Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 110

Cũng may, Tiêu Dung không phải là người thấy chết không cứu, ngay cả khi Diệp Thừa Trạch phạm tội chết, ông ta vẫn được hưởng tất cả các quyền lợi của một con người trước khi thẩm vấn.

Tiêu Dung bảo thầy lang chích vài mũi kim để đánh thức Diệp Thừa Trạch, nàng từ trên cao nhìn xuống ông ta: "Diệp đại nhân, khỏe hơn chút nào chưa?"

Diệp Thừa Trạch sau khi tỉnh lại thì lập tức đứng dậy, lết tới ôm lấy bắp chân Tiêu Dung: "Dung Nhi, nàng nghĩ ra cách cứu ta chưa?"

Tiêu Dung cười nhạo: “Ngươi biết ngươi phạm tội gì rồi chứ? Có một việc ta nói cho ngươi biết, người nhà Tiểu An Tử đã được cứu thoát khỏi đám cháy. Sao ngươi lại cứ thế mà diệt khẩu nhà Tiểu An Tử? Có phải vì bọn họ đã nhìn thấy mặt ngươi? Diệp đại nhân, ngươi làm việc đúng là không cẩn thận, vì sự sơ suất của mình mà chôn vùi mạng sống của năm người, cộng thêm hai lão bộc nữa, tổng cộng là bảy mạng. Diệp Thừa Trạch, ngươi thật tàn nhẫn. Bây giờ cuối cùng ta đã hiểu tại sao ngươi lại bội bạc ta như vậy, ngươi vốn chính là người âm hiểm độc ác như thế mà. Một người mà đến mạng sống của người khác cũng không để bụng, sao có thể trông chờ hắn có tình có nghĩa?”

Diệp Thừa Trạch tựa như bị hóa đá hồi lâu, Tiêu Dung lại nói tiếp: “Nhưng Diệp đại nhân cứ yên tâm, ngươi vẫn còn cơ hội sống sót. Sở dĩ hoàng thượng phái Hàn tướng quân đến thẩm vấn cũng là vì ngươi vẫn còn một chút giá trị. Chỉ cần ngươi nói ra tất cả những gì mình biết, hoàng thượng sẽ giữ lại mạng cho ngươi. Dù là đưa đi sung quân ở nơi Tây Bắc lạnh lẽo khổ nhọc hay ở nơi Nam Cương khí độc khắp chốn, cũng tốt hơn cảnh rơi đầu!”

Nói xong, nàng đá văng Diệp Thừa Trạch ra, xoay người bước ra khỏi phòng giam.

Diệp Thừa Trạch quỳ sụp xuống đất, hồi tưởng về cả cuộc đời mình, lẩm bẩm: "Rốt cuộc là sai ở chỗ nào?"

Trên thực tế, từ lúc sắp xếp vô tình gặp phải Tô Hạo Vân, ông ta đã sai rồi.

Trong khoảng thời gian này, ông ta có vô số cơ hội chuộc lỗi. Chỉ cần ông ta chịu đối xử tử tế với Tô Hạo Vân, không đi tìm nữ nhân khác, Tô gia sẽ trợ giúp ông ta một bước lên mây.

Hay nếu ông ta đối xử với Tiêu Dung tốt hơn một chút, đừng để Tần Uyển Hề ức hiếp Tiêu Dung, cũng không đi tìm ngoại thất, Tiêu Dung lú lẫn vì yêu này nhất định sẽ chung thuỷ một lòng với ông ta.

Nhưng chính tay ông ta đã đập nát quân bài tốt này thành từng mảnh. Diệp Thừa Trạch nắm chặt song sắt, hét lên với bên ngoài phòng giam: "Tần Uyển Hề, con tiện nhân! Là ngươi hại ta, là ngươi và đứa con hoang kia hại ta ra nông nỗi này! Ta sẽ khiến ngươi chết không được tử tế!”

Ở một phòng giam khác, Tần Uyển Hề sợ run bần bật, ả biết chuyện mình làm đã không thể giấu được nữa, nhưng bây giờ ả ta ốc còn không mang nổi mình ốc, nào có tâm tư đi lo chuyện khác?

Ả chỉ cầu nguyện tội của Diệp Thừa Trạch đừng quá lớn, đừng liên luỵ khiến ả cũng phải chịu cảnh rơi đầu.

Chỉ cần còn có cơ hội thoát ra, nhất định ả sẽ nghĩ được cách xoay người.

Đúng vậy, ả còn trẻ trung và xinh đẹp, có rất nhiều người sẵn sàng chấp nhận ả.

Sau khi nghe Diệp Thừa Trạch chửi bới cả đêm, ngày hôm sau Diệp Thừa Trạch bị kéo đi thẩm vấn. Có lẽ ông ta tự biết chạy trời không khỏi nắng nên đã mồm năm miệng mười khai hết tất cả.

Lần này ông ta dính líu đến danh sách có mấy chục, thậm chí là hàng trăm cái tên, đều có quan hệ mật thiết với Kính quốc công.

Ngoài ra, ông ta còn nói một chuyện, là về Diệp Kỳ Sâm.

Chuyện này khiến người chịu trách nhiệm giám sát là Hàn Lập Quyên cảm thấy không thể hiểu nổi. Ông ta nói rằng tất cả những việc này đều là do con trai ông ta, Diệp Kỳ Sâm bảo ông ta làm.

Khi biết được Diệp Thừa Trạch bị bắt, cùng ngày hôm đó, Diệp Kỳ Sâm liền để lộ thân thế của mình. Hắn không phải là con ruột của Diệp Thừa Trạch mà đã trở về nhận cha mẹ ruột của mình.

Lại nói, cha mẹ ruột còn rất có uy danh, là thương nhân giàu có ở Giang Nam.

Theo luật pháp Đại Ninh, Diệp Kỳ Sâm sẽ không bị liên lụy nên mọi người chỉ có thể buông tha cho đứa trẻ tám tuổi này.

Thế nhưng, Hàn Lập Quyên vẫn là người nhìn xa trông rộng, hồi bẩm sự việc này cho Tô Hạo Thanh. Ông ngay lập tức hiểu được chuyện là như thế nào.

Những ngày qua, Tô Hạo Thanh vẫn luôn nghe được tiếng lòng của cháu ngoại, nói cái gì mà Diệp Kỳ Sâm là nam chính sống lại.

Cho nên, Diệp Thừa Trạch nói Diệp Kỳ Sâm bảo ông ta làm những việc này, đương nhiên cũng là sự thật.

Nhưng, tiếng lòng là một chuyện, bọn họ không có bằng chứng, bây giờ không thể làm gì nam chính nhỏ này.

Trước mắt thì mọi việc nó làm đều bị Tiểu Phỉ Nhiên phá huỷ từng chút một, không tạo thành bất cứ tổn hại gì cho Tô gia, chỉ có thể tìm cơ hội để đối phó nam chính còn chưa trưởng thành này.

Tô Hạo Thanh nói với Hàn Lập Quyên: "Ngươi nên xử thế nào thì xử thế ấy đi! Về phần Diệp Kỳ Sâm, ta sẽ tìm người để mắt tới nó."

Hàn Lập Quyên chắp tay xin lui, qua mấy ngày chỉnh lý, Diệp Thừa Trạch lập công chuộc tội, làm tan rã một phần ba thế lực của Kính quốc công.

Tuy rằng không thể trực tiếp trừng phạt Kính quốc công, nhưng một phần ba thế lực đã làm ông ta thương gân động cốt, hoàng đế lại thuận thế biến phần thế lực này thành người của mình, cuối cùng đã có thể đối chọi chính diện với Kính quốc công.

Cuối cùng, Diệp Thừa Trạch bị phán lưu đày, cùng với mấy chục người dòng nhánh của Diệp gia, đều bị đày đến Bắc Cương lạnh giá.

Nam tử còn trẻ bị sung quân và miễn phạt, còn nữ tử thì đi làm nô làm tì và xăm mặt.

Tần Uyển Hề vừa nghe tin mình phải xăm mặt, ả sợ đến mức quỳ xuống đất xin tha, điều làm ả tự hào nhất chính là khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc này, nếu bị xăm, đời này của ả sẽ không còn cơ hội Đông Sơn tái khởi nữa.

Nhưng cai ngục sao có thể để ả làm loạn, chỉ đành trói ả lại và xăm dòng chữ "tội nô" lên hai bên sườn mặt ả.

Sau đó, gia nô của Diệp gia được đưa đến chợ nô lệ để bán lại, tội nô bị xăm mặt chỉ có thể làm nô bộc hạ đẳng. Đời này của Tần Uyển Hề không thể dùng mị thuật mê hoặc người được nữa.

Lúc bị lưu đày, Diệp Thừa Trạch mới phát hiện, ngoại thất Tần Nhược của ông ta không có trong đây. Sau khi hỏi thăm, ông ta mới biết Tần Nhược đã cuỗm tài sản của Diệp gia và bỏ trốn.

 

Điều buồn cười là nàng ta không mang nữ nhi của Diệp Thừa Trạch đi, con bé mới một tháng tuổi được một hộ nông dân nhận nuôi, cũng xem như là may mắn trong bất hạnh.

Trong lúc ấy còn một đoạn nhạc đệm nữa, Tần Uyển Hề là gia quyến, có thể phải từ biệt đám người Diệp Thừa Trạch bị lưu đày, kết quả, vừa gặp mặt, Diệp Thừa Trạch đã lao vào đánh Tần Uyển Hề túi bụi.

Nếu không có nha dịch ngăn cản, chỉ sợ Tần Uyển Hề đã sớm bị ông ta đánh chết.

Đã từng đẹp đẽ bao nhiêu, giờ lại xấu xí bấy nhiêu.

Sau khi nhìn thấy những chuyện này, Tiêu Dung vô cùng vui sướng. Nàng còn hận không thể quay ngược thời gian về đá chết bản thân ngày xưa đã toàn tâm toàn ý đối xử tốt với Diệp Thừa Trạch.

Sự việc qua đi, nàng liền ở lại quân Ngũ Cô Nương, hoàng đế cũng chưa khôi phục địa vị công chúa cho nàng mà chỉ nói: “Con đường do bản thân chọn, cho dù có xuống núi đao biển lửa cũng phải đi hết. Kết cục của ngươi hiện giờ cũng không tệ, đi theo Hàn tướng quân kiến công lập nghiệp đi!"

Tiêu Dung không phàn nàn gì, nàng xứng đáng có được tất cả những điều này, tốt hơn nhiều so với việc bị đày ải cùng Diệp Thừa Trạch.

Xử lí xong chuyện này, trời đã vào hạ, Diệp Phỉ Nhiên có thể chạy nhảy khắp nơi.

Đến bây giờ, Kính quốc công và quân Tô gia đã có địa vị ngang nhau, thế mà lại tiến vào trạng thái cân bằng hiếm hoi. Mọi người dường như đều có ăn ý ngầm nào đó, không ai phá vỡ thế cân bằng này.

Nhiều năm trôi qua mà không can thiệp lẫn nhau, mãi đến khi Diệp Phỉ Nhiên lên bảy, đảng Kính quốc công vốn im hơi lặng tiếng mới có dấu hiệu phục hưng.

Từ năm một tuổi đến bảy tuổi là sáu năm thoải mái nhất của Diệp Phỉ Nhiên, không cần lo lắng cho an nguy của người Tô gia, Tô Hạo Thanh cũng thăng đến chức Hộ quốc Đại tướng quân Nhất phẩm.

Lúc trước, khi Diệp Thừa Trạch xảy ra chuyện, Tô Hạo Vân vốn muốn đưa Diệp Phỉ Nhiên đi hỏi xem ông ta cảm thấy thế nào.

Nhưng cuối cùng Tô Hạo Vân lại không đi, nàng cảm thấy Diệp Thừa Trạch không đáng, mười năm ấy coi như mười năm lầm đường, nàng cần gì phải ngẫm nghĩ nhiều cho mệt.

 

Nàng nghĩ, nếu không có Diệp Thừa Trạch, có lẽ nàng đã trở thành nữ tướng quân giống như Hàn Lập Quyên.

Có lẽ sẽ kết thân với một vị tướng quân của quân Tô gia trên chiến trường, cuối cùng nắm tay người ấy, cùng nhau sống đến đầu bạc răng long.

Nhưng đó đều chỉ là chuyện “có lẽ”. Nhìn nhi tử mới được một tuổi đã trổ mã vô cùng xinh đẹp, mọi thứ trước mắt đối với nàng đã là cuộc sống hoàn hảo nhất.

Nàng luôn cảm thấy Diệp Phỉ Nhiên đến vì chính nàng, không liên quan gì đến Diệp Thừa Trạch.

Nếu không, Diệp Phỉ Nhiên cũng sẽ không nhất quyết đứng về phía nàng, trước nay chưa từng gọi Diệp Thừa Trạch là cha, chỉ gọi ông ta là đồ cha cặn bã.

Sáu năm sau, Lục hoàng tử đã mười ba tuổi, trở thành một thiếu niên oai hùng tuấn mỹ.

Tiêu Tông mười ba tuổi đã cao bằng Tô Dư Lan, khiến mỗi lần nhìn thấy hắn, Tô Dư Lan đều không nhịn được mà hỏi: “Ăn gì mà lớn thế?”

Điều khó chịu hơn nữa là, mỗi lần Tiêu Tông nhìn thấy y đều phải cung kính cúi đầu hành lễ: “Hoàng thẩm.”

Tô Dư Lan thầm nghĩ, hoàng tộc các ngươi ai cũng có tật xấu, lúc trước là ai bảo đại biểu ca lớn lên phải gọi là biểu ca, bây giờ sao lại gọi hoàng thẩm rồi?

Hơn nữa, tên nhóc kia gọi một tiếng hoàng thẩm vô cùng lễ phép và đứng đắn, làm y không cảm thấy chút mạo phạm hay đùa cợt nào, như thể đối với hắn, hoàng thẩm chỉ là một xưng hô đơn giản mà thôi.

Thế nên Tô Dư Lan căn bản không tức nổi, nghẹn nửa ngày mới thốt ra được một câu: “Đều là người nhà, sau này không cần khách khí như vậy."

Khó chịu nhất chính là Tô Dư Tịch, tên nhóc thối này mỗi lần nhìn thấy y đều buồn bực kêu: "Chào cữu phụ."

Tô Dư Lan thầm nghĩ, ta là đại ca của ngươi, mẹ nó chứ ngươi gọi ta là cữu phụ là có ý gì?

Cũng may, cậu ta chỉ thỉnh thoảng mới buồn bực chút xíu, phần lớn thời gian vẫn ngoan ngoãn gọi đại ca.

Diệp Phỉ Nhiên trở thành hạt dẻ cười của mọi người, dù là ai nhìn thấy cậu cũng đều phải ôm ấp hôn hít bế lên một chút, lúc có đồ ăn ngon hay vui vẻ đều sẽ nghĩ đến cậu.

Chỉ là sức chiến đấu của đứa nhỏ này không bằng lúc còn sơ sinh. Bây giờ cậu đã bảy tuổi, lại gầy hơn một chút so với đứa trẻ bảy tuổi bình thường.

Quả nhiên trước béo không tính là béo, sau béo thì sập giường đất.

Hơn nữa, ai nhìn thấy Diệp Phỉ Nhiên cũng đều bảo: "Tiểu thiếu gia nhà ta sao càng lớn lại càng giống tiểu thư nhỉ? Là nam nhưng lại có tướng mạo của nữ, vừa nhìn đã biết có phúc khí!"

Dù là người nào nhắc tới vấn đề này, Diệp Phỉ Nhiên đều tức đến độ giơ móng vuốt muốn cào người.

Lúc này, Lục hoàng tử sẽ chạy đến hòa giải: "Ai nói Phỉ Nhi nhà mình là tiểu thư? Rõ ràng rất anh tuấn, cực kì khí khái nam nhi!"

Diệp Phỉ Nhiên gật đầu thật mạnh: "Đúng đúng!"

Vẻ nghiêm túc và rối rắm của cậu luôn làm mọi người ôm bụng cười to.

Những ngày tháng sung sướng tự tại như này, Diệp Phỉ Nhiên hưởng thụ đã đời, vô cùng biết ơn mọi người Tô gia đã mang đến cho cậu khoảng thời gian tốt đẹp nhường ấy.

Chỉ là những ngày hạnh phúc không phải vô tận. Trong mấy năm yên bình, Hoàng hậu cáo ốm và Liễu quý nhân lui về ở ẩn vẫn luôn là mối họa ngầm bị chôn vùi trong hậu cung.

Khá là kì lạ rằng mấy năm này Hoàng Hậu chưa tác oai tác quái, còn Liễu quý nhân thì hoàn toàn không có chút cảm giác tồn tại nào.

Dưới sự giám sát của mọi người, hai người ấy dường như đã đạt được thỏa thuận, bắt đầu làm cá chậu chim lồng trong hậu cung, không hề có bất kỳ động thái gì.

Chỉ có Tô Hạo Thanh và Lục hoàng tử biết, nhất cử nhất động của hai người đều bị bọn họ giám sát.

Chẳng qua bọn họ đã trở thành con cờ bí mật, giả vờ phục tùng để khiến hoàng đế buông lỏng cảnh giác, dù sao cũng là nữ nhân của hắn, hoàng đế nhân từ sẽ không quá khắt khe với bọn họ.

Trên đời này không phải ai cũng là Diệp Thừa Trạch, huống chi đó lại là hoàng đế, chỉ cần có một con đường, hoàng đế sẽ không đuổi tận giết tuyệt.

Sự khoan dung vừa là ưu điểm, cũng vừa là khuyết điểm trí mạng của hắn.

Cùng lúc đó, tại Đại Ninh, vào mùa xuân cùng năm, Diệp Kỳ Sâm mười ba tuổi đỗ tiến sĩ, đứng thứ 36, trở thành truyền kì số một của Đại Ninh.

Bình Luận (0)
Comment