Giờ đây Diệp Phỉ Nhiên mới cẩn thận ngẫm nghĩ lại, liệu trong nhà họ Tô có người xuyên không hay không?
Chẳng lẽ trên thế giới này, ngoài bản thân cậu ra còn có người khác xuyên không tới?
Bỗng, cậu cảm thấy kích động không thôi. Nếu thực sự có người xuyên không khác tồn tại, vậy thì cậu sẽ không còn cô độc nữa, đã có đồng hương rồi!
Tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên vang vọng: [Bây giờ ta đã hiểu rồi. Bảo sao tiểu quý nhân nhà họ Tô có thể giải quyết mọi việc, mà mọi nguy hiểm đều có thể hóa giải. Hóa ra người đó cũng đã đọc cuốn sách đấy sao? Không biết tiểu quý nhân đó là ai? Chẳng lẽ là Lục hoàng tử? Không giống lắm! Nhìn là biết hắn sinh ra và lớn lên ở đây.]
Người nhà họ Tô nghe thấy tiếng lòng của cậu mà suýt nữa bật cười. Họ nghĩ thầm, đứa bé này rất biết tạo lí do thay cho họ đấy. Bởi họ đang lo không biết giải thích thế nào về những món ăn này, giờ chẳng phải đã có lý do rồi sao?
Vì thế, trong bữa ăn, Tô Hạo Thanh nâng ly lên nói với mọi người: "Chúng ta nâng ly chúc mừng tiểu quý nhân của nhà họ Tô nào. Nếu không có hắn, có lẽ chúng ta đã tan cửa nát nhà trong cuộc tranh đấu này rồi. Nào nào, chúc cho tiểu quý nhân của chúng ta mãi mãi là tiểu thiếu gia."
Thoắt cái, mắt Diệp Phỉ Nhiên sáng lên. Cậu nghĩ thầm, hóa ra nguyện vọng của tiểu quý nhân nhà họ Tô cũng là làm tiểu thiếu gia mãi mãi sao?
Vậy tốt quá rồi! Đúng là tư tưởng lớn gặp nhau mà! Dù cho có làm gì cũng chẳng bằng ăn chơi chờ chết!
Mọi người trong nhà họ Tô cùng nhau nâng ly, ngay cả Lục hoàng tử cũng nâng ly uống chút rượu nho.
Mà Diệp Phỉ Nhiên vẫn chưa học cách dùng đũa, cậu cầm cái muỗng ăn những món ngon mà mọi người gắp cho cậu. Đã một tuổi nên cậu có thể ăn mọi thứ, chỉ cần có thể nhai được, cậu đều không từ chối.
Nếu không phải vì còn quá nhỏ, cậu còn muốn thử rượu thời trung đại, nghe nói rượu thời này rất thơm ngon, không cay như rượu hiện đại.
Sau bữa ăn, Diệp Phỉ Nhiên lại được Tiêu Tông bế ra sân đốt pháo. Tiếng pháo nổ lách tách nghe rất vui tai. Cứ thế, tiếng pháo nổ vang vọng bên tai suốt một đêm. Mà dù đã đến tận nửa đêm, nhưng trên phố vẫn vô cùng náo nhiệt, thậm chí còn nhiều tiếng rao bán của các tiểu thương.
Suốt cả tháng giêng, kinh thành không có giờ giới nghiêm, người dân có thể vui chơi suốt cả tháng. Đố đèn, đánh sắt, ném bình, đấu vật, đá vỡ ngực…
Ngày hôm sau, Diệp Phỉ Nhiên vui mừng hớn hở ra ngoài, mà Tiêu Tông vẫn dẫn cậu đi chơi khắp các nơi trong kinh thành.
Cậu cầm kẹo hồ lô trong tay, trong túi lại đầy đường mứt, còn chỉ vào nghệ nhân làm đồ chơi bằng đường ở xa xa mà hô: "Cái đó, cái đó, bé muốn ăn cái đó."
Thế nên Lục hoàng tử không còn cách nào, đành phải mua thêm cho cậu. May mắn là mua xong cậu cũng không ăn nhiều, chỉ cầm chơi, chơi chán rồi thì thưởng cho người hầu ăn.
Suốt cả tháng giêng, Diệp Phỉ Nhiên chơi đùa rất vui, ăn béo lên hai cân, cả người trông khỏe khoắn hơn nhiều. Mà so với đứa trẻ một tuổi bình thường ở thời này, cậu chẳng khác gì một đại ca ca.
Mặt khác, trái ngược với sự yên bình ở nhà họ Tô, trong cung Trữ Tú lại xảy ra một trận phong ba không nhỏ. Liễu quý nhân nói ả ta bị mất một tín vật gia truyền quan trọng, vì vậy phủ Nội vụ phái người tìm kiếm nhiều lần, các cung khác cũng phải tham gia.
Có hoàng hậu làm chủ nên người khác cũng không dám nói gì nhiều. Nhưng cuối cùng họ không thể tìm ra manh mối, chỉ khiến Liễu quý nhân tức đến phát bệnh.
Nhưng ả ta không phải tức đến phát bệnh thật, mà là lấy cớ để lén rời khỏi hoàng cung. Ả đến nhà họ Liễu dò xét một phen, nhưng vẫn không tìm thấy người ở đó, đành phải quay về cung.
Về đến nơi, ả ta tức giận đập vỡ một đống đồ sứ, hằn học nói: "Liễu Bán Hạ, ngươi chờ đấy. Ta sẽ khiến nhà họ Liễu của ngươi đứng không ngồi yên!"
Nói tới Liễu Bán Hạ, nàng đang ở biệt viện, thân thể đã hồi phục khá nhiều, cũng đã kể lại toàn bộ sự việc cho ca ca nàng nghe.
Khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Liễu Hạnh Lâm bèn kể lại với Lạc Thân Vương, bảo hắn phải cẩn thận với Liễu quý nhân trong cung, biết đâu ả ta sẽ làm chuyện gì bất lợi cho triều đình.
Lạc Thân Vương nghĩ, chuyện cần làm ả ta đều đã làm, bây giờ cẩn thận cũng đã muộn rồi. Chi bằng tương kế tựu kế, xem thử người đứng sau ả ta là ai.
Mà Tô Dư Lan nhân dịp ngày mùng hai đi thăm người thân, lại lén lút hẹn hò với Lạc Thân Vương, trong lúc nói chuyện hai người có nhắc đến chuyện này.
Tô Dư Lan nói: "Bên Liễu tiểu thư có an toàn không? Ngài có phái người canh chừng không?"
Lạc Thân Vương lười biếng tựa vào ghế, hắn cầm quạt phe phẩy, gật đầu nói: "Ngươi yên tâm. Chuyện này ta làm rất kín kẽ, chắc chắn sẽ không để chúng có cơ hội lần nữa. Chỉ có những chuyện ta không muốn làm nên không bận tâm thôi. Nhưng nếu ta đã quyết định làm, thì tuyệt đối sẽ không xảy ra sơ suất."
Tô Dư Lan tin điều này. Nếu không thì bao năm qua, cũng không thể chỉ có một Tiểu An Tử phản bội hắn. Thấy y gật đầu, Tiêu Cẩm Đường lại kéo y vào lòng, ôm eo y nói: "Ngươi đang lo lắng cho ta sao?"
Thình lình bị kéo ngã vào ngực hắn như vậy, may thay hai người đã thân mật với nhau một thời gian nên không còn ngượng ngùng như lúc đầu.
Đặc biệt là Tô Dư Lan. Y thuận thế nằm vào lòng Lạc Thân Vương, áp mặt vào ngực hắn, ngoan ngoãn đáp: "Tất nhiên là lo lắng cho ngài rồi. Bây giờ ta không thể tưởng tượng được nếu không có ngài, ta sẽ trở thành như thế nào. Những ngày qua, ta đã tưởng tượng ra vô số tương lai, nhưng không có tương lai nào là không có ngài. Cẩm Đường, ta phát hiện ra hình như..."
Nghe đến đó Tiêu Cẩm Đường chợt ngừng quạt, nâng người lên một chút, giọng nói từ lồng ng.ực ấm áp truyền vào tai Tô Dư Lan: "Hình như gì?"
Thoắt cái mặt y phớt đỏ, nhưng vẫn nói ra: "Hình như ta cũng thích ngài, thích đến mức không thể chịu nổi."
Nghe vậy lòng Tiêu Cẩm Đường vui mừng khôn xiết, hắn bèn đặt y xuống giường. Rồi từ trên cao nhìn xuống y, hắn bảo: "Lan Nhi, lời này có thật không?"
Nào ngờ vẻ mặt Tô Dư Lan lại tỏ ra không mấy vui vẻ: “Ngài đang hỏi chuyện thừa thãi gì vậy? Nếu không phải là thật lòng, vì sao ta lại dây dưa với ngài lâu như vậy chứ. Tất nhiên là vì ta yêu ngài, nên mới đồng ý gần gũi với ngài.”
Tức thì, Lạc Thân Vương bật cười hai tiếng. Sau đó hắn không nói gì nữa, mà hôn lên môi của Tô Dư Lan.
Mỗi lần thân mật với Tiêu Cẩm Đường, Tô Dư Lan đều ngượng ngùng đến mức mặt muốn nhỏ nước, tim đập thình thịch gần như muốn vọt ra khỏi lồng ng.ực. Nhưng y vẫn can đảm ôm lấy cổ hắn, gò má nóng bừng đáp lại nụ hôn của hắn.
Đây là lần đầu tiên y đáp lại nụ hôn của hắn. Vì vậy, Tiêu Cẩm Đường có hơi không kiềm chế được cảm xúc của mình, hơi thở cũng trở nên nặng nề và rối loạn hơn.
Cho đến khi Tô Dư Lan ở phía dưới cứng đờ người, đột nhiên đẩy ngực hắn ra, Lạc Thân Vương mới bất đắc dĩ thở dài: “Lan Nhi, đừng động, ngươi biết sự khát khao trong lòng ta mà. Ta đã hứa sẽ giữ vững tinh thần quân tử, nhưng ta... mỗi lần chạm vào ngươi, đều phải dùng đến sức chín trâu hai hổ mới kiềm chế được d.ục vọ.ng trong lòng. Ta không c.ởi quần áo của ngươi, chỉ như vậy thôi... có được không?”
Nếu Diệp Phỉ Nhiên đang nhìn lén, chắc chắn cậu sẽ cười nhạo ngôn từ xảo trá của hắn: Ta chỉ sờ thôi, không vào đâu…
Nhưng lúc này Tô Dư Lan có thể làm gì nữa chứ, y không thể từ chối yêu cầu của Tiêu Cẩm Đường.
Dù y đã ngượng ngùng tới mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào, nhưng y vẫn gật đầu nhẹ, giọng khàn khàn nói: “Ngài... không được làm bậy. Nếu ngài dám làm bậy, ta sẽ... không để ý đến ngài nữa!”
Nghe thế Lạc Thân Vương khẽ ừm một tiếng, sau đó hắn chỉ dám nắm chặt mười ngón tay của Tô Dư Lan, nhưng dần dà sức mạnh từ đôi tay ấy lại như thể hắn đang muốn khống chế y vậy.
Ngay lúc ấy, đầu y dường như vang lên tiếng sét đánh ngang trời, rồi nổ tung trong tích tắc. Y không biết đã qua bao lâu, chỉ biết Tiêu Cẩm Đường đang nhẹ nhàng hôn lên khóe môi y, dịu dàng nói: “Lan Nhi, ta thực sự rất thích ngươi...”
Có thể do không khí trong phòng quá thoải mái, Tô Dư Lan đã ngủ thiếp đi. Đến khi y tỉnh lại, Lạc Thân Vương vừa tắm xong, thay đồ mới, nhưng tóc vẫn còn ướt.
Y lười biếng quấn lấy tấm chăn mỏng trên người, hỏi: “Mấy giờ rồi? Ta đã ngủ bao lâu?”
Tiêu Cẩm Đường đáp: “Không lâu, chưa được một canh giờ. Ta đã nói với biểu huynh biểu tẩu, nói ngươi uống say, đêm nay nghỉ lại chỗ ta.”
Tuy Tô Dư Lan có hơi chần chừ, nhưng rồi y cũng thoải mái nằm xuống tiếp. Những năm gần đây y không ngừng học hỏi, không ngừng trưởng thành, không ngừng trở thành một người ưu tú hơn. Đến bây giờ dừng lại, y mới phát hiện dù bản thân y có dừng lại vài bước, thế giới vẫn không có gì thay đổi, thậm chí có thể giúp đầu óc y thêm tỉnh táo.
Vì vậy với những ngày nghỉ này, y quyết định nghỉ một mạch, ban ngày rảnh rỗi y sẽ đến chỗ của Lạc Thân Vương, mà hắn sẽ dẫn y đi chơi đủ thứ hay ho, ăn đủ món ngon.
Dẫu đôi khi, y thoáng thấy hổ thẹn vì bị chiều hư, nhưng y vẫn thấy rất vui. Vốn dĩ niềm vui chân chính của đời người ít ỏi tới đáng thương. Mà y chỉ biết một điều là… ở bên hắn vô cùng vui vẻ.
Dòm thấy dáng vẻ lười biếng của y, Tiêu Cẩm Đường tiến tới hỏi: “Hửm? Tấm gương cho các quý tử trong kinh thành, hôm nay sao lại lười biếng thế này?”
Tô Dư Lan không bị hắn lừa: “Ta đâu phải tấm gương gì, tấm gương nhà ai mà không thành gia lập nghiệp, cưới vợ sinh con? Tấm gương xấu thì có.”
Thế là, hắn cười nói: “Tấm gương liên quan gì đến việc cưới vợ sinh con? Ngươi xem thử, nhà nào có con trai mới hai mươi tuổi đã làm quan tứ phẩm? Làm gì có ai chứ?”
Hiện tại Tô Dư Lan là Hồng Lư Tự Thiếu Khanh, đồng thời y là người được công nhận sẽ kế vị Hồng Lư Tự Khanh. Quả là một tài năng ngoại giao xuất sắc!
Dẫu Lạc Thân Vương đã nói vậy, y chỉ lười biếng đáp: “Tòng tứ phẩm. Ngài chưa được Hoàng thượng cho phép đã thăng quan cho ta, nếu ngài ấy biết được sẽ phạt ngài đấy.”
Hắn tiếp lời: “Ngươi không biết bên ngoài, quan chức về quê, từ trước đến nay không có chữ “tòng” sao?”
Tức thì, Tô Dư Lan bị hắn chọc cười. Y nghĩ rằng mọi người đều thích thể diện, y cũng vậy, nhưng từ trước đến nay y không để ý đến những điều này, mà chỉ quan tâm việc tài trí học hành.
Vì vậy y chỉ cuộn mình trong chăn, ra hiệu cho vị Lạc Thân Vương ngồi gần y hơn nữa. Sau đấy, Tô Dư Lan rướn cổ gối đầu lên đùi hắn, nhẹ giọng bảo: “Vương gia, ta không muốn dậy.”
Thế rồi vị kia nửa ôm lấy y, cười nói: “Được, không muốn dậy thì không dậy. Chúng ta ăn trên giường, ta đút cho ngươi cũng được.”
Hiện tại, Tô Dư Lan cảm thấy bản thân y thật giống Yêu Cơ hại nước, quấy nhiễu quân vương vào triều sớm. May mắn thay, Lạc Thân Vương chỉ là một tên công tử bột, có thể cùng y lăn lộn.
Dẫu thế cả hai đều hiểu, sự yên tĩnh hiện tại chỉ là tạm thời, sớm muộn cũng sẽ có một trận phong ba. May thay, họ được yên ổn hết tháng giêng này. Cho đến ngày Long Sĩ Đầu, mùng hai tháng hai, Diệp Phỉ Nhiên bỗng dưng nháo nhào muốn đi xem múa rồng.
Nhưng Tô Hạo Vân bận rộn việc làm ăn sau tết không có thời gian đưa cậu đi, do đó Lục hoàng tử mới cưng chiều mà dẫn cậu ra ngoài.
Quảng trường múa rồng nằm trên con phố nơi phủ Lạc Thân Vương tọa lạc. Mỗi năm vào ngày mùng hai tháng hai là lúc Hoàng đế du hành kinh thành vui chơi cùng dân chúng. Lúc này, dân chúng sẽ đứng thành hai bên đường chờ được diện kiến thánh nhan. Vì vậy, đây là ngày náo nhiệt nhất trong năm của kinh thành.
Dĩ nhiên, Diệp Phỉ Nhiên thích hòa mình vào không khí náo nhiệt. Xe ngựa của hai người dừng lại ở ngã tư mà Hoàng đế sẽ đi qua, ngay khi đó Hoàng đế sẽ ngồi trên cỗ xe cao cao vẫy tay chào dân chúng hai bên đường.
Nhìn thấy xa giá của Hoàng đế từ xa tới gần, đột nhiên trong đám đông có người hét lên: “Không hay rồi, phủ Lạc Thân Vương cháy rồi!”