Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 105

 

Rất nhanh, trong đám đông đã vang lên những tiếng xôn xao, đồng thời các thị vệ lập tức rút trường kiếm để bảo vệ trước mặt Hoàng đế.

Hoàng đế thấy vậy liền hỏi nhanh: "Chuyện gì xảy ra vậy? Phía trước có chuyện gì?"

Đại thái giám chạy nhanh đi hỏi tình hình, rồi vội vàng quay lại bẩm báo: "Hoàng thượng, người ta nói là phủ của Lạc Thân Vương bị cháy."

Hoàng đế nghe xong, lập tức kinh hãi nói: "Cái gì? Phủ của Lạc Thân Vương bị cháy?"

Hắn lo lắng cho đệ đệ của mình, do đó vung tay ra lệnh: "Mau mau đi xem! Lạc Thân Vương có thói quen ngủ nướng, các ngươi đi cứu hỏa cùng trẫm!"

Thế rồi, đại thái giám hô lớn: "Mau, mau, mau! Bãi giá đến phủ Lạc Thân Vương!"

Theo tiếng hô ấy, một đoàn người nháo nhào lên, đồng loạt chuyển hướng chạy về phía phủ Lạc Thân Vương. Chuyện này đã kéo theo không ít dân chúng hiếu kỳ, sau chót là cả con phố đều chạy theo.

Hiển nhiên, Diệp Phỉ Nhiên và Tiêu Tông cũng nhìn thấy làn khói đen dày đặc từ phủ Lạc Thân Vương. Mà cậu biết nguyên nhân sự việc nên không lo lắng, chẳng qua lòng lại thấy thích thú.

Chợt cậu kéo tay áo của Lục hoàng tử, nói: "Ca ca, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt đi!"

Tiêu Tông gật đầu, dặn dò: "Chỉ có thể đứng nhìn từ xa thôi. Vì đến gần sẽ nguy hiểm, ở đó nhiều người lắm, chúng ta cẩn thận vẫn hơn."

Diệp Phỉ Nhiên hiểu rõ, những thị vệ cầm đao không chỉ ở xung quanh Hoàng đế, mà ngay cả phía trên của các mái nhà nữa. Nếu là ngày thường, Tiêu Tông có thể dẫn cậu lên mái nhà xem náo nhiệt, nhưng hôm nay thì không thể.

Họ đỗ xe ngựa cách phủ Lạc Thân Vương vài chục mét, đứng từ xa đã thấy vài vị đại thần đang chạy vào phủ.

Diệp Phỉ Nhiên dòm vậy, cười thầm: [Những người này chạy nhanh thật! Chắc hẳn là để lập công với Kính Quốc Công rồi. Ôi, xem kìa… lão phụ thân khốn nạn là người chạy đầu tiên. Thật đáng khâm phục! Lúc này ông ta hành động nhanh nhẹn ghê. Nhưng khó hiểu thật… ông ta vốn có nhiều tài nguyên như vậy, sao lại phải nghe theo Diệp Kỳ Sâm chứ? Thật sự coi đứa con này là bảo bối sao?]

Tất nhiên, Lục hoàng tử nghe được Diệp Phỉ Nhiên đang lẩm bẩm. Hắn ta không nhịn được mà mỉm cười, phải nói là vở kịch do Lạc Thân Vương sắp đặt rất hấp dẫn.

Hoàng đế thấy nhiều đại thần đến vậy, bèn hỏi: "Các ngươi làm sao vậy? Sao cũng chạy đến đây?"

Diệp Thừa Trạch là người đầu tiên quỳ xuống trước mặt Hoàng đế: "Hoàng thượng, thần đến hộ giá. Lửa ở phủ Lạc Thân Vương quá lớn, người không nên tiến lên phía trước. Ở đó đã có thần, thần sẽ cứu Lạc Thân Vương ra."

Nơi cháy chính là trung viện, nếu có người quan sát kỹ sẽ thấy lửa hướng về phía kho riêng của Lạc Thân Vương.

Hoàng đế rất lo lắng, hỏi: "Lạc Thân Vương sao còn chưa ra? Người đâu, mau đi tìm Lạc Thân Vương, nhanh lên!"

Có thể thấy, Hoàng đế thật sự rất yêu thương người đệ đệ này, thực sự coi người này như người nhà. Và Diệp Phỉ Nhiên biết, đây là thời điểm Tiểu An Tử xuất hiện.

Quả nhiên, từ trong đám đông có tiếng hô: "Không hay rồi, không hay rồi! Kho riêng của Vương gia sắp bị cháy! Mau, người đâu, mau cứu hỏa!"

Hoàng đế tức giận cười, kéo gã lại nói: "Lúc này mà lo gì đến kho riêng, trước tiên cứu người đã!"

Tiểu An Tử run rẩy thưa: "Hoàng thượng, ngài không biết đó thôi! Vương gia rất quý trọng kho này. Nhưng người yên tâm, Vương gia không ở trong phủ, sáng sớm đã ra ngoài rồi."

Nghe Tiểu An Tử nói vậy, Hoàng đế mơi an tâm, gật đầu: "Vậy còn đợi gì nữa? Mau đi cứu hỏa kho riêng!"

Mọi người nhanh chóng xách thùng nước, rồi cầm chổi chạy về phía kho riêng. Mà Tiểu An Tử chỉ huy mọi người phá cửa nhà kho, bắt đầu lấy từng món đồ ra ngoài.

Có thể thấy, những năm qua Lạc Thân Vương tích lũy không ít gia tài, từng hòm lớn là từng món báu vật khiến mọi người thèm muốn.

Dẫu vậy, Hoàng đế vẫn rất lo lắng, liên tục hỏi: "Tìm thấy Lạc Thân Vương chưa? Sao còn chưa quay lại? Nhà mình cháy thế này, còn có tâm trạng đi đâu, sao lại như thế được! May mà dạo này mẫu phi không ở kinh thành, nếu không lòng trẫm làm sao yên nổi?"

Đại thái giám ở bên cạnh cẩn thận an ủi: "Hoàng thượng yên tâm, Vương gia nhất định không sao đâu."

Cùng lúc đó ở một nơi cách đấy không xa, Tô Dư Lan hỏi Tiêu Cẩm Đường: "Ngài không xuất hiện sao? Vở kịch này mà không có ngài, họ không diễn được đâu."

Hắn nghe vậy, cười nhẹ: "Gấp gì? Cứ để họ diễn một chút, giờ chưa đến lượt ta lên sân khấu."

Thế là, hai người đứng nhìn từ xa chứng kiến mọi việc. Họ thấy mọi người trong phủ Lạc Thân Vương như kiến bò trên chảo nóng, không khỏi bật cười, nghĩ rằng những người này diễn rất tài tình.

Đến khi một chiếc hòm lớn xuất hiện trong tầm mắt hai người, người khiêng hòm vô tình vấp ngã khiến nắp hòm bị bật ra.

Đúng lúc đó, Lạc Thân Vương dùng quạt chỉ trỏ, bình phẩm: "Cảnh này diễn không tốt. Ngươi nhìn xem, ngã không tự nhiên, quá cố ý."

Tô Dư Lan thở dài, tiếp lời: "Thôi mà, đến lượt ngài lên sân khấu rồi đấy. Ta đợi ngài ở đây."

Nhưng Tiêu Cẩm Đường vẫn nói: "Ngươi không cần đợi ta đâu. Đã xảy ra chuyện lớn thế này, chắc chắn các đại nhân cũng không thể nghỉ ngơi nữa, chi bằng ngươi đến cổng cung chờ đi! Chắc là lát nữa, Hoàng thượng sẽ triệu tập văn võ bá quan vào nghị sự."

 

Vả lại, chuyện này không thể một mình Hoàng đế là có thể quyết định được. Bởi đó là tội mưu phản, phải để văn võ bá quan thảo luận mới định đoạt được.

Tại phủ Lạc Thân Vương, chiếc hòm rơi xuống, làm Tiểu An Tử sợ hãi phải nhanh chóng tìm nắp hòm. Thình lình một vị đại nhân mắt tinh hét lên: "A... Long bào?"

Mọi người nghe thấy lời đó, lập tức chú ý về phía này, mà các văn võ bá quan đến cứu hỏa đều vây lại.

Thấy long bào trong hòm, tất cả đều sợ hãi đứng ngây ra tại chỗ, mà Tiểu An Tử sợ hãi tới nỗi co rúm người, định che hòm nhưng bị Diệp Thừa Trạch đá một phát, ngăn lại. Ông ta quay đầu nói với Hoàng đế: "Hoàng thượng, người xem..."

Hoàng đế nhíu mày nhìn một cái, quả nhiên thấy một đầu rồng vàng sáng loáng, mà bên cạnh đầu rồng còn đặt một cái hộp, trong hộp chứa gì thì không cần nói cũng biết.

Đại thái giám thấy vậy liền nói ngay: "Nhanh chóng phong tỏa vật chứng, mang lên điện, mời Lạc Thân Vương vào triều thôi!"

Thân là đại thái giám của Hoàng đế, ông ta thực sự có thể làm việc này. Dù Hoàng đế muốn ngăn cũng không thể ngăn được. Nói chi hiện tại đang có mười mấy đôi mắt nhìn về phía này, hắn không thể không để đại thái giám làm xong mọi thủ tục.

Cho đến khi hắn ngồi trên điện Minh Đường, mà Lạc Thân Vương đứng dưới điện, các văn võ bá quan đều được triệu tới. Lúc đó, hắn mới chậm rãi mở miệng hỏi: "Trong chuyện này... phải chăng có hiểu lầm gì đó?"

Nghe vậy Tiêu Cẩm Đường từ tốn mở quạt xếp, nhìn sang chiếc rương lớn kia rồi cười khanh khách: "Hoàng huynh, hiểu lầm gì? Chiếc rương này chính là của thần đệ mà!"

Lời ấy khiến Hoàng đế phải hít sâu một hơi, lòng tức anh ách. Hắn nghĩ thầm, ta đã cho ngươi lối thoát, ngươi không thể nhân cơ hội mà lùi bước sao?

Dù ngươi có tâm ý phản nghịch, nhưng nghĩ đến việc ngươi với ta là huynh đệ, ta cũng không muốn đẩy ngươi vào chỗ chết. Hơn nữa, hắn thật sự không tin đệ đệ mình sẽ phản nghịch. Nếu muốn phản, ngườ này đã có vô số cơ hội lật đổ hắn từ lâu rồi.

Thế rồi, Hoàng đế hắng giọng nói: "Cẩm Đường, ngươi... ngươi nghĩ kỹ lại đi. Đồ trong rương thật sự là của ngươi?"

Chỉ thấy Lạc Thân Vương phe phẩy quạt, thong dong nói: "Đúng vậy, hoàng huynh. Chính tay thần đệ đặt vào đó."

Càng nghe hắn thưa chuyện, Hoàng đế càng đau đầu nghĩ ngợi. Sao đứa nhỏ này lại không hiểu chuyện đến vậy!

Dù ngươi bị kẻ gian xúi giục, bây giờ chuyện bại lộ, hẳn nên phủi sạch quan hệ với mình chứ?

Vội vã nhận tội như vậy, đây là lần đầu hắn thấy đó!

Đến cả Kính Quốc Công cũng chưa từng thấy chuyện như vậy. Ông ta lập tức tiến lên nói: "Hoàng thượng, nếu Lạc Thân Vương đã thừa nhận rồi, theo thần thấy, cũng không có gì cần bàn thêm."

 

Tuy nhiên, Hoàng đế chỉ vuốt cằm, trong lòng lo lắng không yên, trầm ngâm nói: "Quy trình vẫn phải đi qua, dù sao... cũng phải hỏi lý do chứ?"

Chính lúc ấy, Lạc Thân Vương mới thu quạt, gật đầu đáp: "Đúng vậy, hoàng huynh, thần đệ nên nói rõ lý do. Thực ra... nguyên nhân rất đơn giản. Thần đệ sinh ra tâm ý này, nhưng không dám nói ra. Vì vậy chỉ có thể giấu nó trong rương, mong một ngày trời cao có thể thấu hiểu tâm ý của thần đệ. Đệ tưởng rằng chuyện này sẽ mãi mãi bị che giấu, nhưng không ngờ ngay cả trời cao cũng giúp thần, xem ra là lòng thành của thần đã cảm động ông trời, chuyện hôm nay, thần đệ nhất định phải làm cho thành!"

Văn võ bá quan nghe mà hóa đá: À thế à…

Lần đầu tiên trong đời, bọn họ nghe thấy chuyện phản nghịch được nói một cách trang trọng như vậy, lại còn nói trước mặt Hoàng đế.

Chính Kính Quốc Công cũng kinh ngạc không thôi, ông ta quỳ xuống tâu thưa: "Hoàng thượng, Lạc Thân Vương như vậy, thực sự là đại nghịch bất đạo!! Thần khẩn cầu Hoàng thượng trừng trị!"

Nhưng sắc mặt Lạc Thân Vương vẫn điềm tĩnh, thậm chí tỏ rỏ sự chân thành, lên tiếng: "Thần đệ đương nhiên nhận tội. Bởi sinh ra tâm ý này, quả thực không nên! Chỉ mong hoàng huynh cho thần đệ một cơ hội giải thích! Thần đệ biết chuyện này đối với mọi người rất khó tin, nhưng... Thiếu phó đại nhân của thái tử hẳn là có thể hiểu thần đệ, đúng không Triệu đại nhân?"

Trong đầu Thiếu phó của Thái tử - Triệu Dực chậm rãi hiện ra một dấu hỏi, nghĩ thầm ngươi muốn tạo phản sao ta hiểu được?

Nhưng theo hiểu biết của bản thân hắn về Lạc Thân Vương, bèn ngập ngừng thưa: "Có lẽ… trong chuyện này... Lạc Thân Vương có nỗi khổ tâm?"

Bỗng dưng, Lạc Thân Vương nổi giận, giậm chân bảo: "Đây là việc ta tình nguyện, ta có nỗi khổ tâm gì? Dù sao chuyện này ta nhất định phải làm! Nếu không thì không xứng với lòng trời đã giúp ta! Không ngờ Triệu đại nhân lại không có khí phách như vậy, ngươi làm chuyện của ngươi tốt lắm, sao lại không chịu giúp ta?"

Thiếu phó hoảng hồn, quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng tỏ lòng trung thành: "Hoàng thượng, thần đối với người trung thành không hai, tuyệt đối chưa từng làm chuyện này!"

Mà nghe thế, Lạc Thân Vương ra vẻ kinh ngạc: "Ngươi chưa làm? Ngươi thật sự chưa làm? Ha ha, ngươi tưởng ngươi lừa được kẻ ngốc sao! Nhìn ngươi mày rậm mắt to, anh tuấn tài ba, lời nói lại vô lý như vậy, trước đây ta thật sự nhìn lầm ngươi rồi!"

Thiếu phó nghĩ thầm, ta chưa bao giờ đắc tội với ngươi nha Lạc Thân Vương, sao hôm nay ngươi lại kéo ta xuống nước?

Mà Tô Dư Lan đứng bên cạnh càng lo lắng hơn, khi y nhìn thấy đầu rồng sáng loáng trong rương cũng bị dọa sợ, nghĩ thầm kẻ xấu xa này không phải đã xử lý long bào rồi sao?

Sao còn trong rương?

Bấy giờ, Kính Quốc Công hừ lạnh một tiếng, nói: "Cần gì nghe kẻ đại nghịch bất đạo ngụy biện? Hoàng thượng, chi bằng trực tiếp đưa Lạc Thân Vương vào đại lao, chọn ngày xử trảm!"

Rồi đám đồng đảng của Kính Quốc Công cũng đứng ra, đồng thanh nói: "Chúng thần tán thành."

Ngược lại, Lạc Thân Vương ngạc nhiên hỏi: "Khoan đã... Kính Quốc Công, bản vương muốn hỏi ngươi, bản vương chỉ đang tìm ý trung nhân, ngươi dựa vào đâu mà mắng bản vương là đại nghịch bất đạo? Hơn nữa, bản vương có tìm nhầm ý trung nhân thì ngươi cũng đâu cần phải làm lớn chuyện như vậy, không chỉ muốn đưa bản vương vào đại lao, còn muốn chọn ngày xử trảm? Ngươi có ý gì?"

Hiển nhiên, Kính Quốc Công đã bị những lời nói này của hắn làm cho mơ hồ, ông ta nhíu mày nói: "Tìm đối tượng gì? Ngươi tư tàng long bào ngọc tỷ, đó là tội phản nghịch, liên quan gì đến chuyện tìm đối tượng?"

Tức thì, Tiêu Cẩm Đường nhếch mép cười nhạt. Hắn bước lên đẩy tiểu thái giám cầm rương ra, giũ cái "long bào" ra rồi nói: "Long bào? Ngọc tỷ? Ngươi nhìn kỹ xem, đây là long bào sao?"

Ngay khi cái "long bào" kia được giũ xuống, chân tướng đã lộ ra mồn một. Ai nấy chỉ thấy ấy là một con "kim long" có bốn móng, nhưng đó nào phải long bào, mà rõ ràng là mãng bào!

Hơn nữa, đấy còn là hỉ bào!
Bình Luận (0)
Comment