Thời gian đã trôi qua một lúc lâu, nhưng cả triều đình vẫn yên phăng phắc. Các văn võ bá quan đều lặng thinh, không dám hé miệng. Ngược lại, Hoàng đế và Tô Dư Lan đều thở phào nhẹ nhõm, kể cả Thiếu phó cũng thả lỏng tâm trạng, chợt hiểu ý của Lạc Thân Vương.
Hóa ra, hắn không phải cố ý mưu phản, mà cũng giống như mình, thích một người đàn ông. Mà điều này đối với một thân vương quả thật là một việc lớn. Thế nhưng so với việc mưu phản, dường như nó chẳng có gì to tát cả.
Hoàng đế cũng nghĩ như vậy, ngài nhìn chiếc áo mãng bào kia và hỏi: "Ồ, đây không phải là y phục cưới của thân vương sao? Lạc Thân Vương đã có người trong lòng rồi à?"
Theo luật Đại Ninh, mãng bào của thân vương thường là thanh mãng, chỉ có y phục cưới mới được dùng kim mãng. Vì vậy, chiếc áo này không vi phạm quy định.
Nào ngờ dưới triều, Tiêu Cẩm Đường bỗng thấy uất ức mà lấy tay che mặt khóc nức nở, thưa: "Hoàng huynh, thần đệ bị oan uổng! Sáng sớm đã bị hỏa hoạn thiêu rụi phủ đệ, lại còn bị những kẻ rắp tâm vu cáo mình mưu phản! Thần đệ không tin nổi, những người xông vào phủ đệ thần đệ để chữa cháy thực sự muốn giúp thần đệ dập lửa sao? Rõ ràng có rất nhiều nô bộc thị vệ ở đó, họ lo chuyện gì chứ? Chắc chắn là có kẻ có tâm mưu toan, muốn xem thần đệ mưu phản. Thật làm họ thất vọng rồi, thần đệ chỉ muốn cưới một… không đúng, muốn gả cho một lang quân như ý để sống tốt qua ngày thôi."
Lạc Thân Vương vừa dứt lời, Tô Dư Lan suýt nữa phun ra một búng máu.
Đến cả Triệu Dực cũng vô cùng kinh ngạc, mắt hắn trừng lớn như chuông đồng, nghĩ thầm quả là sét đánh ngang tai! Lạc Thân Vương cao lớn, to khỏe như vậy… mà lại là thụ sao?
Không biết đó là công tử nhà nào, có thể chinh phục được một nhân vật như thế, hắn nhất định phải kết giao thật tốt.
Đồng thời ở dưới triều, không ít các văn võ bá quan đều bàn tán xôn xao. Bọn họ cho rằng, ắt hẳn Tiêu Cẩm Đường điên rồi, sao hắn có thể nói những lời này trước mặt mọi người?
Tuy nhiên, Kính Quốc Công và Diệp Thừa Trạch lại lo lắng không yên. Họ nghĩ thầm rằng, chiếc y phục này không đúng, rõ ràng là long bào giả, sao lại đổi thành mãng bào?
Chẳng lẽ Tiểu An Tử không muốn bảo vệ người nhà gã nữa sao?
Hoàng đế cũng bị giật mình bởi lời của Tiêu Cẩm Đường, hỏi lại: "Lạc Thân Vương, lời ngươi nói là sao? Cái gì gọi là… gả cho một lang quân như ý? Người ngươi muốn cưới, không lẽ là…"
Thế rồi, Tiêu Cẩm Đường nói một tràng bằng giọng điệu uất ức: "Hoàng huynh, chuyện hôm nay thần đệ không muốn giấu huynh nữa. Tránh cho những kẻ dụng tâm xấu xa lại nói thần đệ giấu long bào, có tâm bất trung! Thần đệ giấu chiếc áo cưới này, vì người trong lòng thần đệ cũng là một nam nhân. Thần đệ biết chuyện này không được thế nhân chấp nhận, nên mới giấu kín trong lòng suốt nhiều năm, không muốn để ai biết. Nào ngờ những người này chỉ nhìn thấy đầu rồng đã nghĩ rằng thần đệ muốn mưu phản. Thật là oan uổng! Một người ngoan ngoãn, hiểu chuyện, đáng yêu như thần đệ sao có thể làm ra chuyện mưu phản? Họ lại lột trần tâm tư thầm kín của thần đệ, không chỉ công khai cho mọi người biết, làm thần đệ xấu hổ không có đất dung thân, còn vu oan thần đệ là kẻ phản nghịch. Xin hoàng huynh minh xét, nếu hôm nay không trả lại trong sạch cho thần đệ…"
Nói rồi, Lạc Thân Vương quỳ phịch xuống đất: "Thần đệ sẽ quỳ ở đây không đứng dậy nữa!"
Cùng lúc đó, trán Tô Dư Lan đã rịn đầy mồ hôi, nghĩ thầm sao ta không biết ngươi còn có một mặt thảo mai thế này?
Đừng nói đến toàn bộ văn võ bá quan, ngay cả Hoàng đế cũng không biết nói gì cho phải. Mãi một lúc sau ngài mới nói: "Vương gia, ngươi đứng lên trước, trẫm không nói sẽ không giải oan cho ngươi."
Thấy vậy, Lạc Thân Vương lại càng bướng bỉnh, nghẹn ngào nói: "Không! Hôm nay ai vu oan ta, tốt nhất tự đứng ra, nếu không ta sẽ không tha cho hắn!"
Nhận thấy tình hình ngày càng căng thẳng, Kính Quốc Công lập tức nháy mắt ra hiệu cho Diệp Thừa Trạch. Thực ra khi Lạc Thân Vương lấy ra mãng bào, Diệp Thừa Trạch đã biết lần này mình lại thất bại, bây giờ ông ta càng cảm thấy tuyệt vọng. Rõ ràng Kính Quốc Công muốn hi sinh tốt thí để bảo toàn đại cục.
Chính ông ta đã dẫn các đại thần xông vào phủ Lạc Thân Vương, cũng chính ông ta là người đầu tiên phát hiện long bào, còn là người hô hào Lạc Thân Vương mưu phản.
Dù có ngàn lần không muốn, ông ta cũng đành phải cắn răng đứng ra, quỳ xuống đất dập đầu nói: "Thần… là lo lắng quá mà bị bối rối, lúc đó không nhìn rõ, nên mới vu oan cho Lạc Thân Vương, xin hoàng thượng trừng phạt."
Nói xong, ông ta cởi mũ ô sa đặt xuống đất, lại dập đầu thêm lần nữa.
Chuyện này không thể coi nhẹ, Hoàng đế cần một con dê thế tội để xoa dịu cảm xúc của Lạc Thân Vương, và con dê đó chỉ có thể là ông ta.
Quả nhiên, chỉ nghe Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, nói: "Một câu không nhìn rõ của ngươi mà suýt nữa gây ra đại họa! Nếu trẫm không can thiệp, không cho Lạc Thân Vương cơ hội giải thích, lúc này Lạc Thân Vương chẳng phải đã mất đầu rồi sao? Diệp đại nhân ơi là Diệp đại nhân, ngươi dù sao cũng là lão thần mười mấy năm, sao có thể phạm sai lầm như vậy?"
Diệp Thừa Trạch thành tâm nhận lỗi: "Thần biết sai, xin lỗi Lạc Thân Vương, mọi tội lỗi, thần… xin gánh chịu hoàn toàn!"
Ông ta không phải hy sinh vì nghĩa lớn, mà là bắt buộc phải làm vậy. Nếu không, không chỉ Hoàng đế không có bậc thang xuống đài, mà cả Kính Quốc Công cũng không tha cho ông ta.
Hoàng đế thấy ông ta nhận lỗi thành khẩn, bèn khẽ ừ một tiếng, nói: "Nếu đã vậy, Diệp đại nhân tạm thời cách chức, về phủ đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm đi!"
Diệp Thừa Trạch dập đầu ba cái trước Hoàng đế, lớn tiếng nói: "Thần, Diệp Thừa Trạch, tạ chủ long ân!"
Nói xong, ông ta đứng dậy, vài tên thái giám tiến tới, cởi bỏ quan phục của Diệp Thừa Trạch, ông ta lại dập đầu trước Hoàng đế lần nữa rồi mới rời khỏi triều đình.
Người tinh mắt đều thấy rõ, từ nay Diệp Thừa Trạch khó mà đứng dậy nổi, một khi đã bị giáng chức, e rằng cả đời này cũng chỉ như vậy.
Tuy nhiên, ông ta vẫn còn một công chúa làm phu nhân. Nếu công chúa nguyện ý vì ông ta chạy chọt lo liệu, có thể ông ta vẫn còn cơ hội, chỉ xem phu nhân có nguyện ý hi sinh hay không.
Nghĩ đến việc công chúa vì ông ta mà từng sống chết có nhau, chắc hẳn có thể giúp ông ta tìm một con đường sống.
Trên triều đình, Tiêu Cẩm Đường thấy Hoàng đế xử lý Diệp Thừa Trạch, tâm trạng cũng vui vẻ lên. Dù trong lòng vẫn đầy oan ức, nhưng Hoàng đế đã cho hắn một bậc thang, hắn phải nương theo đó mà thoái lui.
Vậy nên hắn đứng lên, nói với Hoàng đế: “Đa tạ hoàng huynh đã làm chủ cho thần đệ, thần đệ cảm kích không hết.”
Hoàng đế cũng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng đệ đệ này vẫn còn dễ dỗ. Nếu là người khác thì chắc chắn sẽ phải làm ầm lên tìm ra kẻ chủ mưu phía sau.
Nhưng người tinh mắt đều thấy rõ, kẻ chủ mưu phía sau ngoài Kính Quốc Công ra, không thể là ai khác.
Mà Hoàng đế đã muốn trừ khử Kính Quốc Công từ lâu, nhưng khổ nỗi đảng phái của Kính Quốc Công đã lớn mạnh. Nếu lỡ nuôi hổ để lại hậu hoạ, vậy trừ khử ông ta khó như lên trời.
Ít nhất, chuyện hiện tại đã được giải quyết, Hoàng đế bèn nở một nụ cười, nói với Lạc Thân Vương: “Cẩm Đường à, trẫm biết hôm nay ngươi phải chịu ấm ức, ngươi xem trong kho của trẫm có gì thích thì cứ lấy về kho của mình. Hôm nay lửa lớn chắc làm tổn thất không ít, ngươi ước lượng thiệt hại, trẫm sẽ bù đắp cho.”
Lạc Thân Vương nghe xong, lập tức vui vẻ, nghĩ rằng lại có thêm của hồi môn, hân hoan cảm tạ ân đức của Hoàng đế.
Chợt Hoàng đế lại hỏi: “Chỉ là, trẫm rất tò mò, người ngươi thích là con trai nhà ai?”
Đúng lúc này, trong văn võ bá quan phát ra những tiếng cười râm ran như đang chế nhạo Lạc Thân Vương.
Thế nhưng, Lạc Thân Vương là ai chứ?
Hắn đã quen với việc không biết xấu hổ. Nên đừng nói là bị người khác chế nhạo, ngay cả khi người ta nói thẳng vào mặt hắn, hắn cũng chỉ xem như đang tô điểm cho tình yêu vĩ đại của mình.
Hắn không trả lời câu hỏi của Hoàng đế, mà có chút khó xử nói: “Hoàng huynh... không giấu gì huynh, thần đệ không phải không muốn nói, mà là không thể nói.”
Hoàng đế tò mò hỏi tiếp: “Ồ? Không thể nói? Là vì sao?”
Rồi Tiêu Cẩm Đường đáp: “Thần đệ và hắn có hiệp ước quân tử. Trước khi hắn nói cho song thân, thần đệ không được phép nói với bất kỳ ai. Dù rằng... hắn đã kéo dài thời gian rất lâu, nhưng quân tử nhất ngôn cửu đỉnh, thần đệ phải tuân thủ hiệp ước, tuyệt đối không thể tiết lộ tên hắn trước.”
Hoàng đế nghe thế thì cạn lời, nói: “Ngươi cũng thật thà đấy! Nhưng ngươi không nghĩ mình đang bị hắn trêu đùa sao? Nếu hai người thật sự yêu nhau, tại sao hắn lại cứ kéo dài thời gian như vậy?”
Thế là, Lạc Thân Vương thảo mai nói: “Thần đệ cũng nghĩ vậy chứ, nhưng ai bảo thần đệ lại yêu hắn quá đỗi? Nên thần đệ không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ đợi.”
Mà người đang đứng ở gần đó - Tô Dư Lan không thể nào tin nổi vào mắt mình. Y nhìn Tiêu Cẩm Đường với vẻ mặt đầy phẫn nộ, tức tối nghĩ thầm. Hừ! Sau khi bãi triều để xem ta xử lý ngươi thế nào!
Hoàng đế lại nói: “Thiên hạ có rất nhiều người con trai tốt, nếu Cẩm Đường thật sự thích đàn ông hoàn toàn có thể chọn người khác, không cần phải treo cổ trên một cái cây cong.”
Càng nghe Tô Dư Lan càng không thể tin nổi, y nghĩ thầm sao Hoàng thượng lại còn muốn chia rẽ uyên ương vậy?
May sao Tiêu Cẩm Đường vẫn kiên quyết từ chối: “Không được đâu hoàng huynh, thần đệ đã thề rồi. Dẫu có khát nước đến mấy, đệ cũng chỉ lấy mỗi bầu nước của hắn. Dù bị hắn lừa, thần đệ cũng cam lòng.”
Bấy giờ, các văn võ bá quan cũng không biết nói gì hơn. Đường đường là Lạc Thân Vương, sống phóng đãng hơn hai mươi năm, cuối cùng lại thích một gã đàn ông tồi tệ, thật khiến người ta suy tư.
Đến khi bãi triều, mọi người vẫn còn bàn tán xôn xao: “Ngươi nói xem Lạc Thân Vương đang nghĩ gì? Vì một nam tử, chậc chậc chậc chậc~!”
“Đúng vậy, sao phải thế nhỉ? Hắn là một vương gia, thiếu gì nữ tử không cưới được? Thiếu gì nam tử không muốn theo hắn?”
“Có lẽ lần trước bị đội nón xanh nên sinh ra tâm lý sợ nữ tử rồi cũng nên!”
“Nhìn như vậy, quả thật Lạc Thân Vương là kẻ si tình! Tiếc thay, hắn lại dành tình cảm sâu nặng cho tên đàn ông khốn nạn kia.”
“Các vị đại nhân không biết đó thôi, tình sâu khó thọ, ta nghĩ tình cảm của hai người này chắc sẽ không lâu dài. Ngươi nói đúng không Tô tiểu đại nhân?”
Tô tiểu đại nhân - Tô Dư Lan ấp úng đáp: “... À... có lẽ... có thể... đúng vậy?”
Nhưng hiện tại Tô Dư Lan đang thấy rất bực bội, y không muốn nghe thêm một chữ nào nữa, bèn lủi về Tô phủ. Ai ngờ về đến Tô phủ cũng không thoát khỏi trận bát quái này, đây là lần đầu tiên y biết nhà họ Tô lại thích tám chuyện đến vậy.
Chỉ nghe phụ thân y đang thì thầm với mẫu thân mình: “Nương tử, nàng biết không? Lạc Thân Vương của chúng ta bị một tên đàn ông tệ bạc nào đó lừa. Kẻ tồi đó cũng rất lợi hại, hắn trì hoãn với Lạc Thân Vương mấy năm rồi, đến bây giờ vẫn không cho Lạc Thân Vương một danh phận. Hôm nay vào triều, bộ y phục cưới giấu trong kho riêng của Lạc Thân Vương bị phát hiện, suýt chút nữa bị coi là tội mưu phản! Nàng đoán xem chuyện này là ai gây nên!”
Nghe xong, Tô phu nhân rít lên: “Lại có chuyện như vậy? Lạc Thân Vương thật đáng thương!! Còn tên tệ bạc kia thật không ra gì. Chàng nói xem, Lạc Thân Vương tốt như thế này, sao người đó có thể nhẫn tâm lừa hắn suốt nhiều năm như vậy?”
Rồi Tô Hạo Thanh giậm chân: “Phải đó! Nói là không dám nói với song thân, chắc là sợ bị trách mắng. Nhưng Lạc Thân Vương là một vương gia mà! Chuyện này bây giờ đã lan ra khắp kinh thành, kẻ tệ bạc đó vẫn còn giả chết, nàng nói có tức không?”
Tô phu nhân vỗ tay đáp: “Tức thật, thật sự rất đáng ghét!”
Cuối cùng thì Tô Dư Lan không thể nghe nổi nữa, y bước vào phòng, nói: “Phụ thân, mẫu thân, hai người thật sự nghĩ kẻ tồi tệ mà Lạc Thân Vương nói đáng giận?”
Tô Hạo Thanh và Tô phu nhân đồng thanh lên tiếng: “Đương nhiên!”
Tô phu nhân nói tiếp: “Chuyện tình cảm quý ở sự chân thành, giấu giếm là có ý đồ gì? Chắc chắn là hắn không muốn chịu trách nhiệm nên mới lừa dối tình cảm của Lạc Thân Vương.”
Ai ngờ Tô Dư Lan lại “bịch” một tiếng, quỳ xuống trước mặt bọn họ, mặt mũi đỏ bừng thưa chuyện: “Mẫu thân, con chính là kẻ tệ bạc mà hai người nói!”
Ngay sau đó, một tiếng thét kinh hãi vang lên khiến mái nhà của nhà họ Tô suýt nữa thì bị lật tung lên.