Mặc dù quá trình có nhiều thăng trầm, nhưng kết quả lại rất tốt. Tô Dư Lan và Lạc Thân Vương cuối cùng cũng công khai mối quan hệ, nhận được sự ủng hộ từ phu thê Tô Hạo Thanh.
May là Tô Hạo Thanh không phải người quá coi trọng con cháu, nếu không thì cặp đôi này cũng phải trải qua không ít sóng gió.
Nhưng Tô Dư Lan vẫn bị phạt quỳ cả đêm trong từ đường vì chuyện liên quan đến tên sở khanh, ngay cả kẻ đầu têu là Lạc Thân Vương cũng bị liên lụy.
Tô Dư Lan thấy hắn quỳ bên cạnh mình thì ngạc nhiên hỏi: "Sao ngài lại đến đây? Ta bị phạt, ngài không cần phải cùng quỳ với ta."
Mà Tiêu Cẩm Đường cũng quỳ thẳng lưng, đáp: "Vốn là ta nói bậy trong triều mới khiến ngươi bị phạt, nếu ta không quỳ cùng ngươi thì không tốt lắm."
Nghe vậy y lại nói: "Không liên quan gì đến chuyện đó. Phụ mẫu ta nói, phạt ta vì ta không đủ thành thật. Phụ mẫu nói đúng, ta thật sự có lỗi, sau khi ngài và ta có tình cảm với nhau, ta lẽ ra phải nói ngay với họ, đó mới là hành vi của một đại trượng phu."
Tiêu Cẩm Đường tiếp lời y: "Thế nên ta cũng phải quỳ cùng ngươi. Ta quỳ trước tổ tiên nhà họ Tô, để họ chấp nhận ta, công nhận ta, không thể để mình ngươi chịu phạt."
Tô Dư Lan không nói gì thêm, qua chuyện này, xem như họ đã cùng chịu ngọt bùi đắng cay.
Quay lại chính sảnh, phu thê Tô Hạo Thanh thở dài, đúng lúc Tô Hạo Vân cũng bước vào từ ngoài cửa, ra hiệu cho họ.
Ba người lần lượt đóng cửa lại, Tô Hạo Vân hỏi: "Thế nào? Mọi chuyện đã xong chưa?"
Phu thê Tô Hạo Thanh gật đầu: "Xong rồi, cả hai đang quỳ ở từ đường."
Tô Hạo Vân mỉm cười: "Sao lại cả hai cùng bị phạt?"
Tô phu nhân nói: "Ban đầu chỉ phạt mỗi Lan Nhi, nhưng Lạc Thân Vương có lẽ lo lắng nên cũng quỳ theo."
Tô Hạo Thanh gật đầu: "Hai đứa cũng xem như tình sâu nghĩa nặng, Lan Nhi không chọn sai người."
Nghe vậy Tô Hạo Vân cũng gật đầu: "Thế thì tốt, chuyện này ba người chúng ta không được để cho bọn họ biết trước. Ta nói trước với các ngươi cũng để các ngươi chuẩn bị tinh thần. Lựa chọn của bọn trẻ, cứ để bọn nó tự chịu trách nhiệm. Hôn nhân nam nữ cũng có đầy người gặp cảnh ngộ không tốt, các ngươi thấy đó, như ta đây cũng không phải là số ít. Đa số nữ tử đều chịu đựng để cho đẹp thể diện, còn phải giúp phu quân giấu diếm. Hôn nhân đồng giới cũng có cái tốt, các ngươi thấy Triệu đại nhân và huynh đệ kết nghĩa của hắn, hai người họ quan hệ tốt như thế nào? Thế nên cũng không có gì phải cản trở, cứ tôn trọng lựa chọn của bọn trẻ là được."
Phu thê Tô Hạo Thanh cũng đồng ý với những lời muội muội nói, nên đã kể lại toàn bộ sự thật cho Tô Dư Lan, nhẹ nhàng cảnh cáo, ngầm chấp nhận mối quan hệ của họ.
Diệp Phỉ Nhiên theo dõi toàn bộ quá trình, kinh ngạc không thốt nên lời, cậu không ngờ mẫu thân mình lại lắm mưu mẹo như vậy, thậm chí còn báo trước cho cữu cữu và mợ.
Cậu nhăn mặt phàn nàn: [Hóa ra tất cả đều là diễn cho đại biểu ca xem, nhà họ Tô đúng là toàn diễn viên.]
Lục hoàng tử không kìm được bật cười trước lời phàn nàn của Diệp Phỉ Nhiên. Tức thì, cậu ngẩng đầu lên, bối rối hỏi: “Ca cười gì?”
Tiêu Tông giả vờ như không nghe thấy gì, tiếp tục vừa cười vừa đọc sách, cậu lại tự hỏi: [Hóa ra là đọc truyện tiếu lâm, truyện gì mà buồn cười vậy?]
Nói rồi cậu tò mò rướn người xem thử, nhưng hắn đã gấp sách lại, hỏi: "Phỉ nhi, ngươi có lạnh không? Có muốn thêm lò sưởi không?"
Diệp Phỉ Nhiên nhìn ra ngoài trời đầy băng tuyết, cảm nhận sự ấm áp trong phòng, lắc đầu: "Không lạnh, chỉ là bụng có hơi đói thôi."
Lục hoàng tử nghĩ, ta biết ngay mà, một ngày có mười hai canh giờ thì hết bốn canh giờ là Phỉ Nhi đói bụng. Hắn bèn phân phó Nhạn Thư: "Đi lấy chút điểm tâm cho tiểu thiếu gia."
Nhạn Hồi nhận lệnh, Diệp Phỉ Nhiên lại hỏi: "Ca ca đang xem gì vậy?"
Nhìn cậu, hắn đáp: "À, một cuốn tạp thư, Phỉ Nhi muốn nghe không? Ta đọc cho đệ nghe."
Diệp Phỉ Nhiên lắc đầu: "Năm nay rét tháng ba kinh thật, đã tháng hai rồi mà vẫn lạnh như thế, nếu không đệ chắc chắn sẽ ra ngoài chơi."
Nghe cậu nói vậy, Tiêu Tông mới hỏi: "Có phải đệ ở nhà thấy buồn chán không? Ta nghe nói kinh thành mới mở một rạp hát, ta dẫn đệ đi xem kịch nhé?"
Thoắt cái, mắt Diệp Phỉ Nhiên sáng rỡ, cậu vừa gật đầu vừa nói: "Gói điểm tâm cho đệ mang đi nhé~!"
Thế rồi Tiêu Tông đành tỏ vẻ bất đắc dĩ, ra lệnh chuẩn bị xe ngựa, chỉ huy các thị nữ gói thức ăn cho Diệp Phỉ Nhiên. Sau đó, hai người cùng nhau mang theo đồ ăn vặt tới rạp hát. Mặc dù Diệp Phỉ Nhiên ngủ quên giữa chừng, nhưng đối với cả hai, đó vẫn là một buổi tối đáng nhớ.
Nói đến chuyện ở nhà họ Diệp, sau khi Diệp Thừa Trạch bị giáng chức, ông ta trở về Diệp phủ, phát hiện trong nhà đang diễn ra tam đường hội thẩm. Mà ông ta tưởng Tiêu Dung lại gây sự với Tần Uyển Hề, vốn định không quan tâm, quay lưng trở về viện của mình, nhưng lại nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
Ông ta quay đầu nhìn về phía Tiêu Dung, thấy nàng đang bế một đứa trẻ, còn người quỳ trong sân không phải là Tần Uyển Hề mà là ngoại thất của ông ta - Tần Nhược.
Tần Nhược mới mười tám tuổi, đang ở độ tuổi đẹp nhất, khi thấy cảnh này ông ta lập tức nổi giận, tiến lên đỡ Tần Nhược dậy, quát: "Tiêu Dung, ngươi định làm gì? Nhược Nhược vừa mới sinh con gái, còn đang ở cữ, ngươi phạt nàng là muốn lấy mạng nàng sao?"
Đúng vậy, đứa trẻ trong lòng Tiêu Dung chính là con gái của Diệp Thừa Trạch. Nàng mới biết được ông ta đã có đủ con trai con gái từ lâu. Và dẫu nàng biết rõ ông ta sẽ có thái độ gì, nhưng nàng vẫn cố ý thử vào lúc này, để mình hoàn toàn từ bỏ.
Tiêu Dung hít sâu một hơi, hỏi: "Lão gia, ý của ngài là gì? Ngài nuôi nữ nhân bên ngoài, đây là do Tiêu Dung không đủ tốt, hay vì ở phủ này không thoải mái?"
Vốn dĩ, Diệp Thừa Trạch đã tức giận vì chuyện bị giáng chức, thế nên lúc này tâm trạng của ông ta càng thêm căng thẳng. Do đó, chẳng bận tâm trước mặt ông ta có phải là công chúa hay không, ông ta lập tức tiến tới tát vào mặt nàng, phẫn nộ quát: "Ngươi còn có mặt mũi hỏi ta sao? Từ khi ngươi vào phủ, ta có chuyện gì là thuận lợi không? Vì ngươi, chức quan của ta bị giáng đi giáng lại, giờ ta đã là một kẻ không có chức vị gì, ngươi hài lòng chưa? Các ngươi đều hài lòng chưa? Nhược Nhược chỉ là đóa hoa giải sầu khi ta phiền lòng, nàng có thể an ủi ta, nàng có thể làm ta vui vẻ, tại sao ta không thể thu nàng làm thiếp? Ngươi nên học hỏi Tô Hạo Vân đi! Nàng ta có thể dung nạp Uyển Nhi, tại sao ngươi không thể dung nạp Nhược Nhược? Không những lúc nào cũng gây khó dễ cho Uyển Nhi, giờ còn không buông tha cho Nhược Nhược vừa mới sinh con. Dù ngươi không thể sinh con, cũng không thể trút hết cơn giận lên người khác được chứ?"
Cái tát này khiến Tiêu Dung như bị sét đánh giữa trời quang. Cả đời này nàng chưa từng bị đánh, đừng nói là bị đánh, bất kỳ ai dám lạnh lùng nhìn nàng cũng bị người bên cạnh xử lý rồi.
Nàng là công chúa được ngàn vạn sủng ái, dù đi hòa thân, bên cạnh cũng có hàng trăm người đi theo, của hồi môn trị giá hàng vạn lượng vàng, thị nữ bảo vệ cả ngàn người.
Vì Diệp Thừa Trạch, nàng từ bỏ thân phận công chúa cao quý, gả về nhà họ Diệp, làm thê tử của ông ta, nhưng giờ lại bị ông ta đánh.
Tiêu Dung cảm thấy dường như cả thế giới đã sụp đổ, bao nhiêu tủi nhục trong đời nàng đều tan vỡ vì Diệp Thừa Trạch. Giờ đây, nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất là hối hận, hối hận vì đã đánh đổi hạnh phúc cả đời vì một phút vui vẻ!
Rốt cuộc thì công chúa Vinh An đã hạ quyết tâm, nàng cười lạnh một tiếng, trả lại đứa bé trong tay cho Tần Uyển Hề, nói: "Tốt thôi! Nếu lão gia muốn người thiếp này, vậy thì cứ cưới về đi!"
Nói xong, nàng quay người, trở về viện của mình, không muốn nhìn Diệp Thừa Trạch thêm một lần nào nữa.
Lúc này, ông ta mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Vừa rồi ông ta giận quá mất khôn, giờ nghĩ lại mới thấy mình không nên hành động bộc phát như vậy. Dù sao Vinh An cũng là một công chúa, nhà mẹ đẻ nàng là quan đại thần nhị phẩm, chỉ cần nàng cố gắng vì mình, việc phục chức sẽ không phải chuyện khó khăn gì.
Nhưng đánh đã đánh rồi, hối hận cũng muộn, cùng lắm là vài ngày sau sẽ đi dỗ dành, nữ tử chẳng phải chỉ cần dỗ dành một chút là được sao?
Chẳng ngờ rằng, lúc này Vinh An đã hoàn toàn mất niềm tin vào ông ta, nhưng lại không cam lòng để Diệp Thừa Trạch và Tần Uyển Hề cùng Tần Như Nhược sống yên ổn, đang tính toán cách trả thù.
Đông Nhi lo lắng nàng sẽ buồn, tiến tới an ủi: "Tiểu chủ nhân, người không sao chứ?"
Vinh An cười lạnh: "Ta có thể có chuyện gì? Đáng lẽ ta nên tỉnh ngộ từ sớm, nhưng lại kéo dài đến giờ, đúng là ta đáng tội."
Đông Nhi lại nói: "Tiểu chủ nhân, vừa rồi Đông Nhi nghe được tin, nói rằng lão gia bị giáng chức trên triều đình, chuyện này là do bị Lạc Thân Vương chiếu tướng."
Nghe thế, Vinh An lập tức hiểu ra: "Hóa ra là vậy, thì ra bị nhục nhã trên triều đình nên về nhà lấy ta ra trút giận. Hừ, đồ đàn ông vô dụng!"
Nhìn nàng, Đông Nhi tiếp tục thưa: "Chuyện của Lạc Thân Vương hiện tại vẫn chưa bại lộ, nhưng một khi xảy ra chuyện, tiểu chủ nhân chắc chắn sẽ bị liên lụy. Người phải nghĩ cách thoát thân, nếu cứ kéo dài, Đông Nhi sợ người cũng sẽ bị chôn vùi cùng hắn."
Vinh An gật đầu: "Ta hiểu, nhưng nếu ta rời đi bây giờ, danh tiếng của ta sẽ ra sao, ngươi nên hiểu rõ."
Diệp Thừa Trạch vừa bị giáng chức, Tiêu Dung đã bỏ đi, khó tránh khỏi bị đám quyền quý trong kinh thành cười chê nàng bội bạc. Nhưng nàng là một công chúa, nếu thật sự là người ham giàu sang, sao phải chọn một quan nhỏ tứ phẩm gả vào?
Gia đình có tước vị còn xếp hàng dài muốn cưới nàng, chỉ là nàng không muốn dính dáng tới đám con nhà quyền quý ấy thôi.
Chợt, Vinh An hỏi: "Đông Nhi, lần trước, ngươi có giữ lại chứng cứ gì không?"
Không ngoài dự đoán, Đông Nhi gật đầu: "Gia đình của tên tiểu thái giám An Tử vốn đã bị xử lý sạch, nhưng nô tỳ đã xin Y Hồng tỷ tỷ cứu họ, hiện đang ẩn náu ở thung lũng Đông Sơn. Công chúa nếu muốn thoát thân, hoàn toàn có thể để họ ra làm chứng."
Tiêu Dung nghe thế thì hiểu ra, liên tục khen ngợi Đông Nhi: "May mà ngươi thông minh, nếu không lần này ta coi như tiêu đời."
Đông Nhi chỉ nói: "Phục vụ tiểu chủ nhân là phúc phận của Đông Nhi."
Nhưng nàng thực sự phải cảm ơn Đông Nhi. Nếu không có nàng ấy, lần này nàng chắc chắn phải chết, bởi vì Lạc Thân Vương đã nắm được Tiểu An Tử, chuẩn bị tố cáo lên Hoàng đế.
Chuyện này từ đầu đến cuối đều do Diệp Thừa Trạch giám sát, mà chỉ có ông ta lộ mặt trước gia đình Tiểu An Tử. Vì ông ta đã nghĩ chuyện này nhất định thành công. Cho dù chuyện không thành, gia đình của Tiểu An Tử cũng chắc chắn phải chết. Dẫu sao, đó chỉ là gia đình của một tiểu thái giám, chết rồi cũng chẳng ai quan tâm.
Diệp Thừa Trạch thông minh, nhưng lại bị chính cái thông minh ấy làm hại, ông ta cố gắng lấy lòng Kính Quốc Công, giờ lại rơi vào cảnh như thế này.
Đêm đó, Tiêu Dung vào cung, mặc áo tù, mang theo hai thị nữ thân cận, không đệ trình đơn lên Phủ Nội Vụ mà trực tiếp gõ trống Thông Thiên.
Trống Thông Thiên, chỉ có việc lớn mới được gõ, mà việc lớn này cũng không thể định nghĩa lung tung. Vì trong luật Đại Ninh có quy định chi tiết, trong đó tội phản quốc mưu phản nằm trong số đấy nên việc Tiêu Dung gõ trống này là hoàn toàn hợp lý.
Hoàng đế bị đánh thức lúc nửa đêm, lập tức ra lệnh thiết triều.
Cùng lúc đó, Diệp Thừa Trạch cũng bị ác mộng của hồn ma báo oán đánh thức.