Lục hoàng tử nhịn không được duỗi tay bế cậu lên, hỏi: "Phỉ Nhi tỉnh ngủ rồi à? Sao dậy sớm thế?"
Diệp Phỉ Nhiên tựa đầu vào vai Lục hoàng tử, nhỏ giọng giận dỗi: “Ta đói.”
Lục hoàng tử thầm nghĩ ta biết rồi, hắn mở cửa gọi Nhạn Thư rồi phân phó: "Tiểu thiếu gia dậy rồi, vào bếp lấy một ít thịt viên còn nóng cho bé con ăn."
Nhạn Thư dạ một tiếng, nhanh chóng bưng tới hai bát thịt viên nhỏ, một ngọt một mặn.
Diệp Phỉ Nhiên không khách khí, vừa ăn vừa nghe bọn họ nói chuyện.
Chỉ là chủ đề lúc này lại chuyển sang chuyện phiếm, Lục hoàng tử hỏi Tô Dư Tịch một chút về Tứ hoàng tử.
Tô Dư Tịch hơi né tránh, nhưng có thể nhìn ra được trong lòng y có Tứ hoàng tử.
Kiếp trước, Lục hoàng tử bất lực nhìn bọn họ đến chết cũng không thể ở bên nhau, cho nên ở kiếp này, hắn hy vọng bọn họ sẽ có một cái kết đẹp.
Thế nhưng, hai người này lại có thể chất ngược luyến, dây dưa nhiều năm rồi, đến tận bây giờ vẫn đang lãng phí thời gian.
Nhưng so với tình cảnh sinh ly tử biệt ở kiếp trước, kiếp này bọn họ đã tốt hơn nhiều, chỉ cần Đại Ninh không còn bất ổn nữa, hai người sẽ có nhiều thời gian ở bên nhau hơn.
Vừa ăn thịt viên, Diệp Phỉ Nhiên vừa nghe bọn họ tám chuyện, tiếng lòng nói: [Ngược luyến tình thâm cũng được mà, làm việc tốt thường gian nan ~]
Lục hoàng tử và Tô Dư Tịch nhìn nhau, hiểu ý mỉm cười, thầm nghĩ quả thực là như vậy.
Sau khi Tứ hoàng tử ra khỏi hoàng cung, hắn được Kính quốc công tin tức linh thông mời vào phủ.
Kính quốc công cuối cùng cũng lấy ra thái độ chân thành, cúi đầu cung kính hành lễ với Tứ hoàng tử: “Hằng Vương điện hạ, mấy năm nay ngài thế nào? Còn lão thần thì vẫn luôn nhớ đến ngài!”
Tứ hoàng tử vẫn dịu dàng tao nhã như xưa, thấy Kính quốc công lễ độ như vậy, hắn vô cùng khách khí nói: “Quốc công đại nhân có lòng rồi, ngài là trưởng bối, đừng khách sáo như vậy. Chúng ta vốn là một nhà, Quốc công đại nhân không cần đa lễ.”
Kính quốc công rất hài lòng với thái độ của Tứ hoàng tử, vui vẻ chiêu đãi hắn, nhưng vẫn luôn không đề cập đến việc lập thái tử.
Tứ hoàng tử cũng vậy, có vẻ cả hai người đang chờ xem ai không nhịn được trước.
Rốt cuộc vẫn là Vương Trinh nhắc đến việc này: "Hằng Vương điện hạ, nghe nói hoàng thượng tuyên triệu điện hạ? Không biết... hai người nói chuyện gì?"
Tiêu Hằng cười cười, thành thật trả lời: “Chỉ là chút chuyện riêng của hai cha con thôi. Phụ hoàng nói người đã già, mong ta có thể trở về giúp đỡ người nhiều hơn. Các đệ đệ còn nhỏ nên người làm ca ca như ta đành phải cống hiến thêm sức lực vậy."
Kính quốc công nghe xong thì rất cao hứng, nói: “Đó là chuyện tốt! Hoàng thượng không còn trẻ nữa, quả thực đã đến lúc nên lập thái tử. Bây giờ vào thời điểm mấu chốt này lại triệu điện hạ về kinh, chắc ngài ấy đã có ý của riêng mình rồi?”
Tiêu Hằng lại rất nghiêm túc cảnh cáo: “Đừng suy đoán thánh ý. Hơn nữa, lập thái tử là chuyện quan trọng, phụ hoàng nhất định đã có chủ ý. Bất kể là lập ai làm thái tử, thân làm thần tử như chúng ta đương nhiên vẫn phải kính trọng."
Kính quốc công gật đầu: “Hằng Vương điện hạ nói đúng, chẳng qua… tục ngữ đã nói, sự thành do người. Mấy ngày nay Tiết Quý đã mang đến cho ta một số tin tức, nói là hiện giờ 20 vạn đại quân của hắn binh mã cường tráng, đang lo không có chủ nhân để cống hiến sức lực. Hằng Vương điện hạ là người thông minh, thần nói vậy, hẳn là ngài biết nên chuẩn bị cho cuộc sống của chính mình như thế nào rồi nhỉ?"
Tiêu Hằng như có điều suy nghĩ, nhếch môi cười: “Quốc công đại nhân nói chí phải, mẫu phi của ta cũng thường khuyên ta nên nghĩ cho mình nhiều hơn. Thật ra ta cũng có một ý tưởng, không biết quốc công đại nhân có muốn nghe không?”
Kính quốc công đáp: “Hằng Vương điện hạ, mời nói.”
Tiêu Hằng nói: “Về chuyện thái tử, hẳn là có một người có thể giúp đỡ.”
Kính quốc công hỏi: “Là ai?”
Tiêu Hằng trả lời: "Phi Ngọc công chúa."
Kính quốc công cau mày, trầm ngâm nói: "Cái này... Thân phận của nàng trong hoàng cung thật sự không rõ ràng cho lắm, không biết nữ nhân này là bạn hay thù, nàng giúp thế nào được?"
Tiêu Hằng nói: "Quốc công đại nhân biết rồi đấy, mười câu nói của nàng thì phụ hoàng ta sẽ nghe chín câu. Nếu chuyện lập thái tử này có nàng ở bên góp lời, ta nghĩ phụ hoàng nhất định sẽ nghiêm túc cân nhắc. Quốc công đại nhân cảm thấy thế nào?"
Thái độ của Kính quốc công không rõ ràng, chỉ gật đầu, nói: “Hằng Vương điện hạ nói đúng, nhưng chuyện này ta vẫn cần phải suy xét thật kỹ.”
Tiêu Hằng mỉm cười, đứng dậy nói: “Quốc công đại nhân lo lắng đương nhiên là chuyện tốt, vậy ta về vương phủ trước, chờ hồi âm của quốc công.”
Mãi đến khi Tiêu Hằng rời khỏi phủ Kính quốc công, Vương Trinh mới không nhịn được mà mắng: “Mẹ nó, tiểu tử này thân với Nam Chiêu từ khi nào vậy? Nếu sau lưng hắn có người Nam Chiêu ủng hộ, vậy chúng ta có cần nâng đỡ hắn lên nắm quyền nữa không đây?"
Kính quốc công vuốt râu: “Thực ra người Nam Chiêu không có gì đáng sợ, nhưng vị Phi Ngọc công chúa này... Thôi được rồi, Trinh Nhi, ngày mai ngươi vào cung gặp muội muội ngươi đi.”
Chuyện tranh giành ngôi vị này, bởi vì có sự tham gia của Phi Ngọc công chúa nên thế cục đã trở nên càng thêm phức tạp và khó bề phân biệt.
Đặc biệt là hoàng hậu, khi nghe tin mình phải đi giao thiệp với Phi Ngọc công chúa, bà ta tức giận ném cốc, che ngực nói: "Ai cũng đừng hòng bảo ta đi nói nửa câu với con ả kia! Các ngươi ai thích đi thì đi, dù sao ta cũng sẽ không đi!”
Lúc này, Liễu quý nhân lại đứng dậy, cung kính nói: "Nếu nương nương không muốn đi, vậy để ta đi thay người nhé? Ta nói với Phi Ngọc công chúa cũng giống nhau."
Hoàng hậu không nói gì, chỉ phất tay để Vương Trinh và Liễu quý nhân lui xuống.
Vương Trinh bất đắc dĩ nói: "Vậy làm phiền Liễu quý nhân, tính tình của muội muội ta làm khó ngươi rồi."
Liễu quý nhân đáp: “Ta nguyện ý được cống hiến sức lực vì hoàng hậu.”
Trên thực tế, ả ta đã muốn gặp vị Phi Ngọc công chúa kia từ lâu, lúc trước nàng ta đã gi.ết ch.ết cổ trùng của ả, làm ả bị mắc kẹt trong cung, không thể chạy thoát.
Bảy năm này, ả làm việc cứ phải sợ đông sợ tây, giờ đây cuối cùng cũng tìm được cơ hội trực tiếp giao thiệp với nàng ta rồi.
Phi Ngọc công chúa vẫn ở trong Nhu Phúc cung, chỉ là tên của Nhu Phúc cung đã đổi thành Hoà Thuận Cư. Cung điện không còn tràn ngập hoa cỏ nở rộ khoe sắc nữa mà đã biến thành từng mẫu rau dưa dược liệu, tất cả đều do Ngân Chúc và Ngân Nguyệt gieo trồng.
Liễu Quý Nhân vừa vào đã ngửi thấy mùi cổ tử độc trùng, nữ nhân này công khai nuôi trùng độc trong cung, thế mà hoàng đế còn cưng chiều nàng ta như bảo bối, thật không biết hoàng đế mắt mù hay tai điếc.
Điều đáng sợ là những con trùng độc này thực sự rất nghe lời Phi Ngọc công chúa. Nàng thổi khèn, những con bướm độc ấy liền vây quanh nàng nhảy múa.
Trong kinh thành có bức tranh “Trăm điệp vòng vũ” rất nổi tiếng, vẽ cảnh Phi Ngọc công chúa vừa thổi khèn vừa khiêu vũ, bên người có hàng trăm con bướm bay múa cùng nàng.
Liễu quý nhân nuốt xuống ác ý trong lòng, rất lễ phép nói với thủ vệ Ngân Chúc và Ngân Nguyệt đang canh cửa: “Phiền hai vị truyền lời một chút, có Liễu quý nhân muốn cầu kiến.”
Ngân Chúc và Ngân Nguyệt không hề di chuyển mà chỉ mở cửa ra, nói: "Vị quý nhân này cứ trực tiếp vào đi! Chủ nhân nhà ta đang đợi trong phòng khách rồi."
Liễu quý nhân bất ngờ nhìn thoáng qua bên trong cánh cửa, nghĩ thầm, Phi Ngọc công chúa này thật sự đứng về phe Tứ hoàng tử sao?
Thế mà lại dự đoán được rằng mình sẽ đến tìm nàng ta?
Liễu quý nhân bước qua cửa viện, cửa viện đóng lại, hai cung nữ phía sau đều bị ngăn ở bên ngoài.
Ngân Nguyệt nói: "Người không liên quan không được vào Hòa Thuận Cư. Vị quý nhân này vẫn nên tự mình đi gặp chủ nhân của ta đi!"
Liễu quý nhân không phải là người thường, thấy vậy cũng không có gì phải sợ, một mình đi vào Hoà Thuận Cư.
Mọi người trong hậu cung đều biết Hòa Thuận Cư là nơi hoàng đế đến thăm hàng ngày. Có thể nói là tấc đất tấc vàng, những loại hoa cỏ cũng là báu vật quý hiếm trên thế gian.
Hôm nay vừa thấy lại làm ả hoàn toàn thất vọng, tấc đất tấc vàng cái gì, rõ ràng những mảnh vườn mẫu ruộng của người nông dân đều trông như thế này.
Thế mà còn có mấy cái cuốc gãy nằm ngổn ngang và một vài chiếc liềm được mài bén.
Chẳng lẽ Phi Ngọc công chúa này thực sự sống như người dân bình thường với hoàng đế?
Ả bước vài bước thì nghe thấy tiếng kẽo kẹt phát ra từ trong điện. Liễu quý nhân nhìn quanh, lại thấy Phi Ngọc công chúa đang dệt vải.
Ả không khỏi bật cười. Tiếng cười khẽ này quấy nhiễu mỹ nhân dệt vải, tiếng máy dệt ngừng lại.
Phi Ngọc công chúa nhìn về phía nàng ta, hỏi: "Sao Liễu quý nhân lại cười?"
Liễu quý nhân nói: "Ta cười thủ đoạn của công chúa. Điều hoàng đế mong muốn nhất cả đời này chính là cuộc sống bình dân. Các quý nhân và nương nương trong cung dùng không nổi thủ đoạn tâm cơ như vậy. Chẳng trách công chúa có thể được sủng ái mãi mãi, dù không phải hoàng hậu nhưng lại nhận được thánh sủng hơn cả hoàng hậu.”
Phi Ngọc công chúa đứng dậy, lấy tấm vải vừa dệt xuống. Hóa ra đó là một mảnh vải lanh rất bình thường.
Trên tường còn treo một chiếc áo vải lanh, là kiểu nam, trong cung chỉ có một nam nhân, chính là hoàng đế.
Phi Ngọc công chúa cuộn tấm vải lại rồi nói với Liễu quý nhân: "Thánh sủng mà thôi, chỉ cần ta muốn thì nó sẽ vĩnh viễn là của ta. Tiếc là hoàng đế hơi lớn tuổi chút."
Trong mắt Liễu quý nhân hiện lên chút khinh thường, nói: "Cho nên ngươi liền để mắt tới Tứ hoàng tử trẻ tuổi? Có một điều ta rất tò mò, trên thế giới này không thể có hai người giống nhau như đúc. Ngươi dùng loại cổ nào? Mỗi loại cổ đều có nhân tố không ổn định, chẳng lẽ bên người ngươi có đại sư cấp cổ vương?”
Nghe xong lời Liễu quý nhân nói, Phi Ngọc công chúa không khỏi cười nhạo: "Nếu ngươi biết bên người ta có cao nhân, vậy thì thu hồi cái thái độ trịch thượng kia của ngươi đi. Đừng quên, độc sư Nam Chiêu chúng ta là chuyên gia khắc chế cổ sư tái ngoại kì vực các ngươi."
Liễu quý nhân nghe được ý uy hiếp trong lời nói của Phi Ngọc công chúa nhưng ả hoàn toàn không để ý, nói thẳng mục đích của mình: “Ngươi biết đấy, ta là người của hoàng hậu. Vốn dĩ chúng ta nước sông không phạm nước giếng, nhưng bây giờ hoàng hậu có việc cần ta hỗ trợ, đương nhiên ta không thể chối từ. Ta không có hứng thú với chuyện ai sẽ làm thái tử, nhưng hoàng hậu nương nương lại có hứng thú! Nếu Phi Ngọc công chúa muốn hợp tác, không bằng thể hiện chút thành ý đi. Mục tiêu của chúng ta giống nhau, không muốn chết già trong thâm cung.”
Phi Ngọc công chúa cười nhạo, nói: “Liễu quý nhân, thu cái lý do thoái thác kia của ngươi đi. Ta không phải hoàng hậu, sẽ không ngu ngốc coi ngươi là quân sư. Thế nhưng, ta và Tiêu Hằng quả thực có một giao dịch. Chỉ cần hắn lên làm thái tử, sau này hắn sẽ nhập bốn thành Nam Cương vào lãnh thổ Nam Chiêu ta. Ta rất tò mò, Liễu quý nhân xuất thân từ tái ngoại kì vực, theo những gì ta biết, tái ngoại kì vực đã bị hủy diệt từ lâu. Ngươi hao tâm tổn trí làm chó săn cho người Liễu gia, ngươi muốn gì? "
Những lời này không mấy dễ chịu, Liễu Quý nhân hơi đổi sắc mặt, nhưng ngay sau đó ả liền khôi phục như thường, hừ lạnh: “Ta ghét người Đại Ninh dối trá, càng hận Liễu gia hơn! Ta muốn toàn bộ Liễu gia chết không có chỗ chôn, càng muốn để toàn bộ Đại Ninh chôn cùng bọn họ!"