Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 116

Chỉ nửa tháng trôi qua, hướng gió trong kinh thành nháy mắt cái đã thay đổi.

Lục hoàng tử và Tô Dư Tịch buông lưới ở Lã Vọng, chỉ chờ những ám cọc Bắc Liêu đó bại lộ từng cái một.

Bọn chúng biết bây giờ là thời điểm mấu chốt trong việc tranh giành ngôi vị, nếu lúc này không ra tay, về sau chỉ sợ chẳng còn cơ hội nữa.

Ai cũng biết hoàng đế vừa ý Lục hoàng tử, thậm chí kinh thành còn đồn rằng hoàng đế đã đặt thánh chỉ lập thái tử dưới ngọc tỷ, chỉ chờ chọn ngày lành tháng tốt để tuyên đọc.

Mà đại thái giám đã nhìn trộm nội dung thánh chỉ, bên trong viết là Lục hoàng tử.

Kinh thành đồn như đã tận mắt nhìn thấy, dường như đã thành chuyện ván đã đóng thuyền.

Tô Dư Tịch cảm thấy kế này của Lục hoàng tử rất là khéo, ngầm làm chùn bước chân của phủ Kính quốc công.

Chỉ khi làm bọn họ tin tưởng hoàng thượng đã quyết định phong Lục hoàng tử làm thái tử, bọn chúng mới nhanh đưa ra lựa chọn hơn.

Như Lục hoàng tử dự đoán, chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, đã có mấy chục ám cọc hiện ra.

Điều này cũng làm chúng ngày càng thất vọng với Kính quốc công, những năm gần đây phủ Kính quốc công làm trung gian thu lợi về túi riêng, cướp đoạt tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân, có được quyền cao chức trọng rồi vẫn thấy chưa đủ, lại còn âm thầm cấu kết với người Bắc Liêu, b.án nư.ớc cầu vinh.

Tô Dư Tịch dùng sức đá hỏng một cái ghế, cả giận nói: “Lão già Kính quốc công này, thật đúng là làm ta “mở mang tầm mắt”! Tiết Quý thân là đại tướng quân lại thông đồng với Bắc Liêu, làm những việc mưu cầu lợi ích vì bản thân như vậy! Thật đáng chết!”

Ở kiếp trước, Lục hoàng tử đã sớm nhìn rõ bản chất không biết xấu hổ của Kính quốc công, nói: “Ngươi mới chỉ thấy phần nổi của tảng băng chìm thôi, chuyện bẩn thỉu thực sự của bọn chúng, ngươi chưa thấy đâu. Sự ác độc của nhân tính… đảng của bọn chúng thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Đặc biệt là người tên Diệp Kỳ Sâm, lúc người Bắc Liêu tới, việc đầu tiên hắn làm là dâng người mình yêu nhất lên, ngươi xem có nực cười không?”

Tô Dư Tịch nhíu mày, trong mắt ánh lên vài phần hoài nghi, trái tim không khỏi đau nhói, hỏi: “Người yêu nhất? Người Diệp Kỳ Sâm yêu nhất?”

Tô Dư Tịch cực kì kinh hoảng, bắt lấy cánh tay Lục hoàng tử, hỏi: “Người mà ngươi nói, không phải là…”

Lục hoàng tử biết, cuối cùng hắn vẫn phải nói ra chuyện này, thật ra là do hắn cố ý, cũng chỉ vì không muốn bọn họ bỏ lỡ nhau bởi vì đủ loại nguyên nhân.

Lục hoàng tử gật đầu: “Thật ra cũng không có gì giấu ngươi, Diệp Kỳ Sâm mang bí bảo của tái ngoại kì vực là Cổ Đồng Tử, thực chất hắn là một ám đinh của Bắc Liêu. Nhưng khắc tinh của ám đinh này lại là Ngôn Linh Tử, cũng chính là Phỉ Nhi, cho nên dưới sự khắc chế của Phỉ Nhi, hắn mới không thể tuân theo kế hoạch của người Bắc Liêu. Chỉ là nếu lần này bọn họ phát động đảo chính thành công, Cổ Đồng Tử sẽ phát huy tác dụng. Cổ Đồng Tử có kí ức của đời trước, cho nên mới có cái danh thiên tài, thật ra học thức cũng không có gì ghê gớm lắm. Chỉ là tuổi nó nhỏ, mới làm người ta cảm thấy lợi hại. Đời trước hắn lợi dụng năng lực của Cổ Đồng Tử, ngồi được vào vị trí Nhiếp Chính Vương dưới một người trên trăm triệu người. Cả ta cũng bị đảng của bọn chúng áp chế hoàn toàn.”

Cả người Tô Dư Tịch run rẩy, một thanh niên cao to, thế mà giờ phút này nước mắt lại chảy ròng ròng, nức nở nói: “Cho nên… A Hằng… vẫn luôn thích ta, nhưng lại bị Cổ Đồng Tử mê hoặc, không thể không làm ra chuyện phạm vào tâm ý. Uỷ thân với… uỷ thân với…”

“Không.” Lục hoàng tử phủ nhận: “Ngươi cảm thấy Tứ ca uỷ thân với Cổ Đồng Tử? Thật ra không phải đâu, theo như ta biết, bọn họ chưa từng ngủ chung với nhau.”

“Cái gì?” Tô Dư Tịch vô cùng ngạc nhiên, trên mặt hiện rõ vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Lục hoàng tử nói: “Cổ Đồng Tử chỉ mê hoặc huynh ấy, nhưng lại không thích nam nhân, thậm chí hắn còn nuôi mỹ nhân ở bên ngoài, để sinh con cho hắn ta. Nếu không thích nam nhân, sao có thể ngủ chung với Tứ ca? Điều này hẳn là ngươi rõ ràng hơn ai khác nhỉ?”

Nam thẳng không thể che đậy tâm lí chán ghét của bản thân, Tô Dư Tịch đương nhiên hiểu rõ, đây cũng là lí do tại sao đa số nam thẳng lại mang thành kiến với người đồng tính.

Nhưng Tô Dư Tịch càng đau lòng hơn: “Cho nên, nó mê hoặc A Hằng, nhưng vẫn để hắn phòng không gối chiếc. Còn phản bội tình cảm của hắn nữa, dành thời gian ở bên ngoài với nữ nhân khác? Mẹ thằng mất dạy, xem lão tử có đánh gãy chân chó của nó không!”

Đây là lần đầu tiên Lục hoàng tử thấy Tô Dư Tịch tức giận như vậy, mắng chửi người cũng hung hăng hơn.

 

Hiện giờ có Diệp Phỉ Nhiên khắc chế, Diệp Kỳ Sâm vẫn luôn không có cơ hội thể hiện, tuy rằng mười ba tuổi đã thi đậu tiến sĩ, nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ quá, không vào triều làm quan được, hoàng đế liền an bài cho nó đến Hàn Lâm Viện nhàn rỗi, đi theo giảng sư luận bàn việc học.

Chỉ là dường như noa có một loại ma lực khó có thể miêu tả, phàm là người nghe nó dạy học xong đều tán dương nó hết lời.

Lục hoàng tử liền đưa Tô Dư Tịch đi nghe thử một lần, nghiệm chứng học lực của nó, lại phát hiện thứ mà nó giảng đều rất bình thường, vô thưởng vô phạt, cũng không có gì xuất sắc lắm, có thể thấy được Cổ Đồng Tử rất giỏi mê hoặc nhân tâm.

Trong thời gian này, phủ Kính quốc công cũng sứt đầu mẻ trán, bởi vì chuyện Lục hoàng tử được lập làm thái tử đã truyền đến đoạn sẽ công bố chuyện này vào ngày nào.

Kính quốc công cũng tiêu không ít bạc để đại thái giám đi hỏi thăm chuyện này. Đại thái giám thu bạc, lại chỉ mang về được một tin tức ba phải: “Hoàng thượng thực sự đã để một đạo thánh chỉ dưới ngọc tỷ.”

Kính quốc công vô cùng sốt ruột, nghĩ thầm ta biết hoàng thượng đặt thánh chỉ dưới ngọc tỷ rồi, nhưng mẹ nó chứ thứ ta muốn biết là nội dung thánh chỉ kia cơ mà!

Nhưng ông ta cũng biết, chuyện trên đời này không có lửa thì sao có khói, tin đồn bóng gió cũng sẽ mang vài phần sự thật.

Trưởng tử của Kính quốc công, Vương Trinh còn cổ vũ ở bên tai ông ta: “Loại chuyện này, thà tin là có còn hơn tin là không. Nếu Lục hoàng tử thực sự được phong làm thái tử, nhập chủ Đông Cung, đến lúc đó tài nguyên sẽ nghiêng về phía hắn. Đại Ninh có luật, thái tử sẽ có hai vạn tư binh, còn có rất nhiều phụ tá. Quân Tô gia chắc chắn sẽ đứng về phía Lục hoàng tử, đến lúc đó binh lực Tô gia sẽ nhân lên gấp vạn. Trên tay em rể hiện tại có 25 vạn, nếu đã định Lục hoàng tử làm thái tử, binh lực trên tay em rể sẽ bị cắt giảm một lượng lớn. Nếu còn muốn phát động đảo chính, khó hơn lên trời. Phụ thân nên quyết định sớm đi, hiện giờ đang có cơ hội, chúng ta không thể ngồi chờ chết.”

Vương Trinh đúng là một trợ thủ đắc lực, qua nhiều ngày nỗ lực của gã, rốt cuộc Kính quốc công cũng đập bàn: “Truyền tin vào cung, bảo muội muội ngươi hành động ngay lập tức! Cho hai vạn đại quân của Tiết Quý mai phục ngoài thành, thừa dịp quân Tô gia đang phân tán khắp nơi, ngày mai thực hiện việc này!”

Trong một đêm, hướng gió trong kinh thành biến đổi, kiến ngủ đông ở khắp nơi bắt đầu lục tục xuất động.

Trong cung bay lên ba ngọn đèn Khổng Minh, nhìn thấy tín hiệu, Lục hoàng tử lập tức xoay người xuống giường, không quên đắp chăn cho Diệp Phỉ Nhiên rồi mới đi đến hậu viện để hội họp với Tô Dư Tịch, hai người cùng chạy về hướng hoàng cung.

 

Tô Dư Tịch vừa thúc ngựa quất roi vừa nói: “Trong kinh thành có không ít rắn trùng chuột kiến đã xuất động, một lưới bắt hết bọn chúng chứ?”

Lục hoàng tử nói: “Chuyện này đơn giản, hiện giờ bọn họ đã hoàn toàn bại lộ, đến lúc đó chỉ cần trực tiếp phá hủy sào huyệt của rắn chuột là được. Tối nay phụ hoàng có cung yến, bọn chúng lựa chọn ra tay vào hôm nay, vừa lúc có thể khống chế toàn bộ văn võ đại thần, đúng là một thời cơ tuyệt hảo.”

Mấy ngày nay, vừa lúc là lễ cầu mưa mỗi năm một lần của Đại Ninh, hoàng đế sẽ lên đ.ỉnh núi cao nhất kinh thành, cầu nguyện cho một năm mưa thuận gió hòa.

Cùng đi lên núi, trừ những lão thần tuổi cao thì toàn bộ đại thần trong triều đều sẽ đi.

Sau khi lên đến nơi, hoàng đế sẽ tổ chức cung yến, khao những đại thần trong triều.

Bữa cung yến này xem như là một bữa tiệc của quân thần, không trịnh trọng như ngày tết, không nghiêm túc như khi thượng triều, đến lúc đó sẽ có ca múa, biểu diễn, các triều thần đều rất mong chờ ngày này.

Càng hiếm thấy hơn là, cung yến lần này, Phi Ngọc công chúa cũng sẽ dâng lên một điệu múa mà nàng đã chuẩn bị tỉ mỉ.

Vũ đạo phong tình của dị vực rất hợp với tiết tấu nhạc khúc tươi sáng, tâm trạng hoàng đế rất tốt, không ngừng đón rượu kính của các đại thần.

Tứ hoàng tử cũng có mặt, hắn nâng một chén rượu lên kính hoàng đế, cung kính nói: “Phụ hoàng, nhân ngày lễ leo núi hôm nay, nhi thần cung chúc phụ hoàng phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”

Hoàng đế vô cùng cao hứng, nói: “Hằng Nhi thật là hiếu thuận, trong những nhi tử của trẫm thì phẩm cách của Hằng Nhi rất làm trẫm vừa lòng. Cho nên nhân yến tiệc hôm nay, trẫm cũng chỉ lựa Hằng Nhi tiếp khách. Tiếc là mẫu phi của ngươi không ở trong cung, nếu nàng ở đây, thấy nhi tử của mình trưởng thành như vậy, nhất định nàng sẽ rất vui mừng.”

Tứ hoàng tử nhếch môi, nói: “Phụ hoàng quá khen, nhi tử tuy có chút tài văn thơ, nhưng lại không so được với võ nghệ cao cường của Lục đệ, không dám nhận là giỏi nhất.”

Bên cạnh liền có đại thần khen tặng: “Hai nhi tử của hoàng thượng, một văn một võ, nhất định có thể làm Đại Ninh ngày càng phát triển. Như vậy khi người đời sau nhắc tới, Đại Ninh chúng ta cũng có một vị trí nhỏ!”

Thấy hôm nay hoàng đế rất vui vẻ, nghe đại thần vừa nói như vậy, ngài cũng không khỏi cười cười, nói: “Đúng! Hai nhi tử của trẫm, một văn một võ, quả thực đều là người tài trong người tài. Chỉ là, trẫm vẫn luôn do dự, không biết nên giao giang sơn cho ai mới thỏa đáng đây?”

Mấy ngày nay kinh thành đều đang thảo luận mấy tin đồn về chuyện lập thái tử, không ngờ hôm nay hoàng đế lại chủ động đề cập đến vấn đề này.

Kính quốc công nghe vậy, tròng mắt chuyển một cái, lập tức bưng một chén rượu đến cho hoàng đế: “Lão thần thấy, Lục hoàng tử võ công tuyệt đỉnh, nói không chừng có thể mở mang bờ cõi vì Đại Ninh, có vẻ là người phù hợp nhất, hoàng thượng cảm thấy thế nào?”

Nghe xong, hoàng đế lập tức cười tươi như hoa: “Không ngờ Kính quốc công lại có cùng ý nghĩ với trẫm! Haiz, thực ra trẫm cũng không có ý tưởng nào khác, chỉ cần giao Đại Ninh cho bọn nhỏ, có thể duy trì cơ nghiệp của tổ tông, trẫm đã cảm thấy mỹ mãn rồi. Cần gì phải mở mang bờ cõi chứ! Đều là đánh cuộc vọng thôi.”

Kính quốc công giật mình trong lòng, nghĩ thầm, đây nào phải lời đồn đãi vớ vẩn bên ngoài, mà là hoàng đế thực sự định truyền ngôi cho Lục hoàng tử!

Rốt cuộc ông ta cũng không do dự nữa, đưa mắt ra hiệu với hoàng hậu ngồi bên cạnh hoàng đế, hoàng hậu lại nhìn về phía Liễu quý nhân.

Liễu quý nhân khom người, bưng một chén rượu, nhìn về phía hoàng đế, nói: “Hoàng thượng, thần thiếp kính hoàng thượng một ly. Cung chúc Đại Ninh, quốc thái dân an, vĩnh thế xương ninh.”

Hoàng đế nhìn thoáng qua Liễu quý nhân, dường như đang tự hỏi ả là vị phi tử nào, nghĩ mãi cũng không ra nên đành từ bỏ, cầm chén rượu lên, nói: “Ái phi có tâm, trẫm công nhận.”

Khi hoàng đế uống rượu, ngón tay Liễu quý nhân b.ắn ra, một con cổ trùng nhỏ bằng mắt thường khó thấy chậm rãi bay đến chén rượu của hoàng đế, vững vàng lọt vào trong chén.

Hoàng đế ngửa cổ, dùng tay áo che chén rượu lại, uống một hơi cạn sạch.

Bình Luận (0)
Comment