
Đông Nhi đã đứng canh ở cổng sau phủ Tô suốt cả ngày, cuối cùng mới gặp được Y Hồng trở về. Vừa thấy Y Hồng trở về, Đông Nhi liền chạy tới kêu lên: "Y Hồng tỷ tỷ, tiểu sinh ngưỡng mộ đã lâu, hy vọng có thể nói chuyện một chút."
Các tùy tùng của Y Hồng bật cười khúc khích, Y Hồng xấu hổ đỏ bừng cả mặt, quát lớn: "Các ngươi cười cái gì? Tự đi làm việc của mình đi, ta sẽ xử lý chuyện này."
Y Hồng xuống ngựa, liền bị Đông Nhi kéo đến một góc, sốt ruột nói: "Y Hồng tỷ tỷ, là ta, Đông Nhi đây."
Y Hồng ngạc nhiên nói: “Đông Nhi, sao lại là ngươi? Không phải ngươi đi Giang Nam rồi sao? Chẳng lẽ không tìm được người ta nói với ngươi?"
Đông Nhi lắc đầu: "Không, tìm được rồi, hơn nữa còn phát hiện ra một bí mật động trời. Chắc hẳn Y Hồng tỷ tỷ đã biết chuyện này rồi, cho nên Tô phu nhân mới gấp gáp muốn hòa ly với Diệp đại nhân, cũng mang đi phần lớn gia tài của Diệp gia. Tô phu nhân thật là kế sách cao minh, Đông Nhi bội phục, chỉ là bây giờ phu nhân nhà ta đang mắc kẹt trong chuyện này, Đông Nhi thật sự không biết phải làm sao."
Y Hồng thực ra có ấn tượng không tồi về Đông Nhi, nàng là một nô tỳ trung thành, đối với thế giới này, những tỳ nữ trung thành đều được người ta ca ngợi.
So với Đông Nhi, Xuân Nhi tuy rằng cũng trung thành và tận tâm với công chúa, nhưng lại quá mức dung túng, hơn nữa còn có vẻ không có đầu óc.
Cho nên lúc tiết lộ tin tức, nàng đã chọn Đông Nhi, chỉ có Đông Nhi mới có thể theo ý nàng, âm thầm đưa Diệp Côn trở về cho Tiêu Dung.
Y Hồng nói: "Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi muốn biết cái gì?"
Đông Nhi thở dài nói: "Tỷ tỷ biết đấy, Diệp gia có một di nương, rất là khó chơi không dễ đối phó. Lần trước phu nhân nhà ta suýt nữa bị ả hãm hại, gây ra đại họa, may mà tỷ tỷ tốt bụng cứu nàng. Phu nhân nhà ta muốn trừ khử di nương này, nhưng mà..."
Y Hồng lập tức hiểu ra: "Rõ ràng đã nắm được chứng cứ, nhưng lại không dám đưa ra, sợ rằng Diệp Thừa Trạch vẫn đứng về phía Tần di nương, đúng không?"
Đông Nhi gật đầu xấu hổ: "Tỷ tỷ thật thông minh, khó trách Tô phu nhân coi trọng tỷ tỷ như thế. Ta cũng không giấu giếm gì nữa, gần đây lão gia rất lạnh nhạt với phu nhân nhà ta, mới chỉ thành hôn một năm mà thôi, sao lão gia lại lạnh nhạt với phu nhân chứ?"
Y Hồng mỉm cười, nói: "Đông Nhi, ngươi thông minh như vậy, chẳng lẽ không hiểu bản tính của đàn ông sao? Nam nhân có thể giữ mình thì trên đời này không ít, nhưng phần lớn là không giữ được. Không giữ được cũng không đáng sợ, đáng sợ là nam nhân này không có giới hạn. Sao Đông Nhi không đi theo dõi Diệp Thừa Trạch, biết đâu lại phát hiện được điều gì đó."
Đông Nhi lập tức hiểu ra, chưa kịp cảm tạ Y Hồng, thì Y Hồng đã biến mất.
Vì vậy Đông Nhi trong mấy ngày liên tiếp, đều cải trang thành tiểu đồng, lén lút đi theo sau kiệu của Diệp Thừa Trạch.
Ban đầu mấy ngày ông ta thực sự chỉ là lên triều xuống triều, đi tửu lâu uống rượu và bàn chuyện với thượng thư đại nhân hoặc các đại nhân khác.
Đến ngày thứ tư, Đông Nhi trơ mắt nhìn thấy ông ta vào một con hẻm hẹp, một thiếu nữ mặc thường phục đưa ông ta vào trong.
Đông Nhi loáng thoáng nghe rõ tên nàng ta, gọi là Tần Nhược.
Tần Nhược, người của Tần gia, người của Tần di nương.
Biết được chân tướng, Tiêu Dung cuối cùng cũng hoàn toàn tuyệt vọng. Nàng hiểu ra, trái tim chân thành mà mình dành trọn, hóa ra là cho chó ăn.
Chuyện đã đến đây, Đông Nhi có thể không cần theo dõi nữa, nhưng Đông Nhi không cam lòng, luôn cảm thấy trong này chắc chắn còn có vấn đề.
Chẳng lẽ Diệp đại nhân chỉ vì một Tần di nương mà có thể hiểu rõ sở thích của ông ta, đem đường muội trẻ tuổi của mình đến để ông ta hưởng lạc, là có thể vì nàng ta mà đắc tội với công chúa.
Cuối cùng, Đông Nhi vẫn thăm dò được chân tướng sự thật, nàng giả trang thành tiểu nhị quán trà nơi Diệp Thừa Trạch và mấy vị đại nhân bí mật tụ họp, lén nghe được kế hoạch của Diệp Thừa Trạch và những vị đại nhân đó.
Đông Nhi bị dọa đến run lẩy bẩy, chạy như bay về báo cho công chúa, công chúa nghe xong liền sợ đến mức ngã quỵ: "Hắn... hắn lại dám làm chuyện như vậy, chuyện này mà thành thì thôi, nếu không thành, thì đó là tội khi quân tru di cửu tộc, hắn... sao hắn dám làm thế!"
Đông Nhi cũng lo lắng nói: "Vâng, phu nhân, người nói phải làm sao bây giờ? Còn có Tần Nhược kia, ta nghe nói..."
Tiêu Dung hỏi Đông Nhi: "Ngươi nghe nói gì?"
Đông Nhi đáp: "Nô tỳ nghe nói trong viện mà Tần Nhược ở thường có lang trung lui tới, nô tỳ đã lấy trộm một ít bã thuốc của nàng ta, toàn là thuốc an thai dưỡng khí. Phu nhân..."
Tiêu Dung ngồi phịch xuống giường, lúc này nàng không còn khóc nổi nữa, dường như nước mắt của nàng đã cạn từ đêm hôm đó, đêm mà nàng hoàn toàn thất vọng.
Đông Nhi lại lo lắng không thôi, nói: "Phu nhân, người mau đưa ra quyết định đi. Nếu người vẫn còn thân phận công chúa, chuyện này có thể còn có cơ hội được ân xá. Nhưng hiện giờ người đã là thân phận thứ dân, đây là tội vu oan mưu phản, người cũng sẽ bị chém đầu theo."
Tiêu Dung hoang mang vô độ, nàng biết Diệp Thừa Trạch muốn lấy chuyện này để giao kèo với phủ Kính Quốc công.
Nhưng hiện giờ phủ Kính Quốc công và Tô gia đang địa vị ngang nhau, sao ông ta lại chắc chắn phủ Quốc công Kính nhất định sẽ thắng?
Tiêu Dung nhắm mắt lại, nói: "Đông Nhi, chuyện này, chúng ta không thể đứng về phía Diệp Thừa Trạch. Ta cũng chỉ là một con cờ mà ông ta đặt ở hậu trạch, có thể thấy trong lòng ông ta, ta không quan trọng. Không trách được ông ta không quan tâm ta có mang thai hay không, hóa ra ông ta đã có dã chủng với nữ nhân khác ở ngoài. Quả nhiên, Tần di nương chính là người mà ông ta lén lút mang về, bây giờ lại dùng lại thói cũ sao? Đông Nhi, ngươi... ngươi cứu ta với, ta không muốn chết ở hậu trạch Diệp gia."
Giờ đây Tiêu Dung đã hoàn toàn hối hận, cuối cùng nàng cũng hiểu ra, trừ phi mình chết dưới tay Tần Uyển Hề, nếu không nàng thật sự không đấu lại được ả.