Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 109

Ông ta hít sâu một hơi, kiều nương xinh đẹp đang ngủ bên cạnh cũng bị đánh thức, nàng ta nhẹ nhàng hỏi: "Lão gia, ngài sao vậy? Không ngủ được ạ?"

Diệp Thừa Trạch lắc đầu nói: "Không sao, nàng cứ ngủ đi! Hai ngày nay xảy ra nhiều chuyện phiền lòng quá, thật sự khiến ta hơi lo lắng."

Nữ tử yêu kiều bên cạnh khẽ mỉm cười, ngồi dậy bóp vai cho ông ta: "Lão gia đừng lo, có Nhược Nhược ở bên ngài."

Diệp Thừa Trạch vỗ nhẹ tay nàng ta, hỏi: "Nhược Nhược, nếu đời này lão gia không thể khôi phục chức quan, nàng có còn nguyện ý đi theo ta không?"

Tần Nhược giật mình, nói: "Nhược Nhược chỉ biết, gả cho lão gia thì cả đời này đã là người của lão gia. Dù sướng hay khổ, Nhược Nhược cũng sẽ không hối hận."

Diệp Thừa Trạch hài lòng cười: “Nhược Nhược yên tâm, Diệp gia chúng ta dù không có chức tước thì vẫn là thương nhân thế gia. Chưa nói đến gia sản, mấy cửa hàng ở thành nam kia cũng đủ cho nhà ta sống cả đời không lo cơm ăn áo mặc.”

Lúc nói câu này, Diệp Thừa Trạch đã quên những cửa hàng ấy đã giao cho Diệp Phỉ Nhiên từ lâu.

Hơn nữa, không chỉ ở thành nam, hơn một nửa gia sản của Diệp gia đều đã được sang tên cho Diệp Phỉ Nhiên, chỉ còn lại toàn những cửa hàng không đáng giá đang thua lỗ.

Trước đây, khi Diệp Thừa Trạch làm quan, các thương nhân ở kinh thành còn nể mặt ông ta vài phần. Bây giờ ông ta rơi vào cảnh bị giáng chức hết lần này đến lần khác, chỉ còn là thường dân, có không ít người đã huỷ hợp tác với Diệp gia.

Không chỉ vậy, có một tia sét lớn đang lặng lẽ trút xuống đầu ông ta.

Thân là công chúa, đương nhiên Tiêu Dung biết vu oan phản quốc là tội lớn, nếu nàng đã hiểu trái tim của Diệp Thừa Trạch không đặt ở chỗ mình, nàng cũng không còn chút lưu luyến nào với ông ta nữa.

Tính tình của nàng có thể xem là dám yêu dám hận. Khi yêu, nàng sẵn sàng từ bỏ địa vị công chúa. Lúc hận, nàng cũng hận không thể đưa ông ta vào chỗ chết.

Mặc dù phần lớn quyết định của Tiêu Dung đều là do Tô Hạo Vân sắp đặt, nhưng đó là vì Tô Hạo Vân hiểu rõ bản chất của Tiêu Dung nên mới lợi dụng được.

Đêm cùng ngày, Tiêu Dung nói chân tướng mà mình biết cho hoàng đế. Hoàng đế suốt đêm sai người đưa gia đình Tiểu An Tử đến. Sau khi thẩm vấn, hắn phát hiện, quả nhiên Diệp Thừa Trạch đã cho người giam lỏng bọn họ.

Nếu bọn họ bị diệt khẩu, chuyện này sẽ bị chôn vùi mãi mãi, nào biết người của Tô Hạo Vân lại bất ngờ xuất hiện và cứu họ.

Chỉ là bọn họ đã phải chịu đựng không ít, cơ thể bị bỏng, đầy vết thương tích. Cho dù được cứu, những vết thương này cũng phải mất một thời gian mới lành lại.

Y Hồng làm theo phân phó của Tô Hạo Vân, liên lạc với Đông Nhi, nhờ Đông Nhi khuyên công chúa bảo vệ người nhà Tiểu An Tử, nếu không Lạc Thân Vương sẽ áp giải Tiểu An Tử về triều đình, tính mạng nàng sẽ không giữ nổi.

Tiểu Dung rất cảm kích Tô Hạo Vân vì đã cứu nàng hết lần này đến lần khác, đồng thời nói ra tất cả sự thật mà nàng biết.

Trên tay nàng không những có bằng chứng Diệp Thừa Trạch vu oan Lạc Thân Vương, mà còn có bằng chứng Diệp Thừa Trạch cấu kết với Kính Quốc Công, và một phần danh sách những người mà Diệp Thừa Trạch liên lạc.

Danh sách này đều là đám sâu mọt cùng một giuộc với Kính Quốc Công. Có nó, hoàng đế sẽ biết phải xuống tay với Kính Quốc Công từ điểm nhỏ nào.

Từ trước đến nay, hắn đều không tìm được nhược điểm của Kính Quốc Công, bây giờ đã tìm được cơ hội, đương nhiên phải kiên quyết nắm bắt.

Tiêu Dung rốt cuộc cũng kiên cường được một hồi, quỳ xuống trước mặt hoàng đế nói: "Phụ hoàng, nữ nhi nguyện lập công chuộc tội, đích thân thẩm vấn Diệp Thừa Trạch!"

Hoàng đế trầm ngâm một lát mới nói: “Để ngươi thẩm vấn thì không hợp quy củ. Thế này đi! Ngươi gia nhập quân Ngũ Cô Nương, ta sẽ để Hàn tướng quân tới thẩm vấn, ngươi hỗ trợ nàng ấy.”

Hoàng đế nói như vậy cũng vì muốn tốt cho Tiêu Dung. Nàng đã gả đi hai lần, bây giờ còn có vết nhơ, rất khó tái giá. Đường lui duy nhất của nàng là quân Ngũ Cô Nương.

Nếu không, nửa đời còn lại của nàng, hoặc lui về ở ẩn, hoặc xuất gia làm ni cô, chung quy đều không tốt lắm.

Tiêu Dung bật khóc, quỳ xuống trước mặt hoàng đế, nói: "Phụ thân, nữ nhi biết sai rồi, sau này không dám tùy hứng làm bừa nữa. Lần này suýt mất mạng, nếu không phải có cao nhân đứng sau chỉ điểm, chắc chắn nữ nhi đã chết trên tay Diệp Thừa Trạch. Tuy rằng bây giờ xem như lập công chuộc tội, nhưng đời này nữ nhi không thể có con, tất cả là do nữ nhân Tần Uyển Hề kia hạ độc. Con không hiểu, tại sao người ta lại có thể tàn nhẫn hiểm độc đến thế, và rốt cuộc con cũng hiểu, phụ hoàng và mẫu phi thương yêu con đến nhường nào. Nữ nhi thực sự biết sai rồi, cầu xin phụ hoàng hãy tha thứ cho Dung Nhi!”

Hoàng đế thở dài, rốt cuộc vẫn không đành lòng. Hắn tiến tới đỡ Tiêu Dung đứng dậy: “Dung Nhi, lúc ngươi lựa chọn con đường này, phụ hoàng đã nói, có một số việc, một khi ngươi đã chọn thì sẽ không có đường lui. Lần này nếu không có người chỉ điểm sau lưng, bị xử chém đầu là việc khó tránh khỏi. Dù phụ hoàng có thiên vị người thân thế nào đi chăng nữa, cho dù hoàng thúc của ngươi có là thân vương, khi bị phán tội phản quốc, trẫm cũng có lòng mà không có sức. Hôm nay ngươi có thể thoát thân, đương nhiên phụ hoàng thấy vui thay ngươi. Mong sau này ngươi có thể chăm sóc bản thân cho tốt, suy nghĩ nhiều hơn, học hỏi kinh nghiệm và tri thức của người đi trước. Qua chuyện này, ngươi sẽ trưởng thành, vi phụ cũng sẽ yên tâm.”

Có danh sách của Tiêu Dung, hoàng đế mạnh tay chấn chỉnh đám bè phái của Kính Quốc Công.

Đêm đó Diệp Thừa Trạch bị hoàng đế phái người đi bắt, một nhà cả già cả trẻ bị giam vào ngục, ngược lại là Tần Nhược lại ôm đứa nhóc chạy thoát.

Thật đúng là mỉa mai, Tần Nhược lúc trước vừa bày tỏ lòng trung thành, lúc sau đã ôm con bỏ chạy.

 

Cũng xem như là may mắn, nàng ta vừa trấn an Diệp Thừa Trạch đi vào giấc ngủ xong liền đi dỗ nữ nhi đang khóc. Lúc nghe được động tĩnh không đúng, nàng ta liền lặng lẽ trốn vào nhà xí ở sân sau.

Quả nhiên, từ trên xuống dưới Diệp gia đều bị bắt vào nhà giam, nàng ta nhân cơ hội này cuỗm tiền rồi tẩu thoát.

Đến khi bị bắt vào ngục, Diệp Thừa Trạch vẫn không hiểu mình sơ suất ở chỗ nào, tại sao chỉ đi sai một bước mà đã phải chịu cảnh vạn kiếp bất phục.

Tần Uyển Hề cũng cảm thấy vô cùng oan ức. Ả không hiểu, ả chỉ muốn sống sung sướng, tại sao ngủ một giấc dậy đã bị nhốt vào ngục rồi?

Ả không muốn trải qua cuộc sống ngục giam như ở kiếp trước nữa, nhưng lần này ả vẫn bị bắt!

Ả vốn đã tuyệt vọng rồi, nhưng ả chợt nghĩ đến Diệp Kỳ Sâm ở bên ngoài ngục giam, hiện đang sống nhờ trong nhà thầy nó, người thầy ấy chính là quan to nhất phẩm!

Tần Uyển Hề đưa toàn bộ đồ trang sức trên người cho cai ngục, nhờ gã chuyển lời đến Diệp Kỳ Sâm, nghĩ cách cứu ả ra.

 Nhưng không hiểu sao chuyện này lại như đá chìm đáy biển. Chẳng những không còn bạc, Diệp Kỳ Sâm cũng không thấy mặt đâu.

Diệp Thừa Trạch càng tuyệt vọng hơn, trong lòng ông ta biết rõ mình đã phạm phải tội gì. Sau khi bị giam, ông ta mất ăn mất ngủ, đêm nào cũng lo mình bị chém đầu.

Mãi đến khi Tiêu Dung xuất hiện, vẻ mặt ông ta mới lộ ra chút nhiệt tình. Ông ta đứng phắt dậy, nắm lấy song sắt của ngục giam, nói: "Dung Nhi? Dung Nhi, nàng tới rồi! Rốt cuộc nàng cũng tới rồi! Nàng tới cứu ta sao? Ta… Ta không chịu được nữa, nàng mau đi cầu xin phụ hoàng thả ta ra đi! Ngục giam này đúng là không phải chỗ cho con người mà, ta… ta không biết ta đã làm sai ở đâu, sao lại bị bắt?”

Tiêu Dung cười lạnh, hỏi: "Ngươi không biết mình đã sai ở đâu? Lúc giết người diệt khẩu, ngươi thật sự không biết mình đang làm gì sao?"

Diệp Thừa Trạch nhíu mày, hỏi: "Ngươi có ý gì? Sao ta lại giết người diệt khẩu?"

Tiêu Dung nói tiếp: “Ngươi cấu kết với Kính Quốc Công, dùng long bào và ngọc tỷ để vu oan giá họa cho Lạc Thân Vương. Cũng may Lạc Thân Vương nhạy bén, đổi long bào thành mãng bào. Ngươi sợ chuyện này bại lộ, liền diệt khẩu cả một nhà sáu người biết chuyện. Chuyện này, chắc ngươi không dám thừa nhận đâu nhỉ?”

Trong lòng Diệp Thừa Trạch kinh sợ, cau mày nói: "Dung Nhi, nàng nghe ai nói xằng nói bậy vậy? Ta không làm chuyện đó, sao ta có thể làm ra loại chuyện như vậy cơ chứ? Nàng có hiểu lầm gì về ta rồi đúng không? Ồ đúng rồi, hay là chuyện của Uyển Nhi và Nhược Nhược làm nàng tức giận? Nàng… nàng đừng tức giận, chỉ cần ta ra ngoài, ta sẽ bỏ các nàng ấấy. Chúng ta một đời một kiếp một đôi người, đời này làm một đôi phu thê tuyệt mỹ."

Tiêu Dung bị ông ta chọc giận đến bật cười, nói: "Diệp Thừa Trạch, nếu ngươi nói những lời này với ta trước một ngày, có lẽ ta vẫn sẽ liều mạng mà toàn tâm toàn ý đối xử với ngươi. Thậm chí còn phản bội phụ hoàng, ruồng bỏ niềm tin của ta, chỉ vì một lang quân có tình có nghĩa như ngươi. Nhưng hôm nay, ngươi nói gì cũng đã quá muộn rồi, ta yêu ngươi, yêu đến nỗi sẵn sàng từ bỏ thân phận công chúa, còn ngươi đã làm gì? Không những che chở cho con tiện nhân Tần Uyển Hề lúc hạ độc ta rồi bị ta phát hiện mà còn cưới ngoại thất để sinh con đẻ cái cho ngươi. Diệp phu nhân như ta đúng là trò cười cho cả kinh thành!”

Diệp Thừa Trạch biết bây giờ mình nói cái gì đều đã muộn, nhưng ông ta vẫn gửi gắm hy vọng vào Tiêu Dung, hỏi: "Ta biết sai rồi, nàng có thể cho ta một cơ hội nữa hay không? Ta... ta sẽ đưa toàn bộ gia sản của Diệp gia cho nàng, sau này tuyệt đối không nạp thiếp, chỉ cần nàng đưa ta ra ngoài, từ nay về sau cái gì ta cũng sẽ nghe theo nàng.”

Nghe xong lời này, Tiêu Dung chỉ cảm thấy tấm lòng trước đây của mình đúng là một chuyện tiếu lâm, đứng trước sống chết của bản thân, lại có người có thể nói ra những lời như vậy.

Lúc này, nàng thực sự không yêu nổi nam nhân này nữa, trái lại, nàng bình tĩnh nói: “Diệp Thừa Trạch, hôm nay ta phụng mệnh đến thẩm vấn ngươi. Nhưng trước khi thẩm vấn, có một người ngươi cần gặp."

Nói đoạn, nàng lùi lại một bước, tránh ra cho một nam nhân ở chỗ ngoặt.

Người đến chính là Diệp Côn, vừa thấy Diệp Thừa Trạch, gã đã nhịn không được mà bật cười, nói: "Diệp Thừa Trạch? Đúng là báo ứng mà! Ông trời không nhìn nổi nữa, bắt ngươi vào đại lao. Ta phải chịu khổ thì ngươi cũng không được thoải mái!"

Diệp Thừa Trạch cau mày, sau khi thấy rõ nam nhân trước mặt, ông ta nhíu mày nói: "Diệp Côn? Sao ngươi lại ở đây? Chẳng phải ta đã bỏ tiền mua cho ngươi một chức quan để ngươi đi nhậm chức một trấn nhỏ ở Giang Nam rồi mà?”

Diệp Côn xì một tiếng khinh miệt: "Quan cái gì mà quan, những người đó trở mặt, chẳng phải chỉ là mấy xe lương thực thôi sao? Bọn chúng đánh ta một trận, tống ta vào ngục giam. Khổ thân ta năm đó còn đào tim đào phổi đối xử với con mụ vợ ngươi, còn cho rằng nàng sẽ làm như lời nàng nói, nếu nàng trở thành người trên người, nàng sẽ đưa ta đi cùng để phát tài. Ha ha, thế mà nàng ta lại phái người giữ ta ở nơi đó, làm ta có nhà mà không thể về, suýt thì chết đói ở đầu đường!”

Diệp Thừa Trạch không hiểu, lắc đầu hỏi: "Lời này của ngươi có ý gì?"

Diệp Côn cười: "Ý tứ gì à? Ồ, ngươi chưa biết đúng không? Năm đó đứa con mà tiểu thiếp họ Tần kia của ngươi sinh ra bị chết non, là ta tìm một đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi để giúp nàng vượt qua cửa ải khó khăn. Vì cảm kích nên nàng đã tự nguyện ngã vào lòng ta. Nhi tử thông minh tuyệt đỉnh kia của ngươi là được mua bằng mười lượng bạc của ta! Ngươi lại còn coi nó như báu vật cơ đấy!”

Trong khoảnh khắc, Diệp Thừa Trạch như bị sét đánh, trợn mắt bất tỉnh.

Bình Luận (0)
Comment