Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 112

Không biết từ lúc nào, Diệp Phỉ Nhiên đã thích dựa vào vai Lục hoàng tử rồi ngủ ngon lành.

Có lẽ là do Lục hoàng tử đã lớn lên thành một thiếu niên tuấn tú?

Những người luyện võ luôn rất cao to, Lục hoàng tử trông vai rộng chân dài, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo.

Cộng với việc Diệp Phỉ Nhiên cứ rảnh ra là lại hướng dẫn hắn cách ăn mặc trong lòng, nên mới tuổi nhỏ mà hắn đã có cái danh đệ nhất mỹ nam ở kinh thành.

Những ngày gần đây hoàng đế gặp hắn rất nhiều, mỗi lần đều kiểm tra kiến ​​thức của hắn và để thị vệ đại nội luận bàn võ thuật với hắn.

Bên người còn có Phi Ngọc công chúa theo cùng. Công chúa sẽ lau mồ hôi cho Lục hoàng tử, thuận tiện bưng nước, cực kì giống một nhà ba người ấm áp.

Mỗi lần nhìn thấy hình ảnh này, hoàng hậu đều sẽ tức nghiến răng nghiến lợi, lại chỉ có thể giả vờ như không thấy gì, tiếp tục quay về đóng cửa ăn năn ở cung Vĩnh Ninh của mình.

Dư quý phi thì lấy cớ thân thể có bệnh nhẹ, rời cung tĩnh dưỡng lúc hậu cung bị giải tán vào 6 năm trước.

Hiện giờ hậu cung chỉ còn năm vị hậu phi, Lương phi phụ trách nắm giữ phượng ấn, sắp xếp mọi việc trong hậu cung.

Nói là bảo quản phượng ấn, nhưng thực chất cũng chỉ là một công việc nhàn hạ, cả ngày của nàng ta trừ việc trêu chọc tiểu hoàng tử thì cũng không có việc gì làm.

Thỉnh thoảng nữ nhi sẽ vào cung gặp nàng ta, khi không có việc gì làm, nàng ta sẽ làm diều và đồ thủ công để giết thời gian.

Phần lớn các nữ tử trong thâm cung đều như vậy, ngoại trừ Phi Ngọc công chúa, những phi tần này chưa bị lật thẻ bài lần nào.

Mà Phi Ngọc công chúa cũng không phải Trương thục phi, Trương thục phi sẽ khuyên hoàng đế san sẻ sủng ái, còn Phi Ngọc công chúa thì lại yên tâm thoải mái mà độc chiếm sự sủng ái của hoàng đế.

Dường như nàng cũng chẳng có cái gì gọi là tự giác của hậu phi, như thể trò hề nàng làm năm đó là thật, thực sự trở thành một cặp vợ chồng bình dân với hoàng đế.

Hoàng đế còn cho phép nàng làm loạn, không những ngừng tuyển tú trong bảy năm qua, còn phân tán đi một nửa số phi tần, những người được ở lại cũng đều thầm chấp nhận, trở thành người rảnh rỗi trong hậu cung.

Các quan đại thần đệ trình tấu chương lên hoàng đế, kiến nghị hắn mở rộng hậu cung, khai chi tán diệp, nhưng hoàng đế đều lấy lí do mình đã có mười mấy người con để từ chối.

Sáu năm qua, vì thân thể hoàng đế ngày càng tốt nên việc xử lý triều chính cũng theo đó mà trở nên thuận buồm xuôi gió, còn rất hòa hợp với các quan đại thần.

Chỉ là, khi các hoàng tử dần lớn lên, một vấn đề cũng dần xuất hệ, còn là do thiếu phó của thái tử nêu ra.

Trong triều đình, thiếu phó tận tình khuyên bảo: “Bệ hạ, chức vị này của thần đã bỏ không nhiều năm, những năm gần đây chỉ dạy bảo kiến ​​thức và đạo đức cho các vị hoàng tử. Nhưng hoàng đế đừng quên rằng nhiệm vụ của thần là dạy dỗ đức hạnh và nhân cách cho thái tử. Vị trí thái tử bỏ trống đã lâu, thần không có đất dụng võ là việc nhỏ, bất lợi với xã tắc là việc lớn. Hiện giờ tứ hoàng tử đã hai mươi tuổi, lục hoàng tử mười ba, tiểu hoàng tử sáu tuổi, cũng là lúc ngài nên quyết định ai sẽ là người ứng cử cho vị trí thái tử."

Hoàng đế vuốt râu, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Tô tướng quân, khanh nghĩ thế nào?”

Trong lòng Tô Hạo Thanh run lên, vừa nãy thiếu phó nhắc đến chuyện này, ông liền biết có chuyện gì đó không ổn.

Quả nhiên, hoàng đế điểm tên ông đầu tiên.

Ông hắng giọng, nói lập lờ: "Bẩm hoàng thượng, thần chỉ là một võ tướng. Về phần người ứng cử cho vị trí thái tử... bệ hạ có nên hỏi thêm các quan văn khác không?"

Hoàng đế thầm nghĩ, đúng là lão cáo già xảo quyệt. Ngài lại nhìn Tấn thừa tướng mới lên chức, rồi hỏi: “Thừa tướng nghĩ thế nào?”

Vị thừa tướng này được lão thừa tướng tiến cử, trả lời rất đúng trọng tâm, ông suy nghĩ một chút mới nói: "Thần cảm thấy không cần vội quá, chi bằng hoàng thượng cứ quan sát thêm một hai năm."

Hoàng đế nói thầm trong lòng, ái chà, trẫm cũng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại hỏi: "Ồ? Ý thừa tướng là?"

 Thừa tướng nói: “Tiểu hoàng tử còn bé, Tứ hoàng tử mấy năm nay không về kinh thành. Tình trạng của Lục hoàng tử… mặc dù đã hồi phục rất tốt, võ công mắt thường cũng có thể thấy được là rất dũng mãnh, nhưng thần cảm thấy nên cho ngài ấy thêm chút thời gian để trưởng thành. Bệ hạ, vội vàng đưa ra quyết định sẽ bị sự rối loạn che mắt, nếu nhìn không rõ bản chất con người sẽ gây bất lợi cho đất nước.”

Hoàng đế vuốt râu gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Kính quốc công, hỏi: “Kính quốc công, khanh cảm thấy thế nào?”

Những năm gần đây, Kính quốc công bị chèn ép, lời nói và hành động cẩn thận hơn không ít, lập tức nói: “Bệ hạ, thần tán thành với… thừa tướng đại nhân. Tuy nhiên, lời của thiếu phó cũng không phải không có lý, sớm lập thái tử quả thực có lợi cho xã tắc, nhưng thừa tướng đại nhân nói cũng đúng.”

Hoàng đế: … Ha ha, xem ngươi nói mấy lời vô nghĩa gì kìa?

Người trong điện hầu hết đều lập lờ nước đôi, chỉ có thiếu phó mới thực sự để tâm đến chuyện này.

Hoàng đế suy nghĩ một chút rồi nói: “Thiếu phó ở lại một lát, những người khác bãi triều.”

Các đại thần quỳ tạ hoàng ân xong liền hạ triều. Mọi người bàn tán sôi nổi về việc lập thái tử, tự nhiên cũng có hai đảng tranh cãi.

Có người oán trách Kính quốc công: "Đại nhân nên ủng hộ Tứ hoàng tử mới phải. Lục hoàng tử ngu dại nhiều năm, mấy năm nay mới chuyển biến tốt được, sao có thể để một hoàng tử ngu ngốc trở thành hoàng đế?"

Kính quốc công lại xua tay: "Không phải vậy đâu, hoàng thượng đã có chủ trương ​​của riêng ngài, thần tử chúng ta đừng có suy đoán lung tung."

Tô Hạo Thanh ở phía sau chửi má nó trong lòng, ngươi giả vờ trước mặt lão tử làm cái gì hả?

Mà thiếu phó thái tử ở lại đi theo hoàng đế vào ngự thư phòng, hoàng đế bưng một ly trà, đứng dậy hỏi thiếu phó: “Triệu đại nhân có ý tưởng ​​gì không?”

Triệu Dực khom người suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Không dám dối gạt Thánh Thượng, đúng là thần có một ý tưởng."

Hoàng đế nói: "Ồ? Không biết Triệu đại nhân ưng ý vị hoàng tử nào?"

Triệu Dực đáp: “Bệ hạ, dựa theo quan sát của thần đối với các hoàng tử trong khoảng thời gian này, Lục hoàng tử là ứng cử viên sáng giá nhất.”

Hoàng đế nhếch môi, thật ra ngài cũng vừa ý Lục hoàng tử, nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh nói: “Nhưng… mọi người đều biết, Lục hoàng tử ngu dại mấy năm, Mấy năm gần đây mới dần hồi phục. Ngươi về phe Lục hoàng tử, chỉ sợ không thể làm người khác tin phục!”

Triệu Dực nói: “Bệ hạ có điều không biết. Ngày đó thần kiểm tra kiến ​​thức của Lục hoàng tử, phát hiện hắn thông minh và nhạy bén hơn thần tưởng tượng rất nhiều. Hơn nữa, Lục hoàng tử còn tinh thông võ nghệ. Hiện giờ Đại Ninh đang bị bầy sói đói rình mò, có thể nói là ngàn cân treo sợi tóc. Nếu có một vị hoàng đế có thể mở mang bờ cõi, có thể nói là phúc lớn của Đại Ninh.”

 

Triệu Dực còn chưa nói xong, hoàng đế đã khen ngợi: “Tốt! Triệu đại nhân nói đúng như những gì trẫm nghĩ. Trẫm tự biết bản thân chỉ có thể làm một người giữ vững sự nghiệp đế vương. Về văn, không thể so sánh với thành tựu về văn hoá và giáo dục của Tiên hoàng. Luận võ, không thể so sánh với Hoàng thái tổ, nhưng trẫm đã cố gắng hết sức để bảo vệ cơ nghiệp đồ sộ của tổ tiên. Cả đời này của trẫm không công cũng chẳng tội, chỉ hy vọng tạo được nền móng tốt cho tương lai của Đại Ninh. Ta không thể khai cương thác thổ vì Đại Ninh nên chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên con cháu. Thiếu phó thái tử nghe tuyên chỉ!”

Triệu đại nhân quỳ trên mặt đất: "Thần tiếp chỉ."

Hoàng đế nói: “Phong thiếu phó thái tử Triệu Dực làm thái phó thái tử. Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ chuyên dạy dỗ phẩm tính và đức hạnh cho ba vị hoàng tử, chuẩn bị cho thái tử tương lai.”

Triệu đại nhân lập tức dập đầu tạ ơn: "Thần Triệu Dực, tạ ân điển của hoàng thượng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

Tin tức này truyền khắp kinh thành chỉ trong vòng nửa canh giờ, truyền đến tai Kính quốc công đầu tiên.

Kính quốc công giật mình trong lòng, lập tức triệu nhi tử về.

Vương Trinh vừa trở về đã sốt ruột hoảng hốt nói: "Phụ thân, con đã biết chuyện rồi. Chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Kính quốc công thở dài, mấy năm nay ông ta không tham gia chính sự, thế mà sắc mặt lại hồng hào hơn không ít. Ông ta hạ bút lông xuống: “Trước mắt chưa đi đến con đường không thể cứu vãn. Hoàng thượng tạm thời chỉ nghĩ vậy thôi, Lục hoàng tử mới mười ba tuổi, đầu óc lại còn ngu si đần độn, ta không tin có nhiều người sẽ ủng hộ hắn.”

Vương Trinh nói: “Nhưng nếu hoàng thượng đã có ý nghĩ này, thì đây là một việc rất nguy hiểm. Nếu lão muốn nâng đỡ Lục hoàng tử lên ngôi, nhất định sẽ mở đường cho hắn. Phụ thân, chúng ta không thể ngồi chờ chết thêm nữa. Việc sáu năm trước đã tổn thất của chúng ta một phần ba thế lực, những năm gần đây muốn đi một bước càng khó khăn hơn. Nếu cứ tiếp tục như này, phủ Kính quốc công chúng ta có còn chỗ đứng trên triều đình hay sao?”

Kính quốc công cười lạnh: “Ngươi thật sự cho rằng chúng ta bị tổn thất nặng nề? Chỉ là giấu tài, tạm thời thu liễm mũi nhọn mà thôi. Đừng quên, chúng ta vẫn đang nắm trong tay mấy con át chủ bài! Chỉ là chuyện này thật sự làm chúng ta tỉnh ngộ rồi. Vị trí thái tử không thể tiếp tục bị bỏ trống. Tứ hoàng tử nhất định phải trở thành thái tử. Ngươi phái người đến nói chuyện với Dư quý phi đi. Tứ hoàng tử ở bên người nàng ta hầu hạ bốn năm, cũng đến lúc trở về làm chính sự rồi.”

Vương Trinh cả giận: “Kệ Dư quý phi kia đi, ta không hiểu tại sao nàng ta không lo làm một quý phi tốt mà cứ phải rời cung tĩnh dưỡng!”

Khi nói ra lời này, có vẻ  gã đã quên mất Hoàng hậu suýt thì chơi hỏng cái mạng của Dư quý phi, vậy mà còn muốn người khác phải suy xét vì bọn họ, thật đúng là ăn thịt người không nhả xương, còn phải để người ta chủ động bước vào trong miệng gã.

Diệp Phỉ Nhiên đã lâu không ăn dưa, nhìn thấy hai quả dưa rơi trước mặt, không chút do dự ăn hết.

Ăn xong mới nhận ra, Lục hoàng tử là hoàng tử, có thể sẽ được lập làm thái tử.

Cậu chống cằm quay đầu nhìn Lục hoàng tử, tò mò hỏi: "Ca ca, nếu ngươi trở thành thái tử, sau này ta còn có thể ở bên cạnh ngươi mỗi ngày nữa không?"

Lục hoàng tử bất đắc dĩ mỉm cười, bước tới xoa đầu cậu: "Có chứ, lúc nào Phỉ Nhi cũng có thể ở bên cạnh ta. Dù ta có đi nơi nào, Phỉ Nhi vẫn mãi là Phỉ Nhi của ta."

Diệp Phỉ Nhiên lại hỏi: "Vậy… lỡ như, chỉ là lỡ như thôi, ngươi lên làm hoàng đế thì sao? Ngươi có cưới một đống hoàng hậu và phi tần như phụ hoàng của ngươi không, sau này có bọn họ ở bên, mỗi lần ta muốn gặp ngươi thì phải đến Phủ Nội Vụ trình thẻ bài, chờ ba ngày mới thấy mặt?”

Lục hoàng tử không nói nên lời: "Phỉ Nhi, cho dù ta trở thành thái tử, cũng sẽ đưa ngươi vào cung. Chỉ cần ngươi muốn gặp ta, lúc nào cũng có thể nhìn thấy."

Diệp Phỉ Nhiên nhếch miệng cười lộ hai cái răng, cười hì hì nói: "Thế thì tốt quá, ừm... không đúng, nếu ta ở hoàng cung thì tính là gì? Ta là nam, không thể làm hoàng hậu của ngươi, cũng không thể làm phi tần. Trong cung, ngoài hoàng hậu và phi tần, cũng chỉ còn lại cung nữ và thái giám… ca ca, chắc ta không cần biến thành thái giám mới vào được chứ nhỉ?”

Lục hoàng tử bị Diệp Phỉ Nhiên chọc cười, lại muốn trêu chọc cậu, giả vờ suy nghĩ một lát rồi đáp: “Khó nói lắm, lúc đó phải xem quy định của hoàng cung. Thế nhưng nếu Phỉ Nhi nguyện ý ở bên Lục ca ca, nguyện ý hy sinh bản thân một chút…”

Lục hoàng tử chỉ chỉ mệnh căn của Diệp Phỉ Nhiên, cậu sợ đến mức vội vàng kẹp chặt hai chân, xoay người xuống giường, vừa  bỏ chạy vừa nói: “Không được không được, tốt nhất ta không nên vào cung!”

Phía sau vang lên tiếng cười của Lục hoàng tử, hắn nghĩ thầm, sao đứa nhỏ này lại dễ thương thế nhỉ?

Bình Luận (0)
Comment