Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 115

Phi Ngọc công chúa vẫn luôn biết vị Liễu quý nhân này rất cực đoan, nhưng không ngờ ả lại cực đoan đến nhường này.

Rốt cuộc là thù hận cỡ nào mới làm một nữ tử mới hai mươi mấy tuổi không tiếc hủy diệt cuộc sống của mình cũng phải trả thù Liễu gia, thậm chí là toàn bộ Đại Ninh?

Nàng không hỏi, dù sao cũng không quan trọng, bất kể là thù hận như thế nào đều không thể tước đoạt sinh mệnh của những người dân vô tội.

Phi Ngọc công chúa nói: “Ta không hứng thú với đống yêu hận tình thù của ngươi, thậm chí cũng không hứng thú với sự sống chết của người khác. Ta chỉ muốn xác nhận, sau khi xong việc, Nam Chiêu ta có nhận được thù lao tương ứng hay không. Còn nữa, trừ chuyện này ra, ta yêu cầu kí hiệp định ngừng chiến trăm năm. Nam Chiêu ta hèn mọn, người dân không chịu nổi chiến loạn. Bọn họ chỉ muốn làm ruộng hái nấm, không yêu đánh trận như người Bắc Liêu.”

Liễu quý nhân cười: “Thật không ngờ, Phi Ngọc công chúa lại tận tâm tận lực với quốc gia của mình như vậy. Ta còn tưởng ngươi tình nồng ý đậm với hoàng đế Đại Ninh, thì ra trong lòng cũng mang tâm tư riêng nhỉ.”

Phi Ngọc công chúa cười nhạo: “Nhưng ngươi làm gì có lập trường nào mà chỉ trích ta? Ai cũng đều trung thành với chủ của mình, mỗi người lấy thứ mình cần. Ta chưa từng can thiệp ngươi, ngươi cũng đừng cố can thiệp ta. Bây giờ chúng ta hợp tác, cũng là do mục đích riêng của từng người. Chỉ cần đạt được mục đích, sao phải lo tâm tư của người khác làm gì?”

Liễu quý nhân gật đầu: “Cũng đúng, vậy Phi Ngọc công chúa định làm gì? Ngày nào ngươi cũng ở bên hoàng đế, hẳn là có thể thăm dò ý ngài ấy nhỉ?”

Phi Ngọc công chúa nói: “Còn phải hỏi? Người mà hoàng thượng vừa ý vẫn luôn là Lục hoàng tử, chỉ là không tìm được lí do hợp lí thôi.”

Liễu quý nhân nghĩ thầm, quả nhiên không ngoài dự đoán, ả hừ lạnh một tiếng: “Mấy hoàng tử này làm gì có ai tốt hơn Tứ hoàng tử, sao hoàng thượng cứ thích lão lục đầu óc ngu si kia nhỉ?”

Những năm gần đây Lục hoàng tử vẫn luôn giả vờ vụng về, không ai biết hắn thông minh hơn người, ngược lại chỉ cảm thấy hắn uổng phí một thân võ nghệ cao cường.

Phi Ngọc công chúa nói: “Tâm tư của hoàng thượng, đám nữ nhân chúng ta đừng có phỏng đoán lung tung. Mục đích của chúng ta là nâng đỡ Tứ hoàng tử lên ngôi vị, chắc chắn phải dùng chút thủ đoạn. Thân thể hoàng thượng những năm gần đây ngày càng cường tráng, chỉ sợ mười năm tới vẫn sẽ ngồi ổn trên long ỷ. Tứ hoàng tử hai mươi tuổi, phong hắn làm thái tử, hoàng thượng sẽ phải suy xét đến việc nhường ngôi. Nếu không lão thái tử sẽ chê cười, lại còn bị bêu trong sách sử. Vì để cho sử sách lưu lại thanh danh tốt, ngươi hẳn là biết hoàng thượng nên chọn ai. Lập Lục hoàng tử làm thái tử là một biện pháp vẹn cả đôi đường.”

Liễu quý nhân nói: “Sao ta có thể không nhìn ra những điều này chứ? Ta muốn hỏi ngươi, có cách nào để Tứ hoàng tử trở thành thái tử, chứ không phải nghe ngươi phân tích sao Lục hoàng tử lại thắng.”

Phi Ngọc công chúa nói: “Thế thì đơn giản, chỉ cần hoàng thượng lâm bệnh nặng, không thể không cần một thái tử trẻ trung khỏe mạnh để truyền ngôi, Tứ hoàng tử trở thành thái tử không phải lẽ thường tình à?”

Trong khoảnh khắc, Liễu quý nhân tưởng tai mình bị làm sao, ả hỏi: “Ngươi… có ý gì?”

Phi Ngọc công chúa cười nhạo, nói: “Lời ta nói chưa đủ rõ à? Chẳng phải là thứ mà Liễu quý nhân am hiểu nhất đó sao?”

Liễu quý nhân đột nhiên lo lắng, lắc đầu: “Không được, hoàng đế Đại Ninh là người ra sao chứ, sao ta có thể động thủ?”

Phi Ngọc công chúa nói: “Từ trước đến nay ngươi xuống tay với nhiều hậu phi như vậy, sao lại chưa từng suy xét xem các nàng là người ra sao?”

Liễu quý nhân không thể tưởng tượng được, nhìn  về phía Phi Ngọc công chúa: “Ngươi… sao ngươi biết những việc này? Đó đều là cung đình bí sự, chưa nói đến người ngoài cung, ngay cả hoàng đế cũng chẳng hay biết gì!”

“Chẳng hay biết gì?” Vẻ mặt Phi Ngọc công chúa lộ ra nét khinh miệt: “Ngươi thật sự cho rằng hoàng đế là kẻ ngốc không biết gì hả? Hắn chỉ không thể ngăn cản thôi. Hậu cung các ngươi tranh đấu là tiền đề của việc tiền triều ổn định. Vì để bảo vệ Trương Thục phi, hắn thậm chí còn đưa hết hộ vệ của mình cho nàng, nhưng vẫn bị các ngươi tìm được thời cơ. Nữ nhân này cũng ngu ngốc, đối xử với ai cũng tốt, bao gồm cả người bạn tốt ngày xưa như ngươi. Thôi, chỉ là một nữ tử vừa xinh đẹp vừa mềm yếu thiện lương, không đề cập đến nàng nữa. Điều ta muốn nói là, nếu trên tay ngươi đã dính nhiều mạng người như vậy, thêm một người là hoàng đế thì có làm sao? Ta sẽ cho ngươi cơ hội, có hạ thủ hay không, vậy phải xem chính bản thân ngươi.”

Lúc trở về Trữ Tú cung, Liễu quý nhân vẫn có chút hoảng hốt.

Ả thực sự muốn báo thù, từ nhỏ đến lớn, từ lúc đêm khuya đến khi tỉnh mộng, ả đều muốn băm người Liễu gia ra thành từng mảnh, làm cả Đại Ninh chôn cùng bọn họ.

Nhưng đối phương là hoàng đế, ả hơi không dám xuống tay.

Chỉ là nghĩ kĩ thì, có gì mà không dám cơ chứ?

Người Đại Ninh quỷ kế đa đoan, những năm gần đây vẫn luôn chèn ép tái ngoại kì vực, chính bọn họ đã hủy diệt tái ngoại kì vực.

Mà đương kim hoàng đế là người góp phần lớn nhất trong việc thúc đẩy tái ngoại kì vực đến bờ hủy diệt.

Nếu không phải do bọn họ dấy binh, làm tái ngoại kì vực lâm vào chiến loạn, nhà ả sao có thể bị huỷ diệt đến hầu như không còn như vậy?

Nghĩ đến đây, Liễu quý nhân liền hạ quyết tâm, chỉ cần làm xong chuyện này, ả sẽ có thể an ủi linh hồn mẫu thân trên trời cao.

Nghĩ đến việc dung mạo mẫu thân bị huỷ, mười năm trước khi chết, ngày nào cũng đau đến nỗi nửa đêm choàng tỉnh, ả lại hận người Liễu gia và Đại Ninh đến thấu xương.

Vì thế, ngày hôm sau, ả trả lời Phi Ngọc công chúa: “Chuyện hôm qua ngươi nói, ta đồng ý. Nhưng hoàng đế không lâm hạnh ta, ta không có cơ hội xuống tay.”

Phi Ngọc công chúa cười nói: “Điều này ngươi không cần lo, ta đương nhiên sẽ giúp ngươi. Chỉ là… chuyện này không phải chuyện nhỏ, một khi thất thủ, cả ngươi và ta đều sẽ chết ở chỗ này. Chắc ngươi có người tiếp ứng nhỉ? Ta kiến nghị ngươi nội ứng ngoại hợp với người ngoài cung, sau khi thành công liền lập tức phát động binh biến, khiến hoàng đế không thể không lập Tứ hoàng tử lên làm thái tử. Chỉ cần hắn chết, Tứ hoàng tử thuận lợi đăng cơ, mục đích của chúng ta không phải đạt được rồi à?”

Liễu quý nhân trầm ngâm một lát mới nói: “Chuyện ngươi nói cũng không phải chuyện nhỏ, ta phải thương lượng với người của ta đã. Ngươi cứ chờ tin tức của ta! Trong ba ngày, ta nhất định sẽ cho ngươi câu trả lời.”

 

Phi Ngọc công chúa gật đầu: “Ừ, cũng được, thật ra ngươi không cần phải gấp. Gần đây hoàng thượng đang chuẩn bị lập đàn cầu mưa, chuyện này để sau lễ cầu mưa rồi mới tiến hành. Còn nửa tháng, đủ cho ngươi chuẩn bị.”

Liễu quý nhân gật đầu, xoay người rời khỏi Hòa Thuận Cư.

 

Ngân Chúc và Ngân Nguyệt đóng cửa Hòa Thuận Cư lại, Phi Ngọc công chúa phân phó các nàng: “Để người ngoài cung theo dõi nàng ta, lần này có khả năng sẽ gây nên động tĩnh không nhỏ, ngàn vạn lần không được có một con cá nào lọt lưới!”

Ngân Chúc Ngân Nguyệt đáp lời, cởi thường phục bên ngoài ra, để lộ y phục dạ hành, đợi màn đêm buông xuống rồi mới bắt đầu hành động.

Ở Tô gia, Lục hoàng tử đang luyện quyền ở hậu viện, bỗng nhìn thấy trong cung bay lên mấy ngọn đèn Khổng Minh.

Lục hoàng tử thu quyền, nói với Tô Dư Tịch đang ở bên cạnh: “Bách quỷ đã động, Dư Tịch, để người của ngươi hành động đi.”

Tô Dư Tịch đáp rõ, xoay người biến mất vào trong màn đêm.

Lúc này Diệp Phỉ Nhiên ngáp một cái, hoàn toàn không chú ý tới tuyến dưa của mình đang mở khóa từng cái một, lúc này cậu chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon mà thôi.

Buổi tối ăn một chén bánh trôi hạt sen, gặm một cái đùi gà lớn, sau đó lại ăn mấy miếng điểm tâm, nồng độ cacbonhydrat cao như vậy làm cậu cảm thấy vô cùng buồn ngủ.

Đầu xuân chạng vạng, tiếng chim hót đã lặng, trong viện vô cùng an tĩnh, Diệp Phỉ Nhiên nằm trên cái giường nhỏ ở bàn đu dây, ngáp tới ngáp lui.

Lục hoàng tử lau mồ hôi trên trán, bước tới xoa đầu cậu, nói: “Nếu Phỉ Nhi mệt thì đi ngủ đi! Hôm nay ca ca có việc phải ra ngoài một chuyến, ngươi đừng lo, ta sẽ trở về nhanh thôi.”

Diệp Phỉ Nhiên chậm rãi gật đầu, ngáp xong liền ngủ luôn.

Ôm Diệp Phỉ Nhiên về phòng rồi đắp chăn xong, Lục hoàng tử liền phi thân đến Tô phủ, cưỡi con hắc mã đã chuẩn bị sẵn ở ngoài tường rồi lao vào màn đêm.

Tô Dư Tịch và nhóm dạ hành giả đi theo phía sau hắn, tập kết ở bụi cây gần kinh thành.

Rất nhanh liền có trinh sát đến hồi báo: “Phát hiện tổng cộng mười ba chỗ ám cọc Bắc Liêu, chặn được một tuyến tình báo, tập kết 25 vạn đại quân của Tiết Quý, sẽ phái một đội tiền trạm chạy tới kinh thành, tổng cộng là hai vạn người ngựa.”

Tô Dư Tịch nhíu mày, mắng một câu: “Mẹ nó, bọn chúng thực sự định tạo phản?”

Lục hoàng tử hừ lạnh: “Đâu chỉ đơn giản là định tạo phản, bọn họ muốn hoàng đế mới thế chỗ hoàng đế cũ, đánh chủ ý lên người phụ hoàng rồi.”

Tô Dư Tịch kinh ngạc: “Bọn họ lớn gan lớn mật như vậy? Không sợ… lỡ đâu sẽ thất bại, đầu mình hai nơi sao?”

Lục hoàng tử nói: “Mặt ngoài, quân Tô gia chỉ có mười vạn đại quân, mà trên tay Tiết Quý có 25 vạn. So thế nào cũng là Tiết Quý có nhiều hơn. Còn nữa, mục đích của bọn họ không phải mưu hại phụ hoàng mà là làm ngài ấy bệnh nặng một hồi. Hạ độc rất mạo hiểm, nhưng mấy thứ như xà, trùng, chuột, kiến lại rất tiện lợi. Chỉ cần phụ hoàng sinh bệnh, sẽ có người buộc người sớm lập thái tử. Lúc này, đại quân của Tiết Quý sẽ xuất binh, cường quân tiếp cận, phụ hoàng không thể không lập thái tử. Chỉ cần tứ ca được lập làm thái tử, mục tiêu của bọn họ sẽ thành công. Còn cung kính gọi phụ hoàng là đế, bắt giữ ngài ấy, không thể không đi lên con đường mà bọn họ đã bày sẵn.”

Tô Dư Tịch nói: “Nhưng sao bọn họ chắc chắn hoàng thượng sẽ đi con đường mà bọn họ chuẩn bị?”

Lục hoàng tử cười cười: “Ngươi quên là con đường này cũng do chúng ta bày sẵn cho bọn họ à!”

Tô Dư Tịch bừng tỉnh đại ngộ, lập tức đã hiểu mấy năm nay Lục hoàng tử bảo y làm những việc này là để làm gì.

Hắn để quân Tô gia mở rộng binh lực đến 30 vạn, lại để bọn họ phân tán đến bốn nơi biên cảnh để đánh du kích, diệt trừ toàn bộ nạn trộm cướp khắp nơi và nhân tố làm biên cảnh không yên ổn.

Bồi dưỡng mấy vạn ám binh, còn quân lương thì đến từ Tô Hạo Vân.

Còn muốn để chút đường buôn bán cho Tô Hạo Vân, không ngờ nàng ấy lại không trở thành nữ tướng quân mà là nữ thương nhân số một Đại Ninh.

Tô Hạo Vân khai thông quan hệ từ trên xuống dưới Đại Ninh, hơn nữa nàng còn tạo quan hệ với hoàng gia, làm việc buôn bán càng thuận buồm xuôi gió.

Cứ như vậy, Tô Hạo Vân và quân Tô gia liên hợp chặt chẽ, làm thế lực trong bóng tối của Tô gia ngày càng nhiều.

Lục hoàng tử nói: “Chỉ cần để bọn họ thấy, Tô gia thế yếu, nằm trong phạm vi tiêu diệt của bọn họ, bọn họ sẽ có lá gan đi lên con đường mà chúng ta trải sẵn!”

Tô Dư Tịch lúc này mới vô cùng sùng bái mà nhìn về phía Lục hoàng tử, nói: “Ta không ngờ, nhiều năm trước ngươi đã bắt đầu trải con đường này. Càng không ngờ rằng, Phi Ngọc công chúa cũng là người do ngươi an bài. Điều bất ngờ nhất là, thế mà bọn họ thật sự sẽ đi con đường này.”

Có thể là Lục hoàng tử quá hiểu Kính quốc công ở kiếp trước, chỉ cần có cơ hội, ông ta sẽ bí quá hóa liều, đi trên con đường thênh thang ngập trong vinh hoa phú quý trọn đời, không tiếc phản bội Đại Ninh, trở thành tay sai cho Bắc Liêu.

Bình Luận (0)
Comment