Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 113

Lục hoàng tử ôm lấy cậu, hôn nhẹ lên trán cậu một cái, nói: “Phỉ Nhi yên tâm! Ta sẽ không để ai lấy mất mệnh căn của ngươi đâu. Cho dù ngươi muốn vào cung, ngươi vẫn sẽ như bây giờ, không phải chịu chút thương tổn nào.”

Nếu ngay cả Diệp Phỉ Nhiên hắn cũng không bảo vệ được thì hắn làm hoàng đế để làm gì?

Mấy ngày nay, việc lập thái tử đã gây nên không ít sóng gió trong kinh thành, các thế lực đang ngủ yên từ bốn phương đều đột nhiên nổi dậy.

Hoàng đế có nhắc đến chuyện này vài lần trong triều, nhưng lần nào Kính quốc công cũng ăn nói rất thận trọng.

Cuối cùng trong một lần đề cập, thế mà Kính quốc công lại nói một câu: “Thần cảm thấy tiểu hoàng tử thông minh lanh lợi, không thì hoàng thượng suy xét chút?”

Thập tam hoàng tử Tiêu Ánh mới sáu tuổi, vất vả lắm mới trưởng thành dưới sự chăm sóc chu đáo của Lương phi. Bởi vì bệnh tật ốm yếu nên đến tận bây giờ    vẫn không dám hứng gió lạnh.

Hoàng đế quăng tấu chương cái bộp, tức giận chỉ vào Kính quốc công: "Ngươi đang đùa với trẫm à?"

Kính quốc công không dám nói gì, văn võ bá quan cũng hậm hực hạ triều.

Sau khi hạ triều, Vương Trinh hỏi cha gã: "Phụ thân, sao người phải cố ý chọc giận hoàng thượng?"

Kính quốc công cười lạnh: "Ta thấy Tứ hoàng tử rất không biết điều, ta đích thân viết nhiều phong thư cho Dư quý phi như vậy, nàng ta lại không hề hồi âm lấy một chữ. Giữ Tứ hoàng tử ở bên người thì có ích lợi gì? Hắn 20 tuổi, chính là thời điểm tốt nhất để tranh giành ngôi vị. Phụ nhân Dư quý phi này thật ngu dốt và thiển cận, ta quá hối hận khi đã để nàng vào cung.”

Vương Trinh nghĩ nghĩ: "Có lẽ là chuyện năm đó, nàng ta vẫn canh cánh trong lòng? Hay để Hoàng hậu đích thân mời vậy?"

Kính quốc công hừ lạnh một tiếng: “Tính cách muội muội ngươi ngươi cũng hiểu rồi đấy, sao nó có thể hạ mình đi mời nàng ta!”

Đúng lúc chuyện này đang bế tắc thì lại có tin Tứ hoàng tử đã về kinh.

Chuyện lập thái tử cũng tiến vào giai đoạn gay cấn. Nhiều người truyền tai nhau rằng hoàng thượng đã quyết định nhường ngôi cho Tứ hoàng tử, cho nên lúc này mới triệu hắn về.

Không ngờ lúc Tứ hoàng tử trở về lại không vào cung yết kiến hoàng đế mà đi thẳng đến Tô phủ, lén gặp mặt Tô Dư Tịch trước.

Từ khi hắn rời cung đi bầu bạn với mẫu phi, Tứ hoàng tử đã mấy năm không gặp Tô Dư Tịch.

Khi hai người gặp nhau, Tô Dư Tịch nhìn Tứ hoàng tử đã trưởng thành thành thiếu niên anh tuấn trước mặt, hồi lâu mới phục hồi tinh thần: "Tứ vương gia, đã lâu không gặp. "

Tứ hoàng tử mỉm cười với y, nói: "Đã lâu không gặp, Dư Tịch, ngươi đã rắn rỏi hơn không ít."

Tô Dư Tịch ngượng ngùng cụp mắt xuống, sau đó nâng tay lên, vỗ ngực nói: "Ta hiện tại đã là Tuyên Uy tướng quân tứ phẩm. Năm ngoái ta đã ra trận gi.ết ch.ết 400 tên địch, hoàng thượng đã đích thân hạ triệu lệnh."

Tứ hoàng tử gật đầu: “Ta biết mà, tuy ta không ở kinh thành, nhưng vẫn luôn có tin tức từ kinh truyền đến, ta rất mừng cho ngươi, cuối cùng ngươi đã báo thù được rồi.”

Tô Dư Tịch ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tứ hoàng tử, càng cảm thấy xấu hổ hơn, nhỏ giọng nói: "Ta... rất xin lỗi ngươi…năm đó…"

Tứ hoàng tử ngắt lời y: “Chuyện năm đó không có gì phải xin lỗi, việc ta rời đi không liên quan gì đến ngươi. Những năm này, ta đã đi khắp chân trời góc bể của Đại Ninh, núi sông nổi tiếng, thôn xóm làng mạc, lòng ta sớm đã không còn như xưa nữa. Ta nhìn thấy “đại mạc cô yên trực” mà ngươi đã nói, thấy “nhất giang yên thủy chiếu tình lam” mà ta hướng tới, trải qua nỗi cô đơn “độc điếu hàn giang tuyết”, cũng từng một mình cưỡi ngựa vượt ngàn dặm chỉ vì một vò rượu Hoàng Đằng. Mà ta cũng biết, sở dĩ ta có thể làm được điều này là nhờ có các ngươi, những vị tướng quân đã đổ máu, thậm chí là hy sinh tính mạng để bảo vệ từng tấc đất của Đại Ninh."

Tô Dư Tịch ngước mắt nhìn Tứ hoàng tử dưới khung cảnh mùa xuân, gật đầu nói: "Thật tốt, nhiều cảnh đẹp như vậy, ngươi thấy được cũng như ta thấy được."

Tứ hoàng tử nói: “Lúc nhận được tin, ta đang chèo thuyền trên Tây Hồ ở Dương Châu, nhưng ta không chậm trễ mà nhanh chóng ra roi thúc ngựa quay về. Khi ta rời đi, ta đã từng nói, chỉ cần ngươi gọi ta về, dù ta có ở nơi chân trời góc bể nào, ta cũng nhất định sẽ quay lại ngay lập tức.”

Tô Dư Tịch ừ một tiếng, đáp: "Ta biết, thật xin lỗi đã quấy rầy nhã hứng du xuân ngoạn thuỷ của ngươi."

Tứ hoàng tử lắc đầu: "Không sao đâu..."

Núi sông có đẹp đến đâu cũng không thể sánh bằng ngươi.

Nhưng hắn không thể nói ra, phần tình cảm này của hắn quá nồng nhiệt, Tô Dư Tịch không thể đáp lại hắn.

Mục đích ban đầu của hắn khi đi du sơn ngoạn thuỷ cũng là để hoà tan những cảm xúc cháy bỏng của mình, không ngờ càng đi xa lại càng nhớ y.

Trên đường trở về, hắn vẫn luôn tưởng tượng đến cảnh gặp lại y, còn chuẩn bị rất nhiều lời nói nhưng cuối cùng lại chỉ hoá thành bốn từ đơn giản: Đã lâu không gặp.

Tô Dư Tịch biết lúc này mình không nên do dự, vì thế hỏi: "Lúc ngươi đến không có người nhìn thấy phải không?"

Tứ hoàng tử lắc đầu: "Không, người của ta trực tiếp trở về Hằng vương phủ. Ta đến đây bằng con đường nhỏ chúng ta thường đi."

Tô Dư Tịch gật đầu, làm thủ thế mời hắn, nói: “Sau khi rời khỏi cánh cửa này, ta và ngươi sẽ ở hai phe đối lập nhau.”

Tứ hoàng tử cười, nói: "Đương nhiên, đừng quên việc ngươi đã đồng ý với ta!"

Tô Dư Tịch cũng cười: "Yên tâm đi! Đã đồng ý thì nhất định ta sẽ làm được. Sau này không có ta bên cạnh, ngươi... làm việc gì cũng nhớ phải cẩn thận."

Tứ hoàng tử đáp: "Ngươi đừng lo! Xung quanh ta có mấy ngàn thân vệ, cho dù gặp nguy hiểm cũng sẽ có hơn mười tử sĩ bảo vệ ta. Dư Tịch, ngươi không cần lo lắng cho ta."

Hai cố nhân bốn năm không gặp, lần nữa tái ngộ, chỉ còn lại vài câu ít ỏi.

Khi Tứ hoàng tử rời đi, trời bắt đầu đổ mưa phùn, giống như cơn giông bão sắp đến ở kinh thành, vén ra bức màn che trên đỉnh tảng băng trôi.

Trong cung Vĩnh Ninh, Liễu quý nhân cầm dù giấy bước vào.

Hoàng hậu đã già đi rõ rệt trong 7 năm qua, tóc lấm tấm điểm bạc.

Bà ta ôm một con mèo Ba Tư màu trắng trong lòng, chán chường vu.ốt ve lông nó, vừa thấy Liễu quý nhân đi vào liền hỏi: "Đang mưa mà còn đến đây, xem ra là có chuyện quan trọng?"

Liễu Quý Nhân hành lễ với hoàng hậu, đáp: “Bẩm hoàng hậu nương nương, tứ hoàng tử đã về kinh, hoàng thượng đang triệu kiến hắn.”

Bàn tay đang vu.ốt ve mèo trắng của hoàng hậu dừng lại, hừ lạnh một tiếng: "Bây giờ mới biết đường về cơ à, xem ra trong mắt hắn cũng chẳng để tâm đến địa vị thái tử này đúng không!"

Liễu quý nhân mỉm cười: “Tứ vương gia cũng là phàm nhân, ai mà không thèm muốn địa vị người trên vạn người ấy? Nương nương có muốn mời Tứ hoàng tử tới đây một chuyến không? Về sau hai người sẽ là mẹ con, đừng quá lạnh lùng với nhau."

 

Hoàng hậu không kiên nhẫn nói: “Nó vừa đi đã đi bốn năm, còn không nói với người mẫu hậu là ta một câu một lời nào, muốn không lạnh lùng cũng khó nhỉ?”

Liễu quý nhân khuyên nhủ: "Nương nương, người hà tất phải quan tâm nhiều như vậy? Chỉ cần nó bị phủ Kính quốc công lợi dụng, sau này còn không phải mặc cho ngài tuỳ ý cầm nắm bắt chẹt à? Con không nghe lời thì cứ cho nó một trận, tại sao phải khiến bản thân mình không vui trong lòng?"

Hoàng hậu nghĩ thấy có vẻ đúng, liền gật đầu: "Vậy chờ hoàng thượng hỏi xong thì mời nó đến đây một chuyến đi! Không biết Dư quý phi bên đó thế nào rồi, đã bảy năm, sao nàng ta vẫn còn chưa chết?"

Liễu quý nhân cũng rất là đau đầu, nghĩ thầm nếu năm đó không có những người Nam Chiêu kia diệt cổ của ả, cỏ trên mộ Dư quý phi chắc đã cao nửa thước.

Để xoa dịu hoàng hậu, ả ghé sát vào tai hoàng hậu nói: “Nương nương yên tâm, chỉ cần Tứ hoàng tử thành công lên ngôi, Dư quý phi còn có cơ hội về kinh sao? Kinh thành vốn vẫn luôn nằm trong tay người, đến lúc đó để nàng ta đi nơi nào, còn không phải do người định đoạt à?”

Trên thực tế, bảy năm này cuộc sống của hoàng hậu cũng không mấy tốt đẹp, mỗi ngày bà ta đều mong Dư quý phi chết, thậm chí còn liên tục phái người đến ẩn núp bên cạnh nàng ta, nhưng lại không biết đã bị ai đã xử lí hết.

Đặc biệt là bốn năm trước, hoàng hậu định thu nhận Tứ hoàng tử dưới danh nghĩa của mình thì Tứ hoàng tử lại tự định đoạt, làm bà ta tức hộc máu.

Hôm nay Tứ hoàng tử đã trở lại, bà ta đương nhiên hiểu được, đứa nhỏ này đã nhượng bộ.

Bà ta cũng hiểu bây giờ mình không thể quá đắn đo, nếu không lỡ như đứa nhỏ kia nổi lên tâm lí phản kháng sẽ rất tệ.

Chỉ cần nó nguyện ý làm hoàng đế, sau này sẽ phải dựa vào phủ Kính quốc công, đến lúc đó hoàng thái hậu bà ta đây vẫn sẽ thống trị hậu cung!

Hoàng hậu hài lòng nói: “Đi chuẩn bị chút hoa quả điểm tâm mà Tứ hoàng tử thích ăn đi. Bổn cung có chút chuyện riêng muốn nói với Tứ hoàng tử.”

 

Diệp Phỉ Nhiên tỉnh ngủ, rầm rì bò dậy từ trên giường, dụi dụi mắt, nghe được ngoài cửa loáng thoáng có tiếng nói chuyện, hóa ra là Lục hoàng tử và nhị biểu ca.

Tô Dư Tịch hạ giọng: "Mặc kệ như thế nào, ta và Tứ hoàng tử hiện giờ đã đứng ở hai phía đối lập, tạm thời sẽ không gặp lại."

Lục hoàng tử hỏi: "Đây là lựa chọn của huynh ấy sao? Nếu vậy, chúng ta cũng không thể nói gì hơn. Chỉ có thể... dặn huynh ấy cẩn thận hơn chút. Đao kiếm không có mắt, nếu như làm huynh ấy bị thương, ta chỉ có thể nói một câu rất xin lỗi."

Tô Dư Tịch gật đầu: “Yên tâm, bên người hắn vẫn có nhiều người tài để bảo vệ hắn. Nhưng trước mắt, người của chúng ta đã phân tán khắp nơi, có cần gọi bọn họ về không?”

Lục hoàng tử lắc đầu: "Cứ để bọn họ đi rèn luyện. Lần này chỉ là nguy cơ nhỏ, chưa đến mức phải triệu bọn họ về."

Tô Dư Tịch rất kinh ngạc hỏi: "Tranh đoạt ngai vàng còn không phải là chuyện lớn sao? Thế mà điện hạ lại bảo đấy là nguy cơ nhỏ, ta thật không hiểu ngươi nghĩ đang gì."

Lục hoàng tử cười nhẹ: “Đối với ta mà nói, việc lớn nhất chính là Phỉ Nhi không đủ ăn. Về phần tranh giành ngai vàng, ta đã nói rồi. Đối với ta, bất kể ai trở thành hoàng đế đều như nhau. Chỉ là trong nội bộ Đại Ninh bị c.ắm vào quá nhiều đinh, nếu không cho bọn họ một cơ hội để tự nổ tung, bọn họ sẽ tiếp tục ẩn nấp trong Đại Ninh.”

Diệp Phỉ Nhiên vừa mới tỉnh ngủ, trong lòng vô cùng ấm áp, cậu nghiêng đầu nghe lén thì thấy Tô Dư Tịch nói: "Điện hạ, người đừng nói như vậy, chúng ta sẽ vĩnh viễn đi theo một mình người. Chỉ có ta mới biết người đã ngầm làm không biết bao nhiêu chuyện cho Đại Ninh, ví dụ như trận đại thắng vừa rồi ở Bắc Liêu, rõ ràng phải là quân công của điện hạ, nhưng lại được ghi trên đầu Tiết Quý! Hừ, tên phế vật Tiết Quý đó, không chỉ cấu kết với Bắc Liêu, còn thường xuyên không quan tâm đến tính mạng của tướng sĩ biên cương, chỉ đánh vài trận coi như là biểu diễn, cố ý tặng đầu người cho Bắc Liêu. Thua ba lần, thắng một lần, như nướng người dân biên cảnh phía Bắc trên lửa đỏ!”

Tô Dư Tịch càng nói càng kích động. Nếu không phải lần trước Lục hoàng tử nhìn thấu âm mưu của Tiết Quý, để y lặng lẽ đi tiếp viện ở Bắc Liêu, ít nhất ba quận thành ở phương Bắc sẽ bị thất thủ.

Trên thực tế, khi mọi chuyện tiến triển đến sau này, tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên cơ bản là không thể giúp họ được nữa.

Tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên đều xoay quanh Tô gia, việc gì không liên quan đến Tô gia thì phải dựa vào chính họ tự giải quyết.

Biểu hiện của Lục hoàng tử thực sự làm Tô Dư Tịch bội phục. Càng đi theo hắn lâu hơn, y càng cảm thấy hắn như là người được chọn cho vị trí đế vương.

Lục hoàng tử đang định nói gì đó, vừa cúi đầu liền nhìn thấy một cái đầu nhỏ ló ra ở bên ngoài, có một tên nhóc đang công khai trốn ở cửa nghe lén.

Bình Luận (0)
Comment