Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 111

Người khác gọi hắn là tiểu thiên tài xuất thế, chỉ có Diệp Phỉ Nhiên biết, kiếp trước hắn đứng thứ 27, kiếp này xếp thứ 36, sống lại một đời tụt mất chín hạng.

Hơn nữa, hắn vẫn dùng đáp án mà kiếp trước tốn mười năm để nghiên cứu ra, không thay đổi một chữ nào, à không... bởi vì đã quá lâu nên hắn nhớ sai hai câu, đây cũng chính là nguyên nhân khiến hắn bị rớt hạng.

Trong lòng Diệp Phỉ Nhiên trào phúng mấy câu: [Cái gì mà tiểu thiên tài chứ, sao không gọi là lão già phế vật luôn đi! Sống được gần 40 rồi mà sao trình độ vẫn thấp như vậy?]

Thế nên mấy ngày nay, mọi người Tô gia nghe được những lời phàn nàn này thì không khỏi bật cười, khắp nơi đều là bầu không khí vui vẻ.

Bọn họ chẳng những không quan tâm đến tiểu thiên tài vươn lên, mà ngược lại còn thấy may vì cuối cùng ngày này cũng đã đến, không cần phải chờ đợi nữa.

Chỉ có Tô gia mới biết mấy năm nay họ đã cố gắng canh phòng nghiêm ngặt cỡ nào, thậm chí còn truy lùng tìm hiểu tận gốc toàn bộ thế lực đằng sau Diệp Kỳ Sâm.

Còn Liễu quý nhân, lại nói, Liễu quý nhân cũng là một người đáng thương, chỉ bị người khác lợi dụng mà thôi.

Nhưng bản tính của ả cũng rất xấu xa, từ nhỏ đã bị tiêm nhiễm tư tưởng sai lệch, lúc này mới dẫn đến chút tâm lý trả thù không thể hiểu nổi.

Chuyện này điều tra rất rắc rối, bằng chứng về tái ngoại kỳ vực rất khó xác minh thực hư. Nếu không phải sư phụ Cơ tiên sinh chính là Liễu Như Mi, chỉ sợ cả đời này bọn họ đừng mong tra ra được gì về dấu vết của tái ngoại kỳ vực.

Hơn nữa khi kiểm chứng chuyện này, bọn họ còn tra ra được một điều, đó là về Cơ tiên sinh. Hóa ra nàng đúng là con gái của Liễu Như Mi.

Liễu Như Mi vì bảo vệ nàng, lại lo lắng mình sẽ bị tàn quân của tái ngoại kỳ vực đuổi giết, vừa không dám trở về làm liên luỵ đến Liễu gia, cũng không dám công khai thân phận của nữ nhi cho cả thiên hạ, chỉ có thể sống tạm trong một con hẻm thấp, lặng lẽ nuôi dạy nữ nhi, truyền thụ hết y thuật của mình cho nàng.

Cơ tiên sinh cũng rất ngạc nhiên, không ngờ nàng lại tìm được người thân vì vụ án cũ này.

Nàng cũng không ngờ mình lại là con gái của sư phụ, điều này khiến nàng vô cùng xúc động.

Tuy nhiên, Cơ tiên sinh luôn là người bình tĩnh. Sau khi biết chuyện, nàng cũng không hào hứng quá mức mà rất biết lễ nghĩa, mang lễ vật đi bái kiến biểu huynh biểu tỷ.

Cả Liễu Hạnh Lâm và Liễu Bán Hạ đều rất thích nàng, sau này cũng thường xuyên qua lại với nhau, coi như họ hàng ở kinh thành.

Mặt khác, Liễu Huyền Hồ ăn vài trận đánh xong rốt cuộc cũng biết tiến về phía trước, không một lòng cầu quan nữa, mà bái Cơ tiên sinh làm sư phụ để học chút y thuật và võ nghệ phòng thân.

Gã lại theo học chút bản lĩnh từ thầy ở trường miễn phí, trở nên hiểu chuyện hơn không ít.

Hôm nay thời tiết rất tốt, Diệp Phỉ Nhiên được Lục hoàng tử dẫn đi bái kiến Cơ tiên sinh. Liễu Huyền Hồ cung kính đi ra, hành lễ với Lục hoàng tử: "Sư huynh, mời vào trong."

Lục hoàng tử tuy còn nhỏ nhưng là người nhập môn trước, vẫn được Liễu Huyền Hồ cung kính gọi một tiếng sư huynh.

Lục hoàng tử gật đầu, bây giờ mọi người trong kinh thành đều biết Lục hoàng tử biết nói chuyện, nhưng hắn vẫn giả bộ ngốc nghếch chất phác. Hắn cứ như vậy lại bị Kính Quốc Công kiêng kị, thường âm mưu xếp tai mắt vào bên người hắn, nhưng tất cả đều bị Lục hoàng tử lặng lẽ trừ khử hết.

Diệp Phỉ Nhiên nhảy xuống xe, được Lục hoàng tử đỡ, mắng: "Phỉ Nhi, chạy chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã."

Nói xong, hắn lại bế Diệp Phỉ Nhiên lên, ước lượng nói: "Mỗi ngày ăn nhiều như vậy, sao không có thêm tí thịt nào nhỉ?"

Diệp Phỉ Nhiên nhếch miệng cười, lộ ra hai cái răng khểnh, nhỏ giọng nói: "Lỡ đâu là thịt khô thì sao, ngươi lại còn mắng ta!"

Thực ra cậu cố tình để hệ thống điều chỉnh hàm lượng chất dinh dưỡng được hấp thụ vào người, không cần hấp thụ thứ vô dụng như mỡ, cậu thích cảm giác vừa gầy vừa nhẹ nhàng này.

Chủ yếu là do hồi hai ba tuổi, cậu ăn nhiều nên béo hơn kha khá. Ai nhìn thấy cũng cười gọi cậu là Tiểu A Phúc, còn bảo cậu trông giống hình em bé mũm mĩm trong bức tranh tết treo bên cửa sổ.

Cậu không muốn lớn lên thành nhóc con mũm mĩm đó, cằm thì chẻ đôi, còn cưỡi cả cá chép nữa, cái con cá ấy cũng siêu béo, không biết đã được nuôi bao nhiêu năm.

Đoạn thời gian đó, ngày nào cậu cũng nhìn chằm chằm vào đàn cá chép trong ao ở hậu viện Tô gia, hy vọng một ngày kia chúng sẽ lớn lên để làm thú cưỡi cho mình.

Mãi về sau, cậu mới nhìn thấy đàn cá chép nuôi hơn chục năm trong ao ở chùa Trường Ninh, con lớn nhất cũng chỉ to bằng em bé nhỏ, căn bản không thể dùng làm thú cưỡi.

Từ đó trở đi, khi nhìn thấy em bé trong tranh Tết, cậu liền phàn nàn trong lòng: [Thật là khoa trương, cá chép sao mà cưỡi được?]

Diệp Phỉ Nhiên cùng Lục hoàng tử tiến vào con hẻm nhỏ, từ xa đã nhìn thấy Cơ tiên sinh đang nói chuyện với một người, người nọ chính là Vương Kỳ.

Lại nói, Vương Kỳ cũng là một người kì lạ, năm kia y đã làm một chuyện kinh thiên động địa, dán bố cáo khắp hang cùng ngõ hẻm ở kinh thành, chủ động vạch rõ ranh giới với Kính Quốc Công.

Bố cáo nói rằng từ giờ y không còn là nhi tử của Kính Quốc Công nữa. Vì chuyện này, Kính Quốc Công đã đuổi y ra khỏi nhà.

Khi ra ngoài, y chỉ mặc một cái áo trong, làm Kính Quốc Công tức giận đến mức gặp ai cũng bảo gia môn bất hạnh.

Nhưng đối với Vương Kỳ, khúc mắc nhiều năm trong lòng y cuối cùng đã được tháo gỡ, từ giờ y không cần phải canh cánh về cái chết của mẫu thân nữa, y chỉ muốn được là chính mình.

Cơ tiên sinh thấy bọn họ đã đến, liền nói với Vương Kỳ: "Nhớ để ý đến lời ta đã nói với ngươi, đồ ăn thức uống và quần áo của bọn nhỏ cũng không được qua loa. Tô phu nhân đã gửi thêm mấy ngàn lượng bạc, số tiền này ngươi bảo quản cho tốt, nhất định phải sử dụng hợp lý cho mỗi đứa.”

Vương Kỳ gật đầu: "Đừng lo, ta nhất định sẽ chăm sóc và dạy dỗ bọn trẻ thật tốt. Ngươi cứ yên tâm làm việc của mình, việc trường học miễn phí đã có ta lo."

Cơ tiên sinh gật đầu, đưa cho y một bộ sách khác, bảo y phát cho bọn trẻ.

Lục hoàng tử bước tới hành lễ với Cơ tiên sinh: “Sư phụ.”

Cơ tiên sinh mỉm cười với bọn họ, giơ tay sờ trán Diệp Phỉ Nhiên, nói: "Lớn như vậy còn phải bế à?"

Diệp Phỉ Nhiên nhảy xuống, tò mò đi lại trong sân, nói trong lòng: [Trong nhà Cơ tiên sinh thường có mấy món đồ chơi hiếm lạ... thấy rồi, người gỗ!]

Cơ tiên sinh: … Thôi xong, kinh lạc mộc tượng của ta...

Thôi, con nít con nôi, không chấp. Nàng chỉ có thể bất lực dặn dò một câu: “Đừng làm vỡ là được.”

Cơ tiên sinh hỏi: “Hôm nay Lục hoàng tử tới đây có việc gì?”

Lục hoàng tử gật đầu, hai thầy trò liền đi vào phòng, Liễu Huyền Hồ đi về phía Diệp Phỉ Nhiên, dỗ dành: "Phỉ Nhi, ca ca chơi cùng ngươi nhé?"

Diệp Phỉ Nhiên mỉm cười ngọt ngào: "Chào Huyền Hồ ca ca."

Tiếng lòng lại là: [Hừ, cái tên nhị thế tổ này, ai muốn chơi cùng ngươi chứ!]

Liễu Huyền Hổ sờ đầu, thầm nghĩ làm người thật sự không nên phạm sai lầm, nếu không sẽ thành vết nhơ cả đời.

Cũng may gã tỉnh ngộ không quá muộn, Liễu Hạnh Lâm để gã đi theo biểu tỷ học y thuật, hiện tại gã chỉ có một cảm xúc, biểu tỷ đánh người đau quá đấy!

Liễu Huyền Hồ thấy Diệp Phỉ Nhiên không muốn chơi cùng mình thì cũng không ép, chỉ dặn dò một câu: "Ở trong sân ngoan đừng chạy lung tung nhé!"

Diệp Phỉ Nhiên ngoan ngoãn đáp: "Vâng ạ."

Kết quả là cậu đi loanh quanh trong sân một lúc, vì buồn chán nên cậu chạy ra chơi với lũ trẻ dưới gốc cây liễu to trước cửa.

 

Hôm nay Lục hoàng tử tới tìm Cơ tiên sinh là có việc, chính vì cuốn sổ do mẫu thân của Cơ tiên sinh để lại, bọn họ mới tìm ra manh mối về tái ngoại kỳ vực.

Lục hoàng tử hỏi: “Sư phụ, người có biết có một nơi gọi là Bàn Nhược cảnh không?”

Cơ tiên sinh lắc đầu: "Ta không chắc lắm, nơi ấy không thuộc tái ngoại kì vực sao?"

Lục hoàng tử thực ra cũng không rõ, hắn chỉ biết Ngôn Linh Tử đến từ tái ngoại kỳ vực, là một trong những bảo vật trấn vực của nơi đó.

Nó nổi danh cùng với Cổ Đồng Tử, nhưng lại chuyên được dùng để khắc chế Cổ Đồng Tử.

Hắn muốn biết liệu Phỉ Nhi vì cứu hắn mà tạm thời ra Bàn Nhược cảnh sẽ gây ra ảnh hưởng gì đến cậu hay không.

Cơ tiên sinh trực tiếp đưa cuốn sổ của Liễu Như Mi cho hắn: “Mấy ngày nữa ta sẽ ra ngoài một chuyến, có một lô dược liệu quan trọng cần mua, nếu ngươi muốn biết gì thì cứ xem trong sổ của thái sư phụ. Ừm… Ta cũng chưa đọc hết ghi chú này, nói không chừng ngươi sẽ tìm được đáp án mình muốn.”

 

Lục hoàng tử nhận lấy cuốn sổ dày cộm kia, gật đầu: “Sư phụ đi đâu vậy?”

Cơ tiên sinh đáp: “Núi Trường Bạch, chỗ ấy có một mẻ nhân sâm trăm năm, ta đi xem chất lượng một chút.”

Lục hoàng tử gật đầu, tìm một cái rương để cuốn sổ vào. Sau khi niêm phong, hắn đi ra ngoài tìm Diệp Phỉ Nhiên.

Kết quả vừa ra khỏi sân liền phát hiện Diệp Phỉ Nhiên đã chạy biến từ lúc nào.

Lục hoàng tử cau mày, quay đầu hỏi Liễu Huyền Hồ: "Sư đệ, ngươi có nhìn thấy Phỉ Nhi đâu không?"

Liễu Huyền Hồ tay ướt thò đầu ra khỏi bếp, đáp: "Không phải đang chơi trong viện sao? Thôi chết, thằng nhóc chạy ra ngoài rồi à? Ta đang định hấp mấy cái bánh hoa hòe cho nó, mau ra ngoài tìm đi.”

Lục hoàng tử sợ tới mức tim lỡ mất một nhịp, vội vàng đi ra ngoài tìm, lúc này hắn đã nghĩ đến rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, bắt đầu tưởng tượng sau này không có Diệp Phỉ Nhiên thì hắn sẽ đau khổ đến nhường nào.

Vừa ra ngoài, hắn đã nhìn thấy một đám trẻ nhỏ đang vây quanh Diệp Phỉ Nhiên, trên tay đứa nào cũng cầm một xiên hồ lô ngào đường, đang xếp hàng đưa cho cậu.

Lục hoàng tử lập tức thở phào nhẹ nhõm. Bình tĩnh lại hồi lâu mới bước tới, hắn mỉm cười: “Phỉ Nhi, sao ra ngoài mà không nói với ca ca một tiếng?”

Diệp Phỉ Nhiên cầm một xiên hồ lô, trên mặt dính đầy nước đường, cười tủm tỉm đáp: "Chơi một mình chán quá, ca ca, ngươi ăn không?"

Lục hoàng tử cắn một miếng tượng trưng, ​​bế cậu lên, nói: "Về nhà thôi, sau này không được chạy lung tung một mình, rõ chưa?"

Diệp Phỉ Nhiên gật đầu: "Dạ, Phỉ Nhi biết rồi, nhưng bọn nhóc này nhiệt tình quá, ta cũng hết cách. Ngươi xem, bọn nhóc tặng ta rất nhiều quà."

Vừa nói, cậu vừa mở ví tiền ra, quả nhiên trong đó có rất nhiều viên đá nhỏ đủ màu sắc.

Đám trẻ ở phía xa vẫn nhìn về phía cậu, còn vẫy tay tạm biệt. Lục hoàng tử nghĩ thầm, nhân duyên của tiểu tử này khá tốt đấy.

Diệp Phỉ Nhiên bảy tuổi trổ mã đẹp như một tiểu tiên đồng phấn điêu ngọc trác, có ai mà không thích chứ?

Lục hoàng tử đặt Diệp Phỉ Nhiên lên xe, hỏi: "Về thẳng nhà, hay là đưa ngươi đi chơi chỗ khác cái đã?"

Diệp Phỉ Nhiên ngáp một cái, tựa vào vai Lục hoàng tử, nói: "Ta không muốn đi dạo đâu, ta buồn ngủ, muốn ngủ trong lòng ca ca."

Lục hoàng tử nhếch môi cười: "Được rồi, Phỉ Nhi ngủ đi!"

Vừa nói, hắn vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ Diệp Phỉ Nhiên, bàn tay đang nắm tóc Lục hoàng tử buông xuống, cậu dựa vào vai hắn ngủ ngon lành.

Ánh nắng chiếu vào hai thân ảnh, ánh sáng và bóng râm của rặng liễu đung đưa giữa lông mày, tạo thành một bức họa tuyệt mỹ làm say lòng người.

Bình Luận (0)
Comment